Bạn Học Lưu Manh
-
Chương 9
Lữ Nhi nói rồi cậu ngồi xuống cạnh Dĩnh Thiên, hai môi bắt đầu huyên thuyên không ngừng. Dĩnh Thiên vì chăm chú lắng nghe mà gạt bài vở của Vệ Manh sang một bên.
" Khúc Vệ Manh, cái tên này tớ biết hắn từ lúc còn cởi trần tắm mưa cơ. Gia đình bọn tớ có quen biết nhau, ông nội tớ với ông nội hắn từng học cùng nhau. Lúc nhỏ, ông tớ luôn muốn tớ thân thiết hơn với Vệ Manh, tiện thể kèm kẹp hắn học hành nữa. "
Lữ Nhi vừa kể vừa bĩu môi, " Mà cậu biết không, từ nhỏ đến bây giờ, Khúc Vệ Manh không thay đổi tí nào. Hình dáng thì có khác chứ cái tính tình của hắn thì nhất quyết không chịu đổi. Lưu manh, hung dữ, bạo lực, lười biếng, học dốt. Tất cả bấy nhiêu đó thôi cũng đủ vẽ nên một Vệ Manh hung thần như bây giờ. "
"......... " Dĩnh Thiên nhìn khẩu hình mình của cậu bạn chợt khẽ rùng mình. Vệ Manh thật sự quá cứng đầu, ngỗ nghịch, đáng sợ.
" Haiz, hồi đó tớ tưởng hắn dễ thương, dễ gần nên thường hay lân la qua nhà chơi. Nhưng mà một hôm vào đêm giáng sinh, tuyết rơi dày đặc. Tớ vừa đứng trước cửa nhà, định nhón chân lên nhấn chuông thì...."
* Bịch *
Khuôn mặt trắng trẽo của Lữ Nhi vừa lãnh đủ vài nắm tuyết lạnh buốt. Cậu nhíu mày nhìn sang bên cạnh, thấy Vệ Manh đứng nấp sau cái cây cao đã trụi lá, trên tay hắn vẫn còn thủ sẵn vài cục tuyết nhỏ.
"... Cậu...." Lữ Nhi tức giận, gương mặt vì bị tuyết bám vào mà lành lạnh.
" Haha...thế nào? Thích không? Thêm một cú nữa nhé. " Nói rồi hắn toang đưa tay lên ném một cú nữa vào Lữ Nhi thì đằng sau lưng có tiếng ông nội lên tiếng, hành động lưu manh kia lập tức biến mất.
Dĩnh Thiên nghe Lữ Nhi kể lại có chút ngỡ ngàng, hóa ra từ nhỏ hắn đã lưu manh như vậy rồi. Mà lúc nhỏ bạn cậu cũng đáng thương ghê, mùa đông qua nhà hắn chơi nhưng không ngờ lại bị chơi xỏ như vậy.
Lữ Nhi chép chép miệng, " Tớ sẽ nói cho cậu nghe hai điều bí mật về Khúc Vệ Manh. Một cái nghe qua thì có vẻ rất bình thường. Còn một cái thì vô cùng hai hước. Tớ đảm bảo cậu nghe xong sẽ lập tức cười lăn lộn cho xem. "
Cậu nói, tay che miệng cười gian manh.
Dĩnh Thiên khá tò mò với điều bí mật của hắn, cậu bắt đầu cất tiếng, " Này, nói mau đi chứ. Tớ tò mò lắm rồi. "
Lữ Nhi thôi cười, cậu liếc mắt nhìn hai bên, sau đó thì ghé sát tai Dĩnh Thiên thì thầm, " Thứ nhất, người mà Vệ Manh sợ nhất chính là ông nội hắn. Thứ hai...Vệ Manh cực kỳ sợ côn trùng, đặc biệt là gián."
"...Hả? " Dĩnh Thiên không nhịn được đã ứng một tiếng.
Lữ Nhi nhìn biểu tình ngỡ ngàng của người đối diện mà không ngừng cười trong lòng. Cho mi chết, Vệ Manh. Lạnh lùng hả? Hình tượng bad boy hả? Cho chúng sụp đổ tất! Lữ Nhi nhếch môi cười gian, tiếp tục quan sát biểu tình của Dĩnh Thiên.
"....Vậy là cậu ta sợ gián lắm sao? "
Lữ Nhi gật gật đầu trông vô cùng chắc chắn với điều đó. " Có một lần, hắn bị bắt qua nhà tớ cùng ăn tiệc mừng cuối năm. Lúc đó tớ ngồi chơi ở ghế salon, hắn thì mặt mày hậm hực lết đôi dép lê đến ngồi cạnh, tuy không nói câu nào cả. Mà tớ thì...cũng ứ quan tâm đến. " Lữ Nhi như được một ngày nói hết những thầm kín trong lòng, cậu không ngừng huyên thuyên.
" Lúc đó hai đứa hai trò, hắn ngồi nghịch cái máy chơi game, tớ thì ngồi chơi xếp hình. Lát sau thì nghe tiếng Vệ Manh hét toáng lên, tớ đây mà không che ngực lại thì tim có khi rớt mất ra ngoài rồi đấy."
Dĩnh Thiên nghiêng đầu, " Cậu ta thấy gì sao? Tớ không tưởng tượng nổi viễn cảnh đó...Vệ Manh hét lên trông mắc cười nhỉ? "
" Phải phải, cực kỳ hài hước. Hắn hét xong, cả nhà tớ và hắn đều chạy lại, tớ thì chẳng biết gì, vừa nhìn qua liền thấy một con gián đang đậu trên quần hắn. Hắc, mặt mày của Vệ Manh lúc đó trắng bệch, trông đáng thương lắm kìa. "
Dĩnh Thiên nghe tới đây bất giác cười lên. Không ngờ bề ngoài Vệ Manh lạnh lùng, lưu manh, tưởng sẽ không có gì làm hắn sợ. Thế mà chỉ có một con vật nhỏ bé như thế cũng có khả năng làm cậu ta tái xanh mặt mày.
" Thế nào? Sau này hắn có hù dọa cậu, ăn hiếp cậu, cứ lén bắt một con gián cho vào cặp hắn đấy. Đảm bảo lúc đấy hình tượng bad boy mà hắn dựng nên hoàn toàn sụp đổ trong lòng mấy con nhỏ lớp bên cho xem. "
"....Cậu nói vậy...không lẽ cậu ấy có người thích sao? " Dĩnh Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không vui.
Bên ngoài trời nắng rất đẹp nhưng trong lòng cậu lại như vừa bị cơn gió lạnh thổi qua.
" Đúng rồi, không chỉ một mà rất nhiều là khác. Tiểu Dĩnh, tớ quên mất cậu rất ngây ngô. Có điều này nghe hơi kỳ quái, mấy nữ sinh thường bị thu hút bởi mấy thằng con trai như Vệ Manh đấy. Biết rõ là hắn lưu manh, nghịch ngợm mà vẫn thích đâm đầu vào. " Lữ Nhi nhún nhún vai như ngán ngẩm.
" Ồ..." Dĩnh Thiên cười nhạt, chỉ khẽ cảm thán một tiếng.
Ừ, cậu ta lưu manh nhưng lại sở hữu một gương mặt rất điển trai, thanh tú. Làm sao mà mọi người có thể làm ngơ được chứ? Đôi khi vì thích một người mà có thể sẵn sàng bỏ qua tất cả tật xấu của người đó mà.
Lữ Nhi sau khi huyên thuyên thì đã với lấy chai nước lọc trên bàn Dĩnh Thiên uống vài ngụm. Kể nhiều chuyện như vậy khiến cổ họng cậu khô mất rồi.
" À vậy còn về Quách Cẩn Siêu, cậu ta thế nào? "
Câu hỏi vừa dứt, ba chữ Quách Cẩn Siêu lọt thỏm vào màng nhĩ Lữ Nhi khiến cậu không kiểm soát được mà phun một ngụm nước vào người Dĩnh Thiên.
Ánh mắt người đối diện cậu khá ngỡ ngàng, có chút bất đắc dĩ. Tiểu Nhi, nếu cậu dị ứng với Cẩn Siêu thì hãy nói trước với tớ để tớ khỏi phải nhắc đến. Cớ nào lại...phun hết nước vào người tớ như vậy chứ?
Dĩnh Thiên nhíu nhíu mày, điềm tĩnh lôi cặp lấy ra một bịch khăn giấy nhỏ, từ tốn cầm một tờ lau sơ qua gương mặt rồi xuống đến chiếc áo sơ mi.
Lữ Nhi đóng nắp chai, đưa tay chùi qua chùi lại ở miệng, vội nói, " A xin lỗi Tiểu Dĩnh, xin lỗi cậu huhu."
" Không sao, cũng không ướt lắm. " Dĩnh Thiên vẫn còn đang cúi mặt xuống để lau áo.
" Haiz, xin lỗi nhiều lắm. Tớ...mỗi lần mà nghe đến ba chữ đó là đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không phải vì yêu thích gì mà là quá hoảng sợ nên chữ nghĩa gì đều bay tuốt. " Lữ Nhi phồng má chán nản.
Dĩnh Thiên nhìn biểu tình của cậu bạn thân, khẽ lắc đầu.
" Quách Cẩn Siêu và tớ quen biết nhau từ cấp hai. Lúc đó chúng tớ học chung với nhau tận bốn năm, đến năm cuối chúng tớ mới bắt đầu nói chuyện. Lần đầu khi Cẩn Siêu chủ động làm quen, tớ đã thẳng thừng từ chối. " Lữ Nhi bắt đầu kể.
" Hả? Tại sao? " Dĩnh Thiên hỏi, cậu khá bất ngờ. Chưa thấy ai có thể thẳng thắn như Lữ Nhi cả.
" Thì...tớ lúc đó là một đứa rất chăm học, không thích làm quen với mọi người cho lắm. Cái này là tớ nghiêm túc chứ không phải tự tâng bốc bản thân đâu nhé.... "
Dĩnh Thiên cười cười, tay đẩy gọng kính, " Tớ biết mà, cậu nói tiếp đi."
" Ờ...còn Cẩn Siêu là một tên y hệt như Vệ Manh vậy đó. Vì thế mà tớ cảm thấy hai chúng tớ không có điểm gì chung cả, làm quen cũng bằng thừa thôi. Cứ từ chối ngay lúc đầu cho khỏi phải rắc rối sau này. "
" Nhưng rồi cậu cũng bị dính vào rắc rối đó thôi. "
Dĩnh Thiên nói một cách bình tĩnh nhưng lại khiến Lữ Nhi ngồi không yên. Đúng là vậy thật, có cố gắng từ chối thì cậu vẫn không thể thoát khỏi cái tên Cẩn Siêu cuồng dâm đó.
" Ừm, nhưng hắn đã có lần ra tay cứu tớ thoát khỏi một đám côn đồ chặn đường. Tớ vì cảm động mà chấp nhận làm bạn cùng hắn. Nhưng sau đó, tớ nhận ra được quyết định kia là một sai lầm không thể cứu vãn được nữa. Giá như..."
" Giá như có cỗ máy thời gian của Doremon thì hay nhỉ? " Dĩnh Thiên pha trò, cậu biết Lữ Nhi khi kể về Cẩn Siêu đều sẽ rất không thoải mái.
" Haha, đúng, chính nó. Tiểu Dĩnh à, không ngờ cậu cũng hài hước ghê nhỉ? " Lữ Nhi cười khình khịch.
" Vậy từ khi nào cậu với Cẩn Siêu thân mật...." Dĩnh Thiên buột miệng được nửa câu thì im bặt.
Lữ Nhi nhìn thái độ kỳ lạ của người đối diện, ngấm ngầm đoán ra vấn đề. Lẽ nào Dĩnh Thiên phát hiện được chuyện kia rồi?!
" Ừmm...cậu biết hết rồi à? " Lữ Nhi trực tiếp hỏi.
Dĩnh Thiên có hơi hoảng, cậu nghiêng đầu liếc mắt tứ phía, không hề dám nhìn thẳng bạn mình. Chết rồi, Tiểu Nhi chắc chắn sẽ giận mình cho coi.
" Tiểu Dĩnh ngốc, cậu bị cái gì vậy hả? "
Lữ Nhi vừa nói vừa cốc vào trán Dĩnh Thiên một cái rồi nói tiếp, " Lúc đó, Cẩn Siêu vì tò mò một số chuyện không nên tò mò, hắn không dám thử với con gái nên đem tớ ra mà thử nghiệm. Cậu biết không, lúc đó, đầu óc tớ là một mảng trống rỗng, cảm giác bị kích thích cứ truyền đến lẫn với cái đau ở phía sau. Tớ thề...lúc ấy tớ chỉ muốn chết cho xong. "
"....Ghê đến vậy sao? " Dĩnh Thiên lí nhí hỏi.
" Haiz, rất rất đau. Mà tớ không thể tin được trên đời lại có một người cuồng dâm như thế đấy. Hắn mặt dày đến mức...đến mức...sau khi thử xong còn bảo rằng tớ tạo cho hắn một cảm giác rất tốt...." Lữ Nhi lúc này cúi thấp mặt.
"...... " Dĩnh Thiên đột nhiên đỏ mặt.
Trời ạ, học sinh cấp ba bàn về thể loại này có vẻ không ổn lắm nhỉ?!
Năm giây trôi qua, Lữ Nhi lẫn Dĩnh Thiên bỗng dưng đều hoàn toàn im bặt. Cả hai có phần lơ đãng, rồi từ đằng sau lưng Dĩnh Thiên xuất hiện một cánh tay rắn chắc.
Cậu giật bắn mình, xoay người lại thì thấy Vệ Manh đang cầm cuốn vở của hắn trên tay, ánh mắt lạnh lẽo liếc đến cậu, " Ba mươi phút đồng hồ và vẫn chưa có một chữ? Cậu muốn gì đây, Dĩnh Thiên?"
" Khúc Vệ Manh, cái tên này tớ biết hắn từ lúc còn cởi trần tắm mưa cơ. Gia đình bọn tớ có quen biết nhau, ông nội tớ với ông nội hắn từng học cùng nhau. Lúc nhỏ, ông tớ luôn muốn tớ thân thiết hơn với Vệ Manh, tiện thể kèm kẹp hắn học hành nữa. "
Lữ Nhi vừa kể vừa bĩu môi, " Mà cậu biết không, từ nhỏ đến bây giờ, Khúc Vệ Manh không thay đổi tí nào. Hình dáng thì có khác chứ cái tính tình của hắn thì nhất quyết không chịu đổi. Lưu manh, hung dữ, bạo lực, lười biếng, học dốt. Tất cả bấy nhiêu đó thôi cũng đủ vẽ nên một Vệ Manh hung thần như bây giờ. "
"......... " Dĩnh Thiên nhìn khẩu hình mình của cậu bạn chợt khẽ rùng mình. Vệ Manh thật sự quá cứng đầu, ngỗ nghịch, đáng sợ.
" Haiz, hồi đó tớ tưởng hắn dễ thương, dễ gần nên thường hay lân la qua nhà chơi. Nhưng mà một hôm vào đêm giáng sinh, tuyết rơi dày đặc. Tớ vừa đứng trước cửa nhà, định nhón chân lên nhấn chuông thì...."
* Bịch *
Khuôn mặt trắng trẽo của Lữ Nhi vừa lãnh đủ vài nắm tuyết lạnh buốt. Cậu nhíu mày nhìn sang bên cạnh, thấy Vệ Manh đứng nấp sau cái cây cao đã trụi lá, trên tay hắn vẫn còn thủ sẵn vài cục tuyết nhỏ.
"... Cậu...." Lữ Nhi tức giận, gương mặt vì bị tuyết bám vào mà lành lạnh.
" Haha...thế nào? Thích không? Thêm một cú nữa nhé. " Nói rồi hắn toang đưa tay lên ném một cú nữa vào Lữ Nhi thì đằng sau lưng có tiếng ông nội lên tiếng, hành động lưu manh kia lập tức biến mất.
Dĩnh Thiên nghe Lữ Nhi kể lại có chút ngỡ ngàng, hóa ra từ nhỏ hắn đã lưu manh như vậy rồi. Mà lúc nhỏ bạn cậu cũng đáng thương ghê, mùa đông qua nhà hắn chơi nhưng không ngờ lại bị chơi xỏ như vậy.
Lữ Nhi chép chép miệng, " Tớ sẽ nói cho cậu nghe hai điều bí mật về Khúc Vệ Manh. Một cái nghe qua thì có vẻ rất bình thường. Còn một cái thì vô cùng hai hước. Tớ đảm bảo cậu nghe xong sẽ lập tức cười lăn lộn cho xem. "
Cậu nói, tay che miệng cười gian manh.
Dĩnh Thiên khá tò mò với điều bí mật của hắn, cậu bắt đầu cất tiếng, " Này, nói mau đi chứ. Tớ tò mò lắm rồi. "
Lữ Nhi thôi cười, cậu liếc mắt nhìn hai bên, sau đó thì ghé sát tai Dĩnh Thiên thì thầm, " Thứ nhất, người mà Vệ Manh sợ nhất chính là ông nội hắn. Thứ hai...Vệ Manh cực kỳ sợ côn trùng, đặc biệt là gián."
"...Hả? " Dĩnh Thiên không nhịn được đã ứng một tiếng.
Lữ Nhi nhìn biểu tình ngỡ ngàng của người đối diện mà không ngừng cười trong lòng. Cho mi chết, Vệ Manh. Lạnh lùng hả? Hình tượng bad boy hả? Cho chúng sụp đổ tất! Lữ Nhi nhếch môi cười gian, tiếp tục quan sát biểu tình của Dĩnh Thiên.
"....Vậy là cậu ta sợ gián lắm sao? "
Lữ Nhi gật gật đầu trông vô cùng chắc chắn với điều đó. " Có một lần, hắn bị bắt qua nhà tớ cùng ăn tiệc mừng cuối năm. Lúc đó tớ ngồi chơi ở ghế salon, hắn thì mặt mày hậm hực lết đôi dép lê đến ngồi cạnh, tuy không nói câu nào cả. Mà tớ thì...cũng ứ quan tâm đến. " Lữ Nhi như được một ngày nói hết những thầm kín trong lòng, cậu không ngừng huyên thuyên.
" Lúc đó hai đứa hai trò, hắn ngồi nghịch cái máy chơi game, tớ thì ngồi chơi xếp hình. Lát sau thì nghe tiếng Vệ Manh hét toáng lên, tớ đây mà không che ngực lại thì tim có khi rớt mất ra ngoài rồi đấy."
Dĩnh Thiên nghiêng đầu, " Cậu ta thấy gì sao? Tớ không tưởng tượng nổi viễn cảnh đó...Vệ Manh hét lên trông mắc cười nhỉ? "
" Phải phải, cực kỳ hài hước. Hắn hét xong, cả nhà tớ và hắn đều chạy lại, tớ thì chẳng biết gì, vừa nhìn qua liền thấy một con gián đang đậu trên quần hắn. Hắc, mặt mày của Vệ Manh lúc đó trắng bệch, trông đáng thương lắm kìa. "
Dĩnh Thiên nghe tới đây bất giác cười lên. Không ngờ bề ngoài Vệ Manh lạnh lùng, lưu manh, tưởng sẽ không có gì làm hắn sợ. Thế mà chỉ có một con vật nhỏ bé như thế cũng có khả năng làm cậu ta tái xanh mặt mày.
" Thế nào? Sau này hắn có hù dọa cậu, ăn hiếp cậu, cứ lén bắt một con gián cho vào cặp hắn đấy. Đảm bảo lúc đấy hình tượng bad boy mà hắn dựng nên hoàn toàn sụp đổ trong lòng mấy con nhỏ lớp bên cho xem. "
"....Cậu nói vậy...không lẽ cậu ấy có người thích sao? " Dĩnh Thiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không vui.
Bên ngoài trời nắng rất đẹp nhưng trong lòng cậu lại như vừa bị cơn gió lạnh thổi qua.
" Đúng rồi, không chỉ một mà rất nhiều là khác. Tiểu Dĩnh, tớ quên mất cậu rất ngây ngô. Có điều này nghe hơi kỳ quái, mấy nữ sinh thường bị thu hút bởi mấy thằng con trai như Vệ Manh đấy. Biết rõ là hắn lưu manh, nghịch ngợm mà vẫn thích đâm đầu vào. " Lữ Nhi nhún nhún vai như ngán ngẩm.
" Ồ..." Dĩnh Thiên cười nhạt, chỉ khẽ cảm thán một tiếng.
Ừ, cậu ta lưu manh nhưng lại sở hữu một gương mặt rất điển trai, thanh tú. Làm sao mà mọi người có thể làm ngơ được chứ? Đôi khi vì thích một người mà có thể sẵn sàng bỏ qua tất cả tật xấu của người đó mà.
Lữ Nhi sau khi huyên thuyên thì đã với lấy chai nước lọc trên bàn Dĩnh Thiên uống vài ngụm. Kể nhiều chuyện như vậy khiến cổ họng cậu khô mất rồi.
" À vậy còn về Quách Cẩn Siêu, cậu ta thế nào? "
Câu hỏi vừa dứt, ba chữ Quách Cẩn Siêu lọt thỏm vào màng nhĩ Lữ Nhi khiến cậu không kiểm soát được mà phun một ngụm nước vào người Dĩnh Thiên.
Ánh mắt người đối diện cậu khá ngỡ ngàng, có chút bất đắc dĩ. Tiểu Nhi, nếu cậu dị ứng với Cẩn Siêu thì hãy nói trước với tớ để tớ khỏi phải nhắc đến. Cớ nào lại...phun hết nước vào người tớ như vậy chứ?
Dĩnh Thiên nhíu nhíu mày, điềm tĩnh lôi cặp lấy ra một bịch khăn giấy nhỏ, từ tốn cầm một tờ lau sơ qua gương mặt rồi xuống đến chiếc áo sơ mi.
Lữ Nhi đóng nắp chai, đưa tay chùi qua chùi lại ở miệng, vội nói, " A xin lỗi Tiểu Dĩnh, xin lỗi cậu huhu."
" Không sao, cũng không ướt lắm. " Dĩnh Thiên vẫn còn đang cúi mặt xuống để lau áo.
" Haiz, xin lỗi nhiều lắm. Tớ...mỗi lần mà nghe đến ba chữ đó là đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không phải vì yêu thích gì mà là quá hoảng sợ nên chữ nghĩa gì đều bay tuốt. " Lữ Nhi phồng má chán nản.
Dĩnh Thiên nhìn biểu tình của cậu bạn thân, khẽ lắc đầu.
" Quách Cẩn Siêu và tớ quen biết nhau từ cấp hai. Lúc đó chúng tớ học chung với nhau tận bốn năm, đến năm cuối chúng tớ mới bắt đầu nói chuyện. Lần đầu khi Cẩn Siêu chủ động làm quen, tớ đã thẳng thừng từ chối. " Lữ Nhi bắt đầu kể.
" Hả? Tại sao? " Dĩnh Thiên hỏi, cậu khá bất ngờ. Chưa thấy ai có thể thẳng thắn như Lữ Nhi cả.
" Thì...tớ lúc đó là một đứa rất chăm học, không thích làm quen với mọi người cho lắm. Cái này là tớ nghiêm túc chứ không phải tự tâng bốc bản thân đâu nhé.... "
Dĩnh Thiên cười cười, tay đẩy gọng kính, " Tớ biết mà, cậu nói tiếp đi."
" Ờ...còn Cẩn Siêu là một tên y hệt như Vệ Manh vậy đó. Vì thế mà tớ cảm thấy hai chúng tớ không có điểm gì chung cả, làm quen cũng bằng thừa thôi. Cứ từ chối ngay lúc đầu cho khỏi phải rắc rối sau này. "
" Nhưng rồi cậu cũng bị dính vào rắc rối đó thôi. "
Dĩnh Thiên nói một cách bình tĩnh nhưng lại khiến Lữ Nhi ngồi không yên. Đúng là vậy thật, có cố gắng từ chối thì cậu vẫn không thể thoát khỏi cái tên Cẩn Siêu cuồng dâm đó.
" Ừm, nhưng hắn đã có lần ra tay cứu tớ thoát khỏi một đám côn đồ chặn đường. Tớ vì cảm động mà chấp nhận làm bạn cùng hắn. Nhưng sau đó, tớ nhận ra được quyết định kia là một sai lầm không thể cứu vãn được nữa. Giá như..."
" Giá như có cỗ máy thời gian của Doremon thì hay nhỉ? " Dĩnh Thiên pha trò, cậu biết Lữ Nhi khi kể về Cẩn Siêu đều sẽ rất không thoải mái.
" Haha, đúng, chính nó. Tiểu Dĩnh à, không ngờ cậu cũng hài hước ghê nhỉ? " Lữ Nhi cười khình khịch.
" Vậy từ khi nào cậu với Cẩn Siêu thân mật...." Dĩnh Thiên buột miệng được nửa câu thì im bặt.
Lữ Nhi nhìn thái độ kỳ lạ của người đối diện, ngấm ngầm đoán ra vấn đề. Lẽ nào Dĩnh Thiên phát hiện được chuyện kia rồi?!
" Ừmm...cậu biết hết rồi à? " Lữ Nhi trực tiếp hỏi.
Dĩnh Thiên có hơi hoảng, cậu nghiêng đầu liếc mắt tứ phía, không hề dám nhìn thẳng bạn mình. Chết rồi, Tiểu Nhi chắc chắn sẽ giận mình cho coi.
" Tiểu Dĩnh ngốc, cậu bị cái gì vậy hả? "
Lữ Nhi vừa nói vừa cốc vào trán Dĩnh Thiên một cái rồi nói tiếp, " Lúc đó, Cẩn Siêu vì tò mò một số chuyện không nên tò mò, hắn không dám thử với con gái nên đem tớ ra mà thử nghiệm. Cậu biết không, lúc đó, đầu óc tớ là một mảng trống rỗng, cảm giác bị kích thích cứ truyền đến lẫn với cái đau ở phía sau. Tớ thề...lúc ấy tớ chỉ muốn chết cho xong. "
"....Ghê đến vậy sao? " Dĩnh Thiên lí nhí hỏi.
" Haiz, rất rất đau. Mà tớ không thể tin được trên đời lại có một người cuồng dâm như thế đấy. Hắn mặt dày đến mức...đến mức...sau khi thử xong còn bảo rằng tớ tạo cho hắn một cảm giác rất tốt...." Lữ Nhi lúc này cúi thấp mặt.
"...... " Dĩnh Thiên đột nhiên đỏ mặt.
Trời ạ, học sinh cấp ba bàn về thể loại này có vẻ không ổn lắm nhỉ?!
Năm giây trôi qua, Lữ Nhi lẫn Dĩnh Thiên bỗng dưng đều hoàn toàn im bặt. Cả hai có phần lơ đãng, rồi từ đằng sau lưng Dĩnh Thiên xuất hiện một cánh tay rắn chắc.
Cậu giật bắn mình, xoay người lại thì thấy Vệ Manh đang cầm cuốn vở của hắn trên tay, ánh mắt lạnh lẽo liếc đến cậu, " Ba mươi phút đồng hồ và vẫn chưa có một chữ? Cậu muốn gì đây, Dĩnh Thiên?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook