Bần Tăng
-
Chương 51: Đi kiếm lư
“Loáng thoáng có dự cảm không lành.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Đáng không?
Theo Thẩm Độc nhiều năm như vậy, Bùi Vô Tịch có thể không biết y là hạng người gì sao? Thứ tiếc nhất chính là mạng sống, nếu không phải chuyện quan trọng thì không bao giờ dễ dàng mạo hiểm.
Thế nhưng hiện giờ vì ba quyển Phật tàng không quan trọng, lại dám đến Thiên Hạ hội?
Bùi Vô Tịch mặc áo bào đỏ sậm toát ra khí thế áp bức mà lại tĩnh lặng, cơ thể căng cứng như ngón tay nắm chặt của hắn, ánh mắt nhìn Thẩm Độc, ấy thế mà toàn vẻ bình tĩnh còn thêm phần giễu cợt. Nhưng rất nhanh, nét giễu cợt ấy biến thành sự xót xa.
Hắn hỏi: “Lục hợp thần quyết của ngươi, có phải sắp đại thành?”
Thẩm Độc nhìn hắn, không nói gì.
Bùi Vô Tịch hiểu ra rồi.
Đột nhiên có cảm giác trái tim như bị dao cứa phải, khiến cả cơ thể hắn thoáng lung lay, giễu cợt cùng xót xa kia biến mất, chỉ còn lại chán nản.
Hắn đến đây
Nói mấy câu.
Rồi xoay người rời đi.
Thẩm Độc vẫn ngồi ở trên giường nhìn theo bóng lưng lặng lẽ rời đi của hắn, sau đó lại nghe thấy tiếng nói đầy kinh ngạc của Phượng Tiêu vang lên bên ngoài: “Ngươi đến đây từ lúc nào thế? Ai cho phép ngươi đến đây, định làm gì hả! Ngươi….”
Nhưng mà Bùi Vô Tịch cứ làm như không thấy nàng.
Tiếng bước chân nhanh chóng đi xa.
Tiếng bước chân của Phượng Tiêu cùng các thị nữ khác tới gần.
Buổi sớm trên Gian Thiên Nhai luôn luôn giăng kín sương mù.
Đám thị nữ bưng đồ hầu hạ y rửa mặt, đi theo phía sau Phượng Tiêu, Thẩm Độc không nói gì, rửa mặt rồi ăn cháo, cũng chẳng bước ra ngoài.
Y chỉ dặn dò Phượng Tiêu: “Mấy ngày nay ta muốn bế quan, nếu trong Đạo có chuyện gì thì để Bùi tả sứ, Diêu hữu sứ cùng Thôi tiên sinh giải quyết. Nếu như gặp chuyện khó quyết định, ý kiến không đồng nhất thì làm theo ý Bùi tả sứ.”
Phượng Tiêu lập tức trợn mắt há mồm.
Nàng không ngờ Thẩm Độc định bế quan vào đúng lúc này, càng không ngờ sau khi Bùi Vô Tịch gây ra chuyện như thế, Thẩm Độc vẫn còn tin tưởng hắn!
Đây không phải là giao toàn bộ yêu ma đạo vào tay Bùi Vô Tịch sao?
Nàng định phản bác, định hỏi thêm nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Độc đuổi ra ngoài. Nàng vừa thông báo xong, toàn bộ Gian Thiên nhai tức thì dậy sóng.
Ai mà ngờ?
Quãng thời gian này, ai ai cũng cho rằng Bùi Vô Tịch thất thế rồi, chờ hắn chính là những ngày tháng không hề dễ chịu. Nhưng chớp mắt một cái, Đạo chủ bế quan, Yêu Ma đạo lập tức rơi vào tay Bùi Vô Tịch.
** má, chuyện gì đây?
Bất kể là thông minh hay ngu dốt, không một ai hiểu nổi Thẩm Độc đang nghĩ cái gì, ngay cả hai người Diêu Thanh và Thôi Hồng nghe xong tin này cũng không nhịn được nhíu mày.
Trên Gian Thiên Nhai, tin nhảm bát quái nhất thời nổi lên bốn phía.
Có người nói ở cửa khẩu Vĩnh Gia đối chiến với Cố Chiêu, ắt phải tiêu hao không ít sức lực của Thẩm Độc, thậm chí khiến y trọng thương, thế mới đột nhiên phải bế quan.
Lại có kẻ nói Bùi Vô Tịch thủ đoạn cao siêu, cướp được hậu duệ của Võ Thánh ở cửa khẩu Vĩnh Gia, lập được đại công cho yêu ma đạo, giành được sự tin tưởng của Đạo chủ là đúng rồi.
Đương nhiên cũng có người nói ——
Thẩm Độc sống chết không chịu xử lý Bùi Vô Tịch, đơn giản là bị sắc đẹp làm mờ lý trí. E rằng họ Bùi không biết xấu hổ, ở trên giường cố gắng dỗ dành Đạo chủ nên mới có ngày hôm nay.
Phản ứng của Bùi Vô Tịch như thế nào, không ai hay.
Lời đồn đãi vô căn cứ như vậy không truyền được tới tai Thẩm Độc, hoặc là nói, dù có truyền đến tai Thẩm Độc, y cũng chả quan tâm.
Chừng ấy năm rồi, lời như thế còn ít sao?
Bất kể là y hay là Bùi Vô Tịch thì đã quen cả rồi.
Thiên Hạ Hội tại Tà Phong sơn trang sẽ tổ chức vào ngày mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu(*), trên giang hồ đã sớm náo nhiệt rồi, ngoại trừ những thiếp mời do trang chủ Lục Phàm cố định gửi ra ngoài, những thiếp mời không ghi tên khác cực kỳ khó kiếm. Cộng thêm tình hình năm nay đặc biệt, nghe nói còn phát thiệp cho cả Yêu Ma đạo, mặc dù không biết Thẩm Độc có đi hay không, nhưng các thế lực lớn trên giang hồ vẫn vô cùng chú ý.
(*) Long Sĩ Đầu (Rồng ngẩng đầu): chỉ thời gian bảy ngôi sao “Thanh Long” xuất hiện ở phía Đông, vạn vật bắt đầu thức tỉnh, mùa xuân tới. Ở Việt Nam thì gọi là tiết đạp thanh.
Hai tư tháng giêng, Thẩm Độc xuất quan.
Buổi chiều ngày tiếp theo, nghị sự trên đỉnh Hàn Tuyệt.
Bởi vì trình độ võ học của y vốn đã cực cao nên mọi người hoàn toàn không nhận ra y có gì thay đổi sau lần bế quan này, chẳng qua theo bản năng cứ tin chắc nhất định là lợi hại hơn trước rồi.
Đương nhiên sự thật cũng chẳng khác là mấy.
Từ sau Lục Hợp Thần Quyết, Thẩm Độc chưa từng tiếp xúc với công pháp huyền ảo cao cỡ vậy. Tuy chỉ vẻn vẹn ba chương, nhưng mấy ngày nay bế quan mới luyện chương một thôi đã cảm thấy nội lực dày hơn một nấc, nội lực kiên cố vững vàng hơn nhiều so với tu luyện công pháp bình thường.
Thử uy lực xem sao, tuy chưa đến mức dời non lấp bể nhưng khí thế như hổ gầm rồng ngâm, mạnh mẽ mãnh liệt.
Dù y chưa từng tiếp xúc với Võ thánh Lâu Đông Vọng, nhưng căn cứ theo phần lớn đồn đại trên giang hồ, có thể thấy thủ đoạn giết chóc của người này cực kì dữ dội, công pháp hiên ngang mạnh mẽ, hoàn toàn không có cảm giác âm tà. Cho nên ba chương công pháp này, so với “3 quyển Phật Tàng” trong truyền thuyết nhìn như ít hơn, nhưng chưa chắc không phải võ học tinh hoa Võ Thánh lưu lại.
Cho nên dù Thẩm Độc có hơi kiêng dè nguồn gốc của vật này, nhưng y chưa bao giờ định đi tìm hiểu nguồn gốc của loại người ấy, luyện thì cũng luyện rồi.
Còn nước còn tát, chả có gì không tốt cả.
Vả lại cái mạng quèn này cùng lắm chỉ còn hai năm, luyện hay không luyện có khác gì nhau đâu?
Suy nghĩ trong lòng ngày càng rõ ràng, kiêng kỵ trên lời nói và hành vi của y vơi dần. Nguyên một buổi sáng nghị sự, lời y nói không vượt quá mười câu, đến khi kết thúc mới bắt đầu sắp xếp một loạt.
Tà Phong sơn trang ở Giang Ninh.
Lần này Thẩm Độc nhất định phải đến Thiên Hạ Hội, trên dưới Gian Thiên Nhai đương nhiên là phản đối, nhưng bị uy thế của y chấn áp, phản đối thế chứ phản đối nữa cũng chả thay đổi được gì.
Nhưng chuẩn bị thì tất nhiên phải có.
Y chọn cao thủ tam đường tinh nhuệ nhất Yêu Ma đạo, trước khi Thiên Hạ Hội bắt đầu bí mật đến Tà Phong sơn trang, đem theo cả hậu nhân của Võ thánh- Lâu Chương, để phòng ngừa trên đường xảy ra sai xót.
Còn y thì trang bị nhẹ nhàng, đến kiếm lư trước.
Cứ thế chia binh thành hai đường, y nghênh ngang không che giấu hành tung của bản thân, cao thủ Yêu Ma đạo kín đáo mang theo hậu nhân Võ Thánh đi Giang Ninh, đảm bảo không để kẻ khác nhìn ra sơ hở.
Ngày hai mươi sáu tháng giêng, Thẩm Độc rời khỏi Yêu Ma đạo.
Bên cạnh không dắt theo nhiều người, chỉ có ba, đồng thời cũng là ba người có địa vị và võ công cao nhất Yêu Ma đạo ngoại trừ y: Bùi Vô Tịch, Diêu Thanh và Thôi Hồng.
Phượng Tiêu nghe được tin này không khỏi khóc tức tưởi.
Cuối cùng Thẩm Độc dắt Bùi Vô Tịch theo, thế mà không cho nàng đi xem trò vui cùng, đúng là chẳng còn gì để nói.
Nhưng sau khi bị ánh mắt hung tàn của Diêu Thanh trừng, đành uất ức mà lau nước mắt, không dám la lối gì nữa, chỉ dám ngập ngừng nói nhỏ mong bọn họ trở về thì kể cho nàng nghe, mang thêm một ít đồ ăn đồ chơi bên ngoài về nữa.
Diêu Thanh nghe sốt ruột quá đành phải đồng ý.
Xong xuôi, một nhóm bốn người mới rời khỏi Gian Thiên nhai, từ tây bắc đến đông nam, băng qua vài con đường nguy hiểm, cuối cùng buổi chiều hai ngày sau tới được Kinh Môn.
Kinh Môn gần Trường Giang, chiếm cứ Giang Hán, thực ra là một nơi khá tốt.
Có điều nơi đây rất nổi tiếng trong giang hồ, tính tới tính lui, lý do là vì trong thành có một tòa kiếm lư.
Lúc đầu, kiếm lư chỉ là một tiệm rèn bình thường đến không thể bình thường hơn ở trong thành. Khi đó đúc kiếm sư Lê Viêm vẫn còn là một thợ rèn bình thường. Nhưng sau đó đột nhiên phát hiện ra một mỏ vẫn thạch (*), khiến cho nhân sĩ giang hồ ùn ùn kéo đến.
(*) Vẫn thạch: Phần còn lại sau khi thiên thạch rơi xuống Trái Đất.
Nhưng kì quái chính là, chẳng ai có thể chế tạo thiên thạch thành vũ khí được cả.
Mãi đến một ngày Lê Viêm dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng dùng phương pháp đặc biệt tiến hành rèn đúc, lúc này mới mở ra truyền kỳ “kiếm lư”.
Thoáng cái mấy chục năm qua, thợ rèn Lê Viêm ngày xưa đã dựa vào kỹ thuật rèn đúc tinh xảo, nắm giữ danh hiệu đúc kiếm sư đệ nhất giang hồ, tiệm rèn ngày xưa cũng thành “kiếm lư” tiếng tăm lừng lẫy trong thành bây giờ.
Ngày mai chính là đại thọ sáu mươi của ông.
Mấy chục năm qua Lê Viêm đã rèn đúc binh khí cho không ít danh sĩ cao thủ trên giang hồ, nhân duyên vô cùng tốt, chưa kể ngày đại thọ ông định nhấc một thanh bảo kiếm mới đúc từ trong đầm nước lạnh ra ngoài. Cho nên lúc đám Thẩm Độc đến, trong thành vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng là người.
“Ôi, Trương thiếu hiệp, lại gặp nhau rồi.”
“Đây không phải là thiếu chủ Quan Chỉ môn sao? Thế mà cũng tới….”
“Ha ha, mặt mũi của Lê lão lớn phết đấy chứ. Các ngươi có biết không? Sáng sớm hôm nay có tin Trì thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh ở đất Thục mấy ngày trước đã xuất phát từ Thục, cũng đến chúc thọ Lê Viêm đấy. Còn cả Huyền lâu chủ Bát Quái lâu….”
“Huyền Hạc Sinh cũng đến?”
“Lần này đúng là náo nhiệt thật ý.”
……….
Bốn người Thẩm Độc rõ là bình thường, cộng thêm phần lớn người đi lại trên đường lúc này không phải là nhân vật quan trọng gì, cho nên không có ai nhận ra thân phận dọa người của bọn y, chỉ đi đường như những người bình thường mà thôi.
Lúc đầu còn tốt, đợi nghe được mấy câu nghị luận kia xong, y lập tức nhíu mày.
Lão già Lê Viêm kia đã chế tạo Vô Thương đao cho y khi y còn niên thiếu, y nghĩ đại thọ sáu mươi của lão thì nhân dịp Thiên Hạ Hội, tiện đường lượn một vòng. Đâu ai ngờ, lần này trừ mình ra lại có nhiều nhân vật lợi hại tới như thế?
Thiếu minh chủ Trì Ẩm của Thiên Thủy Minh….
Không phải là cái thằng Cố Chiêu ghét nhất sao? Nghe nói muốn thay thế Cố Chiêu, trở thành kẻ đầu tiên chen được vào mồm người kia trong võ lâm.
Còn Huyền Hạc Sinh ấy à?
Vừa nghĩ đến người này, đầu lông mày Thẩm Độc khẽ nhíu, trong lòng không hiểu sao bỗng nảy sinh dự cảm xấu.
Kẻ đó ở Bát Quái lâu bày trận khiêu khích cả võ lâm….
“Diêu Thanh, đi nghe ngóng thử xem tình hình trong thành hiện giờ, có những kẻ nào định tới.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Đáng không?
Theo Thẩm Độc nhiều năm như vậy, Bùi Vô Tịch có thể không biết y là hạng người gì sao? Thứ tiếc nhất chính là mạng sống, nếu không phải chuyện quan trọng thì không bao giờ dễ dàng mạo hiểm.
Thế nhưng hiện giờ vì ba quyển Phật tàng không quan trọng, lại dám đến Thiên Hạ hội?
Bùi Vô Tịch mặc áo bào đỏ sậm toát ra khí thế áp bức mà lại tĩnh lặng, cơ thể căng cứng như ngón tay nắm chặt của hắn, ánh mắt nhìn Thẩm Độc, ấy thế mà toàn vẻ bình tĩnh còn thêm phần giễu cợt. Nhưng rất nhanh, nét giễu cợt ấy biến thành sự xót xa.
Hắn hỏi: “Lục hợp thần quyết của ngươi, có phải sắp đại thành?”
Thẩm Độc nhìn hắn, không nói gì.
Bùi Vô Tịch hiểu ra rồi.
Đột nhiên có cảm giác trái tim như bị dao cứa phải, khiến cả cơ thể hắn thoáng lung lay, giễu cợt cùng xót xa kia biến mất, chỉ còn lại chán nản.
Hắn đến đây
Nói mấy câu.
Rồi xoay người rời đi.
Thẩm Độc vẫn ngồi ở trên giường nhìn theo bóng lưng lặng lẽ rời đi của hắn, sau đó lại nghe thấy tiếng nói đầy kinh ngạc của Phượng Tiêu vang lên bên ngoài: “Ngươi đến đây từ lúc nào thế? Ai cho phép ngươi đến đây, định làm gì hả! Ngươi….”
Nhưng mà Bùi Vô Tịch cứ làm như không thấy nàng.
Tiếng bước chân nhanh chóng đi xa.
Tiếng bước chân của Phượng Tiêu cùng các thị nữ khác tới gần.
Buổi sớm trên Gian Thiên Nhai luôn luôn giăng kín sương mù.
Đám thị nữ bưng đồ hầu hạ y rửa mặt, đi theo phía sau Phượng Tiêu, Thẩm Độc không nói gì, rửa mặt rồi ăn cháo, cũng chẳng bước ra ngoài.
Y chỉ dặn dò Phượng Tiêu: “Mấy ngày nay ta muốn bế quan, nếu trong Đạo có chuyện gì thì để Bùi tả sứ, Diêu hữu sứ cùng Thôi tiên sinh giải quyết. Nếu như gặp chuyện khó quyết định, ý kiến không đồng nhất thì làm theo ý Bùi tả sứ.”
Phượng Tiêu lập tức trợn mắt há mồm.
Nàng không ngờ Thẩm Độc định bế quan vào đúng lúc này, càng không ngờ sau khi Bùi Vô Tịch gây ra chuyện như thế, Thẩm Độc vẫn còn tin tưởng hắn!
Đây không phải là giao toàn bộ yêu ma đạo vào tay Bùi Vô Tịch sao?
Nàng định phản bác, định hỏi thêm nhưng cuối cùng vẫn bị Thẩm Độc đuổi ra ngoài. Nàng vừa thông báo xong, toàn bộ Gian Thiên nhai tức thì dậy sóng.
Ai mà ngờ?
Quãng thời gian này, ai ai cũng cho rằng Bùi Vô Tịch thất thế rồi, chờ hắn chính là những ngày tháng không hề dễ chịu. Nhưng chớp mắt một cái, Đạo chủ bế quan, Yêu Ma đạo lập tức rơi vào tay Bùi Vô Tịch.
** má, chuyện gì đây?
Bất kể là thông minh hay ngu dốt, không một ai hiểu nổi Thẩm Độc đang nghĩ cái gì, ngay cả hai người Diêu Thanh và Thôi Hồng nghe xong tin này cũng không nhịn được nhíu mày.
Trên Gian Thiên Nhai, tin nhảm bát quái nhất thời nổi lên bốn phía.
Có người nói ở cửa khẩu Vĩnh Gia đối chiến với Cố Chiêu, ắt phải tiêu hao không ít sức lực của Thẩm Độc, thậm chí khiến y trọng thương, thế mới đột nhiên phải bế quan.
Lại có kẻ nói Bùi Vô Tịch thủ đoạn cao siêu, cướp được hậu duệ của Võ Thánh ở cửa khẩu Vĩnh Gia, lập được đại công cho yêu ma đạo, giành được sự tin tưởng của Đạo chủ là đúng rồi.
Đương nhiên cũng có người nói ——
Thẩm Độc sống chết không chịu xử lý Bùi Vô Tịch, đơn giản là bị sắc đẹp làm mờ lý trí. E rằng họ Bùi không biết xấu hổ, ở trên giường cố gắng dỗ dành Đạo chủ nên mới có ngày hôm nay.
Phản ứng của Bùi Vô Tịch như thế nào, không ai hay.
Lời đồn đãi vô căn cứ như vậy không truyền được tới tai Thẩm Độc, hoặc là nói, dù có truyền đến tai Thẩm Độc, y cũng chả quan tâm.
Chừng ấy năm rồi, lời như thế còn ít sao?
Bất kể là y hay là Bùi Vô Tịch thì đã quen cả rồi.
Thiên Hạ Hội tại Tà Phong sơn trang sẽ tổ chức vào ngày mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu(*), trên giang hồ đã sớm náo nhiệt rồi, ngoại trừ những thiếp mời do trang chủ Lục Phàm cố định gửi ra ngoài, những thiếp mời không ghi tên khác cực kỳ khó kiếm. Cộng thêm tình hình năm nay đặc biệt, nghe nói còn phát thiệp cho cả Yêu Ma đạo, mặc dù không biết Thẩm Độc có đi hay không, nhưng các thế lực lớn trên giang hồ vẫn vô cùng chú ý.
(*) Long Sĩ Đầu (Rồng ngẩng đầu): chỉ thời gian bảy ngôi sao “Thanh Long” xuất hiện ở phía Đông, vạn vật bắt đầu thức tỉnh, mùa xuân tới. Ở Việt Nam thì gọi là tiết đạp thanh.
Hai tư tháng giêng, Thẩm Độc xuất quan.
Buổi chiều ngày tiếp theo, nghị sự trên đỉnh Hàn Tuyệt.
Bởi vì trình độ võ học của y vốn đã cực cao nên mọi người hoàn toàn không nhận ra y có gì thay đổi sau lần bế quan này, chẳng qua theo bản năng cứ tin chắc nhất định là lợi hại hơn trước rồi.
Đương nhiên sự thật cũng chẳng khác là mấy.
Từ sau Lục Hợp Thần Quyết, Thẩm Độc chưa từng tiếp xúc với công pháp huyền ảo cao cỡ vậy. Tuy chỉ vẻn vẹn ba chương, nhưng mấy ngày nay bế quan mới luyện chương một thôi đã cảm thấy nội lực dày hơn một nấc, nội lực kiên cố vững vàng hơn nhiều so với tu luyện công pháp bình thường.
Thử uy lực xem sao, tuy chưa đến mức dời non lấp bể nhưng khí thế như hổ gầm rồng ngâm, mạnh mẽ mãnh liệt.
Dù y chưa từng tiếp xúc với Võ thánh Lâu Đông Vọng, nhưng căn cứ theo phần lớn đồn đại trên giang hồ, có thể thấy thủ đoạn giết chóc của người này cực kì dữ dội, công pháp hiên ngang mạnh mẽ, hoàn toàn không có cảm giác âm tà. Cho nên ba chương công pháp này, so với “3 quyển Phật Tàng” trong truyền thuyết nhìn như ít hơn, nhưng chưa chắc không phải võ học tinh hoa Võ Thánh lưu lại.
Cho nên dù Thẩm Độc có hơi kiêng dè nguồn gốc của vật này, nhưng y chưa bao giờ định đi tìm hiểu nguồn gốc của loại người ấy, luyện thì cũng luyện rồi.
Còn nước còn tát, chả có gì không tốt cả.
Vả lại cái mạng quèn này cùng lắm chỉ còn hai năm, luyện hay không luyện có khác gì nhau đâu?
Suy nghĩ trong lòng ngày càng rõ ràng, kiêng kỵ trên lời nói và hành vi của y vơi dần. Nguyên một buổi sáng nghị sự, lời y nói không vượt quá mười câu, đến khi kết thúc mới bắt đầu sắp xếp một loạt.
Tà Phong sơn trang ở Giang Ninh.
Lần này Thẩm Độc nhất định phải đến Thiên Hạ Hội, trên dưới Gian Thiên Nhai đương nhiên là phản đối, nhưng bị uy thế của y chấn áp, phản đối thế chứ phản đối nữa cũng chả thay đổi được gì.
Nhưng chuẩn bị thì tất nhiên phải có.
Y chọn cao thủ tam đường tinh nhuệ nhất Yêu Ma đạo, trước khi Thiên Hạ Hội bắt đầu bí mật đến Tà Phong sơn trang, đem theo cả hậu nhân của Võ thánh- Lâu Chương, để phòng ngừa trên đường xảy ra sai xót.
Còn y thì trang bị nhẹ nhàng, đến kiếm lư trước.
Cứ thế chia binh thành hai đường, y nghênh ngang không che giấu hành tung của bản thân, cao thủ Yêu Ma đạo kín đáo mang theo hậu nhân Võ Thánh đi Giang Ninh, đảm bảo không để kẻ khác nhìn ra sơ hở.
Ngày hai mươi sáu tháng giêng, Thẩm Độc rời khỏi Yêu Ma đạo.
Bên cạnh không dắt theo nhiều người, chỉ có ba, đồng thời cũng là ba người có địa vị và võ công cao nhất Yêu Ma đạo ngoại trừ y: Bùi Vô Tịch, Diêu Thanh và Thôi Hồng.
Phượng Tiêu nghe được tin này không khỏi khóc tức tưởi.
Cuối cùng Thẩm Độc dắt Bùi Vô Tịch theo, thế mà không cho nàng đi xem trò vui cùng, đúng là chẳng còn gì để nói.
Nhưng sau khi bị ánh mắt hung tàn của Diêu Thanh trừng, đành uất ức mà lau nước mắt, không dám la lối gì nữa, chỉ dám ngập ngừng nói nhỏ mong bọn họ trở về thì kể cho nàng nghe, mang thêm một ít đồ ăn đồ chơi bên ngoài về nữa.
Diêu Thanh nghe sốt ruột quá đành phải đồng ý.
Xong xuôi, một nhóm bốn người mới rời khỏi Gian Thiên nhai, từ tây bắc đến đông nam, băng qua vài con đường nguy hiểm, cuối cùng buổi chiều hai ngày sau tới được Kinh Môn.
Kinh Môn gần Trường Giang, chiếm cứ Giang Hán, thực ra là một nơi khá tốt.
Có điều nơi đây rất nổi tiếng trong giang hồ, tính tới tính lui, lý do là vì trong thành có một tòa kiếm lư.
Lúc đầu, kiếm lư chỉ là một tiệm rèn bình thường đến không thể bình thường hơn ở trong thành. Khi đó đúc kiếm sư Lê Viêm vẫn còn là một thợ rèn bình thường. Nhưng sau đó đột nhiên phát hiện ra một mỏ vẫn thạch (*), khiến cho nhân sĩ giang hồ ùn ùn kéo đến.
(*) Vẫn thạch: Phần còn lại sau khi thiên thạch rơi xuống Trái Đất.
Nhưng kì quái chính là, chẳng ai có thể chế tạo thiên thạch thành vũ khí được cả.
Mãi đến một ngày Lê Viêm dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng dùng phương pháp đặc biệt tiến hành rèn đúc, lúc này mới mở ra truyền kỳ “kiếm lư”.
Thoáng cái mấy chục năm qua, thợ rèn Lê Viêm ngày xưa đã dựa vào kỹ thuật rèn đúc tinh xảo, nắm giữ danh hiệu đúc kiếm sư đệ nhất giang hồ, tiệm rèn ngày xưa cũng thành “kiếm lư” tiếng tăm lừng lẫy trong thành bây giờ.
Ngày mai chính là đại thọ sáu mươi của ông.
Mấy chục năm qua Lê Viêm đã rèn đúc binh khí cho không ít danh sĩ cao thủ trên giang hồ, nhân duyên vô cùng tốt, chưa kể ngày đại thọ ông định nhấc một thanh bảo kiếm mới đúc từ trong đầm nước lạnh ra ngoài. Cho nên lúc đám Thẩm Độc đến, trong thành vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng là người.
“Ôi, Trương thiếu hiệp, lại gặp nhau rồi.”
“Đây không phải là thiếu chủ Quan Chỉ môn sao? Thế mà cũng tới….”
“Ha ha, mặt mũi của Lê lão lớn phết đấy chứ. Các ngươi có biết không? Sáng sớm hôm nay có tin Trì thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh ở đất Thục mấy ngày trước đã xuất phát từ Thục, cũng đến chúc thọ Lê Viêm đấy. Còn cả Huyền lâu chủ Bát Quái lâu….”
“Huyền Hạc Sinh cũng đến?”
“Lần này đúng là náo nhiệt thật ý.”
……….
Bốn người Thẩm Độc rõ là bình thường, cộng thêm phần lớn người đi lại trên đường lúc này không phải là nhân vật quan trọng gì, cho nên không có ai nhận ra thân phận dọa người của bọn y, chỉ đi đường như những người bình thường mà thôi.
Lúc đầu còn tốt, đợi nghe được mấy câu nghị luận kia xong, y lập tức nhíu mày.
Lão già Lê Viêm kia đã chế tạo Vô Thương đao cho y khi y còn niên thiếu, y nghĩ đại thọ sáu mươi của lão thì nhân dịp Thiên Hạ Hội, tiện đường lượn một vòng. Đâu ai ngờ, lần này trừ mình ra lại có nhiều nhân vật lợi hại tới như thế?
Thiếu minh chủ Trì Ẩm của Thiên Thủy Minh….
Không phải là cái thằng Cố Chiêu ghét nhất sao? Nghe nói muốn thay thế Cố Chiêu, trở thành kẻ đầu tiên chen được vào mồm người kia trong võ lâm.
Còn Huyền Hạc Sinh ấy à?
Vừa nghĩ đến người này, đầu lông mày Thẩm Độc khẽ nhíu, trong lòng không hiểu sao bỗng nảy sinh dự cảm xấu.
Kẻ đó ở Bát Quái lâu bày trận khiêu khích cả võ lâm….
“Diêu Thanh, đi nghe ngóng thử xem tình hình trong thành hiện giờ, có những kẻ nào định tới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook