Bán Lộ Phu Phu
Chương 13: Hàn ninh cẩn

Trong tiềm thức, kỳ thật Lâm Dực đã biết rõ cái ngày này sớm muộn gì cũng đến, y cũng đã sớm làm tốt công tác tiếp nhận, chỉ tiếc vào thời điểm thật sự gặp lại người ta, y vẫn cảm thấy trở tay không kịp như cũ.

Mà điều hiện tại làm y càng thêm tiếc nuối, chính là không có chiếc kính mắt để giúp y che giấu bớt sự bối rối nơi đáy lòng.

“Học trưởng gần đây hình như bề bộn nhiều việc lắm thì phải, tôi đây còn nghĩ sẽ không kịp làm một chuyến thăm hỏi chính thức, bất quá nếu Tần An đã nói trước cho anh biết, mà tôi còn không ra chào hỏi thì có lẽ không được lễ phép cho lắm, đúng không?”

Bộ dạng của người đàn ông này ước chừng khoảng hai mươi lăm tuổi, tướng mạo phi thường tuấn tú, quần áo đơn giản nhưng không làm mất đi vẻ sang trọng, trên thực tế khí chất sạch sẽ của đối phương hoàn toàn không tương xứng chút nào với không khí nơi quán bar này.

Kịp thời ngăn chặn Tần An như muốn nói điều gì, Lâm Dực hiển nhiên đã sắp xếp xong cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu nhìn đối phương cười cười: “Ninh Cẩn, đã lâu không gặp.”

Hàn Ninh Cẩn —— tiểu thiếu gia của Ninh Hoàng quốc tế, xuất ngoại hơn bảy năm, hiện đang giữ chức phó tổng giám đốc của Ninh Hoàng quốc tế.

“Nghe nói anh đã kết hôn?” Tìm một nơi tương đối yên tĩnh và hẻo lánh ngồi xuống lần nữa, Hàn Ninh Cẩn lập tức nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Dực, “Ah, hoặc là giống như tôi đã nghe nói —— anh đã ly hôn rồi?”

“Ừ.” Không chút do dự, Lâm Dực lập tức gật đầu.

“Nói như vậy, tính tình của người phụ nữ kia xem ra cũng rất tốt, vậy mà không có khởi tố anh, anh nói đúng không?”

“Ừ.”

“Bởi vì đồng tình sao? Đồng tình anh rõ ràng yêu thích đàn ông nhưng lại phải ủy khuất chính mình cùng nữ nhân kết hôn? Thởi điểm ly hôn, cô ta có phải còn nói với anh ba chữ—— đã vất vã?”

“…” Ác ý trong giọng nói của đối phương rõ rành rành, Lâm Dực hơi trầm mặc vài giây, nhưng sau đó lại khách khí cười cười, “Cậu nói sao thì chính là vậy.”

“Lâm Dực.”

“…”

“Tôi vẫn luôn tò mò một việc,” nghiêng thân về phía trước, Hàn Ninh Cẩn lập tức rút ngắn khoảng cách với Lâm Dực, “Bảy năm trước, cha tôi rốt cục đã cho anh bao nhiêu tiền?”

“…”

“Nói xem, ông ấy cho anh bao nhiêu tiền để anh rời khỏi tôi?”

Lâm Dực nhíu mày, hơi có chút thất thần.

“Ah, đúng rồi, anh gần đây dường như đang thường xuyên gặp mặt một người phải không? Nếu tôi nhớ không lầm, gọi là Ôn Kỳ thì phải, tôi nói chính xác chứ?”

Ngẩng đầu, Lâm Dực khó tránh khỏi có chút kinh ngạc, y kinh ngạc vì Hàn Ninh Cẩn lại hiểu rõ cuộc sống của mình đến như vậy.

“Anh không cần khẩn trương, tôi chỉ đơn giản muốn nghe ngóng một chút tình hình của anh gần đây mà thôi,” nói xong, đối phương đột nhiên cười cười, “Lâm Dực, tôi cũng muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch…”

Giật giật khóe miệng, Lâm Dực không nói lời nào, chờ đối phương kết thúc câu nói.

“Tôi hiện tại sẽ ra giá gấp đôi, một nửa dùng để mua anh rời khỏi cái tên Ôn Kỳ kia, một nửa còn lại, là dùng để mua anh về bên người tôi. Anh cảm thấy như thế nào? Rất có lời đúng không?”

“…”

“Giống như bảy năm trước, tôi cũng chỉ cho anh hai con đường, một là lấy tiền làm việc, cuối cùng còn có thể lưu lại một chút thanh danh trong lòng của người kia. Nhưng nếu lựa chọn con đường ngược lại, mặc dù anh vẫn có thể tiếp tục giả trang thành cái kiểu người mà mình thích đấy, chỉ có điều mọi người bên cạnh anh đều sẽ biết —— anh thật ra chính là một kẻ đồng tính luyến ái, mà anh cùng tên kia, cũng tuyệt đối đừng hi vọng sẽ còn có thể trải qua những ngày tốt lành gì.”

“Lâm Dực, anh thấy tôi làm không quá phận chứ?” Nhìn sắc mặt khẽ biến của Lâm Dực, Hàn Ninh Cẩn thoả mãn bổ sung: “Anh không nghĩ đó là một lựa chọn tốt à?”

Nói thật, Lâm Dực có chút không quen cho lắm, không quen một người nhìn sạch sẽ đơn thuần, nhưng lại có thể nói ra những lời bén nhọn cay nghiệt từ miệng như thế. Nhưng y không thể không thừa nhận, mình đích xác đang bị trừng phạt đúng tội.

Cho nên ngoại trừ trầm mặc, y hoàn toàn không có lời nào để nói.

“Tại sao không nói chuyện? Ngại ít à? Bằng không thì tự anh ra giá đi—— “

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một ly rượu đỏ nện tới, chỉ thấy Tần An vẫn một mực không nói chuyện bên cạnh đã đứng dậy trực tiếp nhấc bàn: “Hàn Ninh Cẩn con mẹ mày không để yên đúng không?”

Trời đất chứng giám, Tần An thiệt tình muốn cùng Lâm Dực trầm mặc đến cùng kia mà, nhưng hiển nhiên, hắn làm sao có thể đạt đến trình độ cao siêu như Lâm Dực được.

Mà quay trở lại câu chuyện hiện tại, việc Lâm Dực xin lỗi Hàn Ninh Cẩn là đúng đắn đấy, nhưng Lâm Dực muốn xin lỗi ai là chuyện của Lâm Dực, Tần An đã tự nhận là mọi chuyện không quan hệ với mình, dù sao hắn và tên họ Hàn kia cũng không quen biết. Nhưng Tần An chỉ biết là, hắn và Lâm Dực là bạn bè thân thiết với nhau, ai cũng đừng hòng ở trước mặt hắn chà đạp Lâm Dực.

Dựa theo những tâm sự này, có thể mường tượng ra được Tần An nãy giờ đã phải nhẫn nhịn vất vả đến cỡ nào.

“Mày lập lại lần nữa, mày muốn mua ai? Còn ra giá cái ——×, mày đang dụ người khác bán *** à? Mấy tuổi rồi hả?” Nói xong, Tần An đặc biệt khoa trương cười to vài tiếng, “Thực cmn thú vị, hiện tại khách mua *** đều là mấy thằng phú gia công tử như mày sao? Ỷ nhà giàu có rồi muốn làm gì thì làm à?”

Không ý thức được đã đem chính mình vào mắng chữi luôn một thể, Tần An lúc này đã triệt để tức giận đến mất lý trí.

Kết quả thật ngoài ý định, đưa tay lau sạch rượu đỏ tung tóe trên mặt, Hàn Ninh Cẩn vậy mà không nổi nóng cũng không tức giận, chỉ nhìnTần An hừ lạnh: “Anh gấp cái gì? Tôi cũng không mua anh.”

“Tao nhổ vào!” Tần An xăn tay áo định xông tới.

“Tần An.”

Đem nắm đấm sắp nện vào mặt đối phương của Tần An cản lại, Lâm Dực lại khẽ cười một tiếng: “Đừng làm rộn.”

“Mẹ nó lão tử sẽ lập tức lấy giao giải phẫu mổ bụng thằng này ngay tại chổ! ×!” Hiển nhiên, Tần An bây giờ đã mất hết nữa lý trí, làm cách nào cũng không thể trấn định được.

“Cậu đi trước đi, hôm nào bàn lại.” Quay đầu, Lâm Dực một bên đè lại Tần An một bên nói với Hàn Ninh Cẩn.

“Được, hôm nay nhất định là bàn không nổi nữa rồi, ” trước khi rời đi, Hàn Ninh Cẩn nhìn thẳng vào Lâm Dực, “Chúng ta sẽ còn gặp lại, hiện tại tôi cho anh mấy ngày để cân nhắc đấy.”

“Cân nhắc cái đầu m mày! Thằng tró —— “

“Được rồi, đi nha mọi người.” Buông Tần An ra, Lâm Dực vỗ nhẹ bả vai của hắn vài cái.

“Có ngon lại đánh với tao này!” Tần An vẫn mắng to như trước.

Lâm Dực cười thầm: “Được rồi, đừng giả bộ, tôi đã biết rõ cậu không có ý định động đến hắn ta.”

“…” Tần An sững sờ, sau đó trừng to mắt, “Bị cậu nhìn ra rồi?” (pó tai toàn tập với bạn này ==!!!!!)

“Tay của người cầm đao giải phẫu như cậu sao có thể dễ dàng để tôi đè lại như vậy?” Lâm Dực bình tĩnh vạch trần mánh khóe của đối phương.

Khuôn mặt mốc của Tần An lập tức đỏ lên, ho khan vài tiếng, vừa gãi đầu vừa cười hắc hắc: “Tôi biết rõ là cậu sẽ ngăn tôi mà, ha ha, ha ha, đều đã là người trưởng thành, chỉ cần giả vờ giả vịt hù dọa hắn một chút là xong, dù sao bên Ninh Hoàng quốc tế cũng không dễ chọc vào —— “

Đột nhiên dừng lại, Tần An mãnh liệt quét mắt nhìn: “×! Lão tử thay cậu ra mặt như thế mà còn không biết nói cái gì khác à?”

“Cậu vừa rồi thực dũng mãnh, tôi đây sùng bái cậu muốn chết luôn í”

“Đi, để dũng sĩ Sparta đưa cậu về nhà!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương