Mẹ con cô đi chơi mà không để ý bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, cô chậc lưỡi, sao nỡ về nhà khi đang nhìn thấy cậu còn mê chơi patin, cậu đá chân lên bay lên nửa mét xoay một vòng rồi hạ xuống rất điêu luyện trên đường trượt những người sắp đi về phải dừng chân lại ồ kinh ngạc.

Cô tròn mắt không dám tin, tác hại tiêu biểu để trẻ em tiếp xúc sớm với khoa học kỹ thuật là đây, đó chính là Hàn, là con trai yêu quý của cô, cô thở dài một tiếng dù có cấm con mình cũng như không, nó không thèm nghe lời cô luôn ấy, đúng là cô chiều hư quen thói.

Tiếng chuông điện thoại từ trong túi xách cô rung lên, cô lấy điện thoại trả lời
" Alô.

"
" Dạ thưa tổng tài, bên công ty Việt Nam của chúng ta có một hợp đồng lớn với công ty NNJ cần hai bên tổng tài gặp mặt ạ.

"
" Tôi sẽ về ngay.

"
Cô cúp máy quay đầu nhìn về phía cậu cười mỉm, bất giác khẽ run người, giống quá, bảo bối của cô rất giống chồng cũ, sao cô không nhận ra điều này sớm cơ chứ?
Cái gen di truyền của gia tộc anh là thiên tài từ nhỏ đã xuất chúng hơn người, cô cắn chặt môi, mày chau lại, đôi mắt hiện rõ sự bâng khuâng cùng lo lắng, nhưng không lâu sau cô dần nhắm mắt lại rồi cười nhạt trấn an bản thân.


Không sao đâu, tất cả rồi sẽ không sao, chỉ đến kí một cái hợp đồng thôi?
Lại về Đức, không gặp anh ấy và Như Yến hạnh phúc bên nhau đâu, giờ hai người ách hẳn đã có những đứa con của họ.

Lâu nay, cô luôn tự nhủ trong tâm trí quên phần mềm yếu tình cảm này, thực chất là yêu càng nhiều hơn không thể thoát ra khỏi được, cách của cô rất ngu ngốc phải không nhỉ? Chạy chốn khỏi đất nước để không phải gặp lại anh.

Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, sớm hơn cả cậu, cậu có một chút sửng sốt lớn, à rùng mình, mẹ của mình mặt trời lên cao mới mở mắt sao nay lạ vậy ta?
Cô sắp xếp soạn đồ cho mình và con trai đi về Việt Nam.

Trong hai tiếng tới rồi dẫn cậu thay đồ, đến cửa hàng cắt tóc, nhuộm màu tóc nâu đen đặt trưng của nhà anh thành màu vàng nhạt.

Mắt cậu không ổn, màu mắt tím thẳm đem hồn người khác như nhét vào cực giống anh đến rét run, cô thay đó là một con mắt nâu đen y cô thì cảm xúc mới thoải mái hơn.

Cái biểu cảm lạnh nhạt, lạnh lùng như thế, trái ngược cô, cô liền nói với cậu phải tỏ ra mình là một đứa nhỏ bình thường giống bao đứa bé khác, cậu ngẩn ngơ tự hỏi mình đã soái mỹ , mẹ còn làm xấu mình đi, còn bảo phải như bao đứa trẻ khác nói thẳng ra chính là phải giả ngốc mà! Có vấn đề.

.


vấn đề thì lớn lắm !!
Cô cười nham hiểm nhìn cậu bằng con mắt dữ cảnh cáo cậu không được quên lời cô dặn nếu không sẽ cho người đem cậu ra hoang đảo ở với khỉ.

Cậu bĩu môi nhìn cô đầy vẻ xem thường, để xem mẹ làm gì được con, mẹ càng nói nhiều con càng làm ngược lời mẹ nói.

Cậu giả phối hợp, gật đầu lia lịa, đôi mắt long lanh tuyệt đối sẽ nghe lời mẹ xong chạy đi lên xe cười khà khà nham hiểm, nụ cười nham hiểm di truyền gen cô nha.

.

Cô quan sát Hàn nghe lời , lòng cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, con của cô thật ngoan ngoãn.

.

!
~~
Anh ở công ty vừa mới họp , thấy nói tới vụ hợp đồng lớn với công ty SSJ, nhiều người cùng giới luôn bàn luận về vị nữ tổng tài đầy bí ẩn công ty SSJ, anh có chút hứng thú với người đứng đầu xuất sắc này, tổng tài nghe nói là một người phụ nữ xinh đẹp thông minh, 27 tuổi, có một đứa con trai nhỏ 4 tuổi, tài giỏi khó ai có thể sánh vai.

Cô ta là đứa con gái thất lạc của An gia, An Lạc Vi, lâu nay luôn điều hành trụ sở ở Đức.

Anh nét mặt lạnh nhạt, môi khẽ nhếch, hi vọng hợp đồng này sẽ thành công tốt đẹp, không hiểu sao anh có chút mong đợi để thể gặp người phụ nữ ấy? Chăng người tài giỏi và người tài giỏi hay xuất hiện niềm háo hức trao đổi ở đối phương ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương