Bạn Học Lưu Manh
-
Chương 2
Dĩnh Thiên nghe xong liền há hốc miệng, mắt trợn tròn lên trông vô cùng kinh hãi. Hèn gì cậu ta mới được nước lấn át tụi học sinh tầm thường như bọn mình. Cháu trai của hiệu trưởng nên được quyền đối xử thô bạo với bạn cùng lớp sao? Điều này thật là không chấp nhận được mà.
Dĩnh Thiên vẫn miên man suy nghĩ về Khúc Vệ Manh, Lữ Nhi sau khi bật mí liền nín khe ngó ra ngoài cửa sổ. Cậu biết được lai lịch của người kia là vì gia đình hai bên có chút quen biết nho nhỏ.
Đại khái là ông nội Lữ Nhi lúc trước cùng chơi với ông nội của Vệ Manh, tức hiệu trưởng của Dịch San này đây. Mối quan hệ xem chừng là thân thiết nhưng không, Lữ Nhi cậu tuyệt đối không bao giờ vừa mắt với tên Khúc Vệ Manh chỉ toàn biết tới đấm đá bạo lực.
Lúc nhỏ, cậu thường sang nhà Khúc Vệ Manh chơi, nhưng mười lần thì hết chín lần bị hắn ăn hiếp đến phát khóc mà chạy ù về nhà. Khi lớn lên, Lữ Nhi ôm hận trong bụng, một bước cũng không sang nhà hắn thêm lần nào nữa. Một ký ức tuổi thơ quá kinh hãi!!
Dĩnh Thiên và Lữ Nhi, cả hai người bọn họ đều đang nghiêng đầu về hai phía mà suy nghĩ về cùng một đối tượng. Một người nhớ lại quá khứ đầy ám ảnh, còn một người lại ôm lấy sự hiếu kỳ về Khúc Vệ Manh.
Cô giáo chủ nhiệm bận một chiếc váy chữ A, áo sơ mi bỏ trong ngay ngắn, chỉnh tề, đôi giày cao gót của cô khi đi vang lên tiếng lộp cộp khe khẽ. Cái đám nhốn nháo trong lớp bây giờ đã hoàn toàn im lặng khi vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm.
Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi cũng quay trở về thực tại, đưa mắt hướng lên bảng. Cô giáo thật xinh làm sao! Dĩnh Thiên đã thầm nhận xét trong lòng như thế.
Khúc Vệ Manh giành một mình một chỗ ở bàn năm, hắn cư nhiên ngồi ngả lưng ra sau, tay đặt trên bàn xoay cây bút bi, mắt tuyệt nhiên không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Cô giáo lúc này mới nhẹ mỉm cười, từ tốn giới thiệu, " Chào các em, cô tên là Phạm Uyển Như. Cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các em. Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để lớp tiến bộ nhé!"
Lời nói vừa dứt, bên dưới một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Tất cả mọi học sinh trong lớp đều rất thích Uyển Như, có người còn khen thầm cô ấy xinh đẹp mà hiền lành như cô tiên vậy. Duy chỉ Khúc Vệ Manh là gương mặt ngông nghênh không một cảm xúc nào đối với giáo viên của mình.
Chủ nhiệm thôi mà? Làm gì phải tâng bốc lên như thế? Hắn ngồi dưới bĩu môi khinh thường. Không ai thấy được hành động hỗn đãn đó của hắn ngoại trừ Dĩnh Thiên. Cậu từ đầu tiết đến giờ vẫn luôn len lén quay xuống nhìn Khúc Vệ Manh.
Biết là cậu ta rất hung hăng, lưu manh, nhưng lại không biết sao lại có một sức hút kỳ lạ đối với con người này nữa. Dĩnh Thiên rầu rĩ vò vò tóc mình, nhíu mày suy nghĩ.
Phạm Uyển Như sau khi giới thiệu tên thì đã ngồi xuống bàn, lấy ra một tờ danh sách lớp bắt đầu điểm danh.
" Cô sẽ bắt đầu điểm danh. Ai có mặt thì nói có nhé." Dứt lời cái tên đầu tiên được hô lên, " Lưu Thi Thi."
" Dạ có."
" Ngô Tưởng."
" Có ạ."
" Bạch Tuệ."
" Dạ cóó.."
" Hoa Dĩnh Thiên." Uyển Như khi nhìn đến cái tên này đã khẽ mỉm cười, cái tên nghe thật đáng yêu.
Dĩnh Thiên nghe đến tên mình theo phản xạ gật đầu, " Có có ạ."
Hành động này của cậu liền thu hút mấy ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Một chữ có được rồi, đâu cần phải có nhiều như thế? Sợ cô không thấy cậu ta chắc? Đồ ngốc.
Tiếng xì xầm trong lớp phát ra, gương mặt Dĩnh Thiên hơi ửng hồng, hai tay siết chặt cây bút. Lữ Nhi nhìn cậu bạn cũng mỉm cười, khẽ nói, " Đừng xấu hổ."
Dĩnh Thiên nhíu mày quay qua, "...Tớ không có xấu hổ."
" Không phải, cậu xấu hổ trông rất đáng yêu. Vì vậy mà đừng xấu hổ, tớ không chịu được." Lữ Nhi lắc lắc đầu cười khẽ.
Dĩnh Thiên bất ngờ trước lời nói của cậu bạn thân, gương mặt ngày càng hồng lên không thể kiểm soát được. Con trai mà được khen là đáng yêu không phải hơi...kỳ lạ sao?
Không ai để ý rằng, lúc mọi người đều ra sức chế giễu hành động ngốc nghếch của Dĩnh Thiên thì Khúc Vệ Manh lại khẽ liếc đến cậu nam sinh bàn số ba đó, không biết hắn nghĩ gì nhưng lúc nãy khóe môi đó đã cong lên một chút.
" Được rồi, cả lớp trật tự một chút. Tiếp theo là...Lữ Nhi. " Phạm Uyển Như đưa tay rà lại tên rồi đọc lên.
Lữ Nhi ngồi ngay ngắn, nói to, " Dạ có."
Dĩnh Thiên ngồi đó xoa xoa mũi, thầm nghĩ, sao mình luôn phải khẩn trương thế này nhỉ? Lẽ nào là vì lần đầu tiên xa mẹ nên mới bị hồi hộp như thế? Xem Lữ Nhi kìa, cậu ta rất bình tĩnh mà tự tin.
Đến cái tên tiếp theo, Uyển Như không hiểu sao cảm thấy cổ họng hơi khô, giọng trầm xuống, " Hừm...Khúc Vệ Manh."
Cái tên đáng sợ đó được hô lên, ai nấy đều bất giác nhìn xuống bàn số năm, vừa vặn thấy được một nam sinh đang ngồi khoanh tay, hai mắt nhắm tịt lại, nhịp thở dường như rơi vào trạng thái đều đều.
Phạm Uyển Như nhíu mày nhìn hắn, chỉ khẽ nhắc lại, " Khúc Vệ Manh."
Khúc Vệ Manh vẫn không nhúc nhích người. Dĩnh Thiên lén liếc nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại muốn chạy xuống khều hắn thức dậy.
Một lúc lâu, Uyển Như mới cao giọng, " Em Khúc Vệ Manh, em không được ngủ trong lớp."
Lúc này Khúc Vệ Manh mới he hé mắt, vẻ mặt hắn có chút không hài lòng. Lẽ nào lời nói của cô giáo khiến hắn khó chịu ư?
" Chẳng phải cô đã thấy em rồi sao?" Khúc Vệ Manh nâng mi mắt nhìn cô giáo, gương mặt lúc này đã trở về trạng thái bình thường, không cảm xúc.
" Em không thể nói có được sao? Với lại ngủ trong lớp là không đúng, em đi ra ngoài rửa mặt đi." Uyển Như tay cầm chặt cây bút, cố gắng kiềm nén cơn giận.
Cô biết Khúc Vệ Manh là ai, lai lịch thế nào. Nhưng không phải vì thế mà có thể nhân nhượng cho hắn lấn lướt một người lớn như cô được.
Khúc Vệ Manh nghe cô ra lệnh, không nói một lời mà đẩy ghế đứng dậy, đi thẳng ra ngoài lớp. Uyển Như nhìn theo bóng dáng nam sinh biến mất sau cánh cửa, cây bút trong tay ngày càng bị siết chặt hơn.
Khúc Vệ Manh thực ra cũng định đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt, không hiểu sao lại nổi hứng muốn dạo quanh trường một chút. Giờ này chắc học sinh nào cũng đang trong lớp ngồi ngay ngắn tham gia buổi học đầu tiên rồi.
Hắn thì cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất cuối dãy hành lang. Chỗ này khuất người, nhưng lộng gió. Ngủ ở đây thì không còn gì sướng bằng. Nghĩ thế, Khúc Vệ Manh ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tường, mắt nhắm lại thiêm thiếp ngủ.
Trong lớp, mọi sinh hoạt đều tiến hành rất suôn sẻ. Sau khi đã nói rõ những điều cần làm, nên làm và không nên làm thì Uyển Như bắt đầu phát cho mỗi học sinh một tấm vé ghi số phòng ký túc xá.
Ở Dịch San, ký túc xá rất rộng, dành cho cả ba khối. Khu A là khối 10, khu B là khối 11 và khu C là dành cho anh chị khối 12.
Dĩnh Thiên cầm lấy tấm vé của mình ngắm nghía, con số 520 tròn trĩnh đáng yêu liền thu vào tầm mắt cậu.
Lữ Nhi bên cạnh cũng cầm lấy một tấm vé, mà số thì cũng y hệt Dĩnh Thiên. Hóa ra là hai người cùng một phòng.
Dĩnh Thiên liếc mắt qua liền vui mừng ra mặt, " Này, chúng ta lại cùng phòng."
" Ừ, trùng hợp thật. Mà phòng chỉ dành cho hai người thôi, rộng rãi lắm nhé." Lữ Nhi híp mắt nói.
Dĩnh Thiên nghiêng đầu khẽ ồ một tiếng, " Chỉ hai người thôi sao? Mà thế thì càng tốt, tớ không thích ồn ào."
Lữ Nhi lẳng lặng nhìn cậu rồi gật đầu. Thật ra Lữ Nhi cũng giống Dĩnh Thiên, không thích một phòng đến ba bốn người chui vào đó ngủ, rất phiền và rất không sạch sẽ. Huống gì buổi tối, bọn con trai sẽ chăm chú vào máy tính chơi game, hẳn là rất ồn ào.
Uyển Như cầm trên tay tấm vé ghi số phòng 521, sau đó nhìn xuống lớp hỏi, " Bạn nào đang cầm tấm có ghi số phòng 521?"
Từ cuối dãy vọng lên một giọng nói, " Là em."
Cô lần theo hướng âm thanh mà nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra nam sinh ngồi bàn số 6, Quách Cẩn Siêu.
" Em ở phòng 521 đúng chứ?"
Quách Cẩn Siêu nhìn cô gật đầu.
" Ồ, vậy Khúc Vệ Manh cùng phòng với em đấy, nhưng không biết em ấy lại lang thang ở đâu nữa rồi. Em giữ giúp em ấy tấm vé này nhé." Uyển Như từng bước đi xuống cuối dãy, ân cần đưa cho Cẩn Siêu mẫu giấy nhỏ.
Dĩnh Thiên hiếu kỳ quay xuống nhìn nam sinh ở cuối, phong thái hoàn toàn giống hệt với Khúc Vệ Manh. Nhưng mà tên này ít ra vẫn nể cô giáo một chút, không như khúc Vệ Manh, cô nói một lời là cãi một lời.
Lữ Nhi ngồi bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy bất an, cậu vô thức vò tờ giấy trong tay, đến khi phát hiện thì tờ giấy đã nhăn nhúm lại trông xấu xí vô cùng.
" Cậu ổn chứ, Tiểu Nhi?" Dĩnh Thiên quay mặt lên, đẩy gọng kính nhìn Lữ Nhi.
" Không sao đâu." Lữ Nhi cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó đứng dậy cùng lớp chào cô giáo.
Ai nấy đều cầm mẩu giấy rồi đeo cặp lên vai đi tìm phòng của mình. Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi cũng đeo cặp rồi hướng đến khu A.
Phòng 520 nằm ở lầu 2, Dĩnh Thiên ngó nghiêng một chút rồi toan đi đến thang máy thì bị Lữ Nhi ngăn lại, " Không được, học sinh lớp 10 không được dùng thang máy."
"....." Dĩnh Thiên hơi xấu hổ nhìn cậu rồi gật đầu lẳng lặng theo đằng sau.
Cũng may là chỉ ở lầu hai thôi, không thì chắc sẽ chết vì hết hơi. Dĩnh Thiên trán hơi ướt mồ hôi, đi đến trước cửa phòng, cậu vui mừng mở cửa đi vào.
Lữ Nhi theo sau cậu rồi đưa tay ra sau đóng cửa lại. Căn phòng đúng là rất rộng rãi như lời Lữ Nhi nói, còn đầy đủ tiện nghi nữa. Dĩnh Thiên thích thú để cặp trên ghế, tháo giày rồi nhanh chóng leo lên giường lăn lộn.
Hương thơm từ tấm drap giường tỏa ra nghe rất dễ chịu, thoang thoảng khiến Dĩnh Thiên vô cùng buồn ngủ.
" Đừng có ngủ đấy nhé, tí nữa chúng ta còn ăn trưa rồi học tiết buổi chiều." Lữ Nhi ngồi trên ghế, bình thản tháo giày đặt một bên.
Dĩnh Thiên nghe thế liền ngồi bật dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, " Ừm tớ nhớ rồi. Tí cùng đi ăn trưa ha."
Lữ Nhi mỉm cười nhìn cậu, lát sau gật gật đầu.
Ở phòng 521, Quách Cẩn Siêu vai đeo cặp, chân sải bước thản nhiên tiến vào trong. Hắn ném cặp sang một bên, sau đó ngả lưng xuống giường thở phì phò.
Leo lầu hai thật sự quá mất sức của hắn, nằm ngủ một lát chắc sẽ không sao. Vừa nhắm mắt lại tận hưởng được năm phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa rầm rầm.
Quách Cẩn Siêu nhíu mày bật dậy, đi ra mở cửa, " Này định phá phòng tôi à?"
Hắn vừa nói vừa ngước mắt nhìn nam sinh đứng trước mặt, nhận ra đây là Khúc Vệ Manh, sau đó không thèm nói lời nào, thản nhiên xoay người đi lại vào bên trong.
Khúc Vệ Manh cũng không thèm để ý, đi vào rồi đóng sập cửa lại.
" Quách Cẩn Siêu." Cẩn Siêu nằm trên giường, thấp giọng nói.
" Khúc Vệ Manh." Vệ Manh ngồi trên ghế, hờ hững đáp.
" Ờ, sau này hãy thân nhau một chút. " Quách Cẩn Siêu hai tay đặt dưới đầu, cái chân rung rung.
" Sao cũng được." Khúc Vệ Manh tiếp tục hờ hững. Thân hay không thì còn phải xem lại. Muốn thân với tôi cũng không phải dễ.
Quách Cẩn Siêu nghe hắn trả lời, môi khẽ nhếch lên.
Dĩnh Thiên vẫn miên man suy nghĩ về Khúc Vệ Manh, Lữ Nhi sau khi bật mí liền nín khe ngó ra ngoài cửa sổ. Cậu biết được lai lịch của người kia là vì gia đình hai bên có chút quen biết nho nhỏ.
Đại khái là ông nội Lữ Nhi lúc trước cùng chơi với ông nội của Vệ Manh, tức hiệu trưởng của Dịch San này đây. Mối quan hệ xem chừng là thân thiết nhưng không, Lữ Nhi cậu tuyệt đối không bao giờ vừa mắt với tên Khúc Vệ Manh chỉ toàn biết tới đấm đá bạo lực.
Lúc nhỏ, cậu thường sang nhà Khúc Vệ Manh chơi, nhưng mười lần thì hết chín lần bị hắn ăn hiếp đến phát khóc mà chạy ù về nhà. Khi lớn lên, Lữ Nhi ôm hận trong bụng, một bước cũng không sang nhà hắn thêm lần nào nữa. Một ký ức tuổi thơ quá kinh hãi!!
Dĩnh Thiên và Lữ Nhi, cả hai người bọn họ đều đang nghiêng đầu về hai phía mà suy nghĩ về cùng một đối tượng. Một người nhớ lại quá khứ đầy ám ảnh, còn một người lại ôm lấy sự hiếu kỳ về Khúc Vệ Manh.
Cô giáo chủ nhiệm bận một chiếc váy chữ A, áo sơ mi bỏ trong ngay ngắn, chỉnh tề, đôi giày cao gót của cô khi đi vang lên tiếng lộp cộp khe khẽ. Cái đám nhốn nháo trong lớp bây giờ đã hoàn toàn im lặng khi vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm.
Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi cũng quay trở về thực tại, đưa mắt hướng lên bảng. Cô giáo thật xinh làm sao! Dĩnh Thiên đã thầm nhận xét trong lòng như thế.
Khúc Vệ Manh giành một mình một chỗ ở bàn năm, hắn cư nhiên ngồi ngả lưng ra sau, tay đặt trên bàn xoay cây bút bi, mắt tuyệt nhiên không thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Cô giáo lúc này mới nhẹ mỉm cười, từ tốn giới thiệu, " Chào các em, cô tên là Phạm Uyển Như. Cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các em. Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để lớp tiến bộ nhé!"
Lời nói vừa dứt, bên dưới một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Tất cả mọi học sinh trong lớp đều rất thích Uyển Như, có người còn khen thầm cô ấy xinh đẹp mà hiền lành như cô tiên vậy. Duy chỉ Khúc Vệ Manh là gương mặt ngông nghênh không một cảm xúc nào đối với giáo viên của mình.
Chủ nhiệm thôi mà? Làm gì phải tâng bốc lên như thế? Hắn ngồi dưới bĩu môi khinh thường. Không ai thấy được hành động hỗn đãn đó của hắn ngoại trừ Dĩnh Thiên. Cậu từ đầu tiết đến giờ vẫn luôn len lén quay xuống nhìn Khúc Vệ Manh.
Biết là cậu ta rất hung hăng, lưu manh, nhưng lại không biết sao lại có một sức hút kỳ lạ đối với con người này nữa. Dĩnh Thiên rầu rĩ vò vò tóc mình, nhíu mày suy nghĩ.
Phạm Uyển Như sau khi giới thiệu tên thì đã ngồi xuống bàn, lấy ra một tờ danh sách lớp bắt đầu điểm danh.
" Cô sẽ bắt đầu điểm danh. Ai có mặt thì nói có nhé." Dứt lời cái tên đầu tiên được hô lên, " Lưu Thi Thi."
" Dạ có."
" Ngô Tưởng."
" Có ạ."
" Bạch Tuệ."
" Dạ cóó.."
" Hoa Dĩnh Thiên." Uyển Như khi nhìn đến cái tên này đã khẽ mỉm cười, cái tên nghe thật đáng yêu.
Dĩnh Thiên nghe đến tên mình theo phản xạ gật đầu, " Có có ạ."
Hành động này của cậu liền thu hút mấy ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Một chữ có được rồi, đâu cần phải có nhiều như thế? Sợ cô không thấy cậu ta chắc? Đồ ngốc.
Tiếng xì xầm trong lớp phát ra, gương mặt Dĩnh Thiên hơi ửng hồng, hai tay siết chặt cây bút. Lữ Nhi nhìn cậu bạn cũng mỉm cười, khẽ nói, " Đừng xấu hổ."
Dĩnh Thiên nhíu mày quay qua, "...Tớ không có xấu hổ."
" Không phải, cậu xấu hổ trông rất đáng yêu. Vì vậy mà đừng xấu hổ, tớ không chịu được." Lữ Nhi lắc lắc đầu cười khẽ.
Dĩnh Thiên bất ngờ trước lời nói của cậu bạn thân, gương mặt ngày càng hồng lên không thể kiểm soát được. Con trai mà được khen là đáng yêu không phải hơi...kỳ lạ sao?
Không ai để ý rằng, lúc mọi người đều ra sức chế giễu hành động ngốc nghếch của Dĩnh Thiên thì Khúc Vệ Manh lại khẽ liếc đến cậu nam sinh bàn số ba đó, không biết hắn nghĩ gì nhưng lúc nãy khóe môi đó đã cong lên một chút.
" Được rồi, cả lớp trật tự một chút. Tiếp theo là...Lữ Nhi. " Phạm Uyển Như đưa tay rà lại tên rồi đọc lên.
Lữ Nhi ngồi ngay ngắn, nói to, " Dạ có."
Dĩnh Thiên ngồi đó xoa xoa mũi, thầm nghĩ, sao mình luôn phải khẩn trương thế này nhỉ? Lẽ nào là vì lần đầu tiên xa mẹ nên mới bị hồi hộp như thế? Xem Lữ Nhi kìa, cậu ta rất bình tĩnh mà tự tin.
Đến cái tên tiếp theo, Uyển Như không hiểu sao cảm thấy cổ họng hơi khô, giọng trầm xuống, " Hừm...Khúc Vệ Manh."
Cái tên đáng sợ đó được hô lên, ai nấy đều bất giác nhìn xuống bàn số năm, vừa vặn thấy được một nam sinh đang ngồi khoanh tay, hai mắt nhắm tịt lại, nhịp thở dường như rơi vào trạng thái đều đều.
Phạm Uyển Như nhíu mày nhìn hắn, chỉ khẽ nhắc lại, " Khúc Vệ Manh."
Khúc Vệ Manh vẫn không nhúc nhích người. Dĩnh Thiên lén liếc nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại muốn chạy xuống khều hắn thức dậy.
Một lúc lâu, Uyển Như mới cao giọng, " Em Khúc Vệ Manh, em không được ngủ trong lớp."
Lúc này Khúc Vệ Manh mới he hé mắt, vẻ mặt hắn có chút không hài lòng. Lẽ nào lời nói của cô giáo khiến hắn khó chịu ư?
" Chẳng phải cô đã thấy em rồi sao?" Khúc Vệ Manh nâng mi mắt nhìn cô giáo, gương mặt lúc này đã trở về trạng thái bình thường, không cảm xúc.
" Em không thể nói có được sao? Với lại ngủ trong lớp là không đúng, em đi ra ngoài rửa mặt đi." Uyển Như tay cầm chặt cây bút, cố gắng kiềm nén cơn giận.
Cô biết Khúc Vệ Manh là ai, lai lịch thế nào. Nhưng không phải vì thế mà có thể nhân nhượng cho hắn lấn lướt một người lớn như cô được.
Khúc Vệ Manh nghe cô ra lệnh, không nói một lời mà đẩy ghế đứng dậy, đi thẳng ra ngoài lớp. Uyển Như nhìn theo bóng dáng nam sinh biến mất sau cánh cửa, cây bút trong tay ngày càng bị siết chặt hơn.
Khúc Vệ Manh thực ra cũng định đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt, không hiểu sao lại nổi hứng muốn dạo quanh trường một chút. Giờ này chắc học sinh nào cũng đang trong lớp ngồi ngay ngắn tham gia buổi học đầu tiên rồi.
Hắn thì cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất cuối dãy hành lang. Chỗ này khuất người, nhưng lộng gió. Ngủ ở đây thì không còn gì sướng bằng. Nghĩ thế, Khúc Vệ Manh ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tường, mắt nhắm lại thiêm thiếp ngủ.
Trong lớp, mọi sinh hoạt đều tiến hành rất suôn sẻ. Sau khi đã nói rõ những điều cần làm, nên làm và không nên làm thì Uyển Như bắt đầu phát cho mỗi học sinh một tấm vé ghi số phòng ký túc xá.
Ở Dịch San, ký túc xá rất rộng, dành cho cả ba khối. Khu A là khối 10, khu B là khối 11 và khu C là dành cho anh chị khối 12.
Dĩnh Thiên cầm lấy tấm vé của mình ngắm nghía, con số 520 tròn trĩnh đáng yêu liền thu vào tầm mắt cậu.
Lữ Nhi bên cạnh cũng cầm lấy một tấm vé, mà số thì cũng y hệt Dĩnh Thiên. Hóa ra là hai người cùng một phòng.
Dĩnh Thiên liếc mắt qua liền vui mừng ra mặt, " Này, chúng ta lại cùng phòng."
" Ừ, trùng hợp thật. Mà phòng chỉ dành cho hai người thôi, rộng rãi lắm nhé." Lữ Nhi híp mắt nói.
Dĩnh Thiên nghiêng đầu khẽ ồ một tiếng, " Chỉ hai người thôi sao? Mà thế thì càng tốt, tớ không thích ồn ào."
Lữ Nhi lẳng lặng nhìn cậu rồi gật đầu. Thật ra Lữ Nhi cũng giống Dĩnh Thiên, không thích một phòng đến ba bốn người chui vào đó ngủ, rất phiền và rất không sạch sẽ. Huống gì buổi tối, bọn con trai sẽ chăm chú vào máy tính chơi game, hẳn là rất ồn ào.
Uyển Như cầm trên tay tấm vé ghi số phòng 521, sau đó nhìn xuống lớp hỏi, " Bạn nào đang cầm tấm có ghi số phòng 521?"
Từ cuối dãy vọng lên một giọng nói, " Là em."
Cô lần theo hướng âm thanh mà nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra nam sinh ngồi bàn số 6, Quách Cẩn Siêu.
" Em ở phòng 521 đúng chứ?"
Quách Cẩn Siêu nhìn cô gật đầu.
" Ồ, vậy Khúc Vệ Manh cùng phòng với em đấy, nhưng không biết em ấy lại lang thang ở đâu nữa rồi. Em giữ giúp em ấy tấm vé này nhé." Uyển Như từng bước đi xuống cuối dãy, ân cần đưa cho Cẩn Siêu mẫu giấy nhỏ.
Dĩnh Thiên hiếu kỳ quay xuống nhìn nam sinh ở cuối, phong thái hoàn toàn giống hệt với Khúc Vệ Manh. Nhưng mà tên này ít ra vẫn nể cô giáo một chút, không như khúc Vệ Manh, cô nói một lời là cãi một lời.
Lữ Nhi ngồi bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy bất an, cậu vô thức vò tờ giấy trong tay, đến khi phát hiện thì tờ giấy đã nhăn nhúm lại trông xấu xí vô cùng.
" Cậu ổn chứ, Tiểu Nhi?" Dĩnh Thiên quay mặt lên, đẩy gọng kính nhìn Lữ Nhi.
" Không sao đâu." Lữ Nhi cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó đứng dậy cùng lớp chào cô giáo.
Ai nấy đều cầm mẩu giấy rồi đeo cặp lên vai đi tìm phòng của mình. Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi cũng đeo cặp rồi hướng đến khu A.
Phòng 520 nằm ở lầu 2, Dĩnh Thiên ngó nghiêng một chút rồi toan đi đến thang máy thì bị Lữ Nhi ngăn lại, " Không được, học sinh lớp 10 không được dùng thang máy."
"....." Dĩnh Thiên hơi xấu hổ nhìn cậu rồi gật đầu lẳng lặng theo đằng sau.
Cũng may là chỉ ở lầu hai thôi, không thì chắc sẽ chết vì hết hơi. Dĩnh Thiên trán hơi ướt mồ hôi, đi đến trước cửa phòng, cậu vui mừng mở cửa đi vào.
Lữ Nhi theo sau cậu rồi đưa tay ra sau đóng cửa lại. Căn phòng đúng là rất rộng rãi như lời Lữ Nhi nói, còn đầy đủ tiện nghi nữa. Dĩnh Thiên thích thú để cặp trên ghế, tháo giày rồi nhanh chóng leo lên giường lăn lộn.
Hương thơm từ tấm drap giường tỏa ra nghe rất dễ chịu, thoang thoảng khiến Dĩnh Thiên vô cùng buồn ngủ.
" Đừng có ngủ đấy nhé, tí nữa chúng ta còn ăn trưa rồi học tiết buổi chiều." Lữ Nhi ngồi trên ghế, bình thản tháo giày đặt một bên.
Dĩnh Thiên nghe thế liền ngồi bật dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, " Ừm tớ nhớ rồi. Tí cùng đi ăn trưa ha."
Lữ Nhi mỉm cười nhìn cậu, lát sau gật gật đầu.
Ở phòng 521, Quách Cẩn Siêu vai đeo cặp, chân sải bước thản nhiên tiến vào trong. Hắn ném cặp sang một bên, sau đó ngả lưng xuống giường thở phì phò.
Leo lầu hai thật sự quá mất sức của hắn, nằm ngủ một lát chắc sẽ không sao. Vừa nhắm mắt lại tận hưởng được năm phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa rầm rầm.
Quách Cẩn Siêu nhíu mày bật dậy, đi ra mở cửa, " Này định phá phòng tôi à?"
Hắn vừa nói vừa ngước mắt nhìn nam sinh đứng trước mặt, nhận ra đây là Khúc Vệ Manh, sau đó không thèm nói lời nào, thản nhiên xoay người đi lại vào bên trong.
Khúc Vệ Manh cũng không thèm để ý, đi vào rồi đóng sập cửa lại.
" Quách Cẩn Siêu." Cẩn Siêu nằm trên giường, thấp giọng nói.
" Khúc Vệ Manh." Vệ Manh ngồi trên ghế, hờ hững đáp.
" Ờ, sau này hãy thân nhau một chút. " Quách Cẩn Siêu hai tay đặt dưới đầu, cái chân rung rung.
" Sao cũng được." Khúc Vệ Manh tiếp tục hờ hững. Thân hay không thì còn phải xem lại. Muốn thân với tôi cũng không phải dễ.
Quách Cẩn Siêu nghe hắn trả lời, môi khẽ nhếch lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook