Bản Năng Si Mê
Chương 89: Phiên ngoại 1.3: Đại học

Phiên ngoại 1.3: Đại học

Chuyển ngữ: Méo

Chỉnh sửa: Diên

Khi biết Lạc Ngu sắp dọn ra khỏi ký túc xá, Tiểu A, Tiểu B, Tiểu C rất lưu luyến.

Tiểu A: "Ngu ca, tui không nỡ rời xa cậu hu hu hu Nhưng biết cậu hướng đến cuộc sống tươi đẹp bọn tui cũng rất vui! Đây là món quà tụi tui cùng nhau chuẩn bị cho cậu, đừng mở bây giờ, đợi về nhà hẵng mở nhớ!"

Tiểu B và Tiểu C ở đằng sau gật đầu, mắt sáng lấp lánh.

Lạc Ngu bị họ nhìn đến ngực run rẩy, lưng lạnh toát. Cậu cảm ơn ba người xong bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thứ mà Tiểu A đưa là một chiếc hộp không to lắm, có thể nhét vào vali hành lý của Lạc Ngu.

Trước đấy Lạc Ngu cũng đã mang đi một ít, nhét hộp vào trong vali, quơ hết mấy đồ tạp nham vào túi cùng mang đi.

Đồ của bên Trì Mục càng ít hơn. Khi Lạc Ngu thu dọn xong xuống lầu, Trì Mục đã đợi ở đó.

Hắn mặc sơ mi trắng dài tay, đứng đó tựa như một bức tranh.

Có người qua lại đang nhìn hắn, nhưng Trì Mục chỉ nhìn về hướng cửa ký túc xá, sau khi thấy Lạc Ngu thì đi qua xách vali giúp cậu.

Lạc Ngu giơ tay lên: "Anh đừng lại đây, em xách được."

Lạc Ngu xách vali hành lý và một cái túi khác cũng coi như nhẹ nhàng, bọn họ bắt taxi về chỗ thuê.

Lạc Ngu rất hay quên, vốn định về nhà bóc quà nhưng về tới nơi cất hành lý thì quên béng luôn, trực tiếp ra ngoài ăn cơm với Trì Mục.

Tận lúc tối về, khi Trì Mục thu dọn vali hành lý mới phát hiện.

Trì Mục cầm cái hộp đó ra, ngón tay chỉ chỉ hộp: "Đây là cái gì?"

Lạc Ngu đang nằm trên giường nghịch điện thoại kia, nghe hắn hỏi thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái hộp màu xanh dương lắc đầu: "Không biết, là quà chia tay bạn cùng phòng tặng em, em cũng không biết trong đó có gì."

Cậu chống đầu nhìn Trì Mục hất cằm: "Mở ra xem xem?"

Trì Mục mở hộp ra, vẻ mặt khó giải bày dùng tay cầm đồ bên trong ra.

Tay Lạc Ngu không chống người dậy, vẫn nằm yên trên giường kinh hãi nhìn chằm chằm thứ kia, cả người sắp nứt toác.

Lạc Ngu: "Vãi lờ, đó là cái gì vậy??"

Trì Mục lắc đầu, còn lấy ra mấy thứ khác.

Lạc Ngu nghiến răng, bò dậy khỏi giường: "Đây chính là quà to mà họ nói đấy à? Em còn chân thành cảm ơn ba đứa kia nữa chứ."

Thứ họ tặng là quần áo, nếu mấy cái mảnh vải đó cũng được gọi là quần áo.

"Hở hang lố lăng" là bốn từ miêu tả bộ quần áo này, hơn nữa chất vải còn cực kỳ mỏng, Lạc Ngu nhìn mà lòng run cầm cập.

Lạc Ngu nhận lấy cái hộp, cầm cái vòng choker có gắn lục lạc trên đó lắc lắc: "Không nhìn ra tụi nó táo bạo thế này đấy."

Cậu lại nhìn món đồ trong tay Trì Mục, hơi khó hiểu: "Thứ anh cầm là cái gì vậy?"

Một quả bóng lông nhung màu trắng, mặc dù Lạc Ngu không biết dùng làm gì, nhưng trông có vẻ không phải là thứ hay ho gì cho cam.

Đầu ngón tay Trì Mục gẩy gẩy bên trong quả bóng: "Là butt plug."

Butt plug, còn hỏi nhét vào đâu á, dù sao cũng không thể nhét vào mồm cậu được.

Mí mắt Lạc Ngu giật giật: "Thảo nào lúc đó tụi nó cười đáng sợ như vậy."

Nghĩ đến mấy khuôn mặt tươi cười kia, chẳng trách lưng cậu lạnh toát.

Lạc Ngu chợt nổi lên lòng ham vui, để hộp ở trên giường, đến gần Trì Mục, nhỏ giọng hỏi bên tai hắn: "Anh có muốn thấy em mặc bộ quần áo này không?"

Lạc Ngu dùng răng khẽ nhay vành tai của Trì Mục, cố ý giở trò xấu câu dẫn hắn.

Hơi thở thở ra của Trì Mục mang theo vài phần nóng bỏng, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn: "Muốn."

Lạc Ngu tươi cười, nhướn mày nói: "Vậy anh cứ mơ đi, hoặc là, anh mặc cho em xem cũng được."

Kiểu quần áo kỳ quái này còn xấu hổ hơn rất nhiều so với việc trực tiếp gói mình bằng khăn quàng làm quà Giáng Sinh, Lạc Ngu tạm thời không có hứng thú với mấy chuyện này lắm.

Trì Mục có hơi bất đắc dĩ nhưng không bất ngờ với kết quả này. Tuy rằng Lạc Ngu thích đùa, thỉnh thoảng làm chút chuyện bất ngờ ngoài ý muốn, nhưng bảo cậu thay quần áo khác một cách thẳng thừng như này chắc chắn Lạc Ngu sẽ không làm.

Trì Mục cũng không có chấp niệm quá lớn với bộ quần áo kia. Lạc Ngu mặc gì hắn cũng thích, mà không mặc gì hết cũng thích.

Lạc Ngu để cái hộp sang một bên, cầm điện thoại gửi ba icon mặt mỉm cười thân thiện 🙂 vào trong nhóm chat bạn cùng phòng, bày tỏ tấm lòng kính trọng.

Hôm sau khi lên lớp, ba người bạn cùng phòng quăng ánh nhìn khó bề tưởng tượng về phía Lạc Ngu.

Tiểu A vô cùng kinh ngạc: "Tại sao cậu vẫn có thể dậy nổi? Trông tinh thần còn có vẻ rất tốt?"

Tiểu B không thể tin được: "Chả nhẽ quần áo bọn tui chọn không đủ s.exy? Không thể nào, đó là do bọn tui trăm nghìn vạn tuyển, mặc vào người cậu khẳng định có thế khiến Trì Mục phát điên tại chỗ."

Tiểu C ngập ngừng: "Không lẽ... cậu hút khô Trì Mục rồi hả?"

Lạc Ngu rất đau khổ day huyệt thái dương của mình, lòng chỉ muốn nói tại sao cái đéo gì!

Nghe thử xem, những lời này là lời mà con người nên nói hả?

Sao mà dữ dội thế!

Lạc Ngu hít sâu một hơi: "Không có chuyện gì xảy ra hết."

Tiểu A: "Hả? Sức hấp dẫn của cậu quá kém ư? Đù, anh giai ơi, đây là tín hiệu nguy hiểm đấy. Đang tuổi sung sức mà không lên nổi, thì một là tình yêu sắp thành tình thân, hai là sắp tiêu đời rồi đó."

Tiểu B: "Chẳng lẽ cậu không mặc?"

Tiểu C: "Lẽ nào là tâm ý của chúng tớ không tới nơi tới chốn? Sớm biết vậy đã chọn bộ hầu gái rồi, bên trong còn có tai mèo, đuôi mèo, còn tặng cả trứng rung cơ."

Tiểu A: "Ngu ca, cái này cũng không thể trách tụi tui. Tại cái bộ hầu gái không có size của cậu, cậu cao quá, trong shop không có bộ nào to như thế, chỉ cái này có."

Lạc Ngu sắp tức đến thở không nổi. Sau khi vào đại học làm bạn cùng phòng với Omega, cậu mới biết cái gì gọi là đấm vào vải bông.

Rõ ràng vẻ ngoài ba người, người này còn trong sáng hơn cả người kia, nhưng không ngờ ai nấy đều là bậc giáo sư lý thuyết.

Trán Lạc Ngu nổi gân xanh, gằn từng chữ: "Vậy tôi cảm ơn các cậu nhiều lắm."

Tình hình tối qua, mặc dù Lạc Ngu không mặc bộ quần áo đó cũng sắp từ từ làm mấy chuyện nên làm, không ngờ điện thoại của Trì Mục đột nhiên đổ chuông, phải đi mở cuộc họp đột xuất. Thế là Trì Mục đành phải rời đi, Lạc Ngu có sức nhưng không có chỗ dùng, vào game chém giết mấy ván mới đi ngủ.

Tiểu A: "Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, sự hài hòa của các cậu chính là sự chờ mong của tụi tui, dù sao tụi tui cũng là fan cp đó!"

Lạc Ngu đơ người luôn, cậu cảm thấy cậu không nên ngồi chỗ này, nên thay bằng Đinh Duệ Tư.

May mà giảng viên đến kịp thời khóa miệng các bạn cùng phòng, trả lại hòa bình thế giới.

Lạc Ngu không phân tâm nữa, chuyên tâm theo dõi bài giảng của giảng viên. Cậu sợ mình không tập trung là nghe không hiểu bài tiết này ngay.

Nhưng bộ quần áo mà bạn cùng phòng tặng kia vẫn có tác dụng, thích hợp dùng vào khi khác.

Vì dự án ở Giang Tây có vấn đề, Trì Mục xin nghỉ nửa tháng bay về Giang Tây.

Tối nào Lạc Ngu cũng video call với hắn, nhưng Trì Mục bên kia bận rộn mệt mỏi, bất giác cau mày.

Lạc Ngu: "Thôi không nói nữa, cúp máy đây, anh mau đi ngủ đi."

Giọng Trì Mục có chút mập mờ: "Nhìn thêm lúc nữa."

"Về rồi muốn nhìn bao lâu cũng được, còn sợ thiếu chút thời gian này à?" Miệng thì nói vậy nhưng cậu cũng không cúp máy, nghe bên kia truyền tới tiếng thở khe khẽ, "Em chờ anh, ngủ đi."

Hôm Trì Mục đi công tác về, Lạc Ngu muốn cho Trì Mục một bất ngờ nên lục cái hộp kia ra, nhìn bộ quần áo tả tơi bên trong.

Không phải cậu cố tình dùng từ "tơi tả" này miêu tả mà là nó thật sự rất rách nát.

Yếm đen hở lưng thì thôi, chỗ quan trọng cơ bản cũng thủng lỗ.

Bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, đang ở vào tiết thu đông, Lạc Ngu ở trong phòng tắm lúng túng nhìn mình trong gương, sau đó rùng mình vì lạnh.

"Ngu ngốc."

Lạc Ngu vỗ vỗ mặt mình, bắt đầu bi thương nghĩ sao mình lại bày trò vẽ chuyện thế này.

Khi Trì Mục hạ cánh, Lạc Ngu có tiết nên không đi đón được. Trì Mục đến nơi còn phải đi nơi khác làm việc, tận tối mới về nhà.

Về đến nơi, Lạc Ngu ra ngoài đón hắn.

Trì Mục đặt vali ở bên cạnh, hôn trán Lạc Ngu.

Trì Mục: "Sao lại mặc ít thế này, còn không đi tất."

Lạc Ngu trùm áo lông vũ cực to, che gần hết người mình, chân trần xỏ dép bông bị Trì Mục nhìn thấy.

Lạc Ngu: "Đợi lát nữa đi, em rót cho anh cốc nước nóng."

Trì Mục nghe thấy tiếng lục lạc như có như không ở trong phòng, giác quan của Alpha nhạy bén, hắn vô thức tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Mãi đến lúc Lạc Ngu đi đến trước mặt hắn, cậu bước một bước, tiếng lục lạc kia liền vang lên.

Trì Mục nhớ đến chuyện dạo trước, hô hấp dồn dập nhìn Lạc Ngu.

Lạc Ngu: "Nếu anh mệt thì ngủ trước đi."

Lạc Ngu vốn muốn tổ chức lễ chào đón đặc biệt, nhưng nếu Trì Mục quá mệt thì cậu lại không muốn khiến hắn mệt nhọc hơn.

Trì Mục uống nước nóng, đặt cốc sang bên cạnh, đầu ngón tay chạm vào khóa kéo y phục kia.

"Không mệt."

Mệt thế nào được.

Áo khoác là Kiều nữ sĩ mua, thực sự mua hơi to. Lúc nó rơi xuống sàn nhà vang lên tiếng khe khẽ.

Vòng cổ màu đen, đính một chiếc lục lạc nhỏ, lắc lư theo từng động tác.

Làn da rám nắng khi huấn luyện quân sự của Lạc Ngu sớm đã trắng trở lại, màu đen càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn.

Trì Mục bế ngang Lạc Ngu lên, bước nhanh đi về phía phòng ngủ.

Lúc này Lạc Ngu không để bụng tư thế bế kiểu công chúa này nữa, đều thế này rồi còn để bụng bế kiểu công chúa làm gì chứ.

Cơ thể cao gầy đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, khung xương phủ một tầng cơ bắp đều đặn, đường nét nuột nà, làm cho bộ đồ tình thú kia có hương vị khác.

Nắm lông màu trắng cực kỳ nổi bật giữa màu đen, giống như thỏ trắng muốt nhảy giữa đỉnh núi và thung lung, quyến rũ người ta đuổi theo nó.

Có lẽ chủ sốp cố ý thiết kế như vậy, hoặc là khâu sản xuất chất lượng bình thường, bộ đồ tả tơi trong mắt Lạc Ngu bây giờ thực sự trở thành bộ đồ rách nát không ai muốn lấy nữa.

Dù sao loại đồ này cũng chỉ dùng một lần, Lạc Ngu chưa từng nghĩ tới lần thứ hai, cho nên nó nguyên vẹn hay không cũng không hề gì, đã định trước là dùng xong sẽ chung số phận bị ném vào thùng rác như bao cao su rồi.

Trì Mục nắm lấy đuôi thỏ, lông thỏ mềm mại, xúc cảm trơn trượt, trông có vẻ cũng da mỏng thịt mềm, tươi non mọng nước.

Với tư cách là thực khách duy nhất có thể hưởng dụng, Trì Mục đương nhiên không khách khí mà thưởng thức, tựa như mỹ vị hắn đã từng nếm qua, môi răng giao hòa, ăn ngon biết mùi.

Hương liên kiều tràn ngập khắp phòng, không lạ lẫm như lúc mới đầu nữa, nó đã quen thuộc với hương bạc hà từ lâu, cuộn trào mãnh liệt hòa vào tin tức tố hoàn toàn phù hợp với nó.

Tiếng lục lạc nhỏ vụn, hễ đung đưa một cái là lại phát ra tiếng vang lanh lảnh, trở thành một loại âm thanh trong đêm phụ xướng với âm thanh khác, tấu lên một bản nhạc.

Cá trong bể cá đặt ở phòng khách dường như cũng cảm nhận được sóng âm, không ngừng đong đưa trong nước, sóng nước liên lục rung động, khiến cá ta xây xẩm mặt mày.

Khúc nhạc trong đêm khiến mắt Lạc Ngu phủ một tầng sương, mơ màng nhìn trăng ngoài cửa sổ.

Có ai thấy đoạn tả cá rất giống tả "cá" không =))))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương