Bán Lộ Phu Phu
-
Chương 22: Làm nam nhân tội gì phải khó xử nam nhân…
Vào lúc Lâm Dực nhìn thẳng vào gương mặt của Hàn Ninh Cẩn lần nữa, y mới chợt phát hiện, kỳ thật đứa nhỏ trước mặt này cho tới bây giờ đều không thay đổi chút nào, mặc dù bảy năm trước hắn đã lập ra lời thề son sắt nói muốn cho mình hối hận, mặc dù ngay vào lần gặp lại đầu tiên hắn đã bén nhọn chế giễu chính mình, mặc dù tầm mắt mà hắn đang quăng vào y trong giờ phút này đều chứa đầy căm hận.
Nhưng Hàn Ninh Cẩn vẫn là Hàn Ninh Cẩn, người vẫn một mực truy đuổi sau mông Lâm Dực, cam tâm tình nguyện tìm hiểu từng chút thông tin về Lâm Dực, chỉ có thể là Hàn Ninh Cẩn mà thôi.
Lâm Dực nhịn không được cười khổ, y rõ ràng không muốn thương tổn Hàn Ninh Cẩn lần nữa, nhưng hiển nhiên, y tránh không thoát.
Lúc mở cửa xe ra, Lâm Dực vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, cho dù hắn biết rõ Ôn Kỳ sẽ không trùng hợp đứng trên sân thượng nhìn xuống phía dưới, hơn nữa đã trễ như vậy đối phương chưa chắc đã nhìn thấy gì.
Y chỉ là đột nhiên sợ hãi, sợ Ôn Kỳ sẽ biết hết về quá khứ của mình.
Mà những hành động vô tâm lén lút của y khi thu vào trong mắt của Hàn Ninh Cẩn quả thực càng trào phúng tới cực điểm, thời điểm Lâm Dực lại chuyển hướng về phía Hàn Ninh Cẩn, đối phương đã nhếch bờ môi tiến về trước vài bước, đem khoảng cách của hai người kéo đến vô cùng gần.
Sau đó như là đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Dực, trầm mặc vài giây, Hàn Ninh Cẩn lại cười rộ lên, trong ánh mắt mang theo ác ý rõ ràng, gắt gao nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Lâm Dực mở miệng: “Anh nói, nếu như biết rõ những chuyện mà anh đã làm với tôi, hắn còn có thể tiếp tục gặp mặt anh hay không?”
Giương mắt, Lâm Dực mang theo một chút kinh ngạc, quả thật như những gì mà y suy nghĩ, Hàn Ninh Cẩn đã luôn đi theo chính mình, chứng kiến Ôn Kỳ cùng mình hôn môi.
“Tại sao không nói chuyện?” Gặp Lâm Dực chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Ninh Cẩn liền thu hồi tươi cười, thanh âm nguội lạnh.
“… Thực xin lỗi.”
Ngoại trừ ba chữ này, Lâm Dực không có cái gì khác để nói cả, tuy y hiểu rõ ba chữ kia đối với Hàn Ninh Cẩn mà nói có bao nhiều buồn cười.
“Thực xin lỗi?” trào phúng lặp lại câu nói, sắc mặt của đối phương càng thêm âm trầm, rồi đột nhiên vươn tay kéo lấy cổ áo chỉnh tề của Lâm Dực, “Chuyện anh thiếu nợ tôi, cả đời này cũng trả không đủ!”
Lâm Dực có chút thất thần, không vì cái gì khá, mà là vì cái người đang run rẩy trước mắt mình này.
Thật giống như bỗng nhiên trở lại bảy năm trước, Hàn Ninh Cẩn vốn luôn sạch sẽ quật cường, trong con mắt lại tràn ngập vẻ mềm yếu không cân xứng, còn mang theo một chút hơi nước rất nhỏ, ra sức năn nỉ Lâm Dực.
Đáy lòng lại dâng lên cảm giác hít thở không thông quen thuộc, tình cảm mà Lâm Dực dốc sức liều mạng đè nén bảy năm qua rất dễ dàng đã bị đối phương vạch trần, nhu nhược, ích kỷ, dối trá, thế tục, Lâm Dực nghĩ đến những việc mà mình luôn tận lực che dấu đã có chút ít không chịu nổi mà lộ rõ ra trước mặt, y lần nữa lại ý thức được bản thân mình là một kẻ xấu xa tầm thường đến cỡ nào.
Mà một nguòi tồi tệ như y, sao có thể được người khác yêu thích cơ chứ? Càng làm gì có tư cách để yêu người khác?
Tựa hồ như đã tiến nào một cái khóa chết, sắc mặt của Lâm Dực trắng bệch, rồi bất tình lình nghiêng đầu, không dám nhìn Hàn Ninh Cẩn nữa.
“Lâm Dực,” thanh âm của đối phương trầm ổn, tựa hồ như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngữ khí lãnh đạm, “Chuyện mà anh thiếu nợ tôi, vẫn còn…”
Nhíu chặt đôi lông mày, Lâm Dực bắt buộc chính mình phải nhìn trấn định một ít, sau đó chuyển hướng Hàn Ninh Cẩn, tiếng nói khàn khàn: “Còn gì nữa sao?”
“Đừng gặp lại hắn ta nữa.” đối phương không chút do dự nói ra.
Lâm Dực khẽ giật mình, y đương nhiên biết rõ từ ‘hắn’ này là Hàn Ninh Cẩn đang ám chỉ ai, nhưng y chỉ có thể há to miệng, vì vào lúc này y không có cách nào đáp lời đối phương cả.
“Anh đang do dự?” Ngẩng cao mặt, Hàn Ninh Cẩn cười đến trào phúng, “Nghìn vạn lần đừng nói với tôi anh là thật tâm với hắn đấy, Lâm Dực, anh thật ra cũng chẳng hề quan tâm hắn, anh bất qua cũng chỉ yêu thích cái khuôn mặt kia mà thôi.”
“…” Lâm Dực rủ mắt, không nói lời nào.
Y thích Ôn Kỳ, tuyệt không chỉ thích khuôn mặt của Ôn Kỳ, nhưng y không muốn tranh luận cùng người trước mặt này, y còn thiếu nợ hắn nhiều lắm.
“Hoặc là nói, tôi có phải nên nhắc nhở anh hay không, anh chỉ có hai lựa chọn thôi?” Có lẽ là bất mãn với sự trầm mặc của Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn liền lạnh mắt nói tiếp như thế.
Mà Lâm Dực lúc này mới nhớ lại những lời mà đối phương đã nói ở quán bar trong lần gặp trước.
“Anh dường như đã suy nghĩ quá lâu rồi thì phải? Bảy năm trước anh cũng không phải kẻ chẳng biết điều như vậy.”
“…”
Kề sát thêm một bước, Hàn Ninh Cẩn đem Lâm Dực bức lui đến cửa xe: “Tôi muốn câu trả lời của anh, ngay lúc này!”
Nhưng Hàn Ninh Cẩn vẫn là Hàn Ninh Cẩn, người vẫn một mực truy đuổi sau mông Lâm Dực, cam tâm tình nguyện tìm hiểu từng chút thông tin về Lâm Dực, chỉ có thể là Hàn Ninh Cẩn mà thôi.
Lâm Dực nhịn không được cười khổ, y rõ ràng không muốn thương tổn Hàn Ninh Cẩn lần nữa, nhưng hiển nhiên, y tránh không thoát.
Lúc mở cửa xe ra, Lâm Dực vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên, cho dù hắn biết rõ Ôn Kỳ sẽ không trùng hợp đứng trên sân thượng nhìn xuống phía dưới, hơn nữa đã trễ như vậy đối phương chưa chắc đã nhìn thấy gì.
Y chỉ là đột nhiên sợ hãi, sợ Ôn Kỳ sẽ biết hết về quá khứ của mình.
Mà những hành động vô tâm lén lút của y khi thu vào trong mắt của Hàn Ninh Cẩn quả thực càng trào phúng tới cực điểm, thời điểm Lâm Dực lại chuyển hướng về phía Hàn Ninh Cẩn, đối phương đã nhếch bờ môi tiến về trước vài bước, đem khoảng cách của hai người kéo đến vô cùng gần.
Sau đó như là đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Dực, trầm mặc vài giây, Hàn Ninh Cẩn lại cười rộ lên, trong ánh mắt mang theo ác ý rõ ràng, gắt gao nhìn chòng chọc vào đôi mắt của Lâm Dực mở miệng: “Anh nói, nếu như biết rõ những chuyện mà anh đã làm với tôi, hắn còn có thể tiếp tục gặp mặt anh hay không?”
Giương mắt, Lâm Dực mang theo một chút kinh ngạc, quả thật như những gì mà y suy nghĩ, Hàn Ninh Cẩn đã luôn đi theo chính mình, chứng kiến Ôn Kỳ cùng mình hôn môi.
“Tại sao không nói chuyện?” Gặp Lâm Dực chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Ninh Cẩn liền thu hồi tươi cười, thanh âm nguội lạnh.
“… Thực xin lỗi.”
Ngoại trừ ba chữ này, Lâm Dực không có cái gì khác để nói cả, tuy y hiểu rõ ba chữ kia đối với Hàn Ninh Cẩn mà nói có bao nhiều buồn cười.
“Thực xin lỗi?” trào phúng lặp lại câu nói, sắc mặt của đối phương càng thêm âm trầm, rồi đột nhiên vươn tay kéo lấy cổ áo chỉnh tề của Lâm Dực, “Chuyện anh thiếu nợ tôi, cả đời này cũng trả không đủ!”
Lâm Dực có chút thất thần, không vì cái gì khá, mà là vì cái người đang run rẩy trước mắt mình này.
Thật giống như bỗng nhiên trở lại bảy năm trước, Hàn Ninh Cẩn vốn luôn sạch sẽ quật cường, trong con mắt lại tràn ngập vẻ mềm yếu không cân xứng, còn mang theo một chút hơi nước rất nhỏ, ra sức năn nỉ Lâm Dực.
Đáy lòng lại dâng lên cảm giác hít thở không thông quen thuộc, tình cảm mà Lâm Dực dốc sức liều mạng đè nén bảy năm qua rất dễ dàng đã bị đối phương vạch trần, nhu nhược, ích kỷ, dối trá, thế tục, Lâm Dực nghĩ đến những việc mà mình luôn tận lực che dấu đã có chút ít không chịu nổi mà lộ rõ ra trước mặt, y lần nữa lại ý thức được bản thân mình là một kẻ xấu xa tầm thường đến cỡ nào.
Mà một nguòi tồi tệ như y, sao có thể được người khác yêu thích cơ chứ? Càng làm gì có tư cách để yêu người khác?
Tựa hồ như đã tiến nào một cái khóa chết, sắc mặt của Lâm Dực trắng bệch, rồi bất tình lình nghiêng đầu, không dám nhìn Hàn Ninh Cẩn nữa.
“Lâm Dực,” thanh âm của đối phương trầm ổn, tựa hồ như đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngữ khí lãnh đạm, “Chuyện mà anh thiếu nợ tôi, vẫn còn…”
Nhíu chặt đôi lông mày, Lâm Dực bắt buộc chính mình phải nhìn trấn định một ít, sau đó chuyển hướng Hàn Ninh Cẩn, tiếng nói khàn khàn: “Còn gì nữa sao?”
“Đừng gặp lại hắn ta nữa.” đối phương không chút do dự nói ra.
Lâm Dực khẽ giật mình, y đương nhiên biết rõ từ ‘hắn’ này là Hàn Ninh Cẩn đang ám chỉ ai, nhưng y chỉ có thể há to miệng, vì vào lúc này y không có cách nào đáp lời đối phương cả.
“Anh đang do dự?” Ngẩng cao mặt, Hàn Ninh Cẩn cười đến trào phúng, “Nghìn vạn lần đừng nói với tôi anh là thật tâm với hắn đấy, Lâm Dực, anh thật ra cũng chẳng hề quan tâm hắn, anh bất qua cũng chỉ yêu thích cái khuôn mặt kia mà thôi.”
“…” Lâm Dực rủ mắt, không nói lời nào.
Y thích Ôn Kỳ, tuyệt không chỉ thích khuôn mặt của Ôn Kỳ, nhưng y không muốn tranh luận cùng người trước mặt này, y còn thiếu nợ hắn nhiều lắm.
“Hoặc là nói, tôi có phải nên nhắc nhở anh hay không, anh chỉ có hai lựa chọn thôi?” Có lẽ là bất mãn với sự trầm mặc của Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn liền lạnh mắt nói tiếp như thế.
Mà Lâm Dực lúc này mới nhớ lại những lời mà đối phương đã nói ở quán bar trong lần gặp trước.
“Anh dường như đã suy nghĩ quá lâu rồi thì phải? Bảy năm trước anh cũng không phải kẻ chẳng biết điều như vậy.”
“…”
Kề sát thêm một bước, Hàn Ninh Cẩn đem Lâm Dực bức lui đến cửa xe: “Tôi muốn câu trả lời của anh, ngay lúc này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook