Bán Lộ Phu Phu
Chương 59: Pn3: Phu phu tiểu kịch trường – Nguyện vọng năm mới

Cởi chiếc áo sơ mi của Lâm Dực ra, Ôn Kỳ không đếm xỉa tới mà hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: “Nguyện vọng của năm mới là gì?”

Lâm Dực giương mắt, đáy mắt hiện lên vài phần kinh hỉ, nhớ tới một lần được nhận tình cảm ‘chủ động’ của đối phương thật lâu trước kia, tiếng nói liền có hơi khàn khàn mà mở miệng: “Em…”

Bỗng nhiên hôn lên lỗ tai Lâm Dực, Ôn Kỳ một bên khẽ liếm vành tai đối phương, một tay lấy xuống chiếc kính mắt vướng bận của Lâm Dực: “Em cái gì?”

Mạnh mẽ kềm chế tiếng rên rỉ xém chút đã thốt ra, Lâm Dực hổn hển nói: “Em có thể hay không…”

“Có thể hay không cái gì?” Thân thể bị người dứt khoát xoay lại, câu nói của Lâm Dực một lần nữa bị Ôn Kỳ cắt ngang, ngay sau đó, phía sau lưng liền rơi xuống liên tiếp những nụ hôn ướt át.

“…”

Thở dài, Lâm Dực không lên tiếng, Ôn Kỳ rõ ràng là cố ý đây, Lâm Dực thậm chí có thể tưởng tượng ra đáy mắt đầy trêu tức của đối phương vào giờ phút này. Thế là y liền mạch cúi đầu, chôn sâu mặt vào trong gối, tận lực không để cho mình bởi vì những động tác châm ngòi càng lúc càng mãnh liệt của người ta mà phát ra tiếng động.

“Không nói?” Ôn Kỳ lại dừng lại động tác, cười nói.

“…” Trầm mặc hết nửa ngày, Lâm Dực mới nghiêng đầu hít thở không khí, một lần cuối cùng chưa từ bỏ ý định mà lên tiếng: “Có thể hay không lại để cho em… A…!”

Cảm nhận được dầu bôi trơn mát lạnh, ngón tay của Ôn Kỳ cứ thế bất thình lình chèn sâu vào huyệt khẩu của y: “Cho em cái gì?”

“…”

Hít sâu một hơi lại cho thân thể của mình giảm bớt sự căng cứng, Lâm Dực cắn răng một cái: “Có thể hay không lại để cho em thượng anh… A…!”

Không nhanh không chậm mà đẩy mạnh ngón tay thứ hai vào, Ôn Kỳ cười khẽ: “Không thể.”

“…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương