Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
-
Chương 1382
Đối với việc ba người này rời đi, Trần Triệu Dương cũng không từ chối, dù sao thực lực của ba người cũng không yếu, lại không hề một lòng với bọn anh, nhỡ may gặp phải chuyện gì nguy hiểm, anh chỉ sợ không phải bọn họ không góp sức, mà là sợ bọn họ sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cho nên, bọn họ rời đi là kết quả tốt nhất.
"Đại ca, anh có phát hiện không, mỗi lần chúng ta lên một tầng, trong cơ thể sẽ có thêm một số thứ”, lúc. mấy người Trần Triệu Dương đi trong hoang mạc, đương nhiên căn cứ vào chỉ dẫn của cáo nhỏ, trong khi rảnh rỗi, Giang Tử Phong mới hiếu kì nói.
"Ô? Anh cũng có loại cảm giác này sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ tôi mới thấy thế chứ", nghe cậu ấy nói vậy, Jessica đột nhiên mở miệng nói.
"Tôi cũng có cảm giác như vậy, tầng thứ nhất hẳn là tăng cường tốc độ, tầng thứ hai tăng cường lực phòng ngự, tầng thứ ba tăng cường kháng tính với rét lạnh, đương nhiên, đây chỉ là cách hiểu của tôi thôi", Trần Triệu Dương nói về trải nghiệm của anh cho mọi người.
"Hẳn là như thế, vậy có phải nếu như chúng ta có thể đi đến tầng thứ chín, thực lực sẽ được tăng lên rất nhiều không?", nghe anh nói, hai mắt Giang Tử Phong lập tức †ỏa sáng, cũng hưng phấn nói.
"Không dễ đâu, bây giờ còn chưa đi được một nửa nữa, bốn tầng phía trước đã khiến chúng ta kiệt sức, chắc chắn phía sau sẽ càng ngày càng khớ", Trần Triệu Dương lại lắc đầu, có chút lo lắng với mấy tầng phía sau.
"Đại ca, nếu như tiếp theo bọn em thực sự không vượt qua nổi, vậy bọn em sẽ ở lại, chờ đến khi anh thành công vượt qua, trở thành người khống chế rồi sẽ có thể đưa bọn em ra", Giang Tử Phong nghe anh nói thì trầm mặc một lát, sau đó nói.
"Để nói sau, không cần phải vội vã", Trần Triệu Dương lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
"Tâng thứ tư này cũng được thông qua cực kì thuận lợi, dù sao hai con thú bản địa này đã dẫn bọn họ tránh khỏi rất nhiều chỗ nguy hiểm.
Lúc đến cửa tầng thứ tư, mấy người Trần Triệu Dương nhìn ba người Đại Hoàng Thắng vô cùng chật vật phía trước thì đều lộ ra vẻ mặt kì quái.
Ba người này có một điểm chung là đều bị đứt mất một cánh tay, hơn nữa còn không phải bị vũ khí sắc bén cắt đứt, ngược lại giống như bị dung nham mãnh liệt hoà †an mất vậy, vết thương bị bỏng như bị đốt cháy.
Trừ cái đó ra, một con mắt của ba người bọn họ cũng bị khoét, nhìn qua cực kì đáng sợ.
Nhưng Trần Triệu Dương lại cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm từ trên người bọn họ, hơi thở này còn dày đặc hơn trước đó một chút, hoặc là nói ba người này đã mang đến nguy hiểm về tính mạng cho anh.
Nói cách khác, ba người họ biến thành dạng này, nói thật, cái giá một cánh tay, một con mắt quá lớn so với võ giả, hai thứ đó đều không thể thiếu được.
Mà nếu như ba người bọn họ nỗ lực trả giá lớn như: vậy, cuối cùng lại đạt được thực lực thế kia, vậy thì thật sự không đáng giá.
Chỉ là Trần Triệu Dương căn bản không thèm để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía lối đi này, đã sắp lên đến †ầng thứ năm, anh có một loại cảm giác, chỉ sợ năm †ầng phía sau sẽ không hề dễ dàng.
Bởi vì vừa rồi lúc đi đường, Trần Triệu Dương đã hỏi thăm Tiểu Hôi và cáo nhỏ về tình huống của năm tầng trên, kết quả hai bọn chúng đều mờ mịt, hiển nhiên không hề biết về thứ mà anh hỏi, điều này khiến trong lòng Trần Triệu Dương bỗng trâm xuống.
"Đại ca, nhìn qua có vẻ lối đi này rất bình thường, có vào không?", Giang Tử Phong nhìn lướt qua bậc thang dẫn đến tầng thứ năm trong tháp, hỏi.
"Cậu cảm thấy ba người bọn họ có ngốc không?”, Trần Triệu Dương không trả lời cậu ấy, mà là nhìn ba người Hoàng Đại Thắng, hỏi ngược lại.
Cho nên, bọn họ rời đi là kết quả tốt nhất.
"Đại ca, anh có phát hiện không, mỗi lần chúng ta lên một tầng, trong cơ thể sẽ có thêm một số thứ”, lúc. mấy người Trần Triệu Dương đi trong hoang mạc, đương nhiên căn cứ vào chỉ dẫn của cáo nhỏ, trong khi rảnh rỗi, Giang Tử Phong mới hiếu kì nói.
"Ô? Anh cũng có loại cảm giác này sao? Tôi còn tưởng rằng chỉ tôi mới thấy thế chứ", nghe cậu ấy nói vậy, Jessica đột nhiên mở miệng nói.
"Tôi cũng có cảm giác như vậy, tầng thứ nhất hẳn là tăng cường tốc độ, tầng thứ hai tăng cường lực phòng ngự, tầng thứ ba tăng cường kháng tính với rét lạnh, đương nhiên, đây chỉ là cách hiểu của tôi thôi", Trần Triệu Dương nói về trải nghiệm của anh cho mọi người.
"Hẳn là như thế, vậy có phải nếu như chúng ta có thể đi đến tầng thứ chín, thực lực sẽ được tăng lên rất nhiều không?", nghe anh nói, hai mắt Giang Tử Phong lập tức †ỏa sáng, cũng hưng phấn nói.
"Không dễ đâu, bây giờ còn chưa đi được một nửa nữa, bốn tầng phía trước đã khiến chúng ta kiệt sức, chắc chắn phía sau sẽ càng ngày càng khớ", Trần Triệu Dương lại lắc đầu, có chút lo lắng với mấy tầng phía sau.
"Đại ca, nếu như tiếp theo bọn em thực sự không vượt qua nổi, vậy bọn em sẽ ở lại, chờ đến khi anh thành công vượt qua, trở thành người khống chế rồi sẽ có thể đưa bọn em ra", Giang Tử Phong nghe anh nói thì trầm mặc một lát, sau đó nói.
"Để nói sau, không cần phải vội vã", Trần Triệu Dương lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.
"Tâng thứ tư này cũng được thông qua cực kì thuận lợi, dù sao hai con thú bản địa này đã dẫn bọn họ tránh khỏi rất nhiều chỗ nguy hiểm.
Lúc đến cửa tầng thứ tư, mấy người Trần Triệu Dương nhìn ba người Đại Hoàng Thắng vô cùng chật vật phía trước thì đều lộ ra vẻ mặt kì quái.
Ba người này có một điểm chung là đều bị đứt mất một cánh tay, hơn nữa còn không phải bị vũ khí sắc bén cắt đứt, ngược lại giống như bị dung nham mãnh liệt hoà †an mất vậy, vết thương bị bỏng như bị đốt cháy.
Trừ cái đó ra, một con mắt của ba người bọn họ cũng bị khoét, nhìn qua cực kì đáng sợ.
Nhưng Trần Triệu Dương lại cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm từ trên người bọn họ, hơi thở này còn dày đặc hơn trước đó một chút, hoặc là nói ba người này đã mang đến nguy hiểm về tính mạng cho anh.
Nói cách khác, ba người họ biến thành dạng này, nói thật, cái giá một cánh tay, một con mắt quá lớn so với võ giả, hai thứ đó đều không thể thiếu được.
Mà nếu như ba người bọn họ nỗ lực trả giá lớn như: vậy, cuối cùng lại đạt được thực lực thế kia, vậy thì thật sự không đáng giá.
Chỉ là Trần Triệu Dương căn bản không thèm để ý đến bọn họ, mà nhìn về phía lối đi này, đã sắp lên đến †ầng thứ năm, anh có một loại cảm giác, chỉ sợ năm †ầng phía sau sẽ không hề dễ dàng.
Bởi vì vừa rồi lúc đi đường, Trần Triệu Dương đã hỏi thăm Tiểu Hôi và cáo nhỏ về tình huống của năm tầng trên, kết quả hai bọn chúng đều mờ mịt, hiển nhiên không hề biết về thứ mà anh hỏi, điều này khiến trong lòng Trần Triệu Dương bỗng trâm xuống.
"Đại ca, nhìn qua có vẻ lối đi này rất bình thường, có vào không?", Giang Tử Phong nhìn lướt qua bậc thang dẫn đến tầng thứ năm trong tháp, hỏi.
"Cậu cảm thấy ba người bọn họ có ngốc không?”, Trần Triệu Dương không trả lời cậu ấy, mà là nhìn ba người Hoàng Đại Thắng, hỏi ngược lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook