Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
-
Chương 5: Thích thì tao mua cho?
– Vậy Khắc Hàn với Lạc Hi sẽ có tiết mục song ca, còn một tiết mục
nữa các con tự quyết định với nhau đi. Sau khi xong báo cho phó văn thể
mỹ ghi danh sách rồi nộp xuống phòng đoàn nha.
– Thời trang giấy được không hả? Lớp mình nhiều đứa khéo tay lắm mà.
Mọi người bắt đầu ồn ào bàn luận.
– Cũng được, có thể tái chế đồ đã sử dụng, lấy chủ đề bảo vệ môi trường.
– Vậy ai thiết kế? Ai may? Ai làm người mẫu? – Ly Hân nhàn nhạt lên tiếng.
– Lớp mình quá trời đứa vẽ đẹp, khéo tay, bốc đại vài ba đứa đi.
– Ừa ừa. Con Nhiên nè, Bội nè, Hảo nè, Ly nè bộ tứ thánh vẽ luôn.
– May thì để vài đứa gái, rồi bọn con trai phụ.
– Người mẫu thì mượn lại con Hi với Hàn đó, thêm con Hân với thằng Mã. Xong!
Tụi nó hết đứa này tới đứa khác, ý kiến nào cũng độc hết chơn, bọn bị chỉ định không kịp phản đối đã thấy tên mình nằm trong tờ đăng kí rồi.
– Người mẫu có bốn người thôi hả?
– Lớp mình có bốn đứa nó đẹp. Cho tụi nó lên để bọn lớp khác lác mắt chơi. Heheh.. – Con trưởng cười nham hiểm.
– Tao không có ý kiến. – Hân giơ tay.
– Tao cũng không. – Từ Mã nãy giờ im lặng lên tiếng.
– Sao cũng được. – Hắn dựa đầu lên vai nó.
– Tao phản đối. – Nó la lên khiến hắn suýt nữa lủng màng nhỉ.
– Phản đối?? – Cả bọn quay lại nhìn nó.
– Tao thi cái kia thôi là đã miễn cưỡng lắm rồi, giờ còn bảo tao thi cái này? Với lại có bốn đứa, đi hai ba vòng rồi chạy vô thay đồ mày nghĩ kịp không. Gặp chân ngắn nữa, tụi mày đang sỉ nhục tao hả… – Nó tức giận càng nói càng lớn.
– Được được bình tĩnh. Cho thêm hai ba đứa vô để mày có thời gian ung dung thay đồ là được chứ gì. – Con truởng hướng về nó làm động tác hạ hỏa.
– Thêm con Di với thằng Trịnh nha.
– Thêm con Nhã cho tao nữa. – Nó lườm con trưởng.
– Hả??? Đừng đừng đừnggg. – Nhã hét lên.
– Ghi vô nhanh nhanh. – Nó gõ bàn con Di.
– Bổn cô nương ghi nhớ, mối thù này nhất định ta sẽ trả. – Nhã giơ nắm đấm hướng về nó.
– Bổn công chúa đợi ngươi. – Nó hất tóc, đi về chỗ ngồi.
– Vậy xong nha. Tao nộp đó. – Di đứng lên, phẩy phẩy tờ giấy đăng kí.
– Di.. Đừng, xóa tên tao. – Nhã kéo tay Di.
– Tờ đó không xóa được, tao cũng muốn xóa tên tao lắm chứ bộ. – Nó chớp mắt.
– Được thôi, thi thì thi. – Nhã khoát tay đứng đối diện nó hất mặt.
– Rồi rồi, tập trung, về chỗ. – Cô gõ bàn. – Cô sẽ đem tờ này đi nộp, về việc làm như thế nào thì mọi người tự bàn vớu nhau, cần hỗ trỡ tiền bạc hay nhân lực thì cứ báo cô. Được chưa? Rồi lớp nghỉ.
Nói xong cô đi ra khỏi lớp, một lát sau tiếng chuông vang lên, tiết sinh hoạt là tiết cuối, bây giờ tụi nó đang chuẩn bị ra về.
– Đi mua sắm hơmm?? – Nhã chồm người qua bàn nó.
– Ủa nãy có người phản đối dữ lắm mà ta. – Nó ngước nhìn trần nhà, giả lơ.
– Thì.. Tao thích mua đồ… Ờ thích mua đồ. Thế đi không?
– Đii.. – Hân quay xuống.
– Đi, sẵn đi ăn, tự nhiên đói quá. – Nó xoa bụng.
– Ăn có cái sandwich sao no.
Hắn úp mặt xuống bàn, bình thường nó ăn nhiều như heo, mà ở trường lúc nào cũng không chịu ăn, đói là phải.
– Ế chết mịe.
Nó thò tay vô túi váy, thẫn thờ một hồi quay sang hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương.
– Lại quên tiền? – Hắn lười biếng mở mắt.
– Hềhề. – Nó gãi đầu.
– Đầu mày có nhớ nổi cái gì không hả? – Hắn cốc đầu nó.
– Úii.. Thì tao nhớ được sinh nhật mày, sinh nhật tao, sinh nhật ba mẹ Triều, ba mẹ tao.. – Nó giơ ngón tay ra đếm.
– Nhớ nhiều ha. Sinh nhật tao với mày là một rồi. Biện minh.
– Thôi cãi quài, đi shopping. – Di xách cặp lên đi ra cửa.
– Đi đii đi.. – Nhã đi sau lùa hết bọn nó ra.
– Đi xe ai? – Từ Mã lúc này mới lên tiếng.
– Đi xe tao! – Hắn nói.
– Ừ. Đi đi, lẹ. Tao đói. – Nó đẩy con Nhã, bước lên khoác tay Hân kéo đi.
Xe dừng lại trước khu mua sắm sầm uất, tấp nập người ra người vào. Bọn họ dắt tay nhau đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mẫn Di bị Cẩn Trịnh kéo đi, Triết Nhã lại la cà trong mấy shop trang sức yêu dấu. Lúc nó tính đi lên chung với Hân, đột nhiên bị ai đó kéo ngược ra sau:
– Á.
Nó hét lên tiếng nhỏ, cả người dựa vào hắn.
– Mày đừng có đi phá đám chuyện tốt của người ta.
Hắn nâng cằm nó lên để nó nhìn thẳng phía Ly Hân, Từ Mã đang lôi kéo cô cùng đi. Từ Mã thích Ly Hân? Nó quay lại nhìn hắn, tìm kiếm câu trả lời. Hắn không nói, chỉ ôm nó rồi nhún vai, chỉ cần vậy là đủ để nó hiểu. Có đôi có cặp hết rồi có khi nào nó bị ra rìa hay không?
– Không ai đi với mày thì mày đi với tao.
Hắn chỉnh nó đứng thẳng, quay lưng lại rồi để hắn khoác tay lên vai nó.
– Ai thèm đi với mày.
Nó liếc, nhưng không hất tay hắn ra, để yên sánh bước cùng hắn.
Mọi người lâu lâu cũng đoái lại nhìn bọn nó, bảy người trai xinh gái đẹp trong khu mua sắm, quá bắt mắt. Chưa kể bình thường đã thu hút ánh nhìn, mà bọn này lại còn nhoi, chạy lung tung như thế không để ý mới lạ.
Nó nắm lấy tay hắn trên vai mình, đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, không có gì ưng ý nha.
Bước chân nó bỗng nhiên dừng lại, ngẫn người trước shop quần áo đơn điệu. Mỗi một kiểu điều rất đơn giản, nhưng trông lại rất dịu dàng. Không nổi bật như những bộ váy lễ hội xanh đỏ, nhưng lại vô cùng bắt mắt, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Hắn nhìn nó, khẽ cười, kéo nó đi vào.
– Thích thì thử.
Hắn chọn một chiếc váy xòe màu xanh biển, đơn giản cực kì. Thuận tay lấy thêm cái áo rộng trễ vai màu trắng, đặt chung có vẻ khá hợp. Hắn đưa trước mặt nó, xoay người đẩy nó vào phòn thay đồ.
– Thử cho tao coi.
Hắn ngồi trên ghế sô pha đối diện phòng thay đồ, dáng vẻ suy tư. Mấy nhân viên nữ cứ nhìn hắn không thôi, nếu không vì đồng phục chắc họ sẽ nghĩ hắn là đàn ông mất, quá chững chạc.
Nó thay xong vừa bước ra, đi tới trước hắn.
– Thấy sao?
Hắn lúc này mới ngước đầu lên, phản ứng đầu tiên chính là ngẫn người, tiếp đến là cảm thán.
– Rất đẹp!
Hắn đứng dậy, vén tóc nó ra sau, để lộ bả vai trắng nõn. Hắn nghĩ chắc chắn bộ này sẽ rất hợp với nó, nên không nhìn kĩ liền bảo nó thử. Hắn không ngờ hiệu quả mạnh hơn hắn tưởng, nó cứ như nàng công chúa bước ra từ truyện tranh.
Chân váy vì nó di chuyển mà đung đưa, áo lệch vai vì cử động tay mà bỗng lệch xuống khá sâu. Khuôn mặt trắng hồng, mắt nâu mọng nước to long lanh, hàng lông mi khi nó chớp mắt lại rung động mê người. Chiếc mũi nhỏ nhắn, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng đào hơi mím lại.
Những bộ quần áo này kiểu dáng đều rất đơn giản, nhưng khi khoát trên người nó lại đem đến một hiệu quả khác. Không quá cầu kì, nhẹ nhàng mà thanh thoát như một nàng tiên nhỏ, nàng tiên có khả năng trêu chọc trái tim hắn.
Hắn muốn nhìn nó cười, hàm răng trắng sữa đều đặn của nó chắc chắc sẽ rất đẹp. Nhưng hắn không nghĩ tới áo này có thể lệch nhiều như vậy. Hắn đứng dậy đi đến chắn truớc mặt nó, kéo vai áo lên, đặt tay mình lên trên để cố định nó.
– Nhưng, lần sau phải mặc thêm áo.
– A
Nó lúc này mới để ý nhìn xuống vai mình, có chút xấu hổ, gương mặt bỗng chốc ửng hồng.
– Thử luôn mấy cái này.
Hắn tùy tiện lấy vài bộ quần áo đơn giản, nhét vào tay nó.
Nó thử hết bộ này đến bộ khác, đi ra rồi đi vào phòng thử đồ, hắn nhìn nó ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có ngạc nhiên. Quả nhiên nó mặc gì cũng rất hợp, đẹp hơn cả những con ma-nơ-canh được điêu khắc cầu kì. Những nữ nhân viên trong tiệm đều nhìn nó, họ không ngờ một cô học sinh lại có thể diện những bộ đồ này mà đẹp như thế.
– Rất hợp với mày.
Hắn nhìn nó trong chiếc đầm trắng ngắn hơn gối một chút từ trong phòng thay đồ bước ra. Nếu nói những bộ ban nãy là dễ thương pha thêm một chút năng động, nghịch ngợm thì chiếc đầm này là dịu dàng và thuần khiết, giống như một cô gái vừa bước sang tuổi đôi mươi.
– Gói hết tất cả những bộ này giúp tôi.
Trong lúc nhân viên đi gói đồ, nó mới ghé lại gần hắn hỏi
– Sao lại mua nhiều như thế? Với lại tao đã nói tao quên đem tiền rồi.
– Tao có nói mày mua sao?
Hắn tiến lại gần, nắm tay nó vừa đi vừa nói, đến quầy thanh toán, hắn đưa chiếc thẻ vàng kim cho người phục vụ rồi quay sang xoa đầu nó, dịu dàng nói:
– Mày thích thì cứ mua đi, còn không tao mua cho mày, quần áo để mặc chứ không phải để ngắm. Hơn nữa mày mặc lại hợp như vậy, kiểu dáng còn rất đẹp, không chừng một lát mày quay lại người ta đã mua mất tiêu.
Hắn vừa nói xong, một cô gái đã đi vào, nhìn trúng ngay bộ đầu tiên hắn chọn cho nó đang nằm trên tay của nhân viên chuẩn bị gói vào, đanh đá nói:
– Tôi thích bộ này, gói nó lại cho tôi.
Nó nghe thấy tiếng cô gái này liền quay người lại, nhìn thấy tay cô đang chỉ vào bộ đồ hắn chọn cho nó. Có chút ngoài ý muốn, nó không ngờ đi mua sắm cũng gặp được loại phiền phức này, nó thấy hắn không lên tiếng bản thân cũng im lặng, dù gì cũng là hắn mua cho.
– Thật xin lỗi, bộ này đã được vị tiểu thư này thanh toán trước. – Nhân viên ái ngại nói.
– Tôi có thể ra giá cao hơn. – Cô ta khinh bỉ nhìn nhân viên.
– Xin lỗi, vị tiểu thư này mua trước, chúng tôi không thể đưa nó cho cô.
Nhân viên ban đầu còn cảm thấy có lỗi nhìn cô, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ta thật lớn lối, ỷ mình có tiền liền cái gì cũng có thể có? Bộ quần áo này là của vị tiểu thư này nhìn trúng trước, vả lại cô cảm thấy chỉ vị tiểu thư này mặc vào mới toát lên được vẻ đáng yêu của nó. Mà cô nhìn lại thì có vẻ cô ta không thích hợp những kiểu dáng thế này, cô ta nhìn như một người phụ nữ quyến rũ làm sao có thể hợp?
Cô gái đó mặc chiếc váy quây ngắn chỉ tới đùi, trang điểm rất đậm, điểm hình là đôi môi đỏ chót của cô ta. Người khác nhìn vào liền có thể đánh giá cô ta một mặt giả tạo, nhìn sơ cũng có vẻ rất giàu có, từng thứ trên người cô ta đều là hàng hiệu của những nhà thiết kế nổi tiếng.
Cô ta không có được thứ mình mong muốn trông rất phẫn nộ, cô ta chưa từng muốn thứ gì mà không thể đoạt được.
Lúc này một người con trai khác đi tới, gương mặt mệt mỏi, xen chút chán nản. Nhìn thấy anh, cô lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
– Dĩ Hằng, em rất thích bộ đó.
– Thời trang giấy được không hả? Lớp mình nhiều đứa khéo tay lắm mà.
Mọi người bắt đầu ồn ào bàn luận.
– Cũng được, có thể tái chế đồ đã sử dụng, lấy chủ đề bảo vệ môi trường.
– Vậy ai thiết kế? Ai may? Ai làm người mẫu? – Ly Hân nhàn nhạt lên tiếng.
– Lớp mình quá trời đứa vẽ đẹp, khéo tay, bốc đại vài ba đứa đi.
– Ừa ừa. Con Nhiên nè, Bội nè, Hảo nè, Ly nè bộ tứ thánh vẽ luôn.
– May thì để vài đứa gái, rồi bọn con trai phụ.
– Người mẫu thì mượn lại con Hi với Hàn đó, thêm con Hân với thằng Mã. Xong!
Tụi nó hết đứa này tới đứa khác, ý kiến nào cũng độc hết chơn, bọn bị chỉ định không kịp phản đối đã thấy tên mình nằm trong tờ đăng kí rồi.
– Người mẫu có bốn người thôi hả?
– Lớp mình có bốn đứa nó đẹp. Cho tụi nó lên để bọn lớp khác lác mắt chơi. Heheh.. – Con trưởng cười nham hiểm.
– Tao không có ý kiến. – Hân giơ tay.
– Tao cũng không. – Từ Mã nãy giờ im lặng lên tiếng.
– Sao cũng được. – Hắn dựa đầu lên vai nó.
– Tao phản đối. – Nó la lên khiến hắn suýt nữa lủng màng nhỉ.
– Phản đối?? – Cả bọn quay lại nhìn nó.
– Tao thi cái kia thôi là đã miễn cưỡng lắm rồi, giờ còn bảo tao thi cái này? Với lại có bốn đứa, đi hai ba vòng rồi chạy vô thay đồ mày nghĩ kịp không. Gặp chân ngắn nữa, tụi mày đang sỉ nhục tao hả… – Nó tức giận càng nói càng lớn.
– Được được bình tĩnh. Cho thêm hai ba đứa vô để mày có thời gian ung dung thay đồ là được chứ gì. – Con truởng hướng về nó làm động tác hạ hỏa.
– Thêm con Di với thằng Trịnh nha.
– Thêm con Nhã cho tao nữa. – Nó lườm con trưởng.
– Hả??? Đừng đừng đừnggg. – Nhã hét lên.
– Ghi vô nhanh nhanh. – Nó gõ bàn con Di.
– Bổn cô nương ghi nhớ, mối thù này nhất định ta sẽ trả. – Nhã giơ nắm đấm hướng về nó.
– Bổn công chúa đợi ngươi. – Nó hất tóc, đi về chỗ ngồi.
– Vậy xong nha. Tao nộp đó. – Di đứng lên, phẩy phẩy tờ giấy đăng kí.
– Di.. Đừng, xóa tên tao. – Nhã kéo tay Di.
– Tờ đó không xóa được, tao cũng muốn xóa tên tao lắm chứ bộ. – Nó chớp mắt.
– Được thôi, thi thì thi. – Nhã khoát tay đứng đối diện nó hất mặt.
– Rồi rồi, tập trung, về chỗ. – Cô gõ bàn. – Cô sẽ đem tờ này đi nộp, về việc làm như thế nào thì mọi người tự bàn vớu nhau, cần hỗ trỡ tiền bạc hay nhân lực thì cứ báo cô. Được chưa? Rồi lớp nghỉ.
Nói xong cô đi ra khỏi lớp, một lát sau tiếng chuông vang lên, tiết sinh hoạt là tiết cuối, bây giờ tụi nó đang chuẩn bị ra về.
– Đi mua sắm hơmm?? – Nhã chồm người qua bàn nó.
– Ủa nãy có người phản đối dữ lắm mà ta. – Nó ngước nhìn trần nhà, giả lơ.
– Thì.. Tao thích mua đồ… Ờ thích mua đồ. Thế đi không?
– Đii.. – Hân quay xuống.
– Đi, sẵn đi ăn, tự nhiên đói quá. – Nó xoa bụng.
– Ăn có cái sandwich sao no.
Hắn úp mặt xuống bàn, bình thường nó ăn nhiều như heo, mà ở trường lúc nào cũng không chịu ăn, đói là phải.
– Ế chết mịe.
Nó thò tay vô túi váy, thẫn thờ một hồi quay sang hắn, ánh mắt vô cùng đáng thương.
– Lại quên tiền? – Hắn lười biếng mở mắt.
– Hềhề. – Nó gãi đầu.
– Đầu mày có nhớ nổi cái gì không hả? – Hắn cốc đầu nó.
– Úii.. Thì tao nhớ được sinh nhật mày, sinh nhật tao, sinh nhật ba mẹ Triều, ba mẹ tao.. – Nó giơ ngón tay ra đếm.
– Nhớ nhiều ha. Sinh nhật tao với mày là một rồi. Biện minh.
– Thôi cãi quài, đi shopping. – Di xách cặp lên đi ra cửa.
– Đi đii đi.. – Nhã đi sau lùa hết bọn nó ra.
– Đi xe ai? – Từ Mã lúc này mới lên tiếng.
– Đi xe tao! – Hắn nói.
– Ừ. Đi đi, lẹ. Tao đói. – Nó đẩy con Nhã, bước lên khoác tay Hân kéo đi.
Xe dừng lại trước khu mua sắm sầm uất, tấp nập người ra người vào. Bọn họ dắt tay nhau đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mẫn Di bị Cẩn Trịnh kéo đi, Triết Nhã lại la cà trong mấy shop trang sức yêu dấu. Lúc nó tính đi lên chung với Hân, đột nhiên bị ai đó kéo ngược ra sau:
– Á.
Nó hét lên tiếng nhỏ, cả người dựa vào hắn.
– Mày đừng có đi phá đám chuyện tốt của người ta.
Hắn nâng cằm nó lên để nó nhìn thẳng phía Ly Hân, Từ Mã đang lôi kéo cô cùng đi. Từ Mã thích Ly Hân? Nó quay lại nhìn hắn, tìm kiếm câu trả lời. Hắn không nói, chỉ ôm nó rồi nhún vai, chỉ cần vậy là đủ để nó hiểu. Có đôi có cặp hết rồi có khi nào nó bị ra rìa hay không?
– Không ai đi với mày thì mày đi với tao.
Hắn chỉnh nó đứng thẳng, quay lưng lại rồi để hắn khoác tay lên vai nó.
– Ai thèm đi với mày.
Nó liếc, nhưng không hất tay hắn ra, để yên sánh bước cùng hắn.
Mọi người lâu lâu cũng đoái lại nhìn bọn nó, bảy người trai xinh gái đẹp trong khu mua sắm, quá bắt mắt. Chưa kể bình thường đã thu hút ánh nhìn, mà bọn này lại còn nhoi, chạy lung tung như thế không để ý mới lạ.
Nó nắm lấy tay hắn trên vai mình, đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, không có gì ưng ý nha.
Bước chân nó bỗng nhiên dừng lại, ngẫn người trước shop quần áo đơn điệu. Mỗi một kiểu điều rất đơn giản, nhưng trông lại rất dịu dàng. Không nổi bật như những bộ váy lễ hội xanh đỏ, nhưng lại vô cùng bắt mắt, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Hắn nhìn nó, khẽ cười, kéo nó đi vào.
– Thích thì thử.
Hắn chọn một chiếc váy xòe màu xanh biển, đơn giản cực kì. Thuận tay lấy thêm cái áo rộng trễ vai màu trắng, đặt chung có vẻ khá hợp. Hắn đưa trước mặt nó, xoay người đẩy nó vào phòn thay đồ.
– Thử cho tao coi.
Hắn ngồi trên ghế sô pha đối diện phòng thay đồ, dáng vẻ suy tư. Mấy nhân viên nữ cứ nhìn hắn không thôi, nếu không vì đồng phục chắc họ sẽ nghĩ hắn là đàn ông mất, quá chững chạc.
Nó thay xong vừa bước ra, đi tới trước hắn.
– Thấy sao?
Hắn lúc này mới ngước đầu lên, phản ứng đầu tiên chính là ngẫn người, tiếp đến là cảm thán.
– Rất đẹp!
Hắn đứng dậy, vén tóc nó ra sau, để lộ bả vai trắng nõn. Hắn nghĩ chắc chắn bộ này sẽ rất hợp với nó, nên không nhìn kĩ liền bảo nó thử. Hắn không ngờ hiệu quả mạnh hơn hắn tưởng, nó cứ như nàng công chúa bước ra từ truyện tranh.
Chân váy vì nó di chuyển mà đung đưa, áo lệch vai vì cử động tay mà bỗng lệch xuống khá sâu. Khuôn mặt trắng hồng, mắt nâu mọng nước to long lanh, hàng lông mi khi nó chớp mắt lại rung động mê người. Chiếc mũi nhỏ nhắn, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi hồng đào hơi mím lại.
Những bộ quần áo này kiểu dáng đều rất đơn giản, nhưng khi khoát trên người nó lại đem đến một hiệu quả khác. Không quá cầu kì, nhẹ nhàng mà thanh thoát như một nàng tiên nhỏ, nàng tiên có khả năng trêu chọc trái tim hắn.
Hắn muốn nhìn nó cười, hàm răng trắng sữa đều đặn của nó chắc chắc sẽ rất đẹp. Nhưng hắn không nghĩ tới áo này có thể lệch nhiều như vậy. Hắn đứng dậy đi đến chắn truớc mặt nó, kéo vai áo lên, đặt tay mình lên trên để cố định nó.
– Nhưng, lần sau phải mặc thêm áo.
– A
Nó lúc này mới để ý nhìn xuống vai mình, có chút xấu hổ, gương mặt bỗng chốc ửng hồng.
– Thử luôn mấy cái này.
Hắn tùy tiện lấy vài bộ quần áo đơn giản, nhét vào tay nó.
Nó thử hết bộ này đến bộ khác, đi ra rồi đi vào phòng thử đồ, hắn nhìn nó ngoài ngạc nhiên cũng chỉ có ngạc nhiên. Quả nhiên nó mặc gì cũng rất hợp, đẹp hơn cả những con ma-nơ-canh được điêu khắc cầu kì. Những nữ nhân viên trong tiệm đều nhìn nó, họ không ngờ một cô học sinh lại có thể diện những bộ đồ này mà đẹp như thế.
– Rất hợp với mày.
Hắn nhìn nó trong chiếc đầm trắng ngắn hơn gối một chút từ trong phòng thay đồ bước ra. Nếu nói những bộ ban nãy là dễ thương pha thêm một chút năng động, nghịch ngợm thì chiếc đầm này là dịu dàng và thuần khiết, giống như một cô gái vừa bước sang tuổi đôi mươi.
– Gói hết tất cả những bộ này giúp tôi.
Trong lúc nhân viên đi gói đồ, nó mới ghé lại gần hắn hỏi
– Sao lại mua nhiều như thế? Với lại tao đã nói tao quên đem tiền rồi.
– Tao có nói mày mua sao?
Hắn tiến lại gần, nắm tay nó vừa đi vừa nói, đến quầy thanh toán, hắn đưa chiếc thẻ vàng kim cho người phục vụ rồi quay sang xoa đầu nó, dịu dàng nói:
– Mày thích thì cứ mua đi, còn không tao mua cho mày, quần áo để mặc chứ không phải để ngắm. Hơn nữa mày mặc lại hợp như vậy, kiểu dáng còn rất đẹp, không chừng một lát mày quay lại người ta đã mua mất tiêu.
Hắn vừa nói xong, một cô gái đã đi vào, nhìn trúng ngay bộ đầu tiên hắn chọn cho nó đang nằm trên tay của nhân viên chuẩn bị gói vào, đanh đá nói:
– Tôi thích bộ này, gói nó lại cho tôi.
Nó nghe thấy tiếng cô gái này liền quay người lại, nhìn thấy tay cô đang chỉ vào bộ đồ hắn chọn cho nó. Có chút ngoài ý muốn, nó không ngờ đi mua sắm cũng gặp được loại phiền phức này, nó thấy hắn không lên tiếng bản thân cũng im lặng, dù gì cũng là hắn mua cho.
– Thật xin lỗi, bộ này đã được vị tiểu thư này thanh toán trước. – Nhân viên ái ngại nói.
– Tôi có thể ra giá cao hơn. – Cô ta khinh bỉ nhìn nhân viên.
– Xin lỗi, vị tiểu thư này mua trước, chúng tôi không thể đưa nó cho cô.
Nhân viên ban đầu còn cảm thấy có lỗi nhìn cô, nhưng bây giờ lại cảm thấy cô ta thật lớn lối, ỷ mình có tiền liền cái gì cũng có thể có? Bộ quần áo này là của vị tiểu thư này nhìn trúng trước, vả lại cô cảm thấy chỉ vị tiểu thư này mặc vào mới toát lên được vẻ đáng yêu của nó. Mà cô nhìn lại thì có vẻ cô ta không thích hợp những kiểu dáng thế này, cô ta nhìn như một người phụ nữ quyến rũ làm sao có thể hợp?
Cô gái đó mặc chiếc váy quây ngắn chỉ tới đùi, trang điểm rất đậm, điểm hình là đôi môi đỏ chót của cô ta. Người khác nhìn vào liền có thể đánh giá cô ta một mặt giả tạo, nhìn sơ cũng có vẻ rất giàu có, từng thứ trên người cô ta đều là hàng hiệu của những nhà thiết kế nổi tiếng.
Cô ta không có được thứ mình mong muốn trông rất phẫn nộ, cô ta chưa từng muốn thứ gì mà không thể đoạt được.
Lúc này một người con trai khác đi tới, gương mặt mệt mỏi, xen chút chán nản. Nhìn thấy anh, cô lập tức chạy tới ôm lấy cánh tay anh nũng nịu.
– Dĩ Hằng, em rất thích bộ đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook