Tám giờ sáng thứ sáu tại Starbucks bên cạnh cửa sau đại học H, Hồ Lại ngồi ở chiếc bàn trong góc khẽ ngáp, trông như một chú mèo Ragdoll xinh đẹp lười biếng.
Sáu giờ rưỡi thức dậy, bảy giờ đã phải rời nhà nên mùi giăm bông phô mai thơm phức từ chiếc bánh sừng bò vừa ra lò lẫn tách cà phê nóng bốc khói nghi ngút cũng không thể xua tan cơn buồn ngủ, chỉ khi có hương hoa quế ngào ngạt trong gió theo chân mỗi vị khách mở cửa bước vào quán mới làm cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Viện khoa học công nghệ Côn Luân nơi Hồ Lại làm việc và khoa tâm lý đại học H hợp tác tổ chức tập huấn định kỳ chín giờ sáng thứ sáu hàng tuần tại hội trường lớn, Giang Ngữ Minh xem như là thu hoạch ngoài ý muốn từ dự án này.
Một anh chàng nghiên cứu sinh đi muộn hấp tấp chạy vào nhầm phòng.
Từ gương mặt đến quần áo đều toát lên nét thư sinh gọn gàng sạch sẽ, nhờ vậy mà sau hôm ấy thành công xin được wechat của Hồ Lại.
Đến buổi tập huấn tiếp theo, Giang Ngữ Minh đứng chờ sẵn bên ngoài cửa chỉ để giải thích: Lần trước không phải tôi cố tình đi nhầm phòng đâu.
Ai cần biết cố tình hay vô tình chứ? Muốn lấy cớ gì thì lấy, miễn có cái mã đẹp trai là đủ rồi.
Do đó mà suốt hai tháng qua, thứ sáu nào cũng trở thành ngày hò hẹn của Giang Ngữ Minh và Hồ Lại.
Hôm nay cũng là thứ sáu nhưng bầu không khí lại rất khác.
Giang Ngữ Minh ngồi trầm ngâm ở phía đối diện, vẻ mặt nửa khó xử nửa như đã hạ quyết tâm.
Hồ Lại cảm giác được, có vẻ chuỗi ngày vui vẻ sắp sửa chấm dứt rồi.
"Sớm như vậy đã gọi em ra thật ngại quá, nhưng quả thực anh có chuyện muốn nói.
Mong em không phiền"
Hồ Lại nghĩ thầm: Biết phiền còn gọi bà ra.
Bà bảo phiền thì chú mày chịu ngậm miệng lại không nói nữa à? Hừ, cái đồ giả dối"
"Lúc mới gặp, em gây cho anh ấn tượng rằng em là một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập rất có bản lĩnh.
Nhưng ở bên nhau một thời gian anh mới phát hiện tính nết của em vẫn còn khá trẻ con"
Giang Ngữ Minh cố gắng giữ vẻ mặt thong dong bình tĩnh, nhưng dáng ngồi nhấp nhổm đã mau chóng bán đứng cảm giác căng thẳng trong lòng anh ta.
Phải, Giang Ngữ Minh đang sợ Hồ Lại giận quá mất khôn hất cà phê vào mặt mình.
Tách cà phê này mới được đưa ra chưa tới năm phút, hãy còn rất nóng.
Hồ Lại liếc Giang Ngữ Minh một cái, nghĩ bụng: Sâu thẳm trong trái tim mỗi người phụ nữ đều có một cô công chúa nhỏ không bao giờ lớn mong muốn được yêu thương cưng chiều, trẻ con là trẻ con cái gì.
Cảm thấy không chấp nhận được sự thật này thì về nhà mà ôm mẹ, đừng chạy ra lung tung ra đường đi tìm ngự tỷ.
Không tới lượt chú rớ tới đâu.
Hồ Lại nghĩ vậy nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng vén lọn tóc quăn hơi bị rũ xuống ra sau tai, ngay cả lông mày cũng không chợn một cái.
Bị lôi dậy sớm không kịp trang điểm bao nhiêu vẫn xinh đẹp như vậy.
Giang Ngữ Minh nhìn Hồ Lại, không khỏi âm thầm cảm thán.
Thoạt nhìn Hồ Lại rất có khí chất "ngự tỷ" mạnh mẽ độc lập như lời Giang Ngữ Minh nói.
Trang phục quần tây áo sơ mi công sở cùng với chiếc blazer đặt ở ghế kế bên.
Tóc dài uốn lọn, mắt sáng lại có thần, lúc không cười trông hơi lạnh lùng xa cách đúng kiểu nhan sắc được ưa chuộng hiện nay.
"Hơn nữa em đi làm còn anh vẫn còn đi học, hai chúng ta có rất nhiều quan điểm bất đồng"
Hồ Lại khẽ ừ một tiếng đáp lại.
Điều này cô không phủ nhận, ngày thường vì để giữ mặt mũi cho Giang Ngữ Minh nên những vấn đề nào nhỏ nhặt có thể bỏ qua Hồ Lại đều bỏ qua, không ăn thua đủ tới cùng.
Trong từ điển của Hồ Lại, đàn ông chưa bao giờ là đối tượng trò chuyện lý tưởng, cho dù là nam sinh viên non nớt như Giang Ngữ Minh.
"Nhưng quan trọng nhất là——" Giang Ngữ Minh vô thức cao giọng, nghe thấy trong đó một chút ấm ức, "Trong khoảng thời gian yêu nhau, anh không cảm nhận được bao nhiêu tình cảm từ phía em"
Ông trời cho Giang Ngữ Minh bề ngoài đẹp trai cao ráo sáng sủa, thế nên mấy lần chia tay trước bạn gái cũ cô nào cô nấy cũng đều khóc lóc níu kéo sống chết không chịu buông tay.
Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của Hồ Lại kìa! Không ngoài dự đoán của Giang Ngữ Minh, chẳng thèm hờn giận oán trách một câu, đúng là chẳng để mình trong lòng một tí gì!
Cho dù là nuôi mèo, khi nó bỏ đi chủ nhân cũng sẽ cảm thấy đau khổ buồn bã.
Còn Hồ Lại không có vẻ gì là luyến tiếc.
Vào thời khắc như thế này, những cô gái khác ắt hẳn sẽ ủ rũ nói vài câu trách móc.
Riêng Hồ Lại chỉ im lặng nhìn Giang Ngữ Minh, làm Giang Ngữ Minh cảm thấy mình giống như đồ ngốc vậy.
Nhưng cho dù có tức giận thế nào cũng phải cố giữ lễ nghĩa.
Mẹ Giang Ngữ Minh vẫn thường căn dặn anh ta rằng nam giới phải biết nhường nhịn nữ giới, thế nên Giang Ngữ Minh cố dằn cơn giận xuống, nói: "Dù sao khóa tập huấn bên công ty em cũng sắp sửa kết thúc, chúng ta chia tay đi"
Bấy giờ Hồ Lại mới mở miệng nói câu đầu tiên trong ngày: "Anh cảm thấy tôi nên thể hiện tình cảm nhiều hơn mới phải sao?"
Hồ Lại thật sự không hiểu.
Chuyện tình của hai người đâu thuộc tuýp tình yêu sét đánh Romeo và Juliet, cũng đâu phải thiên duyên tiền định mà đòi hỏi lửa tình bốc cháy hừng hực như củi khô gặp trời hanh.
Quen hai tháng trên danh nghĩa nhưng bởi giờ giấc đi học của Giang Ngữ Minh và giờ đi làm của Hồ Lại trái ngược nhau nên một tuần gặp được nhiều nhất là hai lần, ngày thường chủ yếu chỉ nói chuyện qua wechat thì muốn tiến triển sâu đậm đến cỡ nào? Lên giường ư? Hai tháng là quá sớm để lên giường.
Giang Ngữ Minh đứng lên, hít sâu một hơi: "Ít nhất cũng để anh cảm thấy mình quan trọng đối với em, chứ không phải là một kẻ có cũng được không có cũng không sao như thế này.
Lát nữa em còn phải vào tập huấn, nếu không có việc gì anh đi trước đây"
"Được"
Hồ Lại đáp lại cụt lủn một tiếng, cũng không giữ Giang Ngữ Minh lại.
Thật sự không hiểu nổi, rõ ràng đàn ông có cũng được không có cũng không sao mà, cùng lắm là dệt hoa trên gấm, chẳng lẽ còn muốn trở thành nhu yếu phẩm sao? Tự ái cái gì?
Bao nylon còn chưa được tính là nhu yếu phẩm, huống hồ gì đàn ông.
"Chết tiệt"
Giang Ngữ Minh đi rồi, Hồ Lại lập tức xụ mặt xuống, hậm hực ngả người về lưng ghế tựa chẳng êm ái tẹo nào ở phía sau, bực bội cầm chiếc bánh sừng bò lên cắn mạnh một miếng.
"Mẹ kiếp mẹ kiếp, tên đầu rùa tồi tệ dám bỏ rơi bà.
Hồ Lại này mà lại bị bỏ sao? Đúng là xui xẻo dẫm phải bãi phân chó mà!"
Nhục nhã!
Vô cùng nhục nhã!
Ăn hết cả cái bánh vẫn không nuốt trôi được cơn giận.
Hồ Lại trước giờ chỉ có bỏ bạn trai, chưa từng bị bạn trai bỏ, nên khi nãy nhất thời chưa biết phản ứng thế nào.
Tức thật!
Lẽ ra phải tạt cà phê vào mặt tên khốn đó mới đúng!
"Tên đầu rùa khốn kiếp này! Bà đây chống mắt chờ xem nhà ngươi nhận quả báo!"
Bạn trai cũ thì đều không bằng con gián.
Hồ Lại không muốn cứu vãn cũng không có ý định tái hợp, chỉ mong vận rủi rơi rụng chồng chất lên đầu đối phương cho hả giận.
Mở cửa Starbucks bước ra, Hồ Lại hít thật sâu để hương hoa quế thơm nồng tràn ngập buồng phổi, cuốn đi hết cảm giác khó chịu âm ỉ mãi trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn những gợn mây trắng bồng bềnh trên nền trời xanh trong, mùa thu Thượng Hải rất ngắn ngủi, Hồ Lại tự nhủ mình phải biết tận hưởng, không cần để cho tên bạn trai cũ vớ vẩn phá hỏng tâm trạng.
Cá ngoài biển còn nhiều, vuột mất con này thì tìm bắt con khác, không cần tiếc nuối.
Mới tự khích lệ bản thân cảm thấy khá hơn đôi chút, Hồ Lại hùng dũng đạp lá vàng khô rụng đầy sân đi vào hội trường, nhưng lúc tới nơi chẳng hiểu sao tâm trạng lại tiếp tục xuống dốc không phanh.
Cô ỉu xìu chọn một góc khuất ngồi xuống, cả buổi giảng viên đứng trên bục thao thao bất tuyệt cái gì cũng không nghe vào một chữ.
Kỳ lạ.
Tại sao một mỹ nữ yêu kiều mảnh mai nhiều nét quyến rũ thú vị như mình, mềm được cứng được, có mặt nhu mì nũng nịu cũng có mặt cứng cỏi độc lập lại không có mối tình nào vượt quá sáu tháng.
Chia bình quân một lần quen chia được hai tháng, còn tưởng rằng Giang Ngữ Minh sẽ yên bình vượt qua mốc này, ai mà ngờ còn bị đối phương đề nghị chia tay trước.
Hồ Lại cảm thấy ngày thường lúc ở bên cạnh Giang Ngữ Minh mình đã cố tỏ ra thùy mị hết sức có thể.
Bà mợ nhà nó chứ.
Phí công.
Lúc nghỉ giữa giờ, Chu Hoài Nghi đi xuống chỗ Hồ Lại, lấy ngón tay chọc chọc vào cái xác vô hồn ủ ê nằm dài trên bàn: "Một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước"
Chu Hoài Nghi là đồng nghiệp từng được phân công làm cùng một dự án với Hồ Lại.
Cô vào công ty trước nên có thể xem là tiền bối, nhưng sau khi chứng kiến bản lĩnh mắng người của Hồ Lại bèn thích thú đánh bạn cùng.
Cha của Hồ Lại – Hồ Dược thường nói, ở cơ quan xã giao xuề xòa thì dễ, kiếm được người bạn tâm giao chân thành mới khó.
Hồ Lại thấy lời này không sai.
"Mình cũng có một tin tốt một tin xấu, mời chọn" Hồ Lại chống đầu, quay sang nhìn Chu Hoài Minh nói.
"Tin xấu đi."
"Mình bị tên nhãi ranh Giang Ngữ Minh bỏ! Đây là lần đầu tiên mình bị người ta bỏ đó! Cậu nói xem có phải mình bỏ người khác nhiều quá nên bây giờ bị báo ứng không?!"
Xem ra tự giễu không thu được hiệu quả quá cao, Chu Hoài Minh không tỏ ra kinh ngạc bao nhiêu.
Hồ Lại nhướng mày, "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới tin tức của cậu?"
Chu Hoài Nghi gật gật đầu, mở khóa điện thoại: "Cậu có chắc là muốn xem không?"
Hồ Lại phì cười, gạt bàn tay đang che màn hình ra.
"Chẳng lẽ thằng nhãi này chạy ra ngoài chơi gái bị quay lại? Nếu thật như thế thì để mình đăng lên web kɦıêυ ɖâʍ cho tên khốn kiếp này tàn đời"
Clip chạy được một hai giây đã thấy được nam chính nữ chính.
Nam chính rõ rành rành là Giang Ngữ Minh sáng nay vừa mới chia tay Hồ Lại, còn nữ chính là một cô gái nhan sắc đại trà đến không thể đại trà hơn, chỉ ăn điểm mỗi chỗ tươi tắn trẻ trung.
Hai người vai kề vai cười nói ngọt ngào, ai nhìn vào cũng nghĩ ngay đây là một đôi.
Khung cảnh tình chàng ý thiếp ngay trước mắt làm Hồ Lại chết sững.
Coi như tạm chấp nhận chuyện bị gọi ra chia tay, nhưng sao tên chó chết này dám cắm sừng mình, muốn chơi Netorare hay sao?
Giang Ngữ Minh à Giang Ngữ Minh.
Giỏi.
Giỏi lắm.
Bản lĩnh lắm.
"Hoài Nghi, có phải lúc trước cậu từng nói khuôn mặt mình thu hút được cả nam lẫn nữ?" Hồ Lại mắt không rời màn hình điện thoại, trong đầu đã nảy ra ý tưởng.
Chu Hoài Nghi biết đầu óc Hồ Lại nảy số mau lẹ, nhưng không ngờ đã vươn tới level khó đỡ như thế này.
Cô ho nhẹ một tiếng, "Cậu định ăn không được phá cho hôi? Muốn thọc gậy bánh xe cô bé này?"
Hồ Lại nhớ mài mại cô gái trong clip.
Có một lần Giang Ngữ Minh chơi bóng rổ với bạn học, trong khi Hồ Lại sắp gục xuống vì buồn ngủ thì cô bé này cổ vũ rất nhiệt tình, đứng bên ngoài liên tục hò hét cố lên cố lên.
Nghe nói nhỏ hơn Giang Ngữ Minh một tuổi, đang là sinh viên năm cuối.
Vậy mà không tập trung tìm việc hoặc nghĩ đến việc học lên thạc sĩ, lại vội vàng đi tìm bạn trai.
Chẳng lẽ dự định tốt nghiệp xong là lập tức lấy chồng sinh con?
Kém tắm.
"Nếu mình tự xông pha trận mạc, cậu nghĩ xem mình có bao nhiêu phần trăm câu được em gái này?"
Chu Hoài Nghi trong đầu niệm một câu a di đà phật, ngẩng lên nhìn Hồ Lại rồi cúi xuống nhìn cô gái trên màn hình, lắc đầu: "Em này vừa nhìn đã biết thuộc dạng sắp thép thẳng nữ không có cờ lê vam bẻ nào uốn nổi, còn cậu thì..."
"Mình thế nào?"
"Cậu nhìn nửa cong không thẳng, nửa thẳng lại không cong, không thiên hẳn một bên nào.
Chi bằng bây giờ cứ cướp Giang Ngữ Minh về rồi sau đó tìm cớ đá đít trả miếng cho bõ tức, đừng nghịch dại đi trêu gái nhà lành làm gì Hồ Lại à"
"Thôi thôi cho mình xin, đồ ăn nhổ ra rồi làm gì còn ai nhặt lên bỏ vào miệng lại.
Như thế chỉ tổ cho Giang Ngữ Minh ảo tưởng sức mạnh nghĩ bản thân có giá lắm.
Hồ Lại khinh bỉ tối kiến này "Thế còn tin tốt của cậu là gì?"
Chu Hoài Nghi cất điện thoại, sờ sờ mũi cười ngượng: "Giang Ngữ Minh đúng là không có mắt, người mới không đẹp cũng không hoạt bát được bằng cậu.
Nào, nói mình nghe tin tốt của cậu xem"
"Mình độc thân rồi, cậu lại có cơ hội theo đuổi mình.
Đây không phải tin tốt sao, haha?"
"Bớt nằm mơ đi, mình là người có gia đình rồi" Chu Hoài Nghi giơ ra màn hình khóa không biết đã khoe bao nhiêu lần "Nhìn cho kỹ đi, đây là bạn gái mình, con gái mình"
"Vâng vâng vâng, quả là một gia đình ba người hạnh phúc kiểu mẫu ạ.
Hừ, chỉ có khoe mẽ là nhanh"
Một ngày tập huấn dài trôi qua nhưng Hồ Lại vẫn chưa nuốt trôi nổi cơn tức, mỗi khi nhớ tới hình ảnh đôi cẩu nam nữ cười cười nói nói trong điện thoại là hỏa khí lập tức bốc lên tới não.
Hồ Lại cân nhắc một vài biện pháp trừng trị Giang Ngữ Minh, tiếc là chưa có cách nào thỏa mãn mọi tiêu chí cô mong muốn.
Trả thù cũng phải có đẳng cấp của trả thù.
Hồ Lại tuyệt đối không chạy ra giữa phố gào thét khóc lóc, chặn đầu tình địch rủa xả giật tóc đánh ghen.
Chỉ vì một thằng đàn ông mà làm chuyện thô tục thất thố như vậy, không đáng.
Cũng không thể ăn quàng chọn bậy một bạn học nào đó của Giang Ngữ Minh thế thân, Giang Ngữ Minh biết chuyện sẽ nghĩ mình còn tình cảm nên mới làm vậy để khiêu khích tên ngốc ấy quay lại.
Nhắc lại, vì một thằng đàn ông mà mất đi nguyên tắc bản thân đặt ra, không đáng.
Hồ Lại thừa nhận mình chấp nhất việc này, nhưng không phải luyến tiếc gì Giang Ngữ Minh, mà đơn giản là vì nuốt không trôi cảm giác bị qua mặt.
Tức thật!
Thật muốn đi quyến rũ cô bạn gái mới để Giang Ngữ Minh nhận một đòn đau chí tử, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại làm thế thiệt thòi cho bản thân quá.
Đừng hiểu lầm, giới tính không phải là vấn đề, cái đấy Hồ Lại chịu được.
Vấn đề là ở chỗ, tuy Giang Ngữ Minh khốn nạn nhưng còn vớt vát được khuôn mặt đẹp trai, chứ cô bé kia nhìn vào chỉ kiểu: à đây là mắt này mũi này miệng này, nhưng hoàn toàn không có điểm nhấn nào đặc sắc.
Nói không chừng Giang Ngữ Minh chọn cô nàng là bởi vì muốn hưởng thụ cảm giác có người ngưỡng mộ.
Đàn ông mà, vừa lọt lòng đã mang cái tôi cao, thích được vây trong những lời tán dương phù phiếm.
Phải tìm cho ra thứ Giang Ngữ Minh yêu quý nhất sau đó phá nát nó, mới gọi là trả thù có bài bản.
Giang Ngữ Minh quý cái gì nhất?
Buổi tối về đến nhà, Hồ Lại lên mạng sục sạo cách trả thù người yêu cũ, hy vọng thu thập nhiều ý kiến hay ho mở mang đầu óc.
Tình cờ làm sao, có một đồng nghiệp chia sẻ ảnh cap màn hình một topic đang hot trên mạng vào group chat, nội dung vừa sốc tận óc vừa phù hợp với thứ Hồ Lại đang tìm kiếm:
"Mối tình trước của tôi là một anh chàng tôi cực kỳ yêu, nào ngờ mới quen hơn một năm thì tôi phát hiện mình bị cắm sừng.
Vì chuyện này mà tôi suy sụp suốt mấy tháng trời.
Sau khi cân bằng lại cảm xúc, tôi hạ quyết tâm phải cho tên khốn này trả giá đắt.
Suy đi tính lại rất lâu, tôi quyết định cưa đổ mẹ của tên bạn trai cũ.
Phải, bạn không đọc nhầm đâu.
Bởi vì ai cũng chỉ có một người mẹ, mà thằng đàn ông nào cũng thương mẹ mình nhất trên đời..."
Nếu Hồ Lại nhớ không lầm, cha mẹ Giang Ngữ Minh ly dị, Giang Ngữ Minh ở với mẹ từ nhỏ cho tới lớn.
Ngày thường tên nhóc này vẫn thi thoảng nhắc tới bà.
Mẹ Giang Ngữ Minh hình như là giảng viên khoa tâm lý đại học H, tên là gì tên là gì ấy nhỉ? Mau mau nhớ ra xem nào.
A! Đúng rồi! Thẩm Chứng Ảnh!
Hai mắt Hồ Lại sáng ngời.
Tuyệt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook