“Hai người đàn ông...!ư a?” Cố Lăng Tuyệt lặp lại, vẻ mặt kỳ quái.
Tai Thư Lâm đều đỏ muốn rỉ máu, “Thì, cậu biết đấy.”
Cố Lăng Tuyệt cau mày: “Sao lại có thứ này?”
“Đừng quan tâm chuyện đó, rồi có coi không?”
Cố Lăng Tuyệt không nói, hai mắt như muốn cắm rễ trên thân bạn cùng bàn.
Thư Lâm bị nhìn không được tự nhiên lắm, mặt càng đỏ hơn, lúng túng cúi đầu thu điện thoại, “Cậu...!cậu không xem thì thôi.”
Dù sao cậu cũng là lần đầu tiên làm việc này, không có kinh nghiệm, da mặt cũng chưa dày đến mức đó.
Đứa nhỏ này quá ngây thơ, khả năng tiếp thu làm sao so với các bạn nữ ship CP được.
Thư Lâm quay người muốn đi thì bị cản.
Cố Lăng Tuyệt rút điện thoại từ trong tay cậu ra: “Xem, sao lại không xem chứ, đưa một đầu tai nghe cho tôi.”
Trái tim bé nhỏ của Thư Lâm lại bắt đầu đập loạn.
Hai người núp trên ghế sofa ở trong phòng, vai kề vai, tay sát tay, lén lút khám phá bí mật nhỏ ngày mùa hạ.
Nhấn nút play, Thư Lâm muốn nói cho bớt xấu hổ: “Này hình như là phim Hàn nhỉ? Nghe giọng có vẻ giống.”
Cậu không hay xem phim nước ngoài, đến nay còn không phân biệt được tiếng Nhật với tiếng Hàn có chỗ nào khác nhau.
Cố Lăng Tuyệt nghe xong, nói: “Phải.”
Thư Lâm ngạc nhiên nhìn hắn: “Cậu hiểu á?”
“Sơ sơ.” Đây đương nhiên là cách nói khiêm tốn không thể khiêm tốn hơn.
Thực tế là vào năm mười tuổi, hắn cũng đã có thể lưu loát giao tiếp với khách nước ngoài.
Lâm Chính Tùng luôn khắc nghiệt với cháu trai, ngay cả loại ngôn ngữ vùng hẻo lánh người thường chưa nghe qua cũng mời giáo viên chuyên nghiệp dạy.
“Vậy bọn họ đang nói gì thế?”
Đã đến đoạn hai người cãi nhau, Cố Lăng Tuyệt nhìn hai nhân vật chính chỉ vì một chút hiểu lầm nhỏ mà ghen tuông, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ vào nhân vật công bên giường, sau đó bình tĩnh nhìn Thư Lâm: “Người này nói...”
Thư Lâm ngóng trông nhìn hắn.
“Tôi muốn chơi-chết-em.” Hắn đè giọng nói, thanh âm nhỏ đến mức chỉ khi ghé vào mới nghe rõ.
Thư Lâm: “...”
Da bên ngoài của cậu đã đỏ hết, không dám nhìn người.
Cố Lăng Tuyệt cười cười không lên tiếng.
Cảnh phim tiếp tục chiếu, rất nhanh đã tới đoạn không thể miêu tả.
Thư Lâm căng thẳng quíu vào.
Ngón chân trắng hồng co lại trong đôi dép, thịt nhô căng, móng chân mượt mà trong suốt, đầu ngón chân còn đang không ngừng cục cựa, cào nhẹ trái tim người cạnh bên.
Trong tai Cố Lăng Tuyệt là tiếng hai người đàn ông “Ưm a” thở dốc, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của bạn nhỏ cùng bàn, trái tim như bị ai bắt đi.
Sau cùng là đoạn kịch liệt nhất, Thư Lâm xem mà mặt đỏ tai hồng, miệng đắng lưỡi khô.
Cậu quay đầu qua, bạn cùng bàn không có một chút phản ứng nào.
Cố Lăng Tuyệt nhạt nhẽo nhìn màn hình, biểu cảm còn không thèm biến đổi.
...Ra vẻ chưa đủ kích thích.
Video phát xong, hắn nhìn Thư Lâm: “Hết rồi?”
Thư Lâm: “...”
Phải mất mấy giây bạn nhỏ mới phát ra âm thanh: “Cậu...!cậu không có xíu cảm giác gì sao?”
“Cảm giác gì cơ?” Cố Lăng Tuyệt thoải mái gác chân dài, bộ dạng rất nhẹ nhàng, ánh mắt bình lặng như nước: “Diễn xuất không tệ, so với mấy đám nghiệp dư thì tốt hơn nhiều lắm.”
“...” Thư Lâm không tin, ánh mắt cậu dời xuống, muốn nhìn thử có gì đó bất thường hay không.
Nhưng Cố Lăng Tuyệt mặc quần dài màu tối, từ eo trở xuống đều bị che, có nhìn cũng không thấy.
Cố Lăng Tuyệt cảm nhận được tầm mắt kia, bụng dưới đột nhiên xẹt qua một cỗ nóng.
Hắn âm thầm hít sâu một hơi: “Tôi đi rửa tay.”
Nhìn bóng lưng hắn vội vàng rời đi, Thư Lâm chớp chớp mắt mấy lần.

Một lát sau nhịn không được cười khì khì hai tiếng.
Ngoài miệng thì bình tĩnh lắm, thân thể còn không phải rất thành thật hay sao.
Ăn cơm tối xong, hai người cùng ngồi làm bài tập.

Thư Lâm rõ ràng có hơi mất tập trung, nhiều lần đã bị Cố Lăng Tuyệt dùng ánh mắt quở trách.
Tuy nhiên bạn nhỏ gan lớn có sợ đâu, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được bạn cùng bàn, miễn miễn cưỡng cưỡng mới làm xong bài tập.
Trong đầu cậu toàn là chuyện ban chiều.
Trước khi ngủ, Thư Lâm đột nhiên hỏi: “Cậu muốn tắm chung không?”
Cố Lăng Tuyệt đang thả đồ mình vào trong tủ quần áo, vừa nghe được thì ngón tay run lên, một cái quần đùi rơi xuống đất.
Hắn bình tĩnh nhặt lên, lần nữa cất kỹ, hỏi lại: “Sao tự dưng hỏi thế?”
Thư Lâm úp sấp trên giường, hai chân đung đưa: “Tắm đi.”
Ban chiều đã chia sẻ bí mật nhỏ với nhau, cậu tự động xem Cố Lăng Tuyệt là người cùng thuyền, vô thức sẽ muốn thân thiết hơn một chút.
Chỉ là tuổi trẻ đầy nông nổi, xem mấy thứ kia xong, nói không bị ảnh hưởng là nói dối.

Dù sao cũng là con trai, về phương diện kia, vẫn sẽ có hiếu kỳ hơn chút.
Ví dụ như...
Kích thước của bạn cùng bàn?
Hai người các cậu tuy vẫn luôn dính lấy nhau, nhưng chưa đến mức bước chân vào khu vực riêng tư của người nọ, thậm chí cả hai còn chưa một lần cùng đi WC.
Nhưng hiện tại đã khác.
Bọn họ đã cùng xem cái đó đó rồi.
Cố Lăng Tuyệt tìm thấy bộ đồ muốn thay rồi đi về phòng tắm: “Tùy cậu.”
Thư Lâm nghĩ gì, hắn ít nhiều cũng có thể đoán ra.
Bản thân Cố Lăng Tuyệt không phải loại chính nhân quân tử, bé thỏ trắng tự dâng tới cửa, ngu mới không ăn.
Phòng tắm có một cái bồn lớn, Cố Lăng Tuyệt xả nước cho bạn nhỏ, bản thân thì tới chỗ vòi sen.
Hai người đều trần trụi, ánh mắt Thư Lâm không thèm khách khí nữa.
Cậu ngâm mình ở trong bồn tắm, ánh mắt tò mò soi mói quét trên cơ thể bạn cùng bàn, hết lần này lần khác còn oa lên một tiếng.
Trừ mấy vết sẹo to to nhỏ nhỏ với vết thương thì dáng người Cố Lăng Tuyệt thật sự không có gì để nói.
Vóc người cân xứng, eo thon chân dài, nếu cậu là con gái thì đã nhào lên từ sớm rồi.
Tiếc thay bạn cùng bàn cứ mãi quay lưng về phía đây, nơi muốn nhìn thì nhìn không được.
“Cố Lăng Tuyệt.”
Cậu gọi một tiếng, có điều người ta không thèm để ý cậu.
Cậu lại gọi hai tiếng, không có ai đáp lời.
Thư Lâm bĩu môi, quay đầu không để ý bạn cùng bàn nữa.
Gian phòng nhanh chóng được phủ một tầng hơi nước, tầm nhìn bắt đầu mờ ảo.
Thực ra Cố Lăng Tuyệt có hơi hối hận.
Sau khi vào thì Thư Lâm chưa hề yên tĩnh, quần áo thì không chịu cởi ra, phải chờ người hầu hạ.
Còn hùng hồn đầy lý lẽ mà nói: “Tớ nuôi cậu mà, nên cậu phải làm tớ vui vẻ đó hiểu không? Còn đợi tớ chỉ nữa, cậu không biết sao?”
Cực kỳ ngang ngược.
Cố Lăng Tuyệt thâm trầm nhìn bạn nhỏ hồi lâu, Thư Lâm không cảm nhận được sự mãnh liệt bên trong đôi mắt ấy, còn hi hi ha ha giẫm trên chân của bạn cùng bàn mà đứng, hỏi: “Tớ có nặng không?”
Đứa nhỏ lớn lên trong nuông chiều, vết chai dưới gót không nhiều lắm, vừa mềm vừa mịn, có trời mới biết Cố Lăng Tuyệt nhẫn nhịn đến thế nào.
“Đừng nghịch.” Hắn nhấc người xuống, dùng sức chịu đựng mà người thường không sánh được cởi quần áo cho Thư Lâm, còn có thể bình tĩnh nói một câu: “Quần lót tự mà cởi.”
Đuổi Thư Lâm lại bồn tắm xong, Cố Lăng Tuyệt mới xoay người, mở cần gạt xả nước lạnh xuống.
Đợi vài phút sau, cỗ khô nóng trên người lui bớt, hắn mới chỉnh nước cho ấm lên.
Thư Lâm không thích ngâm mình trong một ngày nóng bức, cậu kì cọ xong là bước ra ngay rồi.

Cố Lăng Tuyệt không phát hiện ra, vừa xả trôi xà phòng đi hết thì sau lưng đã bị vỗ nhẹ.
Vẻ mặt hắn có hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn đành nhượng bộ, quay lại đứng đối diện với bạn nhỏ.
Thư Lâm như ý nguyện cười cười, quang minh chính đại nhìn xuống dưới.
“…”
Không khí ngưng trệ.
Bạn nhỏ mở to hai mắt: “Cậu bao nhiêu tuổi thế?”
Ánh mắt Cố Lăng Tuyệt thản nhiên nhìn thoáng qua giữa hai chân cậu: “Mười chín.”
Thư Lâm: “...”
Lớn tuổi hơn cậu.
Cho nên lớn hơn cậu.
Là bình thường.
Cậu lại nhìn thêm một cái, ma xui quỷ khiến thế nào, đột nhiên đưa tay lên nắm nhẹ - mềm không tưởng tượng nổi.
Hai người đứng sát gần nhau, Cố Lăng Tuyệt căn bản là không kịp phản ứng, vẻ mặt hắn hết sức kinh ngạc.
Mà Thư Lâm thì cực kỳ vô tội, còn nắm nắm.
Sau đó.
Cậu nhìn thấy, ‘thằng nhỏ’ của anh em tốt, với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, cứng lên.
...Không giống dáng vẻ bạn đồng lứa nên có cho lắm.
Cậu nhịn không được cúi đầu xem chính mình.
Nhỏ bé yếu mềm như chiếc lá tàn rơi trong gió.
Thư Lâm:???
“Cậu--” Cố Lăng Tuyệt khó có một lần bị kinh hãi nói không nên lời, hắn choáng váng đứng như trời trồng ngay tại chỗ.
Thư Lâm còn không biết mình đang gây họa, cậu ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt trở nên u tối kia.
Có hơi đáng sợ, cứ như chuẩn bị nổi bão ấy.
Trái tim Thư Lâm nảy một cái: “Cố Lăng...”
“Ra ngoài.”
Thư Lâm ngơ ngác.
Đây là lần đầu cậu bị bạn cùng bàn quát.
Ngực như thắt lại.
“Tớ...”
“Ra ngoài.”
Cố Lăng Tuyệt kéo căng khóe miệng, ánh mắt lạnh băng đóng vòi nước, tiện tay túm đồ trùm lên cậu, sau đó không chút khách khí mở cửa phòng tắm đẩy người ra.
Lực đẩy không mạnh, như sợ cậu bị trượt mà nắm chặt cánh tay nữa.
Rõ ràng là quan tâm như thế, thế mà dùng giọng điệu hung dữ như vậy đuổi người ta.
Thư Lâm hít hít mũi.
Có hơi oan ức.
Lần đầu Cố Lăng Tuyệt không thể khống chế tâm tình mình.
Hắn không tức giận, cũng không có trách cứ Thư Lâm.
Hắn không phải người tốt, hắn hung tàn, hắn hờ hững, sự hòa nhã trước mặt mọi người là giả tạo, chỉ riêng đối với Thư Lâm là thật lòng.
Vạch trần lớp mặt nạ ngoài kia, mới có thể thấy rõ bộ mặt thật của hắn.
- -Hắn là thằng điên.
Cố Lăng Tuyệt biết mới vừa rồi chắc chắn đã dọa Thư Lâm sợ, nhưng bạn nhỏ cũng quá ngây thơ rồi.

Lỡ mà gặp người khác, Thư Lâm ngay cả xương cốt cũng không còn sót lại.
Cậu đứa nhỏ như vậy, ngây ngô vô tội, chuyện ham muốn cũng còn trong sáng.
Cố Lăng Tuyệt lại tắm nước lạnh thêm lần nữa.
Đến khi kiếm đồ mới phát hiện đồ ngủ đã trùm cho Thư Lâm.
Lúc bạn nhỏ cùng bàn đi ra, trong mắt còn mang theo sợ hãi.
Cố Lăng Tuyệt cầm chiếc áo ngắn tay mỏng manh mà thở dài.
Xong xuôi mọi việc, bạn nhỏ cùng bàn đã nằm ở trên giường, trong phòng không có đèn nào sáng.
Trên giường có một ụ chăn nhỏ, cô đơn lẻ loi trơ trọi nằm một góc.
Cố Lăng Tuyệt đi qua, nhìn thấy Thư Lâm đang trốn bên trong chơi điện thoại.
Cậu đang coi cái video kia, không dùng tai nghe nữa mà tắt tiếng luôn rồi.
Coi được một lúc, bỗng nhiên đưa tay lên chùi mặt.
Cậu khóc.
Cố Lăng Tuyệt vừa đau lòng vừa buồn cười, nhưng hắn lập tức hiểu được nỗi oan ức của Thư Lâm.
Tư tưởng của bạn cùng bàn suy cho cùng có hơi truyền thống, chia sẻ cho hắn đã là dùng hết dũng khí rồi, không chú ý chút thôi sẽ cảm thấy ngượng ngùng khó xử.
Ví như vừa rồi trong phòng tắm.
Bởi vì xấu hổ, cho nên mới ở đây yên lặng xem video, vượt qua là tốt lại.
Cố Lăng Tuyệt lên giường, nhẹ giọng gọi: “Thư Lâm.”
Người trong chăn rụt xuống, chỉ lộ ra một ít tóc với ánh sáng hắt lên từ màn hình.
Biểu thị đang hờn dỗi.
Trong lòng Cố Lăng Tuyệt mềm nhũn, lên giường ôm lấy bạn nhỏ từ phía sau, “Thư Lâm.”
Thư Lâm vùng vẫy hai cái, lại bị ôm chặt hơn.
“Thư Lâm.”
Người trong lòng mềm mại, còn có thể nghe thấy tiếng nức nở ấm ức.
Cố Lăng Tuyệt bị trị đến đầu hàng.
“Tôi không có tức giận, cũng không phải là không chịu nổi.”
“Nhưng cậu không nên làm như thế, tôi là con trai bình thường, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Người trong lòng lại bắt đầu vùng vẫy, nhưng bị hai tay cứng như thép vòng lấy, cho nên giãy dụa cỡ nào cũng cọ không ra chút tia lửa.
Cố Lăng Tuyệt bị cậu quậy cho toàn thân cứng ngắc, hắn cắn răng, hít sâu vài cái mới bình ổn trở lại.
“Cậu cũng không cần ngại, tâm tình chúng ta là giống nhau.”
“Tôi sai rồi.”
“Xin lỗi.”
Người trong lòng không nhúc nhích thêm nữa, thậm chí còn như có cảm giác dịu ngoan.
Thư Lâm vẫn không có nói chuyện với hắn, nhưng điện thoại thì đã tắt rồi.
Quá dễ lừa, dễ dụ đến mức khiến người ta chỉ muốn ức hiếp.
Nhưng Cố Lăng Tuyệt không làm như vậy.
Nếu hắn thực sự đi bắt nạt, bé thỏ này sẽ chui tọt vào hang, không bắt được nữa.
Cố Lăng Tuyệt thật không muốn làm người.
Hắn vốn không phải loại lương thiện, bị đứa nhỏ cùng bàn hành nửa buổi, hắn mà không đòi lại chút phúc lợi thì quả thực có lỗi với chính mình.
Cố Lăng Tuyệt hơi thả lỏng tay, nói: “Nếu còn thấy khiến tôi khó xử, vậy chúng ta chơi trò chơi không?”
Thư Lâm cuối cùng cũng chịu đáp lời hắn: “...Chơi gì?”
Cố Lăng Tuyệt nghiêm túc: “Xem video có ý nghĩa gì, tôi cho cậu biết.”
Thư Lâm phút chốc đã đỏ mặt.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng đã cảm nhận được một bàn tay lớn có một lớp chai mỏng.
Thư Lâm dựng thẳng lưng.
Cậu không nghĩ tới chuyện cuối cùng lại biến thành như vậy.
Cậu đã từng xem phim tình cảm, cũng đã từng đọc tiểu thuyết ngôn tình, còn lướt được mấy phân đoạn nóng ngắn trên Weibo.
Nhưng cậu chưa từng trải nghiệm nó.
Thực ra ở độ tuổi này có nhu cầu là chuyện rất bình thường, thậm chí cậu còn nghe mấy bạn nam trong lớp tán gẫu vấn đề nọ.
Nhưng cậu lại thấy chẳng có gì, quay đầu cái là quên mất ngay.
Mà giờ đây Thư Lâm không nghĩ thế nữa.

Cảm giác cực kỳ mới mẻ, lạ kỳ lại có chút kích thích.
Cậu nghĩ bản thân đã phần nào hiểu được vui thú của các bạn nam rồi.
Hai tay Thư Lâm vô thức níu chặt bên góc gối, cả người cậu nóng lên.
Mỗi một âm tiết mà bạn nhỏ phát ra đều là tra tấn đối với Cố Lăng Tuyệt.
Bởi vì kiềm chế mà cơ thể căng cứng đến cực hạn, thái dương hắn đã rịn mồ hôi, từng tiếng tim đập như đánh trống reo hò bên màng nhĩ.
Thư Lâm cọ xát.
Đây hoàn toàn là hành động bản năng, sợ là chính cậu còn không biết bản thân đang làm gì.
Thư Lâm rên rỉ, nước mắt sinh lý tràn khóe mi, như là có chút không biết phải làm sao, khẽ kêu cầu cứu: “Cố Lăng Tuyệt...”
Toàn bộ suy tính đều ầm vang sụp đổ.
Cố Lăng Tuyệt thiếu chút nữa điên rồi.
Nháy mắt trong đầu có hàng loạt suy nghĩ đen tối -- tìm một phòng nhỏ không ai biết, giam đứa nhỏ cùng bàn vào trong, nhìn cậu không vui nhưng lại cũng từ chối không được.
Chỉ mới tưởng tượng đến đó thôi, lỗ chân lông đã phấn khích muốn nổ tung hết cả.
Nhưng mà như vậy sẽ làm thương tổn đến Thư Lâm.
Hắn không nỡ.
Cố Lăng Tuyệt nén xuống ý nghĩ này, lại dùng đến toàn bộ sự nhẫn nại mình có.
Hắn không dám có bất kỳ cử chỉ quá phận nào, bây giờ không phải lúc, sẽ dọa Thư Lâm sợ.
Cùng lắm chỉ có thể khom người, hèn mọn vùi đầu vào cổ của bạn nhỏ, ra sức hít lấy hơi ấm vị chanh kia.
Cao trào tới, Thư Lâm chưa từng trải, cũng không có sức chịu đựng gì lắm, toàn thân run rẩy dữ dội.
Chờ cảm giác trống rỗng qua đi, Cố Lăng Tuyệt đã lau tay sạch sẽ, cách lớp chăn khe khẽ vỗ về cậu.
Lần này Thư Lâm thực sự xấu hổ, kéo chăn che kín đầu không dám nhìn người khác.
Cố Lăng Tuyệt hơi khựng lại, cười ra tiếng, cảm thấy bạn nhỏ cùng bàn thật đáng yêu.
Thư Lâm trốn dưới chăn không dám phát ra âm thanh gì, sau đó cậu cảm giác người bên cạnh đứng lên, không biết là đi đâu.
Thân thể cậu vẫn còn xúc cảm không thể nói, trái tim so với bình thường thì đập nhanh rất nhiều.
Cố Lăng Tuyệt giúp cậu vuốt, có chút dọa đến cậu.
Nhưng không phải không thích, cũng không có bất cứ cảm giác kháng cự nào.
Thư Lâm mơ hồ ý thức được, có lẽ là cậu thích thân mật với Cố Lăng Tuyệt như mới đây.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.
Thư Lâm dựng thẳng lỗ tai nhỏ hồng hồng, ngón tay như có như không nghịch góc chăn.
Chuyện này đáng ra phải hỗ trợ lẫn nhau, thế mà chỉ có cậu là được thoải mái.
Tối hôm nay Cố Lăng Tuyệt tắm nước lạnh mấy lần rồi.
Thư Lâm tội lỗi áy náy.
Qua tầm mười phút, Cố Lăng Tuyệt ra khỏi phòng tắm, cả người mát lạnh.
Hắn cầm khăn nước ấm trong tay: “Lau một chút.”
Bật đèn ngủ đầu giường, ánh sáng ấm áp bao phủ, đuôi mắt cậu ướt át phiếm hồng, giống một con thú nhỏ bị bắt nạt, nhỏ bé đáng thương mà nhìn hắn.
Cố Lăng Tuyệt lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Hắn vén chăn nhưng lại xốc không lên, Thư Lâm sống chết nắm thật chặt, nhỏ giọng nói: “Để tớ tự làm.”
Cố Lăng Tuyệt giờ đây dễ nói chuyện khác thường, hắn đưa khăn qua, còn săn sóc mà quay người lại.
Sau lưng có tiếng sột soạt nhỏ, không lâu sau đã nghe thấy chất giọng mềm mại ngại ngùng của Thư Lâm: “Xong rồi.”
Cậu vẫn không dám nhìn Cố Lăng Tuyệt, đưa đồ qua xong là lại rụt vào trong chăn ấm.
Nhưng đến khi Cố Lăng Tuyệt làm xong trở lại giường, cậu lại chủ động xáp lại bên.
Hai người cùng đắp chăn bông, còn nằm gần nhau như vậy.
Bầu không khí ôn hòa mà yên tĩnh, mang theo vị ngọt không nói nên lời.
Thư Lâm còn nhớ tới chuyện đó, cậu giật nhẹ áo ngủ Cố Lăng Tuyệt mới thay: “Cố Lăng Tuyệt.”
“Hửm?”
Thư Lâm đỏ mặt, tiếc là hiện tại đèn đã tắt, Cố Lăng Tuyệt không nhìn thấy gì.
Bạn nhỏ nói: “Lần sau, tớ cũng vuốt cho cậu nha.”
Cố Lăng Tuyệt: “...”
Hắn chờ cỗ nóng kia lui bớt mới nhẹ nhàng đáp.
“Được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương