Bản Lĩnh Của Nữ Phụ
Chương 10: Apolo vs Tuxedo mặt nạ

Trác Đình và Đường Tâm là hai tín đồ đi theo giáo phái “ hành động “, chỉ cần xác định được mục tiêu và phương hướng thì hai cô sẽ lập tức cắm đầu cắm cổ lao vào hiện thực hóa mục tiêu. Đức tính “ hành động hết mình vì mục tiêu “ đáng khen ngợi này của hai cô bắt nguồn từ một vị viện trưởng viện mồ côi tên Vũ Uy, ông là một tu sĩ, là người thầy và cũng là người cha của 12 cô bé cậu bé mồ côi trong cô nhi viện Nhân Ái, nơi mà Trác Đình cùng Đường Tâm có đến 18 năm sinh sống và gắn bó. Đường Tâm và Trác Đình là hai đứa trẻ mồ côi sống chung với ông lâu nhất. Mười tám năm sống trong cô nhi viện, hai cô đã từng mơ ước, đã từng có vô số đêm hai cô quỳ gối chắp tay cùng nhau cầu nguyện: Sẽ có một ngày nào đó sẽ có một cặp vợ chồng nào đó nắm tay nhau đến trước mặt hai cô và nói: con hãy làm con gái của chúng ta nhé, rồi họ sẽ nắm tay hai cô, dắt hai cô bước ra khỏi cánh cổng của viện mồ côi! Nhưng 1 năm ... 2 năm ... 5 năm… trôi qua, các bạn ở chung ngày một ít, hai cô vẫn nắm tay nhau, động viên nhau … rồi mãi đến năm hai cô 15 tuổi, hai cô đã từ bỏ mơ ước về một mái nhà có ba và có mẹ, dù họ có là ba mẹ nuôi đi chăng nữa, thay vào đó hai cô quyết tâm phải tự mình bước ra khỏi cánh cổng kia của cô nhi viện và phải học để thành tài. Câu nói: Muốn thoát khổ thì phải cố gắng học để vươn lên! của viện trưởng đã trở thành một giáo điều để hai cô dốc hết sức lực mà thực hiện. Mãi đến khi Đường Tâm cầm trong tay tấm bằng bác sĩ, Trác Đình tốt nghiệp đại học chuyên ngành thiết kế, lúc đó hai cô mới dám đặt chân trở lại mái nhà xưa của mình để nói lời cám ơn với ông. Hai cô vẫn nhớ như in hình ảnh viện trưởng vừa nhìn thấy hai cô từ xa, ông đã chạy đến ôm hai cô vào lòng rồi xoa đầu hai cô một lúc lâu mới nửa đùa nửa thật nói: Ái chà, hai đứa vẫn tay trong tay đến đây thăm ta sao? Lần sau, không dẫn người yêu đến thì không cần đến nữa nghe không? Cắm đầu học làm gì không biết, lo mà kiếm chồng đi! Ở chỗ ta không nhận chăm sóc người già neo đơn! “. Nghe ông nói xong Trác Đình đã quay sang Đường Tâm nói nhỏ: “ Mình và cậu bị ế không phải là do những lời vàng ý ngọc của thầy mà ra hay sao?! Bây giờ thầy lại phủi sạch mọi trách nhiệm như vậy a! “

Lúc trước như thế nào thì hiện tại vẫn như thế ấy, sau khi đã thảo luận đưa ra được mục tiêu và kế hoạch cụ thể, Đường Tâm cùng Trác Đình lại giống như hai con thiêu thân liều mình lao vào chồng sách vở. Khi mở tập sách của hai vị nữ phụ lá xanh kia ra, Đường Tâm không khỏi lắc đầu ngao ngán, còn Trác Đình lại tức giận càm ràm, giọng điệu không khác gì những bậc phụ huynh vào một ngày đẹp trời nổi hứng kiểm tra tập vở của con em để rồi phát hiện ra được một sự thật phũ phàng:

“ Học hành không lo! Yêu đương mơ mộng cho lắm vào! Tập không có một chữ như vậy làm sao chị đây biết đường nào mà lần aaaaa! “

***

Trác Đình và Đường Tâm vùi đầu vào sách vở đến ngày thứ 3 thì bị ba Tần và mẹ Tuệ triệu tập. Sau khi nghiêm túc lắng nghe mục tiêu và kế hoạch của hai cô, ba Tần và mẹ Tuệ đã ngạc nhiên nhìn nhau một lúc thật lâu, sau cùng cả hai ông bà nói những câu động viên, dặn dò đại loại như: hai con chú ý giữ gìn sức khỏe, không cần phải dồn quá sức, năm nay không được thì năm sau …. Trác Đình và Đường Tâm ngồi nghe dặn dò xong lại co giò phóng lên phòng bắt đầu tiếp tục cuộc cách mạng vĩ đại mà không biết hai vị phụ huynh nào đó vì lo lắng cho sự nghiệp học hành của hai cô con gái nhà mình mà nhăn trán, nhíu mày, ôm đầu suy nghĩ rồi lập tức điện thoại nhờ người quen biết giới thiệu giáo sư đến nhà giúp hai cô ôn thi.

“ Con bé Đình Đình chăm chỉ học tập và có mục tiêu phấn đấu như vậy làm anh có cảm giác hình như nó không phải là con bé Đình Đình mà anh đã nuôi bao nhiêu năm nay a! “

“ Không chỉ riêng Đình Đình, con bé Đường Tâm cũng vậy, rõ ràng từ trước đến giờ hai đứa nhỏ này không tha thiết mặn mà gì với việc học mà bây giờ lại có thái độ học hành nghiêm túc như vậy làm em vừa mừng vừa lo... “

“ Nếu bọn nhỏ đã quyết tâm như vậy thì hai chúng ta tạo điều kiện cho chúng nó ăn học thôi! Dù sao đây cũng là một tín hiệu đáng mừng. “

Và thế là, vì tình thương con vô bờ bến của hai bậc phụ huynh học sinh có con em chăm chỉ phấn đấu học hành, vì thành tích học tập “ đáng ngưỡng mộ “ của hai vị nữ phụ lá xanh mà Trác Đình cùng Đường Tâm đã phải trải qua những ngày tháng ôn thi với nguy cơ bị chảy máu mũi và trụy tim cực cao chưa từng xuất hiện trong cuộc đời.

***

Trác Đình và Đường Tâm mỗi người ôm một tô chè hạt sen tuyết nhĩ to đùng vừa đi vừa ăn từ nhà bếp lên phòng ngủ, gần đây lịch trình hai cô chỉ xoay quanh hai việc chính là ăn và học nên mẹ Tuệ đã đặc biệt dặn dò phòng bếp nấu thêm những món suop và chè để hai cô ăn thêm trong thời gian ôn thi, Trác Đình và Đường Tâm cảm động đến rơi nước mắt khi nhận được đãi ngộ lớn như vậy trong công cuộc phấn đấu ngoi lên của mình. Hai cô ra đến phòng khách chưa kịp xoay người bước lên cầu thang trở về phòng của mình thì đã nghe tiếng mở cửa và giọng nói của Lý quản gia vang lên:

“ Xin mời các ngài vào phòng khách đợi lão gia một lúc ạ! “

Theo thói quen hóng chuyện mà ai ai cũng có, hai cặp mắt to đen láy của Trác Đình và Đường Tâm chiếu thẳng về phía hai vị khách vừa đến. Khi vừa nhận ra người vừa đến là ai, Đường Tâm vội vàng cúi đầu, tay cầm tô chè khẽ run run, cô nhắm chặt mắt bắt đầu đọc thần chú triệu hồn chính mình. Cô hối hận a! Nếu biết khách của ba Tần là hắn, cô xin thề cô sẽ ôm gối đóng đô trên phòng mà vùi đầu học bài a, có cho thêm 10 cái mạng cô cũng sẽ không vì mỹ thực mà lết xuống đây đâu aaaa!

Trác Đình một tay bưng tô chè, một tay đang cầm cái muỗng múc chè đưa lên miệng ăn, giây phút hai siêu cấp mỹ nam kia xuất hiện trước mắt, Trác Đình phải nuốt vội thức ăn xuống nếu không cô sẽ bị mắc nghẹn mà chết. Làm trong ngành thời trang, cô đã từng gặp qua không ít các nam diễn viên và người mẫu nhưng cô phải công nhận rằng hai người đàn ông trước mặt cô mới xứng đáng được nhận danh hiệu “ mỹ nam của mọi thời đại “. Một người đẹp trai lôi cuốn rạng ngời; một người lại mang vẻ đẹp ấm áp, nho nhã và điềm tĩnh. Một người như hiện thân của thần Apolo trong thần thoại Hy Lạp còn một người lại làm cho cô có cảm giác như phiên bản ngoài đời thật của nhân vật Tuxedo mặt nạ trong bộ manga Thủy Thủ Mặt Trăng mà hồi nhỏ cô thích đọc.

“ Soái ca!... Siêu cấp mỹ nam!... Nam thần trong truyền thuyết!... Nam – thần – trong - truyền – thuyết đều xuất hiện ở đây aaaa!!!...Ở đây! Là ở đây!???...Có cái gì đó sai sai ở đây a!!!... Thôi rồi! Chết rồi! Trong thế giới này mỹ nam thì đồng nghĩa với tử thần đó! ” – Trác Đình sau khi trải qua cảm giác lâng lâng vì chỉ số hạnh phúc tăng cao khi được chiêm ngưỡng mỹ nam lại đột nhiên sực nhớ ra sự nguy hiểm của dàn hậu cung nam thần trong truyện liền vội vàng lắc lắc cái đầu nhỏ xinh của mình sau đó thu hồi vẻ mặt fan girl, cắn môi đè nén sự yêu thích cái đẹp của mình bẹp dúm mới tỉnh táo quay sang nhìn chiến hữu của mình.

Khi Trác Đình đào mộ chôn chặt bản chất sắc nữ của mình xong cũng là lúc Đường Tâm triệu hồn mình thành công. Cả hai cô đồng loạt gật đầu chào hai vị khách trước mặt rồi đi như bay lên phòng của mình, tuyệt nhiên không dám quay đầu nhìn lại nên không biết rằng hai vị khách mỹ nam kia đang cố gắng nhịn cười khi quan sát những sự biến đổi trạng thái thể hiện trên gương mặt của hai cô.

“ Cậu đã làm gì mà người ta nhìn thấy cậu lại bỏ chạy như nhìn thấy dịch bệnh vậy? “ – Tống Duật Phong đưa tay huých Tô Cẩn Hiên, đưa mắt nhìn anh rồi hỏi.

“ Hình như người làm cho cả hai người họ phải hoảng sợ không phải chỉ có một mình mình! “

“ Hai cháu đến rồi à? Chúng ta vào phòng sách bàn việc nha! “ – Trác Tần từ trong phòng sách của mình bước ra nhìn thấy hai cậu thanh niên đang đứng chờ mình liền ân cần lên tiếng.

“ Dạ, vâng ạ! “ – Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong đồng thanh đáp rồi đi theo ba Tần vào phòng sách.

***

Trác Đình và Đường Tâm đóng chặt cửa phòng ngủ, ngồi bẹp xuống giường, ôm ngực thở dốc.

“ Chưa bao giờ mình nghĩ gặp trai đẹp lại có cảm giác đáng sợ như vậy a! “ – Trác Đình vừa thở vừa nói.

“ Uhm, 2 lần gặp anh ta lần nào mình cũng muốn bị trụy tim hết! “

“ Hai tên trùm hậu cung kia đến đây làm gì vậy ta? “

“ Mình chỉ biết mỗi vị đại thần họ Tô thôi, còn người kia lúc nãy mình chưa có dịp quan sát! “

“ Haiz, người đàn ông ôn hòa, nhã nhặn, ấm áp tựa ánh trăng cùng ngoại hình đủ để giết chết các bà, các thím, các cô, các mẹ, các chị gái, các em nhỏ trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết kia là ai? “ – Trác Đình lấy tay gõ nhẹ lên trán Đường Tâm rồi hỏi.

“ Tống Duật Phong - vị nam thần luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu; được ví như là trái tim ấm nóng trong lồng ngực của nữ hoàng! “ - Đường Tâm búng tay dõng dạc đáp.

“ Người đứng bên cạnh vị hôn phu đẹp trai rạng ngời của cậu chính là hắn ta đó! “

“ Sao cậu dám khẳng định anh ta là Tống Duật Phong? “ – Đường Tâm nhịn cười nhìn khuôn mặt đang hiện lên hai chữ sắc nữ của con bạn thân lên tiếng hỏi.

“ Cậu lo ngắm vị hôn phu của cậu mà quên hết mọi thứ xung quanh sao? Trai đẹp có hai người thì ít ra cũng phải ngắm hết cả hai chứ? “ – Tâm hồn sắc nữ của Trác Đình lại đào hố ngoi lên.

“ Mình lo niệm thần chú triệu hồi hồn vía của mình gần chết làm gì có tâm trạng ngắm mỹ nam! “ - Đường Tâm ảo não cảm thán.

“ Haiz, nếu Tô Cẩn Hiên được ví như mặt trời thì Tống Duật Phong là hiện thân của ánh trăng, điều đó thể hiện rất rõ khi anh ta đứng bên cạnh vị hôn phu của cậu. Một người là Apolo còn người kia là Tuxedo mặt nạ! “

“ Phụt!” “ Khụ!... Khụ!... Khụ! “ - Đường Tâm đang cầm ly nước lên uống, nghe Trác Đình nói xong liền bị sặc nước. Sau một hồi ho khan kịch liệt, Đường Tâm nhìn con bạn đang ngồi chống cằm mơ mộng của mình rồi cao giọng nói.

“ Hết nhân vật để chị so sánh rồi hay sao mà chị lôi Tuxedo mặt nạ vào! Anh ta là Tuxedo mặt nạ thì đóa hồng trắng kia là Usagi hả??? “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương