Bán Lộ Phu Phu
-
Chương 36: Tôi là ôn kỳ
Ôn Kỳ đang cười.
Đúng vậy, Ôn Kỳ đang cười.
Trước khi Lâm Dực đứng dậy thì đầy đầu y đều là hình ảnh cười đến híp mắt của Ôn Kỳ, đáy mắt của đối phương cũng không thèm che dấu sự vui vẻ làm cho trái tim của y cũng nhiệt huyết sôi trào lên.
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực không dám nghĩ tiếp nữa.
Mà không thể nghi ngờ, vào lúc các nhân viên an ninh không ngừng nỗ lực phấn đấu thì anh em Tần gia rốt cục cũng ý thức được vũ lực không thể giải quyết được vấn đề ——mà vũ lực cường đại hơn mới là mấu chốt của mọi thứ.
Người dính đầy bụi đất mà dựa vào ghế sô pha ở đại sảnh, Tần An cũng chẳng hề rên một tiếng.
Tần Tiếu thì vẫn một mực cấm cọc bên người Hàn Ninh Cẩn thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt vô cùng băng lạnh.
“Tần An!” Lâm Dực mở miệng, bọn họ không có lý do phải tốn thời gian ở đây nữa.
Tần An tự nhiên cũng hiểu được ý của Lâm Dực, hắn chỉ khẽ cắn môi, trước khi đi vẫn chưa từ bỏ ý định, trừng mắt liếc Tần Tiếu: “Con mẹ nó mày có đi hay không? Anh cũng đã nói đến mức này rồi, mày hôm nay còn không đi khỏi đây, lão từ sau này sẽ xem như không quen biết mày nữa!”
Lâm Dực giật mình, câu này của Tần An có vẻ đã hơi nặng lợi rồi.
Nheo mắt lại, lúc y thấy rõ đáy mắt của Tần An mơ hồ lộ ra thần sắc lo lắng, y giống như bỗng nhiên đã hiểu được Tần An đang lo sợ cái gì.
“…” Tần Tiếu không nói lời nào, trừng to mắt, vẫn không nhúc nhích.
Vì vậy đợi vài giây sau, Tần An không nói thêm gì, quay người khập khiễng rời đi —— hồi nãy lúc đánh nhau hắn tựa hồ đã bị trật chân thì phải.
Tận lực xem nhẹ hốc mắt lập tức phiếm hồng của Tần An lúc quay người, Lâm Dực nhớ rõ rất nhiều năm trước khi bọn họ vẫn còn là hàng xóm với nhau, Tần Tiếu lúc ấy mới có tí xíu, Tần An mỗi ngày tan học đều sẽ ôm Tần Tiếu khoe khoang em trai mình có bao nhiêu tốt trước mặt Lâm Dực, xoạch xoạch thân chọc Tần Tiếu vui cười đến chảy nước miếng.
Trong lòng bàn chân của Tần An có một vệt sẹo lớn bằng ngón chân cái, đó là vì lúc hắn ôm Tần Tiếu không cẩn thận dẫm lên miếng thủy *** bị cắt phải, Lâm Dực lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, thẳng đến về sau khi có lần đi chân trần giẫm phải cái đinh mũ, đau đến mức ném luôn cái ly thủy *** trong tay, y lúc đó mới kinh ngạc nhận ra, Tần An giẫm phải miếng thủy *** chảy nhiều máu như vậy tại sao đến cùng vẫn giữ vững lý trí không làm cho Tần Tiếu té ngã chứ?
Thở dài, Lâm Dực cũng không biết vì sao lại nhớ tới việc này.
“Đi thôi, Tần An bị trặc chân, tiện đường đưa hắn về luôn.” Nhìn nhìn Ôn Kỳ, Lâm Dực không có *** lực để ý tới Hàn Ninh Cẩn cùng Tần Tiểu, tiếng nói còn mang theo chút mệt mỏi rả rời.
Đáng tiếc vừa dứt lời, Hàn Ninh Cẩn liền đi tới.
Nhíu chặt mày, Lâm Dực cũng không ngẩng đầu, y chẳng hiểu sao cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn dư chút sức lực nào để nhìn đối phương.
“Anh vừa rồi vẫn chưa trả lời, vì sao không tới tìm tôi?” Không thuận theo, cũng không buông tha đối phương, Hàn Ninh Cẩn trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt đảo qua Ôn Kỳ, hừ lạnh một tiếng, “Hay là nói, thứ anh yêu thích chẳng qua chỉ là khuôn mặt của hắn, đối với quá khứ đáng thương trước kia anh một chút cũng không có hứng thú —— “
“Hàn Ninh Cẩn!”
Từ lúc gặp lại cho đến này, đây là lần đầu tiên Lâm Dực mang cả tên họ ra để gọi đối phương.
“Thực xin lỗi,” chẳng còn gì để giải thích, Lâm Dực bất đắc dĩ mà lặp lại, “Ninh Cẩn, tôi đối với cậu không —— “
“Nếu như tôi là anh,” bỗng nhiên, Ôn Kỳ bên cạnh lại tiến về phía trước một bước, cắt đứt câu nói của Lâm Dực, không mang theo chút trốn tránh mà nghênh tiếp ánh mắt căm hận của Hàn Ninh Cẩn, từng chữ từng lời vô cùng rõ ràng, ngữ khí cũng rất tỉnh táo, “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ chủ động đi tìm em ấy, vô luận em ấy đã làm gì, đều tha thứ cho em ấy, sau đó liều lĩnh mà cướp người về.”
Dừng một chút, Ôn Kỳ có chút nheo mắt: “Nhưng tôi không phải là anh, tôi là Ôn Kỳ, cho nên vô luận như thế nào, anh sẽ không bao giờ đoạt em ấy về được.”
Nói xong, hừ nhẹ một tiếng, Ôn Kỳ quay người lườm Lâm Dực: “Đi thôi!”
“…”
Lâm Dực có chút há hốc mồm, chỉ như vậy trong tích tắc, y xác định đáy mắt của Ôn Kỳ đã phản chiếu hình ảnh của mình, y cũng không dám kỳ vọng điều này sẽ đại biểu cái gì.
Trước khi rời đi, Lâm Dực nhịn không được quay đầu lại, y trông thấy Hàn Ninh Cẩn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, như một đứa trẻ không biết phải làm gì tiếp theo.
Thực xin lỗi.
Điều Lâm Dực có thể cho hắn, cũng chẳng còn gì ngoài câu xin lỗi này.
Đúng vậy, Ôn Kỳ đang cười.
Trước khi Lâm Dực đứng dậy thì đầy đầu y đều là hình ảnh cười đến híp mắt của Ôn Kỳ, đáy mắt của đối phương cũng không thèm che dấu sự vui vẻ làm cho trái tim của y cũng nhiệt huyết sôi trào lên.
Ho nhẹ một tiếng, Lâm Dực không dám nghĩ tiếp nữa.
Mà không thể nghi ngờ, vào lúc các nhân viên an ninh không ngừng nỗ lực phấn đấu thì anh em Tần gia rốt cục cũng ý thức được vũ lực không thể giải quyết được vấn đề ——mà vũ lực cường đại hơn mới là mấu chốt của mọi thứ.
Người dính đầy bụi đất mà dựa vào ghế sô pha ở đại sảnh, Tần An cũng chẳng hề rên một tiếng.
Tần Tiếu thì vẫn một mực cấm cọc bên người Hàn Ninh Cẩn thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt vô cùng băng lạnh.
“Tần An!” Lâm Dực mở miệng, bọn họ không có lý do phải tốn thời gian ở đây nữa.
Tần An tự nhiên cũng hiểu được ý của Lâm Dực, hắn chỉ khẽ cắn môi, trước khi đi vẫn chưa từ bỏ ý định, trừng mắt liếc Tần Tiếu: “Con mẹ nó mày có đi hay không? Anh cũng đã nói đến mức này rồi, mày hôm nay còn không đi khỏi đây, lão từ sau này sẽ xem như không quen biết mày nữa!”
Lâm Dực giật mình, câu này của Tần An có vẻ đã hơi nặng lợi rồi.
Nheo mắt lại, lúc y thấy rõ đáy mắt của Tần An mơ hồ lộ ra thần sắc lo lắng, y giống như bỗng nhiên đã hiểu được Tần An đang lo sợ cái gì.
“…” Tần Tiếu không nói lời nào, trừng to mắt, vẫn không nhúc nhích.
Vì vậy đợi vài giây sau, Tần An không nói thêm gì, quay người khập khiễng rời đi —— hồi nãy lúc đánh nhau hắn tựa hồ đã bị trật chân thì phải.
Tận lực xem nhẹ hốc mắt lập tức phiếm hồng của Tần An lúc quay người, Lâm Dực nhớ rõ rất nhiều năm trước khi bọn họ vẫn còn là hàng xóm với nhau, Tần Tiếu lúc ấy mới có tí xíu, Tần An mỗi ngày tan học đều sẽ ôm Tần Tiếu khoe khoang em trai mình có bao nhiêu tốt trước mặt Lâm Dực, xoạch xoạch thân chọc Tần Tiếu vui cười đến chảy nước miếng.
Trong lòng bàn chân của Tần An có một vệt sẹo lớn bằng ngón chân cái, đó là vì lúc hắn ôm Tần Tiếu không cẩn thận dẫm lên miếng thủy *** bị cắt phải, Lâm Dực lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, thẳng đến về sau khi có lần đi chân trần giẫm phải cái đinh mũ, đau đến mức ném luôn cái ly thủy *** trong tay, y lúc đó mới kinh ngạc nhận ra, Tần An giẫm phải miếng thủy *** chảy nhiều máu như vậy tại sao đến cùng vẫn giữ vững lý trí không làm cho Tần Tiếu té ngã chứ?
Thở dài, Lâm Dực cũng không biết vì sao lại nhớ tới việc này.
“Đi thôi, Tần An bị trặc chân, tiện đường đưa hắn về luôn.” Nhìn nhìn Ôn Kỳ, Lâm Dực không có *** lực để ý tới Hàn Ninh Cẩn cùng Tần Tiểu, tiếng nói còn mang theo chút mệt mỏi rả rời.
Đáng tiếc vừa dứt lời, Hàn Ninh Cẩn liền đi tới.
Nhíu chặt mày, Lâm Dực cũng không ngẩng đầu, y chẳng hiểu sao cảm thấy rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn dư chút sức lực nào để nhìn đối phương.
“Anh vừa rồi vẫn chưa trả lời, vì sao không tới tìm tôi?” Không thuận theo, cũng không buông tha đối phương, Hàn Ninh Cẩn trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt đảo qua Ôn Kỳ, hừ lạnh một tiếng, “Hay là nói, thứ anh yêu thích chẳng qua chỉ là khuôn mặt của hắn, đối với quá khứ đáng thương trước kia anh một chút cũng không có hứng thú —— “
“Hàn Ninh Cẩn!”
Từ lúc gặp lại cho đến này, đây là lần đầu tiên Lâm Dực mang cả tên họ ra để gọi đối phương.
“Thực xin lỗi,” chẳng còn gì để giải thích, Lâm Dực bất đắc dĩ mà lặp lại, “Ninh Cẩn, tôi đối với cậu không —— “
“Nếu như tôi là anh,” bỗng nhiên, Ôn Kỳ bên cạnh lại tiến về phía trước một bước, cắt đứt câu nói của Lâm Dực, không mang theo chút trốn tránh mà nghênh tiếp ánh mắt căm hận của Hàn Ninh Cẩn, từng chữ từng lời vô cùng rõ ràng, ngữ khí cũng rất tỉnh táo, “Nếu như tôi là anh, tôi sẽ chủ động đi tìm em ấy, vô luận em ấy đã làm gì, đều tha thứ cho em ấy, sau đó liều lĩnh mà cướp người về.”
Dừng một chút, Ôn Kỳ có chút nheo mắt: “Nhưng tôi không phải là anh, tôi là Ôn Kỳ, cho nên vô luận như thế nào, anh sẽ không bao giờ đoạt em ấy về được.”
Nói xong, hừ nhẹ một tiếng, Ôn Kỳ quay người lườm Lâm Dực: “Đi thôi!”
“…”
Lâm Dực có chút há hốc mồm, chỉ như vậy trong tích tắc, y xác định đáy mắt của Ôn Kỳ đã phản chiếu hình ảnh của mình, y cũng không dám kỳ vọng điều này sẽ đại biểu cái gì.
Trước khi rời đi, Lâm Dực nhịn không được quay đầu lại, y trông thấy Hàn Ninh Cẩn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, như một đứa trẻ không biết phải làm gì tiếp theo.
Thực xin lỗi.
Điều Lâm Dực có thể cho hắn, cũng chẳng còn gì ngoài câu xin lỗi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook