CHƯƠNG 1036

Chuyện này…

Jessica được Sở Vĩnh Du ôm trong lòng, ánh mắt rung lên, cảnh tượng như này, đáng sợ quá rồi, đặc biệt đằng trước, cảm giác con đường bất cứ lúc nào cũng có thể bị những con sâu này bao trùm toàn bộ.

Cũng may tốc độ của Sở Vĩnh Du đủ nhanh, nếu không sớm đã bị loại dịch thể màu đen đó bao trùm, nhìn thử đằng sau nơi bọn họ từng đứng thì đã là dịch thể màu đen chi chít, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Không được! Cứ như này không phải là cách.

Trái tim của Sở Vĩnh Du chợt run, tốc độ của bản thân quả thật rất nhanh, nhưng cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ bị những con sâu này bao trùm.

Trong lúc chạy, tay phải siết thành quyền, cách không vung một cái về phía trước.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên, chuyện đáng sợ xuất hiện rồi, những con sâu đó vậy mà chỉ khựng lại, sau đó lại tiếp tục di chuyển, thậm chí không bị đánh bay một con nào.

Mấu chốt là Sở Vĩnh Du không dám thi triển chiêu thực quá mạnh, động tĩnh lớn như vậy, có quỷ mới biết bên trong Long Mộ này liệu còn có nguy hiểm gì khác nữa không.

Hơn nữa, cho dù thi triển ra, có thể có tác dụng không cũng là hai chuyện khác nhau.

“Anh Sở…”

Jessica đột nhiên ôm chặt cổ của Sở Vĩnh Du, cô ta không sợ chết, nhưng có thể chết chung với Sở Vĩnh Du, cô ta đã rất thỏa mãn rồi.

Sự tiếp xúc thân mật lúc này khiến trong lòng Sở Vĩnh Du xuất hiện sự thất thần ngắn ngủi, đại não bất tri bất giác nhớ lại người con gái duyên dáng tối hôm đó trong phòng ngủ của biệt thự Vân Vụ Chi Hải, đặc biệt sáng sớm thức dậy, có giọt máu nhìn hơi giật mình kia.

Dòng suy nghĩ bay xa giây lát thì trở lại hoàn cảnh nguy hiểm hiện nay, Sở Vĩnh Du cắn răng, thi triển Long Vực.

Giống hệt như trong truyền nhân của rồng, vẫn chỉ có thể thi triển ra hình thái đuôi của thần long nước R.

Ngay lập tức, đuôi rồng liền bao phủ phía trước không ngừng quấn lấy đám sâu đang muốn bao vây bọn họ.

Ngay sau đó, khí thế của Sở Vĩnh Du tản ra, những con sâu đó vậy mà bắt đầu lũ lượt tản ra bốn phía, chỉ cần chạm vào khu vực đuôi rồng, đều điên cuồng lùi lại.

Có tác dụng rồi!

Sở Vĩnh Du rất vui, Long Vực không hổ là vũ khí đại sát của anh, cuối cùng vào thời khắc quan trọng đã phát huy được uy lực của nó.

Như vậy, con đường phía trước đã không thoáng không còn vật cản, dịch thể màu đen đằng sau, với tốc độ của anh thì không cần lo lắng gì nữa.

Dù tốc độ như vậy nhưng Sở Vĩnh Du chạy hơn nửa tiếng mới dừng lại, đồng thời hai chân của Jessica cũng đã lần nữa chạm mặt đất.

Hai người quay đầu nhìn, những con sâu màu đen đó lũ lượt quay lại trên vách tường, lại tiếp tục bất động, giống như chuyện vừa rồi bọn họ trải qua chỉ là ảo giác.

“Long Mộ thật đáng sợ, chúng ta chẳng qua chỉ mới vừa đi vào mà thôi, hơn nữa… nơi này rốt cuộc lớn cỡ nào?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương