Bàn Long Ngoại Truyện FULL
-
42: Thâm U Địa Huyệt
Sơn cốc này quả thực vô cùng rộng lớn, bên trong có sông nước, cũng có một vùng cỏ dại tươi tốt, thực sự mang bộ dạng của một thế ngoại đào viên.
Song ở trong Thế Ngoại Đào Viên này đã có một quần thể lớn các loại động vật cư ngụ.
Cao bằng 2 tầng lầu, thể tích dài chừng 30 thước, lân giáp giống như các mảnh nham thạch, mỗi khối lân giáp đều to bằng nửa người bình thường.
Trong đầu Tiểu Nhạn tự nhiên hiện ra một số thông tin: "Địa hành long, lục cấp ma thú, Hoả hệ" "Nếu Địa hành long chỉ có một con thì không có gì đáng sợ, nhưng mà..." ánh mắt Tiểu Nhạn chỉ mới đảo qua "Số lượng Địa hành long này tuyệt đối hơn một trăm con, nếu hơn trăm con Địa hành long này mà đuổi giết tới thì căn bản không thể ngăn nổi."
"Bất quá tốc độ bọn chúng không đủ, đối với mình uy hiếp không lớn." Tiểu Nhạn nhìn về phía đám ma thú.
Bên trong sơn cốc, tộc quần Địa Hành Long chỉ là một thế lực nhỏ, bởi vì nơi này còn có một số lượng lớn Tấn Mãnh Long, Tấn mãnh long không tụ họp sống thành bầy, phần lớn phân tán ra khắp sơn cốc, đồng thời trên bầu trời thỉnh thoảng có Dực Điểu Long bay qua.
Nếu cẩn thận quan sát, xa xa giữa những bụi cỏ đều có một ít mãng xà khổng lồ bò qua.
Đây mới chỉ là những gì nàng thấy mà thôi.
"Chỉ quan sát trong chốc lát, ít nhất có thể phán đoán sơn cốc theo hướng đông tây, hướng nam bắc có thể thấy mơ hồ là vách đá" Tiểu Nhạn quay đầu nhìn thoáng qua, phía tây cũng có thể nhìn thấy vách đá, duy chỉ còn phía đông căn bản không thấy rõ cái gì.
Đặc biệt là có một dòng sông dọc theo hướng đông tây, dòng thuỷ lưu không ngừng từ phía đông chảy xuống.
"Tiểu Bạch, ngươi cũng cẩn thận quan sát nhé." Chính bản thân Tiểu Nhạn cũng thi triển Phong hệ ma pháp phụ trợ Cực Tốc, rồi sau đó toàn thân cẩn thận lơ lửng giữa đám cỏ dại mà bay đi.
Cỏ dại trong sơn cốc cũng tươi tốt phi thường, có khả năng là cùng đám ma thú ở đây đều có liên quan gì đó mật thiết.
Trong quá trình cẩn thận ẩn mình di chuyển, Tiểu Nhạn đột nhiên chú ý đến một điểm:
"Quả nhiên thiên địa nguyên tố dày đặc, mật độ thiên địa nguyên tố ở đây ít nhất cao gấp bảy lần so với bên ngoài." Sau khi tiến vào sơn cốc, nàng vẫn luôn luôn trong tình trạng khẩn trương, thế nên điểm này vẫn chưa từng chú ý tới.
"Thiên địa nguyên tố dày đặc như thế này, rốt cuộc là do cái gì gây ra?"
Nàng cẩn thận nhắm hướng đông mà di chuyển.
Trong sơn cốc này, chỗ nào cũng là Địa hành long, Tấn mãnh long, Lục văn cự mãng, Dực điểu long...!đều là những ma thú có thể tích cực lớn, Tiểu Nhạn chỉ là một điểm nhỏ nhoi giữa đám cỏ cao lớn dày đặc mà ẩn mình di chuyển, căn bản không thể bị trông thấy được.
"Sơn cốc này quả thực là dài!"
Nàng hướng phía đông mà đi tới, đại khái cũng đã được hai mươi dặm, vẫn như trước không phát hiện được điểm cuối cùng của sơn cốc.
Đồng thời nàng cũng phát hiện ra một tộc quần ma thú mới.
Lục cấp ma thú - Song dực phi mã, thất cấp ma thú - Lôi dực phi mã.
Các chủng loại phi mã có cánh - con thì phi hành trên bầu trời, con thì bước chậm rãi trong sơn cốc, cúi đầu ăn cỏ dại.
"Nhạn, nơi này cỏ dại thưa thớt, cứ vậy mà đi à?" Tiểu Bạch lo lắng hỏi.
Tiểu Nhạn cũng nhướng mày, phía trước là một vùng đất cỏ dại mọc tương đối ít, cho dù có thì cũng chỉ cao đến đầu gối mà thôi.
Khoảng cách dài như vậy chắc chắn không thể đi trên mặt đất được, chỉ có thể đi trên không trung.
Tiểu Nhạn cẩn thận bay lùi về phía sau, sau khi lui về phía sau khoảng 50 thước, cách phi mã tộc quần một khoảng cách tương đối xa, nàng lập tức thi triển Phi hành thuật.
Hây!
Trực tiếp hướng lên phía trên mà phi hành, cả người Tiểu Nhạn trong thoáng chốc đã chui vào trong bạch sắc mê vụ dày đặc trên bầu trời.
Thỉnh thoảng phát hiện ra có phi mã bay gần sát, dù sao song dực phi mã thể tích cũng khá nhỏ, chiếm cứ không gian không lớn, nàng hoàn toàn có khả năng né tránh được.
Phi hành đại khái được hơn mười dặm, nàng phát hiện trên trời không còn song dực phi mã nữa, liền hướng xuống dưới mà đáp xuống.
Tiểu Nhạn cẩn thận ẩn mình di chuyển.
"Nhạn, mau nhìn" Đột nhiên, Tiểu Bạch giơ chân chỉ về phía trước
Chỉ thấy phía trước cách vị trí của nàng khoảng chừng năm mươi thước có một khuôn viên rộng khoảng bảy tám thước cỏ, nhưng mà toàn bộ các gốc cỏ trên mặt đất đều là một loại gốc cỏ nhỏ màu xanh biếc.
Cỏ màu xanh biếc thì không có gì lạ, điều kỳ là chính là...!các gốc cỏ này đều có vầng sáng lam sắc lưu chuyển bên trong.
"Lam tâm thảo, đều là Lam tâm thảo."
Giờ khắc này, tim Tiểu Nhạn tưởng như ngừng đập, trời ạ, một gốc Lam tâm thảo trị giá đến mấy vạn kim tệ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc có được.
Nhưng mà phía trước năm mươi thước, có đến bảy tám thước vuông cỏ mọc trên mặt đất đều là Lam tâm thảo, tối thiểu cũng có đến mấy trăm gốc.
"Nhiều như vậy, tiện tay nắm nhổ cũng được bảy tám gốc." Nàng hít sâu một hơi.
Bất quá...!xung quanh đám Lam tâm thảo là một vùng đất trống trải, có khả năng đối với Lam tâm thảo, cỏ dại bình thường có điều gì đó không thể mạo phạm đến được.
Ba mươi thước xung quanh phương viên Lam tâm thảo đều là một vùng trống trải, một gốc cỏ dại cũng đều không có.
"Ma thú nơi này cũng không tính là nhiều, hơn nữa đều không tụ hợp thành bầy, nằm hỗn độn khắp nơi." Tiểu Nhạn cẩn thận chăm chú quan sát toàn cảnh bốn phía, "Gần sát khối Lam tâm thảo chỉ có một con thất cấp ma thú, chỉ cần tốc độ của ta nhanh, chắc chắn là chạy thoát chết được."
Tiểu Nhạn cố gắng tự nhủ tim mình phải giữ bình tĩnh, trạng thái đạt tới mức tốt nhất.
"Nhạn, ngươi bị choáng à, quên mất ta rồi à?" Tiểu Bạch đột nhiên dùng linh hồn truyền âm nói.
Tiểu Nhạn ngẩn ra nhìn về phía nó, Tiểu Bạch liền đắc ý nháy nháy mắt với nàng "Ngươi xem nhé"
"Chíu!"
Một bạch sắc tàn ảnh, chỉ trong nháy mắt, Tiểu Bạch đã lọt vào vùng trung tâm của trảng cỏ Lam tâm thảo, sau đó dùng móng vuốt linh hoạt cào xuống tiến hành "chiếm đoạt" Lam tâm thảo không chút lưu tình.
Một khoảng trung tâm bụi cỏ Lam tâm thảo đã trở nên quang đãng, bên cạnh xuất hiện thêm một"đồi cỏ nhỏ" Lam tâm thảo.
Lúc này, một con Tấn mãnh long đang ở bên bờ uống nước đã liếc mắt hướng về nơi này, rồi sau đó ánh mắt dần hạ xuống thân hình Tiểu Bạch, Tấn mãnh long hiển nhiên đã thấy nó, hai chi trước đang cúi xuống uống nước lập tức đứng thẳng lên, ánh mắt Tấn Mãnh Long lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch.
"Không hay rồi." Tiểu Nhạn nuốt một miếng nước bọt xuống cổ.
Nếu Tiểu Bạch xảy ra cuộc chém giết với Tấn Mãnh Long này, không chừng sẽ khiến cho nhiều ma thú khác kéo tới, đến lúc đó tình hình sẽ không ổn, ma thú trong sơn cốc này thực sự quá nhiều!
Tiểu Bạch cũng chú ý đến Tấn Mãnh Long.
Lúc này nó đang nhìn về phía Tấn Mãnh Long, sau đó tựa hồ rất sợ hãi trốn vào bên chỗ đồi Lam tâm thảo mà run rẩy.
"Hống~" Tấn Mãnh Long phát ra một tiếng kêu đắc ý, sau đó hạ chân trước xuống, tiếp tục uống nước ở bên bờ nước.
"Thực là một tên đại ngốc." Tiểu Bạch đắc ý dùng linh hồn truyền âm với Tiểu Nhạn.
Tiểu Nhạn dở khóc dở cười, với thực lực của Tiểu Bạch thì hoàn toàn không úy kỵ gì Tấn Mãnh Long.
Nhưng nó quả nhiên là thông minh, biết là nếu làm hỗn loạn động tĩnh nơi này sẽ dễ làm bại lộ tung tích của Tiểu Nhạn.
Nhân loại!
Ma thú đối với nhân loại vô cùng địch ý.
"Lợi hại!" Tiểu Nhạn giơ ngón cái tán thưởng.
Tiểu Bạch tự đắc cười: "Đó là điều đương nhiên." Sau đó nó dùng đuôi, cuộng lại đồi Lam tâm thảo.
Chíu! Tiểu Bạch đã ôm đám Lam Tâm Thảo lẩn vào bụi cỏ, an toàn trở lại bên cạnh Tiểu Nhạn.
"Tổng cộng gần ba trăm gốc, ngươi thấy không, ta mà đã ra tay thì gạo xay ra cám"
"Ngươi lợi hại" Tiểu Nhạn cười xoa đầu nó, sau đó đem đám Lam Tâm Thảo bỏ vào túi.
"Tiếp tục đi thôi, bây giờ ta đối với sơn cốc này càng ngày càng tò mò hơn." Ánh mắt của Tiểu Nhạn hiếu kỳ nhìn về phía đông." Sơn cốc này nhiều ma thú như vậy, đặc biệt là mật độ thiên địa nguyên tố dày đặc kinh khủng, ta cảm thấy nơi này so với nơi chúng ta xuống tới ban đầu, mật độ thiên địa nguyên tố còn dày đặc hơn một chút.
Thiên địa nguyên tố nơi này có lẽ hơn bên ngoài gấp khoảng mười lần."
Nàng có cảm giác.
Chắc chắn nguyên nhân thiên địa nguyên tố dày đặc quỷ dị khẳng định là do từ phía đông của sơn cốc này mà ra.
Dọc theo bụi cỏ dày đặc mà đi tới một hồi, thân hình Tiểu Nhạn dùng phụ trợ ma pháp Cực Tốc đẩy tốc độ toàn thân nhanh một cách đáng sợ, Cực Tốc được thất cấp phong hệ ma pháp sư thi triển có thể giúp cho tốc độ ban đầu tăng nhanh gấp ba lần!
Tốc độ tăng gấp ba lần, hơn nữa bản thân Tiểu Nhạn nàng còn là tứ cấp chiến sĩ.
"Vù! Vù!"
"Từ khi tiến vào trong sơn cốc đến giờ, ta có lẽ đã hướng phía đông mà đi tới cũng được trăm dặm rồi."
Tiểu Nhạn vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì cả Ma Thú sơn mạch cũng chỉ rộng chừng một nghìn dặm, một sơn cốc rộng như thế này đích thực là phi thường kinh người.
Dựa theo khoảng cách mà tính toán, bây giờ nàng tiến vào khu vực này, cũng chắc là đã tiếp cận khu vực trung tâm của Ma Thú sơn mạch rồi.
"Ý, Nhạn, ma thú nơi này rất ít a." Tiểu Bạch trên vai nàng cẩn thận quan sát bốn phía
Tiểu Nhạn khẽ gật đầu.
Trong vòng phạm vi trước sau một dặm, ma thú chỉ có có hai con, số lượng ma thú thưa thớt như thế đích thực là quái dị phi thường.
Mà hai ma thú đều là Tấn Mãnh Long có hình thể cực lớn.
Điều trọng yếu nhất là...!hai Tấn Mãnh Long này đầu nằm yên trên mặt đất nghỉ ngơi, tựa hồ như đang ngủ.
"Chỉ có hai Tấn Mãnh Long, mà đều là đang ngủ." Tiểu Nhạn tự giễu cười mình." Chắc mình đang tiến vào vùng nhẹ nhàng nhất của sơn cốc, bất quá hai Tấn Mãnh Long so với Tấn Mãnh Long bình thường có lẽ kích thước không giống nhau."
Nàng phát hiện, thể tích hai Tấn Mãnh Long này so với Tấn Mãnh Long bình thường còn to hơn, bởi vì đang nằm sát đất nên độ cao không thể xác định, nhưng cứ nhìn cũng có thể xác định được.
Hai Tấn Mãnh Long mới nằm thôi mà độ cao đã cao bằng những con Tấn Mãnh Long bình thường khác, đồng thời chiều dài của chúng còn dài hơn Tấn Mãnh Long bình thường gấp hai lần.
Hai con Tấn Mãnh Long khổng lồ nằm ngủ trên mặt đất phảng phất tựa như hai hòn núi nhỏ.
Tiểu Nhạn cẩn thận nhìn, từ trong bụi cỏ cách hai Tấn Mãnh Long khoảng hơn hai mươi thước mà lén băng qua.
Nhưng có một chuyện mà nàng đã không chú ý tới, khi di chuyển thì trong bụi cỏ dại cũng phát ra thanh âm Soạt, Soạt, hai lỗ tai của Tấn Mãnh Long lập tức đều giật giật.
Nhưng bọn chúng đều vẫn nhắm mắt nằm yên như cũ.
Di chuyển trong bụi cỏ dại, đương nhiên phải phát ra một ít tiếng động.
Bất quá Tiểu Nhạn không có để ý, bởi vì nàng xem ra âm thanh gió thổi qua bụi cỏ cũng sẽ phát ra một ít nhanh âm Soạt, Soạt.
Khi người đi xuyên trong bụi cỏ cũng chỉ cao lắm là phát ra thanh âm nhiều hơn một tí mà thôi, hơn nữa di chuyển trong bụi cỏ đã lâu rồi mà cũng chưa xảy ra chuyện gì.
"Vù!"
Một đạo ảo ảnh cực nhanh xẹt qua trường không, trực tiếp hướng phía Tiểu Nhạn đập xuống.
Nàng mặc dù có ma pháp phụ trợ Cực Tốc nhưng cũng kịp thời đình chỉ ngay bước đi.
"Chát!"
Một cái long vĩ cực dài giống như một cây trường tiên bằng thép đập xuống vị trí trước người nàng đại khái khoảng nửa thước.
Mặt đất bị đập toác ra, để lộ ra một cái hố to.
Toàn thân Tiểu Nhạn nhanh chóng hiện ra trên mặt đất.
"Bị phát hiện rồi!" Trong lòng Tiểu Nhạn run lên
Hống! Hống!
Liên tục hai tiếng gầm lớn, hai con Tấn Mãnh Long khổng lồ vốn đang nằm ngủ đột nhiên đứng thẳng lên, hai con Tấn Mãnh Long này đều cỡ một căn lầu bốn tầng.
Long vĩ cũng dài đến bốn mươi thước, thực là kinh người.
"Thể tích lớn như vậy, e rằng chính là cường giả của Tấn Mãnh Long tộc, phỏng chừng là bát cấp ma thú." Tiểu Nhạn trong lòng run lên.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp được một bát cấp ma thú trong sơn cốc, Tiểu Nhạn hiện tại dù đã đạt được thất cấp ma pháp sư song kể cả đấu với thất cấp ma thú cũng chỉ tự tin đánh liều được.
Nhưng mà gặp bát cấp ma thú, đến ý niệm liều mạng cũng không dám có, bởi vì ma thú càng lên cao thì chênh lệch càng lớn, hơn nữa lại những hai con.
Thực sự từ giá trị của ma tinh hạch của ma thú cũng có thể thấy được.
"Thảo nào xung quanh không có đám ma thú từ thất cấp trở xuống xung quang" Tiểu Nhạn chợt hiểu ra, ma thú đối với lãnh thổ của mình vô cùng nghiêm ngặt.
"Hai con bát cấp ma thú này rõ giảo hoạt, đã phát hiện ra ta mà còn cố ý giả vờ ngủ" Tiểu Nhạn trong lòng thầm mắng.
Nàng không biết rằng, tuyệt đối không phải là Tấn Mãnh Long cố ý đánh lén mà là bởi vì bát cấp Tấn Mãnh Long đối với cảm ứng xung quanh vô cùng linh mẫn, bọn chúng vẫn nghe thanh âm Soạt, Soạt từ đám cỏ dại vang lên, nhưng tự nhiên tần suất thanh âm này đột nhiên tăng lên, tự nhiên là khiến cho bọn chúng hoài nghi.
Hống! Hống!
Hai bát cấp ma thú Tấn Mãnh Long liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên hiện ra một vẻ quang mang hài hước, rồi sau đó hai cự hình Tấn Mãnh Long nhanh chóng hướng theo Tiểu Nhạn truy đuổi.
Trí tuệ của bát cấp ma thú so với nhân loại tuyệt đối không thể thấp hơn.
"Vù, vù!" Tiểu Nhạn tăng tốc cực nhanh, liều mạng nhắm hướng đông mà chạy trốn, đồng thời trong miệng niệm Phi Hành Thuật ma pháp chú ngữ.
Phi Hành Thuật đúng là thất cấp ma pháp, ma pháp chú ngữ cũng tương đối phức tạp, phải mất một đoạn thời gian mới có thể hoàn thành.
Tốc độ của tứ cấp chiến sĩ, phối hợp với Cực Tốc phụ trợ ma pháp, làm tốc độ của Tiểu Nhạn so với hành động của Tấn Mãnh Long có vẻ nhanh hơn được một chút.
Tấn Mãnh Long khổng lồ tuy hành động chậm hơn nhưng mà mỗi bước chân rộng của chúng bằng đã bằng mười bước chạy của nàng rồi.
Điều quan trọng nhất chính là...
Đuôi của Tấn Mãnh Long giống cương thiết trường tiên, nhanh như tia chớp, so với tốc độ của thất cấp Tấn Mãnh Long còn nhanh hơn nhiều, chỉ loáng một cái là đã lướt qua khoảng cách mấy chục thước.
So với tốc độ di động của Tiểu Bạch không hơn không kém.
Mặt đất chấn động, hai cự hình bát cấp ma thú Tấn Mãnh Long không ngừng truy đuổi Tiểu Nhạn.
Chỉ là thỉnh thoảng trao đổi với nhau một ánh mắt quỷ dị.
"Vù!"
Cả người Tiểu Nhạn chợt phóng lên cao, ma pháp chú ngữ Phi Hành Thuật cuối cùng cũng hoàn thành.
"Hống~"
Hai bát cấp Tấn Mãnh Long đã thấy nàng bay lên, không một chút phẫn nộ, ngược lại ngẩng đầu rống to lên, tiếng rống nghe phảng phất có chút gì đó vui sướng bên trong.
Phẫn nộ và vui sướng, đương nhiên là nàng nhận biết được.
Hống! Hống! Hống! Hống!...
Đột nhiên bầu trời trên đầu Tiểu Nhạn vang lên một loạt tiếng long gầm, tiếng long gầm này phát ra liên tục.
Chỉ nghe sơ thanh âm cũng đã biết là có rất nhiều ma thú.
"Ở phía trên." Dừng lại ở giữa không trung, Tiểu Nhạn trong tim chấn động như bị sét đánh ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy giữa vùng sương mù trắng có một bầy long hình ma thú khổng lồ đang bay tới.
Mỗi con long hình ma thú này dài hơn tám mươi thước, mội đôi cánh trải ra cũng đến năm sáu mươi thước rộng.
Bầy cự hình phi long trong sương mù trắng như ẩn như hiện, số lượng đông đúc, nàng mới chỉ đảo mắt qua...
"Ít nhất cũng hơn chục con." Tiểu Nhạn cảm giác tim như muốn ngừng đập.
Bầy phi long khổng lồ từ trên cao bay xuống, lân giáp toàn một màu đỏ chói mắt, hoả diễm ẩn hiện vờn quanh thân thể.
"Hoả long!" Tiểu Nhạn cảm thấy sự tình đã trở nên nguy hiểm.
Hoả long nhất tộc, thuộc loại bậc trung trong quần thể long tộc.
Hoả long bình thường đều là bát cấp ma thú, một cường giả Hoả long cũng có khả năng vượt qua hạn chế của chủng tộc để trở thành cửu cấp ma thú.
"Hai con ma thú bát cấp không bay được đã có thể làm mình khốn đốn đến thế này, giờ lại còn thêm bát cấp ma thú biết bay, đã thế còn hơn mười con nữa." Tiểu Nhạn cảm thấy trong lòng phát khổ.
Giờ phút này đây...
Hống! Hống!...
Một loạt tiếng rống liên tục từ phía khác truyền đến.
Thế rồi sau đó một loạt các long hình ma thú khác to tầm Hoả long đang giương cánh bay đến.
Đám phi long khổng lồ mới này lân giáp toàn thân một màu xanh biếc, trong suốt giống như ngọc.
Loại phi long khổng lồ có lâ giáp màu xanh biếc này, số lượng có lẽ còn hơn chứ không kém gì Hoả long nhất tộc.
Mà phía dưới hai bát cấp ma thú Tấn Mãnh Long lại còn đắc ý rống lên, trong mắt bọn chúng đều hiện rõ một sắc màu hàm nghĩa đầy mưu mô.
Tiểu Nhạn trong lòng phát khổ." E rằng khu vực này chỉ có bát cấp ma thú mới có đủ tư cách tiến vào.
Thất cấp ma thú đều không dám tiến vào, Hoả long nhất tộc cùng Lục long nhất tộc đều là bát cấp ma thú tộc quần.
Đáng sợ là hai con Tấn Mãnh Long vẫn trêu đùa với ta, muốn ta bay lên, liền lập tức gầm gọi hấp dẫn đám Hoả long, Lục long tới."
Hơn trăm con phi long xoay quanh bầu trời.
Tiểu Nhạn lúc này mới tỉnh ngộ
Giờ phút này, cửa lên trời đã không còn lối để đi
"Nhạn, chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Bạch lúc này cũng hiện nguyên hình Tam Nhãn Linh Miêu cao hơn hai thước.
Còn như nào được nữa, liều mạng thôi! Tiểu Nhạn cắn răng rút đoản nhận bên hông ra.
Tiểu Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía hơn trăm con cự long đang vần vũ không ngừng xoay quanh trên không trung.
Mỗi con hoả long bên ngoài thân toàn là hoả diễm làm cho nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, mà trong khi đó khí lạnh từ lân giáp màu xanh biếc của Lục long lại tản ra băng hàn chiến khí khiến lòng người nguội lạnh
Băng hỏa lưỡng trọng thiên!
Mà ở phía dướ, hai con bát cấp ma thú khổng lồ Tấn Mãnh Long lại còn nghiêng đầu thích thú nhìn nàng.
Lúc Tiểu Nhạn đang lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng bảy mươi thước, căn bản không có chỗ để trốn chạy.
Mà đám cự long bay lượn trên không trung này cũng đều hướng ánh nhìn về phía nàng.
Trí tuệ của bát cấp ma thú tuyệt đối không dưới nhân loại.
Tiểu Nhạn hiểu rõ.
Giờ đây đám cự long coi mình chẳng khác con kiến là mấy, việc sống chết của mình với đối phương căn bản chẳng cần quan tâm, cái bọn chúng cần chính là...!mình có thể đem lại cho bọn chúng một chút vui thú trong cuộc sống dài đằng đẵng này hay không.
Hí lộng!
Giống như ngươi hí lộng một con kiến con, khi không còn hứng thú là một cước đạp chết.
"Ta thực không muốn giống như một con kiến hôi" Tiểu Nhạn cùng Tiểu Bạch nhìn nhau.
" Tiểu Bạch, chuẩn bị chạy thôi!"
Ps: Giờ mới nghĩ tới chạy, quá muộn rồi
~~~hiu hiu, mình như kiểu đăng truyện theo cảm hứng ấy =)) mah, mọi người đọc rồi cho cái ý kiến nha nha nha ~~~.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook