“Đại ca, chờ lát nữa sẽ có cơ hội để thử, vừa rồi chỉ là một màn nhỏ thôi, sau này sẽ có cảnh tượng hoành tráng hơn, cực kì kịch liệt”, Giang Tử Phong nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Trần Triệu Dương thì rùng mình một cái, sự sợ hãi bị chi phối khiến cậu ấy không còn quyết tâm muốn so sánh với đại ca nữa.

*Ồ? Có ý gì? Nói nghe một chút đi”, nghe Giang Tử. Phong nói vậy, Trần Triệu Dương cảm thấy hiếu kỳ, tên nhóc này đã lấy được truyền thừa, chắc chắn cũng sẽ biết một vài thứ.

“Đại ca, thật ra thân miếu mà chúng ta đang ở bây giờ cũng không phải là chỗ cuối cùng của bí cảnh này, tổng cộng có chín thần miếu giống như bây giờ, anh còn nhớ rõ có chín cái xích sắt lúc chúng ta mới đi vào không?”

“Thật ra cũng không phải là chín cái xích sắt đó nối liền với hư không, mà là với chín thần miếu, chỗ nối với tế đàn chính là chín thần miếu, bây giờ thần miếu mà chúng ta đang đứng đã hoàn thành truyền thừa rồi, như vậy chắc chắn người thừa kế của tám thần miếu khác cũng đã xuất hiện”.

“Thật ra cuối cùng phải tranh đoạt người nắm giữ bí cảnh, mà chín người thừa kế bọn em đã vốn có ưu thế hơn những người khác rồi, dù sao có được truyền thừa, sẽ nắm giữ được tất cả tin tức liên quan tới bí cảnh này, càng có thêm trợ giúp với việc tranh đoạt”.

“Mà quan trọng nhất là thực lực của người thừa kế đã vượt hơn hẳn kẻ mạnh nhất bây giờ, mặc dù chưa đột phá, nhưng vẫn có thể chèn ép được”.

Giang Tử Phong nói tất cả tin tức mà mình biết cho Trần Triệu Dương, sau đó lại nhìn anh.

“Ý của cậu là cho dù không phải người thừa kế, cũng có cơ hội để trở thành người khống chế bí cảnh này sao?”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, ngay sau đó nói ra điểm chính.

“Đại ca, anh hiểu như vậy cũng đúng, chỉ là hy vọng đó tương đối xa vời, dù sao thực lực chênh lệch nhiều lắm”, Giang Tử Phong có chút bất đắc dĩ nhìn anh, nói.

“Tân nhóc thối, cậu thật sự cho rằng những người thừa kế như các cậu sẽ có thể khống chế tất cả sao? Tôi cho cậu biết, có lẽ vẫn còn kẻ mạnh thật sự, chỉ là khinh thường tranh đoạt truyền thừa này mà thôi”.

Trần Triệu Dương cười mắng một câu, ngay sau đó nói một câu đầy ẩn ý.

Mặc dù người thừa kế có thể dễ dàng làm được mọi chuyện, khiến thực lực của người ta tăng lên một cách dữ dội, nhưng cũng có chỗ xấu của nó.

Thực lực như vậy sẽ khiến sức chiến không xứng với thực lực, đừng nói là đánh với cao thủ cùng cấp bậc, cho. dù là người có thực lực yếu hơn một cấp, nếu như không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, chỉ sợ sẽ không đánh lại người ta.

Đây là nguyên nhân thứ yếu thôi, chứ nguyên nhân chính là nếu như tiếp nhận truyền thừa, như vậy nếu muốn mạnh lên tiếp, chỉ sợ cũng có chút khó khăn.

Nhưng mà anh cũng không cần thiết nói những chuyện này cho Giang Tử Phong, dù sao lấy tiến độ tu luyện của cậu ấy, cho dù mình dùng các loại tài nguyên để thúc giục, muốn đạt tới trình độ bây giờ, chỉ sợ cũng không thể làm được trong phút chốc, cơ hội như vậy đúng là một chuyện rất không tệ với mấy người Giang Tử Phong.

Mấy người Trần Triệu Dương đi ở phía trước, mấy người Tulle đi ở phía sau, đương nhiên bọn anh cũng phát hiện ra đối phương, chỉ là cũng không ngăn cản, cho dù bạn nói chuyện này với mấy người đó, cũng chưa. chắc bọn họ sẽ thấy biết ơn, đến lúc đó còn tưởng rằng bọn anh muốn ngăn cơ duyên của mình.

Rất nhanh bọn anh đã rời khỏi thần miếu này, mà bởi vì Giang Tử Phong biết đường đi, cho nên hai người liền lao thẳng về chỗ sâu nhất của bí cảnh luôn.

Mà mấy người Tulle cũng theo sát phía sau, ngay cả Đới Lạc cũng được Viên Vô Nhai nâng đỡ đi theo, mặc dù tốc độ không nhanh bằng bọn họ, nhưng hai người cũng không muốn tụt lại phía sau, dù sao phía trước đã có người đi qua rồi, con đường đó sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương