Bàn Long
-
Chương 701: Kiên cường
Trong thạch thất yên tĩnh, nguyên tố bốn hệ quyến luyến vờn quanh thân thể Lâm Lôi đang nằm bên dưới, Bối Bối im lặng ngồi cạnh. Về phần bọn Thanh Hoả, Lôi Tư Tinh cũng không tới quấy rầy Bối Bối, bọn họ biết tình cảm giữa hai người sâu sắc tới mức nào.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối lúc này thấp thoáng có nước mắt chảy ra.
"Lão Đại" Bối Bối cố gắng nở ra nụ cười, "Trong hơn hai ngàn năm qua, kỳ thực trong lòng ta ngươi là người đáng khâm phục nhất. Thực sự khâm phục! Lúc còn bé, trong khi ta nằm ngủ hay chơi đùa thì ngươi vẫn khắc khổ cố gắng tu luyện, không một chút buông lỏng bản thân. Ta biết trong chuyện đó có liên quan đến gia phụ ngươi, đến Đức Lâm gia gia, nhưng cho dù không phải vì thế thì ngươi cũng không bao giờ từ bỏ, phải không?"
"Hơn nữa trong con đường mà chúng ta đã đi, từng gặp phải không ít gian nan. Ngày xưa Phân Lai quốc vương lợi hại như vậy, chẳng phải đã bị ngươi, một thiếu niên mới mười bảy tuổi, giết chết hay sao?"
"Quang Minh giáo đình, lúc đầu trong mắt chúng ta chính là cường đại vô địch, chẳng phải cuối cùng cũng bị ngươi nhổ tận gốc sao?"
"Trong chúng thần mộ địa khi ấy hiểm cảnh trùng trùng, đã có lúc tưởng sẽ phải bỏ mạng, chẳng phải cuối cùng đều vượt qua hết sao?"
"Trên Địa Ngục, chúng ta thẳng đường xông xáo, chưa từng phải ngã xuống. Đánh giết trên chiến trường vị diện - vốn là địa phương đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất – chúng ta chẳng phải cũng lấy được tới bốn thống lĩnh huy chương sao?"
Bối Bối cắn môi chăm chú nhìn vào Lâm Lôi đang ngủ say trên mặt đất: "Lão Đại, ngươi sẽ không gục ngã đâu! Có lẽ chính là linh hồn biến dị chăng? Bao nhiêu cửa ải khó khăn đều xông qua được, ngươi sẽ không đầu hàng ở một ải này. Ta tin rằng nhất định lão Đại ngươi sẽ thành công, bởi vì ... ngươi chính là lão Đại của ta, là người ta tin tưởng nhất, là lão Đại mà ta bội phục nhất!"
Bối Bối ngẹn ngào nói, trong hốc mắt đã tràn đầy lệ ngân, nhưng hắn vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Càng tự an ủi chính mình, đáy lòng càng hoảng loạn!
Bối Bối thực ra không có một chút tin tưởng, bởi vì bản thân Lâm Lôi có bốn thần phân thân, trong quá trình linh hồn biến dị phải chịu ảnh hưởng của bốn loại nguyên tố, đây là điều đáng sợ phi thường! Từ xưa tới nay, Lâm Lôi là người duy nhất trong vô số vị diện bản thân có bốn thần phân thân mà linh hồn biến dị.
Có thể thành công được sao?
Trong lịch sử một người cũng chưa có!
"Lão Đại, ngươi nhất định làm được, ngươi nhất định sẽ làm được!" Bối Bối trong lòng cầu khấn.
Phải biết rằng tình huống của Lâm Lôi hiện nay không ai nắm chắc có thể vượt qua, ngay cả một phần cũng không có. Ngay cả bọn Thanh Hoả, Lôi Tư Tinh khi biết linh hồn Lâm Lôi bắt đầu biến dị đáy lòng đều trầm xuống, bọn họ lúc này chỉ biết trông vào ông trời, trông vào sự cố gắng của Lâm Lôi.
Trong Kim chúc toà thành tại Hắc Ám chi sâm, Ngọc Lan đại lục.
Hai người đang ngồi đối diện nhau, một người trường bào màu đen, một người mặc áo bào trắng. Người có bộ râu dài đến ngực, đôi mắt nhỏ lấp lánh, chính là Bối Lỗ Đặc, người còn lại có đôi mày màu đỏ rực, chính là Thanh Hoả. Lúc này vô luận là Thanh Hoả hay Bối Lỗ đặc sắc mặt đều rất khó coi.
"Tình huống hiện nay thế nào? Có gì biến chuyển không?" Bối Lỗ Đặc cau mày hỏi.
"Tình huống đang rất không ổn". Thanh Hoả thở dài, "Ta đối với việc biến dị linh hồn thành công của Lâm Lôi không có một chút tin tưởng. Nếu hắn có khả năng thành công thì quả rất đáng vui mừng, nhưng nếu thất bại, sau này Lâm Lôi không còn cách nào đạt tới đỉnh phong nữa".
Bối Lô Đặc lắc đầu thở dài: "Là tại ta quá vội vàng".
"Chuyện này không phải lỗi của ngươi". Thanh Hoả nói, "Lúc đầu khi bổn tôn của ta tiến vào chiến trường vị diện luôn giữ khoảng cách khá gần với Lâm Lôi. Nhưng sau khi hắn đột phá, ta liền có chút buông lỏng, ai mà ngờ được gã Mã Cách Nỗ Tư lại từ đâu chui tới. Ai, là ta đã sơ sẩy, là do ta không kịp cứu hắn".
Bối Lỗ Đặc cười khổ: "Khó mà gặp được một nhân tuyển tốt như vậy, nếu Bối Bối biết được chân tướng sự việc, sợ rằng nó sẽ rất hận ta".
"Việc này không trách được ngươi, ai mà biết sẽ gặp chuyện như vậy". Thanh Hoả lắc đầu.
"Nếu kế hoạch của ta thành công thì Lâm Lôi cùng Bối Bối sau này còn phải cảm kích ta. Nhưng bây giờ biến thành như vậy ...". Bối Lỗ Đặc lắc đầu nói, "Nếu bổn tôn Lâm Lôi cùng ba thần phân thân chết đi, sau này sẽ không còn tiền đồ gì nữa. Kế hoạch của ta cũng hoàn toàn thất bại, chỉ có thể tìm nhân tuyển khác thôi".
Thanh Hoả ngồi cạnh trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, nhíu mày nói:
"Bối Lỗ đặc, ngươi đừng vội vàng kết luận như vậy. Kết quả còn chưa rõ ràng, Lâm Lôi biết đâu sẽ qua được cửa ải này".
"Nếu thực sự vượt qua được, linh hồn biến dị thành công thì thực là một việc vui mừng lớn". Bối Lỗ Đặc nhướng mày, "Nếu Lâm Lôi biến dị thành công, kế hoạch của ta cần phải sửa lại".
"Ý của ngươi là ... ?" Thanh Hoả cả kinh.
"Đúng". Bối Lỗ Đặc gật đầu.
"Việc này, việc này có khả năng sao?" Thanh Hoả hoảng sợ nói, "Hình như vô số năm qua trong lịch sử chưa từng có ai thành công".
"Sao lại không được!" Trong mắt Bối Lỗ đặc hiện lên một tia tinh quang, "Nói thực, về việc biến dị linh hồn của Lâm Lôi ta nghĩ khả năng thành công sẽ rất lớn. Nghĩ đến việc này ta cũng cảm thấy kích động! Nếu thí nghiệm thất bại, với Lâm Lôi cũng không ảnh hưởng vì đằng nào cũng vậy, với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu thành công thì ..."
Trong đôi mắt Thanh Hoả cũng ánh lên vẻ mong chờ.
"Đương nhiên chuyện chúng ta đang nói vốn chỉ là nằm mơ giữa ban ngày". Bối Lỗ Đặc cười khổ, "Tất cả vẫn còn quá sớm để kết luận, Lâm Lôi hiện tại vẫn đang trong quá trình thập tử nhất sinh".
"Đúng, nhưng hắn cần phải vượt qua". Thanh Hoả cũng gật đầu, "Thành công, sau này Lâm Lôi sẽ tiền đồ vô lượng! Thất bại, sau này ta với ngươi chỉ còn cách để hắn sống cuộc sống an bình thôi, rốt cuộc hắn không có khả năng đứng trên đỉnh cao, hô phong hoán vũ".
"Bây giờ ai cũng không giúp được hắn nữa". Bối Lỗ Đặc gật đầu, "Đành trông vào sự cố gắng của bản thân hắn mà thôi".
"Hối hận thì cũng đã vô dụng, chỉ còn cách đối mặt với sự thực thôi!" Ánh mắt Bối Lỗ Đặc trở lên lạnh lùng kiên định, "Thành công, thành tựu của hắn sẽ vô hạn, thất bại, hắn cũng không thể trách được ta".
Đây là một khoảng thời gian cực kì yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi để đợi tới trận quyết chiến cuối cùng.
Lâm Lôi đã hôn mê tới ngày thứ 32, bọn Lôi Tư Tinh chỉ biết quanh quẩn trong động quật.
Thanh Hoả từ trong thạch thất của Lâm Lôi đi ra, ba người Lôi Tư Tinh lập tức tới đón: "Thế nào rồi? Lôi Lâm tiên sinh?" Bối Bối mở miệng hỏi đầu tiên.
Thanh Hoả liếc nhìn ba người, lắc đầu nói: "Mặc dù sau khi Vận mệnh chủ thần lực mà Mã Cách Nỗ Tư vận dụng để công kích đã tiêu hao gần hết, năng lượng Hồn thạch tiêu hao cũng chậm đi. Nhưng tới hôm nay, Hồn Thạch đã hoàn toàn bị tiêu hết".
"ý của tiên sinh là sao?" Bối Bối kinh hãi hỏi.
"Từ hôm nay trở đi Lâm Lôi không còn ngoại lực trợ giúp nữa". Thanh Hoả thở dài, "Lúc trước có Hồn Thạch giúp hắn chống đỡ, bây giờ không còn nữa, đối mặt với linh hồn biến dị đành trông vào sự kiên trì của hắn".
"Lão Đại linh hồn đã yếu ớt như vậy có thể kiên trì được không?" Bối Bối bật khóc.
Thanh Hoa, Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng cũng đều trầm mặc.
Cứ sau một khoảng thời gian, Thanh Hoả lại tới kiểm tra linh hồn của Lâm Lôi, phát hiện ra trong quá trình biến dị, linh hồn của Lâm Lôi giống như ngọn lửa yếu ớt không ngừng bị kình phong thổi qua. May mắn lúc trước có Hắc Thạch bổ sung, nên lực lượng linh hồn của Lâm Lôi lúc này còn trụ được trước sự trùng kích liên tục của quá trình biến dị.
"Không ai biết được" Thanh Hoả lắc đầu.
Không khí trong động quật lúc này có vẻ rất lạnh lẽo.
Lâm Lôi đã hôn mê sang ngày thứ 35.
Thanh Hoả từ trong thạch thất đi ra, nói với vẻ khó tin: "Không thể tin được, linh hồn của Lâm Lôi không có Hắc Thạch phụ trợ vẫn cầm cự được ba ngày. Có điều vẫn còn rất sớm để kết luận, linh hồn biến dị không biết sẽ kéo dài tới lúc nào".
Bối Bối cũng không biết được, lúc trước Áo Lợi Duy Á linh hồn biến dị chỉ hôn mê mấy tháng, nhưng hắn chỉ là biến dị hai loại năng lượng, căn bản không so được với Lâm Lôi. Nếu biến dị ba loại năng lượng so với Áo Lợi Duy Á phức tạp hơn không biết bao nhiêu lần, còn biến dị bốn loại thần phân thân thì ... trong mấy tháng ngắn ngủi sợ rằng không có khả năng chấm dứt được. Tại Ngọc Lan đại lục, mấy người Bối Lỗ Đặc, Địch Lỵ Á mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng thời gian hôn mê của Lâm Lôi vẫn vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Áo Lợi Duy Á sau mấy tháng đã thành công, Lâm Lôi hẳn là sẽ mất vài năm để thành công.
Bao nhiêu năm?
Lâm Lôi cứ hôn mê như vậy, hơn mười năm nữa trôi qua.
Đến năm thứ mười tám.
Trong động quật tại chiến trường vị diện, cứ bảy ngày Thanh Hoả lại kiểm tra một lần, Lâm Lôi hôn mê trong thời gian dài như vậy đã làm Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng không còn lo lắng như trước nữa, mà tạm thời an tâm tu luyện. Nhưng còn Bối Bối mỗi ngày đều chú ý tới tình huống của Lâm Lôi.
"Tình huống không ổn, mười tám năm qua linh hồn của Lâm Lôi ngày càng yếu đi, mặc dù hắn vẫn kiên trì nhưng quá trình suy yếu không chậm lại". Thanh Hoả cau mày nói, "Mặc dù linh hồn của hắn rất kiên cường, không chịu buông xuôi nhưng bây giờ linh hồn đã quá yếu ớt, khiến ta có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ không chống chọi được ba ngày nữa".
Sắc mặt Bối Bối trong nháy mắt trở lên trắng bệch.
"Ba ngày. Trong ba ngày có thể chết đi, cũng có thể chuyển biến. Đành trông vào ba ngày cuối cùng này thôi". Thanh Hoả lắc đầu.
Trong cảm nhận của Thanh Hoả, nếu mười tám năm trước linh hồn của Lâm Lôi là ngọn lửa yếu ớt thì lúc này chỉ được xem như một đốm lửa nhỏ nhoi.
"Nhất định sẽ không sao đâu, nhất định là như thế". Bối Bối liền nói.
Trong ba ngày này cuộc sống mọi người đều rất khó chịu, vốn Thanh Hoả cho rằng Lâm Lôi chỉ kiên trì được ba ngày, nhưng ai ngờ linh hồn vốn mỏng manh yếu ớt đến tận cùng lại kiên trì suốt mười tám ngày, làm Thanh Hoả cũng phải cảm thán bất khả tư nghị.
Ngày thứ mười tám.
"Bối Bối, các ngươi mau tới đây". Thanh Hoả hô to.
Mấy người Bối Bối, Lôi Tư Tinh lập tức chạy tới thạch thất của Lâm Lôi, Bối Bối lo lắng hoảng sợ nhìn Thanh Hoả: "Chuyện gì vậy? Lão Đại ta làm sao?"
Thanh Hoả quay đầu nhìn Bối Bối, Lôi Tư Tinh, nói vẻ khó tin: "Thực không thể tin được, không thể tin được! Bây giờ linh hồn của Lâm Lôi đã bắt đầu mạnh lên, giống như trẻ con đang lớn lên vậy. Ta hoàn toàn có thể cảm nhận được tốc độ phát triển linh hồn của hắn".
Trong ánh mắt bọn Lôi Tư Tinh, Bối Bối tràn đầy kinh ngạc.
"A!!" Bối Bối sung sướng nhảy vọt lên, đầu đụng vào trần thạch thất làm không ít đá vụn rơi xuống, hắn vội cuống quít đưa tay ra, thân thủ như ảo ảnh bắt lấy mấy viên đá đó.
"Tốt quá, thực tốt quá!" Bối Bối mừng muốn phát điên.
Ngọc Lan vị diện, trong Long Huyết thành.
Địch Lỵ Á cùng Toa Toa đang ngồi cùng một chỗ.
"Mẫu thân, phụ thân sẽ không sao chứ?" Toa Toa nói giọng lo lắng, "Cha bế quan lâu như vậy mà vẫn chưa đi ra".
"Không có chuyện gì đâu". Địch Lỵ Á có nở nụ cười. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tình huống thực sự của Lâm Lôi hai vợ chồng đều không nói cho con cái vì sợ chúng lo lắng.
"Ồ" Địch Lỵ Á đột nhiên phát hiện có bóng người từ phía cửa đi về phía mình, đúng là Hỏa hệ Lâm Lôi.
"Phụ thân". Toa Toa chào.
Hoả hệ Lâm Lôi gật đầu cười, Địch Lỵ Á nhìn về phía Lâm Lôi vẻ chờ đợi: "Tất cả vẫn ổn chứ?".
Toa Toa bên cạnh nghe được không khỏi có vẻ kinh ngạc.
"Ta cảm giác được đã có chuyển biến tốt". Hoả hệ Lâm Lôi trên mặt khó khăn nở ra nụ cười, thần phân thân đều có thể cảm ứng được linh hồn của nhau. Mặc dù bốn linh hồn kia không có ý thức nhưng hắn vẫn cảm giác được chúng vẫn tồn tại, mười tám năm qua không ngừng yếu đi, yếu tới mức Hỏa hệ linh hồn gần như không cảm nhận được chúng, có điều từ hôm nay bốn linh hồn đã bắt đầu mạnh lên, tốc độ khôi phục đã vượt xa tốc độ suy yếu.
Trong động quật tại chiến trường vị diện, Lâm Lôi hôn mê đã được ba mươi tư năm.
"Lôi Lâm tiên sinh, lão Đại sao vẫn chưa tỉnh?" Bối Bối có chút vội vàng. Bây giờ Bối Bối đã không còn quá lo lắng như trước nữa, bởi vì hắn cảm giác được rất rõ ràng linh hồn của Lâm Lôi hiện nay cực kì cường đại, mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Nếu so sánh linh hồn của Lâm Lôi trước lúc bị thương là một hồ nước thì hiện nay nó đã trở thành một đại dương vô tận không đo đếm được, đã cường đại như vậy nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
"Đừng nóng vội". Thanh Hoả cười, "Chắc chắn sẽ tỉnh thôi".
Thực ra trong đáy lòng hắn cũng lo lắng, linh hồn Lâm Lôi hôm nay biến thành cường đại đáng sợ như vậy, liệu tại thời khắc quan trọng nhất có xảy ra chuyện không hay? Không ai biết được có bốn thần phân thân khi biến dị sẽ phát sinh những tình huống gì.
Lúc này, bọn Thanh Hoả đang ở ngoài đàm luận, bên trong thạch thất chỉ còn một mình Lâm Lôi lặng yên nằm đó. Lâm Lôi đã ở trạng thái đó suốt ba mươi tư năm, hiện nay quanh thân thể hắn cũng không còn nguyên tố tụ tập.
Đột nhiên ...
Đôi mắt Lâm Lôi đang nhắm nghiền chợt mở ra.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Bối lúc này thấp thoáng có nước mắt chảy ra.
"Lão Đại" Bối Bối cố gắng nở ra nụ cười, "Trong hơn hai ngàn năm qua, kỳ thực trong lòng ta ngươi là người đáng khâm phục nhất. Thực sự khâm phục! Lúc còn bé, trong khi ta nằm ngủ hay chơi đùa thì ngươi vẫn khắc khổ cố gắng tu luyện, không một chút buông lỏng bản thân. Ta biết trong chuyện đó có liên quan đến gia phụ ngươi, đến Đức Lâm gia gia, nhưng cho dù không phải vì thế thì ngươi cũng không bao giờ từ bỏ, phải không?"
"Hơn nữa trong con đường mà chúng ta đã đi, từng gặp phải không ít gian nan. Ngày xưa Phân Lai quốc vương lợi hại như vậy, chẳng phải đã bị ngươi, một thiếu niên mới mười bảy tuổi, giết chết hay sao?"
"Quang Minh giáo đình, lúc đầu trong mắt chúng ta chính là cường đại vô địch, chẳng phải cuối cùng cũng bị ngươi nhổ tận gốc sao?"
"Trong chúng thần mộ địa khi ấy hiểm cảnh trùng trùng, đã có lúc tưởng sẽ phải bỏ mạng, chẳng phải cuối cùng đều vượt qua hết sao?"
"Trên Địa Ngục, chúng ta thẳng đường xông xáo, chưa từng phải ngã xuống. Đánh giết trên chiến trường vị diện - vốn là địa phương đáng sợ nhất, nguy hiểm nhất – chúng ta chẳng phải cũng lấy được tới bốn thống lĩnh huy chương sao?"
Bối Bối cắn môi chăm chú nhìn vào Lâm Lôi đang ngủ say trên mặt đất: "Lão Đại, ngươi sẽ không gục ngã đâu! Có lẽ chính là linh hồn biến dị chăng? Bao nhiêu cửa ải khó khăn đều xông qua được, ngươi sẽ không đầu hàng ở một ải này. Ta tin rằng nhất định lão Đại ngươi sẽ thành công, bởi vì ... ngươi chính là lão Đại của ta, là người ta tin tưởng nhất, là lão Đại mà ta bội phục nhất!"
Bối Bối ngẹn ngào nói, trong hốc mắt đã tràn đầy lệ ngân, nhưng hắn vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Càng tự an ủi chính mình, đáy lòng càng hoảng loạn!
Bối Bối thực ra không có một chút tin tưởng, bởi vì bản thân Lâm Lôi có bốn thần phân thân, trong quá trình linh hồn biến dị phải chịu ảnh hưởng của bốn loại nguyên tố, đây là điều đáng sợ phi thường! Từ xưa tới nay, Lâm Lôi là người duy nhất trong vô số vị diện bản thân có bốn thần phân thân mà linh hồn biến dị.
Có thể thành công được sao?
Trong lịch sử một người cũng chưa có!
"Lão Đại, ngươi nhất định làm được, ngươi nhất định sẽ làm được!" Bối Bối trong lòng cầu khấn.
Phải biết rằng tình huống của Lâm Lôi hiện nay không ai nắm chắc có thể vượt qua, ngay cả một phần cũng không có. Ngay cả bọn Thanh Hoả, Lôi Tư Tinh khi biết linh hồn Lâm Lôi bắt đầu biến dị đáy lòng đều trầm xuống, bọn họ lúc này chỉ biết trông vào ông trời, trông vào sự cố gắng của Lâm Lôi.
Trong Kim chúc toà thành tại Hắc Ám chi sâm, Ngọc Lan đại lục.
Hai người đang ngồi đối diện nhau, một người trường bào màu đen, một người mặc áo bào trắng. Người có bộ râu dài đến ngực, đôi mắt nhỏ lấp lánh, chính là Bối Lỗ Đặc, người còn lại có đôi mày màu đỏ rực, chính là Thanh Hoả. Lúc này vô luận là Thanh Hoả hay Bối Lỗ đặc sắc mặt đều rất khó coi.
"Tình huống hiện nay thế nào? Có gì biến chuyển không?" Bối Lỗ Đặc cau mày hỏi.
"Tình huống đang rất không ổn". Thanh Hoả thở dài, "Ta đối với việc biến dị linh hồn thành công của Lâm Lôi không có một chút tin tưởng. Nếu hắn có khả năng thành công thì quả rất đáng vui mừng, nhưng nếu thất bại, sau này Lâm Lôi không còn cách nào đạt tới đỉnh phong nữa".
Bối Lô Đặc lắc đầu thở dài: "Là tại ta quá vội vàng".
"Chuyện này không phải lỗi của ngươi". Thanh Hoả nói, "Lúc đầu khi bổn tôn của ta tiến vào chiến trường vị diện luôn giữ khoảng cách khá gần với Lâm Lôi. Nhưng sau khi hắn đột phá, ta liền có chút buông lỏng, ai mà ngờ được gã Mã Cách Nỗ Tư lại từ đâu chui tới. Ai, là ta đã sơ sẩy, là do ta không kịp cứu hắn".
Bối Lỗ Đặc cười khổ: "Khó mà gặp được một nhân tuyển tốt như vậy, nếu Bối Bối biết được chân tướng sự việc, sợ rằng nó sẽ rất hận ta".
"Việc này không trách được ngươi, ai mà biết sẽ gặp chuyện như vậy". Thanh Hoả lắc đầu.
"Nếu kế hoạch của ta thành công thì Lâm Lôi cùng Bối Bối sau này còn phải cảm kích ta. Nhưng bây giờ biến thành như vậy ...". Bối Lỗ Đặc lắc đầu nói, "Nếu bổn tôn Lâm Lôi cùng ba thần phân thân chết đi, sau này sẽ không còn tiền đồ gì nữa. Kế hoạch của ta cũng hoàn toàn thất bại, chỉ có thể tìm nhân tuyển khác thôi".
Thanh Hoả ngồi cạnh trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, nhíu mày nói:
"Bối Lỗ đặc, ngươi đừng vội vàng kết luận như vậy. Kết quả còn chưa rõ ràng, Lâm Lôi biết đâu sẽ qua được cửa ải này".
"Nếu thực sự vượt qua được, linh hồn biến dị thành công thì thực là một việc vui mừng lớn". Bối Lỗ Đặc nhướng mày, "Nếu Lâm Lôi biến dị thành công, kế hoạch của ta cần phải sửa lại".
"Ý của ngươi là ... ?" Thanh Hoả cả kinh.
"Đúng". Bối Lỗ Đặc gật đầu.
"Việc này, việc này có khả năng sao?" Thanh Hoả hoảng sợ nói, "Hình như vô số năm qua trong lịch sử chưa từng có ai thành công".
"Sao lại không được!" Trong mắt Bối Lỗ đặc hiện lên một tia tinh quang, "Nói thực, về việc biến dị linh hồn của Lâm Lôi ta nghĩ khả năng thành công sẽ rất lớn. Nghĩ đến việc này ta cũng cảm thấy kích động! Nếu thí nghiệm thất bại, với Lâm Lôi cũng không ảnh hưởng vì đằng nào cũng vậy, với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Nhưng nếu thành công thì ..."
Trong đôi mắt Thanh Hoả cũng ánh lên vẻ mong chờ.
"Đương nhiên chuyện chúng ta đang nói vốn chỉ là nằm mơ giữa ban ngày". Bối Lỗ Đặc cười khổ, "Tất cả vẫn còn quá sớm để kết luận, Lâm Lôi hiện tại vẫn đang trong quá trình thập tử nhất sinh".
"Đúng, nhưng hắn cần phải vượt qua". Thanh Hoả cũng gật đầu, "Thành công, sau này Lâm Lôi sẽ tiền đồ vô lượng! Thất bại, sau này ta với ngươi chỉ còn cách để hắn sống cuộc sống an bình thôi, rốt cuộc hắn không có khả năng đứng trên đỉnh cao, hô phong hoán vũ".
"Bây giờ ai cũng không giúp được hắn nữa". Bối Lỗ Đặc gật đầu, "Đành trông vào sự cố gắng của bản thân hắn mà thôi".
"Hối hận thì cũng đã vô dụng, chỉ còn cách đối mặt với sự thực thôi!" Ánh mắt Bối Lỗ Đặc trở lên lạnh lùng kiên định, "Thành công, thành tựu của hắn sẽ vô hạn, thất bại, hắn cũng không thể trách được ta".
Đây là một khoảng thời gian cực kì yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi để đợi tới trận quyết chiến cuối cùng.
Lâm Lôi đã hôn mê tới ngày thứ 32, bọn Lôi Tư Tinh chỉ biết quanh quẩn trong động quật.
Thanh Hoả từ trong thạch thất của Lâm Lôi đi ra, ba người Lôi Tư Tinh lập tức tới đón: "Thế nào rồi? Lôi Lâm tiên sinh?" Bối Bối mở miệng hỏi đầu tiên.
Thanh Hoả liếc nhìn ba người, lắc đầu nói: "Mặc dù sau khi Vận mệnh chủ thần lực mà Mã Cách Nỗ Tư vận dụng để công kích đã tiêu hao gần hết, năng lượng Hồn thạch tiêu hao cũng chậm đi. Nhưng tới hôm nay, Hồn Thạch đã hoàn toàn bị tiêu hết".
"ý của tiên sinh là sao?" Bối Bối kinh hãi hỏi.
"Từ hôm nay trở đi Lâm Lôi không còn ngoại lực trợ giúp nữa". Thanh Hoả thở dài, "Lúc trước có Hồn Thạch giúp hắn chống đỡ, bây giờ không còn nữa, đối mặt với linh hồn biến dị đành trông vào sự kiên trì của hắn".
"Lão Đại linh hồn đã yếu ớt như vậy có thể kiên trì được không?" Bối Bối bật khóc.
Thanh Hoa, Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng cũng đều trầm mặc.
Cứ sau một khoảng thời gian, Thanh Hoả lại tới kiểm tra linh hồn của Lâm Lôi, phát hiện ra trong quá trình biến dị, linh hồn của Lâm Lôi giống như ngọn lửa yếu ớt không ngừng bị kình phong thổi qua. May mắn lúc trước có Hắc Thạch bổ sung, nên lực lượng linh hồn của Lâm Lôi lúc này còn trụ được trước sự trùng kích liên tục của quá trình biến dị.
"Không ai biết được" Thanh Hoả lắc đầu.
Không khí trong động quật lúc này có vẻ rất lạnh lẽo.
Lâm Lôi đã hôn mê sang ngày thứ 35.
Thanh Hoả từ trong thạch thất đi ra, nói với vẻ khó tin: "Không thể tin được, linh hồn của Lâm Lôi không có Hắc Thạch phụ trợ vẫn cầm cự được ba ngày. Có điều vẫn còn rất sớm để kết luận, linh hồn biến dị không biết sẽ kéo dài tới lúc nào".
Bối Bối cũng không biết được, lúc trước Áo Lợi Duy Á linh hồn biến dị chỉ hôn mê mấy tháng, nhưng hắn chỉ là biến dị hai loại năng lượng, căn bản không so được với Lâm Lôi. Nếu biến dị ba loại năng lượng so với Áo Lợi Duy Á phức tạp hơn không biết bao nhiêu lần, còn biến dị bốn loại thần phân thân thì ... trong mấy tháng ngắn ngủi sợ rằng không có khả năng chấm dứt được. Tại Ngọc Lan đại lục, mấy người Bối Lỗ Đặc, Địch Lỵ Á mặc dù sớm có chuẩn bị nhưng thời gian hôn mê của Lâm Lôi vẫn vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Áo Lợi Duy Á sau mấy tháng đã thành công, Lâm Lôi hẳn là sẽ mất vài năm để thành công.
Bao nhiêu năm?
Lâm Lôi cứ hôn mê như vậy, hơn mười năm nữa trôi qua.
Đến năm thứ mười tám.
Trong động quật tại chiến trường vị diện, cứ bảy ngày Thanh Hoả lại kiểm tra một lần, Lâm Lôi hôn mê trong thời gian dài như vậy đã làm Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng không còn lo lắng như trước nữa, mà tạm thời an tâm tu luyện. Nhưng còn Bối Bối mỗi ngày đều chú ý tới tình huống của Lâm Lôi.
"Tình huống không ổn, mười tám năm qua linh hồn của Lâm Lôi ngày càng yếu đi, mặc dù hắn vẫn kiên trì nhưng quá trình suy yếu không chậm lại". Thanh Hoả cau mày nói, "Mặc dù linh hồn của hắn rất kiên cường, không chịu buông xuôi nhưng bây giờ linh hồn đã quá yếu ớt, khiến ta có cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ không chống chọi được ba ngày nữa".
Sắc mặt Bối Bối trong nháy mắt trở lên trắng bệch.
"Ba ngày. Trong ba ngày có thể chết đi, cũng có thể chuyển biến. Đành trông vào ba ngày cuối cùng này thôi". Thanh Hoả lắc đầu.
Trong cảm nhận của Thanh Hoả, nếu mười tám năm trước linh hồn của Lâm Lôi là ngọn lửa yếu ớt thì lúc này chỉ được xem như một đốm lửa nhỏ nhoi.
"Nhất định sẽ không sao đâu, nhất định là như thế". Bối Bối liền nói.
Trong ba ngày này cuộc sống mọi người đều rất khó chịu, vốn Thanh Hoả cho rằng Lâm Lôi chỉ kiên trì được ba ngày, nhưng ai ngờ linh hồn vốn mỏng manh yếu ớt đến tận cùng lại kiên trì suốt mười tám ngày, làm Thanh Hoả cũng phải cảm thán bất khả tư nghị.
Ngày thứ mười tám.
"Bối Bối, các ngươi mau tới đây". Thanh Hoả hô to.
Mấy người Bối Bối, Lôi Tư Tinh lập tức chạy tới thạch thất của Lâm Lôi, Bối Bối lo lắng hoảng sợ nhìn Thanh Hoả: "Chuyện gì vậy? Lão Đại ta làm sao?"
Thanh Hoả quay đầu nhìn Bối Bối, Lôi Tư Tinh, nói vẻ khó tin: "Thực không thể tin được, không thể tin được! Bây giờ linh hồn của Lâm Lôi đã bắt đầu mạnh lên, giống như trẻ con đang lớn lên vậy. Ta hoàn toàn có thể cảm nhận được tốc độ phát triển linh hồn của hắn".
Trong ánh mắt bọn Lôi Tư Tinh, Bối Bối tràn đầy kinh ngạc.
"A!!" Bối Bối sung sướng nhảy vọt lên, đầu đụng vào trần thạch thất làm không ít đá vụn rơi xuống, hắn vội cuống quít đưa tay ra, thân thủ như ảo ảnh bắt lấy mấy viên đá đó.
"Tốt quá, thực tốt quá!" Bối Bối mừng muốn phát điên.
Ngọc Lan vị diện, trong Long Huyết thành.
Địch Lỵ Á cùng Toa Toa đang ngồi cùng một chỗ.
"Mẫu thân, phụ thân sẽ không sao chứ?" Toa Toa nói giọng lo lắng, "Cha bế quan lâu như vậy mà vẫn chưa đi ra".
"Không có chuyện gì đâu". Địch Lỵ Á có nở nụ cười. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tình huống thực sự của Lâm Lôi hai vợ chồng đều không nói cho con cái vì sợ chúng lo lắng.
"Ồ" Địch Lỵ Á đột nhiên phát hiện có bóng người từ phía cửa đi về phía mình, đúng là Hỏa hệ Lâm Lôi.
"Phụ thân". Toa Toa chào.
Hoả hệ Lâm Lôi gật đầu cười, Địch Lỵ Á nhìn về phía Lâm Lôi vẻ chờ đợi: "Tất cả vẫn ổn chứ?".
Toa Toa bên cạnh nghe được không khỏi có vẻ kinh ngạc.
"Ta cảm giác được đã có chuyển biến tốt". Hoả hệ Lâm Lôi trên mặt khó khăn nở ra nụ cười, thần phân thân đều có thể cảm ứng được linh hồn của nhau. Mặc dù bốn linh hồn kia không có ý thức nhưng hắn vẫn cảm giác được chúng vẫn tồn tại, mười tám năm qua không ngừng yếu đi, yếu tới mức Hỏa hệ linh hồn gần như không cảm nhận được chúng, có điều từ hôm nay bốn linh hồn đã bắt đầu mạnh lên, tốc độ khôi phục đã vượt xa tốc độ suy yếu.
Trong động quật tại chiến trường vị diện, Lâm Lôi hôn mê đã được ba mươi tư năm.
"Lôi Lâm tiên sinh, lão Đại sao vẫn chưa tỉnh?" Bối Bối có chút vội vàng. Bây giờ Bối Bối đã không còn quá lo lắng như trước nữa, bởi vì hắn cảm giác được rất rõ ràng linh hồn của Lâm Lôi hiện nay cực kì cường đại, mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Nếu so sánh linh hồn của Lâm Lôi trước lúc bị thương là một hồ nước thì hiện nay nó đã trở thành một đại dương vô tận không đo đếm được, đã cường đại như vậy nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
"Đừng nóng vội". Thanh Hoả cười, "Chắc chắn sẽ tỉnh thôi".
Thực ra trong đáy lòng hắn cũng lo lắng, linh hồn Lâm Lôi hôm nay biến thành cường đại đáng sợ như vậy, liệu tại thời khắc quan trọng nhất có xảy ra chuyện không hay? Không ai biết được có bốn thần phân thân khi biến dị sẽ phát sinh những tình huống gì.
Lúc này, bọn Thanh Hoả đang ở ngoài đàm luận, bên trong thạch thất chỉ còn một mình Lâm Lôi lặng yên nằm đó. Lâm Lôi đã ở trạng thái đó suốt ba mươi tư năm, hiện nay quanh thân thể hắn cũng không còn nguyên tố tụ tập.
Đột nhiên ...
Đôi mắt Lâm Lôi đang nhắm nghiền chợt mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook