Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
-
Chương 1367
"Bây giờ đang thế này, lối đi lên tầng thứ hai có thiết n_ lập một cửa ải, muốn lên đó chỉ có thể đi qua cây cầu độc mộc này".
"Mà thật ra cũng không khó để đi qua cầu, cái khó là đánh bại quái vật ở dưới đó. Vừa rồi người da đen kia h muốn là người được lên tầng hai đầu tiên nên đã đi trước, nhưng vừa đặt chân lên cầu thì bị một con quái vật màu xám lôi xuống, sau đó chẳng còn tin tức gì cả”.
"Người da đen đó nhặt được một viên đan dược tại tầng thứ nhất, thực lực đã vượt xa chúng ta, em nghĩ rằng người đó chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ đột phá đến cảnh giới tiếp theo. Nhưng mạnh như người da đen mà cũng bị lôi xuống, không thể phản kháng chút nào, vậy nên chúng em đều chờ ở đây".
Giang Tử Phong nhỏ giọng thuật lại tình hình.
"Vậy mọi người đã nghĩ ra được biện pháp nào chưa?”, Trần Triệu Dương nhíu mày. Lễ nào họ phải dừng lại ở đây? Giờ mới là tầng thứ nhất, bên trên còn rất nhiều tầng nữa.
"Thật ra ban nãy cũng vừa có mấy người đến đây nhưng đều bị những người này ép đi lên cầu độc mộc để xem con quái vật đó là thứ gì, chẳng qua đã mấy người chết rồi mà vẫn chưa rõ thứ gì đang lộng hành", Giang Tử Phong lắc đầu, biểu lộ rằng đến bây giờ vẫn chưa có cách giải quyết.
Trần Triệu Dương không hỏi thêm điều gì mà dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn xuống dưới cây cầu, muốn nhìn xem con quái vật nào đang ở đó.
Khi đôi mắt xuyên thấu giúp anh nhìn thấy rõ cảnh tượng bên dưới, nét mặt lập tức trở nên kỳ lạ.
Trần Triệu Dương lập tức lia mắt về phía Tiểu Hôi. Không sai, đây chính là cái tên mà anh đã đặt cho con khỉ biết bay, ai bảo toàn thân tên nhóc này đều xám xịt chứ.
Trên vách đá gần cầu độc mộc có mấy chục con khỉ màu xám đang ngồi xổm, ngoại hình giống Tiểu Hôi y đúc, có điều là không có đôi cánh như nó thôi.
Trần Triệu Dương đã từng chứng kiến tốc độ của Tiểu Hôi, nếu như thực lực của những con khỉ này bằng một nửa của nó thì sẽ rất khó để những người này có thể đi qua cầu độc mộc.
Bên cạnh đó, dưới cầu chính là dòng sông đen nhánh không thấy đáy, muốn đến bờ bên kia thì chỉ có thể đi trên cây cầu độc mộc này.
Trần Triệu Dương nhận thấy được những con khỉ kia và Tiểu Hôi đang đứng trên vai mình thuộc cùng một chủng loại, đương nhiên là Tiểu Hôi cao cấp hơn bọn chúng rồi.
"Tiểu Hôi, nếu bọn tao đi trên cây cầu kia thì bạn bè của mày ở dưới đó có tấn công bọn tao không?", Trần Triệu Dương thì thầm hỏi Tiểu Hôi.
"Chỉ chỉ...", nó cũng nhỏ tiếng kêu mấy hồi, trên mặt lộ ra vẻ tự hào như muốn nói rằng anh cứ yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ Tiểu Hôi, Trần Triệu Dương cũng thả lỏng, cùng chờ với Giang Tử Phong, dù sao thì anh cũng không nôn nóng. Bảy người thừa kế còn sót lại này đều không phải hạng người hiền lành, để xem họ có cách nào khác hay không.
"Tôi cảm thấy chỉ cần đủ nhanh thì có thể lao thẳng qua bên kia", lúc này, một người đàn ông thấp bé, điềm tĩnh bước ra khỏi nhóm các võ giả, lạnh lùng mở lời.
"Anh có tự tin sẽ lao thẳng qua được không?", nghe thấy lời nói của người đàn ông,.Jessica đưa mắt nhìn về phía người nọ, mềm mại hỏi.
"Không dám cam đoan một trăm phần trăm, nhưng †ôi muốn thử chút xem sao", thấy Jessica chủ động hỏi mình, người đàn ông kia vỗ ngực mình rồi hăng hái cất giọng nói lớn như uống máu gà.
Người nọ biết mình đã thành công thu hút sự chú ý của.Jessica, chỉ cần biểu hiện tốt trong hành động lần này bản thân có thể sẽ có cơ hội rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt tối tăm của người đàn ông liếc mắt nhìn cô ta, bên trong hiện lên sự đểu cáng.
"Mà thật ra cũng không khó để đi qua cầu, cái khó là đánh bại quái vật ở dưới đó. Vừa rồi người da đen kia h muốn là người được lên tầng hai đầu tiên nên đã đi trước, nhưng vừa đặt chân lên cầu thì bị một con quái vật màu xám lôi xuống, sau đó chẳng còn tin tức gì cả”.
"Người da đen đó nhặt được một viên đan dược tại tầng thứ nhất, thực lực đã vượt xa chúng ta, em nghĩ rằng người đó chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ đột phá đến cảnh giới tiếp theo. Nhưng mạnh như người da đen mà cũng bị lôi xuống, không thể phản kháng chút nào, vậy nên chúng em đều chờ ở đây".
Giang Tử Phong nhỏ giọng thuật lại tình hình.
"Vậy mọi người đã nghĩ ra được biện pháp nào chưa?”, Trần Triệu Dương nhíu mày. Lễ nào họ phải dừng lại ở đây? Giờ mới là tầng thứ nhất, bên trên còn rất nhiều tầng nữa.
"Thật ra ban nãy cũng vừa có mấy người đến đây nhưng đều bị những người này ép đi lên cầu độc mộc để xem con quái vật đó là thứ gì, chẳng qua đã mấy người chết rồi mà vẫn chưa rõ thứ gì đang lộng hành", Giang Tử Phong lắc đầu, biểu lộ rằng đến bây giờ vẫn chưa có cách giải quyết.
Trần Triệu Dương không hỏi thêm điều gì mà dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn xuống dưới cây cầu, muốn nhìn xem con quái vật nào đang ở đó.
Khi đôi mắt xuyên thấu giúp anh nhìn thấy rõ cảnh tượng bên dưới, nét mặt lập tức trở nên kỳ lạ.
Trần Triệu Dương lập tức lia mắt về phía Tiểu Hôi. Không sai, đây chính là cái tên mà anh đã đặt cho con khỉ biết bay, ai bảo toàn thân tên nhóc này đều xám xịt chứ.
Trên vách đá gần cầu độc mộc có mấy chục con khỉ màu xám đang ngồi xổm, ngoại hình giống Tiểu Hôi y đúc, có điều là không có đôi cánh như nó thôi.
Trần Triệu Dương đã từng chứng kiến tốc độ của Tiểu Hôi, nếu như thực lực của những con khỉ này bằng một nửa của nó thì sẽ rất khó để những người này có thể đi qua cầu độc mộc.
Bên cạnh đó, dưới cầu chính là dòng sông đen nhánh không thấy đáy, muốn đến bờ bên kia thì chỉ có thể đi trên cây cầu độc mộc này.
Trần Triệu Dương nhận thấy được những con khỉ kia và Tiểu Hôi đang đứng trên vai mình thuộc cùng một chủng loại, đương nhiên là Tiểu Hôi cao cấp hơn bọn chúng rồi.
"Tiểu Hôi, nếu bọn tao đi trên cây cầu kia thì bạn bè của mày ở dưới đó có tấn công bọn tao không?", Trần Triệu Dương thì thầm hỏi Tiểu Hôi.
"Chỉ chỉ...", nó cũng nhỏ tiếng kêu mấy hồi, trên mặt lộ ra vẻ tự hào như muốn nói rằng anh cứ yên tâm, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ Tiểu Hôi, Trần Triệu Dương cũng thả lỏng, cùng chờ với Giang Tử Phong, dù sao thì anh cũng không nôn nóng. Bảy người thừa kế còn sót lại này đều không phải hạng người hiền lành, để xem họ có cách nào khác hay không.
"Tôi cảm thấy chỉ cần đủ nhanh thì có thể lao thẳng qua bên kia", lúc này, một người đàn ông thấp bé, điềm tĩnh bước ra khỏi nhóm các võ giả, lạnh lùng mở lời.
"Anh có tự tin sẽ lao thẳng qua được không?", nghe thấy lời nói của người đàn ông,.Jessica đưa mắt nhìn về phía người nọ, mềm mại hỏi.
"Không dám cam đoan một trăm phần trăm, nhưng †ôi muốn thử chút xem sao", thấy Jessica chủ động hỏi mình, người đàn ông kia vỗ ngực mình rồi hăng hái cất giọng nói lớn như uống máu gà.
Người nọ biết mình đã thành công thu hút sự chú ý của.Jessica, chỉ cần biểu hiện tốt trong hành động lần này bản thân có thể sẽ có cơ hội rồi.
Nghĩ đến đây, đôi mắt tối tăm của người đàn ông liếc mắt nhìn cô ta, bên trong hiện lên sự đểu cáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook