Bàn Tay Vàng
-
Chương 2: Bàn tay vàng
Chu Minh há hốc mồm sợ hãi, hắn vừa mới lấy một chiếc điện thoại di động từ trong màn hình máy tính ra. Hắn nhìn điện thoại di động để trên mặt bàn máy tính, rồi lại nhìn bàn tay phải của mình một chút, ngoại trừ thật sự sợ hãi và kinh ngạc ra thì hắn còn quá đỗi vui mừng. Trong lòng hắn liền hiện lên một ý niệm, vận mệnh của mình từ giờ đã thay đổi rồi.
Từ từ bình tĩnh lại, hắn không dám nghĩ tới tại sao lại có chuyện như vậy. Hắn đi tới nhà bếp bắt đầu làm cơm tối. Không phải Chu Minh khoe khoang trình độ nấu cơm của mình, tuy nói tài nấu nướng của hắn không thể so với bếp trưởng của các khách sạn 3 sao trở lên được, thế nhưng hắn vẫn thỏa mãn với tài nấu nướng của mình, có thể so với một vài đầu bếp của cửa hàng lớn còn tốt hơn một chút. Tài nấu nướng của hắn là tự mình luyện ra, bởi vì hắn khá kỹ tính khi ăn cơm, lại học theo hướng dẫn nấu ăn trên tivi hoặc xem video trên mạng, có một vài món chính hắn tự nghĩ ra được.
Ngồi bên bàn cơm, hắn vội vã ăn cho xong bữa cơm vì tâm tình của hắn lúc này tập trung hết vào sự việc kỳ lạ đã xảy ra đối với tay phải của hắn. Hắn quay trở lại bên chiếc bàn máy tính, nhìn chiếc điện thoại di động còn đang để trên mặt bàn, rồi lại nhìn bàn tay của mình, cũng không có phát hiện ra điều gì. Nhưng đột nhiên khi hắn đưa tay soi bên dưới ánh đèn thì phát hiện bàn tay của mình có hơi trong suốt từ ngón tay tới cổ tay. Điều này làm hắn giật mình, hắn biết tay của mình đã không còn giống như trước đây nữa rồi, dưới ánh đèn có thể thấy được rõ mạch máu, giống như cánh tay không hề có lớp da vậy.
Chu Minh bắt đầu ngồi nghĩ xem từ lúc nào mình biến thành như vậy, nhưng hắn phát hiện mấy hôm nay hắn cũng không làm việc gì đặc biệt khiến tay của hắn biến dị như thế. Khi hắn nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ thì trên trời vang lên một tiếng sấm. Lúc này, trong đầu Chu minh xẹt qua một tia chớp, hắn phát hiện có thể sau khi mình bị ông chủ đuổi việc, hình như hắn có uống rượu rồi chỉ tay lên chửi ông trời, rồi sau đó bị sét đánh vào tay phải.
"Lẽ nào, đây là tác dụng của tia sét kia? Nhất định như thế rồi, nếu không sao trùng hợp sau khi bị sét đánh thì tay của ta mới biến thành như vậy." Chu Minh khẳng định.
"Vậy thì bàn tay này có tác dụng gì đây? Lẽ nào là lấy đồ vật từ trong màn hình máy tính ra? Mình thử lại chút mới được."
Chu Minh lần thứ hai cho tay vào trong màn hình máy tính, bàn tay hắn tìm kiếm đồ vật trong màn hình, nhưng khi rút tay ra thì không thấy có đồ gì cả.
"Rốt cuộc phải làm thế nào mới được nhỉ?" Chu Minh bắt đầu nghĩ lại lúc lấy điện thoại di động ra.
"Đúng rồi, nhất định phải là vật thật thì mới được"
Lần này Chu minh mở trang web, tìm tòi một chiếc máy ảnh, sau đó cho tay vào trong màn hình máy tính nắm lấy chiếc máy ảnh lôi ra ngoài. Chiếc máy ảnh này nhãn hiệu và thông số giống hệt chiếc máy ảnh được giới thiệu trên website. Chu Minh cầm máy ảnh kiểm tra, chụp thử mới thấy chiếc máy ảnh này đúng là đồ thật.
"Ha ha! Phát tài rồi." Chu Minh hưng phấn nhảy lên giường, cầm chiếc máy ảnh chụp khắp nơi, sau đó lại lấy thẻ sim trong chiếc điện thoại cũ của mình thay vào chiếc điện thoại mới mà hắn lấy ra khi nãy, cũng không tệ lắm có thể dùng tốt.
"Để xem có thể lấy được những gì". Chu Minh lầm bầm.
Lần này Chu Minh thí nghiệm với đồ vật khác với hai lần trước, hắn chuẩn bị lấy ra một chiếc tủ lạnh để dùng, bởi vì đồ ăn mua về không để được lâu đã hỏng rồi, vì thế hàng ngày hắn đều phải đi chợ mua thức ăn, Chu Minh cảm thấy rất là phiền phức, nhiều lúc còn không muốn đi mua thức ăn. Vì thế Chu Minh muốn lấy ra một chiếc tủ lạnh, để hắn đỡ phải hàng ngày đều chạy đi chợ mua thức ăn.
Sau khi mở ra trang web, hắn chọn một cái tủ lạnh, bắt đầu cho tay vào muốn lôi chiếc tủ lạnh đó ra. Thế nhưng, hắn cho tay vào chạm tới chiếc tủ lạnh nhưng không có cách nào để lôi ra ngoài được.
"Chuyện gì thế nhỉ, sao không lôi được ra ngoài chứ, tay cũng đã chạm vào rồi nhưng cũng không lôi ra được." Chu Minh cau mày tự hỏi.
Qua hơn 10 phút, hắn vẫn không nghĩ ra được vì sao không lôi được tủ lạnh ra, lúc này hắn nhìn màn hình máy tính rồi chợt nghĩ tới: "Chả lẽ màn hình máy tính nhỏ quá, không thể lôi ra ngoài được. Chẳng trách được, tủ lạnh 1m5 thì bề rộng cũng phải 50 cm, màn hình mới có 20 inch, làm sao có khả năng lôi ra được, có lẽ chỉ có thể lấy ra một số đồ vật kích cỡ nhỏ hơn thôi." Chu Minh bắt đầu tính toán.
Chu Minh lần này chuẩn bị lấy ra một vài thứ, quá trình này kéo dài hết cả buổi tối.
Sáng hôm sau.
"Ha ha, quả nhiên, chỉ có thể lấy ra những đồ kích cỡ không vượt quá kích cỡ màn hình thì mới được". Chu Minh nhìn khắp nơi trên mặt đất đều là đồ điện, quần áo và các loại vật dụng khác. Quần áo hàng hiệu, đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, máy tính xách tay, máy ảnh, dao cạo râu... thậm chí còn có vàng, kim cương, đồ cổ và ngay cả súng lục K54, nhưng đã được Chu Minh giấu xuống dưới gầm giường. Đồ này không thể để người khác thấy được, nếu không thì cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu thì đã kết thúc rồi, còn có khả năng bị phòng nghiên cứu của quốc gia nào đó đem cắt miếng mà nghiên cứu ấy chứ. Chu Minh không dám cầm súng lục đi rêu rao khắp nơi.
Sau khi thu dọn những đồ vật đã lấy ra hôm qua, hắn nhìn tay phải của mình một chút, lúc này hắn phát hiện tay phải của hắn lại trong suốt thêm một đoạn khoảng 10 cm từ cổ tay trở lên. Chu Minh cả buổi tối không phát hiện mà đến bây giờ hắn mới phát hiện ra.
Từ lúc bắt đầu phát hiện tình huống khác thường của bàn tay phải, đến khi tiếp thu sự thật, rồi đến bây giờ thì mừng rỡ như điên, Chu Minh mong chờ nếu như từ tay phải độ trong suốt lan tràn đến toàn thân thì sẽ có cái gì xảy ra.
Chu Minh nâng bàn tay phải của mình lên, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn làm lại cuộc đời của chính mình, để cho bản thân không còn tiếc nuối gì hết, muốn sống thật tốt, nắm giữ vận mệnh của chính mình. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là 'Bàn tay vàng' của ta."
Từ từ bình tĩnh lại, hắn không dám nghĩ tới tại sao lại có chuyện như vậy. Hắn đi tới nhà bếp bắt đầu làm cơm tối. Không phải Chu Minh khoe khoang trình độ nấu cơm của mình, tuy nói tài nấu nướng của hắn không thể so với bếp trưởng của các khách sạn 3 sao trở lên được, thế nhưng hắn vẫn thỏa mãn với tài nấu nướng của mình, có thể so với một vài đầu bếp của cửa hàng lớn còn tốt hơn một chút. Tài nấu nướng của hắn là tự mình luyện ra, bởi vì hắn khá kỹ tính khi ăn cơm, lại học theo hướng dẫn nấu ăn trên tivi hoặc xem video trên mạng, có một vài món chính hắn tự nghĩ ra được.
Ngồi bên bàn cơm, hắn vội vã ăn cho xong bữa cơm vì tâm tình của hắn lúc này tập trung hết vào sự việc kỳ lạ đã xảy ra đối với tay phải của hắn. Hắn quay trở lại bên chiếc bàn máy tính, nhìn chiếc điện thoại di động còn đang để trên mặt bàn, rồi lại nhìn bàn tay của mình, cũng không có phát hiện ra điều gì. Nhưng đột nhiên khi hắn đưa tay soi bên dưới ánh đèn thì phát hiện bàn tay của mình có hơi trong suốt từ ngón tay tới cổ tay. Điều này làm hắn giật mình, hắn biết tay của mình đã không còn giống như trước đây nữa rồi, dưới ánh đèn có thể thấy được rõ mạch máu, giống như cánh tay không hề có lớp da vậy.
Chu Minh bắt đầu ngồi nghĩ xem từ lúc nào mình biến thành như vậy, nhưng hắn phát hiện mấy hôm nay hắn cũng không làm việc gì đặc biệt khiến tay của hắn biến dị như thế. Khi hắn nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ thì trên trời vang lên một tiếng sấm. Lúc này, trong đầu Chu minh xẹt qua một tia chớp, hắn phát hiện có thể sau khi mình bị ông chủ đuổi việc, hình như hắn có uống rượu rồi chỉ tay lên chửi ông trời, rồi sau đó bị sét đánh vào tay phải.
"Lẽ nào, đây là tác dụng của tia sét kia? Nhất định như thế rồi, nếu không sao trùng hợp sau khi bị sét đánh thì tay của ta mới biến thành như vậy." Chu Minh khẳng định.
"Vậy thì bàn tay này có tác dụng gì đây? Lẽ nào là lấy đồ vật từ trong màn hình máy tính ra? Mình thử lại chút mới được."
Chu Minh lần thứ hai cho tay vào trong màn hình máy tính, bàn tay hắn tìm kiếm đồ vật trong màn hình, nhưng khi rút tay ra thì không thấy có đồ gì cả.
"Rốt cuộc phải làm thế nào mới được nhỉ?" Chu Minh bắt đầu nghĩ lại lúc lấy điện thoại di động ra.
"Đúng rồi, nhất định phải là vật thật thì mới được"
Lần này Chu minh mở trang web, tìm tòi một chiếc máy ảnh, sau đó cho tay vào trong màn hình máy tính nắm lấy chiếc máy ảnh lôi ra ngoài. Chiếc máy ảnh này nhãn hiệu và thông số giống hệt chiếc máy ảnh được giới thiệu trên website. Chu Minh cầm máy ảnh kiểm tra, chụp thử mới thấy chiếc máy ảnh này đúng là đồ thật.
"Ha ha! Phát tài rồi." Chu Minh hưng phấn nhảy lên giường, cầm chiếc máy ảnh chụp khắp nơi, sau đó lại lấy thẻ sim trong chiếc điện thoại cũ của mình thay vào chiếc điện thoại mới mà hắn lấy ra khi nãy, cũng không tệ lắm có thể dùng tốt.
"Để xem có thể lấy được những gì". Chu Minh lầm bầm.
Lần này Chu Minh thí nghiệm với đồ vật khác với hai lần trước, hắn chuẩn bị lấy ra một chiếc tủ lạnh để dùng, bởi vì đồ ăn mua về không để được lâu đã hỏng rồi, vì thế hàng ngày hắn đều phải đi chợ mua thức ăn, Chu Minh cảm thấy rất là phiền phức, nhiều lúc còn không muốn đi mua thức ăn. Vì thế Chu Minh muốn lấy ra một chiếc tủ lạnh, để hắn đỡ phải hàng ngày đều chạy đi chợ mua thức ăn.
Sau khi mở ra trang web, hắn chọn một cái tủ lạnh, bắt đầu cho tay vào muốn lôi chiếc tủ lạnh đó ra. Thế nhưng, hắn cho tay vào chạm tới chiếc tủ lạnh nhưng không có cách nào để lôi ra ngoài được.
"Chuyện gì thế nhỉ, sao không lôi được ra ngoài chứ, tay cũng đã chạm vào rồi nhưng cũng không lôi ra được." Chu Minh cau mày tự hỏi.
Qua hơn 10 phút, hắn vẫn không nghĩ ra được vì sao không lôi được tủ lạnh ra, lúc này hắn nhìn màn hình máy tính rồi chợt nghĩ tới: "Chả lẽ màn hình máy tính nhỏ quá, không thể lôi ra ngoài được. Chẳng trách được, tủ lạnh 1m5 thì bề rộng cũng phải 50 cm, màn hình mới có 20 inch, làm sao có khả năng lôi ra được, có lẽ chỉ có thể lấy ra một số đồ vật kích cỡ nhỏ hơn thôi." Chu Minh bắt đầu tính toán.
Chu Minh lần này chuẩn bị lấy ra một vài thứ, quá trình này kéo dài hết cả buổi tối.
Sáng hôm sau.
"Ha ha, quả nhiên, chỉ có thể lấy ra những đồ kích cỡ không vượt quá kích cỡ màn hình thì mới được". Chu Minh nhìn khắp nơi trên mặt đất đều là đồ điện, quần áo và các loại vật dụng khác. Quần áo hàng hiệu, đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, máy tính xách tay, máy ảnh, dao cạo râu... thậm chí còn có vàng, kim cương, đồ cổ và ngay cả súng lục K54, nhưng đã được Chu Minh giấu xuống dưới gầm giường. Đồ này không thể để người khác thấy được, nếu không thì cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu thì đã kết thúc rồi, còn có khả năng bị phòng nghiên cứu của quốc gia nào đó đem cắt miếng mà nghiên cứu ấy chứ. Chu Minh không dám cầm súng lục đi rêu rao khắp nơi.
Sau khi thu dọn những đồ vật đã lấy ra hôm qua, hắn nhìn tay phải của mình một chút, lúc này hắn phát hiện tay phải của hắn lại trong suốt thêm một đoạn khoảng 10 cm từ cổ tay trở lên. Chu Minh cả buổi tối không phát hiện mà đến bây giờ hắn mới phát hiện ra.
Từ lúc bắt đầu phát hiện tình huống khác thường của bàn tay phải, đến khi tiếp thu sự thật, rồi đến bây giờ thì mừng rỡ như điên, Chu Minh mong chờ nếu như từ tay phải độ trong suốt lan tràn đến toàn thân thì sẽ có cái gì xảy ra.
Chu Minh nâng bàn tay phải của mình lên, nói: "Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn làm lại cuộc đời của chính mình, để cho bản thân không còn tiếc nuối gì hết, muốn sống thật tốt, nắm giữ vận mệnh của chính mình. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là 'Bàn tay vàng' của ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook