Bần Tăng
-
Chương 12: Tăng y như tuyết. | Chất liệu vải vóc cho người ta cảm giác vừa dày dạn vừa nhẹ nhàng thoáng mát
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bước chân lướt đi không một tiếng động.
Thân hình Thẩm Độc chớp nhoáng, trong nháy mắt đã vòng ra phía sau điện Thiên Phật, mùi đàn hương trắng vờn quanh chóp mũi thoáng chốc nhạt bớt đi.
Cảnh tượng trước mắt cũng làm y sững người chốc lát.
Phía sau Phật đường….
Ấy thế mà lại là nơi sinh hoạt hàng ngày của hòa thượng.
Trong góc tường phía tây đặt một chiếc giường La Hán.
Hai bên kê giá sách cao cao chất đầy kinh văn, nhìn qua cực kỳ cổ xưa, nhưng không hề dính một hạt bụi nào, hiển nhiên có người thường đến quét tước.
Một góc khác đặt cái bàn thấp, phía dưới có một chiếc bồ đoàn(*) đơn giản.
(*) Bồ đoàn:
Trên bàn dọn dẹp gọn gàng.
Giấy và bút mực được sắp xếp chỉnh tề.
Thẩm Độc bước tới, nhẹ nhàng nhấc bút lông Hồ Châu nằm trong giá bút lên, phát hiện đầu bút lông nhòn nhọn hơi ươn ướt, hẳn vừa mới dùng trong ngày.
Đáng ra trên bàn phải có không ít kinh văn.
Chỉ có điều…
Đuôi lông mày khẽ nhướn, ánh mắt xoay chuyển, y nhìn khoảng trống trên giá sách: Chỗ khác đều đầy ắp kinh văn, nhưng chỗ này một quyển cũng không có.
Ngẫm lại vừa rồi lúc hòa thượng đi ra có ôm theo vài cuốn kinh văn trong ngực, y nhanh chóng hiểu ra, chắc mấy quyển đặt ở đây đã bị hòa thượng đem theo hết rồi.
Trong đầu đưa ra suy đoán hợp lý, Thẩm Độc chậm rãi buông lỏng ngón tay.
Bút lông Hồ Châu rơi về giá bút, dao động trong không khí một hồi.
Y đang định xoay người tới bên tường xem xét mấy cuốn kinh đặt trên giá sách, nhưng chưa kịp hành động, trong bóng đêm truyền tới tiếng bước chân hỗn độn cách điện Thiên Phật không xa.
Âm thanh mờ nhạt, dần dần rõ ràng.
Có người tới đây.
Thẩm Độc nháy mắt có chút khó chịu, nhưng sợ bị người khác phát hiện, y đành liếc ngang liếc dọc khắp nơi tìm chỗ nấp, rồi đề khí tung người nhảy lên, rơi xuống bả vai rộng lớn của tượng phật Thích Ca Mâu Ni trong điện!
Trong ngoài điện Thiên Phật chỉ ngăn cách bằng một mặt tường.
Nhưng bức tường này chưa đủ cao so với cả tòa đại điện, đứng trên vai tượng phật hoàn toàn có thể thu hết tình hình trong ngoài đại điện vào mắt.
Đầu tượng to lớn trang nghiêm, hoàn hảo che kín bóng dáng y, giấu y vào trong bóng tối.
Rất nhanh, người từ bên ngoài bước vào trong đây.
Một lớn một nhỏ, hai tên hòa thượng.
Người lớn hơn có khuôn mặt dữ tợn, lông mày hoa râm, chắc hẳn tuổi không nhỏ. Trên cổ ông ta đeo một chuỗi phật châu bự chảng, rung rinh lúc lắc theo từng bước chân, va vào nhau phát ra tiếng động.
Còn nhóc con nhỏ tuổi trông chỉ mới mười ba mười bốn, hai mắt linh động, nhìn rất hoạt bát.
Sau khi vào đại điện, đại hòa thượng không nói hai lời, đi thẳng về phía sau điện.
Nhóc hòa thượng không nhịn được liếc mắt nhìn xung quanh.
Cậu nhóc cũng mặc tăng bào xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ tuấn tú, giờ khắc này tràn đầy tò mò, vừa đi vừa gặng hỏi: “Thiện Minh sư thúc, tình hình thực sự nghiêm trọng lắm sao?”
“Còn nghiêm trọng hơn những gì ta tưởng.”
Hòa thượng được gọi là “Thiện Minh sư thúc” trong miệng tiểu sa di tuy tướng mạo hung ác, giọng nói ồm ồm, có nét giống thổ phỉ nhưng vẻ mặt trầm ổn, nghiêm nghị.
“Những kẻ này dám mai phục quanh phụ cận thiền viện, đúng là coi trời bằng vung.”
Tiểu sa di không hiểu, nhíu mày suy tư chốc lát, hỏi thêm: “Đây có phải chính là “Bề nổi của tảng băng trôi”(*) mà Thiện Tai sư thúc đã nói không ạ? Thiền viện chúng ta xưa nay không tranh chấp với bên ngoài, hiện giờ Thẩm đạo chủ không rõ tung tích, ắt không tránh khỏi hiềm nghi, chỉ sợ càng ngày càng lấn sâu vào mưa máu gió tanh bên ngoài.”
(*) Bề nổi của tảng băng trôi: Hàm ý việc gì đó (việc thiền viện bị mai phục) chỉ là một phần nhỏ của cả vấn đề phức tạp (thiền viện bị kéo sâu vào ân oán giang hồ).
“Không sai, đúng là như vậy.”
Đại hòa thượng thở một hơi thật dài, đáy mắt toát lên lo âu, chân không hề dừng lại, vòng qua tượng phật đi vào hậu điện.
“Trừ việc của Võ thánh – Lâu thí chủ năm đó ra, chưa từng thấy thế trận lớn cỡ này.”
Tiểu sa di đã từng nghe chuyện xưa về Lâu Đông Vọng, ánh mắt ngắm nghía điện Thiên Phật càng ngày càng quái lạ, đồng thời nhớ lại lời đồn đãi lan truyền khắp thiền viện Thiên Cơ mấy ngày hôm nay.
“Nghe nói phe chính đạo do vị Bồng Sơn đệ nhất tiên – Cố Chiêu dẫn đầu, hiện đang canh giữ ở phụ cận cửa chùa, chuyện này có thật không ạ?”
“Sợ rằng không giả.”
Thiên Minh đi tới giá sách bên tường, từ đầu đến cuối không nhìn sau lưng tượng phật cao ngất một cái nào, tất nhiên cũng không phát hiện ra Thẩm Độc trốn bên trên, chỉ khe khẽ lắc đầu.
“Bọn họ nghi ngờ Thẩm đạo chủ Yêu Ma đạo chạy trốn tới thiền viện, giống Lâu thí chủ năm ấy, được thiền viện cứu mạng. Gần đây trên giang hồ khắp nơi đều đồn thổi. Lần này tuy rằng công khai tới hỏi thăm, nhưng sự thật là đang âm thầm ép bức chúng ta giao người.”
“Chẳng qua chuyện này cũng không có gì đáng nói.”
“Hiệp khách chính đạo và Yêu Ma đạo vốn như nước với lửa, đến mai phục không có gì đáng trách, đáng sợ chính là Yêu Ma đạo cũng phái không ít người đến, luẩn quẩn quanh phụ cận thiền viện.”
Tiểu sa di cũng bước đến lấy kinh thư.
Một loạt sách dưới cùng trước đó đã được người ôm đi một phần, nay đều được hai người dọn nốt.
Cậu nhóc nghe thấy lời Thiện Minh, lộ ra kinh ngạc: “Người phe chính đạo muốn giết y, còn người Yêu Ma đạo nhất định muốn cứu y. Nói như vậy, rất có thể bọn họ sẽ đánh nhau tại phụ cận cửa chùa chúng ta?”
“Đánh nhau?”
Không phải không thể xảy ra.
Nhưng mấu chốt của vấn đề không nằm ở chỗ này.
Thiện Minh duỗi tay đặt chồng sách chất đống lên chiếc bàn gỗ thấp bé, sửa soạn gọn gàng xong xuôi mới bê lên: “Nếu bọn họ muốn đánh nhau thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng lúc trước, ta từng nghe đám sư huynh xuống núi du lịch trở về nói rằng, đại ma đầu họ Thẩm vừa mất tích, bên trong Yêu Ma đạo lập tức xảy ra nội chiến, chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau, soái quyền đoạt vị…”
“Ôi chao…”
Thì ra là vậy.
Tiểu sa di cũng ôm một chồng kinh thư, hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này, phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Cậu không phải dạng người ngu ngốc, nháy mắt đã hiểu vì sao Thiện Minh sư thúc dùng từ “đáng sợ”.
“Ý sư thúc là…”
“Đi thôi, nhanh chóng chuyển kinh thư giúp Thiện Tai sư thúc của ngươi.”
Đại hòa thượng Thiên Minh không nói tiếp nữa, hẳn không muốn bàn tiếp về vấn đề này, ôm kinh thư bước ra ngoài điện Thiên Phật, thúc giục tiểu sa di nhanh chân đi cùng.
Tiểu sa di có chút ngẩn ngơ.
Nghĩ tới sự tình bên ngoài cùng những người nọ, cậu cảm thấy thật đáng sợ. Vị Thẩm đạo chủ này là đại ma đầu người người hô đánh hô giết, rơi vào kết cục bây giờ âu cũng đáng đời, nhưng ngẫm lại không khỏi có chút đáng thương.
“Đúng rồi, sư thúc, người này thật sự chạy vào Bất Không sơn, được thiền viện chúng ta cứu sao?”
“Sao có thể? Sợ rằng những kẻ kia Túy Ông chi ý bất tại tửu(*)!
(*) Lời nói có dụng ý khác. (Trong trường hợp này muốn nói rằng đám mai phục lấy cớ đến bắt người để làm những chuyện khác, còn chuyện gì thì mời đọc tiếp)
Đại hòa thượng nở nụ cười trào phúng, nhanh chân bước đi.
Tiểu sa di sững người, không hiểu thâm ý trong lời nói của sư thúc, đứng tại chỗ thất thần một lúc mới sực tỉnh, vội vàng ôm kinh thư đuổi theo.
Đêm đen nặng nề phủ kín.
Thân ảnh hai người bị bóng tối cắn nuốt, không lâu sau ẩn hiện dưới ánh đèn đuốc bên đường phía xa xa, một lớn một nhỏ tạo nên cảm giác cực kì hài hòa.
Bên trong điện Thiên Phật, khắp nơi tĩnh mịch.
Bàn tay Thẩm Độc nhẹ nhàng đặt lên vòng tròn giống như Phật quang sau lưng tượng Phật, lòng bàn tay lạnh ngắt. Y yên lặng gục đầu, mi mắt đen dày rũ xuống che khuất đôi đồng tử âm u lạnh lẽo.
(*) Cái vòng tròn sau lưng tượng phật.
Bất động thật lâu.
Y đứng trong bóng tối, dường như đã hòa thành một thể với tượng phật.
“Ầm.”
Mãi cho đến khi ngọn đèn đốt trên ban thờ trước mặt tượng phật đột nhiên tóe lửa. Rõ ràng tiếng động rất nhỏ, nhưng đặt trong không gian tĩnh lặng cỡ này chẳng khác nào tiếng sấm đánh bên tai.
Mi mắt run khẽ, chậm rãi ngẩng đầu.
Thẩm Độc chậm rì rời khỏi tượng phật. Đèn đuốc mờ nhoẹt hắt lên nửa người y, thấp thoáng thấy chút ấm áp rạng ngời, nhưng nửa người còn lại ẩn trong bóng đêm không sao nhìn rõ.
“Đạo chủ…”
Yêu Ma đạo, mười năm Đạo chủ.
Y là Thẩm Độc đứng trên vạn người…
Ngay cả hòa thượng trong thiền viện, nhắc đến y cũng không dám gọi thẳng ba chữ “Đại ma đầu”, có thể nói là phong quang vô hạn.
Hôm nay, lần đầu tiên y nghe rõ tin tức bên ngoài trong mười mấy ngày gần đây.
Dựa vào đầu óc của y, trong nháy mắt đã phán đoán ra tình huống bên ngoài chỉ qua đôi câu vài lời thoảng bên tai…
Không khác lắm so với dự đoán của y.
Sau một hồi Hồng Môn yến, y lâm vào đường cùng phải chạy trốn về phía Bất Không sơn – nơi thiền viện Thiên Cơ tọa lạc, sau đó ăn may, được hòa thượng kia cứu giúp.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người chính đạo nhất quyết sẽ không buông tha.
Bọn họ xác định được phương hướng y chạy trốn, dùng đầu ngón tay cũng đoán được y nhất định tiến vào thiền viện, hoặc ít nhất cũng ở trong phạm vi Bất Không sơn.
Bởi thế bọn họ cấp tốc chạy tới đây.
Một mặt muốn đàm phán với thiền viện Thiên Cơ, thăm dò ý định của họ, xem thử xem họ có cứu đại ma đầu như mình hay không; mặt khác, sắp xếp mai phục trên các tuyến đường phòng ngừa y trốn trong núi, thừa dịp chạy ra ngoài.
Chẳng qua y không nghĩ rằng, Cố Chiêu cũng đến.
“Ha…”
Nụ cười sáng tỏ, khinh miệt, xuất hiện bên môi Thẩm Độc.
Y hiểu rõ Cố Chiêu, chớp mắt khi nghe thấy pháp hiệu này từ miệng hòa thượng Thiện Minh, y đã biết hắn có ý định gì.
Đối với hết thảy nhân sĩ giang hồ bên ngoài mà nói, lần này chắc chắn là một cơ hội tốt để tiếp cận thiền viện Thiên Cơ.
Túy Ông chi ý bất tại tửu…
Lúc trước Cố Chiêu nói có tin tức về hậu nhân Lâu Đông Vọng, bây giờ lại mò đến thiền viện Thiên Cơ, trừ phi y là đồ ngu mới không nhìn ra thực chất hắn đến vì 3 quyển Phật Tàng.
“Bồng Sơn đệ nhất tiên?”
Có cái rắm!
Người này bề ngoài và khí chất được xưng một chữ “Tiên”, nhưng tính nết cùng diễn xuất chỉ sợ còn đê tiện hơn Thẩm Độc rất nhiều, không chừa thủ đoạn để đạt mục đích.
Về phần tình hình trong Yêu Ma Đạo, không có lấy nửa điểm ngạc nhiên.
Lúc y còn ở đó đã ngấm ngầm chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau. Một khi xảy ra tranh chấp, lập tức động chân động tay, xưa nay không nghe mệnh lệnh.
Chẳng qua mười năm nay, dần dần khuất phục dưới chân y, không dám động đậy.
Chỉ khi nào không còn y nữa…
Thẩm Độc nở nụ cười lạnh lẽo, có thể tưởng tượng ra Thiên Nhai cốc hiện giờ, chỉ sợ thây đã chất thành núi, máu đã đổ thành sông, chém giết điên cuồng mờ mắt.
Ai còn nhớ tới Đạo chủ chứ?
Đúng như lời Thiện Minh đã nói, những kẻ Yêu Ma đạo đến đây chỉ ước gì y chết thật mau, nhân lúc y trọng thượng đoạt mạng y!
Cũng không biết…
Trong trận cắn xé cuồn cuộn, Bùi Vô Tịch sắm vai diễn gì.
Nhưng có gì quan trọng đâu cơ chứ.
Mặc kệ hắn có phản bội mình hay không, tình hình rối ren trên Thiên Nhai cốc, hắn muốn thu dọn cũng không dễ dàng gì.
Cho nên, Yêu Ma đạo chủ, trong thời gian ngắn chưa tới nỗi đổi người.
Chỉ cần y thuận lợi vượt qua phản phệ vào mười ngày sau, tiếp tục tu luyện Lục Hợp Thần quyết, tiến lên từng bước vững vàng. Đến lúc đó vết thương đã coi như khôi phục hoàn toàn, thực lực cũng phục hồi cỡ tám phần.
Tự vệ không thành vấn đề.
Còn lại, phải xem xem làm thế nào tìm thấy một con đường sống bên trong tử cục lúc này.
Mùi đàn hương trắng, thoảng qua chóp mũi.
Thẩm Độc đứng im một chốc, nhẹ nhàng tung người nhảy lên, quay về hậu điện.
Một phần kinh thư trên tường đã được chuyển đi, liếc mắt có chút trống vắng. Những quyển còn lại trên tường, nhìn tên đều là sách cổ Phật môn, hình như không có 3 quyển Phật Tàng kia.
Y chẳng ừ hử câu nào tiếp tục tìm kiếm.
Xem qua toàn bộ kinh thư có cũ có mới nhưng không có một quyển nào ghi nửa chữ võ học.
“Quái lạ, không có?”
Nhấc một quyển kinh văn trong góc bên phải ra, mở đầu bằng câu “Ta nghe như thế này”(*), Thẩm Độc lập tức biết đây là một quyển kinh Phật.
(*) Quyển Diệu Pháp Liên Hoa kinh mà họ Thẩm đọc ở chương trước, đọc xong quyển này xong quẳng luôn 1 quyển Lăng Nghiêm chú, bị anh Trọc bắt được đó.
Lông mày y nhanh chóng xoắn xuýt chặt chẽ: “Cái đám lừa trọc này…”
Từ lúc hòa thượng câm pháp hiệu Bất Ngôn vào, cho đến khi hai sư thúc tới, đều mang kinh thư ở đây đi.
Lẽ nào…
“Quanh phụ cận Bất Không Sơn khẳng định đang hội tụ đủ loại hạng người, chẳng lẽ sợ kẻ khác cướp đoạt trắng trợn nên mới dời đi sao?”
Không phải, sao con lừa trọc này có thể rỗi hơi chạy đi chuyển kinh thư?
Hơn nữa hôm nay y lẻn vào, cảm thấy điện Thiên Phật trong truyền thuyết là nơi hòa thượng nào cũng có thể tới, không có lấy một thủ vệ thì cũng thôi đi, ngay cả vị “Kinh động như gặp người Trời” – Tuệ tăng Thiện Tai cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Chuyện này rất kì lạ.
Như thể không quan tâm, như thể cực tự tin…
Thẩm Độc chỉ có thể nghĩ tới 2 khả năng:
Một, 3 quyển Phật Tàng thiên hạ thèm thuồng bấy lâu đã sớm không ở trong điện, nên căn bản không cần thiết phải canh phòng nghiêm ngặt. Hai, Phật Tàng vẫn ở trong điện, nhưng thiền viện Thiên Cơ hoặc chính Tuệ tăng Thiện Tai có lòng tin rằng không kẻ nào có thể mang nó đi.
“Tìm thử một chút xem.”
Hiện giờ không biết gì nhiều nên chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Thẩm Độc đặt cuốn kinh Phật vừa lôi ra về chỗ cũ, sau đó nhanh chóng tìm khắp hậu điện một lượt, nhìn thử xem có chỗ nào huyền ảo bị y bỏ qua hay không.
Không nghĩ rằng, từ đông đến tây, từ tường đến đất đều lục soát kĩ càng nhưng chẳng phát hiện ra manh mối gì.
Ngay cả cái giường La Hán y cũng tìm rồi.
Không có ám cách(*), cũng chẳng có cơ quan gì, nhìn cũng không có dấu vết của trận pháp.
(*) Ám cách: Ngăn tủ bí mật dùng để giấu đồ, chẳng hạn như đục rỗng tường (như trong phim người ta đi gõ gõ vách tường ý), hay sách rỗng, hoặc trong tủ có tủ như ảnh bên dưới.
“Thật sự không có??”
Buồn bực trong lòng bỗng chốc dâng lên ngùn ngụt, đi một chuyến vô ích chẳng thu hoạch được gì, đến một góc 3 quyển Phật Tàng cũng chưa thấy làm y vừa thất vọng vừa tức tối.
Nếu như không phải y đang ở thiền viện Thiên Cơ, đứng trong điện Thiên Phật, chiếu theo tính nết của y thì đã sớm vung một chưởng, phá sập toàn bộ cái hậu điện nhỏ nhoi này rồi!
Mắt không thấy, tâm không phiền!
“Rầm” một tiếng vang lên, y không còn kiên nhẫn lục soát nữa, trực tiếp vung chân đạp thẳng chiếc hộp đặt cạnh giường La Hán, làm nó văng ra xa.
Khóa đồng thau đơn sơ “lạch cạch” rơi trên mặt đất.
Thẩm Độc thoáng ngẩn người: cái hộp này thế mà không khóa?
Chiếc hộp đơn giản được đan bằng mây tre, đạp một cái thì biết đồ vật bên trong tương đối nhẹ, hẳn là một ít quần áo vải vóc.
Tò mò, y đến gần xem thử.
Quả nhiên.
Bên trong hộp mây đặt một bộ tăng bào.
Đáng ra cũng chẳng có gì đặc sắc, Thẩm Độc không phải chưa từng thấy, càng không biết mấy bộ tăng bào đẹp chỗ nào. Nhưng khi nhìn rõ bộ tăng bào được gấp gọn đặt trên cùng hộp, y sửng sốt.
Trắng như tuyết.
Không phải màu xám, màu vàng, thậm chí màu xanh nhạt thường thấy…
Mà trắng như tuyết.
Chất liệu vải vóc cho người ta cảm giác vừa dày dạn vừa nhẹ nhàng thoáng mát, không nhiễm chút tạp sắc, gấp gọn chỉnh tề, lẳng lặng nằm trong hộp mây nhưng vẫn khiến y tưởng như thấy cả một thế giới phủ tuyết trắng ngần.
Hiểu biết của y đối với Phật môn có hạn.
Nhưng mấy ngày gần đây, do buồn chán rỗi hơi, y thường xem mấy quyển kinh văn của lừa trọc, cho nên cũng biết, tăng bào Phật môn nhất quyết không thể dùng năm màu xanh lục, đỏ, vàng, trắng, đen.
Nhưng bộ tăng bào này…
Ống tay áo rộng thùng thình vắt bên mép hộp, lật lên một đoạn.
Mềm mại, trắng muốt mà sạch sẽ.
Thẩm Độc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu bộ tăng bào trắng tuyết này mặc trên người vị Tuệ tăng trong truyền thuyết thì sẽ hợp với sáu chữ “Kinh động như gặp người Trời” đến nhường nào.
Có lẽ tại một đạp của y mà chuỗi tràng hạt vốn nằm bên dưới tăng bào nay bật ra ngoài, đè lên tay áo.
Hẳn là một chuỗi tràng hạt cầm tay.
Mười tám viên, tạc từ gỗ trầm hương sẫm màu, tản ra mùi hương nhè nhẹ khoan khoái. Hạt mẫu châu(*) hình hồ lô treo trên tràng hạt, tua rua thắt nút rủ xuống bên dưới.
(*) Hạt mẫu châu: Hạt ngay bên trên nút thắt ý. (Chuỗi hạt trong truyện tương tự như trong hình này)
Theo bản năng, y vươn tay tới muốn nhặt lên xem thử một chút.
Ai ngờ…
Trong chớp mắt ngay khi bàn tay chạm vào phật châu, không biết có phải chịu ảnh hưởng của nỗi tức giận mới nãy hay không, mạch Xung(1) trong kì kinh bát mạch(2) đột nhiên đau nhói!
(1)Còn gọi là huyết hải kiểm soát khí và huyết toàn cơ thể đưa đến 12 chính kinh, bắt đầu từ bộ phận sinh dục chia làm ba nhánh, một chạy lên đầu, một nhánh chạy theo xương sống, một nhánh xuống tới bàn chân.
(2)Kỳ kinh bát mạch gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch.
“Cạch”
Năm ngón tay thoáng chốc co giật vô lực, Thẩm Độc không thể cầm chắc phật châu được nữa, trong cơn choáng váng thình lình ập đến, trơ mắt nhìn nó rơi xuống mặt đất!
Bước chân lướt đi không một tiếng động.
Thân hình Thẩm Độc chớp nhoáng, trong nháy mắt đã vòng ra phía sau điện Thiên Phật, mùi đàn hương trắng vờn quanh chóp mũi thoáng chốc nhạt bớt đi.
Cảnh tượng trước mắt cũng làm y sững người chốc lát.
Phía sau Phật đường….
Ấy thế mà lại là nơi sinh hoạt hàng ngày của hòa thượng.
Trong góc tường phía tây đặt một chiếc giường La Hán.
Hai bên kê giá sách cao cao chất đầy kinh văn, nhìn qua cực kỳ cổ xưa, nhưng không hề dính một hạt bụi nào, hiển nhiên có người thường đến quét tước.
Một góc khác đặt cái bàn thấp, phía dưới có một chiếc bồ đoàn(*) đơn giản.
(*) Bồ đoàn:
Trên bàn dọn dẹp gọn gàng.
Giấy và bút mực được sắp xếp chỉnh tề.
Thẩm Độc bước tới, nhẹ nhàng nhấc bút lông Hồ Châu nằm trong giá bút lên, phát hiện đầu bút lông nhòn nhọn hơi ươn ướt, hẳn vừa mới dùng trong ngày.
Đáng ra trên bàn phải có không ít kinh văn.
Chỉ có điều…
Đuôi lông mày khẽ nhướn, ánh mắt xoay chuyển, y nhìn khoảng trống trên giá sách: Chỗ khác đều đầy ắp kinh văn, nhưng chỗ này một quyển cũng không có.
Ngẫm lại vừa rồi lúc hòa thượng đi ra có ôm theo vài cuốn kinh văn trong ngực, y nhanh chóng hiểu ra, chắc mấy quyển đặt ở đây đã bị hòa thượng đem theo hết rồi.
Trong đầu đưa ra suy đoán hợp lý, Thẩm Độc chậm rãi buông lỏng ngón tay.
Bút lông Hồ Châu rơi về giá bút, dao động trong không khí một hồi.
Y đang định xoay người tới bên tường xem xét mấy cuốn kinh đặt trên giá sách, nhưng chưa kịp hành động, trong bóng đêm truyền tới tiếng bước chân hỗn độn cách điện Thiên Phật không xa.
Âm thanh mờ nhạt, dần dần rõ ràng.
Có người tới đây.
Thẩm Độc nháy mắt có chút khó chịu, nhưng sợ bị người khác phát hiện, y đành liếc ngang liếc dọc khắp nơi tìm chỗ nấp, rồi đề khí tung người nhảy lên, rơi xuống bả vai rộng lớn của tượng phật Thích Ca Mâu Ni trong điện!
Trong ngoài điện Thiên Phật chỉ ngăn cách bằng một mặt tường.
Nhưng bức tường này chưa đủ cao so với cả tòa đại điện, đứng trên vai tượng phật hoàn toàn có thể thu hết tình hình trong ngoài đại điện vào mắt.
Đầu tượng to lớn trang nghiêm, hoàn hảo che kín bóng dáng y, giấu y vào trong bóng tối.
Rất nhanh, người từ bên ngoài bước vào trong đây.
Một lớn một nhỏ, hai tên hòa thượng.
Người lớn hơn có khuôn mặt dữ tợn, lông mày hoa râm, chắc hẳn tuổi không nhỏ. Trên cổ ông ta đeo một chuỗi phật châu bự chảng, rung rinh lúc lắc theo từng bước chân, va vào nhau phát ra tiếng động.
Còn nhóc con nhỏ tuổi trông chỉ mới mười ba mười bốn, hai mắt linh động, nhìn rất hoạt bát.
Sau khi vào đại điện, đại hòa thượng không nói hai lời, đi thẳng về phía sau điện.
Nhóc hòa thượng không nhịn được liếc mắt nhìn xung quanh.
Cậu nhóc cũng mặc tăng bào xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ tuấn tú, giờ khắc này tràn đầy tò mò, vừa đi vừa gặng hỏi: “Thiện Minh sư thúc, tình hình thực sự nghiêm trọng lắm sao?”
“Còn nghiêm trọng hơn những gì ta tưởng.”
Hòa thượng được gọi là “Thiện Minh sư thúc” trong miệng tiểu sa di tuy tướng mạo hung ác, giọng nói ồm ồm, có nét giống thổ phỉ nhưng vẻ mặt trầm ổn, nghiêm nghị.
“Những kẻ này dám mai phục quanh phụ cận thiền viện, đúng là coi trời bằng vung.”
Tiểu sa di không hiểu, nhíu mày suy tư chốc lát, hỏi thêm: “Đây có phải chính là “Bề nổi của tảng băng trôi”(*) mà Thiện Tai sư thúc đã nói không ạ? Thiền viện chúng ta xưa nay không tranh chấp với bên ngoài, hiện giờ Thẩm đạo chủ không rõ tung tích, ắt không tránh khỏi hiềm nghi, chỉ sợ càng ngày càng lấn sâu vào mưa máu gió tanh bên ngoài.”
(*) Bề nổi của tảng băng trôi: Hàm ý việc gì đó (việc thiền viện bị mai phục) chỉ là một phần nhỏ của cả vấn đề phức tạp (thiền viện bị kéo sâu vào ân oán giang hồ).
“Không sai, đúng là như vậy.”
Đại hòa thượng thở một hơi thật dài, đáy mắt toát lên lo âu, chân không hề dừng lại, vòng qua tượng phật đi vào hậu điện.
“Trừ việc của Võ thánh – Lâu thí chủ năm đó ra, chưa từng thấy thế trận lớn cỡ này.”
Tiểu sa di đã từng nghe chuyện xưa về Lâu Đông Vọng, ánh mắt ngắm nghía điện Thiên Phật càng ngày càng quái lạ, đồng thời nhớ lại lời đồn đãi lan truyền khắp thiền viện Thiên Cơ mấy ngày hôm nay.
“Nghe nói phe chính đạo do vị Bồng Sơn đệ nhất tiên – Cố Chiêu dẫn đầu, hiện đang canh giữ ở phụ cận cửa chùa, chuyện này có thật không ạ?”
“Sợ rằng không giả.”
Thiên Minh đi tới giá sách bên tường, từ đầu đến cuối không nhìn sau lưng tượng phật cao ngất một cái nào, tất nhiên cũng không phát hiện ra Thẩm Độc trốn bên trên, chỉ khe khẽ lắc đầu.
“Bọn họ nghi ngờ Thẩm đạo chủ Yêu Ma đạo chạy trốn tới thiền viện, giống Lâu thí chủ năm ấy, được thiền viện cứu mạng. Gần đây trên giang hồ khắp nơi đều đồn thổi. Lần này tuy rằng công khai tới hỏi thăm, nhưng sự thật là đang âm thầm ép bức chúng ta giao người.”
“Chẳng qua chuyện này cũng không có gì đáng nói.”
“Hiệp khách chính đạo và Yêu Ma đạo vốn như nước với lửa, đến mai phục không có gì đáng trách, đáng sợ chính là Yêu Ma đạo cũng phái không ít người đến, luẩn quẩn quanh phụ cận thiền viện.”
Tiểu sa di cũng bước đến lấy kinh thư.
Một loạt sách dưới cùng trước đó đã được người ôm đi một phần, nay đều được hai người dọn nốt.
Cậu nhóc nghe thấy lời Thiện Minh, lộ ra kinh ngạc: “Người phe chính đạo muốn giết y, còn người Yêu Ma đạo nhất định muốn cứu y. Nói như vậy, rất có thể bọn họ sẽ đánh nhau tại phụ cận cửa chùa chúng ta?”
“Đánh nhau?”
Không phải không thể xảy ra.
Nhưng mấu chốt của vấn đề không nằm ở chỗ này.
Thiện Minh duỗi tay đặt chồng sách chất đống lên chiếc bàn gỗ thấp bé, sửa soạn gọn gàng xong xuôi mới bê lên: “Nếu bọn họ muốn đánh nhau thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng lúc trước, ta từng nghe đám sư huynh xuống núi du lịch trở về nói rằng, đại ma đầu họ Thẩm vừa mất tích, bên trong Yêu Ma đạo lập tức xảy ra nội chiến, chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau, soái quyền đoạt vị…”
“Ôi chao…”
Thì ra là vậy.
Tiểu sa di cũng ôm một chồng kinh thư, hiển nhiên không nghĩ tới đáp án này, phát ra tiếng kêu kinh ngạc. Cậu không phải dạng người ngu ngốc, nháy mắt đã hiểu vì sao Thiện Minh sư thúc dùng từ “đáng sợ”.
“Ý sư thúc là…”
“Đi thôi, nhanh chóng chuyển kinh thư giúp Thiện Tai sư thúc của ngươi.”
Đại hòa thượng Thiên Minh không nói tiếp nữa, hẳn không muốn bàn tiếp về vấn đề này, ôm kinh thư bước ra ngoài điện Thiên Phật, thúc giục tiểu sa di nhanh chân đi cùng.
Tiểu sa di có chút ngẩn ngơ.
Nghĩ tới sự tình bên ngoài cùng những người nọ, cậu cảm thấy thật đáng sợ. Vị Thẩm đạo chủ này là đại ma đầu người người hô đánh hô giết, rơi vào kết cục bây giờ âu cũng đáng đời, nhưng ngẫm lại không khỏi có chút đáng thương.
“Đúng rồi, sư thúc, người này thật sự chạy vào Bất Không sơn, được thiền viện chúng ta cứu sao?”
“Sao có thể? Sợ rằng những kẻ kia Túy Ông chi ý bất tại tửu(*)!
(*) Lời nói có dụng ý khác. (Trong trường hợp này muốn nói rằng đám mai phục lấy cớ đến bắt người để làm những chuyện khác, còn chuyện gì thì mời đọc tiếp)
Đại hòa thượng nở nụ cười trào phúng, nhanh chân bước đi.
Tiểu sa di sững người, không hiểu thâm ý trong lời nói của sư thúc, đứng tại chỗ thất thần một lúc mới sực tỉnh, vội vàng ôm kinh thư đuổi theo.
Đêm đen nặng nề phủ kín.
Thân ảnh hai người bị bóng tối cắn nuốt, không lâu sau ẩn hiện dưới ánh đèn đuốc bên đường phía xa xa, một lớn một nhỏ tạo nên cảm giác cực kì hài hòa.
Bên trong điện Thiên Phật, khắp nơi tĩnh mịch.
Bàn tay Thẩm Độc nhẹ nhàng đặt lên vòng tròn giống như Phật quang sau lưng tượng Phật, lòng bàn tay lạnh ngắt. Y yên lặng gục đầu, mi mắt đen dày rũ xuống che khuất đôi đồng tử âm u lạnh lẽo.
(*) Cái vòng tròn sau lưng tượng phật.
Bất động thật lâu.
Y đứng trong bóng tối, dường như đã hòa thành một thể với tượng phật.
“Ầm.”
Mãi cho đến khi ngọn đèn đốt trên ban thờ trước mặt tượng phật đột nhiên tóe lửa. Rõ ràng tiếng động rất nhỏ, nhưng đặt trong không gian tĩnh lặng cỡ này chẳng khác nào tiếng sấm đánh bên tai.
Mi mắt run khẽ, chậm rãi ngẩng đầu.
Thẩm Độc chậm rì rời khỏi tượng phật. Đèn đuốc mờ nhoẹt hắt lên nửa người y, thấp thoáng thấy chút ấm áp rạng ngời, nhưng nửa người còn lại ẩn trong bóng đêm không sao nhìn rõ.
“Đạo chủ…”
Yêu Ma đạo, mười năm Đạo chủ.
Y là Thẩm Độc đứng trên vạn người…
Ngay cả hòa thượng trong thiền viện, nhắc đến y cũng không dám gọi thẳng ba chữ “Đại ma đầu”, có thể nói là phong quang vô hạn.
Hôm nay, lần đầu tiên y nghe rõ tin tức bên ngoài trong mười mấy ngày gần đây.
Dựa vào đầu óc của y, trong nháy mắt đã phán đoán ra tình huống bên ngoài chỉ qua đôi câu vài lời thoảng bên tai…
Không khác lắm so với dự đoán của y.
Sau một hồi Hồng Môn yến, y lâm vào đường cùng phải chạy trốn về phía Bất Không sơn – nơi thiền viện Thiên Cơ tọa lạc, sau đó ăn may, được hòa thượng kia cứu giúp.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người chính đạo nhất quyết sẽ không buông tha.
Bọn họ xác định được phương hướng y chạy trốn, dùng đầu ngón tay cũng đoán được y nhất định tiến vào thiền viện, hoặc ít nhất cũng ở trong phạm vi Bất Không sơn.
Bởi thế bọn họ cấp tốc chạy tới đây.
Một mặt muốn đàm phán với thiền viện Thiên Cơ, thăm dò ý định của họ, xem thử xem họ có cứu đại ma đầu như mình hay không; mặt khác, sắp xếp mai phục trên các tuyến đường phòng ngừa y trốn trong núi, thừa dịp chạy ra ngoài.
Chẳng qua y không nghĩ rằng, Cố Chiêu cũng đến.
“Ha…”
Nụ cười sáng tỏ, khinh miệt, xuất hiện bên môi Thẩm Độc.
Y hiểu rõ Cố Chiêu, chớp mắt khi nghe thấy pháp hiệu này từ miệng hòa thượng Thiện Minh, y đã biết hắn có ý định gì.
Đối với hết thảy nhân sĩ giang hồ bên ngoài mà nói, lần này chắc chắn là một cơ hội tốt để tiếp cận thiền viện Thiên Cơ.
Túy Ông chi ý bất tại tửu…
Lúc trước Cố Chiêu nói có tin tức về hậu nhân Lâu Đông Vọng, bây giờ lại mò đến thiền viện Thiên Cơ, trừ phi y là đồ ngu mới không nhìn ra thực chất hắn đến vì 3 quyển Phật Tàng.
“Bồng Sơn đệ nhất tiên?”
Có cái rắm!
Người này bề ngoài và khí chất được xưng một chữ “Tiên”, nhưng tính nết cùng diễn xuất chỉ sợ còn đê tiện hơn Thẩm Độc rất nhiều, không chừa thủ đoạn để đạt mục đích.
Về phần tình hình trong Yêu Ma Đạo, không có lấy nửa điểm ngạc nhiên.
Lúc y còn ở đó đã ngấm ngầm chia bè kết phái, đấu đá lẫn nhau. Một khi xảy ra tranh chấp, lập tức động chân động tay, xưa nay không nghe mệnh lệnh.
Chẳng qua mười năm nay, dần dần khuất phục dưới chân y, không dám động đậy.
Chỉ khi nào không còn y nữa…
Thẩm Độc nở nụ cười lạnh lẽo, có thể tưởng tượng ra Thiên Nhai cốc hiện giờ, chỉ sợ thây đã chất thành núi, máu đã đổ thành sông, chém giết điên cuồng mờ mắt.
Ai còn nhớ tới Đạo chủ chứ?
Đúng như lời Thiện Minh đã nói, những kẻ Yêu Ma đạo đến đây chỉ ước gì y chết thật mau, nhân lúc y trọng thượng đoạt mạng y!
Cũng không biết…
Trong trận cắn xé cuồn cuộn, Bùi Vô Tịch sắm vai diễn gì.
Nhưng có gì quan trọng đâu cơ chứ.
Mặc kệ hắn có phản bội mình hay không, tình hình rối ren trên Thiên Nhai cốc, hắn muốn thu dọn cũng không dễ dàng gì.
Cho nên, Yêu Ma đạo chủ, trong thời gian ngắn chưa tới nỗi đổi người.
Chỉ cần y thuận lợi vượt qua phản phệ vào mười ngày sau, tiếp tục tu luyện Lục Hợp Thần quyết, tiến lên từng bước vững vàng. Đến lúc đó vết thương đã coi như khôi phục hoàn toàn, thực lực cũng phục hồi cỡ tám phần.
Tự vệ không thành vấn đề.
Còn lại, phải xem xem làm thế nào tìm thấy một con đường sống bên trong tử cục lúc này.
Mùi đàn hương trắng, thoảng qua chóp mũi.
Thẩm Độc đứng im một chốc, nhẹ nhàng tung người nhảy lên, quay về hậu điện.
Một phần kinh thư trên tường đã được chuyển đi, liếc mắt có chút trống vắng. Những quyển còn lại trên tường, nhìn tên đều là sách cổ Phật môn, hình như không có 3 quyển Phật Tàng kia.
Y chẳng ừ hử câu nào tiếp tục tìm kiếm.
Xem qua toàn bộ kinh thư có cũ có mới nhưng không có một quyển nào ghi nửa chữ võ học.
“Quái lạ, không có?”
Nhấc một quyển kinh văn trong góc bên phải ra, mở đầu bằng câu “Ta nghe như thế này”(*), Thẩm Độc lập tức biết đây là một quyển kinh Phật.
(*) Quyển Diệu Pháp Liên Hoa kinh mà họ Thẩm đọc ở chương trước, đọc xong quyển này xong quẳng luôn 1 quyển Lăng Nghiêm chú, bị anh Trọc bắt được đó.
Lông mày y nhanh chóng xoắn xuýt chặt chẽ: “Cái đám lừa trọc này…”
Từ lúc hòa thượng câm pháp hiệu Bất Ngôn vào, cho đến khi hai sư thúc tới, đều mang kinh thư ở đây đi.
Lẽ nào…
“Quanh phụ cận Bất Không Sơn khẳng định đang hội tụ đủ loại hạng người, chẳng lẽ sợ kẻ khác cướp đoạt trắng trợn nên mới dời đi sao?”
Không phải, sao con lừa trọc này có thể rỗi hơi chạy đi chuyển kinh thư?
Hơn nữa hôm nay y lẻn vào, cảm thấy điện Thiên Phật trong truyền thuyết là nơi hòa thượng nào cũng có thể tới, không có lấy một thủ vệ thì cũng thôi đi, ngay cả vị “Kinh động như gặp người Trời” – Tuệ tăng Thiện Tai cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Chuyện này rất kì lạ.
Như thể không quan tâm, như thể cực tự tin…
Thẩm Độc chỉ có thể nghĩ tới 2 khả năng:
Một, 3 quyển Phật Tàng thiên hạ thèm thuồng bấy lâu đã sớm không ở trong điện, nên căn bản không cần thiết phải canh phòng nghiêm ngặt. Hai, Phật Tàng vẫn ở trong điện, nhưng thiền viện Thiên Cơ hoặc chính Tuệ tăng Thiện Tai có lòng tin rằng không kẻ nào có thể mang nó đi.
“Tìm thử một chút xem.”
Hiện giờ không biết gì nhiều nên chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Thẩm Độc đặt cuốn kinh Phật vừa lôi ra về chỗ cũ, sau đó nhanh chóng tìm khắp hậu điện một lượt, nhìn thử xem có chỗ nào huyền ảo bị y bỏ qua hay không.
Không nghĩ rằng, từ đông đến tây, từ tường đến đất đều lục soát kĩ càng nhưng chẳng phát hiện ra manh mối gì.
Ngay cả cái giường La Hán y cũng tìm rồi.
Không có ám cách(*), cũng chẳng có cơ quan gì, nhìn cũng không có dấu vết của trận pháp.
(*) Ám cách: Ngăn tủ bí mật dùng để giấu đồ, chẳng hạn như đục rỗng tường (như trong phim người ta đi gõ gõ vách tường ý), hay sách rỗng, hoặc trong tủ có tủ như ảnh bên dưới.
“Thật sự không có??”
Buồn bực trong lòng bỗng chốc dâng lên ngùn ngụt, đi một chuyến vô ích chẳng thu hoạch được gì, đến một góc 3 quyển Phật Tàng cũng chưa thấy làm y vừa thất vọng vừa tức tối.
Nếu như không phải y đang ở thiền viện Thiên Cơ, đứng trong điện Thiên Phật, chiếu theo tính nết của y thì đã sớm vung một chưởng, phá sập toàn bộ cái hậu điện nhỏ nhoi này rồi!
Mắt không thấy, tâm không phiền!
“Rầm” một tiếng vang lên, y không còn kiên nhẫn lục soát nữa, trực tiếp vung chân đạp thẳng chiếc hộp đặt cạnh giường La Hán, làm nó văng ra xa.
Khóa đồng thau đơn sơ “lạch cạch” rơi trên mặt đất.
Thẩm Độc thoáng ngẩn người: cái hộp này thế mà không khóa?
Chiếc hộp đơn giản được đan bằng mây tre, đạp một cái thì biết đồ vật bên trong tương đối nhẹ, hẳn là một ít quần áo vải vóc.
Tò mò, y đến gần xem thử.
Quả nhiên.
Bên trong hộp mây đặt một bộ tăng bào.
Đáng ra cũng chẳng có gì đặc sắc, Thẩm Độc không phải chưa từng thấy, càng không biết mấy bộ tăng bào đẹp chỗ nào. Nhưng khi nhìn rõ bộ tăng bào được gấp gọn đặt trên cùng hộp, y sửng sốt.
Trắng như tuyết.
Không phải màu xám, màu vàng, thậm chí màu xanh nhạt thường thấy…
Mà trắng như tuyết.
Chất liệu vải vóc cho người ta cảm giác vừa dày dạn vừa nhẹ nhàng thoáng mát, không nhiễm chút tạp sắc, gấp gọn chỉnh tề, lẳng lặng nằm trong hộp mây nhưng vẫn khiến y tưởng như thấy cả một thế giới phủ tuyết trắng ngần.
Hiểu biết của y đối với Phật môn có hạn.
Nhưng mấy ngày gần đây, do buồn chán rỗi hơi, y thường xem mấy quyển kinh văn của lừa trọc, cho nên cũng biết, tăng bào Phật môn nhất quyết không thể dùng năm màu xanh lục, đỏ, vàng, trắng, đen.
Nhưng bộ tăng bào này…
Ống tay áo rộng thùng thình vắt bên mép hộp, lật lên một đoạn.
Mềm mại, trắng muốt mà sạch sẽ.
Thẩm Độc hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu bộ tăng bào trắng tuyết này mặc trên người vị Tuệ tăng trong truyền thuyết thì sẽ hợp với sáu chữ “Kinh động như gặp người Trời” đến nhường nào.
Có lẽ tại một đạp của y mà chuỗi tràng hạt vốn nằm bên dưới tăng bào nay bật ra ngoài, đè lên tay áo.
Hẳn là một chuỗi tràng hạt cầm tay.
Mười tám viên, tạc từ gỗ trầm hương sẫm màu, tản ra mùi hương nhè nhẹ khoan khoái. Hạt mẫu châu(*) hình hồ lô treo trên tràng hạt, tua rua thắt nút rủ xuống bên dưới.
(*) Hạt mẫu châu: Hạt ngay bên trên nút thắt ý. (Chuỗi hạt trong truyện tương tự như trong hình này)
Theo bản năng, y vươn tay tới muốn nhặt lên xem thử một chút.
Ai ngờ…
Trong chớp mắt ngay khi bàn tay chạm vào phật châu, không biết có phải chịu ảnh hưởng của nỗi tức giận mới nãy hay không, mạch Xung(1) trong kì kinh bát mạch(2) đột nhiên đau nhói!
(1)Còn gọi là huyết hải kiểm soát khí và huyết toàn cơ thể đưa đến 12 chính kinh, bắt đầu từ bộ phận sinh dục chia làm ba nhánh, một chạy lên đầu, một nhánh chạy theo xương sống, một nhánh xuống tới bàn chân.
(2)Kỳ kinh bát mạch gồm: Nhâm mạch, Đốc mạch, Dương duy mạch, Âm duy mạch, Dương Kiều (Kiểu) mạch, Âm Kiều (Kiểu) mạch, Xung mạch và Đái (Đới) mạch.
“Cạch”
Năm ngón tay thoáng chốc co giật vô lực, Thẩm Độc không thể cầm chắc phật châu được nữa, trong cơn choáng váng thình lình ập đến, trơ mắt nhìn nó rơi xuống mặt đất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook