Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều
-
Chương 4: Cô sống lại rồi? (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lạnh, đau.
Vừa ướt vừa lạnh.
Đầu đau như bị u đầu sứt trán.
Khi cô dần dần có tri giác, Tần Man liền cảm thấy mình có khả năng bị Trang Dã ngược xác sau khi chết.
Nếu không rõ ràng là ngực và tim trúng đạn, vì sao đầu lại đau muốn chết.
Nhưng làm quân nhân nhạy cảm, trước khi Tần Man cảm giác được tri giác đã đột nhiên mở to mắt trước tiên, trước mắt một màu trắng, và căn phòng yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ, trên bệ cửa sổ trưng bày một chậu cây nhỏ đang tắm rửa dưới ánh sáng, tất cả tốt đẹp như vậy.
Không có tiếng súng chói tai kia, không có nụ cười nhe răng đắc ý của Trang Dã, và đêm tối nặng nề vô biên trước lúc mất đi ý thức.
Nơi này... Là nơi nào?
Tần Man bỗng nhiên bật dậy từ trên giường, nhìn quanh một vòng xung quanh.
Hoàn cảnh lạ lẫm lại an toàn này là nơi nào?
Vì sao cô lại ở chỗ này?
Chẳng phải cô bị bắn chết sao?
Đang lúc cô cảm thấy rất kỳ quái, đột nhiên cửa bị mở ra, một người đàn ông mặc trang phục huấn luyện vội vã đi tới từ bên ngoài.
"Cô đã tỉnh rồi à?" người đàn ông đó vừa nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lông mày vặn chặt, nói: "Tần Man, cô đã không thích ứng với huấn luyện của quân đội, thì sớm muộn cũng rời khỏi nơi này, lần này huấn luyện leo trèo bị ngã xuống vũng bùn, lần sau nhỡ đâu còn có huấn luyện của anh ta thì đâu? Có phải cô muốn tất cả mọi người biết cô là nữ giả nam trà trộn vào quân đội hay không!"
Ngữ khí của anh ta rất nghiêm khắc, nhưng lúc này Tần Man không có tâm trạng chú ý, càng không để ý chữ Man anh ta gọi mình và âm tiết rất kỳ quái, ngược lại chỉ để ý câu nói... Nữ giả nam trà trộn vào quân đội?
Cô không nghe lầm chứ, nữ giả nam?!
Trà trộn vào quân đội?
Tần Man cúi đầu nhìn bộ đồ rằn ri dính đầy nước bùn trên người mình, trách không được vừa rồi cô mới cảm thấy lạnh như vậy.
Thế nhưng vì sao cô lại mặc đồ rằn ri, nữ giả nam trà trộn vào quân đội?
Tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông đứng bên giường thấy cô không nói một lời ngồi ở chỗ đó, không khỏi cảm thấy hình như có chút kỳ quái, dĩ vãng lúc này cô nên sớm khóc lóc làm ầm lên mới đúng.
Vì thế, anh ta hơi có chút chần chờ hỏi: "Cô vẫn ổn đấy chứ? Có cần tôi lại tìm bác sĩ đến xem hay không? Lần này là tôi đưa cô tới, dù bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô, cũng sẽ không bại lộ."
Anh ta cho rằng người trước mắt thật sự bị té bị thương đầu, cho nên mới ngu ngốc ngơ ngác không nói lời nào như vậy.
Dù sao với nhận biết và giao tình của bọn họ từ nhỏ đến lớn, cô hoàn toàn chính là một thiên kim tiểu thư được nuôi đến nỗi điêu ngoa bốc đồng.
Nếu không cũng sẽ không vì có thể nhích lại gần mình, mà lợi dụng chức vụ của cha đục nước béo cò nữ giả nam đi vào quân đội, còn ầm ĩ ra những chuyện này.
Nếu không phải năm đó chú Tần có ơn với bọn họ, anh căn bản sẽ không giấu diếm thay cô, thậm chí còn chủ động ôm lấy chuyện này, sợ thân phận của cô bị bại lộ.
Vừa nghĩ tới chú Tần tốt bụng, trong lòng của anh có chút nhụt chí mà chuẩn bị đi gọi người.
Nhưng vào lúc này, người một mực ngồi ở chỗ đó không nói gì bỗng nhiên nhảy xuống từ trên giường, trực tiếp gạt anh ta ra, xông về phía ngoài cửa đi ra ngoài.
Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức khiến người đàn ông đó căn bản không kịp phản ứng.
Chờ đến khi phản ứng lại, người đã sớm rời khỏi phòng.
Anh ta vội vàng đuổi theo, đồng thời ý đồ gọi cô lại: “Tần Man, Tần Man!"
Đáng tiếc, người đã chạy đi căn bản không bởi vì anh ta la lên mà có chút dừng lại.
Bởi vì, não bộ bị thương, có chấn động não rất nhỏ, cô chạy như lao đi, nhưng mặc dù như thế cô vẫn xông ra ngoài với tốc độ lớn nhất.
Chỉ vì cô muốn trở về.
Lạnh, đau.
Vừa ướt vừa lạnh.
Đầu đau như bị u đầu sứt trán.
Khi cô dần dần có tri giác, Tần Man liền cảm thấy mình có khả năng bị Trang Dã ngược xác sau khi chết.
Nếu không rõ ràng là ngực và tim trúng đạn, vì sao đầu lại đau muốn chết.
Nhưng làm quân nhân nhạy cảm, trước khi Tần Man cảm giác được tri giác đã đột nhiên mở to mắt trước tiên, trước mắt một màu trắng, và căn phòng yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp chiếu vào từ ngoài cửa sổ, trên bệ cửa sổ trưng bày một chậu cây nhỏ đang tắm rửa dưới ánh sáng, tất cả tốt đẹp như vậy.
Không có tiếng súng chói tai kia, không có nụ cười nhe răng đắc ý của Trang Dã, và đêm tối nặng nề vô biên trước lúc mất đi ý thức.
Nơi này... Là nơi nào?
Tần Man bỗng nhiên bật dậy từ trên giường, nhìn quanh một vòng xung quanh.
Hoàn cảnh lạ lẫm lại an toàn này là nơi nào?
Vì sao cô lại ở chỗ này?
Chẳng phải cô bị bắn chết sao?
Đang lúc cô cảm thấy rất kỳ quái, đột nhiên cửa bị mở ra, một người đàn ông mặc trang phục huấn luyện vội vã đi tới từ bên ngoài.
"Cô đã tỉnh rồi à?" người đàn ông đó vừa nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lông mày vặn chặt, nói: "Tần Man, cô đã không thích ứng với huấn luyện của quân đội, thì sớm muộn cũng rời khỏi nơi này, lần này huấn luyện leo trèo bị ngã xuống vũng bùn, lần sau nhỡ đâu còn có huấn luyện của anh ta thì đâu? Có phải cô muốn tất cả mọi người biết cô là nữ giả nam trà trộn vào quân đội hay không!"
Ngữ khí của anh ta rất nghiêm khắc, nhưng lúc này Tần Man không có tâm trạng chú ý, càng không để ý chữ Man anh ta gọi mình và âm tiết rất kỳ quái, ngược lại chỉ để ý câu nói... Nữ giả nam trà trộn vào quân đội?
Cô không nghe lầm chứ, nữ giả nam?!
Trà trộn vào quân đội?
Tần Man cúi đầu nhìn bộ đồ rằn ri dính đầy nước bùn trên người mình, trách không được vừa rồi cô mới cảm thấy lạnh như vậy.
Thế nhưng vì sao cô lại mặc đồ rằn ri, nữ giả nam trà trộn vào quân đội?
Tất cả rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông đứng bên giường thấy cô không nói một lời ngồi ở chỗ đó, không khỏi cảm thấy hình như có chút kỳ quái, dĩ vãng lúc này cô nên sớm khóc lóc làm ầm lên mới đúng.
Vì thế, anh ta hơi có chút chần chờ hỏi: "Cô vẫn ổn đấy chứ? Có cần tôi lại tìm bác sĩ đến xem hay không? Lần này là tôi đưa cô tới, dù bác sĩ kiểm tra toàn thân cho cô, cũng sẽ không bại lộ."
Anh ta cho rằng người trước mắt thật sự bị té bị thương đầu, cho nên mới ngu ngốc ngơ ngác không nói lời nào như vậy.
Dù sao với nhận biết và giao tình của bọn họ từ nhỏ đến lớn, cô hoàn toàn chính là một thiên kim tiểu thư được nuôi đến nỗi điêu ngoa bốc đồng.
Nếu không cũng sẽ không vì có thể nhích lại gần mình, mà lợi dụng chức vụ của cha đục nước béo cò nữ giả nam đi vào quân đội, còn ầm ĩ ra những chuyện này.
Nếu không phải năm đó chú Tần có ơn với bọn họ, anh căn bản sẽ không giấu diếm thay cô, thậm chí còn chủ động ôm lấy chuyện này, sợ thân phận của cô bị bại lộ.
Vừa nghĩ tới chú Tần tốt bụng, trong lòng của anh có chút nhụt chí mà chuẩn bị đi gọi người.
Nhưng vào lúc này, người một mực ngồi ở chỗ đó không nói gì bỗng nhiên nhảy xuống từ trên giường, trực tiếp gạt anh ta ra, xông về phía ngoài cửa đi ra ngoài.
Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức khiến người đàn ông đó căn bản không kịp phản ứng.
Chờ đến khi phản ứng lại, người đã sớm rời khỏi phòng.
Anh ta vội vàng đuổi theo, đồng thời ý đồ gọi cô lại: “Tần Man, Tần Man!"
Đáng tiếc, người đã chạy đi căn bản không bởi vì anh ta la lên mà có chút dừng lại.
Bởi vì, não bộ bị thương, có chấn động não rất nhỏ, cô chạy như lao đi, nhưng mặc dù như thế cô vẫn xông ra ngoài với tốc độ lớn nhất.
Chỉ vì cô muốn trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook