Bần Tăng
-
Chương 4: Hai mươi bảy ngày | Không gạt ngươi chứ ta vừa hạ độc vào trong bình đấy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“…”
Trước mặt người xuất gia đòi ăn thịt.
Hòa thượng đang bưng cháo hoa đến bên giường, nghe thấy câu nói ấy, trong nháy mắt cả cơ thể cứng đờ.
Hắn nhấc mắt nhìn y.
Trên mặt người khác, chưa bao giờ hắn bắt gặp một ánh mắt như thế.
Trêu tức có, ác ý có, như thể đang đề cập đến một vấn đề hết sức bình thường, dõng dạc yêu cầu, nhưng không hiểu sao luôn toát lên mùi vị đùa giỡn không đứng đắn.
So với lúc y ngủ, tựa hai người khác nhau.
“Làm sao, ta nói không đúng à?”
Tuy rằng thiền viện Thiên Cơ thanh cao ít xuất hiện trên giang hồ, nhưng không phải bên ngoài không có chùa chiền. Dù Thẩm Độc không có hứng thú với Phật môn thì chuyện các hòa thượng không ăn mặn, y không thể không biết.
Y đang cố ý.
Mắt thấy hòa thượng nhìn mình chằm chằm, đáy mắt toát lên không đồng tình, trái lại làm y hăng hái hẳn lên, lập tức đem hết lời lẽ ra trêu ghẹo hắn.
“Trên người ta có thương tích, chỉ ăn cháo của ngươi thì không đủ. Hơn nữa, ngươi xuất gia chứ có phải ta xuất gia đâu. Nói thế nào nhỉ? Cứu người cứu đến tận cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Mặc dù ta không phải Đức Phật từ bi, nhưng người xuất gia lòng dạ từ bi hỉ xả, ngươi nỡ lòng nhìn ta bệnh tật rề rề mãi không khỏe sao?”
Trên thực tế, có sức nói nhiều như vậy, còn gắng gượng bày được dáng vẻ tiêu sái, vết thương của y đã tốt hơn đêm qua rất nhiều rồi.
Uống cháo hoa, tất nhiên không ra gì.
Nhưng so với ăn thịt, thực chất cũng chẳng khác gì nhiều.
Đối với Thẩm Độc mà nói, vướng mắc lớn nhất chỉ có Lục Hợp Thần Quyết.
Nhưng những lời này y sẽ không nói ra.
Không có người tán gẫu, thế nào cũng phải kiếm cho mình niềm vui. Không thể nghi ngờ, hòa thượng câm trước mắt này, chính là thú vui tuyệt hảo.
Không biết có phải do lời y nói ra ngấm ngầm chút ác ý không rõ lý do, hòa thượng cau lông mày.
Lông mày hắn cũng thật dễ nhìn.
Không băng lãnh sắc bén như Thẩm Độc, mà khiêm nhường, bình thản và từ bi, dù nhíu mày cũng không hề có sát khí.
Thẩm Độc thấy mà mê mẩn thần hồn.
Y muốn dùng bút lông Hồ Châu, phác họa đôi lông mày tinh tế này lên giấy, nhìn thật kĩ xem, vì sao lại đẹp mắt đến vậy?
Nhưng ngón tay vừa nhấc, giật mình nhận ra, chỉ vẽ độc đôi lông mày, không còn cảm giác ấy nữa.
Dường như đôi lông mày này chỉ có đặt trên gương mặt hòa thượng, phối hợp với đôi mắt kia mới đẹp đẽ nhường ấy.
Chẳng qua hòa thượng không để ý đến y.
Cũng không bận tâm ánh mắt của y.
Hắn chỉ từ từ thả lỏng đầu mày, tiếp tục bưng cháo bước tới, đưa đến trước mặt Thẩm Độc.
Thẩm Độc theo bản năng giơ tay nhận lấy.
Cầm thìa gỗ khuấy cháo, hơi ấm bốc lên phả vào mặt, y bỗng nhướng mi, trong lòng nảy sinh cảm giác vi diệu.
“Người biết ta khá hơn nhiều à?”
Đêm qua y còn không nhấc nổi cánh tay, còn phải nhờ hòa thượng đút cháo. Mà mới nãy hắn lại trực tiếp đưa cháo cho y.
Biết y có thể đỡ được sao?
Hay là…
“Ha, chẳng lẽ giận dỗi nên mới không thèm đút cháo cho ta?”
Sau khi đưa cháo xong, hòa thượng vốn định xoay người đi, nghe y lảm nhảm lại quay đầu về liếc nhìn y.
Trong cái nhìn lúc này, mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng tất cả chỉ thoảng qua đã không thấy tăm hơi, suýt nữa Thẩm Độc cho rằng mình bị ảo giác, bởi vì ngay sau đó y phát hiện đôi mắt ấy vẫn hệt như trước, trầm tĩnh không gợn sóng.
Hòa thượng vốn là người câm, dù trong lòng có ý kiến ý cò thì cũng chẳng nói được gì, huống chi Thẩm Độc còn cảm thấy vấn đề mình nói chẳng có gì to tát sất.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, đó là y không kìm nổi ác ý.
Có người trời sinh đã xấu xa.
Giống như y.
Mạng sống của người khác chỉ là chuyện vặt, mạng mình mới quan trọng; ngồi trên vị trí cao cao tại thượng đã lâu, đau khổ ngày xưa quên bặt, biến thành coi đau khổ của người khác làm thú vui.
Trên giang hồ lúc nào cũng có người rủa y chết không được toàn thây.
Có điều Thẩm Độc chả thèm để ý.
Lúc sống vui vẻ là được rồi, khi chết cũng chỉ đau đớn chốc lát, toàn thây hay không quan trọng gì?
Cho nên y cứ tùy tiện, mặc sức làm bậy.
Thái độ đối với người khác thế nào thì thái độ đối với hòa tượng thế nấy.
Biết rõ hắn là người câm, lòng dạ từ bi, y lại càng muốn bắt chuyện với hắn, trêu ghẹo bắt nạt hắn.
Thấy hòa thượng không để tâm đến mình, Thẩm Độc nở nụ cười, nâng tay ung dung múc cháo ăn ngon lành, ánh mắt vẫn không thèm thu lại.
“Ngươi là quản lý phòng thuốc hay phòng luyện đan gì đó của thiền viện Thiên Cơ à? Ta thấy y thuật của ngươi khá đấy. Ngươi cứu ta ở phía bên kia bia đá Đình chiến đúng không? Chẳng may ta là một ma đầu đại gian đại ác, khỏe lại rồi sẽ giết ngươi thì ngươi phải làm sao bây giờ….”
Lời này có ý tứ rất sâu xa.
Thật giống như y vốn không phải ma đầu đại gian đại ác, chỉ vì lo lắng cho an nguy của hòa thượng mà đặt ra một giả thiết.
Nhưng thực chất, y chính là đại ma đầu mà phần lớn người trên giang hồ muốn đánh chết.
Nếu có người biết rõ bản tính của y như Cố Chiêu ở đây, hẳn lập tức cười lạnh, khinh bỉ mắng một câu “Đạo đức giả.”
Nhưng lừa trọc này không biết à nha.
Thẩm Độc vừa nói vừa nheo mắt lại, có vẻ thích ý lắm.
Lời y nói, tất nhiên hòa thượng vẫn nghe thấy.
Chẳng qua không mảy may đáp lại.
Cũng không biết giận dỗi thật hay căn bản không để ý Thẩm Độc lảm nhảm cái gì, chỉ bình tĩnh ngồi xuống trước bàn.
Bên cạnh bàn dựng một giá sách thẳng đứng đơn điệu, bên trên bày một ít sách.
Hòa thượng trải giấy trên bàn, xắn ống tay áo, bắt đầu rót nước mài mực, sau đó mở một quyển kinh vặt đặt trước mặt, hạ bút bắt đầu chép kinh.
Thẩm Độc bỗng chốc ngẩn ngơ.
Bên trong nhà trúc, ngoại trừ mùi bạch đàn hương trắng thoang thoảng và hòa thượng mặc tăng bào xanh nhạt, thực ra cũng không có điểm nào giống Phật môn, dường như chẳng có quan hệ gì với thiền viện Thiên Cơ.
Ngay lúc này hắn đang ngồi xuống chép kinh phật…
Ánh sáng nhạt nhòa hắt vào qua khung cửa sổ.
Thực ra trong phòng hơi tối, may mà hòa thượng ngồi ngay trước cửa sổ, ánh nắng ngày đông xuyên qua khe cửa, chiếu lên vai, rơi trên cổ, trượt xuống cây bút lông cừu hắn nắm trong tay.
Khí chất sao mà tĩnh lặng ung dung.
Dáng vẻ chuyên chú tập trung như thế…
Khiêm nhường lễ độ.
Loại người có tâm tư u ám như Thẩm Độc nhịn không được ghen tị với quyển kinh văn hắn cầm trên tay chuyên chú đọc chép.
Hiện tại Thẩm Độc cực kỳ thấm thía rằng dù mình có nói cái gì đi chẳng nữa, trước khi chép xong hòa thượng kia sẽ không để tâm đến mình.
Bởi thế y cũng chẳng phí sức nói tiếp nữa.
Ăn xong cháo, tiện tay đặt bát rỗng bên mép giường.
Sau đó bắt đầu suy nghĩ đến chuyện ăn thịt…
Không không, suy nghĩ đến thương thế của mình.
Lục Hợp Thần Quyết chính là một môn công pháp cực kỳ bá đạo.
Dù Thẩm Độc căm hận nỗi nhục nhã nó mang tới khi bị phản phệ, nhưng không thể không thừa nhận, nó hoàn toàn đáng để y chịu đựng.
Chỉ là bây giờ một cọng kinh mạch của y cũng không thông.
Chỉ cần có thể đả thông được một nhánh kinh mạch, tạo ra một khe hở, dựa vào sự kì diệu của Lục Hợp Thần Quyết, y có cách chậm rãi đả thông tất cả những đường kinh mạch còn lại.
Cứ thế, dù tu vi không thể khôi phục nhưng cũng không tệ lắm.
Kinh mạch, kinh mạch…
Thực sự vừa nghĩ tới liền đau não..
Hơn nữa còn một vấn đề làm y đau não hơn: Xảy ra chuyện lớn như vậy, tình hình hiện tại của Yêu Ma đạo thế nào rồi? Có bao nhiêu kẻ làm loạn? Rồi có bao nhiêu kẻ trực chờ giết y?
Dù có thể chữa trị một ít kinh mạch, khôi phục một phần thực lực, phong bế tin tức từ nhà trúc ra ngoài, cũng không thể đảm bảo bên ngoài thiền viện Thiên Cơ có mai phục hay không.
Dẫu sao con đường y chạy trốn quá rõ ràng.
Cầu viện Yên Ma đạo, liên lạc với Thiên Nhai cốc lần nữa, có vẻ là biện pháp không tệ. Nhưng…
Nay không giống xưa.
Thẩm Độc vẫn còn nhớ rõ một đao đâm sau kia, trên mũi đao khảm hoa văn vân lôi đỏ thắm….
Đao tên “Vô thương”(*)
(*) Không tổn thương. (Anh Thẩm đặt tên đao cũng hề hước ghê =))))
Là thanh đao y trao cho Bùi Vô Tịch.
Là thanh đao chưa từng rời Bùi Vô Tịch.
Rốt cuộc kẻ ám hại y là ai?
Là Bùi Vô Tịch sao?
Nếu không phải Bùi Vô Tịch, sao thanh đao ấy lại rơi vào tay người khác, còn Bùi Vô Tịch thế nào rồi?
Xưa kia hô mưa gọi gió, thoáng chốc gặp nạn, mới phát hiện giang hồ mênh mông, người y có thể tín nhiệm chẳng có một ai.
Trừ bản thân ra.
Giờ khắc này y chỉ có thể tin tưởng bản thân, tin vào thứ khiến người người trong thiên hạ nghe thôi đã sợ mất mật, thứ đã cứu mạng y vô số lần, cũng mang đến mười năm nhục nhã cho y – Lục Hợp Thần Quyết.
“Hai mươi bảy ngày…”
Thẩm Độc nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
“Róc rách…”
Có tiếng rót nước truyền tới.
Y ngẩng đầu, bắt gặp hòa thượng vừa nãy ngồi chép kinh bên bàn nay đã gác bút, nâng ấm trà bên cạnh lên rót vào chén nước sạch sẽ.
Bảy phần đầy.
Sau đó bưng lên định uống.
Thẩm Độc thấy vậy lập tức hô to: “Đừng uống!”
“…”
Động tác của hòa thượng khựng lại, dường như có hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn y.
Ánh mắt ôn hòa sạch sẽ.
Ngay cả cổ cũng giống như chạm khắc từ ngọc.
Ánh mắt Thẩm Độc dừng lại chốc lát trên hầu kết của hắn, dần dần đảo lên bờ môi hắn, nghĩ tới lừa trọc vừa nãy không để tâm yêu cầu ăn thịt của y, rốt cuộc không nhịn được bực bội trong lòng.
Vì thế những lời ngăn cản vốn định nói ra, nay bị nuốt trở lại.
Y cười, nửa thật nửa giả giơ tay chỉ chỉ ấm trà trên bàn, lạnh nhạt bảo rằng: “Không gạt ngươi chứ ta vừa mới hạ độc vào trong bình đấy.”
…Hạ độc?
Hòa thượng rũ mắt, liếc nhìn nước trong chén, tuy đã lạnh nhưng vẫn trong vắt như cũ, không có dấu hiệu bị hạ độc.
Hắn chỉ coi cái người mình cứu bên khe suối Bồ Đề cạnh bia Đình chiến tính tình xấu xa thích đùa giỡn, nên chẳng để tâm.
Chén kề sát bên môi, từ từ uống sạch nước.
Ánh mắt Thẩm Độc nhìn hắn thoáng chốc trở nên kì quái, sau cùng nhịn không nổi, úp mặt vào chăn mềm phá lên cười.
Từng gặp người ngu xuẩn, nhưng chưa từng gặp ai ngu xuẩn đến trình độ này!
Bảo hắn đừng uống mà hắn vẫn uống!
“Ha ha ha, ngươi, hòa thượng thiền viện Thiên Cơ các ngươi, thật sự không biết lòng người hiểm ác lắm sao? Ta bảo ngươi rằng có độc, lừa trọc nhà ngươi, thế mà còn dám uống! Cười, cười chết ta mất…”
“…”
Hòa thượng uống nước xong vẫn không cảm thấy có gì khác thường.
Vì vậy đối mặt với phản ứng thái quá của Thẩm Độc, hắn thực sự đầy bụng khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc có gì hay mà cười.
Không nghĩ ra, thôi đơn giản đừng nghĩ nữa.
Hắn đặt chén trà xuống, tỉ mỉ cẩn thận thu dọn bàn gỗ, đặt quyển sách vừa chép lên giá, thu gọn tờ giấy chép kinh văn.
Hình như sắp phải đi.
Thẩm Độc vẫn còn cười sằng sặc.
Thậm chí có chiều hướng không dừng nổi.
Mãi đến lúc hòa thượng cất bước đi qua giường y, y mới níu tay áo hắn, bởi vì cười nhiều quá, thân thể vẫn run bần bật, ngay cả nụ cười vặn vẹo trên mặt cũng chưa rút.
“Này.”
Hòa thượng không khỏi dừng bước, ôm bản sao kinh văn, hạ mắt nhìn y.
Thẩm Độc ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt toát lên trêu đùa, chậm rãi thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói: “Ngươi không biết ngươi vừa uống cái gì sao?”
“…”
Hòa thượng trầm mặc chốc lát, khẽ lắc đầu một cái.
Thấy thế Thẩm Độc híp mắt, nghiêm trang xin lỗi: “Thật có lỗi quá, ta không biết ngươi cũng muốn uống nước trong bình, cho nên sáng nay tỉnh dậy lúc uống nước mới…..ngậm thẳng vào miệng bình…”
Lúc nói đến đoạn cuối, y còn cố ý thả chậm tốc độ, nhả từng chữ một.
Năm chữ “Ngậm thẳng vào miệng bình”(*), phối hợp tốc độ nói chậm rãi càng trở nên rõ ràng rành mạch, khiến người khó quên!
(*) Gốc là “”直接对着壶嘴喝” 这七个字” nghĩa là “ “trực tiếp đối với miệng bình uống” bảy chữ này”, nay dịch ra còn có 5 chữ thôi.
Ánh mắt soi mói không chút e dè quét khắp người hòa thượng.
Sau đó, dễ dàng phát hiện ra…
Ngay tại giây phút y thốt lời kia ra khỏi miệng, hòa thượng vẫn luôn ôn hòa trấn định, thân thể cao lớn lập tức cứng đờ.
Thẩm Độc thấy vậy thì khoái chí lắm, vừa mới nín cười không bao lâu lập tức phọt ra tiếp.
Thậm chí tiếng cười còn lớn hơn lúc trước.
Nếu bình thường có ai muốn y dùng chung một chén nước thì y cũng cảm thấy buồn nôn chết đi được.
Bởi thế mỗi khi đến thời điểm Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, Bùi Vô Tịch luôn gần gũi y nhưng đều có chừng mực nhất định.
Nhưng giờ đây, có thể vì cảm giác buồn nôn di chuyển lên người khác, y lại chẳng cảm thấy ghê tởm chút nào.
Dù sao người khác uống chứ không phải mình.
Buồn cười.
Buồn cười kinh khủng!
Dù cười đến mức đụng vào vết thương đau nhói, y cũng không thể dừng lại, chỉ cần nghĩ đến mới nãy lừa trọc hóa đá….
Thành thật, rất thành thật.
“Ta đã nhắc nhở rồi mà…”
Vừa cười y vừa không quên bao biện cho mình, hồn nhiên không có xíu thành tâm.
Hòa thượng bất động đứng bên giường y, cứng ngắc và lúng túng trước kia từ từ rút đi trong tiếng cười của Thẩm Độc.
Đôi mắt liếc nhìn y, càng ngày càng thâm trầm sâu thẳm.
Rốt cuộc hắn không thể đứng đây thêm nữa.
Lúc Thẩm Độc cười ngặt nghẽo đã buông tay áo hắn ra, vì thế hắn ôm kinh văn nhấc theo cặp lồng, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc bước vào thong thả biết bao, lúc bước ra chân như nổi gió.
Tiếng cười trong phòng vẫn còn văng vẳng.
Ngay lúc hắn rời khỏi mái hiên dưới nhà trúc, bên trong vẫn còn sót lại tiếng cười, không nóng không lạnh, giọng đầy uy hiếp:
“Hòa thượng, ta không phải dạng người tốt lành gì. Khuyên ngươi nha, trong vòng hai mươi bảy ngày phải chữa khỏi cho ta. Nếu không, ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi, gặm không còn một mẩu xương vụn…”
“…”
Bước chân hòa thượng nhanh hơn chút nữa, nghe không hiểu lời này của Thẩm Độc có ý gì, chỉ cảm thấy chén nước vừa uống vào bụng như hóa thành hòn than, thiêu đốt cổ họng, tim gan.
Cảm giác cực kỳ khác thường.
…
Hòa thượng đi rồi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Độc dần dần xẹp xuống, thay vào đó là gương mặt băng lãnh không chút cảm xúc.
Lời nói vừa rồi, không phải chuyện đùa.
Y đứng dậy, cẩn thận tìm kiếm cả gian nhà một lượt.
Trong góc tủ gỗ, y thấy áo ngoài nhuốm máu của mình, đặt bên cạnh còn có Thùy Hồng kiếm dính máu.
Bàn tay vuốt ve tay áo rộng thùng thình, hơi cộm lên, cảm giác mềm mềm.
Y biết vật kia vẫn còn ở đó.
Lòng đã quyết, ngón tay thon dài của Thẩm Độc lướt qua vỏ Thùy Hồng kiếm, đáy mắt toát lên ánh sáng lập lòe.
Cuối cùng y vẫn không động vào ống tay áo, cũng không lấy thanh kiếm ra, khép cửa tủ lại.
Lúc này không thể manh động.
Nếu cứ hấp tấp liên hệ với người bên ngoài, trời mới biết cứu viện đến hay là sát thủ mò tới…
Tốt nhất vẫn nên mau chóng tìm hiểu tình hình một chút.
Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Độc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi cao ngất kia, thiền viện tọa lạc bên trên, mây mù che lấp sương khói lượn lờ.
Thiền viện Thiên Cơ…
Địa vị trên giang hồ cao cao tại thượng, chắc phải có vài thứ hay ho chứ nhỉ?
Thẩm Độc lại nhớ tới những câu truyền miệng trên giang hồ, thiền viện Thiên Cơ cao thủ như mây, nhớ tới người khiến kẻ trộm xưng tụng phải “Kinh động như gặp người trời” – Tuệ tăng Thiện Tai, cũng nhớ tới 3 quyển Phật Tàng giấu trong điện Thiên Phật chưa từng hiện thế mười sáu năm nay…
“Nếu có thể đi vào tìm….”
“…”
Trước mặt người xuất gia đòi ăn thịt.
Hòa thượng đang bưng cháo hoa đến bên giường, nghe thấy câu nói ấy, trong nháy mắt cả cơ thể cứng đờ.
Hắn nhấc mắt nhìn y.
Trên mặt người khác, chưa bao giờ hắn bắt gặp một ánh mắt như thế.
Trêu tức có, ác ý có, như thể đang đề cập đến một vấn đề hết sức bình thường, dõng dạc yêu cầu, nhưng không hiểu sao luôn toát lên mùi vị đùa giỡn không đứng đắn.
So với lúc y ngủ, tựa hai người khác nhau.
“Làm sao, ta nói không đúng à?”
Tuy rằng thiền viện Thiên Cơ thanh cao ít xuất hiện trên giang hồ, nhưng không phải bên ngoài không có chùa chiền. Dù Thẩm Độc không có hứng thú với Phật môn thì chuyện các hòa thượng không ăn mặn, y không thể không biết.
Y đang cố ý.
Mắt thấy hòa thượng nhìn mình chằm chằm, đáy mắt toát lên không đồng tình, trái lại làm y hăng hái hẳn lên, lập tức đem hết lời lẽ ra trêu ghẹo hắn.
“Trên người ta có thương tích, chỉ ăn cháo của ngươi thì không đủ. Hơn nữa, ngươi xuất gia chứ có phải ta xuất gia đâu. Nói thế nào nhỉ? Cứu người cứu đến tận cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên. Mặc dù ta không phải Đức Phật từ bi, nhưng người xuất gia lòng dạ từ bi hỉ xả, ngươi nỡ lòng nhìn ta bệnh tật rề rề mãi không khỏe sao?”
Trên thực tế, có sức nói nhiều như vậy, còn gắng gượng bày được dáng vẻ tiêu sái, vết thương của y đã tốt hơn đêm qua rất nhiều rồi.
Uống cháo hoa, tất nhiên không ra gì.
Nhưng so với ăn thịt, thực chất cũng chẳng khác gì nhiều.
Đối với Thẩm Độc mà nói, vướng mắc lớn nhất chỉ có Lục Hợp Thần Quyết.
Nhưng những lời này y sẽ không nói ra.
Không có người tán gẫu, thế nào cũng phải kiếm cho mình niềm vui. Không thể nghi ngờ, hòa thượng câm trước mắt này, chính là thú vui tuyệt hảo.
Không biết có phải do lời y nói ra ngấm ngầm chút ác ý không rõ lý do, hòa thượng cau lông mày.
Lông mày hắn cũng thật dễ nhìn.
Không băng lãnh sắc bén như Thẩm Độc, mà khiêm nhường, bình thản và từ bi, dù nhíu mày cũng không hề có sát khí.
Thẩm Độc thấy mà mê mẩn thần hồn.
Y muốn dùng bút lông Hồ Châu, phác họa đôi lông mày tinh tế này lên giấy, nhìn thật kĩ xem, vì sao lại đẹp mắt đến vậy?
Nhưng ngón tay vừa nhấc, giật mình nhận ra, chỉ vẽ độc đôi lông mày, không còn cảm giác ấy nữa.
Dường như đôi lông mày này chỉ có đặt trên gương mặt hòa thượng, phối hợp với đôi mắt kia mới đẹp đẽ nhường ấy.
Chẳng qua hòa thượng không để ý đến y.
Cũng không bận tâm ánh mắt của y.
Hắn chỉ từ từ thả lỏng đầu mày, tiếp tục bưng cháo bước tới, đưa đến trước mặt Thẩm Độc.
Thẩm Độc theo bản năng giơ tay nhận lấy.
Cầm thìa gỗ khuấy cháo, hơi ấm bốc lên phả vào mặt, y bỗng nhướng mi, trong lòng nảy sinh cảm giác vi diệu.
“Người biết ta khá hơn nhiều à?”
Đêm qua y còn không nhấc nổi cánh tay, còn phải nhờ hòa thượng đút cháo. Mà mới nãy hắn lại trực tiếp đưa cháo cho y.
Biết y có thể đỡ được sao?
Hay là…
“Ha, chẳng lẽ giận dỗi nên mới không thèm đút cháo cho ta?”
Sau khi đưa cháo xong, hòa thượng vốn định xoay người đi, nghe y lảm nhảm lại quay đầu về liếc nhìn y.
Trong cái nhìn lúc này, mang theo chút lạnh lẽo.
Nhưng tất cả chỉ thoảng qua đã không thấy tăm hơi, suýt nữa Thẩm Độc cho rằng mình bị ảo giác, bởi vì ngay sau đó y phát hiện đôi mắt ấy vẫn hệt như trước, trầm tĩnh không gợn sóng.
Hòa thượng vốn là người câm, dù trong lòng có ý kiến ý cò thì cũng chẳng nói được gì, huống chi Thẩm Độc còn cảm thấy vấn đề mình nói chẳng có gì to tát sất.
Chỉ có một vấn đề duy nhất, đó là y không kìm nổi ác ý.
Có người trời sinh đã xấu xa.
Giống như y.
Mạng sống của người khác chỉ là chuyện vặt, mạng mình mới quan trọng; ngồi trên vị trí cao cao tại thượng đã lâu, đau khổ ngày xưa quên bặt, biến thành coi đau khổ của người khác làm thú vui.
Trên giang hồ lúc nào cũng có người rủa y chết không được toàn thây.
Có điều Thẩm Độc chả thèm để ý.
Lúc sống vui vẻ là được rồi, khi chết cũng chỉ đau đớn chốc lát, toàn thây hay không quan trọng gì?
Cho nên y cứ tùy tiện, mặc sức làm bậy.
Thái độ đối với người khác thế nào thì thái độ đối với hòa tượng thế nấy.
Biết rõ hắn là người câm, lòng dạ từ bi, y lại càng muốn bắt chuyện với hắn, trêu ghẹo bắt nạt hắn.
Thấy hòa thượng không để tâm đến mình, Thẩm Độc nở nụ cười, nâng tay ung dung múc cháo ăn ngon lành, ánh mắt vẫn không thèm thu lại.
“Ngươi là quản lý phòng thuốc hay phòng luyện đan gì đó của thiền viện Thiên Cơ à? Ta thấy y thuật của ngươi khá đấy. Ngươi cứu ta ở phía bên kia bia đá Đình chiến đúng không? Chẳng may ta là một ma đầu đại gian đại ác, khỏe lại rồi sẽ giết ngươi thì ngươi phải làm sao bây giờ….”
Lời này có ý tứ rất sâu xa.
Thật giống như y vốn không phải ma đầu đại gian đại ác, chỉ vì lo lắng cho an nguy của hòa thượng mà đặt ra một giả thiết.
Nhưng thực chất, y chính là đại ma đầu mà phần lớn người trên giang hồ muốn đánh chết.
Nếu có người biết rõ bản tính của y như Cố Chiêu ở đây, hẳn lập tức cười lạnh, khinh bỉ mắng một câu “Đạo đức giả.”
Nhưng lừa trọc này không biết à nha.
Thẩm Độc vừa nói vừa nheo mắt lại, có vẻ thích ý lắm.
Lời y nói, tất nhiên hòa thượng vẫn nghe thấy.
Chẳng qua không mảy may đáp lại.
Cũng không biết giận dỗi thật hay căn bản không để ý Thẩm Độc lảm nhảm cái gì, chỉ bình tĩnh ngồi xuống trước bàn.
Bên cạnh bàn dựng một giá sách thẳng đứng đơn điệu, bên trên bày một ít sách.
Hòa thượng trải giấy trên bàn, xắn ống tay áo, bắt đầu rót nước mài mực, sau đó mở một quyển kinh vặt đặt trước mặt, hạ bút bắt đầu chép kinh.
Thẩm Độc bỗng chốc ngẩn ngơ.
Bên trong nhà trúc, ngoại trừ mùi bạch đàn hương trắng thoang thoảng và hòa thượng mặc tăng bào xanh nhạt, thực ra cũng không có điểm nào giống Phật môn, dường như chẳng có quan hệ gì với thiền viện Thiên Cơ.
Ngay lúc này hắn đang ngồi xuống chép kinh phật…
Ánh sáng nhạt nhòa hắt vào qua khung cửa sổ.
Thực ra trong phòng hơi tối, may mà hòa thượng ngồi ngay trước cửa sổ, ánh nắng ngày đông xuyên qua khe cửa, chiếu lên vai, rơi trên cổ, trượt xuống cây bút lông cừu hắn nắm trong tay.
Khí chất sao mà tĩnh lặng ung dung.
Dáng vẻ chuyên chú tập trung như thế…
Khiêm nhường lễ độ.
Loại người có tâm tư u ám như Thẩm Độc nhịn không được ghen tị với quyển kinh văn hắn cầm trên tay chuyên chú đọc chép.
Hiện tại Thẩm Độc cực kỳ thấm thía rằng dù mình có nói cái gì đi chẳng nữa, trước khi chép xong hòa thượng kia sẽ không để tâm đến mình.
Bởi thế y cũng chẳng phí sức nói tiếp nữa.
Ăn xong cháo, tiện tay đặt bát rỗng bên mép giường.
Sau đó bắt đầu suy nghĩ đến chuyện ăn thịt…
Không không, suy nghĩ đến thương thế của mình.
Lục Hợp Thần Quyết chính là một môn công pháp cực kỳ bá đạo.
Dù Thẩm Độc căm hận nỗi nhục nhã nó mang tới khi bị phản phệ, nhưng không thể không thừa nhận, nó hoàn toàn đáng để y chịu đựng.
Chỉ là bây giờ một cọng kinh mạch của y cũng không thông.
Chỉ cần có thể đả thông được một nhánh kinh mạch, tạo ra một khe hở, dựa vào sự kì diệu của Lục Hợp Thần Quyết, y có cách chậm rãi đả thông tất cả những đường kinh mạch còn lại.
Cứ thế, dù tu vi không thể khôi phục nhưng cũng không tệ lắm.
Kinh mạch, kinh mạch…
Thực sự vừa nghĩ tới liền đau não..
Hơn nữa còn một vấn đề làm y đau não hơn: Xảy ra chuyện lớn như vậy, tình hình hiện tại của Yêu Ma đạo thế nào rồi? Có bao nhiêu kẻ làm loạn? Rồi có bao nhiêu kẻ trực chờ giết y?
Dù có thể chữa trị một ít kinh mạch, khôi phục một phần thực lực, phong bế tin tức từ nhà trúc ra ngoài, cũng không thể đảm bảo bên ngoài thiền viện Thiên Cơ có mai phục hay không.
Dẫu sao con đường y chạy trốn quá rõ ràng.
Cầu viện Yên Ma đạo, liên lạc với Thiên Nhai cốc lần nữa, có vẻ là biện pháp không tệ. Nhưng…
Nay không giống xưa.
Thẩm Độc vẫn còn nhớ rõ một đao đâm sau kia, trên mũi đao khảm hoa văn vân lôi đỏ thắm….
Đao tên “Vô thương”(*)
(*) Không tổn thương. (Anh Thẩm đặt tên đao cũng hề hước ghê =))))
Là thanh đao y trao cho Bùi Vô Tịch.
Là thanh đao chưa từng rời Bùi Vô Tịch.
Rốt cuộc kẻ ám hại y là ai?
Là Bùi Vô Tịch sao?
Nếu không phải Bùi Vô Tịch, sao thanh đao ấy lại rơi vào tay người khác, còn Bùi Vô Tịch thế nào rồi?
Xưa kia hô mưa gọi gió, thoáng chốc gặp nạn, mới phát hiện giang hồ mênh mông, người y có thể tín nhiệm chẳng có một ai.
Trừ bản thân ra.
Giờ khắc này y chỉ có thể tin tưởng bản thân, tin vào thứ khiến người người trong thiên hạ nghe thôi đã sợ mất mật, thứ đã cứu mạng y vô số lần, cũng mang đến mười năm nhục nhã cho y – Lục Hợp Thần Quyết.
“Hai mươi bảy ngày…”
Thẩm Độc nhỏ giọng lẩm bẩm, trong lòng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
“Róc rách…”
Có tiếng rót nước truyền tới.
Y ngẩng đầu, bắt gặp hòa thượng vừa nãy ngồi chép kinh bên bàn nay đã gác bút, nâng ấm trà bên cạnh lên rót vào chén nước sạch sẽ.
Bảy phần đầy.
Sau đó bưng lên định uống.
Thẩm Độc thấy vậy lập tức hô to: “Đừng uống!”
“…”
Động tác của hòa thượng khựng lại, dường như có hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn y.
Ánh mắt ôn hòa sạch sẽ.
Ngay cả cổ cũng giống như chạm khắc từ ngọc.
Ánh mắt Thẩm Độc dừng lại chốc lát trên hầu kết của hắn, dần dần đảo lên bờ môi hắn, nghĩ tới lừa trọc vừa nãy không để tâm yêu cầu ăn thịt của y, rốt cuộc không nhịn được bực bội trong lòng.
Vì thế những lời ngăn cản vốn định nói ra, nay bị nuốt trở lại.
Y cười, nửa thật nửa giả giơ tay chỉ chỉ ấm trà trên bàn, lạnh nhạt bảo rằng: “Không gạt ngươi chứ ta vừa mới hạ độc vào trong bình đấy.”
…Hạ độc?
Hòa thượng rũ mắt, liếc nhìn nước trong chén, tuy đã lạnh nhưng vẫn trong vắt như cũ, không có dấu hiệu bị hạ độc.
Hắn chỉ coi cái người mình cứu bên khe suối Bồ Đề cạnh bia Đình chiến tính tình xấu xa thích đùa giỡn, nên chẳng để tâm.
Chén kề sát bên môi, từ từ uống sạch nước.
Ánh mắt Thẩm Độc nhìn hắn thoáng chốc trở nên kì quái, sau cùng nhịn không nổi, úp mặt vào chăn mềm phá lên cười.
Từng gặp người ngu xuẩn, nhưng chưa từng gặp ai ngu xuẩn đến trình độ này!
Bảo hắn đừng uống mà hắn vẫn uống!
“Ha ha ha, ngươi, hòa thượng thiền viện Thiên Cơ các ngươi, thật sự không biết lòng người hiểm ác lắm sao? Ta bảo ngươi rằng có độc, lừa trọc nhà ngươi, thế mà còn dám uống! Cười, cười chết ta mất…”
“…”
Hòa thượng uống nước xong vẫn không cảm thấy có gì khác thường.
Vì vậy đối mặt với phản ứng thái quá của Thẩm Độc, hắn thực sự đầy bụng khó hiểu, cũng không biết rốt cuộc có gì hay mà cười.
Không nghĩ ra, thôi đơn giản đừng nghĩ nữa.
Hắn đặt chén trà xuống, tỉ mỉ cẩn thận thu dọn bàn gỗ, đặt quyển sách vừa chép lên giá, thu gọn tờ giấy chép kinh văn.
Hình như sắp phải đi.
Thẩm Độc vẫn còn cười sằng sặc.
Thậm chí có chiều hướng không dừng nổi.
Mãi đến lúc hòa thượng cất bước đi qua giường y, y mới níu tay áo hắn, bởi vì cười nhiều quá, thân thể vẫn run bần bật, ngay cả nụ cười vặn vẹo trên mặt cũng chưa rút.
“Này.”
Hòa thượng không khỏi dừng bước, ôm bản sao kinh văn, hạ mắt nhìn y.
Thẩm Độc ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt toát lên trêu đùa, chậm rãi thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói: “Ngươi không biết ngươi vừa uống cái gì sao?”
“…”
Hòa thượng trầm mặc chốc lát, khẽ lắc đầu một cái.
Thấy thế Thẩm Độc híp mắt, nghiêm trang xin lỗi: “Thật có lỗi quá, ta không biết ngươi cũng muốn uống nước trong bình, cho nên sáng nay tỉnh dậy lúc uống nước mới…..ngậm thẳng vào miệng bình…”
Lúc nói đến đoạn cuối, y còn cố ý thả chậm tốc độ, nhả từng chữ một.
Năm chữ “Ngậm thẳng vào miệng bình”(*), phối hợp tốc độ nói chậm rãi càng trở nên rõ ràng rành mạch, khiến người khó quên!
(*) Gốc là “”直接对着壶嘴喝” 这七个字” nghĩa là “ “trực tiếp đối với miệng bình uống” bảy chữ này”, nay dịch ra còn có 5 chữ thôi.
Ánh mắt soi mói không chút e dè quét khắp người hòa thượng.
Sau đó, dễ dàng phát hiện ra…
Ngay tại giây phút y thốt lời kia ra khỏi miệng, hòa thượng vẫn luôn ôn hòa trấn định, thân thể cao lớn lập tức cứng đờ.
Thẩm Độc thấy vậy thì khoái chí lắm, vừa mới nín cười không bao lâu lập tức phọt ra tiếp.
Thậm chí tiếng cười còn lớn hơn lúc trước.
Nếu bình thường có ai muốn y dùng chung một chén nước thì y cũng cảm thấy buồn nôn chết đi được.
Bởi thế mỗi khi đến thời điểm Lục Hợp Thần Quyết phản phệ, Bùi Vô Tịch luôn gần gũi y nhưng đều có chừng mực nhất định.
Nhưng giờ đây, có thể vì cảm giác buồn nôn di chuyển lên người khác, y lại chẳng cảm thấy ghê tởm chút nào.
Dù sao người khác uống chứ không phải mình.
Buồn cười.
Buồn cười kinh khủng!
Dù cười đến mức đụng vào vết thương đau nhói, y cũng không thể dừng lại, chỉ cần nghĩ đến mới nãy lừa trọc hóa đá….
Thành thật, rất thành thật.
“Ta đã nhắc nhở rồi mà…”
Vừa cười y vừa không quên bao biện cho mình, hồn nhiên không có xíu thành tâm.
Hòa thượng bất động đứng bên giường y, cứng ngắc và lúng túng trước kia từ từ rút đi trong tiếng cười của Thẩm Độc.
Đôi mắt liếc nhìn y, càng ngày càng thâm trầm sâu thẳm.
Rốt cuộc hắn không thể đứng đây thêm nữa.
Lúc Thẩm Độc cười ngặt nghẽo đã buông tay áo hắn ra, vì thế hắn ôm kinh văn nhấc theo cặp lồng, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc bước vào thong thả biết bao, lúc bước ra chân như nổi gió.
Tiếng cười trong phòng vẫn còn văng vẳng.
Ngay lúc hắn rời khỏi mái hiên dưới nhà trúc, bên trong vẫn còn sót lại tiếng cười, không nóng không lạnh, giọng đầy uy hiếp:
“Hòa thượng, ta không phải dạng người tốt lành gì. Khuyên ngươi nha, trong vòng hai mươi bảy ngày phải chữa khỏi cho ta. Nếu không, ta sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi, gặm không còn một mẩu xương vụn…”
“…”
Bước chân hòa thượng nhanh hơn chút nữa, nghe không hiểu lời này của Thẩm Độc có ý gì, chỉ cảm thấy chén nước vừa uống vào bụng như hóa thành hòn than, thiêu đốt cổ họng, tim gan.
Cảm giác cực kỳ khác thường.
…
Hòa thượng đi rồi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Độc dần dần xẹp xuống, thay vào đó là gương mặt băng lãnh không chút cảm xúc.
Lời nói vừa rồi, không phải chuyện đùa.
Y đứng dậy, cẩn thận tìm kiếm cả gian nhà một lượt.
Trong góc tủ gỗ, y thấy áo ngoài nhuốm máu của mình, đặt bên cạnh còn có Thùy Hồng kiếm dính máu.
Bàn tay vuốt ve tay áo rộng thùng thình, hơi cộm lên, cảm giác mềm mềm.
Y biết vật kia vẫn còn ở đó.
Lòng đã quyết, ngón tay thon dài của Thẩm Độc lướt qua vỏ Thùy Hồng kiếm, đáy mắt toát lên ánh sáng lập lòe.
Cuối cùng y vẫn không động vào ống tay áo, cũng không lấy thanh kiếm ra, khép cửa tủ lại.
Lúc này không thể manh động.
Nếu cứ hấp tấp liên hệ với người bên ngoài, trời mới biết cứu viện đến hay là sát thủ mò tới…
Tốt nhất vẫn nên mau chóng tìm hiểu tình hình một chút.
Suy nghĩ chốc lát, Thẩm Độc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi cao ngất kia, thiền viện tọa lạc bên trên, mây mù che lấp sương khói lượn lờ.
Thiền viện Thiên Cơ…
Địa vị trên giang hồ cao cao tại thượng, chắc phải có vài thứ hay ho chứ nhỉ?
Thẩm Độc lại nhớ tới những câu truyền miệng trên giang hồ, thiền viện Thiên Cơ cao thủ như mây, nhớ tới người khiến kẻ trộm xưng tụng phải “Kinh động như gặp người trời” – Tuệ tăng Thiện Tai, cũng nhớ tới 3 quyển Phật Tàng giấu trong điện Thiên Phật chưa từng hiện thế mười sáu năm nay…
“Nếu có thể đi vào tìm….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook