Bàn Tay Định Mệnh
-
Chương 1: Bà khách kỳ lạ
Công việc làm ăn ngày càng phát đạt. Có lẽ cũng chẳng cần mất từng ấy năm mới đi vào nề nếp và đảm bảo cho người sáng lập sự độc lập về tài chính mà nếu không có nó thì cũng khó mà tìm thấy sự thoải mái về mặt tinh thần. Cũng cần phải nói là còn nhờ vào nghệ thuật quảng cáo, rất cần thiết trên các báo chí chuyên ngành mà giữ vẫn được luồng thông tin đối với khách hàng, rồi những lời rỉ tai từ người nọ đến người kia đã góp phần xây dựng vẫn chắc uy tính của Phu nhân Nadia... Thực ra, tên thì đúng như vậy nhưng gọi là Phu nhân thì không đúng vì Nadia chưa kết hôn. Và có trời mới biết sao mà chị đẹp đến thế và có thể nói là có sức quyến rũ đến như vậy! Làn tóc nâu hung mượt mà ôm lấy khuông mặt trái xoan với cái miệng có đôi môi như vẽ dường như chỉ biết hé cười, và sống mũi dọc dừa thanh tú tưởng như bất cứ một chuyên gia nghệ thuật chỉnh hình tài năng nào cũng không thể tạo nên được. Đôi mắt mênh mông, long lanh sáng lần lượt chuyển từ màu xanh sang màu xám tùy theo giờ giấc trong ngày hoặc đêm và tùy theo cả những ánh phản quang của đám đông mà đôi mắt đó quan sát. Thân hình cân đối, cổ tay tròn lẳn, bắp chân thon thả vững vàng; ngắm từ xa, phu nhân Nadia, là một trong những nhà nữ ngoại cảm xinh đẹp nhất mà đã lâu người ta không nhìn thấy ở Pari. Phải nói thêm là ngoài vẽ đẹp duyên dáng mặn mà, nàng còn rất thông minh.
Cũng từ đó mà trí tuệ tung cánh vào cuộc; một trí tuệ không bị ràng buộc hạn chế và vô cùng mẫn tiệp đã giúp nàng hành nghề với đức tự tin tuyệt đối. Lúc này, nàng chưa tới ba mươi tuổi mà danh tiếng đã vang lừng vượt ra ngoài biên giới. Cũng vì thế mà nảy ra lòng ghen ghét, đố kỵ và hình như cả sự căm thù của số lớn những đối thủ cạnh tranh. Không một nhà nữ ngoại cảm hoặc một nam thuật sỹ nào mà không mơ ước được ngang tài và nổi danh như người phụ nữ đó. Còn Nadia, may thay, thật khôn ngoan, cô đã bỏ ngoài tai tất cả những lời khen chê nhiều khi thật là vô nghĩa.
Nàng sống trong một thế giới khép kín, trừ một vài ngoại lệ hiếm hoi, thực sự là một thế giới của riêng mình khi nào ngừng công việc coi vận mệnh tướng số (công việc này thường choán mất phần lớn thời gian trong ngày), nàng lại trở về với bà già Vêra.
Một bà già rất lạ kỳ! Ở tuổi bảy mươi sáu, bà nhìn thấy hết, nghe thấy hết, biết hết nhưng không vì thế mà sức mạnh cá tính của bà cùn nhụt hay thui chột đi. Là bà ngoại của cô cháu độc nhất và cũng là người thân độc nhất còn sót lại của gia đình và dòng họ là cô bé Nadia, bà Vêra Winowa đã truyền thụ cho cháu nhiều bí mật sâu kín giúp cho một thiếu nữ mau chóng trở thành một thanh nữ rồi một phụ nữ không những đủ sức mạnh để đối diện với những gian truân của cuộc sống mà còn có thể giúp đở được đồng loại. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng bà Vêra còn rất nhanh nhẹn hoạt bác, gánh phần trách nhiệm, trong phòng xem vận số, tất cả những gì làm bộn rộn tới Nadia. Bà là người tự tay bóc các thư tín, ghi lại những cuộc hẹn qua điện thoại đối với khách hàng đặc biệt chứ không phải đối với bất cứ ai mời đến. Những người này thì xin cứ vui lòng ngồi chờ tới lượt mình ở phòng đợi. Cũng chính bà Vêra là người mở cửa và niềm nở đón khách. Trước khi đưa vào phòng Nadia, các vị này đều bị đôi mắt đen nhỏ nheo nheo vẻ tinh quái của bà già có mái tóc bạc trắng như cước quan sát tỉ mỉ, dò xét và phân tích. Nadia và bà Vêra đã trở thành một cặp thật là ăn ý.
Vào một buổi chiều, lúc mà Nadia tưởng là không còn ai ở phòng chờ, sắp sửa rời phòng chiêm lý, kết thúc một ngày làm việc căng thẳng: suốt tám giờ liền Phu nhân Nadia tiếp tám vị khách (mỗi giờ một vị) thì bà Vêra đi vào và báo với cô còn một bà khách rất mong được tiếp.
− Tại sao bà lại còn cho bà ta vào? – Nadia mệt mỏi hỏi bà – Đáng lẽ bà nên bảo là đã hết giờ và mời bà ta trở lại ngày mai vào 10 giờ sáng và sẽ được tiếp đầu tiên. Trông bà ta thế nào hả bà?
− Cũng khó nói đấy! Để tự cháu nhận xét thì hơn... Tuy vậy, nhìn bề ngoài, bà thấy có ba điểm: chị ta rất đẹp, trang nhã và lịch sự.
− Bà cho chị ta vào đi, nhưng sau đó dứt khoát không tiếp ai nữa đâu nhé! Cháu mệt lắm rồi!
Bà Vêra đã nhận xét đúng: rõ ràng là ở chị ta nổi bật lên ba "đặc điểm" đó, nhưng sắc đẹp thì lạnh, vẻ trang nhã: thiếu tự nhiên, còn dáng lịch sự: hơi quá cầu kỳ. Mái tóc nâu, kéo ra làm thành những giải che vầng tráng và hai tai, quấn lại thành một búi nặng buông thõng xuống sau gáy, thực ra cũng không đến nỗi thiếu vẻ duyên dáng xưa cũ. Tuy vậy, người phụ nữ còn quá trẻ, Nadia ước đoán là chị ta cũng chỉ sàn sàn tuổi mình. Đôi mắt đen với cái nhìn huyễn hoặc lạ kỳ nhưng thiếu sự nóng ấm. Cuối cùng là giọng nói, trầm buồn, dường như mỗi âm tiết đều được cân nhắc thận trọng trước khi thoát ra khỏi đôi môi mỏng đầy vẻ cay nghiệt. Một giọng nói chắc là không phải luôn luôn vui vẻ:
− Xin thứ lỗi, thưa bà tôi đến quá muộn và rất biết ơn bà đã vui lòng tiếp.
− Tôi chỉ làm tròn phận sự của mình thôi, thưa bà – Nadia lịch sự đáp – Nhất là có trường hợp khẩn cấp. Tôi xin nghe đây.
− Thưa, thế này... Đã mấy tháng nay, tôi bị ám ảnh bới một ý nghĩ lạ kỳ. Không hiểu sao tôi nhận thấy có một ảo giác vô cùng khó chịu: trong tôi như có hai con người một lúc. Một phía là con người được nuông chiều, có cuộc sống tràn đầy hạnh phúc, và phía bên kia là một người đàn bà luôn luôn bất mãn với mọi thứ trên đời. Tôi không sao phân tích, lý giải được và không hiểu lý do nào đã đưa tôi đến chỗ phân tâm đó. Vì tôi biết là người ta không bao giờ hiểu rõ được chính mình nên đã quyết định phải đi hỏi một nhà chuyên môn hoặc là nam hoặc là nữ. Nhiều tuần qua, tôi lưỡng lự giữa một thầy thuốc chuyên khoa thần kinh và một người có năng khiếu thấu thị. Cuối cùng tôi đã chọn giải pháp thứ hai, và sau khi tìm hiểu, tôi đã đến đây vì danh tiếng bà thật lớn. Vậy bà có thể nói về tôi ra sao?
− Bà muốn xem bằng cách nào? Bã cà phê, quả cầu pha lê, những lá bài đặc biệt hay là cỗ bài thường?
− Tôi nghĩ là cỗ bài thường có thể phát lộ ra những đều dễ hiểu hơn đối với tôi. Xin thú thật tôi chỉ là một người đàn bà trần tục, lần đầu tiên đến hỏi một nhà ngoại cảm, bà có tin như vậy không?
− Tại sao lại không? Bây giờ, xin bà cho một vài phút thật yên lặng.
Sau khi trang bài với một sự khéo léo và cử chỉ thật trang nhã mà chỉ những người chuyên nghiệp lâu năm trong nghề mới có, Nadia nói bằng một giọng thật dịu dàng và bình tĩnh:
− Bà làm ơn đảo bài giúp. Cám ơn.
Sau khi rải úp hết cỗ bài trên mặt bàn, nàng bắt đầu lật ngửa từng con một, chậm rãi, vừa làm vừa ngắm kỹ. Người khách nữ, lặng thinh, nhìn nàng làm, đôi mắt lạnh lùng chẳng tỏ một vẻ gì tò mò hay nghi hoặc. "Một vài phút im lặng" đòi hỏi có vẻ như kéo dài trong không khí tĩnh mịch của căn phòng. Cắm cúi trên cỗ bài, nhà nữ ngoại cảm có một vẻ gì như ngơ ngác... Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt vị khách.
− Đúng là cuộc đời của bà không đơn giản chút nào. Chính vì thế mà bà có một cuộc sống kép.
− Bà nhìn thấy cái đó như thế nào?
− Không có gì quan trọng. Nhưng đáng tiếc, lại đúng như vậy. Cuộc sống kép đó, sở dĩ tồn tại là do ý muốn của bà, nếu không muốn nói là bà thích như thế. Nhưng rồi bà sẽ thấy nặng nề và cuộc sống kép được nảy sinh ra đó làm cho bà ngày càng không chịu nổi.
Những nét nổi trội trong cá tính của bà, chắc chắn là có thể đổi thay do ảnh hưởng ngoại lai, thoạt đầu tiếp xúc chẳng dể ưa chút nào. Xin đừng giận vì đã nói thẳng, nhưng tôi bắt đầu nhận thấy bà là một người không sợ những đều nói lên sự thật. Rõ ràng là vì tiếng tăm của tôi, nói lên tất cả không úp mở điều gì, mà bà đã tìm đến tôi.
− Đúng như vậy. Xin bà cứ nói tiếp đi.
− Vậy thì nét chủ yếu của tính cách đó là tính vị kỷ điên khùng xuất phát từ lòng tham không có giới hạn. Xin bà nhớ cho là tham vọng rất có thể là một đức tính lớn lao ở một người phụ nữ thông minh biết coi tất cả mọi phương tiện là tốt miễn là nó mang đến cho mình sự thành đạt.
− Điều bà nói đó không có gì làm cho tôi mếch lòng cũng chẳng làm cho tôi ngạc nhiên. Đúng, tôi rất muốn thành đạt! Phải chăng đó là tội lỗi? Có người đàn bà nào là không mơ tưởng đạt tới một cái gì đó, dù là trên bình diện tình cảm hoặc trên bình diện vật chất? Trên bình diện thứ hai này, hình như chính bà, Phu nhân Nadia nổi tiếng mà tất cả mọi người đều trầm trồ, cũng không phải dở về mật tháo vát? Vậy thì sao lại phải lớn tiếng chê trách?
− Tôi chẳng chê trách gì ở bà, thưa bà. Tôi chỉ nhận xét vậy thôi. Khách của tôi muốn làm gì tùy ý: cái đó không can dự gì đến tôi cả. Vai trò của tôi lúc nào cũng giới hạn ở chỗ cố gắng tìm hiểu những gì xảy ra hoặc sẽ xảy ra trong cuộc sống của những người tìm đến tôi và mục đích duy nhất là để giúp đỡ họ. Làm sao mà tôi làm được việc đó nếu không chú ý tới những khuynh hướng về tính cách của mỗi con người?
Sau một giây lưỡng lự bà khách nói:
− Tất nhiên là bà có lý, nhưng xin bà hãy hiểu tôi: quan tâm lớn nhất và thực sự là duy nhất của tôi là liệu tôi có đủ can đảm để bảo đảm và duy trì được hạnh phúc của mình bằng bất kỳ giá nào không. Bà có thể nói cho tôi biết chứ?
Nadia không trả lời và lại cúi xuống nhìn ngắm những quân bài vẫn nằm ngửa trên mặt bàn. Phút chờ đợi căng thẳng như vô tận hơn lần trước. Cuối cùng, hầu như không còn bình tĩnh được nữa, bà khách hỏi:
− Nhưng... bà thấy gì trên những quân bài đó?
− Không có gì thêm! Nadia trả lời nhanh gọn và ngẩng đầu lên.
− Sao, không còn gì nữa ư? Tất cả mà bà cho biết chỉ là: tính vị kỷ, lòng tham và trí thông minh. Thế còn... thí dụ như tính dâm đãng chẳng hạn? Tôi có dâm đãng không?
− Tôi nghĩ là không.
− Thật ư? Những người xung quanh tôi không cho là như thế đâu! Thế tôi có phải là một phụ nữ đa tình không? Theo bà tôi rất có thể là một người bất lực hoặc lãm cảm trong tình yêu chăng?
− Tôi xin nhắc lại, thưa bà, tôi chẳng còn thấy vấn đề gì liên quan tới bà nữa.
− Bà nhạo báng tôi đấy ư?
− Tôi chưa từng nhạo báng ai bao giờ. Chẳng lẽ lại bắt đầu là bà? Xin bà hiểu cho là đôi khi – cũng khá hiếm, xin thú thật, nhưng mà có – đôi khi tự nhiên trí óc tôi bất ngờ rối mù lên, như trường hợp chiều nay. Tại sao lại như vậy? Cũng không biết nữa, nhưng tôi có thể đoan chắc với bà: tất cả những đồng nghiệp của tôi, cả nam và nữ đều có những trường hợp như thế. Đúng là hôm nay tôi xem cho rất nhiều người, như vậy cũng có thể là vì quá mệt. Đáng lẽ tôi không nên tiếp bà chiều nay, nhưng vì bà cố nài nên tôi không thể từ chối. Dù là tôi đặt lại vấn đề, làm lại quẻ bài một lần nữa thì kết quả cũng vẫn thế thôi. Vậy thì tốt hơn hết là chẳng nên gắng gượng. Một lần khác xin mời bà tới... Sáng hoặc đầu buổi chiều ngày mai nếu bà thấy thuận tiện. Tôi sẽ tiếp bà chu đáo. Dĩ nhiên là buổi hôm nay bà không phải trả tiền công vì một buổi xem thông thành.
− Mỗi lần xem bà lấy bao nhiêu?
− Tùy độ dài thời gian. Giá cả chúng tôi đã quy định từ lâu: một trăm quan cho nữa tiếng, cả tiếng thì mất hai trăm quan. Tôi nghĩ là hôm nay chúng ta, chẳng còn gì để trao đổi nữa.
Nàng thu lại cỗ bài và xếp vào ngăn bàn.
− Thú thực là tôi hôi thất vọng sau khi được nghe những gì mọi người nói về tiếng tăm của Phu nhân Nadia
− Tôi rất hiều bà. Thôi để lần sau, nếu bà không muốn tới một nơi khác. Chúng ta cứ cho là sự việc vừa qua thật ra thì rất bình thường thôi.
Nàng đứng dậy. Bà khách buộc phải làm theo.
− Xin chào bà – Nadia nói – Xin thứ lỗi cho tôi vì đã không làm cho bà được hài lòng – Tôi rất ân hận.
− Tôi cũng vậy. Không hiểu là tôi có trở lại thăm bà được nữa hay không. Xin tạm biệt.
Khi cánh cửa phía đầu cầu thang được khép lại, tạo nên một sự cách biệt giữa bà khách và nàng, Nadia cảm thấy nhẹ hẳn người như được gạt bõ đi một sự hiện diện đã làm cho nàng không chịu nổi ngay từ phút đầu tiên khi bà khách bước vào phòng. Điều mà nàng không thể nói ra được mới chính là lý do thực sự để nàng chấm dứt mau lẹ cuộc xem: sự thay đổi đột ngột, Mạnh mẽ và không thể nào ngăn được trong tình cảm đối với người khách lạ. Nàng phải nói thác ra là vì bất ngờ đầu óc nàng như bị che phủ không nhìn thấy gì toát ra từ những quân bài, nhưng thực ra nàng đã nhìn thấy những hiện tượng thật khủng khiếp. Không còn nghi ngờ gì nữa là người đàn bà này đã giấu sau bộ mặt xinh đẹp lạnh lùng một tâm trạng đáng sợ.
− Chị ta đi rồi à? – Bà Vêra hỏi.
− Vâng.
− Chị ta có việc gì khẩn cấp cần đến cháu thế?
− Thực ra thì cháu cũng không biết nữa. Vì thế nên cháu cũng chẳng xem được gì cho chị ta, và cũng chẳng lấy tiền công của chị ấy.
− Cháu mắc sai lầm rồi đấy. Nguyên tắc hàng đầu của nghề nghiệp là bắt khách phải trả tiền khi họ quấy rầy mình. Những giờ phút của cháu thật đáng quý, cháu yêu ạ. Nó là vàng là bạc đấy!
− Cháu thà không hành nghề nữa còn hơn là lấy tiền của một người đàn bà như vậy!
− Cháu làm sao thế? Bà thấy cháu thật kỳ cục. Sao khuân mặt cháu lại đăm chiêu thế kia? Chị ta nói gì làm cháu phật lòng chăng?
− Cháu xin nhắc lại là không biết vì sao mà chị ta lại tới đây. Có lẽ vì thế mà làm cháu thấy băn khoăn lo ngại. Cháu có cảm giác là chị ta tới đây để xem cháu làm việc như thế nào hơn là để nghe những gì cháu phát hiện. Điều cháu vừa nói có thể bà cho là ngớ ngẩn, nhưng nếu giả dụ chị ta là mật thám thì cái đó cũng không làm cháu ngạc nhiên!
− Tại sao lại nói tới mật thám với cảnh sát? Cháu đã làm đều gì phạm pháp nào? Hơn nữa một người sang trọng như chị ta thì sao lại có thể là cảnh sát với mật thám được! Có khả năng đó là một người cạnh tranh trong nghề nghiệp, một phụ nữ thuật sỹ không quen biết muốn xem cháu hành nghề ra sao vì đang ghen tức với thành công của cháu?
− Có thể như thế bà ạ. Dù sao chăng nữa đều này cháu đã thấy trong cỗ bài và hiểu được khi nhìn chị ta – đó là một người đàn bà ghê gớm và độc địa. Cháu không nhớ rõ, từ ngày hành nghề, cháu đã có lần nào khó chịu trong khi xem như vậy không. Cháu đã quá mệt và chị ta đã làm cháu rã rời. Thôi, không nói gì tới chị ta nữa, bà nhất trí không?
− Cháu có lý. Hay là chúng ta tới rạp chiếu bóng xem cuốn phim mà mọi người đang ca ngợi? Điều đó có thể làm cháu khuây khỏa.
− Cháu lại muốn đi ngủ bà ạ.
− Nhưng phải ăn đã chứ!
− Cháu không thấy đói.
− Thế ra chị ta đã làm cho cháu không còn muốn ăn nữa hay sao?
− Cháu cũng chẳng biết nữa... Thôi, ngày mai, bà nhé.
Một tuần trôi qua, công việc đã trở lại bình thường. Phu nhân Nadia hầu như quên hẳn người khách lạ mà sự hiện diện của chị ta đã làm nàng thật khó chịu. Vêra, một người bà tốt, sáng suốt và chu đáo thấy là chẳng nên nhắc lại chuyện người đàn bà đó trước mặt cô con gái. Yên tĩnh trở lại... thế rồi bất ngờ, cũng vào ngày giờ của tuần lễ trước, trong khi Nadia đang tiếp người khách cuối cùng – một đại tá về hưu là khách quen nhiều năm – thì bà Vêra bước vào báo:
− Chị ta đã trở lại! Bà phải làm sao đây? Bảo là hôm nay đã hết giờ xem hay là bảo chị ta ngồi đợi?
Rất bình thản, Nadia đáp:
− Cháu đã có linh cảm chị ta sẽ trở lại: đó là một người đàn bà không chịu bó tay thua cuộc. Tốt hơn là cứ tiếp dù chỉ là để biết chính xác xem chị ta muốn gì hoặc chờ đợi gì ở cháu.
− Có lẽ hay hơn cả là từ chối không nhận xem cho chị ta nữa chăng? Cháu hoàn toàn có quyền tự do chọn khách cho mình kia mà.
− Bà chẳng nên nói vậy; chính là khách lựa chọn cháu nên cháu phải tiếp nhận, bất kể họ là ai và người như thế nào. Bà hãy mời chị ta vào đi.
− Nhưng mà, cháu nhớ không... Lần trước, sau khi chị ta đi rồi, cháu đã ở trong trạng thái tồi tệ đến nỗi bỏ cả bữa cơm tối! Tiếp người đó làm gì, nếu cháu thấy chị ta làm ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của mình?
− Không những chị ta gây ảnh hưởng xấu tới tinh thần và sức khỏe của cháu và còn cho cả mọi người nữa. Nhưng bà hãy yên tâm: hôm nay cháu thấy người sảng khoái và không quá mệt mỏi như hôm trước. Cháu sẵn sàng tiếp chị ta.
Bà khách trẻ bước vào phòng. Cũng như lần trước: xinh đẹp, lịch sự và trang nhã có thể còn hơn cả lần trước nữa nhưng thái độ thì lạnh băng. Vẫn bằng cái giọng trầm buồn, chị ta nói:
− Bà có ngạc nhiên không khi tôi trở lại mặc dù bà đã cho tôi một cảm giác chán ngán về cái gọi là năng khiếu thấu thị đặc biệt của bà?
− Không có gì làm tôi ngạc nhiên cả, thưa bà... Bây giờ bà muốn biết về vấn đề gì?
− Vẫn là vấn đề cũ thôi: liệu tôi có đủ năng lực để đảm bảo hạnh phúc của mình trọn vẹn không?
− Và bằng bất cứ giá nào? Cái này tôi hiểu. Tôi biết là không phải bà không có vấn đề gì tiếp nữa. Nhưng xin bà hãy cho biết: bà đặt vấn đề này dai dẳng và cũng quyết tâm chờ một lời giải đáp, phải chăng là vì từ trước tới nay, bà chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc?
− Đúng là không giấu được bà đều gì. Thực ra thì tôi cũng đã có một hình thái hạnh phúc nào đó và tôi cảm thấy rất rõ là dưới con mắt của những người xung quanh cũng như tất cả những người quen biết thì tôi là một người đàn bà có một cuộc sống đầy đủ. Song ở giữa cái bề ngoài giả dối và thực sự còn có một khoảng cách đáng kể... Xin bà hãy nói cho tôi rõ là cái hình thái hạnh phúc tương đối đó có cho phép tôi thành tựu hoàn toàn mà tôi hằng mong ước mà tôi có quyền được hưởng không?
− Chúng ta lại sử dụng cỗ bài chứ?
− Vâng, tôi tin ở những quân bài.
Với bàn tay thành thạo như máy, cỗ bài được trang kỹ, được khách trộn, đảo... rồi bà chủ trịnh trọng rải úp từng quân lên mặt bàn. Khi bắt đầu lật lên những quân bài đầu tiên, nhà nữ ngoại cảm không kìm được, phải thốt lên:
− Đúng y như lần đầu!
− Bà có trí nhớ tốt thật đấy!
− Cả bà cũng vậy, thưa bà, vì bà cũng nhớ những quân bài lật lên hôm nọ.
Lại yên lặng cho đến lúc tất cả các quân bài đều được lật lên. Lại một lần nữa, Nadia như bị cuốn hút, nhìn ngắm thực kỹ nhưng thật ra, nàng đã nhìn thấy rõ trong thứ tự sắp xếp các quân bài tất cả những gì cần biết: so với lần trước cũng chẳng có gì thêm đáng kể về bản chất đích thật của người khách lạ. Và cũng chính vì "nhìn thấy" những cái đó mà nàng cảm thấy sự khó ở dâng lên trong người giống như lần trước. Nhưng lần này nàng kiên quyết đấu tranh với mình để tỏ rõ cho kẻ lại đến thách thức là nàng khỏe, rất khỏe để người ta không thể coi thường một Phu nhân Nadia... Và nàng nói:
− Tôi sẽ không nói lại về những nét nổi bật trong tính cách mà hôm nọ tôi đã phát hiện với bà – mà cũng không biết đó có phải là một phát hiện không vì chính bà cũng biết rõ chẳng kém gì tôi? – Tôi vẫn thấy y nguyên trong quẻ xem hôm nay... Tôi còn thấy, và đều này chắc làm cho bà thích thú hơn nhiều, những lộn xộn phức tạp về mặt tình cảm hiện lên thật rõ ràng. Trong quẻ của bà có hai người đàn ông: một người là chồng và một người là nhân tình. Người chồng thì đang bị đe dọa, cái chết đang lượn lờ xung quanh.
− Bà không muốn nói là tôi có thể chịu trách nhiệm về cái chết đó sao?
− Không đâu! Nhưng hầu như chắc chắn nếu sự việc đó xảy ra thì bà cũng không phiền muộn gì lắm.
− Tôi thấy bà thật nghiêm khắc đối với tôi! Thì cứ nói ngay là bà khinh bỉ tôi đi!
− Người ta chỉ coi thường những kẻ thiếu ý chí, và những kẻ này thường đáng được quan tâm. Đó không phải là trường hợp của bà: bà là một nhân vật cực kỳ thích thú một kiểu người mà theo tôi thì khá là nguy hiểm.
− Thế là cuối cùng bà đã thẳng thắng với tôi! Bà đã bắt đầu làm tôi ham thích. Và cứ cho tôi là một người đàn bà đáng sợ thì bà có nhìn thấy một kết thúc khả quan có lợi cho tôi về vấn đề hôn nhân không?
− Tại sao lúc nào bà cũng vơ tất cả vào mình như vậy?
− Cũng như số đông những người đến nhờ bà xem về tương lại hậu vận, trước tiên tôi phải quan tâm đến bản thân đã, sau đó mới đến người khác... Đó cũng là bình thường thôi phải không?
− Hãy nói là rất đời thường. "Từ tâm đúng nhất là bắt đầu từ..."
− Chẳng cần phải viện ngữ làm gì, nhà ngoại cảm! Chúng ta hãy trở lại công việc: cuối cùng, thì tôi thắng hay bại?
− Đúng ra thì bà phải thắng nếu ở cuối quẻ bài nghĩa là ở giai đoạn chót không có con Đầm cơ, nó chưa hẳn đã lọt vào trong đời sống của bà nhưng đã xuất hiện thật bất ngờ đến nỗi tôi không sao lý giải được. Một người đàn bà có nhiều dấu hiệu là một con người nguy hiểm.
− Hơn cả tôi ư? Điều này làm tôi ngạc nhiên và có đôi phần thích thú.
− Mỗi người đều tìm thấy niềm vui thích ở nơi nào có thể...
− Tóm lại là tình địch phải không?
− Không hẳn như bà hiểu: không phải là một người có nhiều tham vọng tầm cỡ như bà, nhưng đúng hơn là một người phụ nữ đa tình. Có bao giờ bà nghĩ là một phụ nữ đa tình và chân thành đôi khi tỏ ra đáng sợ hơn là một người đàn bà chỉ nghĩ đến việc sử dụng những phương tiện xấu xa nhất để đạt tới mục đích không?
− Bà Nadia thân mến, tôi thấy mình có sai lầm lớn khi đánh giá thấp khả năng của bà. Tôi càng hiểu rõ những lời khen ngợi của khách hàng đối với bà quả là xứng đáng. Tôi chưa biết những lời bà đoán về tôi đúng đến mức nào, nhưng đã có giá trị thật độc đáo. Vậy người nào trong hai người đàn ông hiện diện trong cuộc sống của tôi mà con Đầm cơ tìm mọi cách để chiếm đoạt: người chồng hay nhân tình?
− Vì người đàn bà đó xuất hiện, nên có thể người này hoặc người kia bị chinh phục... Đó là chưa nói có thể cả hai.
− Nguy hiểm đến thế kia ư? Liệu tôi có biết mụ ta không?
− Chưa đâu.
− Công việc của tôi sẽ khó khăn hơn vì trước hết tôi phải chiến đấu với mụ này đã, đúng không?
− Hôm nay thế là đủ. Tôi sẽ trở lại. Phải thanh toán cho bà bao nhiêu đây?
− Tôi đã nói với bà rồi: một trăm phrăng cho nửa giờ.
− Đây xin gởi bà gấp đôi. Nếu bà nói cho biết nhiều đều quan trọng nữa thì tôi sẽ chi thêm gấp bội.
− Ồ, xin bà hiểu cho là việc quan trọng duy nhất là làm sao cho khách hàng được hài lòng.
− Chắc tình huống này làm bà thích thú... Bà làm tôi thấy háo hức đó, bà Nadia ạ – Xin hẹn gặp lại.
− Tôi sẵn sàng phục vụ bà.
Sau khi người khách lạ, có dấu hiệu để trở thành một vị khách thường xuyên, đi khỏi thì bà Vêra bước vào:
− Thế nào, lần này công việc diễn biến ra sao?
− Đỡ tồi tệ hơn lần trước bà ạ. Nhưng cháu vẫn không thể ưa được người đàn bà này và cháu không sao lý giải nổi tại sao chị ta làm cháu sợ...
− Hình như cháu cũng không quá mệt mỏi như hôm nọ?
− Cháu đã kiềm chế được hệ thần kinh của mình nhưng khi chị ta đứng dậy ra về, cháu thấy sao mà nhẹ nhõm.
− Phải chăng chị ta có chút đồng bóng?
− Rõ ràng có một cái gì đó toát ra từ chị ta. Cháu sợ đó chẳng phải là lành mạnh! Không lúc nào, khi có chị ta trước mặt, mà cháu thấy một lóe sáng của tấm lòng nhân hậu.
− Cháu có tin là chị ta còn trở lại không?
− Chắc chắn chị ta còn đến nhưng cháu xin đoan chắc với bà đó sẽ là lần cuối!
− Ý cháu muốn nói sao?
− Cháu sẽ đòn chị ta về mặt tinh thần. Sau đó thì yên chí: chúng ta sẽ không bao giờ trông thấy chị ta nữa.
− Cháu mà cũng ác tâm như thế ư?
− Với loài sói bà ạ... Nhưng xin bà yên tâm: Với cháu, đó chỉ là nhất thời chứ không tồn tại lâu dài như ở chị ta.
− Cháu có nhận thấy sau khi chị ta ra về có cái gì phảng phất ở đây không?
− Cái gì vậy nhỉ?
− Mùi thơm hắc ở chị ta tỏa ra thấm vào tất cả căn phòng làm nghẹt thở.
− Bà nói đúng: y như là mùi chết chóc. Phải mau mau thông khí! Mở hết cửa sổ ra bà ạ!
Bà khách trẻ chẳng đợi đến một tuần mà hai ngày sau đã trở lại, vẫn bí hiểm và thanh lịch. "Ít ra đó cũng là một phụ nữ – bà Vêra nghĩ thầm – đặt cho mình cái đích tối cao là quyến rũ. Và chị ta có thể đạt được, bằng cách của mình! Một người đàn bà đẹp và độc ác thường làm mê say bọn đàn ông: họ bị khêu gợi, bị kích động! Cuộc chinh phục càng khó khăn, họ càng lăn xả vào để tranh đoạt cho kỳ được mới thôi. Nhưng với người đàn bà này, tất cả bọn họ đã lầm. Cả người chồng không thành công trong cuộc tình gắn bó, cả nhân tình lăm le muốn chiến cho riêng mình và còn bao nhiêu người khác nữa. Chị ta mạnh hơn họ. Người độc nhất thắng được chị ta – quẻ bài đã chỉ rõ – đó là một phụ nữ đa tình đích thực với vẻ ngoài vui tươi và bình thản biết nắm đúng thời cơ, biến thành một con hổ và bẻ gãy xương sườn con báo đen kia".
Bằng giọng lúc nào cũng dịu dàng, nàng hỏi khách:
− Nào, hôm nay bà muốn biết điều gì?
Câu trả lời có ngay tức khắc và là một câu hỏi:
− Liệu tôi có trở thành một quả phụ vào một ngày gần đây?
Lần thứ ba cỗ bài được trang kỹ, được trôn đảo, được rải ra trên mặt bàn và được lật lên trong yên lặng. Lại cúi xuống cỗ bài, Nadia cảm thấy cái nhìn khắc nghiệt của khách đè nặng lên mình, nhưng nàng chẳng quan tâm. Điều chủ yếu là những gì nàng nhìn thấy qua những quân bài. Một quẻ xem ngay tức khắc làm nàng kinh hãi: Cũng là một loại ảo ảnh mà nàng căm ghét và có thể giải đáp ngay không cần có câu hỏi vừa đặt. Hai chữ QUẢ PHỤ hiện lên viết bằng máu trên mặt cát, trong khi khuân mặt người khách trẻ đang cúi nhìn, rạng rỡ một nụ cười y như một người đang thoả mãn với chiến công của mình. Nhưng rất mau lẹ, nụ cười đó biến thành một cái nhếch mép nhăn nhúm và thân hình người đàn bà vụt to phình lên khủng khiếp để biến thành một con quỉ. Tất cả những cái đó hiện ra chỉ khoảnh khắc. Aûo ảnh vụt tang biến. Mặc dù sợ hãi, nhưng Nadia cũng gắn sức để giữ cho được vẻ ngoài thật bình thản. Từ từ ngẩng đầu lên, nàng nhìn chăm chú vào người khách trẻ, nhỏ nhẹ nói:
− Đáng lẽ tôi có thể làm cho bà thỏa mãn bằng một câu trả lời phù hợp với mong muốn của bà nhưng tiếc thay, tôi chẳng nhìn thấy gì hết. Đôi khi những quân bài cũng im lặng.
− Như vậy có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ trở thành quả phụ?
− Nếu chuyện xảy ra ngược lại thì mới làm cho tôi ngạc nhiên.
− Một ngày nào đó tôi sẽ lại tới dể cho bà biết rằng bà đã nhầm và chẳng hiểu gì về nghề của mình! Cảm tưởng tốt ban đầu của tôi đối với bà không còn nữa, danh tiếng của bà được đánh giá quá cao, chủ yếu là dựa vào những quảng cáo rùm beng trên báo chí mà bà còn táo tợn trưng cả chân dung có vẻ uốn éo của mình lên để hòng câu khách! Làm như khuôn mặt của bà có thể làm cho mọi người chú ý! Người ta đến hỏi bà về quá khứ, vị lai đâu phải để chiêm ngưỡng vẻ ngoài của bà và duy nhất để nghe bà ăn nói ra sao. Nhưng tiếc thay bà chỉ làm cái việc dối trá đó cũng như các đồng nghiệp của bà! Tất cả những điều bà tưởng khám phá được về tôi thì tôi biết tỏng từ lâu rồi vì chính đó là bản chất của cuộc đời tôi.
− Ít ra thì bà cũng chiêm nghiệm thấy hai đều: tôi chỉ nói lên sự thực và, khi không thấy gì cả thì tôi im lặng... Còn "nhân vật kia" – người đàn bà đó nhất định sẽ xen vào phá hoại dự định của bà, bà thật không ngờ có phải không? Thế mà có đấy! Chính người đó sẽ quấy rầy bà... Duy nhất chỉ vì người đó mà bà không được toại lòng mãn ý. Cho đến lúc này, tôi khẳng định bà sẽ không từ một kế hoạch nào để ngăn chặn bàn tay tội ác của bà ta. Nhưng với bà ta lại là một chuyện khác! Bà ta cũng mạnh không kém gì bà đâu nhưng tôi nhắc lại lần cuối cùng là hoàn toàn không giống như cách hiểu của bà: cái sức mạnh sở dĩ bà ta có được là nhờ vào một tình yêu đích thực trong tim mà ở bà thì không bao giờ có. Tất nhiên, khi gặp bà, một người đàn ông có thể bị mê mẩn vì ham muốn nhưng rồi mau chóng được đều hòa vì cái tội duy nhất của bà. Sẽ có hai tình cảm đồng thời xuất hiện: ngờ vực và e ngại... những tình cảm đó không bao giờ chung sống được với tình yêu.
− Tôi phải trả bà bao nhiêu đây?
− Lần này thì không phải trả gì cả. Tôi không muốn nhận tiền của ai một khi họ không được thỏa mãn trong quẻ bói. Xin chào bà.
Vị khách bước ra cửa không nói một lời.
Bà Vêra lại xuất hiện với vẻ băn khoăn:
− Cái gì đã xảy ra vậy? Cháu có nghe tiếng sập cửa của bà ta ở phòng ngoài không?
− Đó là cách lẫn tránh của những kẻ yếu. Họ cứ tưởng gây ra tiếng động mạnh là sẽ cho họ sức mạnh.
− Tại sao vậy? Hôm nọ cháu chả đã nói với bà là người phụ nữ này có thể rất nguy hiểm ư?
Cháu cảm thấy trong người thế nào?
− Khá hơn nhiều bà ạ. Bà cho người khách tiếp theo vào đi.
− Bà nói trước cho cháu hay: bà ta thật xấu xí.
− Ở vẻ ngoài ư? Còn tâm hồn bà thấy sao? Chắc là rất đẹp phải không ạ?
− Cháu là một cô gái lạ kỳ. Nadia bé bỏng ạ.
− Và bà là một người bà đáng kính nhất! Về người đàn bà vừa ra khỏi đây một cách ầm ĩ ấy, cháu có thể nói trước với bà thế này: mặc dù tất cả những lời chị ta nói với cháu, nhưng cháu thực sự ngạc nhiên nếu chị ta trở lại!Đó là đều cháu mong muốn.
Cũng từ đó mà trí tuệ tung cánh vào cuộc; một trí tuệ không bị ràng buộc hạn chế và vô cùng mẫn tiệp đã giúp nàng hành nghề với đức tự tin tuyệt đối. Lúc này, nàng chưa tới ba mươi tuổi mà danh tiếng đã vang lừng vượt ra ngoài biên giới. Cũng vì thế mà nảy ra lòng ghen ghét, đố kỵ và hình như cả sự căm thù của số lớn những đối thủ cạnh tranh. Không một nhà nữ ngoại cảm hoặc một nam thuật sỹ nào mà không mơ ước được ngang tài và nổi danh như người phụ nữ đó. Còn Nadia, may thay, thật khôn ngoan, cô đã bỏ ngoài tai tất cả những lời khen chê nhiều khi thật là vô nghĩa.
Nàng sống trong một thế giới khép kín, trừ một vài ngoại lệ hiếm hoi, thực sự là một thế giới của riêng mình khi nào ngừng công việc coi vận mệnh tướng số (công việc này thường choán mất phần lớn thời gian trong ngày), nàng lại trở về với bà già Vêra.
Một bà già rất lạ kỳ! Ở tuổi bảy mươi sáu, bà nhìn thấy hết, nghe thấy hết, biết hết nhưng không vì thế mà sức mạnh cá tính của bà cùn nhụt hay thui chột đi. Là bà ngoại của cô cháu độc nhất và cũng là người thân độc nhất còn sót lại của gia đình và dòng họ là cô bé Nadia, bà Vêra Winowa đã truyền thụ cho cháu nhiều bí mật sâu kín giúp cho một thiếu nữ mau chóng trở thành một thanh nữ rồi một phụ nữ không những đủ sức mạnh để đối diện với những gian truân của cuộc sống mà còn có thể giúp đở được đồng loại. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng bà Vêra còn rất nhanh nhẹn hoạt bác, gánh phần trách nhiệm, trong phòng xem vận số, tất cả những gì làm bộn rộn tới Nadia. Bà là người tự tay bóc các thư tín, ghi lại những cuộc hẹn qua điện thoại đối với khách hàng đặc biệt chứ không phải đối với bất cứ ai mời đến. Những người này thì xin cứ vui lòng ngồi chờ tới lượt mình ở phòng đợi. Cũng chính bà Vêra là người mở cửa và niềm nở đón khách. Trước khi đưa vào phòng Nadia, các vị này đều bị đôi mắt đen nhỏ nheo nheo vẻ tinh quái của bà già có mái tóc bạc trắng như cước quan sát tỉ mỉ, dò xét và phân tích. Nadia và bà Vêra đã trở thành một cặp thật là ăn ý.
Vào một buổi chiều, lúc mà Nadia tưởng là không còn ai ở phòng chờ, sắp sửa rời phòng chiêm lý, kết thúc một ngày làm việc căng thẳng: suốt tám giờ liền Phu nhân Nadia tiếp tám vị khách (mỗi giờ một vị) thì bà Vêra đi vào và báo với cô còn một bà khách rất mong được tiếp.
− Tại sao bà lại còn cho bà ta vào? – Nadia mệt mỏi hỏi bà – Đáng lẽ bà nên bảo là đã hết giờ và mời bà ta trở lại ngày mai vào 10 giờ sáng và sẽ được tiếp đầu tiên. Trông bà ta thế nào hả bà?
− Cũng khó nói đấy! Để tự cháu nhận xét thì hơn... Tuy vậy, nhìn bề ngoài, bà thấy có ba điểm: chị ta rất đẹp, trang nhã và lịch sự.
− Bà cho chị ta vào đi, nhưng sau đó dứt khoát không tiếp ai nữa đâu nhé! Cháu mệt lắm rồi!
Bà Vêra đã nhận xét đúng: rõ ràng là ở chị ta nổi bật lên ba "đặc điểm" đó, nhưng sắc đẹp thì lạnh, vẻ trang nhã: thiếu tự nhiên, còn dáng lịch sự: hơi quá cầu kỳ. Mái tóc nâu, kéo ra làm thành những giải che vầng tráng và hai tai, quấn lại thành một búi nặng buông thõng xuống sau gáy, thực ra cũng không đến nỗi thiếu vẻ duyên dáng xưa cũ. Tuy vậy, người phụ nữ còn quá trẻ, Nadia ước đoán là chị ta cũng chỉ sàn sàn tuổi mình. Đôi mắt đen với cái nhìn huyễn hoặc lạ kỳ nhưng thiếu sự nóng ấm. Cuối cùng là giọng nói, trầm buồn, dường như mỗi âm tiết đều được cân nhắc thận trọng trước khi thoát ra khỏi đôi môi mỏng đầy vẻ cay nghiệt. Một giọng nói chắc là không phải luôn luôn vui vẻ:
− Xin thứ lỗi, thưa bà tôi đến quá muộn và rất biết ơn bà đã vui lòng tiếp.
− Tôi chỉ làm tròn phận sự của mình thôi, thưa bà – Nadia lịch sự đáp – Nhất là có trường hợp khẩn cấp. Tôi xin nghe đây.
− Thưa, thế này... Đã mấy tháng nay, tôi bị ám ảnh bới một ý nghĩ lạ kỳ. Không hiểu sao tôi nhận thấy có một ảo giác vô cùng khó chịu: trong tôi như có hai con người một lúc. Một phía là con người được nuông chiều, có cuộc sống tràn đầy hạnh phúc, và phía bên kia là một người đàn bà luôn luôn bất mãn với mọi thứ trên đời. Tôi không sao phân tích, lý giải được và không hiểu lý do nào đã đưa tôi đến chỗ phân tâm đó. Vì tôi biết là người ta không bao giờ hiểu rõ được chính mình nên đã quyết định phải đi hỏi một nhà chuyên môn hoặc là nam hoặc là nữ. Nhiều tuần qua, tôi lưỡng lự giữa một thầy thuốc chuyên khoa thần kinh và một người có năng khiếu thấu thị. Cuối cùng tôi đã chọn giải pháp thứ hai, và sau khi tìm hiểu, tôi đã đến đây vì danh tiếng bà thật lớn. Vậy bà có thể nói về tôi ra sao?
− Bà muốn xem bằng cách nào? Bã cà phê, quả cầu pha lê, những lá bài đặc biệt hay là cỗ bài thường?
− Tôi nghĩ là cỗ bài thường có thể phát lộ ra những đều dễ hiểu hơn đối với tôi. Xin thú thật tôi chỉ là một người đàn bà trần tục, lần đầu tiên đến hỏi một nhà ngoại cảm, bà có tin như vậy không?
− Tại sao lại không? Bây giờ, xin bà cho một vài phút thật yên lặng.
Sau khi trang bài với một sự khéo léo và cử chỉ thật trang nhã mà chỉ những người chuyên nghiệp lâu năm trong nghề mới có, Nadia nói bằng một giọng thật dịu dàng và bình tĩnh:
− Bà làm ơn đảo bài giúp. Cám ơn.
Sau khi rải úp hết cỗ bài trên mặt bàn, nàng bắt đầu lật ngửa từng con một, chậm rãi, vừa làm vừa ngắm kỹ. Người khách nữ, lặng thinh, nhìn nàng làm, đôi mắt lạnh lùng chẳng tỏ một vẻ gì tò mò hay nghi hoặc. "Một vài phút im lặng" đòi hỏi có vẻ như kéo dài trong không khí tĩnh mịch của căn phòng. Cắm cúi trên cỗ bài, nhà nữ ngoại cảm có một vẻ gì như ngơ ngác... Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt vị khách.
− Đúng là cuộc đời của bà không đơn giản chút nào. Chính vì thế mà bà có một cuộc sống kép.
− Bà nhìn thấy cái đó như thế nào?
− Không có gì quan trọng. Nhưng đáng tiếc, lại đúng như vậy. Cuộc sống kép đó, sở dĩ tồn tại là do ý muốn của bà, nếu không muốn nói là bà thích như thế. Nhưng rồi bà sẽ thấy nặng nề và cuộc sống kép được nảy sinh ra đó làm cho bà ngày càng không chịu nổi.
Những nét nổi trội trong cá tính của bà, chắc chắn là có thể đổi thay do ảnh hưởng ngoại lai, thoạt đầu tiếp xúc chẳng dể ưa chút nào. Xin đừng giận vì đã nói thẳng, nhưng tôi bắt đầu nhận thấy bà là một người không sợ những đều nói lên sự thật. Rõ ràng là vì tiếng tăm của tôi, nói lên tất cả không úp mở điều gì, mà bà đã tìm đến tôi.
− Đúng như vậy. Xin bà cứ nói tiếp đi.
− Vậy thì nét chủ yếu của tính cách đó là tính vị kỷ điên khùng xuất phát từ lòng tham không có giới hạn. Xin bà nhớ cho là tham vọng rất có thể là một đức tính lớn lao ở một người phụ nữ thông minh biết coi tất cả mọi phương tiện là tốt miễn là nó mang đến cho mình sự thành đạt.
− Điều bà nói đó không có gì làm cho tôi mếch lòng cũng chẳng làm cho tôi ngạc nhiên. Đúng, tôi rất muốn thành đạt! Phải chăng đó là tội lỗi? Có người đàn bà nào là không mơ tưởng đạt tới một cái gì đó, dù là trên bình diện tình cảm hoặc trên bình diện vật chất? Trên bình diện thứ hai này, hình như chính bà, Phu nhân Nadia nổi tiếng mà tất cả mọi người đều trầm trồ, cũng không phải dở về mật tháo vát? Vậy thì sao lại phải lớn tiếng chê trách?
− Tôi chẳng chê trách gì ở bà, thưa bà. Tôi chỉ nhận xét vậy thôi. Khách của tôi muốn làm gì tùy ý: cái đó không can dự gì đến tôi cả. Vai trò của tôi lúc nào cũng giới hạn ở chỗ cố gắng tìm hiểu những gì xảy ra hoặc sẽ xảy ra trong cuộc sống của những người tìm đến tôi và mục đích duy nhất là để giúp đỡ họ. Làm sao mà tôi làm được việc đó nếu không chú ý tới những khuynh hướng về tính cách của mỗi con người?
Sau một giây lưỡng lự bà khách nói:
− Tất nhiên là bà có lý, nhưng xin bà hãy hiểu tôi: quan tâm lớn nhất và thực sự là duy nhất của tôi là liệu tôi có đủ can đảm để bảo đảm và duy trì được hạnh phúc của mình bằng bất kỳ giá nào không. Bà có thể nói cho tôi biết chứ?
Nadia không trả lời và lại cúi xuống nhìn ngắm những quân bài vẫn nằm ngửa trên mặt bàn. Phút chờ đợi căng thẳng như vô tận hơn lần trước. Cuối cùng, hầu như không còn bình tĩnh được nữa, bà khách hỏi:
− Nhưng... bà thấy gì trên những quân bài đó?
− Không có gì thêm! Nadia trả lời nhanh gọn và ngẩng đầu lên.
− Sao, không còn gì nữa ư? Tất cả mà bà cho biết chỉ là: tính vị kỷ, lòng tham và trí thông minh. Thế còn... thí dụ như tính dâm đãng chẳng hạn? Tôi có dâm đãng không?
− Tôi nghĩ là không.
− Thật ư? Những người xung quanh tôi không cho là như thế đâu! Thế tôi có phải là một phụ nữ đa tình không? Theo bà tôi rất có thể là một người bất lực hoặc lãm cảm trong tình yêu chăng?
− Tôi xin nhắc lại, thưa bà, tôi chẳng còn thấy vấn đề gì liên quan tới bà nữa.
− Bà nhạo báng tôi đấy ư?
− Tôi chưa từng nhạo báng ai bao giờ. Chẳng lẽ lại bắt đầu là bà? Xin bà hiểu cho là đôi khi – cũng khá hiếm, xin thú thật, nhưng mà có – đôi khi tự nhiên trí óc tôi bất ngờ rối mù lên, như trường hợp chiều nay. Tại sao lại như vậy? Cũng không biết nữa, nhưng tôi có thể đoan chắc với bà: tất cả những đồng nghiệp của tôi, cả nam và nữ đều có những trường hợp như thế. Đúng là hôm nay tôi xem cho rất nhiều người, như vậy cũng có thể là vì quá mệt. Đáng lẽ tôi không nên tiếp bà chiều nay, nhưng vì bà cố nài nên tôi không thể từ chối. Dù là tôi đặt lại vấn đề, làm lại quẻ bài một lần nữa thì kết quả cũng vẫn thế thôi. Vậy thì tốt hơn hết là chẳng nên gắng gượng. Một lần khác xin mời bà tới... Sáng hoặc đầu buổi chiều ngày mai nếu bà thấy thuận tiện. Tôi sẽ tiếp bà chu đáo. Dĩ nhiên là buổi hôm nay bà không phải trả tiền công vì một buổi xem thông thành.
− Mỗi lần xem bà lấy bao nhiêu?
− Tùy độ dài thời gian. Giá cả chúng tôi đã quy định từ lâu: một trăm quan cho nữa tiếng, cả tiếng thì mất hai trăm quan. Tôi nghĩ là hôm nay chúng ta, chẳng còn gì để trao đổi nữa.
Nàng thu lại cỗ bài và xếp vào ngăn bàn.
− Thú thực là tôi hôi thất vọng sau khi được nghe những gì mọi người nói về tiếng tăm của Phu nhân Nadia
− Tôi rất hiều bà. Thôi để lần sau, nếu bà không muốn tới một nơi khác. Chúng ta cứ cho là sự việc vừa qua thật ra thì rất bình thường thôi.
Nàng đứng dậy. Bà khách buộc phải làm theo.
− Xin chào bà – Nadia nói – Xin thứ lỗi cho tôi vì đã không làm cho bà được hài lòng – Tôi rất ân hận.
− Tôi cũng vậy. Không hiểu là tôi có trở lại thăm bà được nữa hay không. Xin tạm biệt.
Khi cánh cửa phía đầu cầu thang được khép lại, tạo nên một sự cách biệt giữa bà khách và nàng, Nadia cảm thấy nhẹ hẳn người như được gạt bõ đi một sự hiện diện đã làm cho nàng không chịu nổi ngay từ phút đầu tiên khi bà khách bước vào phòng. Điều mà nàng không thể nói ra được mới chính là lý do thực sự để nàng chấm dứt mau lẹ cuộc xem: sự thay đổi đột ngột, Mạnh mẽ và không thể nào ngăn được trong tình cảm đối với người khách lạ. Nàng phải nói thác ra là vì bất ngờ đầu óc nàng như bị che phủ không nhìn thấy gì toát ra từ những quân bài, nhưng thực ra nàng đã nhìn thấy những hiện tượng thật khủng khiếp. Không còn nghi ngờ gì nữa là người đàn bà này đã giấu sau bộ mặt xinh đẹp lạnh lùng một tâm trạng đáng sợ.
− Chị ta đi rồi à? – Bà Vêra hỏi.
− Vâng.
− Chị ta có việc gì khẩn cấp cần đến cháu thế?
− Thực ra thì cháu cũng không biết nữa. Vì thế nên cháu cũng chẳng xem được gì cho chị ta, và cũng chẳng lấy tiền công của chị ấy.
− Cháu mắc sai lầm rồi đấy. Nguyên tắc hàng đầu của nghề nghiệp là bắt khách phải trả tiền khi họ quấy rầy mình. Những giờ phút của cháu thật đáng quý, cháu yêu ạ. Nó là vàng là bạc đấy!
− Cháu thà không hành nghề nữa còn hơn là lấy tiền của một người đàn bà như vậy!
− Cháu làm sao thế? Bà thấy cháu thật kỳ cục. Sao khuân mặt cháu lại đăm chiêu thế kia? Chị ta nói gì làm cháu phật lòng chăng?
− Cháu xin nhắc lại là không biết vì sao mà chị ta lại tới đây. Có lẽ vì thế mà làm cháu thấy băn khoăn lo ngại. Cháu có cảm giác là chị ta tới đây để xem cháu làm việc như thế nào hơn là để nghe những gì cháu phát hiện. Điều cháu vừa nói có thể bà cho là ngớ ngẩn, nhưng nếu giả dụ chị ta là mật thám thì cái đó cũng không làm cháu ngạc nhiên!
− Tại sao lại nói tới mật thám với cảnh sát? Cháu đã làm đều gì phạm pháp nào? Hơn nữa một người sang trọng như chị ta thì sao lại có thể là cảnh sát với mật thám được! Có khả năng đó là một người cạnh tranh trong nghề nghiệp, một phụ nữ thuật sỹ không quen biết muốn xem cháu hành nghề ra sao vì đang ghen tức với thành công của cháu?
− Có thể như thế bà ạ. Dù sao chăng nữa đều này cháu đã thấy trong cỗ bài và hiểu được khi nhìn chị ta – đó là một người đàn bà ghê gớm và độc địa. Cháu không nhớ rõ, từ ngày hành nghề, cháu đã có lần nào khó chịu trong khi xem như vậy không. Cháu đã quá mệt và chị ta đã làm cháu rã rời. Thôi, không nói gì tới chị ta nữa, bà nhất trí không?
− Cháu có lý. Hay là chúng ta tới rạp chiếu bóng xem cuốn phim mà mọi người đang ca ngợi? Điều đó có thể làm cháu khuây khỏa.
− Cháu lại muốn đi ngủ bà ạ.
− Nhưng phải ăn đã chứ!
− Cháu không thấy đói.
− Thế ra chị ta đã làm cho cháu không còn muốn ăn nữa hay sao?
− Cháu cũng chẳng biết nữa... Thôi, ngày mai, bà nhé.
Một tuần trôi qua, công việc đã trở lại bình thường. Phu nhân Nadia hầu như quên hẳn người khách lạ mà sự hiện diện của chị ta đã làm nàng thật khó chịu. Vêra, một người bà tốt, sáng suốt và chu đáo thấy là chẳng nên nhắc lại chuyện người đàn bà đó trước mặt cô con gái. Yên tĩnh trở lại... thế rồi bất ngờ, cũng vào ngày giờ của tuần lễ trước, trong khi Nadia đang tiếp người khách cuối cùng – một đại tá về hưu là khách quen nhiều năm – thì bà Vêra bước vào báo:
− Chị ta đã trở lại! Bà phải làm sao đây? Bảo là hôm nay đã hết giờ xem hay là bảo chị ta ngồi đợi?
Rất bình thản, Nadia đáp:
− Cháu đã có linh cảm chị ta sẽ trở lại: đó là một người đàn bà không chịu bó tay thua cuộc. Tốt hơn là cứ tiếp dù chỉ là để biết chính xác xem chị ta muốn gì hoặc chờ đợi gì ở cháu.
− Có lẽ hay hơn cả là từ chối không nhận xem cho chị ta nữa chăng? Cháu hoàn toàn có quyền tự do chọn khách cho mình kia mà.
− Bà chẳng nên nói vậy; chính là khách lựa chọn cháu nên cháu phải tiếp nhận, bất kể họ là ai và người như thế nào. Bà hãy mời chị ta vào đi.
− Nhưng mà, cháu nhớ không... Lần trước, sau khi chị ta đi rồi, cháu đã ở trong trạng thái tồi tệ đến nỗi bỏ cả bữa cơm tối! Tiếp người đó làm gì, nếu cháu thấy chị ta làm ảnh hưởng xấu tới sức khỏe của mình?
− Không những chị ta gây ảnh hưởng xấu tới tinh thần và sức khỏe của cháu và còn cho cả mọi người nữa. Nhưng bà hãy yên tâm: hôm nay cháu thấy người sảng khoái và không quá mệt mỏi như hôm trước. Cháu sẵn sàng tiếp chị ta.
Bà khách trẻ bước vào phòng. Cũng như lần trước: xinh đẹp, lịch sự và trang nhã có thể còn hơn cả lần trước nữa nhưng thái độ thì lạnh băng. Vẫn bằng cái giọng trầm buồn, chị ta nói:
− Bà có ngạc nhiên không khi tôi trở lại mặc dù bà đã cho tôi một cảm giác chán ngán về cái gọi là năng khiếu thấu thị đặc biệt của bà?
− Không có gì làm tôi ngạc nhiên cả, thưa bà... Bây giờ bà muốn biết về vấn đề gì?
− Vẫn là vấn đề cũ thôi: liệu tôi có đủ năng lực để đảm bảo hạnh phúc của mình trọn vẹn không?
− Và bằng bất cứ giá nào? Cái này tôi hiểu. Tôi biết là không phải bà không có vấn đề gì tiếp nữa. Nhưng xin bà hãy cho biết: bà đặt vấn đề này dai dẳng và cũng quyết tâm chờ một lời giải đáp, phải chăng là vì từ trước tới nay, bà chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc?
− Đúng là không giấu được bà đều gì. Thực ra thì tôi cũng đã có một hình thái hạnh phúc nào đó và tôi cảm thấy rất rõ là dưới con mắt của những người xung quanh cũng như tất cả những người quen biết thì tôi là một người đàn bà có một cuộc sống đầy đủ. Song ở giữa cái bề ngoài giả dối và thực sự còn có một khoảng cách đáng kể... Xin bà hãy nói cho tôi rõ là cái hình thái hạnh phúc tương đối đó có cho phép tôi thành tựu hoàn toàn mà tôi hằng mong ước mà tôi có quyền được hưởng không?
− Chúng ta lại sử dụng cỗ bài chứ?
− Vâng, tôi tin ở những quân bài.
Với bàn tay thành thạo như máy, cỗ bài được trang kỹ, được khách trộn, đảo... rồi bà chủ trịnh trọng rải úp từng quân lên mặt bàn. Khi bắt đầu lật lên những quân bài đầu tiên, nhà nữ ngoại cảm không kìm được, phải thốt lên:
− Đúng y như lần đầu!
− Bà có trí nhớ tốt thật đấy!
− Cả bà cũng vậy, thưa bà, vì bà cũng nhớ những quân bài lật lên hôm nọ.
Lại yên lặng cho đến lúc tất cả các quân bài đều được lật lên. Lại một lần nữa, Nadia như bị cuốn hút, nhìn ngắm thực kỹ nhưng thật ra, nàng đã nhìn thấy rõ trong thứ tự sắp xếp các quân bài tất cả những gì cần biết: so với lần trước cũng chẳng có gì thêm đáng kể về bản chất đích thật của người khách lạ. Và cũng chính vì "nhìn thấy" những cái đó mà nàng cảm thấy sự khó ở dâng lên trong người giống như lần trước. Nhưng lần này nàng kiên quyết đấu tranh với mình để tỏ rõ cho kẻ lại đến thách thức là nàng khỏe, rất khỏe để người ta không thể coi thường một Phu nhân Nadia... Và nàng nói:
− Tôi sẽ không nói lại về những nét nổi bật trong tính cách mà hôm nọ tôi đã phát hiện với bà – mà cũng không biết đó có phải là một phát hiện không vì chính bà cũng biết rõ chẳng kém gì tôi? – Tôi vẫn thấy y nguyên trong quẻ xem hôm nay... Tôi còn thấy, và đều này chắc làm cho bà thích thú hơn nhiều, những lộn xộn phức tạp về mặt tình cảm hiện lên thật rõ ràng. Trong quẻ của bà có hai người đàn ông: một người là chồng và một người là nhân tình. Người chồng thì đang bị đe dọa, cái chết đang lượn lờ xung quanh.
− Bà không muốn nói là tôi có thể chịu trách nhiệm về cái chết đó sao?
− Không đâu! Nhưng hầu như chắc chắn nếu sự việc đó xảy ra thì bà cũng không phiền muộn gì lắm.
− Tôi thấy bà thật nghiêm khắc đối với tôi! Thì cứ nói ngay là bà khinh bỉ tôi đi!
− Người ta chỉ coi thường những kẻ thiếu ý chí, và những kẻ này thường đáng được quan tâm. Đó không phải là trường hợp của bà: bà là một nhân vật cực kỳ thích thú một kiểu người mà theo tôi thì khá là nguy hiểm.
− Thế là cuối cùng bà đã thẳng thắng với tôi! Bà đã bắt đầu làm tôi ham thích. Và cứ cho tôi là một người đàn bà đáng sợ thì bà có nhìn thấy một kết thúc khả quan có lợi cho tôi về vấn đề hôn nhân không?
− Tại sao lúc nào bà cũng vơ tất cả vào mình như vậy?
− Cũng như số đông những người đến nhờ bà xem về tương lại hậu vận, trước tiên tôi phải quan tâm đến bản thân đã, sau đó mới đến người khác... Đó cũng là bình thường thôi phải không?
− Hãy nói là rất đời thường. "Từ tâm đúng nhất là bắt đầu từ..."
− Chẳng cần phải viện ngữ làm gì, nhà ngoại cảm! Chúng ta hãy trở lại công việc: cuối cùng, thì tôi thắng hay bại?
− Đúng ra thì bà phải thắng nếu ở cuối quẻ bài nghĩa là ở giai đoạn chót không có con Đầm cơ, nó chưa hẳn đã lọt vào trong đời sống của bà nhưng đã xuất hiện thật bất ngờ đến nỗi tôi không sao lý giải được. Một người đàn bà có nhiều dấu hiệu là một con người nguy hiểm.
− Hơn cả tôi ư? Điều này làm tôi ngạc nhiên và có đôi phần thích thú.
− Mỗi người đều tìm thấy niềm vui thích ở nơi nào có thể...
− Tóm lại là tình địch phải không?
− Không hẳn như bà hiểu: không phải là một người có nhiều tham vọng tầm cỡ như bà, nhưng đúng hơn là một người phụ nữ đa tình. Có bao giờ bà nghĩ là một phụ nữ đa tình và chân thành đôi khi tỏ ra đáng sợ hơn là một người đàn bà chỉ nghĩ đến việc sử dụng những phương tiện xấu xa nhất để đạt tới mục đích không?
− Bà Nadia thân mến, tôi thấy mình có sai lầm lớn khi đánh giá thấp khả năng của bà. Tôi càng hiểu rõ những lời khen ngợi của khách hàng đối với bà quả là xứng đáng. Tôi chưa biết những lời bà đoán về tôi đúng đến mức nào, nhưng đã có giá trị thật độc đáo. Vậy người nào trong hai người đàn ông hiện diện trong cuộc sống của tôi mà con Đầm cơ tìm mọi cách để chiếm đoạt: người chồng hay nhân tình?
− Vì người đàn bà đó xuất hiện, nên có thể người này hoặc người kia bị chinh phục... Đó là chưa nói có thể cả hai.
− Nguy hiểm đến thế kia ư? Liệu tôi có biết mụ ta không?
− Chưa đâu.
− Công việc của tôi sẽ khó khăn hơn vì trước hết tôi phải chiến đấu với mụ này đã, đúng không?
− Hôm nay thế là đủ. Tôi sẽ trở lại. Phải thanh toán cho bà bao nhiêu đây?
− Tôi đã nói với bà rồi: một trăm phrăng cho nửa giờ.
− Đây xin gởi bà gấp đôi. Nếu bà nói cho biết nhiều đều quan trọng nữa thì tôi sẽ chi thêm gấp bội.
− Ồ, xin bà hiểu cho là việc quan trọng duy nhất là làm sao cho khách hàng được hài lòng.
− Chắc tình huống này làm bà thích thú... Bà làm tôi thấy háo hức đó, bà Nadia ạ – Xin hẹn gặp lại.
− Tôi sẵn sàng phục vụ bà.
Sau khi người khách lạ, có dấu hiệu để trở thành một vị khách thường xuyên, đi khỏi thì bà Vêra bước vào:
− Thế nào, lần này công việc diễn biến ra sao?
− Đỡ tồi tệ hơn lần trước bà ạ. Nhưng cháu vẫn không thể ưa được người đàn bà này và cháu không sao lý giải nổi tại sao chị ta làm cháu sợ...
− Hình như cháu cũng không quá mệt mỏi như hôm nọ?
− Cháu đã kiềm chế được hệ thần kinh của mình nhưng khi chị ta đứng dậy ra về, cháu thấy sao mà nhẹ nhõm.
− Phải chăng chị ta có chút đồng bóng?
− Rõ ràng có một cái gì đó toát ra từ chị ta. Cháu sợ đó chẳng phải là lành mạnh! Không lúc nào, khi có chị ta trước mặt, mà cháu thấy một lóe sáng của tấm lòng nhân hậu.
− Cháu có tin là chị ta còn trở lại không?
− Chắc chắn chị ta còn đến nhưng cháu xin đoan chắc với bà đó sẽ là lần cuối!
− Ý cháu muốn nói sao?
− Cháu sẽ đòn chị ta về mặt tinh thần. Sau đó thì yên chí: chúng ta sẽ không bao giờ trông thấy chị ta nữa.
− Cháu mà cũng ác tâm như thế ư?
− Với loài sói bà ạ... Nhưng xin bà yên tâm: Với cháu, đó chỉ là nhất thời chứ không tồn tại lâu dài như ở chị ta.
− Cháu có nhận thấy sau khi chị ta ra về có cái gì phảng phất ở đây không?
− Cái gì vậy nhỉ?
− Mùi thơm hắc ở chị ta tỏa ra thấm vào tất cả căn phòng làm nghẹt thở.
− Bà nói đúng: y như là mùi chết chóc. Phải mau mau thông khí! Mở hết cửa sổ ra bà ạ!
Bà khách trẻ chẳng đợi đến một tuần mà hai ngày sau đã trở lại, vẫn bí hiểm và thanh lịch. "Ít ra đó cũng là một phụ nữ – bà Vêra nghĩ thầm – đặt cho mình cái đích tối cao là quyến rũ. Và chị ta có thể đạt được, bằng cách của mình! Một người đàn bà đẹp và độc ác thường làm mê say bọn đàn ông: họ bị khêu gợi, bị kích động! Cuộc chinh phục càng khó khăn, họ càng lăn xả vào để tranh đoạt cho kỳ được mới thôi. Nhưng với người đàn bà này, tất cả bọn họ đã lầm. Cả người chồng không thành công trong cuộc tình gắn bó, cả nhân tình lăm le muốn chiến cho riêng mình và còn bao nhiêu người khác nữa. Chị ta mạnh hơn họ. Người độc nhất thắng được chị ta – quẻ bài đã chỉ rõ – đó là một phụ nữ đa tình đích thực với vẻ ngoài vui tươi và bình thản biết nắm đúng thời cơ, biến thành một con hổ và bẻ gãy xương sườn con báo đen kia".
Bằng giọng lúc nào cũng dịu dàng, nàng hỏi khách:
− Nào, hôm nay bà muốn biết điều gì?
Câu trả lời có ngay tức khắc và là một câu hỏi:
− Liệu tôi có trở thành một quả phụ vào một ngày gần đây?
Lần thứ ba cỗ bài được trang kỹ, được trôn đảo, được rải ra trên mặt bàn và được lật lên trong yên lặng. Lại cúi xuống cỗ bài, Nadia cảm thấy cái nhìn khắc nghiệt của khách đè nặng lên mình, nhưng nàng chẳng quan tâm. Điều chủ yếu là những gì nàng nhìn thấy qua những quân bài. Một quẻ xem ngay tức khắc làm nàng kinh hãi: Cũng là một loại ảo ảnh mà nàng căm ghét và có thể giải đáp ngay không cần có câu hỏi vừa đặt. Hai chữ QUẢ PHỤ hiện lên viết bằng máu trên mặt cát, trong khi khuân mặt người khách trẻ đang cúi nhìn, rạng rỡ một nụ cười y như một người đang thoả mãn với chiến công của mình. Nhưng rất mau lẹ, nụ cười đó biến thành một cái nhếch mép nhăn nhúm và thân hình người đàn bà vụt to phình lên khủng khiếp để biến thành một con quỉ. Tất cả những cái đó hiện ra chỉ khoảnh khắc. Aûo ảnh vụt tang biến. Mặc dù sợ hãi, nhưng Nadia cũng gắn sức để giữ cho được vẻ ngoài thật bình thản. Từ từ ngẩng đầu lên, nàng nhìn chăm chú vào người khách trẻ, nhỏ nhẹ nói:
− Đáng lẽ tôi có thể làm cho bà thỏa mãn bằng một câu trả lời phù hợp với mong muốn của bà nhưng tiếc thay, tôi chẳng nhìn thấy gì hết. Đôi khi những quân bài cũng im lặng.
− Như vậy có nghĩa là tôi sẽ không bao giờ trở thành quả phụ?
− Nếu chuyện xảy ra ngược lại thì mới làm cho tôi ngạc nhiên.
− Một ngày nào đó tôi sẽ lại tới dể cho bà biết rằng bà đã nhầm và chẳng hiểu gì về nghề của mình! Cảm tưởng tốt ban đầu của tôi đối với bà không còn nữa, danh tiếng của bà được đánh giá quá cao, chủ yếu là dựa vào những quảng cáo rùm beng trên báo chí mà bà còn táo tợn trưng cả chân dung có vẻ uốn éo của mình lên để hòng câu khách! Làm như khuôn mặt của bà có thể làm cho mọi người chú ý! Người ta đến hỏi bà về quá khứ, vị lai đâu phải để chiêm ngưỡng vẻ ngoài của bà và duy nhất để nghe bà ăn nói ra sao. Nhưng tiếc thay bà chỉ làm cái việc dối trá đó cũng như các đồng nghiệp của bà! Tất cả những điều bà tưởng khám phá được về tôi thì tôi biết tỏng từ lâu rồi vì chính đó là bản chất của cuộc đời tôi.
− Ít ra thì bà cũng chiêm nghiệm thấy hai đều: tôi chỉ nói lên sự thực và, khi không thấy gì cả thì tôi im lặng... Còn "nhân vật kia" – người đàn bà đó nhất định sẽ xen vào phá hoại dự định của bà, bà thật không ngờ có phải không? Thế mà có đấy! Chính người đó sẽ quấy rầy bà... Duy nhất chỉ vì người đó mà bà không được toại lòng mãn ý. Cho đến lúc này, tôi khẳng định bà sẽ không từ một kế hoạch nào để ngăn chặn bàn tay tội ác của bà ta. Nhưng với bà ta lại là một chuyện khác! Bà ta cũng mạnh không kém gì bà đâu nhưng tôi nhắc lại lần cuối cùng là hoàn toàn không giống như cách hiểu của bà: cái sức mạnh sở dĩ bà ta có được là nhờ vào một tình yêu đích thực trong tim mà ở bà thì không bao giờ có. Tất nhiên, khi gặp bà, một người đàn ông có thể bị mê mẩn vì ham muốn nhưng rồi mau chóng được đều hòa vì cái tội duy nhất của bà. Sẽ có hai tình cảm đồng thời xuất hiện: ngờ vực và e ngại... những tình cảm đó không bao giờ chung sống được với tình yêu.
− Tôi phải trả bà bao nhiêu đây?
− Lần này thì không phải trả gì cả. Tôi không muốn nhận tiền của ai một khi họ không được thỏa mãn trong quẻ bói. Xin chào bà.
Vị khách bước ra cửa không nói một lời.
Bà Vêra lại xuất hiện với vẻ băn khoăn:
− Cái gì đã xảy ra vậy? Cháu có nghe tiếng sập cửa của bà ta ở phòng ngoài không?
− Đó là cách lẫn tránh của những kẻ yếu. Họ cứ tưởng gây ra tiếng động mạnh là sẽ cho họ sức mạnh.
− Tại sao vậy? Hôm nọ cháu chả đã nói với bà là người phụ nữ này có thể rất nguy hiểm ư?
Cháu cảm thấy trong người thế nào?
− Khá hơn nhiều bà ạ. Bà cho người khách tiếp theo vào đi.
− Bà nói trước cho cháu hay: bà ta thật xấu xí.
− Ở vẻ ngoài ư? Còn tâm hồn bà thấy sao? Chắc là rất đẹp phải không ạ?
− Cháu là một cô gái lạ kỳ. Nadia bé bỏng ạ.
− Và bà là một người bà đáng kính nhất! Về người đàn bà vừa ra khỏi đây một cách ầm ĩ ấy, cháu có thể nói trước với bà thế này: mặc dù tất cả những lời chị ta nói với cháu, nhưng cháu thực sự ngạc nhiên nếu chị ta trở lại!Đó là đều cháu mong muốn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook