Quái lạ? Rõ ràng kiếp trước Như Hân sau khi nhận tổ quy tông, thuận lợi trở thành tân gia chủ An gia mà?
Mắt Như Yến thoáng hoảng loạn, cô ta không ngờ xảy ra hiệu ứng cánh bướm, khiến quỹ đạo lệch đi so với kiếp trước.

Như Yến từng cho người lén lút điều tra thử, tuy nhiên An gia ẩn cư nhiều năm, thông tin toàn được bảo mật cấp cao, một con kiến cũng không để lọt ra ngoài.

Cô ta mới thức tỉnh chừng vài năm, thế lực của bản thân ngầm xây dựng chưa đủ tuổi so với những con rồng thế gia danh môn mấy trăm năm, so với kiếp trước, cô ta yếu hơn nhiều.

Lạc quan mà nói có thể xem đây là may mắn, sức hấp dẫn của Như Hân không bằng kiếp trước khiến cho kẻ thù chưa đủ chú ý đến.

Một phần trong kiếp trước Như Hân hào quang xán lạn mới khiến cho tất cả kế hoạch của cô ta và anh chưa kịp triển khai đã thất bại tan tành.

Mọi thứ biến thành mây khói, quay về quỹ đạo cũ.

Tay Như Yến bỗng chốc dùng lực siết nhẹ cánh tay cô, cô khẽ rên một tiếng, cô ta hoảng hồn nhìn cô đầy áy náy, môi run rẩy: "Xin lỗi chị, em không cố ý.


"
Cô phát hiện cảm xúc vừa dao động của Như Yến, đặt tâm sự dưới đáy lòng, an ủi cô ta: "Chị không sao, em còn đau lắm hả?"
Như Yến lắc lắc đầu, tầm mắt di chuyển nhìn bó hoa trên bàn cười réo lên vui vẻ: "A hoa hướng dương, mau đưa cho em.

"
Anh từ tốn lấy bó hoa đưa đến trước mặt cô ta, Như Yến đảo mắt nhìn chằm chặp vào anh, tỉ mỉ đánh giá từ trên xuống, trên người anh còn thoang thoảng mùi hương nước hoa Như Hân thích nhất.

Anh sợ tất cả mọi người đều không biết người anh thích là Như Hân à?
Ánh mắt quá lộ liễu khiến cho anh khó chịu, tay anh vẫn cầm bó hoa ở giữa không trung, khí thế trên người chợt băng lãnh, ánh mắt cũng lạnh lùng.

Cô ở bên cạnh Như Yến chứng kiến thần thái trên người anh chuyển biến khác hoàn toàn khi đối xử với cô.

Cô bất an quay sang nhìn Như Yến, trong lòng nặng trĩu, từ khi nào quan hệ giữa 2 người họ trở nên tồi tệ như thế này? Có lý do nào sao?
Cô giả vờ che miệng ho vài cái, tiếng ho của cô phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng, Như Yến hiểu ý giúp của cô, cười nụ nhận lấy bó hoa trên tay anh.

Anh hoảng hốt lúc đối diện với Như Yến, anh lại quên mất sự tồn tại của cô, đưa bó hoa cho Như Yến xong, anh cười lấy lòng nhìn sang cô thì bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của cô.

Thôi xong, cô đang tức giận, anh khẽ rên trong đầu.

Như Yến không quan tâm đến hai người nữa, nhã nhặn ngửi mùi hương trên cánh hoa hướng dương, ánh mắt cô ta cụp xuống che giấu sự bức bối.

Kiếp này quá gay go, anh vẫn còn dính lời nguyền trói buộc, thần thức đến giờ vẫn chưa chịu thức tỉnh.

Kiếp này so với kiếp trước còn khó khăn gấp bội, một mình cô ta không đủ sức lực để phá bỏ xiềng xích, chống lại kẻ thù đứng sau.

Cô ta đột nhiên nhăn mặt, ghì chặt bó hoa trong tay.

Đau quá! Đầu cô ta đột nhiên đau như bị nứt ra! Cô ta không dám nói cho Như Hân biết đành cắn răng âm thầm chịu đựng cơn hành hạ.


Trán Như Yến lắm mồ hôi, rơi xuống chóp mũi, anh đứng trước mặt cũng thấy được sự bất thường: "Như Yến, cô bị sao vậy?"
Cô lo lắng dùng tay lau mồ hôi trên trán Như Yến, đỡ người cô ta nằm xuống: "Để chị đi gọi bác sĩ.

"
Như Yến bắt lấy tay cô gượng gạo nở ra một nụ cười:" Em đau chút thôi, hiện tại cũng đỡ nhiều, em muốn nghỉ ngơi, mai chị lại đến thăm em nha, chị không được bỏ rơi em đâu đó.

"
Cô thấy tình trạng Như Yến bây giờ, nào còn tâm trạng bỏ trốn:" Em yên tâm, chị không đi đâu, chị ở với em.

"
Lấy được lời hứa từ cô, Như Yến mới an tâm nhắm mắt, lim dim ngủ.

Bà vú lúc này bình tĩnh bưng thao nước ấm vào, không thèm nhìn anh một cái, để thao nước lên bàn, lấy khăn nhúng nước rồi vắt khăn đưa cho cô.

Cô nhận lấy khăn, lau nhè nhẹ lên người Như Yến, lau hết mồ hôi trên mặt, tay chân rồi đưa lại khăn cho bà vú.

Thấy cô ta ngủ say, cô từ từ nhẹ nhàng ra khỏi giường, nháy mắt với bà vú rồi cùng nhau bước ra ngoài cửa.

Anh bước theo sau lưng cô, ba người cùng nhau ra ghế đá dưới bệnh viện ngồi.


Cô muốn hỏi chút chuyện về mấy năm nay của Như Yến, tuy nhiên có anh ở đây, thật khó mở lời.

Cô hắng giọng nhìn anh nói:" Mình khát nước, cậu mua giúp mình chai nước nha, cảm ơn cậu.

" xong cô nhoẻn miệng cười xinh đẹp, chớp chớp mắt.

Anh chậm rãi gật đầu, anh biết cô đang cố ý đuổi anh ra chỗ khác, mặc dù anh không muốn đi nhưng cô lấy lý do hợp tình hợp lý như thế, anh không từ chối được.

Trước lúc đi mua nước, anh lén nhìn bà vú với ánh mắt thâm ý.

Bà vú cười nhạt đáp lại anh một cái gật đầu lấy lệ, bà ta biết mình nên nói gì mà.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương