Bạn Học Lưu Manh
-
Chương 21
" Cậu nhớ mình để đâu không? Cơ mà...mất rồi thì thôi, biết làm sao?" Lữ Nhi vò vò tóc ngớ người.
Chỉ là một lọ thuốc thôi mà?
Dĩnh Thiên ngược lại lắc lắc đầu, không chịu, " Mất rồi thì phải tìm cho được a. Vì nó quan trọng mà." Nói rồi cậu lại ngồi xổm xuống tìm khắp ngóc ngách.
Lữ Nhi nheo mắt nhìn cậu, khẽ thở dài. Tiểu Dĩnh, cậu uống nhầm thuốc gì rồi vậy? Một lọ thuốc cỏn con mà cậu cũng xem nó như một kho báu thời cổ ấy.
Lữ Nhi dù tặc lưỡi khó hiểu nhưng vẫn là đồng cam cộng khổ, cậu chịu khó đi xung quanh lớp tìm phụ. Tiếng chuông báo giờ học nhanh chóng reo lên, mọi học sinh từ ngoài ùa vào ngay lập tức.
Khắp hành lang bắt đầu trở về sự im lặng vốn có, tiếng giáo viên giảng bài tản ra từ các lớp học.
Sau khi vô tiết, Dĩnh Thiên đành ngậm ngùi ngồi vào bàn, lật sách vở ra ghi chép. Hôm nay chỗ bên cạnh cậu trống ngoác, lạnh lẽo, nó khiến cậu cảm thấy có chút cô đơn.
Vệ Manh sao lại không đi học nhỉ? Dĩnh Thiên liếm liếm môi rồi lén lấy cái điện thoại nhỏ nhắn trong cặp ra nhắn một tin.
|Vệ Manh a, đến giờ vào lớp rồi, sao cậu còn chưa tới? Cô giáo sẽ điểm danh bây giờ đấy|
Từ cái hôm mà Dĩnh Thiên nổi giận lôi đình đánh Cẩn Siêu một cú ra trò thì...Vệ thiếu gia cùng Tiểu Dĩnh đã thân thiết với nhau hơn.
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng hiếm thấy, không còn hành động bắt nạt lưu manh nào được tái diễn nữa.
Vệ Manh từ khi chơi cùng Dĩnh Thiên, hắn ta có phần siêng năng hơn. Mỗi ngày đều đi học đúng giớ, quần áo chỉnh tề, bài vở cũng khá đầy đủ nhưng một phần cũng nhờ Dĩnh Thiên giúp đỡ chép phụ.
Lữ Nhi lúc đầu thấy Vệ Manh thay đối 180 độ như thế còn phải choáng váng, không ngờ sức ảnh hưởng của Dĩnh Thiên lại dữ dội đến như vậy.
Cậu thầm nghĩ hai con người đó có lẽ không hề đơn giản chỉ là bạn bè.
Người ta thường bảo, sức mạnh tình yêu rất mãnh liệt, vì tình yêu mà có thể làm mọi thứ, kể cả có thay đổi thói quen của mình.
Dĩnh Thiên nhắn xong thì ngồi chờ đợi, rất tiếc chiếc điện thoại nhỏ xinh của cậu không hề có một hồi âm. Cậu buồn tủi liếc mắt đến màn hình, nó vẫn hiện lên một màu đen chướng mặt.
Tên Đại Manh đáng ghét, sao lại không trả lời tin nhắn của tớ chứ?
Tiết một lặng lẽ trôi qua, Dĩnh Thiên cất vở vào hộc bàn rồi đứng dậy xoay người ra khỏi lớp. Lữ Nhi tò mò muốn theo sau nhưng vì bản thân là lớp trưởng, cậu phải ở lại để quản lý trật tự lớp thành ra ngậm ngùi ngồi ở lại.
Dĩnh Thiên một mình đi qua hai dãy hành lang, chân cậu bắt đầu mỏi mỏi, cậu đứng lại thở một chút. Sau khi đã lấy lại sức thì tiếp tục bước đi tìm cái tên Vệ Manh kia.
Cậu leo lên tầng bốn, đi thẳng đến phía cuối dãy hành lang mà Vệ Manh thường hay trốn lên đây để cúp tiết. Dĩnh Thiên nhấc chân khe khẽ từ từ đi đến, cậu đứng sau bức tường, giương mắt nhìn ra ngoài.
Gió hôm nay rất nhiều, nó thổi lồng lộng giữa khoảng không vắng vẻ, mái tóc ngay ngắn của Dĩnh Thiên cũng bị nó hất tung lên.
Tiếng gió rít qua từng ngõ hẹp, Dĩnh Thiên chầm chậm đi ra ngoài đó, cậu vừa xoay đầu nhìn bên phải thì phát hiện bóng dáng quen thuộc.
Vệ Manh đang ngồi bệt dưới đất ở một góc, bỗng dưng hai mắt của Dĩnh Thiên nhức nhức đến khó chịu. Chính cái điếu thuốc còn đỏ lửa nằm trên môi hắn khiến cậu rất chướng mắt.
Dĩnh Thiên hậm hực chạy lại gần chỗ hắn, vươn tay giựt phăng điếu thuốc trên môi hắn rồi ném xuống đất, cậu dùng chân đạp lên cho tắt lửa.
Cậu đứng nói vọng xuống đầu hắn, " Sao lại hút thuốc? Cậu có biết trường học cấm không? Để giám thị thấy thì cậu bị phạt nặng đó."
Thấy Vệ Manh vẫn không ngẩng đầu nhìn mình một cái, Dĩnh Thiên chợt cảm thấy bất an, cậu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vươn tay chạm lên khuôn mặt lạnh băng kia, " Đại Manh, cậu bị sao vậy? Không khỏe sao?"
Vệ Manh ngay khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của ai kia, hắn từ từ ngước mắt nhìn. Trong ánh mắt hắn chỉ tràn ngập sự giận dữ đến lạnh băng. Dĩnh Thiên nhìn hắn, bất giác cả người cậu đều đông cứng lại.
Tại sao mình lại cảm thấy Vệ Manh có gì đó không được bình thường nhỉ? Ai đã chọc cậu ta nổi giận sao?
Vệ Manh ngồi tựa lưng vào tường, tay đặt lên gối, hắn nghiêng đầu nhìn cậu một chút rồi lấy từ trong túi ra một vật nhỏ ném thẳng vào người đối diện.
Dĩnh Thiên bất ngờ luống cuống chụp lấy, cậu cúi xuống nhìn thì phát hiện vật trong tay mình chính là lọ thuốc mà nãy giờ mình đang tìm kiếm.
Tại sao nó lại nằm trong tay Vệ Manh? Mình nhớ đã cất rất kỹ trong cặp rồi cơ mà?
Dĩnh Thiên một nửa vui mừng một nửa lại thấy như giông tố sắp ập đến, cậu ngước mắt nhìn Vệ Manh cười tươi, " Đại Manh, cậu sao lại tìm được nó vậy? Tớ lúc nãy đã tìm nó..."
Lời chưa dứt thì Vệ Manh đứng phắt dậy, hắn phủi áo rồi liếc mắt sang phía Dĩnh Thiên, một lời cũng không thèm thốt ra.
Dĩnh Thiên đang ngồi lại cảm giác mình không thể đứng nổi, cái ánh mắt sắc bén đó như con dao đang cứa vào da thịt của cậu vậy.
" Đứng dậy." Vệ Manh ra lệnh. Hắn đút hai tay vào quần chờ đợi.
Dĩnh Thiên sau khi nghe hắn gọi thì bất giác đứng phắt dậy như một con robot, cậu nhìn hắn đầy ngờ vực. Rốt cuộc thì cậu bị gì hả?
" Đại Manh, cậu bị làm..." Câu nói của Dĩnh Thiên tiếp tục bị bỏ dỡ, Vệ Manh nhanh như chớp đã bắt lấy tay cậu kéo lại gần lan can, ấn mạnh cả người cậu vào đó.
Hai tay hắn đặt bên hông ép sát cơ thể Dĩnh Thiên ở giữa khiến cậu muốn thoát cũng không thể. Dĩnh Thiên hoảng hốt nhìn hành động của hắn, cậu nhíu mày, khẽ nuốt nước bọt.
Có phải mình đã chọc cậu ta giận rồi không? Nhưng...có lẽ là hiểu lầm rồi.
Dĩnh Thiên cả người run lên, Vệ Manh hung hăng giữ chặt cằm cậu, để gương mặt kia đối diện với hắn. Hắn muốn cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn, một cái liếc nhẹ sang chỗ khác cũng không được phép.
"...A..." Cằm Dĩnh Thiên vì bị bóp chặt mà phát đau, cậu la lên một tiếng, sau đó thì hoàn toàn im bặt.
Mọi âm thanh, câu nói đều bị trôi tuột lại vào bên trong, Vệ Manh từ lúc nào đã nhanh chóng cúi xuống áp môi hắn lên môi cậu, điên đảo hôn.
Hắn không còn dịu dàng như trước, lúc nãy hắn chỉ biết rằng hôn cậu là để xả giận. Chiếc lưỡi lưu manh kia bắt đầu cậy mở khớp hàm cậu, sau đó luồn vào trong làm loạn một trận.
Dĩnh Thiên hoảng sợ thụt lùi lưỡi mình vào trong, Vệ Manh lại càng được nước tấn công, hắn lục sùng khắp khoang miệng cậu, sau đó nhanh chóng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ hồng mà mút tới mút lui.
" Ưm...b...ỏ...." Dĩnh Thiên bắt đầu khó thở, tất cả sinh khí của cậu đều bị Đại Manh kia hút sạch.
Vệ Manh vờ không nghe thấy, hắn nhắm chặt mắt hưởng thụ vị ngọt mà chiếc lưỡi Dĩnh Thiên mang lại, vị ngọt đó lại là vị của sữa dâu. Khẩu vị của cậu ta chẳng bao giờ chịu thay đổi nhỉ?
Hắn nhếch môi cười lạnh, lúc này mới chịu buông tha cho đôi môi đã sớm đỏ sưng lên của Dĩnh Thiên.
Dĩnh Thiên ngay sau khi được buông thì đã hít lấy hít để, cậu liếm nhẹ qua môi, sau đó thì ngước đôi mắt đẫm nước nhìn hắn.
"...Cậu...cậu...tại sao..."
" Ách...đừng..." Dĩnh Thiên cảm nhận được từng khuy áo của mình được cởi ra, bàn tay lạnh lẽo của ai kia chầm chậm luồn vào trong, hắn dịu dàng lướt qua từng khu vực.
Khác với lần đầu nói chuyện của cả hai, Vệ Manh lần này không buông tha, hắn dùng hai ngón tay vuốt nắn điểm anh đào của Dĩnh Thiên, hai tay hoạt động không ngừng.
Dĩnh Thiên mím chặt môi chịu đựng từng đợt công kích truyền đến, cả người tê rần, tê đến cả da đầu. Cậu khó khăn bám víu vào vai Vệ Manh, hơi thở bắt đầu loạn nhịp.
Vệ Manh vừa dịu dàng vuốt ve vừa cúi thấp đầu hôn lên vành tai rồi trượt xuống ngần cổ, cứ thế đưa lưỡi lướt nhẹ qua từng khu vực, sau đó hắn còn lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể kia.
" Ha...dừng...dừng...." Dĩnh Thiên hít sâu môt hơi rồi thở hắt ra, cậu không thể khống chế được thanh âm xấu hổ kia.
Vệ Manh sau khi chơi đùa thỏa thích ở phần trên, bàn tay hắn bắt đầu lần xuống dưới, tháo phăng sợi dây nịt rồi kéo khóa quần Dĩnh Thiên xuống. Cơ thể cậu lúc này hoàn toàn bị đóng băng.
Đôi tay run rẫy cứ đập ình ình vào ngực Vệ Manh, chỉ hy vọng có thể đẩy được hắn ra chỗ khác.
"....A....đừng, xin cậu..." Bàn tay hư đốn của hắn nhanh chóng trượt vào bên trong, chạm đến chỗ không được phép tùy tiện chơi đùa.
Đợt công kích này có sức ảnh hưởng quá lớn, nó khiến dây thần kinh trong đầu Dĩnh Thiên như đang đứt ra từng sợi, cơ thể bắt đầu mềm oặt tựa vào lồng ngực hắn.
" Ha..."
Vệ Manh với kinh nghiệm học được từ Cẩn Siêu, hắn rất nhanh đã làm cho Dĩnh Thiên bị kích thích và phản ứng. Gương mặt cậu ửng hồng, sau đó lan ra đến hai tai.
Phần cơ thể phía dưới phản ứng vừa nhanh lại rất mãnh liệt, Dĩnh Thiên lần đầu biết đến cảm giác này, cậu dĩ nhiên không biết cách kiềm chế, cứ thế phóng ra chất lỏng nóng rực trên tay Vệ Manh.
Vệ Manh lúc này thở hắt ra, hắn dừng lại động tác đang dang dở, rút tờ khăn giấy có sẵn trong túi ra lau qua bàn tay mình. Sau đó thì liếc mắt đến chỗ Dĩnh Thiên, lạnh lùng nói, " Lọ thuốc kia là của cậu đúng không?"
Dĩnh Thiên vừa bị một trận làm cho tê liệt não bộ, cậu mơ hồ nghe hắn hỏi, sau đó thì khẽ gật đầu.
" Là của tôi cho cậu để chữa vết thương đúng không?"
Dĩnh Thiên tiếp tục theo phản xạ gật đầu.
Gương mặt Vệ Manh bắt đầu tối sầm lại, hắn siết chặt nắm tay, " Đồ tôi cho rất tởm sao? Cậu một chút cũng chưa hề dùng đến nó? Không dùng cũng được, tại sao lại ném nó vào thùng rác, hả? "
Hắn đột nhiên quát lớn, khiến Dĩnh Thiên sựt tỉnh.
Cậu mở to mắt nghe hắn nói, có phần không hiểu. Cái gì mà rất tởm? Cái gì mà chưa dùng lại ném vào thùng rác? Cậu ta không biết rằng mình đã đi tìm nó suốt cả buổi sao?
"...Khoan đã, cậu...cậu hiểu lầm rồi. " Dĩnh Thiên đột nhiên lại ăn nói lắp bắp, cậu lồng hai tay vào nhau, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
" Hiểu lầm? Ồ, ai phạm lỗi cũng đều bảo là hiểu lầm cả. Tôi nghe quen rồi. Đừng ngụy biện nữa, đủ rồi. " Vệ Manh nghiêng nhẹ đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn chất chứa sự thất vọng và giận dữ. Nói xong hắn xoay người cất bước về phía trước.
Trước khi bóng dáng hắn biến mất thì đã nhanh để lại một câu ngắn gọn, " Tôi với cậu có lẽ không hợp để làm bạn. "
Lời vừa dứt thì trong tầm mắt của Dĩnh Thiên cũng không còn hình dáng của hắn nữa.
Cậu ngây người nhìn bóng lưng lạnh lùng của Vệ Manh đang dần rời xa mình. Dĩnh Thiên không màng đến bộ quần áo bị xộc xệch, cậu không màng đến thân thể mình đang rất dơ, cậu không hề quan tâm đến những thứ đó nữa.
Dĩnh Thiên chỉ biết cúi thấp đầu, mặc kệ cho nước mắt ở khóe mi cứ thế chực trào.
Không hợp để làm bạn? Vậy là chấm dứt mối quan hệ này sao? Chỉ vì cậu không nghe tôi giải thích một câu sao? Cậu không nghe tôi, tại sao cậu lại không chịu nghe tôi nói chứ, hả? Đại Manh, tôi ghét cậu, ghét cậu nhất trên đời!
Chỉ là một lọ thuốc thôi mà?
Dĩnh Thiên ngược lại lắc lắc đầu, không chịu, " Mất rồi thì phải tìm cho được a. Vì nó quan trọng mà." Nói rồi cậu lại ngồi xổm xuống tìm khắp ngóc ngách.
Lữ Nhi nheo mắt nhìn cậu, khẽ thở dài. Tiểu Dĩnh, cậu uống nhầm thuốc gì rồi vậy? Một lọ thuốc cỏn con mà cậu cũng xem nó như một kho báu thời cổ ấy.
Lữ Nhi dù tặc lưỡi khó hiểu nhưng vẫn là đồng cam cộng khổ, cậu chịu khó đi xung quanh lớp tìm phụ. Tiếng chuông báo giờ học nhanh chóng reo lên, mọi học sinh từ ngoài ùa vào ngay lập tức.
Khắp hành lang bắt đầu trở về sự im lặng vốn có, tiếng giáo viên giảng bài tản ra từ các lớp học.
Sau khi vô tiết, Dĩnh Thiên đành ngậm ngùi ngồi vào bàn, lật sách vở ra ghi chép. Hôm nay chỗ bên cạnh cậu trống ngoác, lạnh lẽo, nó khiến cậu cảm thấy có chút cô đơn.
Vệ Manh sao lại không đi học nhỉ? Dĩnh Thiên liếm liếm môi rồi lén lấy cái điện thoại nhỏ nhắn trong cặp ra nhắn một tin.
|Vệ Manh a, đến giờ vào lớp rồi, sao cậu còn chưa tới? Cô giáo sẽ điểm danh bây giờ đấy|
Từ cái hôm mà Dĩnh Thiên nổi giận lôi đình đánh Cẩn Siêu một cú ra trò thì...Vệ thiếu gia cùng Tiểu Dĩnh đã thân thiết với nhau hơn.
Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng hiếm thấy, không còn hành động bắt nạt lưu manh nào được tái diễn nữa.
Vệ Manh từ khi chơi cùng Dĩnh Thiên, hắn ta có phần siêng năng hơn. Mỗi ngày đều đi học đúng giớ, quần áo chỉnh tề, bài vở cũng khá đầy đủ nhưng một phần cũng nhờ Dĩnh Thiên giúp đỡ chép phụ.
Lữ Nhi lúc đầu thấy Vệ Manh thay đối 180 độ như thế còn phải choáng váng, không ngờ sức ảnh hưởng của Dĩnh Thiên lại dữ dội đến như vậy.
Cậu thầm nghĩ hai con người đó có lẽ không hề đơn giản chỉ là bạn bè.
Người ta thường bảo, sức mạnh tình yêu rất mãnh liệt, vì tình yêu mà có thể làm mọi thứ, kể cả có thay đổi thói quen của mình.
Dĩnh Thiên nhắn xong thì ngồi chờ đợi, rất tiếc chiếc điện thoại nhỏ xinh của cậu không hề có một hồi âm. Cậu buồn tủi liếc mắt đến màn hình, nó vẫn hiện lên một màu đen chướng mặt.
Tên Đại Manh đáng ghét, sao lại không trả lời tin nhắn của tớ chứ?
Tiết một lặng lẽ trôi qua, Dĩnh Thiên cất vở vào hộc bàn rồi đứng dậy xoay người ra khỏi lớp. Lữ Nhi tò mò muốn theo sau nhưng vì bản thân là lớp trưởng, cậu phải ở lại để quản lý trật tự lớp thành ra ngậm ngùi ngồi ở lại.
Dĩnh Thiên một mình đi qua hai dãy hành lang, chân cậu bắt đầu mỏi mỏi, cậu đứng lại thở một chút. Sau khi đã lấy lại sức thì tiếp tục bước đi tìm cái tên Vệ Manh kia.
Cậu leo lên tầng bốn, đi thẳng đến phía cuối dãy hành lang mà Vệ Manh thường hay trốn lên đây để cúp tiết. Dĩnh Thiên nhấc chân khe khẽ từ từ đi đến, cậu đứng sau bức tường, giương mắt nhìn ra ngoài.
Gió hôm nay rất nhiều, nó thổi lồng lộng giữa khoảng không vắng vẻ, mái tóc ngay ngắn của Dĩnh Thiên cũng bị nó hất tung lên.
Tiếng gió rít qua từng ngõ hẹp, Dĩnh Thiên chầm chậm đi ra ngoài đó, cậu vừa xoay đầu nhìn bên phải thì phát hiện bóng dáng quen thuộc.
Vệ Manh đang ngồi bệt dưới đất ở một góc, bỗng dưng hai mắt của Dĩnh Thiên nhức nhức đến khó chịu. Chính cái điếu thuốc còn đỏ lửa nằm trên môi hắn khiến cậu rất chướng mắt.
Dĩnh Thiên hậm hực chạy lại gần chỗ hắn, vươn tay giựt phăng điếu thuốc trên môi hắn rồi ném xuống đất, cậu dùng chân đạp lên cho tắt lửa.
Cậu đứng nói vọng xuống đầu hắn, " Sao lại hút thuốc? Cậu có biết trường học cấm không? Để giám thị thấy thì cậu bị phạt nặng đó."
Thấy Vệ Manh vẫn không ngẩng đầu nhìn mình một cái, Dĩnh Thiên chợt cảm thấy bất an, cậu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, vươn tay chạm lên khuôn mặt lạnh băng kia, " Đại Manh, cậu bị sao vậy? Không khỏe sao?"
Vệ Manh ngay khi cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của ai kia, hắn từ từ ngước mắt nhìn. Trong ánh mắt hắn chỉ tràn ngập sự giận dữ đến lạnh băng. Dĩnh Thiên nhìn hắn, bất giác cả người cậu đều đông cứng lại.
Tại sao mình lại cảm thấy Vệ Manh có gì đó không được bình thường nhỉ? Ai đã chọc cậu ta nổi giận sao?
Vệ Manh ngồi tựa lưng vào tường, tay đặt lên gối, hắn nghiêng đầu nhìn cậu một chút rồi lấy từ trong túi ra một vật nhỏ ném thẳng vào người đối diện.
Dĩnh Thiên bất ngờ luống cuống chụp lấy, cậu cúi xuống nhìn thì phát hiện vật trong tay mình chính là lọ thuốc mà nãy giờ mình đang tìm kiếm.
Tại sao nó lại nằm trong tay Vệ Manh? Mình nhớ đã cất rất kỹ trong cặp rồi cơ mà?
Dĩnh Thiên một nửa vui mừng một nửa lại thấy như giông tố sắp ập đến, cậu ngước mắt nhìn Vệ Manh cười tươi, " Đại Manh, cậu sao lại tìm được nó vậy? Tớ lúc nãy đã tìm nó..."
Lời chưa dứt thì Vệ Manh đứng phắt dậy, hắn phủi áo rồi liếc mắt sang phía Dĩnh Thiên, một lời cũng không thèm thốt ra.
Dĩnh Thiên đang ngồi lại cảm giác mình không thể đứng nổi, cái ánh mắt sắc bén đó như con dao đang cứa vào da thịt của cậu vậy.
" Đứng dậy." Vệ Manh ra lệnh. Hắn đút hai tay vào quần chờ đợi.
Dĩnh Thiên sau khi nghe hắn gọi thì bất giác đứng phắt dậy như một con robot, cậu nhìn hắn đầy ngờ vực. Rốt cuộc thì cậu bị gì hả?
" Đại Manh, cậu bị làm..." Câu nói của Dĩnh Thiên tiếp tục bị bỏ dỡ, Vệ Manh nhanh như chớp đã bắt lấy tay cậu kéo lại gần lan can, ấn mạnh cả người cậu vào đó.
Hai tay hắn đặt bên hông ép sát cơ thể Dĩnh Thiên ở giữa khiến cậu muốn thoát cũng không thể. Dĩnh Thiên hoảng hốt nhìn hành động của hắn, cậu nhíu mày, khẽ nuốt nước bọt.
Có phải mình đã chọc cậu ta giận rồi không? Nhưng...có lẽ là hiểu lầm rồi.
Dĩnh Thiên cả người run lên, Vệ Manh hung hăng giữ chặt cằm cậu, để gương mặt kia đối diện với hắn. Hắn muốn cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn, một cái liếc nhẹ sang chỗ khác cũng không được phép.
"...A..." Cằm Dĩnh Thiên vì bị bóp chặt mà phát đau, cậu la lên một tiếng, sau đó thì hoàn toàn im bặt.
Mọi âm thanh, câu nói đều bị trôi tuột lại vào bên trong, Vệ Manh từ lúc nào đã nhanh chóng cúi xuống áp môi hắn lên môi cậu, điên đảo hôn.
Hắn không còn dịu dàng như trước, lúc nãy hắn chỉ biết rằng hôn cậu là để xả giận. Chiếc lưỡi lưu manh kia bắt đầu cậy mở khớp hàm cậu, sau đó luồn vào trong làm loạn một trận.
Dĩnh Thiên hoảng sợ thụt lùi lưỡi mình vào trong, Vệ Manh lại càng được nước tấn công, hắn lục sùng khắp khoang miệng cậu, sau đó nhanh chóng cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ hồng mà mút tới mút lui.
" Ưm...b...ỏ...." Dĩnh Thiên bắt đầu khó thở, tất cả sinh khí của cậu đều bị Đại Manh kia hút sạch.
Vệ Manh vờ không nghe thấy, hắn nhắm chặt mắt hưởng thụ vị ngọt mà chiếc lưỡi Dĩnh Thiên mang lại, vị ngọt đó lại là vị của sữa dâu. Khẩu vị của cậu ta chẳng bao giờ chịu thay đổi nhỉ?
Hắn nhếch môi cười lạnh, lúc này mới chịu buông tha cho đôi môi đã sớm đỏ sưng lên của Dĩnh Thiên.
Dĩnh Thiên ngay sau khi được buông thì đã hít lấy hít để, cậu liếm nhẹ qua môi, sau đó thì ngước đôi mắt đẫm nước nhìn hắn.
"...Cậu...cậu...tại sao..."
" Ách...đừng..." Dĩnh Thiên cảm nhận được từng khuy áo của mình được cởi ra, bàn tay lạnh lẽo của ai kia chầm chậm luồn vào trong, hắn dịu dàng lướt qua từng khu vực.
Khác với lần đầu nói chuyện của cả hai, Vệ Manh lần này không buông tha, hắn dùng hai ngón tay vuốt nắn điểm anh đào của Dĩnh Thiên, hai tay hoạt động không ngừng.
Dĩnh Thiên mím chặt môi chịu đựng từng đợt công kích truyền đến, cả người tê rần, tê đến cả da đầu. Cậu khó khăn bám víu vào vai Vệ Manh, hơi thở bắt đầu loạn nhịp.
Vệ Manh vừa dịu dàng vuốt ve vừa cúi thấp đầu hôn lên vành tai rồi trượt xuống ngần cổ, cứ thế đưa lưỡi lướt nhẹ qua từng khu vực, sau đó hắn còn lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể kia.
" Ha...dừng...dừng...." Dĩnh Thiên hít sâu môt hơi rồi thở hắt ra, cậu không thể khống chế được thanh âm xấu hổ kia.
Vệ Manh sau khi chơi đùa thỏa thích ở phần trên, bàn tay hắn bắt đầu lần xuống dưới, tháo phăng sợi dây nịt rồi kéo khóa quần Dĩnh Thiên xuống. Cơ thể cậu lúc này hoàn toàn bị đóng băng.
Đôi tay run rẫy cứ đập ình ình vào ngực Vệ Manh, chỉ hy vọng có thể đẩy được hắn ra chỗ khác.
"....A....đừng, xin cậu..." Bàn tay hư đốn của hắn nhanh chóng trượt vào bên trong, chạm đến chỗ không được phép tùy tiện chơi đùa.
Đợt công kích này có sức ảnh hưởng quá lớn, nó khiến dây thần kinh trong đầu Dĩnh Thiên như đang đứt ra từng sợi, cơ thể bắt đầu mềm oặt tựa vào lồng ngực hắn.
" Ha..."
Vệ Manh với kinh nghiệm học được từ Cẩn Siêu, hắn rất nhanh đã làm cho Dĩnh Thiên bị kích thích và phản ứng. Gương mặt cậu ửng hồng, sau đó lan ra đến hai tai.
Phần cơ thể phía dưới phản ứng vừa nhanh lại rất mãnh liệt, Dĩnh Thiên lần đầu biết đến cảm giác này, cậu dĩ nhiên không biết cách kiềm chế, cứ thế phóng ra chất lỏng nóng rực trên tay Vệ Manh.
Vệ Manh lúc này thở hắt ra, hắn dừng lại động tác đang dang dở, rút tờ khăn giấy có sẵn trong túi ra lau qua bàn tay mình. Sau đó thì liếc mắt đến chỗ Dĩnh Thiên, lạnh lùng nói, " Lọ thuốc kia là của cậu đúng không?"
Dĩnh Thiên vừa bị một trận làm cho tê liệt não bộ, cậu mơ hồ nghe hắn hỏi, sau đó thì khẽ gật đầu.
" Là của tôi cho cậu để chữa vết thương đúng không?"
Dĩnh Thiên tiếp tục theo phản xạ gật đầu.
Gương mặt Vệ Manh bắt đầu tối sầm lại, hắn siết chặt nắm tay, " Đồ tôi cho rất tởm sao? Cậu một chút cũng chưa hề dùng đến nó? Không dùng cũng được, tại sao lại ném nó vào thùng rác, hả? "
Hắn đột nhiên quát lớn, khiến Dĩnh Thiên sựt tỉnh.
Cậu mở to mắt nghe hắn nói, có phần không hiểu. Cái gì mà rất tởm? Cái gì mà chưa dùng lại ném vào thùng rác? Cậu ta không biết rằng mình đã đi tìm nó suốt cả buổi sao?
"...Khoan đã, cậu...cậu hiểu lầm rồi. " Dĩnh Thiên đột nhiên lại ăn nói lắp bắp, cậu lồng hai tay vào nhau, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
" Hiểu lầm? Ồ, ai phạm lỗi cũng đều bảo là hiểu lầm cả. Tôi nghe quen rồi. Đừng ngụy biện nữa, đủ rồi. " Vệ Manh nghiêng nhẹ đầu nhìn cậu, ánh mắt hắn chất chứa sự thất vọng và giận dữ. Nói xong hắn xoay người cất bước về phía trước.
Trước khi bóng dáng hắn biến mất thì đã nhanh để lại một câu ngắn gọn, " Tôi với cậu có lẽ không hợp để làm bạn. "
Lời vừa dứt thì trong tầm mắt của Dĩnh Thiên cũng không còn hình dáng của hắn nữa.
Cậu ngây người nhìn bóng lưng lạnh lùng của Vệ Manh đang dần rời xa mình. Dĩnh Thiên không màng đến bộ quần áo bị xộc xệch, cậu không màng đến thân thể mình đang rất dơ, cậu không hề quan tâm đến những thứ đó nữa.
Dĩnh Thiên chỉ biết cúi thấp đầu, mặc kệ cho nước mắt ở khóe mi cứ thế chực trào.
Không hợp để làm bạn? Vậy là chấm dứt mối quan hệ này sao? Chỉ vì cậu không nghe tôi giải thích một câu sao? Cậu không nghe tôi, tại sao cậu lại không chịu nghe tôi nói chứ, hả? Đại Manh, tôi ghét cậu, ghét cậu nhất trên đời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook