Bạn Nhỏ Cùng Bàn
-
2: Sủng Vật Của Lớp
Edit+Beta by: Mều
Giang Nhiên lần đầu tiên được gọi là học sinh trung học cơ sở.
Vóc dáng của cậu cũng không thấp, chỉ là nam sinh vừa rồi rất cao, trước kia người khác cũng chỉ khen cậu đáng yêu mà thôi.
Cậu tức giận đến nỗi chân đi rất nhanh, đi theo thầy Trương trực tiếp lên lầu.
Một lát sau, Giang Nhiên lại cảm thấy mình không tốt như vậy.
Cậu và thầy Trương nói vài câu, sau đó đi xuống lầu, lúc trở về Giang Nhiên thở dài.
Thầy Trương nói: "Nam sinh vừa rồi tính tình không tốt, hai ngày nay vừa trở về lớp học, nếu làm gì em cứ nói với thầy, tôi sẽ không thiên vị.
"
Ông đối với học sinh chuyển trường rất ngoan ngoãn này thì có phần yêu mến, thiên vị nhiều, tự nhiên cũng hiền hòa hơn, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng.
Mãi cho đến khi thầy Trương nói rất lâu, Giang Nhiên phản ứng lại, giải thích: "Không, cậu ấy vừa giúp em một việc ạ.
"
Nghe thấy lời nói của cậu, thầy Trương nhất thời có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nữa, ngược lại bắt đầu nói đến chuyện liên quan đến việc chuyển trường.
"Mẹ em đã từng nói với thầy về thành tích học tập của em, còn có trường học trước kia của em, có thể yêu cầu thành tích không cao như vậy, nhưng em yên tâm, đến trường trung học của chúng tôi, muốn không đề cao thành tích cũng không có khả năng."
Thầy Trương bắt đầu khoe khoang.
Ông tiếp tục: "Mẹ của em muốn em sống trong ký túc xá một mình, nhưng bây giờ trường học lại không có phòng trống, vì vậy em chỉ có thể sống với những người khác, mối quan hệ ký túc xá cũng là một phần của sự chung sống."
Nụ cười trên mặt Giang Nhiên thu lại một chút.
Cậu không nghĩ tới Lư Mẫn tự nhiên lại ở chỗ này cũng nói nhiều như vậy, giống như cho dù đến một chỗ khác, cậu cũng không thoát khỏi sự khống chế của cô ta.
-
Đàm Dã không trực tiếp đến lớp, mà trở về siêu thị tắm rửa một cái.
Bởi vì trường có chỗ ở, nên đã mở một siêu thị nhỏ, thuận tiện cho học sinh mua sắm, bây giờ bà của hắn đang ở đây để xem.
Bên trong siêu thị nhỏ có một gian phòng, Đàm Dã bình thường không ở bên trong, một mình ở trong ký túc xá, chỉ là do nơi này cách rất gần.
Tin nhắn trên Wechat vẫn chưa dừng lại.
"Khi nào đến lớp?"
"Đàm thần, trong lớp chúng ta có học sinh chuyển đến, cậu biết không?"
"Ngày đầu tiên trở về, nhớ anh!"
Đàm Dã tắm rửa xong vừa đi ra, nhìn thấy tin nhắn bên trong nhảy nhót, nhướng mày, trong đầu bỗng dưng vọt ra học sinh chuyển trường hôm nay gặp phải.
Trông rất đẹp.
Tiếng tăm dường như cũng tốt.
Đang nghĩ ngợi, bà hắn từ bên ngoài đi vào, miệng lẩm bẩm: "Vừa rồi các cháu ở bên bồn hoa cãi nhau cái gì thế? "
Đàm Dã đưa tay kéo bộ đồng phục mùa hè, là một cái áo thun mỏng, động tác kéo áo làm lộ ra đường cong eo thon
Hắn xắn một đoạn tay áo nhỏ lên vai của mình, sắp xếp tóc của mình và nói, "Không có gì ồn ào lắm, giúp đỡ bạn học cùng lớp thôi."
Coi như là trợ giúp các bạn cùng lớp.
Đàm Dã trước đó nghỉ học gần nửa năm, tuy rằng bình thường không ở trong trường học, nhưng bà nội ở đây, thường xuyên tới hỗ trợ, đối với những chuyện xảy ra trong trường học cũng khá rõ ràng.
Tác phong bình thường của hắn ở trong mắt thầy cô là kinh hãi, vậy mà bà nội đối với lời nói của hắn cho tới bây giờ đều là tin tưởng vững chắc.
Hơn thế nữa giúp đỡ các bạn cùng lớp cũng là sự thật.
Mắt bà nội còn không được tốt, vừa nãy cách xa cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy bộ dáng bọn họ đang nói chuyện, bà luôn luôn tin tưởng cháu trai, cho nên cũng không hoài nghi.
Thay vào đó, bà mỉm cười: "Giúp đỡ các bạn cùng lớp là tốt, lần sau mang bạn đến đây để chơi." "
Đàm Dã nói: "Được.
"
Một lát sau, bà nội lại mở miệng: "Có phải giờ lên lớp sắp tới rồi hay không, cháu phải nghe giảng thật kỹ đấy.
"
Đàm Dã liền nói: "Lập tức đi đây ạ.
"
Bà nội híp mắt: "Được được được.
"
Vừa nói xong, chuông tan học liền vang lên.
Bên ngoài có một chiếc xe giao hàng, Đàm Dã tựa vào quầy, lấy một cái bánh kem, hai ba miếng liền ăn xong, sau đó đi ra ngoài vác thùng hàng.
Biểu hiện tức giận mạnh mẽ của thiếu niên biểu hiện quá rõ ràng...
-
Phòng học nằm trên tầng 3.
Phong cách học tập của trường Nhất trung Lâm Thủy hoạt bát hơn nhiều so với trường cũ của Giang Nhiên, đại đa số thời gian ở Nhất trung đều ở trong lớp học, lớp 12 trực tiếp không có tiết thể dục, hoặc là tự học hoặc là bị giáo viên các môn khác chiếm dụng.
Ấn tượng đầu tiên của thầy Trương đối với Giang Nhiên cực kì tốt.
Lúc từ phòng giáo vụ đi ra, Giang Nhiên đứng ở một bên, sống lưng thẳng tắp, sạch sẽ, giống như một cây bạch dương nhỏ.
Thầy Trương cười và nói: "Bây giờ thầy sẽ đưa em thẳng đến lớp học."
Giang Nhiên đáp: "Được ạ."
"Em vừa mới từ trường Tư thục chuyển tới, nếu như có cái gì không quen, có thể nói cho thầy, đến lúc đó thầy sẽ giúp em, nếu có khó khăn cũng đừng giấu ở trong lòng, trường Nhất trung Lâm Thủy rất hiền hòa bao dung em..."
"Nếu gặp phải chuyện không tốt, em liền nói với thầy, trong trường đối với một số việc sẽ xử lý vô cùng nghiêm khắc."
Giang Nhiên đi theo phía sau, ung dung thản nhiên đánh giá trường học.
Bên này gần mấy trường trung học, Nhất trung Lâm Thủy rõ ràng là trường trung học công lập tốt nhất, so với mấy trường trung học công lập khác, các giáo viên quản lý tương đối nghiêm khắc.
Đương nhiên, loại tình huống vừa rồi cũng còn tồn tại.
Thầy Trương nói rất nhiều, thầy còn không ngừng nói: "...!Sách và tài liệu đợi bạn cùng lớp giúp em đi lấy, em nhớ đưa số đo quần áo cho lớp trưởng, ngày mai có thể nhận đồng phục học sinh, mỗi ngày trong giờ học sẽ có học sinh kiểm tra có mặc hay không, không mặc cũng phải mang theo, nếu không bắt được sẽ bị trừ điểm.
"
Giang Nhiên ghi nhớ trong lòng, liền nói: "Vâng.
"
Chẳng bao lâu, đi xuống cầu thang rẽ sang là đến lớp Một.
Trường trung học Lâm Thủy luôn có thành tích xuất sắc, tiền tài trợ cũng nhiều lên, mỗi lớp đều có một tòa nhà giảng dạy lớn.
Sau khi từ cổng trường đi vào, dọc theo đường lớn đi qua là một tòa nhà hình chữ H, bên phải là tòa nhà giảng dạy lớp 12, đối diện là lớp 11, ở giữa có hành lang nối liền.
Lớp 12 tổng cộng có 23 lớp, 3 lớp nghệ thuật, còn lại trừ đi còn năm lớp Văn, tất cả đều là lớp Khoa học, trong đó có ba lớp thực nghiệm, đổi thành lớp tên lửa lớp mũi nhọn không có gì khác nhau.
Bây giờ là giờ tan học, nam sinh đánh nhau náo loạn trên hành lang, nhìn thấy thầy Trương xuất hiện, đều ra vẻ bình tĩnh mà dừng lại, sau đó nhìn về phía Giang Nhiên bên cạnh thầy.
Giang Nhiên đi theo sau thầy vào phòng học.
Phòng học vốn ồn ào lại yên tĩnh vài phần, chỉ còn lại tiếng nghị luận nhỏ bên dưới——
"Đã học lớp 12 rồi, còn chuyển trường sao?"
"Học sinh chuyển đến rất đẹp nha."
"Im lặng!" Thầy Trương mặc kệ giọng nói phía dưới, vỗ vỗ bàn, mở miệng nói: "Đây là bạn học mới trong lớp chúng ta, mọi người hoan nghênh nào."
Thầy quay sang Giang Nhiên: "Em giới thiệu bản thân đi."
Giang Nhiên gật gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Xin chào mọi người, mình là Giang Nhiên, "Giang" trong Trường Giang, sau đó là chữ "Nhiên".
"
Các bạn nữ ra sức vỗ tay.
Bây giờ là mùa hè, thời tiết còn chưa lạnh, Giang Nhiên mặc áo sơ mi trắng đơn giản, dáng người gầy gò, làn da rất trắng, tay áo cuộn ở khuỷu tay, nghiễm nhiên là thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Thầy Trương nhìn quanh lớp học một vòng, phát hiện chỉ còn lại một chỗ ngồi, cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chỉ vào hàng cuối cùng: "Em ngồi đó trước, hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.
"
Suy nghĩ về chỗ ngồi, thầy Trương nói thêm: "Nếu em không quen với chỗ này, có thể thay đổi vị trí với bạn bên cạnh." "
Từ xưa đến nay, vị trí hàng cuối cùng hoặc là thành tích kém, hoặc là thành tích cao, Giang Nhiên biết rõ đạo lý này, mình là người chiếm cả hai.
Giang Nhiên đồng ý gật đầu: "Vâng.
"
Tuy rằng không biết vì sao biểu hiện thầy Trương có hơi không thích hợp lắm.
Vừa dứt lời, trong góc có tiếng huýt sáo: "Lá gan của học sinh chuyển đến rất lớn đó.
"
Sắc mặt thầy Trương đông cứng lại, bắt được chính xác thủ phạm: "Viên Đinh! Thầy còn chưa tính sổ em đấy, lúc trước sao cây Trinh Nữ lại chết hả? "
Viên Đinh lúc này kêu lên: "Vậy không thể trách em được! "
Kỳ nghỉ hè quên mang cây về, hai tháng cũng không có người tưới nước, dù sao cũng là cây Trinh Nữ chứ có phải cây thần đâu, đương nhiên sẽ chết, hơn nữa trên cành còn có gai dài.
Chuyện này hoàn toàn cả trường đều biết.
Lớp học có một trận tiếng cười.
Giang Nhiên đi tới hàng cuối cùng, dừng lại ở hai cái bàn cạnh cửa sổ, cả hai cái bàn đều đặt đồ, bên cửa sổ lại chỉ có mấy quyển sách mà thôi.
Trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây Trinh Nữ, và một chậu có vẻ là hành tây.
Đồ đạc trên bàn học bên ngoài rất lộn xộn, sách thì tùy ý bày ra, xen lẫn với các loại giấy thi, trong ngăn bàn còn có bánh ngọt nhỏ buộc nơ cùng các loại sô-cô-la, thư, nhưng đều không mở ra.
Chắc hẳn bạn cùng bàn của cậu là một người rất nổi tiếng.
Viên Đinh ngồi nghiêng hướng về phía bàn bên trong nhắc nhở: "Bàn bên ngoài này có người, cậu cứ ngồi vào bên trong đi, tớ đoán rằng buổi tối cậu phải đổi chỗ ngồi thôi.
"
"Cám ơn."
Giang Nhiên đi vào bên trong, lấy khăn ướt từ trong túi ra, lau bàn ghế một lần, sau đó mới ngồi xuống.
Xem xong động tác cẩn thận như vậy của cậu, ngay cả góc cạnh cũng không buông tha, Viên đinh từ trong ngăn bàn lấy điện thoại di động ra, cạch cạch đánh chữ: "Cậu có bạn cùng bàn rồi.
"
Cậu ta suy nghĩ một chút, tiếp tục đánh máy: " Còn rất đẹp, chỉ là có hơi yếu đuối."
Viên Đinh đánh giá Giang Nhiên rất khác lạ.
Đối diện trả lời một dấu chấm.
Gần đến giờ học, lớp trưởng Tống Kiều ôm lấy một xấp sách tư liệu, "Bạn Giang Nhiên, phiền bạn nói kích thước đồng phục học sinh.
"
Giang Nhiên nói số.
Tống Kiều nâng kính lên, đối với bạn học mới đặc biệt nhẹ nhàng: "Thầy Trương nói cậu có sách rồi, cho nên không chuẩn bị, đây là một trong những thức có ích bọn mình dùng, còn có một số là cần tự mình mua, tôi đều viết trên tờ giấy này, "Một số dạng đề nhỏ hay làm" vân vân, còn có 38 bộ là bắt buộc, đối chiếu là mua được.
"
Giang Nhiên ghi lại: "Tớ biết rồi, cảm ơn.
"
Tống Kiều lại mở miệng: "Cậu ngồi chỗ này phải cẩn thận, có việc gì thì nói với thầy cô đó.
"
Lớp trưởng nói xong liền rời đi.
Giang Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới ý tứ của cậu ta, chỗ này có vấn đề gì sao, hơn nữa còn ở trong phòng học, có thể đáng sợ đến đâu chứ.
Có thể là để dọa bản thân mình.
Viên Đinh cầm một cái bánh kem vào, chào hỏi: "Giang Nhiên đúng không? Vừa rồi tớ còn chưa tự giới thiệu, mình là Viên Đinh, trong Viên Thế Khải.
"
"Xin chào." Giang Nhiên nhớ tới vừa rồi thầy Trương đọc còn tưởng rằng là Vườn hoa viên, "Mấy chậu cây trên bệ cửa sổ là của cậu à? "
Có một chậu rau diếp, còn những cái khác đều phát triển tươi tốt.
Viên Đinh dài dòng ăn bánh kem xong, ném rác, mơ hồ nói: "Không phải, đây là tài sản công cộng trong lớp, tớ sẽ phụ trách nuôi dưỡng tốt, còn có cái này...!"
Cậu ta nghiêng sang một bên, để lộ một chậu thủy tinh trong ngăn bàn.
Trong không gian chật hẹp, có một con rùa to bằng quả trứng gà đang nằm sấp trên tảng đá không nhúc nhích, Viên Đinh nhẹ nhàng đưa tay lên, con rùa nhỏ từ trên tảng đá lật xuống, bốn chân hướng lên trời.
viên Đinh cười to: "Đây chính là thú cưng của lớp.
"
Giang Nhiên còn nhìn thấy bên trong cậu đặt hai quyển sách, một quyển được gọi là "Bệnh của rùa", một quyển là "Sách ấp trứng".
Đây có phải là lớp học không mà sao như một khu vườn động vật và thực vật vậy?
Giang Nhiên cân nhắc cậu bạn tên Viên Đinh cũng rất thích hợp cho công việc này, đột nhiên nhớ tới cái gì, một lúc lâu sau hỏi: "Lúc trước sao cậu lại nói buổi tối tớ sẽ đổi chỗ ngồi? "
Viên Đinh không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Bởi vì tính tình bạn cùng bàn của cậu không tốt.
"
Suy nghĩ một chút về kết quả của những người trước kia muốn ngồi ở đây, cậu ta lại thêm một câu: "Chỉ cần thân thể nhỏ bé này của cậu, đã chịu không nổi rồi.
"
Viên Đinh nhìn về phía Giang Nhiên, chuẩn bị để nhìn thấy biểu tình sợ hãi kinh hoảng của học sinh chuyển trường này.
Thế mà mãi tận nửa ngày sau...
Giang Nhiên mới chậm rãi nói một tiếng, tò mò hỏi: "Cậu ấy sẽ đánh người sao, chẳng lẽ nhất định phải nộp phí bảo kê mới có thể ngồi ở đây sao? "
Suy nghĩ một chút, cậu cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Viên Đinh: "......"
Viên Đinh: "Cũng không cần phải lo lắng như vậy đâu.
"
Tác giả có lời muốn nói: Giang Nhiên: Tôi không có, tôi không hề
Truyện đăng duy nhất ở Wattpad.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook