Bần Tăng
-
Chương 63: Manh mối
“Nhưng trong lòng ta đã có người để thích mất rồi.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Công pháp bên trong chuỗi phật châu có vấn đề.
Thẩm Độc ý thức được chuyện ấy.
Pháp môn thâm ảo, y xem ngựa chết như ngựa sống để cứu, thực ra trong lòng không nghĩ rằng công pháp trộm từ điện Thiên Phật ra sẽ tà quái hơn Lục Hợp Thần Quyết. Không ngờ, công pháp này không tà, mà đối đầu với Lục Hợp Thần Quyết, thành ra tà gấp bội lần.
Thiên Hạ hội kết thúc, lời đồn đại bay khắp giang hồ.
Việc Thẩm Độc dẫn đầu Yêu Ma đạo và Lục Phàm, Cố Chiêu dẫn đầu chính đạo tiến hành đánh cược, dĩ nhiên khiến người thiên hạ chấn kinh, mà trận đấu gay cấn giữa Thẩm Độc và Cố Chiêu biến thành câu chuyện người người say sưa kể lể bàn luận.
Nhưng cái người ta hiếu kỳ nhất không phải chuyện này.
Cái người ta tò mò nhất là chuỗi biến cố bất ngờ xảy ra trong trận đấu: Một trong số đó là quyết định của Cố Chiêu vào lúc mấu chốt nhất, tất nhiên rất quang minh lỗi lạc, nhưng đối với toàn bộ chính đạo mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu, thua cược Yêu Ma đạo chẳng khác gì nối giáo cho giặc, thực sự khiến lòng người dậy sóng. Thứ hai đương nhiên là chuyện Thẩm Độc đang so chiêu với Cố Chiêu, nửa đường tự dưng thổ huyết, lúc đó có người đoán ma đầu kia tu luyện tà công xảy ra sự cố, nhưng sau đó không thấy tin tức gì truyền ra, quả thực khó hiểu.
Làm người trong cuộc, Thẩm Độc hiểu rõ nhất sự cố ấy.
Dù đã qua gần hai ngày, nhưng kí ức về cuộc va chạm giữa hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác biệt vẫn chưa phai. Đặc biệt là cảm giác chỉ trong nháy mắt mất hết nội lực, toàn thân mềm nhũn, nghĩ thôi đã thấy khiếp rồi.
Nếu không có Cố Chiêu giúp đỡ, chắc y chết thật rồi.
Lúc trước Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên được Bùi Vô Tịch thả cho chạy, cứ tưởng rằng vất vả lắm mới thấy tự do, ai ngờ không lâu sau lại bị Bùi Vô Tịch dẫn người tới bắt, tức giận đến mức chửi mẹ nó.
Bây giờ bị dắt vào một thôn trang xem bệnh cho Thẩm Độc, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Sau khi truyền một tia nội lực vào tiến hành kiểm tra, lông mày nàng tức thì nhăn tít: “Suốt ngày luyện lung ta lung tung mấy cái công pháp tà môn đấy làm gì, ngoan ngoãn sống khỏe sống tốt không được à?”
Đây là thôn trang Yêu Ma đạo sắp xếp gần Tà Phong sơn trang, cảnh vật thanh tịnh, bây giờ một mình Thẩm Độc ngồi trong phòng, không có người ngoài dự thính.
Y trước giờ vẫn vậy, không muốn ai biết.
Nghe Nghê Thiên Thiên nói thế, y ngồi trên ghế dưới bệ cửa sổ, liếc mắt nhìn phật châu đã được Phượng Tiêu xỏ lại đang đặt trên bàn, cười nhạt, không hề nổi giận: “Đã tìm ra manh mối gì chưa?”
“Chưa.”
Nghê Thiên Thiên lườm nguýt, nàng có gương mặt ưa nhìn nên dù làm động tác bất nhã vẫn rất thùy mị thướt tha.
“Hai loại công pháp trong người ngươi, từ gốc rễ đã không giống nhau, va chạm là điều hiển nhiên. Thế mà ngươi còn dám tu luyện? Cứ luyện tiếp e rằng chết lúc nào cũng không biết đâu. Nếu muốn dùng phương pháp này để khắc chế Lục Hợp Thần Quyết thì ngươi phải đảm bảo hai thứ ấy cân bằng trong cơ thể ngươi. Đây là đạo lý võ học, ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều. Cụ thể ra sao ta không biết, nhiều nhất chỉ có thể chế thuốc cho ngươi, chữa lành vết thương trước mắt. Còn công pháp này không rõ lai lịch, tốt nhất đừng luyện.”
Thẩm Độc không đáp lại, chỉ hỏi: “Không có cách nào áp chế hai công pháp va chạm à? Hoặc phát tác có quy luật không?”
“Cái này phải xem chính bản thân ngươi.” Nghê Thiên Thiên không biết y đang nghĩ gì, dùng tấm lòng thầy thuốc giải đáp cho y: “Xem xét thương thế trong cơ thể ngươi hiện giờ, ngươi tu luyện Lục Hợp Thần Quyết lâu ngày, tà công ăn sâu bén rễ vận hành trong kịnh mạch ngươi, ngươi không tận lực chấm dứt thì sẽ luôn vận chuyển. Nên lúc ngươi sử dụng công pháp khác không có nền tảng mới xảy ra va chạm. Chỉ cần không xuất hiện cùng lúc thì sẽ yên ổn thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Thẩm Độc hài lòng thu mắt, khóe môi cong cong, rút tay về tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Nhưng thấy y phản ứng như vậy, Nghê Thiên Thiên không khỏi giật mình: “Lẽ nào ngươi vẫn định tiếp tục tu luyện đồng thời hai công pháp?”
“Tại sao không luyện nhỉ?” Vẻ mặt Thẩm Độc không mảy may suy suyển, đứng dậy bước đến bên cửa sổ nhìn ra vườn: “Ngày mai sẽ khởi hành đi thiền viện Thiên Cơ. Trong thiền viện có một con lừa trọc tên Thiện Tai cực kỳ lợi hại. Nếu chỉ có Lục Hợp Thần Quyết, ta sợ đánh không lại. Để đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, đương nhiên phải chuẩn bị thêm rồi.”
“Nhưng…”
Nghê Thiên Thiên không thể hiểu nổi trong đầu Thẩm Độc chứa cái gì!
“Nhưng nếu ngươi tiếp tục tu luyện, chỉ sợ còn chết nhanh hơn ban đầu, giả như có áp chế được Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, thì đợi đến khi cả hai công pháp cùng đại thành, ngươi không thể đè ép được nữa. Hai loại như nước với lửa, ngươi thèm chết thế ư?”
“Ta không muốn chết, nhưng cuộc sống không có gì đáng hưng phấn, dùng thời gian sống nhàm chán để đổi một vài thứ thú vị, chẳng phải là trải nghiệm khá mới mẻ sao?”
Thẩm Độc phẩy tay áo, không muốn nói với Nghê Thiên Thiên nữa.
Trên thực tế y biết, trong mắt vị Bạch cốt dược y này, chưa bao giờ y là một bệnh nhân hợp lệ, trước giờ không thèm nghe lời bác sĩ, cũng chả thèm giả bộ nghe theo đề nghị của nàng.
Nghê Thiên Thiên đùng đùng giận dữ bỏ đi.
Nàng nghĩ mình bị gọi tới, nói thế nào cũng phải phát huy công dụng, không ngờ chỉ để chế một vài thứ thuốc trị thương ai cũng biết làm.
Vừa đi vừa mắng Thẩm Độc đến mức máu chó đầy đầu.
Nhưng Thẩm Độc chả để bụng.
Y đứng trước cửa sổ ngắm nghía chốc lát, cầm chuỗi phật châu trên tay, im lặng không nói gì một lúc lâu, trong đầu chỉ nhớ mỗi bức họa kia.
Sau gần nửa canh giờ, người y chờ cuối cùng đã tới.
“Quả không hổ là Đạo chủ Yêu Ma đạo, muốn gặp mặt Thẩm Độc nhà ngươi còn khó hơn lên trời. Mà đây còn dưới tình huống có chính sự. Nếu không có chính sự, sợ rằng với thân phận của ta đã bị chặn ngoài cửa rồi.”
Tiếng cười thoải mái không câu nệ.
Trong tay Cố Chiêu cầm một xấp danh sách siêu dài, từ ngoài cửa đi vào, nhìn Thẩm Độc đang đứng bên cửa sổ.
Thẩm Độc quay người nhìn hắn: “Lằng nhằng suốt hai ngày, quyết định được người đi rồi à?”
“Ngươi xem đi.”
Xung quanh không có người ngoài, thái độ của Cố Chiêu với y cũng không gay gắt như trước mặt mọi người, ngược lại còn tỏ vẻ như bạn già lâu năm.
“Phịch” một tiếng, hắn vứt danh sách trên tay lên bàn.
Thẩm Độc hơi nhíu mày, nhặt lên xem.
Cố Chiêu nói: “Mười môn tám phái, chọn người theo yêu cầu của ngươi, cãi nhau suốt mấy ngày mới lập được danh sách ổn thỏa, chỉ sợ ngươi giăng bẫy thôi, nên rất ít người được xem. Ý của Lục Phàm là cho ngươi xem một chút, nếu cảm thấy có vấn đề gì thì nói.”
“Ta nói có thể thay đổi à?”
Ánh mắt Thẩm Độc rơi vào “Thiên Thủy Minh” trong danh sách, thấy hai chữ “Trì Ẩm”, không khỏi co đồng tử.
Cố Chiêu cười nhạo: “Con mẹ nói ngươi nằm mơ giữa ban ngày à.”
Đám chính đạo sau vụ thua cược không quá vui vẻ, coi Yêu Ma đạo như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ngoài mặt nói rất êm tai, mời Thẩm Độc xem qua danh sách. Nhưng nếu Thẩm Độc muốn thay đổi cái gì thì đúng là được voi đòi tiên, chính đạo còn lâu mới thèm để ý.
Thẩm Độc ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý phết.
Đội hình trong danh sách đã qua tay Cố Chiêu, y nghĩ vậy rồi khép lại, tiện tay vứt trên bàn, sau đó hỏi: “Ta nhớ người từng nói ngươi và Trì Ẩm không hợp nhau, người này rất có dã tâm nhỉ?”
“Đâu chỉ không hợp?” Ánh mắt Cố Chiêu hơi lóe lên. “Nói đến mới nhớ, hồi trước mừng thọ Lê lão ở kiếm lư, hình như ngươi ngồi cạnh Trì Ẩm, còn trò chuyện rôm rả với nhau thì phải.”
“Không hổ là Bồng Sơn đệ nhất giả dối tiên, biết nhiều phết đấy.” Thẩm Độc thong thả trào phúng hắn một câu, nhưng không hề che giấu gì hết, như cười như không đáp. “Lúc đó ta hỏi Trì Ẩm có muốn hợp tác với ta trừ khử ngươi không.”
“…”
Đúng là phong cách của Thẩm Độc. Cố Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hắn còn bảo sao lúc đấy tâm thần không yên, thì ra là tên khốn này tính kế sau lưng mình.
“Gã bảo sao?”
“Không đồng ý.” Thẩm Độc lắc lắc đầu, hỏi tiếp. “Nhưng mà trên đường đến thiền viện Thiên Cơ có rất nhiều cơ hội. Hay là lúc đấy giúp ngươi lừa thử, xem gã có mắc câu không nhở.”
“Chỉ tội Trì Ẩm, thấy ngươi mời mọc, có khi còn tưởng chiếm được cơ hội tốt trừ khử ta.”
Cố Chiêu không khỏi than thở, tỏ vẻ buồn thay cho Trì Ẩm.
Hắn không hề lo Trì Ẩm không trúng kế, cũng chẳng lo Thẩm Độc liên hợp với Trì Ẩm đối phó mình.
Thẩm Độc ngồi xuống, tiếp tục hàn huyên với hắn vài chuyện khác.
Một số chuyện xảy ra trên giang hồ dạo gần đây, còn có vụ đến Bát Trận đồ tranh tài với Huyền Hạc Sinh, nghe cả Cố Chiêu nói về phản ứng của mọi người ở Tà Phong sơn trang.
Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Chiêu đứng dậy cáo từ.
Thẩm Độc không có ý tiễn hắn.
Cố Chiêu cất bước, mới đi được năm bước bỗng dừng lại quay đầu nhìn y: “Ngày đó trên võ đài ngàn cân treo sợi tóc, ta không giết ngươi, không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn. Thẩm Độc ngươi cứ coi như chuyện đương nhiên thế à, ngay cả một câu “Cảm ơn” cũng không có hử?”
“Ngươi cần mấy cái vớ vẩn đấy à?”
Đầu lông mày tinh xảo của Thẩm Độc nhíu lại, bày ra vẻ mặt đương nhiên nhìn hắn.
Cố Chiêu tức cười, giọng điệu nói chuyện thì rất nghiêm túc: “Thẩm Độc, ta thực sự muốn chịch ngươi.”
Trong mắt hắn đầy lửa nóng.
Nhưng ấm áp không chạm được tới đáy lòng Thẩm Độc, y chỉ lắc lắc đầu, không rõ tại sao khe khẽ thở dài, hồi sau mới đáp: “Nhưng trong lòng ta đã có người để thích mất rồi.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Công pháp bên trong chuỗi phật châu có vấn đề.
Thẩm Độc ý thức được chuyện ấy.
Pháp môn thâm ảo, y xem ngựa chết như ngựa sống để cứu, thực ra trong lòng không nghĩ rằng công pháp trộm từ điện Thiên Phật ra sẽ tà quái hơn Lục Hợp Thần Quyết. Không ngờ, công pháp này không tà, mà đối đầu với Lục Hợp Thần Quyết, thành ra tà gấp bội lần.
Thiên Hạ hội kết thúc, lời đồn đại bay khắp giang hồ.
Việc Thẩm Độc dẫn đầu Yêu Ma đạo và Lục Phàm, Cố Chiêu dẫn đầu chính đạo tiến hành đánh cược, dĩ nhiên khiến người thiên hạ chấn kinh, mà trận đấu gay cấn giữa Thẩm Độc và Cố Chiêu biến thành câu chuyện người người say sưa kể lể bàn luận.
Nhưng cái người ta hiếu kỳ nhất không phải chuyện này.
Cái người ta tò mò nhất là chuỗi biến cố bất ngờ xảy ra trong trận đấu: Một trong số đó là quyết định của Cố Chiêu vào lúc mấu chốt nhất, tất nhiên rất quang minh lỗi lạc, nhưng đối với toàn bộ chính đạo mà nói, rốt cuộc là tốt hay xấu, thua cược Yêu Ma đạo chẳng khác gì nối giáo cho giặc, thực sự khiến lòng người dậy sóng. Thứ hai đương nhiên là chuyện Thẩm Độc đang so chiêu với Cố Chiêu, nửa đường tự dưng thổ huyết, lúc đó có người đoán ma đầu kia tu luyện tà công xảy ra sự cố, nhưng sau đó không thấy tin tức gì truyền ra, quả thực khó hiểu.
Làm người trong cuộc, Thẩm Độc hiểu rõ nhất sự cố ấy.
Dù đã qua gần hai ngày, nhưng kí ức về cuộc va chạm giữa hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác biệt vẫn chưa phai. Đặc biệt là cảm giác chỉ trong nháy mắt mất hết nội lực, toàn thân mềm nhũn, nghĩ thôi đã thấy khiếp rồi.
Nếu không có Cố Chiêu giúp đỡ, chắc y chết thật rồi.
Lúc trước Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên được Bùi Vô Tịch thả cho chạy, cứ tưởng rằng vất vả lắm mới thấy tự do, ai ngờ không lâu sau lại bị Bùi Vô Tịch dẫn người tới bắt, tức giận đến mức chửi mẹ nó.
Bây giờ bị dắt vào một thôn trang xem bệnh cho Thẩm Độc, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Sau khi truyền một tia nội lực vào tiến hành kiểm tra, lông mày nàng tức thì nhăn tít: “Suốt ngày luyện lung ta lung tung mấy cái công pháp tà môn đấy làm gì, ngoan ngoãn sống khỏe sống tốt không được à?”
Đây là thôn trang Yêu Ma đạo sắp xếp gần Tà Phong sơn trang, cảnh vật thanh tịnh, bây giờ một mình Thẩm Độc ngồi trong phòng, không có người ngoài dự thính.
Y trước giờ vẫn vậy, không muốn ai biết.
Nghe Nghê Thiên Thiên nói thế, y ngồi trên ghế dưới bệ cửa sổ, liếc mắt nhìn phật châu đã được Phượng Tiêu xỏ lại đang đặt trên bàn, cười nhạt, không hề nổi giận: “Đã tìm ra manh mối gì chưa?”
“Chưa.”
Nghê Thiên Thiên lườm nguýt, nàng có gương mặt ưa nhìn nên dù làm động tác bất nhã vẫn rất thùy mị thướt tha.
“Hai loại công pháp trong người ngươi, từ gốc rễ đã không giống nhau, va chạm là điều hiển nhiên. Thế mà ngươi còn dám tu luyện? Cứ luyện tiếp e rằng chết lúc nào cũng không biết đâu. Nếu muốn dùng phương pháp này để khắc chế Lục Hợp Thần Quyết thì ngươi phải đảm bảo hai thứ ấy cân bằng trong cơ thể ngươi. Đây là đạo lý võ học, ngươi hiểu rõ hơn ta nhiều. Cụ thể ra sao ta không biết, nhiều nhất chỉ có thể chế thuốc cho ngươi, chữa lành vết thương trước mắt. Còn công pháp này không rõ lai lịch, tốt nhất đừng luyện.”
Thẩm Độc không đáp lại, chỉ hỏi: “Không có cách nào áp chế hai công pháp va chạm à? Hoặc phát tác có quy luật không?”
“Cái này phải xem chính bản thân ngươi.” Nghê Thiên Thiên không biết y đang nghĩ gì, dùng tấm lòng thầy thuốc giải đáp cho y: “Xem xét thương thế trong cơ thể ngươi hiện giờ, ngươi tu luyện Lục Hợp Thần Quyết lâu ngày, tà công ăn sâu bén rễ vận hành trong kịnh mạch ngươi, ngươi không tận lực chấm dứt thì sẽ luôn vận chuyển. Nên lúc ngươi sử dụng công pháp khác không có nền tảng mới xảy ra va chạm. Chỉ cần không xuất hiện cùng lúc thì sẽ yên ổn thôi.”
“Vậy thì tốt.”
Thẩm Độc hài lòng thu mắt, khóe môi cong cong, rút tay về tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Nhưng thấy y phản ứng như vậy, Nghê Thiên Thiên không khỏi giật mình: “Lẽ nào ngươi vẫn định tiếp tục tu luyện đồng thời hai công pháp?”
“Tại sao không luyện nhỉ?” Vẻ mặt Thẩm Độc không mảy may suy suyển, đứng dậy bước đến bên cửa sổ nhìn ra vườn: “Ngày mai sẽ khởi hành đi thiền viện Thiên Cơ. Trong thiền viện có một con lừa trọc tên Thiện Tai cực kỳ lợi hại. Nếu chỉ có Lục Hợp Thần Quyết, ta sợ đánh không lại. Để đề phòng lỡ có chuyện gì xảy ra, đương nhiên phải chuẩn bị thêm rồi.”
“Nhưng…”
Nghê Thiên Thiên không thể hiểu nổi trong đầu Thẩm Độc chứa cái gì!
“Nhưng nếu ngươi tiếp tục tu luyện, chỉ sợ còn chết nhanh hơn ban đầu, giả như có áp chế được Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, thì đợi đến khi cả hai công pháp cùng đại thành, ngươi không thể đè ép được nữa. Hai loại như nước với lửa, ngươi thèm chết thế ư?”
“Ta không muốn chết, nhưng cuộc sống không có gì đáng hưng phấn, dùng thời gian sống nhàm chán để đổi một vài thứ thú vị, chẳng phải là trải nghiệm khá mới mẻ sao?”
Thẩm Độc phẩy tay áo, không muốn nói với Nghê Thiên Thiên nữa.
Trên thực tế y biết, trong mắt vị Bạch cốt dược y này, chưa bao giờ y là một bệnh nhân hợp lệ, trước giờ không thèm nghe lời bác sĩ, cũng chả thèm giả bộ nghe theo đề nghị của nàng.
Nghê Thiên Thiên đùng đùng giận dữ bỏ đi.
Nàng nghĩ mình bị gọi tới, nói thế nào cũng phải phát huy công dụng, không ngờ chỉ để chế một vài thứ thuốc trị thương ai cũng biết làm.
Vừa đi vừa mắng Thẩm Độc đến mức máu chó đầy đầu.
Nhưng Thẩm Độc chả để bụng.
Y đứng trước cửa sổ ngắm nghía chốc lát, cầm chuỗi phật châu trên tay, im lặng không nói gì một lúc lâu, trong đầu chỉ nhớ mỗi bức họa kia.
Sau gần nửa canh giờ, người y chờ cuối cùng đã tới.
“Quả không hổ là Đạo chủ Yêu Ma đạo, muốn gặp mặt Thẩm Độc nhà ngươi còn khó hơn lên trời. Mà đây còn dưới tình huống có chính sự. Nếu không có chính sự, sợ rằng với thân phận của ta đã bị chặn ngoài cửa rồi.”
Tiếng cười thoải mái không câu nệ.
Trong tay Cố Chiêu cầm một xấp danh sách siêu dài, từ ngoài cửa đi vào, nhìn Thẩm Độc đang đứng bên cửa sổ.
Thẩm Độc quay người nhìn hắn: “Lằng nhằng suốt hai ngày, quyết định được người đi rồi à?”
“Ngươi xem đi.”
Xung quanh không có người ngoài, thái độ của Cố Chiêu với y cũng không gay gắt như trước mặt mọi người, ngược lại còn tỏ vẻ như bạn già lâu năm.
“Phịch” một tiếng, hắn vứt danh sách trên tay lên bàn.
Thẩm Độc hơi nhíu mày, nhặt lên xem.
Cố Chiêu nói: “Mười môn tám phái, chọn người theo yêu cầu của ngươi, cãi nhau suốt mấy ngày mới lập được danh sách ổn thỏa, chỉ sợ ngươi giăng bẫy thôi, nên rất ít người được xem. Ý của Lục Phàm là cho ngươi xem một chút, nếu cảm thấy có vấn đề gì thì nói.”
“Ta nói có thể thay đổi à?”
Ánh mắt Thẩm Độc rơi vào “Thiên Thủy Minh” trong danh sách, thấy hai chữ “Trì Ẩm”, không khỏi co đồng tử.
Cố Chiêu cười nhạo: “Con mẹ nói ngươi nằm mơ giữa ban ngày à.”
Đám chính đạo sau vụ thua cược không quá vui vẻ, coi Yêu Ma đạo như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, ngoài mặt nói rất êm tai, mời Thẩm Độc xem qua danh sách. Nhưng nếu Thẩm Độc muốn thay đổi cái gì thì đúng là được voi đòi tiên, chính đạo còn lâu mới thèm để ý.
Thẩm Độc ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý phết.
Đội hình trong danh sách đã qua tay Cố Chiêu, y nghĩ vậy rồi khép lại, tiện tay vứt trên bàn, sau đó hỏi: “Ta nhớ người từng nói ngươi và Trì Ẩm không hợp nhau, người này rất có dã tâm nhỉ?”
“Đâu chỉ không hợp?” Ánh mắt Cố Chiêu hơi lóe lên. “Nói đến mới nhớ, hồi trước mừng thọ Lê lão ở kiếm lư, hình như ngươi ngồi cạnh Trì Ẩm, còn trò chuyện rôm rả với nhau thì phải.”
“Không hổ là Bồng Sơn đệ nhất giả dối tiên, biết nhiều phết đấy.” Thẩm Độc thong thả trào phúng hắn một câu, nhưng không hề che giấu gì hết, như cười như không đáp. “Lúc đó ta hỏi Trì Ẩm có muốn hợp tác với ta trừ khử ngươi không.”
“…”
Đúng là phong cách của Thẩm Độc. Cố Chiêu nghiến răng nghiến lợi, hắn còn bảo sao lúc đấy tâm thần không yên, thì ra là tên khốn này tính kế sau lưng mình.
“Gã bảo sao?”
“Không đồng ý.” Thẩm Độc lắc lắc đầu, hỏi tiếp. “Nhưng mà trên đường đến thiền viện Thiên Cơ có rất nhiều cơ hội. Hay là lúc đấy giúp ngươi lừa thử, xem gã có mắc câu không nhở.”
“Chỉ tội Trì Ẩm, thấy ngươi mời mọc, có khi còn tưởng chiếm được cơ hội tốt trừ khử ta.”
Cố Chiêu không khỏi than thở, tỏ vẻ buồn thay cho Trì Ẩm.
Hắn không hề lo Trì Ẩm không trúng kế, cũng chẳng lo Thẩm Độc liên hợp với Trì Ẩm đối phó mình.
Thẩm Độc ngồi xuống, tiếp tục hàn huyên với hắn vài chuyện khác.
Một số chuyện xảy ra trên giang hồ dạo gần đây, còn có vụ đến Bát Trận đồ tranh tài với Huyền Hạc Sinh, nghe cả Cố Chiêu nói về phản ứng của mọi người ở Tà Phong sơn trang.
Khoảng nửa canh giờ sau, Cố Chiêu đứng dậy cáo từ.
Thẩm Độc không có ý tiễn hắn.
Cố Chiêu cất bước, mới đi được năm bước bỗng dừng lại quay đầu nhìn y: “Ngày đó trên võ đài ngàn cân treo sợi tóc, ta không giết ngươi, không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn. Thẩm Độc ngươi cứ coi như chuyện đương nhiên thế à, ngay cả một câu “Cảm ơn” cũng không có hử?”
“Ngươi cần mấy cái vớ vẩn đấy à?”
Đầu lông mày tinh xảo của Thẩm Độc nhíu lại, bày ra vẻ mặt đương nhiên nhìn hắn.
Cố Chiêu tức cười, giọng điệu nói chuyện thì rất nghiêm túc: “Thẩm Độc, ta thực sự muốn chịch ngươi.”
Trong mắt hắn đầy lửa nóng.
Nhưng ấm áp không chạm được tới đáy lòng Thẩm Độc, y chỉ lắc lắc đầu, không rõ tại sao khe khẽ thở dài, hồi sau mới đáp: “Nhưng trong lòng ta đã có người để thích mất rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook