Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
-
Chương 39: Nhà hàng cao cấp
Mã Quốc Lương vừa nói xong thì lại bóp chặt tay hơn.
Gã ta nghĩ, chỉ chút nữa thôi thì Trần Triệu Dương sẽ đau đến mức phải van xin gã.
Dù gì đối với Mã Quốc Lương mà nói, đây chính là một nỗi đau, gã đã yêu Dương Lệ nhiều năm như thế rồi mà nhiều nhất chỉ được nắm tay, thậm chí còn chưa bao giờ được ngủ với nhau.
Nhưng ai ngờ được rằng, gã vừa chia tay với Dương Lệ xong thì đã bị Trần Triệu Dương cháy nhà hôi của rồi.
Lúc này gã có một suy nghĩ, cải thảo mình trồng bao nhiêu năm lại bị người ta ăn trắng mất.
Dương Lệ cũng rất lo lắng mà nói: “Mã Quốc Lương, anh đừng có làm loạn”.
“Lệ Lệ, đây là tình cảm giữa đám đàn ông con trai bọn anh, em đừng có nhúng tay vào”.
Mã Quốc Lương trầm giọng nói.
“Đúng thế, cô đừng nhúng tay vào”, Trần Triệu Dương nhẹ giọng nói.
Mã Quốc Lương nhìn bộ dạng của Trần Triệu Dương vẫn nhẹ nhàng thoải mái thì lại càng không cam tâm.
Gã lại bóp chặt tay hơn nữa.
Lúc này Mã Quốc Lương tức đến muốn tăng xông rồi, gã dùng hết sức lực bình sinh của mình để bóp lấy tay Trần Triệu Dương.
Dương Lệ đứng bên cạnh cũng thấy lo cho Trần Triệu Dương, Mã Quốc Lương là người chăm luyện tập thể dục cho nên lực tay rất đáng sợ.
Bây giờ gã ta còn dùng hết sức lực thế này, chỉ sợ là xương cốt Trần Triệu Dương sẽ bị bóp cho nát vụn ra thôi.
Mã Quốc Lương nhìn Trần Triệu Dương rồi hừ lạnh trong lòng, mày cứ giả vờ nữa đi, để tao xem mày nhịn được đến bao giờ.
“Mày chỉ có tý sức này thôi sao?”
Đúng lúc này, Trần Triệu Dương cười nhạo.
Hả!
Mã Quốc Lương sững người.
“Trông cũng to lớn khỏe mạnh đấy, mà chỉ được mỗi cái mã thôi”, Trần Triệu Dương cười.
“Mày nói...”
A!
Mã Quốc Lương vẫn còn muốn phản bác Trần Triệu Dương nhưng ngay lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên căng tay lên, Mã Quốc Lương cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ bàn tay, gã hét lên một tiếng quái lạ.
“Đau... đau... thả tay ra, thả tay ra!”
Mã Quốc Lương cảm giác đau đớn tột cùng, liên thanh kêu.
Gã lúc này đau đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên thôi.
Dương Lệ thấy vậy thì không dám tin.
Theo những gì cô được biết thì ở phương diện này, Mã Quốc Lương chưa thua ai hết, bây giờ một người trông gầy yếu như Trần Triệu Dương lại có thể làm cho gã đau đớn như vậy.
“Muốn tao thả tay thì van xin tao đi!”, Trần Triệu Dương cười.
Trần Triệu Dương nói xong, thì lại tăng thêm chút lực ở cổ tay.
Mã Quốc Lương vốn còn nghĩ, mình tuyệt đối không mở miệng cầu xin. Nhưng bây giờ gã đau đến mức muốn bỏ cuộc rồi.
“Thả tay, tao xin mày đấy”, Mã Quốc Lương đau đớn nói.
“Vậy mày nói xem, mày có phải là được phú bà bao nuôi không?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.
Mã Quốc Lương gật đầu một cách điên cuồng: “Đúng thế, đúng thế, tao đúng là được bao nuôi đã được chưa?”
Mã Quốc Lương đau thực sự, gã cảm giác như tay mình sắp bị Trần Triệu Dương bóp nát rồi. . ngôn tình hay
“Được, tao không so đo với một tên được bao nuôi nữa”.
Trần Triệu Dương cười rồi buông tay.
Trần Triệu Dương vừa buông tay xong, Mã Quốc Lương đã nhìn thấy bàn tay mình tím hết cả lên, hắn nghĩ nếu Trần Triệu Dương cứ bóp nữa thì xương bàn tay của gã chắc chắn sẽ vỡ nát.
Mã Quốc Lương nhìn Trần Triệu Dương, gã vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện này, bình thường đều là người khác chịu thiệt, gã nào đã phải chịu thiệt bao giờ.
Gã cảm thấy hôm nay như bị quỷ nhập vậy, gã thế mà lại bị một tên Trần Triệu Dương không có tý sức nào phản kháng lại đến nỗi gã phải cầu xin.
“Sau này đừng có đến làm phiền người phụ nữ của tao nữa, rõ chưa?”
Trần Triệu Dương ôm eo Dương Lệ, nhìn chằm chằm Mã Quốc Lương mà nói: “Nếu còn có lần sau, mày sẽ không được may mắn như hôm nay nữa đâu, hơn nữa mày cũng không cần phí sức làm gì, người phụ nữ của tao thích đàn ông đích thực chứ không phải cái loại được phú bà bao nuôi chỉ được cái mã như mày”.
Mã Quốc Lương thấy Trần Triệu Dương ngang ngược như vậy thì cũng chỉ cảm thấy tức trong lòng mà không dám nói ra.
“Cút!”, Trần Triệu Dương nói.
Mã Quốc Lương nghe được lời nói này, cắn răng không cam tâm mà quay người rời đi.
Đợi đến khi gã rời đi rồi, Dương Lệ lạnh lùng nói: “Cậu ôm đủ chưa?”
Trần Triệu Dương nghe được câu hỏi của Dương Lệ thì cười haha: “Chiếc eo thon nhỏ mềm mại co dãn thế này ôm thế nào cũng không đủ”.
Dương Lệ lườm anh một cái, nói: “Lần này tôi tha cho cậu, nếu còn có lần sau tôi nhất định sẽ cắt cụt cái tay này của cậu”.
“Tôi không phải là vì giúp cô đuổi cái tên được bao nuôi ấy đi mà phải hi sinh bản thân mình sao? Cô thấy tôi có khổ không?”
Trần Triệu Dương cười.
“Ha, ai cần cậu hi sinh bản thân”, Dương Lệ liếc Trần Triệu Dương một cái sắc lẹm.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nở một nụ cười nhạt.
Điều này cho thấy rằng cô rất hài lòng với kết quả này.
“Đúng rồi, sao lực tay của cậu lại lớn thế”, Dương Lệ khó hiểu hỏi.
“Đây là kỹ năng của tôi”.
“Kỹ năng?”
“Ừm, kỹ năng độc thân hơn 20 năm, luyện ra được bắp tay cứng như sắt”, Trần Triệu Dương giơ cánh tay phải của mình lên, khuôn mặt lộ ra sự tự hào.
Dương Lệ nhìn thấy động tác này của Trần Triệu Dương thì đột nhiên như nghĩ đến gì đó mà đỏ hết cả mặt lên.
“Chúng ta đi thôi, đi dạo tiếp...”, Dương Lệ bước nhanh về phía trước.
Qua chuyện này, Trần Triệu Dương cảm giác tâm trạng của Dương Lệ đã tốt lên rất nhiều.
Trong quá trình đi dạo phố tiếp theo, cô ấy sẽ để ý đến cảm nhận của anh, thỉnh thoảng sẽ dừng lại một chút cho anh nghỉ ngơi.
Lại đi dạo phố 1 tiếng nữa.
Cuối cùng Dương Lệ dẫn theo Trần Triệu Dương, dừng lại ở trước một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng.
“Đội trưởng Dương, cô không phải định mời tôi vào đây ăn đấy chứ? Chỗ này đắt lắm đó”.
Trần Triệu Dương hỏi Dương Lệ.
Dương Lệ gật đầu: “Chỗ này trước đây tôi đã muốn đến rồi, nghe nói đồ Tây trong này rất ngon, chỉ là hơi đắt thế cho nên luôn tiếc tiền mà không dám vào ăn, nhưng hôm nay chị đây tâm trạng tốt nên quyết định mời cậu một bữa”.
“Vậy tôi miễn cưỡng đi ăn với cô một bữa vậy”, Trần Triệu Dương cười.
Dương Lệ nhìn thấy Trần Triệu Dương bước vào trong thì nói một cách kì lạ: “Cậu có thể không ăn mà”.
“Vậy thì không được, hôm nay tôi là một người hộ tống chuyên nghiệp, cho nên đi ăn cùng cô là chuyện đương nhiên”, Trần Triệu Dương nói một cách nghiêm túc.
“Cái gì mà hộ tống chứ, nói thật là khó nghe”, Dương Lệ nhẹ giọng nói.
Nhưng Dương Lệ không thể không thừa nhận, có lúc Trần Triệu Dương cũng là một người rất man, nhưng về sau này cô lại thấy anh là một người đàn ông thích cười đùa cợt nhả, cũng rất biết chọc người khác vui vẻ.
Trần Triệu Dương và Dương Lệ cùng bước vào nhà hàng.
Rất nhanh liền có phục vụ xếp cho họ một vị trí bên cạnh cửa sổ.
Nhưng khi phục vụ đưa menu đến thì Dương Lệ há hốc mồm.
Menu tất cả đều là tiếng Pháp. Cô nhìn không hiểu gì.
“Để tôi”.
Trần Triệu Dương lấy menu từ trên tay của Dương Lệ.
“Cậu xem hiểu sao?”
Dương Lệ ngạc nhiên.
Khi Dương Lệ hỏi thì Trần Triệu Dương nhìn vào menu, rồi trực tiếp trao đổi với nhân viên phục vụ bằng tiếng Pháp.
Rất nhanh sau nhân viên phục vụ liền cầm menu rời đi.
“Đội trưởng Dương, tôi gọi cho một suất bít tết thăn phi lê, ốc sên kiểu Pháp, và thêm một chai rượu vang, cô có ý kiến gì không?”
Trần Triệu Dương cười với Dương Lệ.
“Không có ý kiến gì”, Dương Lệ lắc đầu rồi hỏi một cách kì lạ: “Trần Triệu Dương, sao cậu lại biết nói tiếng Pháp?”
“Trước đây tôi từng đi rửa bát thuê ở bên Pháp cho nên biết một chút tiếng”, Trần Triệu Dương nói một cách qua loa.
“Thật sao?”
“Thật sự”, Trần Triệu Dương gật đầu cười.
Dương Lệ dùng ánh mắt không thể tin được đáng giá người đàn ông ngồi trước mặt này.
Cô thấy người đàn ông này, mình thực sự không thể nào hiểu thấu được.
- -------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook