Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
-
Chương 1345
Dylan im lặng một lát, lại thêm người vừa nãy cáo trạng với ông ta nói thêm vài lời, sắc mặt ông ta mới dịu đi đôi chút.
“Nếu đã là trường hợp đặc biệt thì quên đi. Mọi người cũng đừng giấu giấu diếm diếm nữa, ai có tình báo gì thì nhanh chóng lấy ra chia sẻ chút đi, nhanh tiến vào trong. Chứ nếu ngay cả cửa cũng không vào được. thì còn thảo luận cái gì nữa?"
Tulle nhìn thấy Dylan có biểu cảm đã có được đáp án mong muốn liền thẳng thắn nói với bọn họ.
Trần Triệu Dương núp ở trong tối nghe những người này toàn nói những lời vô nghĩa, thật sự muốn đi ra giải quyết quách cho xong. Nhưng mà anh chưa muốn bại lộ bây giờ, dù sao anh cũng chẳng có chút hiểu biết nào về thần miếu này. Hơn nữa còn chưa nhìn thấy chỗ có lợi càng không nên để lộ chính mình.
Nhóm người này đứng ở đó bàn bạc phương án, bàn đến mức Trần Triệu Dương muốn ngủ tới nơi, lăn qua lộn lại mãi mà chẳng có ai nói thật câu nào. Anh biết chỉ có khi nào gặp phải nguy hiểm thật sự thì đám người này mới bằng lòng nói thật, bằng lòng xuất lực.
Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương xoay người lao về phía xa. Vừa nấy trên đường, anh cảm nhận được một hơi thở truyền đến từ lòng đất khiến tim anh đập mạnh, lúc ấy anh có dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn đảo qua thì phát hiện dưới lòng đất có một con quái thú đang ngủ Say.
Trần Triệu Dương nhanh chóng tiến vào chỗ khi nấy anh phát hiện ra con quái thú, chẳng qua Trần Triệu Dương không trêu chọc vào con thú đó mà chỉ dùng chân khí bao quanh một thanh kiếm lớn, trên thanh kiếm đó không có hơi thở của anh.
Sau đó Trần Triệu Dương khống chế cái chuôi kiếm đâm mạnh xuống nền đất, nương theo lực phát ra, anh lập tức thu hồi chân khí của mình, đồng thời nhanh chóng ẩn giấu tất cả hơi thở trên người.
Rốt cuộc lúc chuôi kiếm lao xuống không có đâm bị thương chỗ nào của quái thú, vì dù sao có lớp đất dày như vậy, lực đạo của thanh kiếm lớn đã bị triệt tiêu không ít. Tuy tính toàn thế nhưng lực đâm vào quái thú vẫn mạnh mẽ như thường, chẳng qua là nhờ quái thú da dày thịt béo nên mới không bị thương mà thôi.
Không bị thương nhưng lại đánh thức nó, sau đó nó bắt đầu nổi giận.
Trần Triệu Dương dùng hết khả năng để tránh ra xa nhưng khoảnh khắc quái thú bừng tỉnh vẫn khiến anh cảm nhận được chấn rung từ mặt đất, sau đó, một vật đen sì nháy mắt nhô lên từ mặt đất bằng phẳng. Ngay sau đó, một con cự thú hung tợn từ trong lòng đất chui ra.
Trần Triệu Dương đang ẩn nấp thì nhìn thấy hình dạng của con cự thú, không khỏi hít khí lạnh.
Vốn dĩ anh cho rằng quái thú xuất hiện chỉ là một loại bình thường, trăm triệu lần không nghĩ đến quái thú này còn có thể biến thân, hình thể tăng lên ít nhất hơn hai lần so với lúc trước, tựa như một chiếc xe tải khổng lồ.
Toàn thân dài ngoăng được bao phủ bởi lớp vảy to. như cái thau rửa mặt, đầu giống con tê tê chẳng qua có thêm đôi cánh đầy thịt, nhìn rất quái
Khi con cự thú vừa chui ra khỏi mặt đất lập tức ngửa mặt lên trời hét lớn, sau đó cẩn thận ngậm thanh kiếm kia vào miệng rồi chuyển động tám cái chân khổng lồ nhanh chóng bay đến hướng thần miếu.
Thấy cảnh này, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm giác hình như mình có chút xấu xa, trong lòng thầm cầu nguyện cho mấy tên xấu số kia.
Còn anh thì ung dung tự tại đi theo phía sau con cự thú. Con thú này đang rất điên loạn, chỉ cần là nơi nó bay. qua, mọi thứ từ những ngọn núi đá đến cả đại thụ to lớn đều bị nghiền nát cả. Trần Triệu Dương thấy vậy trợn tròn cả mắt.
“Nếu đã là trường hợp đặc biệt thì quên đi. Mọi người cũng đừng giấu giấu diếm diếm nữa, ai có tình báo gì thì nhanh chóng lấy ra chia sẻ chút đi, nhanh tiến vào trong. Chứ nếu ngay cả cửa cũng không vào được. thì còn thảo luận cái gì nữa?"
Tulle nhìn thấy Dylan có biểu cảm đã có được đáp án mong muốn liền thẳng thắn nói với bọn họ.
Trần Triệu Dương núp ở trong tối nghe những người này toàn nói những lời vô nghĩa, thật sự muốn đi ra giải quyết quách cho xong. Nhưng mà anh chưa muốn bại lộ bây giờ, dù sao anh cũng chẳng có chút hiểu biết nào về thần miếu này. Hơn nữa còn chưa nhìn thấy chỗ có lợi càng không nên để lộ chính mình.
Nhóm người này đứng ở đó bàn bạc phương án, bàn đến mức Trần Triệu Dương muốn ngủ tới nơi, lăn qua lộn lại mãi mà chẳng có ai nói thật câu nào. Anh biết chỉ có khi nào gặp phải nguy hiểm thật sự thì đám người này mới bằng lòng nói thật, bằng lòng xuất lực.
Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương xoay người lao về phía xa. Vừa nấy trên đường, anh cảm nhận được một hơi thở truyền đến từ lòng đất khiến tim anh đập mạnh, lúc ấy anh có dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn đảo qua thì phát hiện dưới lòng đất có một con quái thú đang ngủ Say.
Trần Triệu Dương nhanh chóng tiến vào chỗ khi nấy anh phát hiện ra con quái thú, chẳng qua Trần Triệu Dương không trêu chọc vào con thú đó mà chỉ dùng chân khí bao quanh một thanh kiếm lớn, trên thanh kiếm đó không có hơi thở của anh.
Sau đó Trần Triệu Dương khống chế cái chuôi kiếm đâm mạnh xuống nền đất, nương theo lực phát ra, anh lập tức thu hồi chân khí của mình, đồng thời nhanh chóng ẩn giấu tất cả hơi thở trên người.
Rốt cuộc lúc chuôi kiếm lao xuống không có đâm bị thương chỗ nào của quái thú, vì dù sao có lớp đất dày như vậy, lực đạo của thanh kiếm lớn đã bị triệt tiêu không ít. Tuy tính toàn thế nhưng lực đâm vào quái thú vẫn mạnh mẽ như thường, chẳng qua là nhờ quái thú da dày thịt béo nên mới không bị thương mà thôi.
Không bị thương nhưng lại đánh thức nó, sau đó nó bắt đầu nổi giận.
Trần Triệu Dương dùng hết khả năng để tránh ra xa nhưng khoảnh khắc quái thú bừng tỉnh vẫn khiến anh cảm nhận được chấn rung từ mặt đất, sau đó, một vật đen sì nháy mắt nhô lên từ mặt đất bằng phẳng. Ngay sau đó, một con cự thú hung tợn từ trong lòng đất chui ra.
Trần Triệu Dương đang ẩn nấp thì nhìn thấy hình dạng của con cự thú, không khỏi hít khí lạnh.
Vốn dĩ anh cho rằng quái thú xuất hiện chỉ là một loại bình thường, trăm triệu lần không nghĩ đến quái thú này còn có thể biến thân, hình thể tăng lên ít nhất hơn hai lần so với lúc trước, tựa như một chiếc xe tải khổng lồ.
Toàn thân dài ngoăng được bao phủ bởi lớp vảy to. như cái thau rửa mặt, đầu giống con tê tê chẳng qua có thêm đôi cánh đầy thịt, nhìn rất quái
Khi con cự thú vừa chui ra khỏi mặt đất lập tức ngửa mặt lên trời hét lớn, sau đó cẩn thận ngậm thanh kiếm kia vào miệng rồi chuyển động tám cái chân khổng lồ nhanh chóng bay đến hướng thần miếu.
Thấy cảnh này, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm giác hình như mình có chút xấu xa, trong lòng thầm cầu nguyện cho mấy tên xấu số kia.
Còn anh thì ung dung tự tại đi theo phía sau con cự thú. Con thú này đang rất điên loạn, chỉ cần là nơi nó bay. qua, mọi thứ từ những ngọn núi đá đến cả đại thụ to lớn đều bị nghiền nát cả. Trần Triệu Dương thấy vậy trợn tròn cả mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook