Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?
Chương 44: Có một loại tình yêu gọi là buông tay

Doãn Khiết Nhi là tiểu thư độc nhất của Doãn gia, từ nhỏ đã được gia đình vô cùng cưng chiều, từ đó mà hình thành tính cách độc chiếm của mình, và tình yêu đối với cô cũng không ngoại lệ.

Hai năm trước, cô gặp được một người con trai, vì người đó mà kịch liệt phản đối hôn sự của mình. Khi cô nghe đối phương cũng giống như mình không muốn đính hôn, trong lòng vô cùng vui mừng.

Nhưng duyên phận thật thích trêu người.. Cô vạn lần cũng không thể ngờ, người đó lại chính là người trong lòng của cô.

Đương lúc cô biết được việc đó đã vô cùng cao hứng, lại nghĩ đến việc người kia vẫn tiếp tục phản đối hôn sự này, lòng lại trầm xuống.

Doãn Khiết Nhi chưa từng mong muốn cái gì mà không thể đạt được!

Ngày hôm qua, khi thư kí báo tổng đốc Hoắc Triều đến, cô đã vô cùng cao hứng, còn tưởng rằng hắn đã đồng ý; nhưng hắn đến, chỉ là cùng cha cô thảo luận về vấn đề hợp tác, một phó tổng như cô ngồi kế bên, hắn cũng chưa hề dành cho một ánh mắt.

Doãn Khiết Nhi không phục!

Càng suy nghĩ, cô lại càng khó chịu, cô có nhan sắc, có địa vị, có năng lực, vì cái gì không hấp dẫn được hắn?

Hợp đồng vừa bàn xong, Triều Khắc Hàn liền rời đi, không để lại cho cô câu nói, thậm chí là một ánh mắt nào.

Kỳ lạ.. chẳng lẽ hắn không biết về hôn sự của mình? Không biết cô là đối tượng đính hôn của hắn? Không có khả năng!

Ngày tiếp theo, Doãn Khiết Nhi nhận được cuộc điện thoại từ một dãy số lạ, giọng nói bên kia truyền đến:

- Tôi là Triều Khắc Hàn.

Nghe được người bên kia nói chuuện, Doãn Khiết Nhi lòng đã sớm mừng rỡ, nhưng cô cũng hiểu rõ phương pháp "lạc mềm buộc chặt".

- Có việc gì?

- Chiều nay 4 giờ, hẹn cô ở Memories.

Dứt lời, hắn cúp máy.

Sự bá đạo, quả quyết của hắn khiến cô vô cùng hoang mang, bất quá đàn ông như vậy càng làm cô thêm yêu thích.

Doãn Khiết Nhi nhanh chóng hoàn thành công việc trở về, lựa chọn mãi thật lâu mới tìm được quần áo ưng ý, trang điểm đơn giản rồi đến nơi hẹn.

Khi đến nơi, cô đã nhìn thấy Triều Khắc Hàn ngồi cạnh cửa sổ, dường như là đang suy nghĩ gì đó, trên người toát ra khí lạnh lại buồn bã, khiến người khác muốn tiến đến lại không dám xâm phạm.

Doãn Khiết Nhi nhìn thấy, mày đẹp của hắn khó khăn nhíu lại.

Người ta vẫn nói, khi đàn ông suy tư sẽ vô cùng quyến rũ; Triều Khắc Hàn lúc này, khiến cô chìm đắm một hồi.

Doãn Khiết Nhi cảm thán, hắn đúng là cực phẩm của cực phẩm.

Triều Khắc Hàn nhập tâm đến mức Doãn Khiết Nhi đã ngồi xuống tự bao giờ cũng không hề hay biết. Hắn vẫn một mực nhìn ra ngoài, mày đẹp nhíu chặt, ánh mắt bi thương.

Hắn lúc này chẳng còn nét lạnh lùng thường ngày, chỉ còn một tầng ưu thương cẩn thận đem hắn bao bọc. Triều Khắc Hàn trầm mặc như vậy, giống như một bức tranh nhuộm lên màu sắc buồn bã..

Doãn Khiết Nhi lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn hắn, mới nhìn kĩ vẻ đẹp của hắn như một tác phẩm điêu khắc không tỳ vết.

Lại nhìn đến đôi mắt hắn, nỗi nhớ nhung đó.. là gì đây? Chẳng lẽ.. hắn đã có người trong lòng?

"Memories".. khung cảnh ở đây, tựa như tên gọi, phủ toàn một màu của kí ức, yên tĩnh.. thanh bình.

Tìm đến đây, giống như tìm đến nỗi cô đơn. Ngồi ở đây, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ, thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm của chiếc muỗng với ly cà phê.

Những người đến đây đều là đi một mình, đều giống nhau mang theo tâm sự mà đến..

Đương nhiên, hắn cũng không ngoại lệ, mỗi lần nhớ Mộc Lạc Hi hắn đều đến đây.. chỉ có nơi này mới có thể khiến nỗi nhớ của hắn tạm thời yên tĩnh trở lại.

- Triều tổng.

Giọng nói mềm mại của Doãn Khiết Nhi vang lên, kéo hắn từ trong hồi tưởng trở về, hắn bây giờ mới biết Doãn Khiết Nhi đã đến.

- Doãn phó tổng, hân hạnh.

Ngữ điệu xa cách, xưng hô xa cách, lại còn "hân hạnh"? Hắn không phải không biết tên cô, hà tất gì phải dùng "Doãn phó tổng" cứng nhắc như thế cùng cô nói chuyện? Doãn Khiết Nhi cảm thấy thật khó chịu.

- Anh tìm tôi có việc? - Giọng cô vẫn bình tĩnh vang lên.

- Là liên quan đến chuyện đính hôn của tôi và cô.

Nghe hắn nhắc đến việc đính hôn, cô có chút cao hứng trở lại, thì ra là hắn có quan tâm, như thế thật tốt.

Chưa kịp để cô vui mừng, Triều Khắc Hàn đã đặt lên bàn một bọc tài liệu màu vàng.

- Anh có ý gì? - Doãn Khiết Nhi nhíu mày.

- Mở ra xem đi.

Giọng hắn rất nhỏ thốt lên, không muốn vì mình phá hỏng không khí yên tĩnh ở đây.

Doãn Khiết Nhi mở bọc tài liệu ra, bên trong rõ ràng là một bản hợp đồng, Triều Khắc Hàn không phải..?

Doãn Khiết Nhi chìm trong suy nghĩ

"Hắn muốn làm hợp đồng hôn nhân như trong những cuốn tiểu thuyết gì gì đó à? Kết thúc của những cuốn tiểu thuyết đó đều là hai người sẽ chân chính yêu nhau đó.. hắn không biết sao? Không đọc à?"

Doãn Khiết Nhi xem qua một lần, toàn bộ trong đó chỉ ghi đúng một câu.

"Trước cha mẹ tôi và cô thì cùng diễn một vở kịch, còn lại chúng ta không liên quan đến nhau."

Cô nhìn tờ giấy trước mặt, cảm xúc trong lòng rối ren thành một đống.

Dường như nó còn chẳng giống một bản hợp đồng, chỉ có một dòng chữ cùng hai vị trí ký tên, cũng chả có bất kì điều khoản vi phạm hợp đồng nào.

Doãn Khiết Nhi nhìn thấy một chữ kí đã yên vị nơi đó, nét chữ cứng rắn y như con người mạnh mẽ của hắn vậy.

- Muốn tôi kí tên? - Cô nói có chút cứng nhắc.

Hắn nhún vai, nhàn nhã nâng ly cà phê lên, không đáp.

- Nếu tôi không đồng ý?

Biểu hiện thờ ơ của hắn khiến cô càng thêm khó chịu, hắn như vậy không phải là đang xem thường cô sao?

Doãn Khiết Nhi này không dễ ức hiếp như thế.

- Cô không có quyền lựa chọn.

Phản ứng của hắn bình thản đến kỳ lạ, hắn không sợ cô không ký? Làm sao có thể chắc chắn cô không thể chọn? Chắc chắn cô sẽ ký?

Triều Khắc Hàn như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cô, tiếp tục lên tiếng:

- Gia đình hai bên ép buộc là không thể tiếp tục phản đối. Tôi biết cô có người trong lòng, tôi lại không muốn cùng cô đính hôn. Làm như thế, vẹn cả đôi đường.

Hắn nói ngắn gọn rồi đứng dậy đi khỏi, không để cô giải thích một câu..

Ngu ngốc, người trong lòng của cô là hắn!

Doãn Khiết Nhi si ngốc nhìn tờ giấy trước mặt, một lúc sau lấy viết ra kí tên mình vào.

Mặt nước trà khẽ động giống như lòng cô lúc này, không quá thất vọng, không quá đau lòng, chỉ như có một con sóng nhỏ chạy qua.. Doãn Khiết Nhi, cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Từ lúc hai người ký bản hợp đồng đó.cho đến nay, đều tuân thủ theo câu chữ trong hợp đồng mà làm, chưa một lần có cuộc hẹn riêng ngoài những buổi ăn gia đình.

Có một lần, khi cô cùng hắn tham gia dạ hội, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn, cũng là lần đầu tiên cô khó khăn đưa ra một quyết định..

Tiếng chuông điện thoại mang Doãn Khiết Nhi từ trong hồi tưởng kéo trở về, cô đã quên mất mình còn đang ở phòng làm việc lại đắm chìm vào suy nghĩ như thế.

Con số chạy trên màn hình là một số nước ngoài, việc này khiến lòng cô vang lên một hồi chuông bất an.

Bắt máy, bên kia nói với cô gì đó..

Chỉ thấy bàn tay cô thả lỏng, điện thoại rơi xuống sàn phát ra tiếng va chạm nhỏ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Khiết Nhi, chốc lát đã rơi xuống hai hàng lệ..

Bắc Kinh.

Hôm nay là ngày diễn ra lễ cưới của Mộc Lạc Hi, từ rất sớm cô đã bị kéo dậy làm đẹp.

Cha mẹ Mộc nghe tin từ Mộc Tử Nghiên cũng mau chóng trở về.

Mặc dù trong lòng họ vẫn là thiên về Triều Khắc Hàn, nhưng hình như ý trời đã định, họ không có khả năng phản đối; hơn nữa, Đặng Dĩ Hằng không tệ, yêu thương của anh dành cho con gái mình họ có thể nhìn thấy.

Mộc Tử Nghiên cả buổi sáng không thấy người, đến khi em gái đã yên vị trong phòng chờ của lễ đường mới ung dung đi vào.

Mộc Lạc Hi nhíu mày nhìn anh trai, lên tiếng mỉa mai:

- Em gái gả đi sao anh chẳng thấy buồn gì thế?

- Gả em đi thì bớt cục nợ. - Anh ngồi xuống sô pha, bình thản rót cho mình ly trà.

Mộc Tử Nghiên lần này sẽ không chúc phúc cho em gái mình, anh sẽ để dành lời này cho lần sau..

Mộc Lạc Hi từ trong gương liếc anh mình một cái, không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi yên để thợ giúp mình chỉnh tóc.

Mộc Tử Nghiên ngứa tay cầm lấy đồ điều khiển tivi, liên tục chuyển kênh, đến kênh tin tức thế giới đột nhiên bàn tay anh dừng lại, ngưng trọng trên không trung.

Tiếng người tường thuật trong tivi giống như tiếng sấm vang lên bên tai anh, gắn với hình ảnh trên màn hình càng khiến Mộc Tử Nghiên chôn người một chỗ.

Mộc Lạc Hi từ góc trái trong gương nhìn thấy màn hình, tiếng người kia lọt vào tai. Mộc Lạc Hi thấp thoáng nghe được gì đó..

Triều Khắc Hàn? Người kia nói đến Triều Khắc Hàn.

Mộc Lạc Hi không tự chủ được chậm rãi quay người lại nhìn, cũng không hiểu lý do vì sao lòng mình ngàn vạn lần mong rằng những gì vừa nghe thấy là sai.

"Chuyến máy bay từ Newyork, Mỹ đến Bắc Kinh, Trung Quốc vừa gặp phải tai nạn khi hạ cánh tại Beijing.

May mắn không có quá nhiều hành khách bị thương, chỉ có số ít người đã được đưa đến bệnh viện. Trong số đó, chúng tôi phát hiện thần kinh doanh trẻ tuổi Triều Khắc Hàn cũng là vị khách không may trong chuyến bay này. Hiện tại những hành khách bị thương đều được đưa đến bệnh viện Thiên Ân, kịp thời tiếp nhận cứu trị..."

Mộc Lạc Hi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nằm trên chiếc giường trắng được đẩy vào cửa cấp cứu.

Cô nhận thấy lòng mình run lên, nhưng tứ chi lại không cách nào nhúc nhích, giống như bị thôi miên một chỗ.

Mộc Tử Nghiên đã sớm đem tivi tắt đi nhưng cô vẫn thủy chung nhìn về hướng đó..

Mộc Lạc Hi cảm thấy máu cả người như không thể lưu thông, cô chỉ có thể bất động ngồi yên. Một cỗ đau lòng từ đâu xuất hiện trong tim cô, đem trái tim đã chịu nhiều tổn thương tiếp tục hành hạ một lần nữa.

Mộc Lạc Hi cũng không phát hiện trong lúc mình trầm mặc, Mộc Tử Nghiên đã gọi xong một cuộc điện thoại, mà thời gian hành lễ cũng đã đến.

Mộc Lạc Hi được dắt ra ngoài, khi tiếng nhạc hạnh phúc đang vang lên, cô xuất hiện ở cửa lễ đường giống như một thần tiên trong bộ váy trắng tinh.

Cô xinh đẹp như thế nhưng sắc mặt lại thể hiện vô cùng yếu đuối, đôi mắt vô hồn không tìm được điểm tựa; so với một ngày hạnh phúc như hôm nay, biểu hiện của cô thật có chút khác lạ.

Khúc nhạc này vang lên hạnh phúc như thế, đối với nỗi đau lòng cô là trái ngược, giống như đang chế nhạo cô vậy.

Mộc Lạc Hi ngày càng nhìn nhận rõ cảm giác lúc này của mình là gì, cô không cảm thấy vui vẻ, cô không cảm thấy hạnh phúc!

Cô nhớ.. nhớ hắn. Cô nhớ Triều Khắc Hàn.

Những đoạn kí ức ngày xưa của hai người ngay ngắn xếp thành một thước phim chiếu lại trong đầu cô.

Từ khi còn nhỏ đến ngày hai người chia xa, khuôn mặt Triều Khắc Hàn trong đầu cô hiện rõ không sai lệch một điểm nào.

Cô rõ ràng nhìn thấy người đó từ Đặng Dĩ Hằng đổi thành Triều Khắc Hàn, cô cũng rõ ràng nhìn thấy khi mình quên đi hắn, đã đem hắn tổn thương thành cái bộ dạng gì.

Cô cũng nhớ rõ ràng mình vì cái gì quên đi hắn, bởi vì nhìn thấy hắn đi cùng cô gái khác ở sân bay, vì bị bất ngờ cùng đau lòng xâm lấn cô mới quên đi hắn..

" - Hi Hi.. Anh thật nhớ em.

- Anh.. là.. ai?"

"- Hi Hi..

Tay hắn vươn ra, gần chạm đến má cô lại bị cô xoay đầu né tránh, bàn tay dừng trên không trung khẽ nắm chặt rồi thu lại.

- Em hận tôi sao?

- Tôi cùng anh không quen biết, vì sao phải hận?

- Mộc Lạc Hi, đời này tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay em!"

Mộc Lạc Hi có thể nhớ rõ ràng, lúc cô quên đi hắn, đã dùng bao nhiêu lời lẽ để tổn thương hắn. Nhớ lại ánh mắt tuuệt vọng cùng giọng nói khuẩn cầu của hắn, tim cô thật sâu lại nhói lên.

Tiếng linh mục trong thánh đường rõ ràng vang lớn, ông đã hướng Đặng Dĩ Hằng hỏi xong nhưng đến lượt cô vẫn ba lần rồi không đáp.

Đến khi Đặng Dĩ Hàng sốt ruột gọi cô, chẳng lẽ cô muốn đổi ý? Mộc Lạc Hi mới bừng tỉnh.

Xuyên qua khăn voan che mặt của Mộc Lạc Hi có thể thấp thoáng thấy được hai hàng nước long lanh như thủy tinh..

Mộc Lạc Hi ngước lên nhìn anh, Đặng Dĩ Hằng nhìn thấy gương mặt cô có phần hoảng hốt không biết vì sao.

Không để anh kịp vén khăn lên giúp cô lau nước mắt, Mộc Lạc Hi đã nhanh tránh một bước:

- Đặng Dĩ Hằng, xin lỗi.

Cô gọi nguyên cả tên anh đã khiến anh hiểu ra chuyện gì rồi..

Đặng Dĩ Hằng không giữ, không níu kéo; để cho Mộc Lạc Hi kéo xuống khăn voan hướng cửa thánh đường chạy ra.

Đặng Dĩ Hằng biết, mình thua rồi, thua triệt để.

Dù cô nhầm lẫn anh thành hắn, cũng không có đem tình cảm của mình đối với hắn dành cho anh một phần nào.

Anh không sánh nổi với Triều Khắc Hàn.. dù cố gắng bao nhiêu, dù anh yêu thương cô nhiều cỡ nào, tình cảm cô đối với hắn, anh cũng không thay đổi được.

Đặng Dĩ Hằng như vậy đã cam tâm tình nguyện buông tay chưa?

Anh đã có thể buông xuống hình bóng cô chưa?

Nhớ thương cô cũng đã hơn 5 năm, anh có thể quên được không?

Anh sẽ đứng một bên chúc mừng cho hạnh phúc thật sự của cô ư?

Buông tay? Vì yêu mà buông tay? Vì hạnh phúc của cô mà buông tay?

Mùi vị tình yêu này, thật không dễ nếm trải..

Lòng anh đau quá.

...

Mộc Lạc Hi mặc trên người bộ váy cô dâu, giày cao gót đã tháo xuống cầm trên tay, một mạch lao theo hướng bệnh viện mà chạy. Vì quá gấp gáp cũng quên mất gọi cho mình một chiếc xe, cứ thế trên mặt đường bị ánh nắng chiếu đến nóng bỏng cũng mặc kệ chạy đi.

Nước mắt Mộc Lạc Hi không ngừng rơi xuống, hắn thương tổn cô, cô lại tổn thương hắn.. chơi qua đùa lại như thế, rốt cuộc khi nào mới kết thúc? Khi nào mới có thể chân chính yêu nhau lần nữa?

Mộc Lạc Hi lúc này không quản hắn đã làm cô đau lòng đến mức nào, cô lúc này chỉ quan tâm đến an nguy của hắn, chỉ quan tâm đến một việc duy nhất.

Triều Khắc Hàn lúc này đang cần cô!

Nếu như cả hai người đều là ngoan cố như nhau, tự tôn đều cao như nhau, thì cô sẽ không ngần ngại là người nhận thua trước. Nếu như thế cô sẽ làm người lên tiếng trước, cùng hắn giải thích trước, chỉ cần mối quan hệ này có tiếp tục kéo dài, Mộc Lạc Hi dù là người thua cũng vẫn chấp nhận.

Mộc Lạc Hi vừa chạy, nước mắt vừa rơi, sớm đem phong cảnh trước mắt làm mờ đi..

Mộc Lạc Hi tức giận trong lòng, lại đau khổ mà mắng hắn

"Cái đồ ngốc này, Triều Khắc Hàn anh thật đúng là ngu xuẩn, một tên điên!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương