Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ
-
Chương 20: Sóng lớn ẩn trong hoang đảo ở Đông Hải
Mấy ngày sau, mỗi ngày Hạ Như Uyên đều đến đưa giải dược cho Trình Mộc Phong, nhìn hắn nuốt vào mới rời khỏi.
Năm ngày sau, đoàn người giả làm đội buôn đi về phía đông.
Trên đường tất nhiên là có người của quan phủ không ngừng tới kiểm tra, nhưng Trình Mộc Phong trong xe ngựa đã cải trang từ trước, vì vậy mới bình an vô sự.
“Khi nào mới có thể nghỉ ngơi?” Trình Mộc Phong ngáp dài, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bây giờ mới giữa trưa.” Vẻ mặt Hạ Như Uyên kinh ngạc: “Trình thiếu hiệp mệt mỏi?”
“Trong xe ngựa nóng quá.” Trình Mộc Phong sốt ruột vẫy vẫy tay: “Bỏ hai cái lò sưởi đi.”
“Được.” Hạ Như Uyên gật đầu, dặn hạ nhân bỏ lò sưởi.
Ai ngờ sau khi bỏ lò sưởi, Trình Mộc Phong chẳng những không bình tĩnh trở lại, ngược lại càng lúc càng nôn nóng. Đầu tiên là tháo cúc cổ áo ra, sau đó lại ra ngoài cưỡi ngựa, cuối cùng loay hoay phát mệt, hắn mới uể oải cuộn mình ngủ trong xe ngựa.
Hạ Như Uyên nhìn thấy như vậy, trong mắt hiện lên một tia cười âm hiểm.
Đến khi đoàn người đến chỗ bến tàu, chât độc của Trình Mộc Phong mới phát tác, sau đó hắn cảm thấy mình không bình thường, liền hung dữ nắm lấy cổ áo Hạ Như Uyên tra hỏi.
“Trình thiếu hiệp đừng lo lắng.” Hạ Như Uyên dễ dàng gạt tay của Trình Mộc Phong đang nắm cổ áo mình ra, “Đợi đến chỗ của ta, ta hiển nhiên sẽ đưa Trình thiếu hiệp vật ngươi mong muốn.”
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Hai mắt Trình Mộc Phong đỏ ngầu.
“Thi Mâu Phấn mà thôi.” Hạ Như Uyên vỗ vỗ vai hắn: “Đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
“Có hại ta thì các ngươi cũng đừng hòng được lợi gì.” Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.
“Cho nên ta nói Trình thiếu hiệp cứ yên tâm.” Hạ Như Uyên hài lòng nhìn con sư tử đang tức giận trước mặt: “Chỉ cần dọc đường Trình thiếu hiệp ngoan ngoãn, tối đa ba ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi, khi đó, ngươi muốn gì đều có.”
“Từ đây tới Mãng Quốc, ít nhất phải mất mười ngày.” Hai mắt Trình Mộc Phong thất thần, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn Hạ Như Uyên đầy giận dữ.
“Ai nói chúng ta đi Mãng Quốc?” Hạ Như Uyên cười đầy ẩn ý, ra hiệu bảo thủ hạ đỡ Trình Mộc Phong lên thuyền.
Trời nước một màu xanh biếc, một chiếc thuyền lớn căng buồm trắng, chậm rãi chạy về phía biển xa.
Trên thuyền không có hàng hóa, chỉ có âm mưu xấu xa và tham dục vô tận.
Ở trên biển ba ngày, thuyền lớn ngừng lại ở một cái cảng nhỏ.
“Đây là đâu?” Trình Mộc Phong cau mày quan sát hòn đảo nhỏ cỏ hoang mọc thành bụi.
“Trình thiếu hiệp, mời!” Hạ Như Uyên cười mà không nói, chỉ dẫn Trình Mộc Phong đi về phía trước.
Xuyên qua một khu rừng nhỏ, đằng trước xuất hiện một khu nhà tinh xảo.
Vào tiền sảnh, trong phòng có một lục y nam tử, đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nghe thấy có người tiến vào cũng không quay đầu.
“Chủ nhân, người đến rồi.” Hạ Như Uyên cung kính nói rồi lui ra ngoài.
“A…?” Người mặc lục y xoay người, trong mắt tràn đầy ý cười: “Trình thiếu hiệp.”
“Các hạ là?” Trình Mộc Phong nghi hoặc.
“Tại hạ họ Du tên Như.” Người mặc lục y ôm quyền: “Nếu Trình huynh không chê, cứ gọi ta là Tiểu Như.”
“Tiểu Như?” Trình Mộc Phong thầm buồn nôn, người này nhìn qua cũng đã 30 tuổi rồi? Lớn hơn mình hơn mười tuổi, còn gọi Tiểu Như? Vì thế hắn liền ôm quyền chiếu lệ:, “Cả Vương gia Mãng Quốc cũng gọi người là chủ nhân, sao ta dám gọi thẳng tục danh của các hạ.”
“Ta nói được là được.” Du Như nắm tay Trình Mộc Phong, trong mắt có thâm ý khác: “Ta thành tâm muốn kết bạn với Trình thiếu hiệp.”
“Đa tạ nâng đỡ.” Trình Mộc Phong bình tĩnh rút tay lại: “Ta chưa biết các hạ mời ta tới nơi ngàn dặm xa xôi này là có chuyện gì?”
“Cái này vài ngày nữa hãy bàn.” Du Như bước ra ngoài, “Trình huynh, mời bên này. Chúng ta đi xem phòng ngủ của ngươi.”
Lúc ăn cơm tối, Trình Mộc Phong lấy cớ thân thể không thoải mái, đến cửa cũng không muốn ra.
Một lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo truyền đến, tuy người đó cố gắng dùng nội lực che dấu, nhưng đối với Trình Mộc Phong mà nói, hắn vẫn nghe được rất rõ ràng.
Du Như đẩy cửa phòng ra, đầu tiên thấy Trình Mộc Phong cuộn mình ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạc thần.
“Trình huynh, ngươi không sao chứ?” Vẻ mặt Du Như kinh ngạc, ngồi trên giường hắn.
Mẹ nó, quả nhiên là cùng một ổ với tên họ Hạ kia, vẻ mặt giả tạo giống nhau như đúc.
Trình Mộc Phong vừa thầm chửi, vừa vờ suy yếu nắm lấy ống tay áo của gã: “Thuốc… cho ta thuốc.”
“Thuốc gì?” Du Như mở to hai mắt.
Trong mắt Trình Mộc Phong đều là tia máu, nóng nảy đến mức muốn đập đầu vào tường.
“Trình huynh!” Du Như nhanh tay lẹ mắt túm chặt Trình Mộc Phong, dang tay ôm hắn vào trong lòng mình.
“Thuốc…” Trình Mộc Phong có vẻ rất suy yếu, không còn sức mở mắt nữa.
Miệng Du Như cong lên thành nụ cười âm hiểm, lấy một viên thuốc từ trong tay áo nhét vào miệng Trình Mộc Phong.
Trình Mộc Phong có thuốc, rất nhanh bình tĩnh trở lại, mê man ngủ đi.
Du Như đưa tay thăm dò mạch đập của hắn một chút, sau đó ra ngoài.
Trình Mộc Phong nằm ở trên giường thở gấp, thật là mệt còn hơn so với giết người luận võ.
Sau đó, mỗi buổi sáng, Du Như đều đưa giải dược khi Trình Mộc Phong phát tác, để hắn chịu khổ nhưng không thể làm hại chính mình, không sớm cũng không chậm.
Năm ngày sau, Trình Mộc Phong rốt cục nhịn không nổi nữa, sầm mặt chủ động đi tìm Du Như.
“Vốn muốn Trình thiếu hiệp nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng nếu Trình thiếu hiệp sốt ruột, ta cũng không dong dài nữa.” Du Như cong cong khóe miệng: “Tại hạ muốn Trình thiếu hiệp giúp ta diệt Mãng Quốc.”
“Diệt Mãng Quốc?” Trình Mộc Phong nhíu mày, “Ta tưởng ngươi muốn ta giết Hoa Thiên Lang giúp ngươi, không ngờ là chuyện nhỏ này.”
“Họ Hoa kia sẽ bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Trong mắt Du Như hiện lên tia sáng: “Nhưng trước tiên, ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta.”
“Tùy ngươi!” Trình Mộc Phong uống trà: “Kế hoạch của ngươi, ta sẽ giúp. Chỉ cần ngươi đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện của ta.”
“Việc đó thì Trình thiếu hiệp cứ yên tâm.” Du Như gật đầu, khóe mắt ánh lên tia tà mị: “Ta bảo đảm không quên, sẽ còn cho ngươi nhiều hơn ngươi muốn.”
Trình Mộc Phong nghe vậy thì cười nhạo, không có ý kiến gì.
Mặt Du Như mặt nhìn không rõ là ý gì, nhưng trong mắt có dã tâm, có tham dục, lại có chút… ngượng ngùng.
Hắn ngồi thuyền nhỏ với gã, rẽ một cái là ra cảng tránh gió.
Nếu không tận mắt thấy, Trình Mộc Phong cũng không thể tưởng tượng được, gần một cái đảo nhỏ, có thể che dấu một lượng thuỷ quân lớn như vậy.
Chiến thuyền xếp ngay ngắn chỉnh tề, đều căng buồm trắng, vừa thấy liền biết có không ít người.
“Thế nào?” Du Như Như cực kỳ hài lòng khi trong mắt hắn có sự kinh ngạc.
“Du công tử quả nhiên không phải phàm nhân.” Trình Mộc Phong mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh khen ngợi. Cái khác thì không biết, chứ những lời này từ nhỏ đã nghe đến lớn. Mỗi lần Thần bảo chủ phạm sai lầm, đều ngồi xổm trước mặt sư phụ nói đi nói lại, đến mức mình thuộc lòng rồi!
Nghe thấy tiếng Du công tử của hắn, Du Như có chút không vui. Mấy ngày này dù thế nào đi nữa, Trình Mộc Phong cũng không chịu gọi tên gã.
“Nghe nói Trình huynh huấn luyện thuỷ quân được ba năm ở Nam Hải, ta đây có thể tên tâm giao nhóm người này cho Trình huynh.” Du Như đưa một tấm lệnh bài cho hắn: “Dựa vào cái này, sẽ không ai dám làm trái ý của Trình huynh.”
Trình Mộc Phong bình tĩnh đưa tay ra muốn nhận lấy lệnh bài, lại bị Du Như nắm lấy tay phải, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhìn vào ánh mắt có chút ái muội của gã, Trình Mộc Phong cố kiềm chế lắm mới không rụt tay về, mặc kệ cho gã vuốt ve.
Phát điên mất!
Lần này lão tử thiệt thòi lớn!
Trước kia thì nói thật hay, chỉ cần đánh nhau, tại sao hiện tại còn muốn ta bán sắc?
Trở về phải đòi bồi thường từ sư phụ!
Lúc ăn cơm tối, Du Như mặc mặc áo đơn màu tuyết trắng, ngón tay có đeo nhẫn bằng ngọc lưu ly, dưới ánh đèn chiếu ra ánh sáng năm màu.
“Trình huynh, ta kính ngươi.” Chén rượu noãn Ngọc, rượu ngon nhất, được ngón tay như ngọc bưng lên, ghé vào miệng Trình Mộc Phong.
Tránh không khỏi, Trình Mộc Phong đành phải ngửa đầu uống hết chén rượu kia.
Trong mắt Du Như có ý cười, thu chén rượu về, ghé sát vào môi mình, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Tại sao tên này dâm đãng như vậy? Trong lòng Trình Mộc Phong thiếu chút nữa phát điên, nhưng mặt lại phải vờ bình tĩnh.
Vì thế càng nhớ tiểu hài tử, y sẽ không làm bộ làm tịch, đến hôn môi cũng ngây ngô đến quên hô hấp. Nhưng chỉ cần động tác giơ tay nhướng mắt cũng gợi lên dục vọng của mình..
Như vậy mới là yêu chứ…
Cười ngây ngô.
Du Như thấy thế liền bất mãn, mình đã bày tỏ rõ ràng như vậy, nhưng hắn… Đây là cái phản ứng gì?!
Thành Tinh Mộ, Phương Hử đang nằm sấp viết gì đó trong thư phòng.
“Viết cái gì vậy?” Chu Tử đi ngang qua thư phòng, thấy vậy rất tò mò, thò đầu vào hỏi y.
“A!” Phương Hử ba chân bốn cẳng bổ nhào đè lên bàn: “Không được xem, ra ngoài!”
“Không xem thì không xem, chỉ cần con nói một tiếng, ta sẽ không tranh, nhưng con nằm sấp trên nghiên mực làm gì?” Chu Tử dở khóc dở cười.
Mặt Phương Hử đỏ lên, khi phụ thân đi rồi thì tìm vải sạch, lau dấu mực trên bụng mình.
Sau đó thổi khô nét mực trên tờ giấy, gấp xếp lại cẩn thận, y mở ra ngăn tủ, nhẹ nhàng đặt tờ giấy đó vào chỗ đống giấy khác, cuối cùng để một cái hủ đường đè lên trên.
Đã xa Mộc Phong ba tháng rồi..
Tiểu hài tử thở dài.
Tuy phụ thân không cho mình ra ngoài, nhưng nha đầu, hạ nhân trong phủ rảnh rỗi không có việc gì làm liền tụ lại một chỗ líu ríu, hữu ý vô ý, cũng có một hai tin đồn đến tai mình.
Thì ra Mộc Phong bị truy nã trên hoàng bảng, Thiên Tử đương triều treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai truy bắt được hắn.
Toàn bộ giang hồ đều tìm hắn, nhưng hắn như độn thổ vậy, không ai tìm thấy.
Vì thế tâm tình tiểu hài tử rất kém, khuôn mặt cũng không giả vờ cười được.
Sau này, Thịnh Kinh truyền thư đến, trên phong thư màu vàng rõ ràng viết tên mình, dán xi đỏ thẩm, phía trên còn để Long ấn.
Nghi hoặc mở phong thư ra, bên trong là chữ viết rồng bay phượng múa của Đương Kim Thiên Tử.
Hoàng thượng nói muốn mượn dùng Mộc Phong một chút, chờ việc mọi việc được giải quyết, sẽ ban thánh chỉ cho mình và hắn thành hôn.
“Không cho mượn có được không?” Tiểu hài tử chép miệng, đưa tay chọc phong thư.
Không ai trả lời, nhưng mình biết câu trả lời: Không được.
Vậy thì mượn đi.
Năm ngày sau, đoàn người giả làm đội buôn đi về phía đông.
Trên đường tất nhiên là có người của quan phủ không ngừng tới kiểm tra, nhưng Trình Mộc Phong trong xe ngựa đã cải trang từ trước, vì vậy mới bình an vô sự.
“Khi nào mới có thể nghỉ ngơi?” Trình Mộc Phong ngáp dài, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Bây giờ mới giữa trưa.” Vẻ mặt Hạ Như Uyên kinh ngạc: “Trình thiếu hiệp mệt mỏi?”
“Trong xe ngựa nóng quá.” Trình Mộc Phong sốt ruột vẫy vẫy tay: “Bỏ hai cái lò sưởi đi.”
“Được.” Hạ Như Uyên gật đầu, dặn hạ nhân bỏ lò sưởi.
Ai ngờ sau khi bỏ lò sưởi, Trình Mộc Phong chẳng những không bình tĩnh trở lại, ngược lại càng lúc càng nôn nóng. Đầu tiên là tháo cúc cổ áo ra, sau đó lại ra ngoài cưỡi ngựa, cuối cùng loay hoay phát mệt, hắn mới uể oải cuộn mình ngủ trong xe ngựa.
Hạ Như Uyên nhìn thấy như vậy, trong mắt hiện lên một tia cười âm hiểm.
Đến khi đoàn người đến chỗ bến tàu, chât độc của Trình Mộc Phong mới phát tác, sau đó hắn cảm thấy mình không bình thường, liền hung dữ nắm lấy cổ áo Hạ Như Uyên tra hỏi.
“Trình thiếu hiệp đừng lo lắng.” Hạ Như Uyên dễ dàng gạt tay của Trình Mộc Phong đang nắm cổ áo mình ra, “Đợi đến chỗ của ta, ta hiển nhiên sẽ đưa Trình thiếu hiệp vật ngươi mong muốn.”
“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Hai mắt Trình Mộc Phong đỏ ngầu.
“Thi Mâu Phấn mà thôi.” Hạ Như Uyên vỗ vỗ vai hắn: “Đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
“Có hại ta thì các ngươi cũng đừng hòng được lợi gì.” Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.
“Cho nên ta nói Trình thiếu hiệp cứ yên tâm.” Hạ Như Uyên hài lòng nhìn con sư tử đang tức giận trước mặt: “Chỉ cần dọc đường Trình thiếu hiệp ngoan ngoãn, tối đa ba ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi, khi đó, ngươi muốn gì đều có.”
“Từ đây tới Mãng Quốc, ít nhất phải mất mười ngày.” Hai mắt Trình Mộc Phong thất thần, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn Hạ Như Uyên đầy giận dữ.
“Ai nói chúng ta đi Mãng Quốc?” Hạ Như Uyên cười đầy ẩn ý, ra hiệu bảo thủ hạ đỡ Trình Mộc Phong lên thuyền.
Trời nước một màu xanh biếc, một chiếc thuyền lớn căng buồm trắng, chậm rãi chạy về phía biển xa.
Trên thuyền không có hàng hóa, chỉ có âm mưu xấu xa và tham dục vô tận.
Ở trên biển ba ngày, thuyền lớn ngừng lại ở một cái cảng nhỏ.
“Đây là đâu?” Trình Mộc Phong cau mày quan sát hòn đảo nhỏ cỏ hoang mọc thành bụi.
“Trình thiếu hiệp, mời!” Hạ Như Uyên cười mà không nói, chỉ dẫn Trình Mộc Phong đi về phía trước.
Xuyên qua một khu rừng nhỏ, đằng trước xuất hiện một khu nhà tinh xảo.
Vào tiền sảnh, trong phòng có một lục y nam tử, đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nghe thấy có người tiến vào cũng không quay đầu.
“Chủ nhân, người đến rồi.” Hạ Như Uyên cung kính nói rồi lui ra ngoài.
“A…?” Người mặc lục y xoay người, trong mắt tràn đầy ý cười: “Trình thiếu hiệp.”
“Các hạ là?” Trình Mộc Phong nghi hoặc.
“Tại hạ họ Du tên Như.” Người mặc lục y ôm quyền: “Nếu Trình huynh không chê, cứ gọi ta là Tiểu Như.”
“Tiểu Như?” Trình Mộc Phong thầm buồn nôn, người này nhìn qua cũng đã 30 tuổi rồi? Lớn hơn mình hơn mười tuổi, còn gọi Tiểu Như? Vì thế hắn liền ôm quyền chiếu lệ:, “Cả Vương gia Mãng Quốc cũng gọi người là chủ nhân, sao ta dám gọi thẳng tục danh của các hạ.”
“Ta nói được là được.” Du Như nắm tay Trình Mộc Phong, trong mắt có thâm ý khác: “Ta thành tâm muốn kết bạn với Trình thiếu hiệp.”
“Đa tạ nâng đỡ.” Trình Mộc Phong bình tĩnh rút tay lại: “Ta chưa biết các hạ mời ta tới nơi ngàn dặm xa xôi này là có chuyện gì?”
“Cái này vài ngày nữa hãy bàn.” Du Như bước ra ngoài, “Trình huynh, mời bên này. Chúng ta đi xem phòng ngủ của ngươi.”
Lúc ăn cơm tối, Trình Mộc Phong lấy cớ thân thể không thoải mái, đến cửa cũng không muốn ra.
Một lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo truyền đến, tuy người đó cố gắng dùng nội lực che dấu, nhưng đối với Trình Mộc Phong mà nói, hắn vẫn nghe được rất rõ ràng.
Du Như đẩy cửa phòng ra, đầu tiên thấy Trình Mộc Phong cuộn mình ở trên giường, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lạc thần.
“Trình huynh, ngươi không sao chứ?” Vẻ mặt Du Như kinh ngạc, ngồi trên giường hắn.
Mẹ nó, quả nhiên là cùng một ổ với tên họ Hạ kia, vẻ mặt giả tạo giống nhau như đúc.
Trình Mộc Phong vừa thầm chửi, vừa vờ suy yếu nắm lấy ống tay áo của gã: “Thuốc… cho ta thuốc.”
“Thuốc gì?” Du Như mở to hai mắt.
Trong mắt Trình Mộc Phong đều là tia máu, nóng nảy đến mức muốn đập đầu vào tường.
“Trình huynh!” Du Như nhanh tay lẹ mắt túm chặt Trình Mộc Phong, dang tay ôm hắn vào trong lòng mình.
“Thuốc…” Trình Mộc Phong có vẻ rất suy yếu, không còn sức mở mắt nữa.
Miệng Du Như cong lên thành nụ cười âm hiểm, lấy một viên thuốc từ trong tay áo nhét vào miệng Trình Mộc Phong.
Trình Mộc Phong có thuốc, rất nhanh bình tĩnh trở lại, mê man ngủ đi.
Du Như đưa tay thăm dò mạch đập của hắn một chút, sau đó ra ngoài.
Trình Mộc Phong nằm ở trên giường thở gấp, thật là mệt còn hơn so với giết người luận võ.
Sau đó, mỗi buổi sáng, Du Như đều đưa giải dược khi Trình Mộc Phong phát tác, để hắn chịu khổ nhưng không thể làm hại chính mình, không sớm cũng không chậm.
Năm ngày sau, Trình Mộc Phong rốt cục nhịn không nổi nữa, sầm mặt chủ động đi tìm Du Như.
“Vốn muốn Trình thiếu hiệp nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng nếu Trình thiếu hiệp sốt ruột, ta cũng không dong dài nữa.” Du Như cong cong khóe miệng: “Tại hạ muốn Trình thiếu hiệp giúp ta diệt Mãng Quốc.”
“Diệt Mãng Quốc?” Trình Mộc Phong nhíu mày, “Ta tưởng ngươi muốn ta giết Hoa Thiên Lang giúp ngươi, không ngờ là chuyện nhỏ này.”
“Họ Hoa kia sẽ bị tiêu diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Trong mắt Du Như hiện lên tia sáng: “Nhưng trước tiên, ta muốn lấy lại thứ thuộc về ta.”
“Tùy ngươi!” Trình Mộc Phong uống trà: “Kế hoạch của ngươi, ta sẽ giúp. Chỉ cần ngươi đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện của ta.”
“Việc đó thì Trình thiếu hiệp cứ yên tâm.” Du Như gật đầu, khóe mắt ánh lên tia tà mị: “Ta bảo đảm không quên, sẽ còn cho ngươi nhiều hơn ngươi muốn.”
Trình Mộc Phong nghe vậy thì cười nhạo, không có ý kiến gì.
Mặt Du Như mặt nhìn không rõ là ý gì, nhưng trong mắt có dã tâm, có tham dục, lại có chút… ngượng ngùng.
Hắn ngồi thuyền nhỏ với gã, rẽ một cái là ra cảng tránh gió.
Nếu không tận mắt thấy, Trình Mộc Phong cũng không thể tưởng tượng được, gần một cái đảo nhỏ, có thể che dấu một lượng thuỷ quân lớn như vậy.
Chiến thuyền xếp ngay ngắn chỉnh tề, đều căng buồm trắng, vừa thấy liền biết có không ít người.
“Thế nào?” Du Như Như cực kỳ hài lòng khi trong mắt hắn có sự kinh ngạc.
“Du công tử quả nhiên không phải phàm nhân.” Trình Mộc Phong mặt không đổi sắc, tim không đập mạnh khen ngợi. Cái khác thì không biết, chứ những lời này từ nhỏ đã nghe đến lớn. Mỗi lần Thần bảo chủ phạm sai lầm, đều ngồi xổm trước mặt sư phụ nói đi nói lại, đến mức mình thuộc lòng rồi!
Nghe thấy tiếng Du công tử của hắn, Du Như có chút không vui. Mấy ngày này dù thế nào đi nữa, Trình Mộc Phong cũng không chịu gọi tên gã.
“Nghe nói Trình huynh huấn luyện thuỷ quân được ba năm ở Nam Hải, ta đây có thể tên tâm giao nhóm người này cho Trình huynh.” Du Như đưa một tấm lệnh bài cho hắn: “Dựa vào cái này, sẽ không ai dám làm trái ý của Trình huynh.”
Trình Mộc Phong bình tĩnh đưa tay ra muốn nhận lấy lệnh bài, lại bị Du Như nắm lấy tay phải, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Nhìn vào ánh mắt có chút ái muội của gã, Trình Mộc Phong cố kiềm chế lắm mới không rụt tay về, mặc kệ cho gã vuốt ve.
Phát điên mất!
Lần này lão tử thiệt thòi lớn!
Trước kia thì nói thật hay, chỉ cần đánh nhau, tại sao hiện tại còn muốn ta bán sắc?
Trở về phải đòi bồi thường từ sư phụ!
Lúc ăn cơm tối, Du Như mặc mặc áo đơn màu tuyết trắng, ngón tay có đeo nhẫn bằng ngọc lưu ly, dưới ánh đèn chiếu ra ánh sáng năm màu.
“Trình huynh, ta kính ngươi.” Chén rượu noãn Ngọc, rượu ngon nhất, được ngón tay như ngọc bưng lên, ghé vào miệng Trình Mộc Phong.
Tránh không khỏi, Trình Mộc Phong đành phải ngửa đầu uống hết chén rượu kia.
Trong mắt Du Như có ý cười, thu chén rượu về, ghé sát vào môi mình, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm.
Tại sao tên này dâm đãng như vậy? Trong lòng Trình Mộc Phong thiếu chút nữa phát điên, nhưng mặt lại phải vờ bình tĩnh.
Vì thế càng nhớ tiểu hài tử, y sẽ không làm bộ làm tịch, đến hôn môi cũng ngây ngô đến quên hô hấp. Nhưng chỉ cần động tác giơ tay nhướng mắt cũng gợi lên dục vọng của mình..
Như vậy mới là yêu chứ…
Cười ngây ngô.
Du Như thấy thế liền bất mãn, mình đã bày tỏ rõ ràng như vậy, nhưng hắn… Đây là cái phản ứng gì?!
Thành Tinh Mộ, Phương Hử đang nằm sấp viết gì đó trong thư phòng.
“Viết cái gì vậy?” Chu Tử đi ngang qua thư phòng, thấy vậy rất tò mò, thò đầu vào hỏi y.
“A!” Phương Hử ba chân bốn cẳng bổ nhào đè lên bàn: “Không được xem, ra ngoài!”
“Không xem thì không xem, chỉ cần con nói một tiếng, ta sẽ không tranh, nhưng con nằm sấp trên nghiên mực làm gì?” Chu Tử dở khóc dở cười.
Mặt Phương Hử đỏ lên, khi phụ thân đi rồi thì tìm vải sạch, lau dấu mực trên bụng mình.
Sau đó thổi khô nét mực trên tờ giấy, gấp xếp lại cẩn thận, y mở ra ngăn tủ, nhẹ nhàng đặt tờ giấy đó vào chỗ đống giấy khác, cuối cùng để một cái hủ đường đè lên trên.
Đã xa Mộc Phong ba tháng rồi..
Tiểu hài tử thở dài.
Tuy phụ thân không cho mình ra ngoài, nhưng nha đầu, hạ nhân trong phủ rảnh rỗi không có việc gì làm liền tụ lại một chỗ líu ríu, hữu ý vô ý, cũng có một hai tin đồn đến tai mình.
Thì ra Mộc Phong bị truy nã trên hoàng bảng, Thiên Tử đương triều treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai truy bắt được hắn.
Toàn bộ giang hồ đều tìm hắn, nhưng hắn như độn thổ vậy, không ai tìm thấy.
Vì thế tâm tình tiểu hài tử rất kém, khuôn mặt cũng không giả vờ cười được.
Sau này, Thịnh Kinh truyền thư đến, trên phong thư màu vàng rõ ràng viết tên mình, dán xi đỏ thẩm, phía trên còn để Long ấn.
Nghi hoặc mở phong thư ra, bên trong là chữ viết rồng bay phượng múa của Đương Kim Thiên Tử.
Hoàng thượng nói muốn mượn dùng Mộc Phong một chút, chờ việc mọi việc được giải quyết, sẽ ban thánh chỉ cho mình và hắn thành hôn.
“Không cho mượn có được không?” Tiểu hài tử chép miệng, đưa tay chọc phong thư.
Không ai trả lời, nhưng mình biết câu trả lời: Không được.
Vậy thì mượn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook