Bàn Long Ngoại Truyện FULL
73: Tới Địa Ngục


Bối Lỗ Đặc nhìn Tiểu Nhạn nở nụ cười, ria mép run lên, đáy lòng giật thon thót.

Tiểu tử này thế nào lại cười quỷ dị như vậy? Rõ ràng chỉ là một Hạ vị thần, nhưng nghe phải giết Trung vị thần cùng Thượng vị thần lại cười tà mị như vậy.

Thật không bình thường!
Bối Lỗ Đặc thân là một cường giả nhưng đứng trước thiếu nữ Hạ vị thần này luôn có cảm giác sợ hãi, không chắc chắn.

"Vậy ta phải đi đâu để có thể đến Địa Ngục?" Tiểu Nhạn liếc mắt nhìn Bối Lỗ Đặc, thấy trong ánh mắt hắn hiện lên sự kinh hoảng thì không khỏi cười nhạo, đem sát khí thu liễm lại, đạm mạc hỏi.

Lâm Lôi đem tất cả biến hóa giữa Tiểu Nhạn và Bối Lỗ Đặc thu vào mắt, chính hắn cũng giật mình.

Huynh đệ từ nhỏ tới lớn của hắn, người luôn cho người khác cảm giác tin cậy, hiền hòa ấm áp, giờ đã được thay thế bởi khí thế cường bạo, giống như một lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén, lạnh lẽo, vô tình.

"Muốn tới vị diện khác, chỉ có thể thông qua truyền tống trận tại Bắc Cực băng nguyên, muốn tới Địa ngục cũng không ngoại lệ"
"Bắc Cực băng nguyên à? Ta đã hiểu?" Tiểu Nhạn gật đầu, mắt lia qua tay phải của Lâm Lôi, trên ngón tay đeo một giới chỉ màu đen.

"Lâm Lôi, Đức Lâm gia gia người khỏe chứ?" Tiểu Nhạn nhớ đến vị Thánh vực gia gia hiền hậu năm xưa đã chỉ dạy nàng Địa hệ ma pháp.

Lâm Lôi cả người run lên, ngay cả thanh âm cũng run rẩy "Đức Lâm gia gia...người đã hồn phi phách tán từ hơn trăm năm trước rồi"
Tiểu Nhạn mở to mắt ngạc nhiên, bàn tay cơ hồ siết chặt lại.

Lâm Lôi lại tiếp, giọng tự trách "Là vì cứu ta khỏi tay Quang Minh giáo đình năm đó mà người đã phải hồn phi phách tán"
Tiểu Nhạn nhắm mắt, hít sâu một hơi, tay siết chặt được nới lỏng ra.

Suy cho cùng đó vẫn là số phận, nàng không thể thay đổi được.

"Ta biết rồi.

Người đã vì cứu ngươi mà hy sinh, hy vọng ngươi không phụ sự hy sinh đó của người."
Nàng gật đầu với Lâm Lôi, sau đó đứng dậy "Ta cũng còn việc phải làm.

Lâm Lôi ngươi không cần tiễn nữa.

Sau này gặp lại!"
Nói rồi nàng cả người hóa thành một đạo thanh sắc bay vọt lên trên bầu trời, Tiểu Bạch cũng cúi đầu chào Lâm Lôi cùng Bối Lỗ Đặc, sau đó hóa thành đạo bạch sắc, cuống quít đuổi theo.

Bối Lỗ Đặc nhìn phương hướng hai người rời đi, âm thầm thở dài.

"Lâm Lôi, người bạn hữu này của ngươi rất đặc biệt.

Ta chưa bao giờ thấy một Hạ vị thần nào như nàng, thật có chút khó nắm bắt, khiến người khác sợ hãi không thôi."
Lâm Lôi cũng gật đầu "Nàng ta thực sự đã thay đổi rất nhiều."
***
Tại Bắc Cực băng nguyên.

Gió lạnh gào thét khắp thiên địa, vô số băng tiết tùy ý bay.

Đây là một thế giới của hàn băng, một tòa băng sơn cao vút, do trải qua vô số năm gió lạnh điêu Khắc nên.


Trong đó trên vị trí cao nhất của băng sơn, mười một tòa huyền ảo lục tinh là ma pháp trận trải rộng ra trước mắt.

tại đây ma pháp trận bên cạnh cách đó không xa đó là một tòa nhà bằng băng.

Đi từ trong tòa nhà ra là một vị râu tóc bạc mặc áo bào màu trắng.

Đôi mắt màu lam của ông ta nhìn về bốn phương tám hướng.

"Ủa?" Ngay lập tức ông phát hiện hai vệt phân biệt xanh trắng đang cực nhanh phi tới, đáp xuống vị trí nơi ông đang đứng.

"Các ngươi là?" Ông nhíu mày, Tiểu Bạch thì ông đã từng gặp qua, còn trực tiếp đến khuyên nàng tới chí cao vị diện khác, nhưng vị thanh sắc nữ tử với đôi mắt đỏ rực thì ông chưa từng thấy qua, lại chỉ là Hạ vị thần.

Kỳ quái, có Hạ vị thần nào đản sinh mà ông không biết đâu? Chẳng lẽ là kẻ vừa mới thành thần?
"Xin chào, Hoắc Đan đại nhân" Tiểu Bạch giơ tay chào với ông ta.

Người này là Hoắc Đan, là vị diện giam thủ giả của Ngọc Lan vị diện.

Tiểu Nhạn quét mắt nhìn Hoắc Đan, sử dụng linh thức tra xét lại không phát hiện ra thực lực của người trước mắt.

"Ngươi là trung vị thần hay thượng vị thần?" Nàng nhàn nhạt mở miệng.

Hoắc Đan nhíu mày, kẻ này cũng thật lớn mật, dám tùy tiện dùng linh thức tra xét ông như vậy, chỉ là một Hạ vị thần mà cũng to gan gớm.

Tiểu Bạch thấy không khí không đúng lắm liền vội vã giải thích.

"Hoắc Đan đại nhân, người này là bằng hữu của ta, nàng mới thành thần nên không hiểu chuyện.

Nhạn, đây là giam thủ giả của Ngọc Lan vị diện, Hoắc Đan, là trung vị thần"
Tiểu Nhạn gật đầu, trung vị thần nàng phải giết tận 10 tên, rất phí sức!
Hoắc Cách nén sự bực mình vào trong, mặt lạnh nhạt, đối với Tiểu Nhạn lạnh lùng nhìn một cái.

"Nếu là bạn hữu của ngươi thì ta sẽ không so đo.

Hai người các ngươi tới đây làm gì?"
"Chúng ta là muốn..." Tiểu Bạch thấy không khí dịu đi rồi thì thở phào, đang định đáp lại thì bị Tiểu Nhạn đánh gãy.

"Địa Ngục, ta muốn tới Địa Ngục!"
Hoắc Đan nhìn Tiểu Nhạn một lượt, sau đó quay lưng đi vào trong dẫn đường.

"Vậy được, các ngươi đi theo ta."
Hai người Tiểu Nhạn theo Hoắc Đan tiến vào giữa truyền tống trận.

"Hàng nghìn năm qua, người ở Ngọc Lan vị diện tới Địa Ngục rất nhiều, nhưng số người từ Địa Ngục trở về lại chẳng bao nhiêu." Ông cảm thán "Hai người đứng ở đây chờ một chút, ta đi khởi động truyền tống trận"
Sau khi Hoắc Đan đi rồi, Tiểu Nhạn mới nhíu mày hỏi Tiểu Bạch
"Vì sao ông ta lại nói người trở về lại không có bao nhiêu?"
"Điều này ta cũng không biết." Tiểu Bạch mù mờ đáp.

Tiểu Nhạn suy tư một lát, trong đầu nảy ra một ý.


Ở trong linh hồn hải dương, linh hồn của Tiểu Nhạn đang trôi nổi phát ra ánh sáng xanh đỏ vàng luân phiên.

Bỗng chốc cả linh hồn nàng bị bao phủ một lớp hắc vụ dày đặc, lấn át cả ba màu kia.

"A!" Tiểu Nhạn thống khổ rên rỉ, đau đớn đến mức mồ hôi rơi ra từng giọt nhỏ xuống nền đất.

"Phựt! Phựt" Linh hồn nàng nhanh chóng bị hắc vụ xé ra một mảnh nhỏ, cảm giác linh hồn bị xé nát khiến Tiểu Nhạn thổng khổ, đứng không vững, một chân khụy xuống, hai tay chống trên mặt đất.

Tiểu Bạch khiếp sợ nhìn Tiểu Nhạn, muốn tiến tới đỡ nàng liền bị Tiểu Nhạn quát trở lại
"Không được chạm vào ta!" Tiểu Nhạn run rẩy, đem hắc vụ kia rút đi, mảnh linh hồn từ trong thân thể bay ra, dung nhập vào một gốc cỏ tầm thường ở gần đó.

"Phù phù!" nàng thở gấp, miệng nhoẻn cười.

"Ta có thể sử dụng thuấn di đi xuyên không gian, nhưng nếu không có tọa độ xác định thì không cách nào sử dụng thuấn di"
Đem linh hồn mình dung nhập vào cây cỏ làm dấu quả không phải ý tồi, nhưng cái giá cũng lớn.

Không nói đến việc linh hồn bị tổn thương, nếu trong quá trình bác li linh hồn mà bị gián đoạn, có thể bị hắc vụ nuốt chửng linh hồn, hồn phi phách tán.

Nói thì chậm nhưng cả quá trình chỉ diễn ra trong vòng vài giây mà thôi.

Chuẩn bị xong xuôi, Tiểu Nhạn đem giọt mồ hôi trên trán lau đi.

Đến khi Hoắc Cách trở lại thì hoàn toàn không nhận ra có điểm bất thường "Truyền tống trận đã khỏi động xong, hy vọng các ngươi đi rồi còn có thể còn sống trở về"
Cả truyền tống trận phát ra một loại ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch hai người, chốc lát cả hai liền không thấy bóng dáng.

***
Một trong tứ đại chí cao vị diện, địa ngục!
Vầng trăng lạnh lẽo tựa như một cái lưỡi liềm màu tím giắt qua bầu trời đêm, tản ra ánh trăng màu tím yêu dị, bao trùm cả thế giới khôn cùng ở phía dưới.

"Oành đùng đùng" Sóng nước u ám đập liên hồi vào vách núi cao vạn thước, đã hàng ngàn tỷ năm rồi, vô luận sóng từ biển lớn đánh vào như thế nào, vách núi này cũng vẫn như ngàn tỷ năm trước, vẫn đứng ở đó.

Vách núi này, thẳng từ trên xuống dưới, như được dao cắt, mặt ngoài bóng loáng giống như kính.

Tại địa ngục này được gọi là Kính Nguyệt nhai.

Tại nơi cao nhất của Kính Nguyệt nhai, có một tòa thành cổ kính làm từ quáng thạch trong suốt màu tím, tòa thành cổ kính phảng phất như đã tồn tại từ lâu lắm rồi, chỉ là bên trong tòa thành màu tím này luôn có ánh sáng mơ hồ mộng ảo chiếu ra.

Ở giữa tòa thành màu tím, trên mặt đất trống trải được lát bởi một loại đá cũ kỷ màu vàng, cực kỳ bằng phẳng.

Ở trên đó, có hai người đang đứng canh một cái ma pháp trận rất lớn khuôn viên cả trăm thước, ma pháp trận này so với bắc cực băng nguyên truyền tống ma pháp trận không biết mà còn lớn hơn bao nhiêu lần, ở hai bên ma pháp trận này, có hai gã đàn ông khỏe mạnh đang đứng.

Hai người này, bên trong mặc trang phục màu tím, bên ngoài khoác trường bào màu tím thêu chỉ vàng, trên trán cũng có ấn ký đặc thù màu tím.

"Tam ca cũng thực là, không bỏ lỡ một chút thời gian tu luyện nào" Gã tóc ngắn màu đen cười nói.


Gã nam tử tóc bạc bên cạnh cũng cười nói: "Tam ca tu luyện như vậy, phỏng chừng không bao lâu nữa, Tam ca có thể đảm nhiệm được chức đội trưởng rồi".

Cách hai người không xa, có một thanh niên đầu bóng lưỡng đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, trang phục cũng giống như bọn họ.

"Ông..."
Trên mặt đất, ở bên trong ma pháp trận cực lớn đó lại một lần nữa tản mát ra sương mù che chắn ánh sáng, chợt có hai bóng người vặn vẹo xuất hiện ở giữa ma pháp trận.

Đợi đến khi sương mù biến mất, mới thấy rõ trên mặt đất hiện ra hai người, trong đó có một người sở hữu đôi mắt đỏ như máu.

Hai người này lạ lẫm nhìn bốn phía.

"Ồ!" Gã thanh niên tóc đen áo tím cười ha ha nói "Lần này hai người đến đều là Hạ vị thần.

Bọn họ xem như tương đối thông minh, vượt qua Thánh vực mới đến đây, ha ha..."
"Thánh vực thực lực đi tới địa ngục, đó là ngu ngốc" Nam tử tóc bạc cười nói.

Thanh niên đầu bóng lưỡng đang khoanh chân tu luyện đứng lên, người này có một đôi mắt màu bạc lạnh như băng.

Hắn trực tiếp đi tới, lạnh nhạt nói: "Hoan nghênh các ngươi, đi tới thế giới của cường giả - địa ngục!" Âm thanh khàn khàn vang lên trong không trung.

Người vừa tới đúng là Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch.

"Hừm, ta đều tra không ra thực lực ba người này, phỏng chừng đều là Trung vị thần và Thượng vị thần".

Tiểu Nhạn truyền âm trò chuyện với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lo lắng nhìn sang "Ngươi đừng vội, vào Địa ngục còn rất nhiều thượng vị thần và trung vị thần, đừng động thủ ở đây"
Tiểu Bạch lo lắng nhất là Tiểu Nhạn nôn nóng giết người, chọc giận những người đứng đầu trong Địa Ngục.

"Không cần lo, ta tự biết thu xếp" Tiểu Nhạn liếc mắt nhìn xung quanh.

Trên mặt đất trống, trừ ba người áo bào tím ra.

Bên cạnh còn có hơn mười dạng sinh vật khác nhau.

Gần một nửa là có bộ dáng con người, còn đại đa số còn lại đều là bộ dáng kỳ dị.

"Hai người các ngươi đến từ vật chất, các ngươi phải làm bây giờ, chính là đứng ở bên kia!" Nam tử áo tím đầu bóng lưởng đưa ngón tay chỉ về phía khoảng đất trống bên cạnh, nơi đó đang có hơn mười sinh vật đang yên lặng đứng.

Tiểu Nhạn không khỏi nhìn lại.

Hơn mười sinh vật này một nửa giống với loài người, đó cũng là các chủng tộc khác.

"Trong hơn mười sinh vật này, chỉ có năm người là thần cấp, người khác đều là thánh vực" Tiểu Nhạn liếc mắt qua đã thấy rõ.
Nam tử áo tím đầu bóng lưởng tiếp tục lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi phải làm không được trái, không cho phép phát ra bất cứ thanh âm nào, không cho phép chạy loạn, tất cả đều phải nghe lệnh của chúng ta.

Nếu như vi phạm, vậy tính mạng của các ngươi cũng chỉ đến đó mới thôi".

Nam tử tóc đen bên cạnh ha ha cười nói: "Tam ca ta đã nói, hai người các ngươi nên lắng tai mà nghe.

Nếu không...!ha ha".

Nam tử áo tím đầu bóng lưởng liếc nhìn nam tử tóc đen, người này chỉ có thể cười mà thôi, nam tử áo tím đầu bóng lưỡng tiếp tục lạnh lùng nói: "Cũng nói cho các ngươi, các ngươi không cần mở miệng hỏi, đợi sáng ngày mai, chúng ta sẽ đưa các ngươi đi!"
Nói xong, nam tử áo tím đầu bóng lưởng liền trở lại góc vừa rồi ngồi xuống nhắm mắt khoanh chân.

Mặt khác hai nam tử áo tím còn lại nhìn nhau mà cười.


"Thật ngạo mạn" Tiểu Nhạn thầm mắng, đi tới chỗ được chị định ngồi xuống tu luyện, Tiểu Bạch cũng chọn mọt chỗ không xa mà ngồi xuống.

Truyền tống ma pháp trận lại một lần nữa tỏa ánh sáng như sương mù, lần này đây lại có hai vật thực lớn xuất hiện ở giữa ma pháp trận, cao chừng mười thước.

Toàn thân có lông màu vàng cùng loại với quái vật viên hầu.

Loại quái vật này cũng có vảy màu đen trên đầu.

"Con mẹ nó, biến nhỏ đi!" Nam tử áo tím tóc đen bất mãn phẫn nộ quát lên.

Hai kẻ kia cao như nhà lầu ba tầng, hiển nhiên cũng là kẻ mạnh, bị đối phương quát mắng như thế, một kẻ trong đó đầu óc nóng lên.

Dĩ nhiên bất mãn rống giận.

Thậm chí còn vung cái đuôi quất mạnh về phía nam tử áo tím.

"Tìm chết!" Nam tử áo tím trừng mắt.

Trong tay đột ngột xuất hiện một cây trượng màu đen, cây trượng nọ đột nhiên biến dài.

Dài chừng mấy chục thước có màu đen như ảo ảnh rồi đột nhiên nện xuống.

Một cổ khí tức hủy diệt tràn ngập, nhất thời làm cho hai quái vật kia sực tỉnh lại.

Chỉ là, đã muộn!
"Phụp!" Quái vật cao mười trượng kia trong nháy mắt bị đập nát như tương.

Quái vật còn lại lập tức thu nhỏ thể tích, biến thành chỉ còn cao cỡ hai thước, hoảng sợ đứng ở một bên, miệng nói: "Đại nhân, tha mạng!"
"Đi tới địa ngục, còn tưởng các ngươi đang ở nhà hay sao, thực sự là tìm chết" Nam tử áo tím kia hừ một tiếng nói "Nghe cho rõ, ngươi bây giờ phải làm là đứng sang bên kia, ngươi không nên hỏi bất cứ vấn đề gì, cái gì nên nói, thì sẽ nói cho ngươi.

Không nên nói, ngươi hỏi đó là tìm chết".

"Đơn giản mà nói, chính là không cho phép phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ nghe lệnh của chúng ta!"
Nam tử áo tím tóc đen tay lật ra, thanh trượng màu đen kia liền biến mất không thấy nữa: "Tốt lắm, ngoan ngoãn đi qua kia đi".

"Lão Lục, mặt đất chuẩn bị cho sạch sẽ" Nam tử đầu bóng lưỡng đang ngồi khoanh chân mở miệng nói.

"Ồ..." Nam tử áo tím tóc đen nhìn mặt đất nhuộm máu, thi thể đã bị đạp nát như tương kia, không khỏi chau mày, lập tức quay đầu nhìn về phía quái vật cùng chủng loại với viên hầu kia, "Ngươi, mau tới đây".

Quái vật kia không khỏi run lên, lập tức nghi hoặc chỉ vào mình, trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.

Hắn sợ không dám lên tiếng!
"Đúng, chính là gọi ngươi" Nam tử áo tím tóc đen gật đầu nói, quái vật kia lập tức nhu thuận nhanh chóng chạy tới, nam tử áo tím tóc đen ngón tay chỉ xuống mặt đất, "Ngươi bây giờ, nhanh chóng dọn trên mặt đất cho sạch sẽ.

Nếu còn một vết máu, ngươi sẽ cùng chết với huynh đệ của ngươi".

Quái vật kia sợ hãi gật đầu lia lịa.

Tiểu Nhạn nhướn mày, quả nhiên là Địa ngục, nói giết là giết, một chút do dự cũng không có.

~~~ Lâu quá không up chương mới, mọi người có giận mình không a? Mình dạo này đang gặp một vài vấn đề nho nhỏ....haha, mah, hy vọng mọi người đừng tức giận.

Mình lại viết lan man quá rồi.

Mọi người đọc vui hen~~~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương