Bần Tăng
-
Chương 41: Yêu mà không được
“Thẩm Độc, trong lòng ngươi có người…”
Theo Thẩm Độc bao năm nay, nét chữ của y thế nào, phong cách ra sao, hắn biết quá rõ, không cần nhìn kĩ cũng biết đóa lan dại trong tuyết kia vẽ từ tay Thẩm Độc.
Chỉ có y mới mang đến sự ngông cuồng, cô độc đến vậy.
Còn con bướm đang chờ hoa nở, không phải tác phẩm của Thẩm Độc, mà từ tay một người hắn không biết.
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi.
Bùi Vô Tịch còn có thể tự an ủi mình rằng, đây chỉ là một sự trùng hợp nhỏ bé không đáng kể và cất giấu một vài việc vụn vặt hắn không biết.
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Độc chăm chú nhìn vào bức tranh, quá an tĩnh.
An tĩnh đến mức không giống một người vừa mới thoát khỏi tầng tầng lớp lớp hiểm nguy, không giống một đại ma đầu khiến tà ma ngoại đạo khắp Yêu Ma đạo nghe tên thôi đã sợ run người, ngay cả đường nét gương mặt nhuốm lệ khí cũng bởi vậy mà trở nên dịu dàng hơn.
Thẩm Độc của bây giờ, thực sự rất đẹp mắt.
Đôi mắt sâu thẳm, toát ra lưu luyến xuyên thủng tâm can hắn.
“Thẩm…”
Hắn vừa mở miệng nói một chữ, không ngờ giọng khản đặc, chẳng còn chút thong dong bình tĩnh như lúc mới bước vào. Nên một chữ “Độc” không tài nào thốt ra được.
Rốt cuộc Thẩm Độc cũng chớp mắt một cái.
Y thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn bên cạnh.
Lúc này Bùi Vô Tịch đã đứng bên giường y. Sau khi thốt một chữ khỏi miệng thì hạ người nửa quỳ bên giường, duỗi tay ôm chặt eo y, đầu kề sát hông y, siết chặt, run rẩy:
“Thẩm Độc. Ta rất sợ, ta không muốn ngươi chết…”
Thanh niên thân hình cao lớn, đã không còn là thiếu niên nhỏ yếu ngày xưa.
Hắn đã có sức mạnh đủ để nghiền ép nhiều người, ngay cả gương mặt luôn mang theo nét sợ sệt trước đây cũng thêm phần kiên nghị.
Nhưng tư thế giờ đây của hắn, vẫn quen thuộc như xưa.
Thẩm Độc còn nhớ, lần đầu tiên Bùi Vô Tịch thân mật ôm eo y vừa căng thẳng, vừa lo lắng, như thể dồn hết toàn bộ dũng khí vượt qua cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt, sợ mình sẽ từ chối hắn.
Mang theo quyết tâm trước nay chưa từng có.
Cũng chính bởi sự quyết tâm ấy, khiến Thẩm Độc lại không đành lòng lần nữa, ngầm cho phép hắn tới gần.
“Trước khi ta trở thành Đạo chủ Yêu Ma đạo, ai cũng nói tính cách ta nhu nhược do dự thiếu quyết đoán, lương thiện có thừa, quả quyết không đủ. Họ cảm thấy người đủ tư cách tiếp nhận vị trí Đạo chủ của cha ta, chỉ có thể là sư huynh của ta. Nhưng chỉ có ta biết, nếu sư huynh ta làm Đạo chủ, ta chắc chắn phải chết. Nên mặc kệ tính cách ta nhu nhược cỡ nào, lúc đó cũng không còn đường lui nữa. Ta chỉ có thể giết hắn.”
Câu chuyện năm xưa, qua lời kể của Thẩm Độc, luôn luôn bình thản.
Y nhìn chăm chú Bùi Vô Tịch, giọng nói bình tĩnh như mạch nước ngầm dưới biển sâu: “Bùi Vô Tịch, ngươi có biết tại sao ta không giết ngươi, còn dạy dỗ ngươi, nuôi nấng ngươi, bồi dưỡng ngươi?”
“…”
Bùi Vô Tịch không biết.
Trên thực tế, đây không chỉ là nghi vấn của một mình Bùi Vô Tịch, mà còn là nghi vấn của tất cả mọi người trên Gian Thiên Nhai.
Bên ngoài đồn đại, nói Thẩm Độc không giết Bùi Vô Tịch vì coi trọng vẻ ngoài của hắn, bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Nhưng Bùi Vô Tịch biết, không phải.
Sở dĩ Thẩm Độc dính vào lời đồn đoạn tụ chi phích(*), chỉ vì bị Lục Hợp Thần Quyết phản phệ mà thôi. Từ đầu tới cuối, y không phải kẻ bị sắc đẹp làm mờ mắt, cũng không hề nảy sinh một chút tình cảm dư thừa nào với hắn.
(*) Điển tích về mối tình cắt tay áo = gay.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ mang theo cõi lòng tràn đầy chờ mong, thấp thỏm dò hỏi Thẩm Độc: Tại sao ngươi không giết ta?
Trong lòng hắn ước ao một câu trả lời nằm ngoài dự đoán.
Còn đáp án của Thẩm Độc luôn là im lặng. Y sẽ dùng một ánh mắt bình tĩnh mà hắn không thể hiểu nổi, nhìn hắn chăm chú, nhưng không nói câu nào.
Ngày hôm nay, là lần đầu tiên Thẩm Độc chủ động nhắc tới vấn đề này.
Phật châu trên tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong này cất giấu 3 quyển Phật Tàng khiến toàn bộ võ lâm thèm nhỏ dãi. Nhưng lúc này y không có hứng nghiên cứu ngay, ngược lại thấy thật nhạt nhẽo.
Thẩm Độc nở nụ cười.
Sau đó dời tầm mắt về bức tranh, thản nhiên nói: “Bởi vì, ngươi vào lúc ấy rất giống ta của ngày xưa. Vừa không có sức tự vệ, vừa không có tính cách quyết đoán, nằm trên thớt mặc người xâu xé hiếp đáp, sợ hãi, giãy dụa và tuyệt vọng. Thanh đao treo trên đỉnh đầu, chẳng biết khi nào sẽ hạ xuống. Ta động lòng trắc ẩn, tha cho kẻ tiếc mạng.”
Lòng trắc ẩn, tha cho kẻ tiếc mạng.
Một câu nói thốt ra Bùi Vô Tịch cảm thấy lạnh thấu xương, cũng hiểu rõ những lời Thẩm Độc chưa nói: “Cho nên đó là lí do ngươi giữ ta bên người. Vì biết ta có lòng báo thù, nhưng luôn luôn do dự. Vì một khi thất bại, ta không thể chịu được cái giá phải trả. Ta tiếc mạng, một ngày không báo thù thì ngươi sẽ cho ta ở lại một ngày. Vậy, bây giờ ngươi muốn giết ta ư?”
Đã từng, người hắn hận nhất là Thẩm Độc.
Nhưng hôm nay, yêu nhất…
Cũng là y.
Lần đầu tiên gặp y, khi ấy y chính là kẻ đầu sỏ giết hại cả nhà mình nên hắn muốn báo thù. Nhưng trong tay hắn không có đao kiếm, căn bản không có sức đối kháng với y.
Hắn cho rằng Thẩm Độc muốn gặp hắn vì định nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng hắn không ngờ, nam nhân xinh đẹp yếu ớt mà mạnh mẽ đến mức khiến cả Yêu Ma đạo phải cúi đầu. Câu đầu tiên hỏi hắn lại là ——
“Trước đây ngươi từng lên giường với đàn bà chưa?”
Bùi Vô Tịch chưa từng lên giường với đàn bà.
Người đầu tiên của hắn là đàn ông.
Người đàn ông ấy tên là Thẩm Độc.
Hắn còn trẻ, gia giáo nghiêm khắc. Xưa nay chỉ biết việc yêu đương này nọ qua sách vở, cộng thêm lúc đó lòng đầy sợ hãi và thù hận, đầu óc u ám, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Hắn chỉ nhớ rõ rất chặt, chảy máu.
Thế nhưng trong toàn bộ quá trình, người đàn ông nắm giữ sống chết của hắn. Tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu, không hề phát ra một âm thanh nào.
Y không cởi quần áo.
Thứ Bùi Vô Tịch nhìn thấy, chỉ có cần cổ y thon dài đẹp đẽ, phủ một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc dán bên trên.
Ngón tay đặt trên giường mềm gắng sức cuộn lại, ẩn nhẫn mà yếu ớt.
Lần đầu của thiếu niên luôn rất nhanh.
Sau khi kết thúc, khóe mắt Thẩm Độc đỏ bừng. Con ngươi giăng đầy tơ máu, bỗng túm cổ hắn bóp chặt, chỉ cần siết nhẹ là có thể giết chết hắn.
Lúc ấy, từ đáy mắt y Bùi Vô Tịch bỗng thấy sự hận thù.
Chẳng qua chỉ thoáng chốc hận thù đã biến thành trào phúng vô tận, sự lạnh lùng tản đi biến thành bi ai sâu sắc.
Y nhấc cổ hắn dậy, vứt hắn ngã văng ra ngoài.
Vai Bùi Vô Tịch va vào chân ghế trong phòng, vô cùng đau đớn. Sau đó nghe thấy một tiếng rõ ràng: “Cút.”
Y không giết hắn.
Vì vậy Bùi Vô Tịch lại bị người ta kéo về nhà tù ẩm ướt âm u ở Gian Thiên Nhai.
Chỉ là từ sau ngày đó, hắn không bao giờ mơ thấy phụ nữ nữa. Mỗi đêm, xuất hiện trong giấc mộng của hắn chỉ có cần cổ thon dài đẹp đẽ mướt mồ hôi.
Ban đầu, Bùi Vô Tịch trong mơ cũng rất sợ hãi.
Nhưng dần dần, sợ hãi biến mất.
Thay vào đó là thù hận, thậm chí là trào phúng xem thường.
Trong mơ biến thành hắn bóp cổ đại ma đầu kia, hung hăng dằn vặt y, xuyên xỏ y như xuyên xỏ một ả kỹ nữ chốn thanh lâu. Khiến y phải khuất nhục mà kêu gào dưới thân mình…
Sau đó chất vấn y: Tại sao lại giết cha mẹ ta?
Nhưng tất cả những thứ ấy chỉ là mơ mà thôi.
Tỉnh mộng rồi hắn vẫn đang ở trong nhà tù nhỏ hẹp, tanh tưởi, chút ánh sáng mặt trời duy nhất nhìn thấy được chỉ có một khoảng nhỏ bé bên chân.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Bùi Vô Tịch bắt đầu nghĩ rằng buổi tối hôm ấy chỉ là một giấc mơ.
Không ngờ, bốn mươi chín ngày sau lại có người dẫn hắn qua tầng tầng lớp lớp cung điện. Lần này, trước khi vào, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, nhớ kỹ ba chữ bên trên gian phòng ——
Đông Hôi các.
Vẫn là Thẩm Độc.
Vẫn là Đạo chủ Yêu Ma đạo.
Vẫn là kẻ thù giết cả nhà hắn.
Vẫn làm chuyện cũ.
Bùi Vô Tịch vẫn sợ y.
Lần trước bị y quẳng xuống đất, vết thương trên vai rất lâu mới khỏi. Đau đớn khắc sâu trong trí nhớ nên lần này hắn không dám làm càn.
Trong lòng hắn khinh bỉ y, nhưng động tác vì sợ hãi mà thật cẩn thận.
Người dưới thân hiển nhiên chẳng hề hưởng thụ chuyện này, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Nhưng đan xen giữa nhịn nhục còn có vẻ đau đớn kì lạ, sắc mặt trắng bệch khiến người ta không khỏi hoài nghi y mắc căn bệnh quái ác gì.
Khi đó Bùi Vô Tịch còn chưa biết đây là tại Lục Hợp Thần Quyết phản phệ.
Hắn chỉ nhớ rõ cơ thể y lành lạnh mang đến cho hắn trải nghiệm cực kỳ kích thích, khiến hắn dần dần nảy sinh ác ý.
Qua lần đầu tiên huyết khí phương cương, tính tình hung ác chỉ thuộc về tuổi thiếu niên bắt đầu biểu lộ, cố tình thô bạo cùng dằn vặt.
Tiếp đó là sung sướng trả thù.
Lúc đó Bùi Vô Tịch không dám nghĩ, nỗi sung sướng ấy có nhiêu phần đến từ thù hận và có bao nhiêu phần đến từ chính việc đang làm.
Lần này Thẩm Độc không đánh hắn nữa.
Hắn lại quay về lao tù dơ bẩn.
Rồi sau đó chuyện như vậy tiếp tục lặp lại.
Theo số lần tăng lên, hiểu biết của Bùi Vô Tịch về y dần dần sâu hơn, láng máng nhận ra y gặp sự cố trong lúc tu luyện “Lục Hợp Thần Quyết” danh tiếng lẫy lừng nên ngày càng càn rỡ với y.
Nhưng hắn khá thông minh, chỉ làm chứ không nói.
Có lúc cuồng mãnh kịch liệt, có lúc cố ý câu giờ. Thậm chí có một lần thừa dịp đầu óc y chếch choáng mà lột áo y ra.
Trên Gian Thiên Nhai bắt đầu đồn thổi, một vài nhân vật trọng yếu trong Yêu Ma đạo từng đến phòng giam của hắn mấy lần, nói vài lời cảnh cáo.
Từ những lời ấy Bùi Vô Tịch nghe ra được chút kì lạ.
Vì vậy hắn bắt đầu suy nghĩ, tại sao y chọn mình, tại sao khoan nhượng với mình? Lẽ nào thật sự như người khác nói, Thẩm Độc đoạn tụ chi phích nên “sủng hạnh” hắn?
Cứ thế nghi ngờ giằng co hồi lâu.
Rốt cuộc có một ngày, sau khi xong việc hắn đánh bạo nói với y rằng mình muốn tập võ, không muốn ở trong phòng giam tiếp nữa.
Sau đó ai tới chỗ hắn, nói gì với hắn đều thuật lại hết cho y nghe.
Thẩm Độc nghe xong trầm ngâm hồi lâu, sau đó nở nụ cười. Lần đầu tiên vươn tay ra, xoa xoa đầu hắn như thể đang khen ngợi một con chó nghe lời.
Đêm đó, y không cho hắn câu trả lời.
Mà ngày tiếp theo, trên Gian Thiên Nhai có người tới, mang hắn ra khỏi phòng giam đến nơi cách Thẩm Độc rất gần.
Gian nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giá sách bày biện toàn công pháp.
Hắn hỏi người hầu, người dạy võ cho hắn đang ở đâu.
Những người đó chỉ biết lắc đầu.
Bùi Vô Tịch thấy thế cứ tưởng không có ai. Hắn ngồi trong phòng đọc sách cả một ngày, nhìn đủ các loại công pháp bí tịch nhưng không sao vào đầu.
Thẩm Độc, chính vào lúc này bước vào phòng của hắn.
Khi đó trên Gian Thiên Nhai mặt trời đã lặn, nhá nhem tối. Ánh sáng trong phòng lờ mờ, ngay cả chữ trên giấy cũng không nhìn rõ lắm.
Áo choàng tím sẫm khoác trên người y, ống tay áo thêu mười sáu hoa văn Thiên Ma uy nghiêm mà băng lãnh.
Khi nào tình dục biến thành tình yêu?
Có lẽ ——
Chính là lúc ấy, y đứng trước mặt hắn, cầm quyển sách trong tay hắn rồi nói với hắn rằng “Ta dạy ngươi”, nhỉ?
Ranh giới mơ hồ giữa hận và yêu.
Tình yêu và tình dục lẫn lộn.
Bùi Vô Tịch cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy tên là Thẩm Độc. Ngày qua ngày ở bên nhau, mong mỏi chạm được vào một người chân thật, một tấm lòng chân thật. Nhưng kết quả chỉ như kính hoa thủy nguyệt, vụ lý khán hoa. (*)
(*) Ngắm trăng trong gương, ngắm hoa trong sương mù.
Y cực kỳ nghiêm khắc với hắn.
Chỉ hơi sai sót, động tí đã đánh chửi không chút lưu tình.
Có lúc hắn cảm thấy Thẩm Độc rất lạnh lùng vô tình, quả thực như không tim phổi, là một đại ma đầu hàng thật giá thật như người ta đồn đãi. Nhưng cũng có lúc hắn lại cảm thấy Thẩm Độc rất dịu dàng, chẳng qua lần nào cảm giác này cũng trôi qua rất nhanh, cứ như ảo giác…
Phần lớn thời gian, Thẩm Độc ngồi trên bảo tọa cao ngất chỉ huy ra lệnh. Mỗi một nét mặt nhỏ bé đều có thể khiến tất cả mọi người run rẩy, sợ hãi.
Nhưng cũng có đôi lúc…
Y nằm rạp dưới thân hắn, bị hắn lột sạch quần áo, thở dốc run rẩy khuất nhục chịu đựng.
Không nhớ rõ từ khi nào thì Thẩm Độc bắt đầu uống nước Vong Ưu.
Còn Bùi Vô Tịch chưa từng uống.
Có lúc hắn thấy cực kỳ thích thứ đồ chơi này, cũng cực hận nó.
Nước Vong Ưu khiến Thẩm Độc quên hết tất cả chìm đắm trong một chữ “Dục”, làm ra hành động phóng đãng mà lúc y tỉnh táo không bao giờ có.
Điều ấy làm cho Bùi Vô Tịch nảy sinh ảo giác nắm giữ y trong tay.
Chỉ có những lúc như thế, hắn mới dám điên cuồng khao khát y, hôn mút thân thể y, nắm y trong tay. Sau đó thổ lộ với y tình cảm bí ẩn mà mâu thuẫn của mình…
Nhưng phần nhiều thời gian, hắn thấy Thẩm Độc tỏ ra ghê tởm và thù hận sau cơn mê muội và ảo giác của thuốc. Nhìn thấy rất rõ ràng…
Quá rõ ràng nên quá hiểu.
Thẩm Độc chưa bao giờ yêu hắn. Hắn nắm rõ cơ thể y nhưng không tài nào chạm tới trái tim dưới lớp vỏ lạnh lẽo.
Có đôi khi, yêu đến tột độ thì muốn hủy diệt.
Đó là tình cảm của hắn đối với Thẩm Độc.
“Thôi Hồng nói ta độc ác hơn ngươi, vô tình hơn ngươi. Nhưng ta không thắng được ngươi. Bởi vì ngươi là nhược điểm của ta, là uy hiếp của ta…”
Bùi Vô Tịch bật cười, giọng nói như thấm đẫm máu.
“Ngươi lòng dạ mềm yếu, biết ta yêu ngươi nên mới không giết ta.”
Trong lúc im lặng kéo dài, Thẩm Độc đẩy hắn ra, cầm lấy chuỗi phật châu đứng dậy thong thả bước về phía trước hai bước. Sau đó dừng lại, hơi khép hai mắt.
Nhưng y cũng không thừa nhận phỏng đoán của Bùi Vô Tịch.
Y chỉ giống tất cả những lần dạy bảo hắn trước đây, lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Nhưng uy hiếp của ta, không phải ngươi.”
Một bức tranh lẳng lặng treo trên tường.
Hoa lan không nở, hồ điệp đang chờ.
Bùi Vô Tịch cảm thấy tim mình như bị một lưỡi dao sắc bén vô tình xé rách máu chảy đầm đìa, đau đớn kịch liệt khiến hắn bỗng bật cười như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian.
Trong giọng nói khản đặc, cất giấu sự đau đớn thảm thiết.
Cuối cùng hắn như tự tử, tự sát mà nói ra lời khẳng định đã chôn vùi dưới đáy lòng kể từ lúc bước vào phòng: “Thẩm Độc, trong lòng ngươi có người…”
Nhưng người này, không phải là ta.
Chúi: Gì chứ tui thương Bòi Bòi lắm… ;_;
Cúc: Thương thắng pé thặc sự =))) bạn chuỵch bao năm vẫn không thể làm Thẩm Thẩm u mê bằng xử nam khai trai Đầu Trọc nào đó =))))))))
Theo Thẩm Độc bao năm nay, nét chữ của y thế nào, phong cách ra sao, hắn biết quá rõ, không cần nhìn kĩ cũng biết đóa lan dại trong tuyết kia vẽ từ tay Thẩm Độc.
Chỉ có y mới mang đến sự ngông cuồng, cô độc đến vậy.
Còn con bướm đang chờ hoa nở, không phải tác phẩm của Thẩm Độc, mà từ tay một người hắn không biết.
Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi.
Bùi Vô Tịch còn có thể tự an ủi mình rằng, đây chỉ là một sự trùng hợp nhỏ bé không đáng kể và cất giấu một vài việc vụn vặt hắn không biết.
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Độc chăm chú nhìn vào bức tranh, quá an tĩnh.
An tĩnh đến mức không giống một người vừa mới thoát khỏi tầng tầng lớp lớp hiểm nguy, không giống một đại ma đầu khiến tà ma ngoại đạo khắp Yêu Ma đạo nghe tên thôi đã sợ run người, ngay cả đường nét gương mặt nhuốm lệ khí cũng bởi vậy mà trở nên dịu dàng hơn.
Thẩm Độc của bây giờ, thực sự rất đẹp mắt.
Đôi mắt sâu thẳm, toát ra lưu luyến xuyên thủng tâm can hắn.
“Thẩm…”
Hắn vừa mở miệng nói một chữ, không ngờ giọng khản đặc, chẳng còn chút thong dong bình tĩnh như lúc mới bước vào. Nên một chữ “Độc” không tài nào thốt ra được.
Rốt cuộc Thẩm Độc cũng chớp mắt một cái.
Y thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn bên cạnh.
Lúc này Bùi Vô Tịch đã đứng bên giường y. Sau khi thốt một chữ khỏi miệng thì hạ người nửa quỳ bên giường, duỗi tay ôm chặt eo y, đầu kề sát hông y, siết chặt, run rẩy:
“Thẩm Độc. Ta rất sợ, ta không muốn ngươi chết…”
Thanh niên thân hình cao lớn, đã không còn là thiếu niên nhỏ yếu ngày xưa.
Hắn đã có sức mạnh đủ để nghiền ép nhiều người, ngay cả gương mặt luôn mang theo nét sợ sệt trước đây cũng thêm phần kiên nghị.
Nhưng tư thế giờ đây của hắn, vẫn quen thuộc như xưa.
Thẩm Độc còn nhớ, lần đầu tiên Bùi Vô Tịch thân mật ôm eo y vừa căng thẳng, vừa lo lắng, như thể dồn hết toàn bộ dũng khí vượt qua cuộc đấu tranh tâm lý kịch liệt, sợ mình sẽ từ chối hắn.
Mang theo quyết tâm trước nay chưa từng có.
Cũng chính bởi sự quyết tâm ấy, khiến Thẩm Độc lại không đành lòng lần nữa, ngầm cho phép hắn tới gần.
“Trước khi ta trở thành Đạo chủ Yêu Ma đạo, ai cũng nói tính cách ta nhu nhược do dự thiếu quyết đoán, lương thiện có thừa, quả quyết không đủ. Họ cảm thấy người đủ tư cách tiếp nhận vị trí Đạo chủ của cha ta, chỉ có thể là sư huynh của ta. Nhưng chỉ có ta biết, nếu sư huynh ta làm Đạo chủ, ta chắc chắn phải chết. Nên mặc kệ tính cách ta nhu nhược cỡ nào, lúc đó cũng không còn đường lui nữa. Ta chỉ có thể giết hắn.”
Câu chuyện năm xưa, qua lời kể của Thẩm Độc, luôn luôn bình thản.
Y nhìn chăm chú Bùi Vô Tịch, giọng nói bình tĩnh như mạch nước ngầm dưới biển sâu: “Bùi Vô Tịch, ngươi có biết tại sao ta không giết ngươi, còn dạy dỗ ngươi, nuôi nấng ngươi, bồi dưỡng ngươi?”
“…”
Bùi Vô Tịch không biết.
Trên thực tế, đây không chỉ là nghi vấn của một mình Bùi Vô Tịch, mà còn là nghi vấn của tất cả mọi người trên Gian Thiên Nhai.
Bên ngoài đồn đại, nói Thẩm Độc không giết Bùi Vô Tịch vì coi trọng vẻ ngoài của hắn, bị sắc đẹp làm mờ mắt.
Nhưng Bùi Vô Tịch biết, không phải.
Sở dĩ Thẩm Độc dính vào lời đồn đoạn tụ chi phích(*), chỉ vì bị Lục Hợp Thần Quyết phản phệ mà thôi. Từ đầu tới cuối, y không phải kẻ bị sắc đẹp làm mờ mắt, cũng không hề nảy sinh một chút tình cảm dư thừa nào với hắn.
(*) Điển tích về mối tình cắt tay áo = gay.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ mang theo cõi lòng tràn đầy chờ mong, thấp thỏm dò hỏi Thẩm Độc: Tại sao ngươi không giết ta?
Trong lòng hắn ước ao một câu trả lời nằm ngoài dự đoán.
Còn đáp án của Thẩm Độc luôn là im lặng. Y sẽ dùng một ánh mắt bình tĩnh mà hắn không thể hiểu nổi, nhìn hắn chăm chú, nhưng không nói câu nào.
Ngày hôm nay, là lần đầu tiên Thẩm Độc chủ động nhắc tới vấn đề này.
Phật châu trên tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong này cất giấu 3 quyển Phật Tàng khiến toàn bộ võ lâm thèm nhỏ dãi. Nhưng lúc này y không có hứng nghiên cứu ngay, ngược lại thấy thật nhạt nhẽo.
Thẩm Độc nở nụ cười.
Sau đó dời tầm mắt về bức tranh, thản nhiên nói: “Bởi vì, ngươi vào lúc ấy rất giống ta của ngày xưa. Vừa không có sức tự vệ, vừa không có tính cách quyết đoán, nằm trên thớt mặc người xâu xé hiếp đáp, sợ hãi, giãy dụa và tuyệt vọng. Thanh đao treo trên đỉnh đầu, chẳng biết khi nào sẽ hạ xuống. Ta động lòng trắc ẩn, tha cho kẻ tiếc mạng.”
Lòng trắc ẩn, tha cho kẻ tiếc mạng.
Một câu nói thốt ra Bùi Vô Tịch cảm thấy lạnh thấu xương, cũng hiểu rõ những lời Thẩm Độc chưa nói: “Cho nên đó là lí do ngươi giữ ta bên người. Vì biết ta có lòng báo thù, nhưng luôn luôn do dự. Vì một khi thất bại, ta không thể chịu được cái giá phải trả. Ta tiếc mạng, một ngày không báo thù thì ngươi sẽ cho ta ở lại một ngày. Vậy, bây giờ ngươi muốn giết ta ư?”
Đã từng, người hắn hận nhất là Thẩm Độc.
Nhưng hôm nay, yêu nhất…
Cũng là y.
Lần đầu tiên gặp y, khi ấy y chính là kẻ đầu sỏ giết hại cả nhà mình nên hắn muốn báo thù. Nhưng trong tay hắn không có đao kiếm, căn bản không có sức đối kháng với y.
Hắn cho rằng Thẩm Độc muốn gặp hắn vì định nhổ cỏ tận gốc.
Nhưng hắn không ngờ, nam nhân xinh đẹp yếu ớt mà mạnh mẽ đến mức khiến cả Yêu Ma đạo phải cúi đầu. Câu đầu tiên hỏi hắn lại là ——
“Trước đây ngươi từng lên giường với đàn bà chưa?”
Bùi Vô Tịch chưa từng lên giường với đàn bà.
Người đầu tiên của hắn là đàn ông.
Người đàn ông ấy tên là Thẩm Độc.
Hắn còn trẻ, gia giáo nghiêm khắc. Xưa nay chỉ biết việc yêu đương này nọ qua sách vở, cộng thêm lúc đó lòng đầy sợ hãi và thù hận, đầu óc u ám, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Hắn chỉ nhớ rõ rất chặt, chảy máu.
Thế nhưng trong toàn bộ quá trình, người đàn ông nắm giữ sống chết của hắn. Tuổi không lớn hơn hắn bao nhiêu, không hề phát ra một âm thanh nào.
Y không cởi quần áo.
Thứ Bùi Vô Tịch nhìn thấy, chỉ có cần cổ y thon dài đẹp đẽ, phủ một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc dán bên trên.
Ngón tay đặt trên giường mềm gắng sức cuộn lại, ẩn nhẫn mà yếu ớt.
Lần đầu của thiếu niên luôn rất nhanh.
Sau khi kết thúc, khóe mắt Thẩm Độc đỏ bừng. Con ngươi giăng đầy tơ máu, bỗng túm cổ hắn bóp chặt, chỉ cần siết nhẹ là có thể giết chết hắn.
Lúc ấy, từ đáy mắt y Bùi Vô Tịch bỗng thấy sự hận thù.
Chẳng qua chỉ thoáng chốc hận thù đã biến thành trào phúng vô tận, sự lạnh lùng tản đi biến thành bi ai sâu sắc.
Y nhấc cổ hắn dậy, vứt hắn ngã văng ra ngoài.
Vai Bùi Vô Tịch va vào chân ghế trong phòng, vô cùng đau đớn. Sau đó nghe thấy một tiếng rõ ràng: “Cút.”
Y không giết hắn.
Vì vậy Bùi Vô Tịch lại bị người ta kéo về nhà tù ẩm ướt âm u ở Gian Thiên Nhai.
Chỉ là từ sau ngày đó, hắn không bao giờ mơ thấy phụ nữ nữa. Mỗi đêm, xuất hiện trong giấc mộng của hắn chỉ có cần cổ thon dài đẹp đẽ mướt mồ hôi.
Ban đầu, Bùi Vô Tịch trong mơ cũng rất sợ hãi.
Nhưng dần dần, sợ hãi biến mất.
Thay vào đó là thù hận, thậm chí là trào phúng xem thường.
Trong mơ biến thành hắn bóp cổ đại ma đầu kia, hung hăng dằn vặt y, xuyên xỏ y như xuyên xỏ một ả kỹ nữ chốn thanh lâu. Khiến y phải khuất nhục mà kêu gào dưới thân mình…
Sau đó chất vấn y: Tại sao lại giết cha mẹ ta?
Nhưng tất cả những thứ ấy chỉ là mơ mà thôi.
Tỉnh mộng rồi hắn vẫn đang ở trong nhà tù nhỏ hẹp, tanh tưởi, chút ánh sáng mặt trời duy nhất nhìn thấy được chỉ có một khoảng nhỏ bé bên chân.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Bùi Vô Tịch bắt đầu nghĩ rằng buổi tối hôm ấy chỉ là một giấc mơ.
Không ngờ, bốn mươi chín ngày sau lại có người dẫn hắn qua tầng tầng lớp lớp cung điện. Lần này, trước khi vào, hắn ngẩng đầu liếc nhìn, nhớ kỹ ba chữ bên trên gian phòng ——
Đông Hôi các.
Vẫn là Thẩm Độc.
Vẫn là Đạo chủ Yêu Ma đạo.
Vẫn là kẻ thù giết cả nhà hắn.
Vẫn làm chuyện cũ.
Bùi Vô Tịch vẫn sợ y.
Lần trước bị y quẳng xuống đất, vết thương trên vai rất lâu mới khỏi. Đau đớn khắc sâu trong trí nhớ nên lần này hắn không dám làm càn.
Trong lòng hắn khinh bỉ y, nhưng động tác vì sợ hãi mà thật cẩn thận.
Người dưới thân hiển nhiên chẳng hề hưởng thụ chuyện này, trên mặt lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn. Nhưng đan xen giữa nhịn nhục còn có vẻ đau đớn kì lạ, sắc mặt trắng bệch khiến người ta không khỏi hoài nghi y mắc căn bệnh quái ác gì.
Khi đó Bùi Vô Tịch còn chưa biết đây là tại Lục Hợp Thần Quyết phản phệ.
Hắn chỉ nhớ rõ cơ thể y lành lạnh mang đến cho hắn trải nghiệm cực kỳ kích thích, khiến hắn dần dần nảy sinh ác ý.
Qua lần đầu tiên huyết khí phương cương, tính tình hung ác chỉ thuộc về tuổi thiếu niên bắt đầu biểu lộ, cố tình thô bạo cùng dằn vặt.
Tiếp đó là sung sướng trả thù.
Lúc đó Bùi Vô Tịch không dám nghĩ, nỗi sung sướng ấy có nhiêu phần đến từ thù hận và có bao nhiêu phần đến từ chính việc đang làm.
Lần này Thẩm Độc không đánh hắn nữa.
Hắn lại quay về lao tù dơ bẩn.
Rồi sau đó chuyện như vậy tiếp tục lặp lại.
Theo số lần tăng lên, hiểu biết của Bùi Vô Tịch về y dần dần sâu hơn, láng máng nhận ra y gặp sự cố trong lúc tu luyện “Lục Hợp Thần Quyết” danh tiếng lẫy lừng nên ngày càng càn rỡ với y.
Nhưng hắn khá thông minh, chỉ làm chứ không nói.
Có lúc cuồng mãnh kịch liệt, có lúc cố ý câu giờ. Thậm chí có một lần thừa dịp đầu óc y chếch choáng mà lột áo y ra.
Trên Gian Thiên Nhai bắt đầu đồn thổi, một vài nhân vật trọng yếu trong Yêu Ma đạo từng đến phòng giam của hắn mấy lần, nói vài lời cảnh cáo.
Từ những lời ấy Bùi Vô Tịch nghe ra được chút kì lạ.
Vì vậy hắn bắt đầu suy nghĩ, tại sao y chọn mình, tại sao khoan nhượng với mình? Lẽ nào thật sự như người khác nói, Thẩm Độc đoạn tụ chi phích nên “sủng hạnh” hắn?
Cứ thế nghi ngờ giằng co hồi lâu.
Rốt cuộc có một ngày, sau khi xong việc hắn đánh bạo nói với y rằng mình muốn tập võ, không muốn ở trong phòng giam tiếp nữa.
Sau đó ai tới chỗ hắn, nói gì với hắn đều thuật lại hết cho y nghe.
Thẩm Độc nghe xong trầm ngâm hồi lâu, sau đó nở nụ cười. Lần đầu tiên vươn tay ra, xoa xoa đầu hắn như thể đang khen ngợi một con chó nghe lời.
Đêm đó, y không cho hắn câu trả lời.
Mà ngày tiếp theo, trên Gian Thiên Nhai có người tới, mang hắn ra khỏi phòng giam đến nơi cách Thẩm Độc rất gần.
Gian nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giá sách bày biện toàn công pháp.
Hắn hỏi người hầu, người dạy võ cho hắn đang ở đâu.
Những người đó chỉ biết lắc đầu.
Bùi Vô Tịch thấy thế cứ tưởng không có ai. Hắn ngồi trong phòng đọc sách cả một ngày, nhìn đủ các loại công pháp bí tịch nhưng không sao vào đầu.
Thẩm Độc, chính vào lúc này bước vào phòng của hắn.
Khi đó trên Gian Thiên Nhai mặt trời đã lặn, nhá nhem tối. Ánh sáng trong phòng lờ mờ, ngay cả chữ trên giấy cũng không nhìn rõ lắm.
Áo choàng tím sẫm khoác trên người y, ống tay áo thêu mười sáu hoa văn Thiên Ma uy nghiêm mà băng lãnh.
Khi nào tình dục biến thành tình yêu?
Có lẽ ——
Chính là lúc ấy, y đứng trước mặt hắn, cầm quyển sách trong tay hắn rồi nói với hắn rằng “Ta dạy ngươi”, nhỉ?
Ranh giới mơ hồ giữa hận và yêu.
Tình yêu và tình dục lẫn lộn.
Bùi Vô Tịch cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy tên là Thẩm Độc. Ngày qua ngày ở bên nhau, mong mỏi chạm được vào một người chân thật, một tấm lòng chân thật. Nhưng kết quả chỉ như kính hoa thủy nguyệt, vụ lý khán hoa. (*)
(*) Ngắm trăng trong gương, ngắm hoa trong sương mù.
Y cực kỳ nghiêm khắc với hắn.
Chỉ hơi sai sót, động tí đã đánh chửi không chút lưu tình.
Có lúc hắn cảm thấy Thẩm Độc rất lạnh lùng vô tình, quả thực như không tim phổi, là một đại ma đầu hàng thật giá thật như người ta đồn đãi. Nhưng cũng có lúc hắn lại cảm thấy Thẩm Độc rất dịu dàng, chẳng qua lần nào cảm giác này cũng trôi qua rất nhanh, cứ như ảo giác…
Phần lớn thời gian, Thẩm Độc ngồi trên bảo tọa cao ngất chỉ huy ra lệnh. Mỗi một nét mặt nhỏ bé đều có thể khiến tất cả mọi người run rẩy, sợ hãi.
Nhưng cũng có đôi lúc…
Y nằm rạp dưới thân hắn, bị hắn lột sạch quần áo, thở dốc run rẩy khuất nhục chịu đựng.
Không nhớ rõ từ khi nào thì Thẩm Độc bắt đầu uống nước Vong Ưu.
Còn Bùi Vô Tịch chưa từng uống.
Có lúc hắn thấy cực kỳ thích thứ đồ chơi này, cũng cực hận nó.
Nước Vong Ưu khiến Thẩm Độc quên hết tất cả chìm đắm trong một chữ “Dục”, làm ra hành động phóng đãng mà lúc y tỉnh táo không bao giờ có.
Điều ấy làm cho Bùi Vô Tịch nảy sinh ảo giác nắm giữ y trong tay.
Chỉ có những lúc như thế, hắn mới dám điên cuồng khao khát y, hôn mút thân thể y, nắm y trong tay. Sau đó thổ lộ với y tình cảm bí ẩn mà mâu thuẫn của mình…
Nhưng phần nhiều thời gian, hắn thấy Thẩm Độc tỏ ra ghê tởm và thù hận sau cơn mê muội và ảo giác của thuốc. Nhìn thấy rất rõ ràng…
Quá rõ ràng nên quá hiểu.
Thẩm Độc chưa bao giờ yêu hắn. Hắn nắm rõ cơ thể y nhưng không tài nào chạm tới trái tim dưới lớp vỏ lạnh lẽo.
Có đôi khi, yêu đến tột độ thì muốn hủy diệt.
Đó là tình cảm của hắn đối với Thẩm Độc.
“Thôi Hồng nói ta độc ác hơn ngươi, vô tình hơn ngươi. Nhưng ta không thắng được ngươi. Bởi vì ngươi là nhược điểm của ta, là uy hiếp của ta…”
Bùi Vô Tịch bật cười, giọng nói như thấm đẫm máu.
“Ngươi lòng dạ mềm yếu, biết ta yêu ngươi nên mới không giết ta.”
Trong lúc im lặng kéo dài, Thẩm Độc đẩy hắn ra, cầm lấy chuỗi phật châu đứng dậy thong thả bước về phía trước hai bước. Sau đó dừng lại, hơi khép hai mắt.
Nhưng y cũng không thừa nhận phỏng đoán của Bùi Vô Tịch.
Y chỉ giống tất cả những lần dạy bảo hắn trước đây, lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Nhưng uy hiếp của ta, không phải ngươi.”
Một bức tranh lẳng lặng treo trên tường.
Hoa lan không nở, hồ điệp đang chờ.
Bùi Vô Tịch cảm thấy tim mình như bị một lưỡi dao sắc bén vô tình xé rách máu chảy đầm đìa, đau đớn kịch liệt khiến hắn bỗng bật cười như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian.
Trong giọng nói khản đặc, cất giấu sự đau đớn thảm thiết.
Cuối cùng hắn như tự tử, tự sát mà nói ra lời khẳng định đã chôn vùi dưới đáy lòng kể từ lúc bước vào phòng: “Thẩm Độc, trong lòng ngươi có người…”
Nhưng người này, không phải là ta.
Chúi: Gì chứ tui thương Bòi Bòi lắm… ;_;
Cúc: Thương thắng pé thặc sự =))) bạn chuỵch bao năm vẫn không thể làm Thẩm Thẩm u mê bằng xử nam khai trai Đầu Trọc nào đó =))))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook