Bần Tăng
-
Chương 72: Qua đêm ở thiền viện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“—— hắn đang thử y.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thẩm Độc nhìn hắn một lúc lâu, vốn không muốn nhận áo bào mà định nói rằng “Ngươi cởi cho đã đời rồi bắt người ta mặc lại sao”, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn chốc lát, cuối cùng vẫn vươn tay nhận lấy.
“Ngươi cũng biết đã mạo phạm à.”
Y cười, rồi ho khan, thân thể hơi lung lay.
Sơn môn của thiền viện Thiên Cơ được xây rất cao, người đứng im trên đấy còn run lẩy bẩy, chứ nói gì y đột nhiên lung lay.
Mọi người phía dưới nhìn chằm chằm y suýt nữa cho rằng y sắp ngã.
Ngay cả Thiện Tai đứng trên cũng phải do dự, mắt thấy y đứng vững vàng rồi mới thu tay lại.
Thẩm Độc thua.
Thẩm Độc thế mà thua.
Đối với những người trên giang hồ, võ lâm mà nói, ngày hôm nay quả thực đem đến cho họ cảm giác hư cấu như đang nằm mơ.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Thực ra không ai nghĩ Thẩm Độc sẽ thua, cũng không nghĩ tồn tại người vượt trội hơn Thẩm Độc.
Kể cả là vị Tuệ Tăng Thiện Tai của thiền viện Thiên Cơ.
Dù sao lâu nay lời đồn đại về Thiện Tai trên giang hồ cứ nhiều như mưa, nhưng chẳng có câu nào chính xác, mà người biết thì miệng kín như bưng, nên dần dà mất cảm giác.
Có so sánh cũng không ai đem hắn ra so cùng.
Huống chi, vì quá xa cách giang hồ nên dù võ học của hắn có cao đến đâu cũng không sánh bằng nỗi kinh hoàng Thẩm Độc mang đến.
Nhưng giờ này phút này, còn chưa bước vào sơn môn của thiền viện, hung danh hiển hách của Thẩm Độc đã bị thiền viện đánh bẹp một cách gọn gàng, khiến Đạo chủ Yêu Ma đạo phách lối mất hết thể diện…
Quan trọng hơn đó là Thẩm Độc thất bại vô cùng kỳ lạ.
Một kiếm vừa rồi rõ ràng sẽ trúng, nhưng vào giây phút cuối cùng đột nhiên rút về, không những không làm đối phương bị thương mà ngược lại tự tổn hại chính mình.
Thẩm Độc không phải là Cố Chiêu.
Bồng Sơn đệ nhất tiên làm việc quang minh lỗi lạc, xem thường thủ đoạn mờ ám, nên trận đối chiến ngày đó ở Thiên Hạ hội mới nhường bước vào thời khắc mấu chốt. Nhưng Thẩm Độc là cái thá gì? Vốn là Đạo chủ Yêu Ma đạo danh tiếng nát bét, vào thời khắc mấu chốt chẳng lẽ định lập bàn thờ cho mình, học Cố Chiêu “quang minh lỗi lạc” ư?
Chỉ trong chốc lát, đáy lòng mọi người sinh nghi.
Thẩm Độc biết rõ mình làm gì, mặc dù dưới sườn có một vết thương nhưng chả là cái gì đối với y.
Nhún chân tung người nhảy xuống dưới.
Người bên Yêu Ma đạo lập tức xông tới, Bùi Vô Tịch lạnh như băng liếc mắt nhìn y, lặng lẽ đưa một viên thuốc cầm máu cho y.
Nhưng bây giờ thực ra Thẩm Độc không muốn uống thuốc, y muốn bảo Bùi Vô Tịch lấy đường ra, mà xung quanh nhiều người nhìn quá nên y đành thôi vậy.
Vừa uống thuốc xong, máu cũng ngừng chảy.
Y không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nhìn về phía Duyên Diệt phương trượng: “Đại hòa thượng, đồ ta đã trả, sơn môn này của thiền viện các ngươi chắc ta vào được chứ nhỉ?”
“A di đà phật, nhân quả đã xong, đến cùng là đao kiếm không có mắt.” Vừa rồi Duyên Diệt phương trượng nhìn thấy rõ, hơi hơi hiểu lý do vì sao Thẩm Độc bỗng thu kiếm, cảm giác người này chưa mất hết lương tâm, thái độ đối đãi cũng dịu xuống không ít. “Việc của hậu nhân Võ thánh tất nhiên tệ viện không thể chối từ, cộng thêm Thẩm đạo chủ đang bị thương, vậy trước mắt mời vào thiền viện, tĩnh dưỡng chữa trị, hôm sau bàn bạc cũng không muộn.”
Dứt lời lùi sang bên cạnh, thật tâm thật dạ nhường đường, vươn tay nói “Mời.”
Thẩm Độc tất nhiên không từ chối.
Y ngẩng đầu lên, dẫn theo đám người phía sau, lần đầu tiên bước vào từ sơn môn rộng lớn trước núi, quang minh chính đại lên thiền viện Thiên Cơ, tiến vào thiền phòng phía sau thiền viện.
Vì Thẩm Độc được xem như “Bất ngờ bị thương”, không nằm trong dự tính của mọi người, cộng thêm Duyên Diệt phương trượng đã nói hôm sau bàn bạc cũng không muộn, nên mọi người không tiện đề xuất chuyện hậu nhân Võ thánh và 3 quyển Phật Tàng ngay.
Đương nhiên, chủ yếu là Thẩm Độc không đề cập tới thì người khác cũng không tiện mở mồm.
*
“Ngươi có biết bên ngoài đang đồn thổi thế nào không? Nói ngươi đường đường là Thẩm đạo chủ, trải qua biết bao sóng to gió lớn, không ngờ lại bị lật thuyền trong mương, vấp ngã dưới tay hòa thượng thiền viện Thiên Cơ. Còn có người nói ngươi bị con cu làm mù con mắt, thèm thuồng hòa thượng đẹp trai nên không nỡ động tay động chân.”
“Ai bảo lật thuyền trong mương? Rõ ràng là đại dương mênh mông.”
“Ý da, cái con người này ngươi còn cãi hả?”
“Có giỏi thì ngươi đi đánh đi.”
“Ta? Một cô gái yếu đuối như ta thì đánh cái gì mà đánh? Đến Cố Chiêu ta còn không đánh được, ngươi định đối đầu với ta có đúng không?”
“Nào dám đâu.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Đánh hay thế mà, mắt thấy sắp thắng rồi sao bỗng dưng rút lui?”
“…”
Đột nhiên im lặng.
Thẩm Độc nhìn thoáng qua bức Đạt Ma nhất vĩ độ giang đồ(1) treo giữa thiền phòng, rồi từ từ rũ mắt, chỉ đáp: “Lục Phi Thiền, sao trong đầu ngươi lắm câu hỏi quá vậy?”
(*) Bức tranh Đạt Ma vượt qua sông bằng một cọng lau.
Lục Phi Thiền định nói “Ta hỏi nhiều là vì tò mò đó”, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Độc bỗng dưng bình tĩnh, không hiểu sao sống lưng lạnh buốt, theo bản năng cảm nhận thấy nguy hiểm.
Không ổn, không được hỏi nữa.
Tính tình Thẩm Độc cáu kỉnh thế nào nàng biết, mọi việc đều có giới hạn, có những chuyện y không muốn cho ai biết, nếu kẻ nào đó có mắt không tròng hỏi linh tinh thì đúng là muốn chết.
Đôi mắt đẹp đẽ lặng lẽ đảo đưa, Lục Phi Thiền sáng suốt nhướng mày hừ một tiếng: “Không nói thì thôi, tưởng ta muốn biết lắm à?”
Nói một đằng làm một nẻo, Thẩm Độc không thèm để ý đến cô nàng.
Một việc vừa lớn vừa náo nhiệt như đến thiền viện Thiên Cơ lấy 3 quyển Phật Tàng, đương nhiên Lục Phi Thiền không thể bỏ lỡ, trên đường mọi người đi cùng nhau, có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhìn chằm chặp chằm chặp, nên không tiện nói nhiều với Thẩm Độc.
Giờ thì khác, tất cả mọi người ở lại, tất nhiên nàng phải tới móc nối quan hệ với Thẩm Độc rồi.
“Tanh tách tanh tách”, trên bàn bày đầy hạt dưa do Lục Phi Thiền tự mang tới, vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa, chẳng có chút nhã nhặn cao quý của tiểu thư thế gia gì cả.
Thẩm Độc nhìn mà cứ cảm thấy cô nàng như con sóc ấy.
Cơ mà gương mặt Lục Phi Thiền quả thực rất xinh đẹp rất rực rỡ, nên dù đang cắn hạt dưa thoạt nhìn không phù hợp với thân phận của nàng, thì vẫn cứ cảnh đẹp ý vui, toát ra khí chất phóng khoáng hào sảng.
“Ý, ngươi ăn không? Ta tách cho ngươi.”
Chắc tại thời gian Thẩm Độc nhìn nàng cắn hạt dưa quá dài, rốt cuộc Lục Phi Thiền cũng chú ý tới, theo bản năng hỏi một câu như thế.
Thẩm Độc tức thì bật cười: “Không có hứng thú.”
“Cái này không hứng, cái kia không ưng, con người ngươi đúng là vô vị quá đi mất.” Lòng tốt bị cự tuyệt, Lục Phi Thiền bĩu môi, nhặt một hạt dưa lên. “Cơ mà ta chợt nhớ ra một chuyện, buổi sáng lúc ngươi và Tuệ tăng Thiện Tai đánh nhau, ta thấy sắc mặt Cố Chiêu không tốt lắm, cứ có cảm giác hắn đang mắng chửi ngươi trong lòng.”
“Thế à?”
Chuyện bình thường thôi.
Thẩm Độc ngẫm nghĩ, nếu mình mà là Cố Chiêu, chứng kiến tình cảnh lúc đó chắc chắn cũng muốn chửi bậy, còn chửi thật hăng say, chửi cho máu chó đầy đầu ấy chứ.
“Phản ứng thế là sao?”
Khó khăn lắm Lục Phi Thiền mới thu thập được tin tức về Cố Chiêu, định mách lẻo Thẩm Độc để y tẩn cho Cố Chiêu một trận, kết quả y thế mà không mặn không nhạt.
“Không phải ngươi với hắn là tử thù sao? Múc chết hắn đi chứ!”
“…”
Lúc này Thẩm Độc thực sự rất muốn lôi cổ nàng ra ngoài đánh cho một trận, cái đồ sợ thiên hạ không loạn!
“Ngươi ra ngoài lâu thế rồi Lục trang chủ không lo lắng à?”
“Íiiii!”
Nghe y nhắc nhở Lục Phi Thiền mới nhớ ra, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã nhá nhem tối, không khỏi hoảng hốt.
“Thực sự là quên mất, ngồi ở chỗ ngươi mất mấy tiếng liền. Vừa rồi cha ta còn dặn không nên chạy loạn, dù sao nơi này cũng là thiền viện Thiên Cơ. Giờ này chắc đang đi tìm ta đấy. Không được, ta phải đi đây.”
Dứt lời vội vội vàng vàng đứng lên vụt ra ngoài.
Chỉ là vừa ra đến cửa chợt nhớ tới chuyện gì, bèn lùi lại bưng cái đĩa còn non nửa hạt dưa lên.
“À đúng rồi, tí nữa thì quên. Vừa nãy trên đường tới đây ta gặp Cố Chiêu, hắn bảo ta tiện đường nhắn cho ngươi biết giờ hợi chờ ngươi đến bàn bạc chuyện hậu nhân Võ thánh.”
Thẩm Độc giật mình, tạm thời chưa hiểu ra sao, nhưng đang định hỏi lại cho rõ ràng thì Lục Phi Thiền đã vội vã chạy đi.
Thấy thế chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
Chỉ là cười xong, nhìn hoàng hôn mênh mang bên ngoài, bỗng cảm thấy lòng mình cũng mênh mang.
Lần này lên núi, tình hình khác xa dự liệu lúc trước của y, thực sự quá khác, quá xa.
Tất cả nghĩ suy nhung nhớ đều trống rỗng.
Cứ như hết thảy mong muốn khát vọng của y lúc trước chỉ là giấc mộng “Kính hoa thủy nguyệt”(*).
(*) Hoa trong gương, trăng trong nước
Hòa thượng.
Thiện Tai.
Y chưa từng nghĩ người mình thích lại là Tuệ tăng Thiện Tai tiếng tăm lừng lẫy của thiền viện Thiên Cơ, rõ ràng y đã từng giao thủ với hắn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào chẳng nhận ra thân phận của hắn.
Chắc trong lòng hòa thượng đang thầm mỉa mai y nhỉ?
Một người nhìn rõ rành rành như thế, nhưng y có mắt như mù, đến hắn là ai cũng không nhận ra, chẳng ngần ngại đâm đầu vào mà không một chút hoài nghi.
Ngốc cực kỳ.
Ngày đó y và Cố Chiêu cãi vã đánh nhau trong hẻm nhỏ, y láng máng nhận ra Cố Chiêu khác thường nên mới mạo hiểm thăm dò thử xem.
Cố Chiêu ngu ngốc.
Thời khắc mấu chốt ấy thế mà dịch mũi kiếm ra, không đâm vào điểm yếu của y mà kiếm của y lại đâm thật sâu vào người Cố Chiêu.
Vì thế mà y cười không thể ngừng, cảm thấy sao trên đời này có kẻ ngu si đến vậy, lại còn là kẻ thông minh tài trí người bình thường không thể sánh vai như Cố Chiêu.
Trên đời này xưa nay chưa có ai khiến hắn chịu thiệt.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt đơn giản thôi mà Cố Chiêu đã thảm bại.
Khi đó Thẩm Độc cười sung sướng lắm, nên chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, mình sẽ dẫm vào vết xe đổ của Cố Chiêu, đứng trước ranh giới sống chết, ảnh hưởng đến thanh danh thể diện, dưới con mắt của tất cả mọi người, y như bị ma nhập, không muốn hại hắn, ngược lại tự tổn thương chính mình.
Y hôm nay, như Cố Chiêu ngày đó.
Chỉ là Thiện Tai hôm nay, có phải như mình ngày đó hay không? Rốt cuộc hắn ôm ý đồ gì, tâm tình thế nào, để rồi khi đối mặt với lưỡi kiếm của y, lại thả tay xuống, ngửa cổ chịu chém?
—— Hắn đang thử y.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện lập tức biến thành hiển nhiên, mặc kệ nó thoạt nhìn vô lý thế nào, Thẩm Độc cũng không thể xóa bỏ khỏi cõi lòng.
Nó điên cuồng cắm rễ, sinh sôi.
Cõi lòng lạnh lẽo thê lương của y, chỉ chớp mắt đã bị nó bao trùm, quấn quanh, không chừa lại chút không khí nào.
Bên trong thiền viện vang lên tiếng chuông chiều, mặt trời chiếu rọi muôn nơi cả một ngày dần dần lặn xuống rặng núi phía Tây, màn đêm buông xuống.
Thẩm Độc ngồi trong phòng, nhìn chăm chú cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng không nhịn được bèn đứng dậy, dứt khoát mở cửa ra, bước vào trong đêm đen u tối, đường đi thế mà hướng tới điện Thiên Phật.
“—— hắn đang thử y.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Thẩm Độc nhìn hắn một lúc lâu, vốn không muốn nhận áo bào mà định nói rằng “Ngươi cởi cho đã đời rồi bắt người ta mặc lại sao”, nhưng nhìn vào đôi mắt hắn chốc lát, cuối cùng vẫn vươn tay nhận lấy.
“Ngươi cũng biết đã mạo phạm à.”
Y cười, rồi ho khan, thân thể hơi lung lay.
Sơn môn của thiền viện Thiên Cơ được xây rất cao, người đứng im trên đấy còn run lẩy bẩy, chứ nói gì y đột nhiên lung lay.
Mọi người phía dưới nhìn chằm chằm y suýt nữa cho rằng y sắp ngã.
Ngay cả Thiện Tai đứng trên cũng phải do dự, mắt thấy y đứng vững vàng rồi mới thu tay lại.
Thẩm Độc thua.
Thẩm Độc thế mà thua.
Đối với những người trên giang hồ, võ lâm mà nói, ngày hôm nay quả thực đem đến cho họ cảm giác hư cấu như đang nằm mơ.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Thực ra không ai nghĩ Thẩm Độc sẽ thua, cũng không nghĩ tồn tại người vượt trội hơn Thẩm Độc.
Kể cả là vị Tuệ Tăng Thiện Tai của thiền viện Thiên Cơ.
Dù sao lâu nay lời đồn đại về Thiện Tai trên giang hồ cứ nhiều như mưa, nhưng chẳng có câu nào chính xác, mà người biết thì miệng kín như bưng, nên dần dà mất cảm giác.
Có so sánh cũng không ai đem hắn ra so cùng.
Huống chi, vì quá xa cách giang hồ nên dù võ học của hắn có cao đến đâu cũng không sánh bằng nỗi kinh hoàng Thẩm Độc mang đến.
Nhưng giờ này phút này, còn chưa bước vào sơn môn của thiền viện, hung danh hiển hách của Thẩm Độc đã bị thiền viện đánh bẹp một cách gọn gàng, khiến Đạo chủ Yêu Ma đạo phách lối mất hết thể diện…
Quan trọng hơn đó là Thẩm Độc thất bại vô cùng kỳ lạ.
Một kiếm vừa rồi rõ ràng sẽ trúng, nhưng vào giây phút cuối cùng đột nhiên rút về, không những không làm đối phương bị thương mà ngược lại tự tổn hại chính mình.
Thẩm Độc không phải là Cố Chiêu.
Bồng Sơn đệ nhất tiên làm việc quang minh lỗi lạc, xem thường thủ đoạn mờ ám, nên trận đối chiến ngày đó ở Thiên Hạ hội mới nhường bước vào thời khắc mấu chốt. Nhưng Thẩm Độc là cái thá gì? Vốn là Đạo chủ Yêu Ma đạo danh tiếng nát bét, vào thời khắc mấu chốt chẳng lẽ định lập bàn thờ cho mình, học Cố Chiêu “quang minh lỗi lạc” ư?
Chỉ trong chốc lát, đáy lòng mọi người sinh nghi.
Thẩm Độc biết rõ mình làm gì, mặc dù dưới sườn có một vết thương nhưng chả là cái gì đối với y.
Nhún chân tung người nhảy xuống dưới.
Người bên Yêu Ma đạo lập tức xông tới, Bùi Vô Tịch lạnh như băng liếc mắt nhìn y, lặng lẽ đưa một viên thuốc cầm máu cho y.
Nhưng bây giờ thực ra Thẩm Độc không muốn uống thuốc, y muốn bảo Bùi Vô Tịch lấy đường ra, mà xung quanh nhiều người nhìn quá nên y đành thôi vậy.
Vừa uống thuốc xong, máu cũng ngừng chảy.
Y không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nhìn về phía Duyên Diệt phương trượng: “Đại hòa thượng, đồ ta đã trả, sơn môn này của thiền viện các ngươi chắc ta vào được chứ nhỉ?”
“A di đà phật, nhân quả đã xong, đến cùng là đao kiếm không có mắt.” Vừa rồi Duyên Diệt phương trượng nhìn thấy rõ, hơi hơi hiểu lý do vì sao Thẩm Độc bỗng thu kiếm, cảm giác người này chưa mất hết lương tâm, thái độ đối đãi cũng dịu xuống không ít. “Việc của hậu nhân Võ thánh tất nhiên tệ viện không thể chối từ, cộng thêm Thẩm đạo chủ đang bị thương, vậy trước mắt mời vào thiền viện, tĩnh dưỡng chữa trị, hôm sau bàn bạc cũng không muộn.”
Dứt lời lùi sang bên cạnh, thật tâm thật dạ nhường đường, vươn tay nói “Mời.”
Thẩm Độc tất nhiên không từ chối.
Y ngẩng đầu lên, dẫn theo đám người phía sau, lần đầu tiên bước vào từ sơn môn rộng lớn trước núi, quang minh chính đại lên thiền viện Thiên Cơ, tiến vào thiền phòng phía sau thiền viện.
Vì Thẩm Độc được xem như “Bất ngờ bị thương”, không nằm trong dự tính của mọi người, cộng thêm Duyên Diệt phương trượng đã nói hôm sau bàn bạc cũng không muộn, nên mọi người không tiện đề xuất chuyện hậu nhân Võ thánh và 3 quyển Phật Tàng ngay.
Đương nhiên, chủ yếu là Thẩm Độc không đề cập tới thì người khác cũng không tiện mở mồm.
*
“Ngươi có biết bên ngoài đang đồn thổi thế nào không? Nói ngươi đường đường là Thẩm đạo chủ, trải qua biết bao sóng to gió lớn, không ngờ lại bị lật thuyền trong mương, vấp ngã dưới tay hòa thượng thiền viện Thiên Cơ. Còn có người nói ngươi bị con cu làm mù con mắt, thèm thuồng hòa thượng đẹp trai nên không nỡ động tay động chân.”
“Ai bảo lật thuyền trong mương? Rõ ràng là đại dương mênh mông.”
“Ý da, cái con người này ngươi còn cãi hả?”
“Có giỏi thì ngươi đi đánh đi.”
“Ta? Một cô gái yếu đuối như ta thì đánh cái gì mà đánh? Đến Cố Chiêu ta còn không đánh được, ngươi định đối đầu với ta có đúng không?”
“Nào dám đâu.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Đánh hay thế mà, mắt thấy sắp thắng rồi sao bỗng dưng rút lui?”
“…”
Đột nhiên im lặng.
Thẩm Độc nhìn thoáng qua bức Đạt Ma nhất vĩ độ giang đồ(1) treo giữa thiền phòng, rồi từ từ rũ mắt, chỉ đáp: “Lục Phi Thiền, sao trong đầu ngươi lắm câu hỏi quá vậy?”
(*) Bức tranh Đạt Ma vượt qua sông bằng một cọng lau.
Lục Phi Thiền định nói “Ta hỏi nhiều là vì tò mò đó”, nhưng vừa nhấc mắt nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Độc bỗng dưng bình tĩnh, không hiểu sao sống lưng lạnh buốt, theo bản năng cảm nhận thấy nguy hiểm.
Không ổn, không được hỏi nữa.
Tính tình Thẩm Độc cáu kỉnh thế nào nàng biết, mọi việc đều có giới hạn, có những chuyện y không muốn cho ai biết, nếu kẻ nào đó có mắt không tròng hỏi linh tinh thì đúng là muốn chết.
Đôi mắt đẹp đẽ lặng lẽ đảo đưa, Lục Phi Thiền sáng suốt nhướng mày hừ một tiếng: “Không nói thì thôi, tưởng ta muốn biết lắm à?”
Nói một đằng làm một nẻo, Thẩm Độc không thèm để ý đến cô nàng.
Một việc vừa lớn vừa náo nhiệt như đến thiền viện Thiên Cơ lấy 3 quyển Phật Tàng, đương nhiên Lục Phi Thiền không thể bỏ lỡ, trên đường mọi người đi cùng nhau, có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nhìn chằm chặp chằm chặp, nên không tiện nói nhiều với Thẩm Độc.
Giờ thì khác, tất cả mọi người ở lại, tất nhiên nàng phải tới móc nối quan hệ với Thẩm Độc rồi.
“Tanh tách tanh tách”, trên bàn bày đầy hạt dưa do Lục Phi Thiền tự mang tới, vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa, chẳng có chút nhã nhặn cao quý của tiểu thư thế gia gì cả.
Thẩm Độc nhìn mà cứ cảm thấy cô nàng như con sóc ấy.
Cơ mà gương mặt Lục Phi Thiền quả thực rất xinh đẹp rất rực rỡ, nên dù đang cắn hạt dưa thoạt nhìn không phù hợp với thân phận của nàng, thì vẫn cứ cảnh đẹp ý vui, toát ra khí chất phóng khoáng hào sảng.
“Ý, ngươi ăn không? Ta tách cho ngươi.”
Chắc tại thời gian Thẩm Độc nhìn nàng cắn hạt dưa quá dài, rốt cuộc Lục Phi Thiền cũng chú ý tới, theo bản năng hỏi một câu như thế.
Thẩm Độc tức thì bật cười: “Không có hứng thú.”
“Cái này không hứng, cái kia không ưng, con người ngươi đúng là vô vị quá đi mất.” Lòng tốt bị cự tuyệt, Lục Phi Thiền bĩu môi, nhặt một hạt dưa lên. “Cơ mà ta chợt nhớ ra một chuyện, buổi sáng lúc ngươi và Tuệ tăng Thiện Tai đánh nhau, ta thấy sắc mặt Cố Chiêu không tốt lắm, cứ có cảm giác hắn đang mắng chửi ngươi trong lòng.”
“Thế à?”
Chuyện bình thường thôi.
Thẩm Độc ngẫm nghĩ, nếu mình mà là Cố Chiêu, chứng kiến tình cảnh lúc đó chắc chắn cũng muốn chửi bậy, còn chửi thật hăng say, chửi cho máu chó đầy đầu ấy chứ.
“Phản ứng thế là sao?”
Khó khăn lắm Lục Phi Thiền mới thu thập được tin tức về Cố Chiêu, định mách lẻo Thẩm Độc để y tẩn cho Cố Chiêu một trận, kết quả y thế mà không mặn không nhạt.
“Không phải ngươi với hắn là tử thù sao? Múc chết hắn đi chứ!”
“…”
Lúc này Thẩm Độc thực sự rất muốn lôi cổ nàng ra ngoài đánh cho một trận, cái đồ sợ thiên hạ không loạn!
“Ngươi ra ngoài lâu thế rồi Lục trang chủ không lo lắng à?”
“Íiiii!”
Nghe y nhắc nhở Lục Phi Thiền mới nhớ ra, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã nhá nhem tối, không khỏi hoảng hốt.
“Thực sự là quên mất, ngồi ở chỗ ngươi mất mấy tiếng liền. Vừa rồi cha ta còn dặn không nên chạy loạn, dù sao nơi này cũng là thiền viện Thiên Cơ. Giờ này chắc đang đi tìm ta đấy. Không được, ta phải đi đây.”
Dứt lời vội vội vàng vàng đứng lên vụt ra ngoài.
Chỉ là vừa ra đến cửa chợt nhớ tới chuyện gì, bèn lùi lại bưng cái đĩa còn non nửa hạt dưa lên.
“À đúng rồi, tí nữa thì quên. Vừa nãy trên đường tới đây ta gặp Cố Chiêu, hắn bảo ta tiện đường nhắn cho ngươi biết giờ hợi chờ ngươi đến bàn bạc chuyện hậu nhân Võ thánh.”
Thẩm Độc giật mình, tạm thời chưa hiểu ra sao, nhưng đang định hỏi lại cho rõ ràng thì Lục Phi Thiền đã vội vã chạy đi.
Thấy thế chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ.
Chỉ là cười xong, nhìn hoàng hôn mênh mang bên ngoài, bỗng cảm thấy lòng mình cũng mênh mang.
Lần này lên núi, tình hình khác xa dự liệu lúc trước của y, thực sự quá khác, quá xa.
Tất cả nghĩ suy nhung nhớ đều trống rỗng.
Cứ như hết thảy mong muốn khát vọng của y lúc trước chỉ là giấc mộng “Kính hoa thủy nguyệt”(*).
(*) Hoa trong gương, trăng trong nước
Hòa thượng.
Thiện Tai.
Y chưa từng nghĩ người mình thích lại là Tuệ tăng Thiện Tai tiếng tăm lừng lẫy của thiền viện Thiên Cơ, rõ ràng y đã từng giao thủ với hắn, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào chẳng nhận ra thân phận của hắn.
Chắc trong lòng hòa thượng đang thầm mỉa mai y nhỉ?
Một người nhìn rõ rành rành như thế, nhưng y có mắt như mù, đến hắn là ai cũng không nhận ra, chẳng ngần ngại đâm đầu vào mà không một chút hoài nghi.
Ngốc cực kỳ.
Ngày đó y và Cố Chiêu cãi vã đánh nhau trong hẻm nhỏ, y láng máng nhận ra Cố Chiêu khác thường nên mới mạo hiểm thăm dò thử xem.
Cố Chiêu ngu ngốc.
Thời khắc mấu chốt ấy thế mà dịch mũi kiếm ra, không đâm vào điểm yếu của y mà kiếm của y lại đâm thật sâu vào người Cố Chiêu.
Vì thế mà y cười không thể ngừng, cảm thấy sao trên đời này có kẻ ngu si đến vậy, lại còn là kẻ thông minh tài trí người bình thường không thể sánh vai như Cố Chiêu.
Trên đời này xưa nay chưa có ai khiến hắn chịu thiệt.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt đơn giản thôi mà Cố Chiêu đã thảm bại.
Khi đó Thẩm Độc cười sung sướng lắm, nên chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, mình sẽ dẫm vào vết xe đổ của Cố Chiêu, đứng trước ranh giới sống chết, ảnh hưởng đến thanh danh thể diện, dưới con mắt của tất cả mọi người, y như bị ma nhập, không muốn hại hắn, ngược lại tự tổn thương chính mình.
Y hôm nay, như Cố Chiêu ngày đó.
Chỉ là Thiện Tai hôm nay, có phải như mình ngày đó hay không? Rốt cuộc hắn ôm ý đồ gì, tâm tình thế nào, để rồi khi đối mặt với lưỡi kiếm của y, lại thả tay xuống, ngửa cổ chịu chém?
—— Hắn đang thử y.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện lập tức biến thành hiển nhiên, mặc kệ nó thoạt nhìn vô lý thế nào, Thẩm Độc cũng không thể xóa bỏ khỏi cõi lòng.
Nó điên cuồng cắm rễ, sinh sôi.
Cõi lòng lạnh lẽo thê lương của y, chỉ chớp mắt đã bị nó bao trùm, quấn quanh, không chừa lại chút không khí nào.
Bên trong thiền viện vang lên tiếng chuông chiều, mặt trời chiếu rọi muôn nơi cả một ngày dần dần lặn xuống rặng núi phía Tây, màn đêm buông xuống.
Thẩm Độc ngồi trong phòng, nhìn chăm chú cả tiếng đồng hồ.
Cuối cùng không nhịn được bèn đứng dậy, dứt khoát mở cửa ra, bước vào trong đêm đen u tối, đường đi thế mà hướng tới điện Thiên Phật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook