Tiếng quạ kêu như thúc giục mọi người trở về nhà.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tô Mang đứng trước sọt rác ở góc phố, dùng tay vén miếng băng gạc trên đầu ra, từng tia đau đớn như kích thích thần kinh toàn thân, hắn cắn chặt răng trải miếng gạc ra lòng bàn tay, nhìn vết máu đỏ, trong lòng mắng tên Vương Bân Bân mấy lần.

Thật bực bội, tên ác ôn Vương Bân Bân không đánh vào mặt, mà lại cho hắn một viên gạch từ phía sau.

Đúng là đồ vô liêm sỉ!
Không muốn nhìn lần thứ hai, hắn liền ném băng gạc vào thùng rác, Tô Mang vò đầu bứt tóc vài cái, với hy vọng có thể che đậy được vết thương trên đầu, đeo lại cặp sách, cố gắng bình tĩnh đi về nhà.

Thù này không báo không phải quân tử!
Nếu nói có phục không, Tô Mang nhất định không phục, nghĩ đến ngày mai đến trường, Vương Bân Bân nhất định sẽ đem đám bạn làm phiền, hắn cũng không sợ! Vừa vặn hắn cũng đang muốn vận động gân cốt, cho vị thiếu gia kia mở mang tầm mắt một chút, thấy chút máu! Nghiến răng nghiến lợi, Tô Mang đã nghĩ ra 108 cách hành hạ Vương Bân Bân ở trong đầu, gần như muốn thái thành thịt giăm bông, bắc lên chảo, nấu lên.

Nhưng mà thực tế như đang trêu đùa với Tô Mang, Vương Bân Bân lúc nãy vẫn còn ở trong lòng, đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà hắn.

Hắn thấy Vương Bân Bân mang đồ đầy hai tay.

Khi nhìn thấy Tô Mang, Vương Bân Bân đầu tiên là vừa kinh hãi vừa vui mừng, vừa xúc động vừa ngạc nhiên.

Hắn chạy nhanh về phía anh, dừng lại, lại chạy thêm hai bước, rồi dừng lại, khi hai người cách nhau chưa đến mười mét, hắn không chịu đi tới, hắn háo hức nhìn anh, giống như một chú chó sữa lần đầu tiên nhìn thấy người, vừa mừng vừa sợ, vừa muốn đến gần nhưng lại không dám lại, bộ dáng quyến luyến không thôi này khiến Tô Mang lập tức bốc hỏa.

TM*, tại sao tên này còn chạy đến cửa nhà mình? Hắn còn bày ra dáng vẻ vô tội đó để làm gì?
(*Trong ngôn ngữ mạng hiện tại, TM là từ được viết tắt của "f*ck".)
Tô Mang không quan tâm đến cảm xúc cùng ngoại hình của Vương Bân Bân, chỉ quan tâm đến thù mới hận cũ.

Nó giống như một con chó sói trung thành nhất trong sân, hắn bày ra vẻ mặt hung ác, giơ nắm đấm, lao về phía Vương Bân Bân cách mình một sải chân.


Cho dù Vương Bân Bân có vui vẻ cỡ nào, cũng sẽ không bị loại ánh mắt này làm cho mất hứng.

Có một sự nhiệt huyết sôi sụp lên trong lòng Tô Mang, hắn lập tức vô thức giơ hai cánh tay lên trước mặt, anh ngay lập tức nhắm chặt mắt lại.

Túi đồ trong tay anh rơi lộp bộp xuống đất.

Vương Bân Bân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, để bảo vệ chính mình, hắn đột nhiên hét lên: "Dì, dì, cháu đến rồi.

Dì ơi, cứu cháu!"
Ngay khi giọng nói của Vương Bân Bân vừa dứt, tiếng đáp lại đầy lo lắng cùng tiếng bước chân dồn dập từ trong nhà Tô Mang truyền ra.

Tô Mang vội vàng rút nắm đấm lại, cho dù hận Vương Bân Bân trước mặt, nhưng hắn vẫn muốn minh oan trước mặt mẹ, hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, hết thảy mọi thứ đều đã nằm trong bản năng, hắn sợ mẹ sẽ lo lắng, không muốn bà lại đau lòng.
Khi hắn quay đầu lại, người mẹ gầy guộc của hắn đã mở cửa, hốt hoảng chạy ra, vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, xen lẫn với hụt hẫng, nhưng tốc độ của bà vẫn không dừng lại.

Lâu lắm rồi Tô Mang mới nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng như vậy từ mẹ mình, trong lòng hắn bồn chồn cả lên, đầu óc không hiểu trống rỗng, không biết nên giải thích như thế nào.

Mồ hôi lạnh thấm ra, không quan tâm là trên đầu mình bị thương, trong lòng kinh hoảng, không biết mình phải làm gì cho phải.

Hắn quay lại nhìn Vương Bân Bân, Vương Bân Bân vẫn đang sợ hãi, mắt nhắm nghiền lại, thậm chí không thèm nhìn hai mẹ con hắn bên này.

"Tô Mang, con đã về."
"Anh hai! Anh về rồi!"
Tiếng của mẹ và em gái lần lượt vang lên, họ đi về phía Tô Mang, hoan nghênh hắn về nhà, sau đó đều lướt qua hắn, đi về phía Vương Bân Bân.

Tô Mang trơ mắt nhìn mẹ mình vỗ vai Vương Bân Bân, muốn tiếp nhận đồ trong tay anh, em gái hắn rụt rè đứng trước mặt Vương Bân Bân, sợ hãi không dám nói, nhìn anh với đôi mắt long lanh.

Tô Mang cảm thấy hôm nay nhất định bị gạch đá chấn động, nếu không trước mắt mọi người ai cũng quen thuộc, nhưng bức tranh bọn họ kết hợp với nhau rất đỗi xa lạ.

Vương Bân Bân nghe thấy Tô Mang gọi mình thì sợ chết khiếp, kiếp trước này cũng làm cho hắn sợ dựng lên, nhưng cuối cùng không có nắm đấm nào rơi trên mặt hắn.

Mẹ Tô Mang dùng tay nhỏ vỗ vai anh, cố gắng cầm lấy đồ trong tay anh, làm sao anh dám đưa đồ nặng cho dì xách? Trong lúc giành giật, anh mới dám mở mắt ra.

Phản ứng đầu tiên của Vương Bân Bân là nhìn về phía Tô Mang, Tô Mang vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, Vương Bân Bân vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên có mẹ của Tô Mang ở đây, nên anh cũng cảm thấy bớt sợ hơn.

Khi mẹ của Tô Mang lịch sự chào đón Vương Bân Bân vào nhà, Vương Bân Bân đặt hai túi đồ lên bàn, mẹ Tô Mang trách anh mua nhiều quá, anh thờ ơ đem đồ đẩy qua, nói rằng không cần khách sáo.

Sau đó thấy bà không coi mình là người ngoài nữa, anh mới nói muốn chào chú một tiếng nên chạy vào phòng bố của Tô Mang, thấy mẹ không có ý phản đối gì, em gái của Tô Mang liền chạy vào theo.

Tô Mang xách cặp sách và giày đứng trước cửa nhà, nhìn người cho mình cục gạch, tự do ra vào nhà mình, như cá gặp nước, hắn bị gạt sang một bên như người ngoài.

Những cảnh tượng trước mặt khiến anh không thể kiềm chế được tâm trạng phức tạp, muốn đánh nhau với Vương Bân Bân.

Mẹ Tô Mang sắp xếp lại những thứ Vương Bân Bân mua về, hết lần này đến lần khác nói: "Sao cháu mua nhiều vậy? Đứa nhỏ này cứ tốn tiền mua quà làm chi." Hồi lâu mới thấy Tô Mang đang đứng ngay trước cửa, như một tượng người vô tri vô giác.

"Đứa nhỏ này!" Mẹ Tô Mang trên mặt mất hết vẻ vui mừng, than thở với hắn, "Con đứng ngốc ở cửa làm gì, sao không qua giúp mẹ, nhiều người như vậy đang chờ ăn cơm! "
Mẹ Tô Mang không cố ý hạ giọng, không chỉ anh mà những người khác cũng có thể nghe thấy.

Cho nên Tô Mang còn chưa kịp nói, đầu lưỡi còn chưa kịp thốt lên, tiếng Vương Bân Bân đã vang lên trong phòng, đúng như câu nói người còn chưa kịp thấy âm thanh đã tới trước.

"Dì, dì, cháu tới đây để cháu phụ dì." Vương Bân Bân hùng hổ đáp lại, sau đó có tiếng động va chạm ghế trong phòng, sau đó Vương Bân Bân sải bước đi ra ngoài, hắn đầu tiên là liếc nhìn Tô Mang, lương tâm cắn rứt, anh vội vàng quay đầu lại nói với mẹ Tô Mang: "Dì à, Tô Mang là một học sinh ngoan.

Hắn còn bận làm bài tập.

Mọi chuyện cứ giao cho cháu đi!"

Mẹ Tô Mang vội vàng cười nói: "Đúng rồi, các con vẫn là học sinh, các con nhanh đi làm bài tập đi.

Dì sẽ đi nấu ăn!"
Gì? Làm bài tập, hắn cuối cùng trọng sinh lại, chẳng qua là để làm lại bài tập cấp ba sao? Cảm thấy mình đang tự đào hố chôn mình, Vương Bân Bân định mở miệng từ chối, Tô Mang lần này kịp phản ứng, không cho những người này cơ hội biểu diễn, tiến lên một bước, khoác tay lên vai Vương Bân Bân.

Kéo mạnh người vào trong vòng tay mình, nói: "Mẹ, vậy mẹ nấu ăn đi, con sẽ dẫn bạn cùng lớp đi làm bài."
Nói xong, Tô Mang thực sự nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt mẹ mình.

Trong lòng anh ngập ngừng hai lần.

Từ khi cánh tay của Tô Mang đặt trên vai anh, liền nhận ra sát khí quen thuộc, sự sợ sệt kinh hãi dâng trong lòng Vương Bân Bân, anh giãy dụa, phản kháng, dùng ánh mắt đáng thương nhìn dì, móc ngón tay vào lan can cầu thang.

Tô Mang vẫn như trước bình tĩnh, nhìn hắn một loại ánh mắt như trước nhìn người chết, giống như muốn nhìn thấu hắn, trần trụi uy hiếp hắn.

Vương Bân Bân bật khóc, bất lực bị hắn kéo lên lầu...!
Dù đã nghĩ về điều đó rất lâu, rất lâu, một hai năm cũng có thể là mười năm, anh đã nghĩ về nó rất nhiều lần.

Lần này, nếu, nếu vẫn còn gặp lại Tô Mang sẽ như thế nào...!Nhưng hắn thật sự không ngờ rằng mình đã trở lại năm cấp 2.

Hai người vừa mới trở thành bạn cùng lớp cấp ba.

Họ vẫn còn trẻ, anh vẫn còn sống.

Hắn cũng còn sống.

Một thư sinh phóng túng, vẫn còn những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, không mồ, không tù tội, gia đình họ vẫn vậy và họ cũng có thể gặp nhau ở trường...!Thật không thể tin được, cuộc sống lại có thể như vậy.

Một lần nữa! Vương Bân Bân nhất thời tràn ngập cảm xúc, không khỏi đỏ mặt.

Vừa lúc Tô Mang kéo Vương Bân Bân vào phòng, còn cùng anh tính sổ, vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh ta, Tô Mang hoảng sợ vội rụt tay lại.


Hắn đóng sầm cửa lại, Tô Mang nhắm mắt lại, ép buộc mình ổn định tinh thần, sau đó quay sang chất vấn anh: "Vương Bân Bân! Mày đang muốn làm gì vậy! Sao mày lại đến nhà tao giả bộ bày ra dáng vẻ khách sáo? Gia đình tao yên vui, hạnh phúc và mãn nguyện, sao mày lại bày ra vẻ đáng thương, rùng mình, khóc lóc, mày định giở trò gì? "Nhẫn nhịn nửa ngày không được phát tác, cuối cùng hắn cũng có thể hỏi, hắn tức giận đến mức không cảm thấy những lời mình bật ra có chút mơ hồ, không cho Vương Bân Bân có cơ hội trả lời, hắn kéo cặp sách của mình xuống, nặng nề mà ngã xuống giường, bịch một tiếng, khí thế uy hiếp nói: "Mày không cần làm chuyện tào lao này.

Mặc kệ mục đích của mày là gì, hôm nay tao sẽ đánh mày trước.

Chúng ta đi đánh nhau đi! Tao không ý định muốn tình sổ với mày, nhưng mày muốn tính sổ với tao, còn đe dọa tao với gia đình tao, Vương Bân Bân, để tao nói cho mày biết, mày có tin không, hôm nay tao sẽ không để mày về được đến nhà!"
Tô Mang nghĩ đến màn trình diễn của Vương Bân Bân hôm nay chẳng qua là thù oán cá nhân, như mọi khi, anh muốn chế nhạo hoặc đe dọa hắn, nghĩ rằng hắn có thể vơ đũa cả nắm.

Không nói đến chuyện khác, hắn không thể để người này uy hiếp gia đình hắn, đây chính là mấu chốt! Nếu Vương Bân Bân thực sự muốn hại gia đình hắn, mặc kệ cái mạng này, hắn sẽ đấu với Vương Bân Bân đến cùng!
Nói thật, Tô Mang lúc này mới hối hận.

Tuy rằng hắn xem thường Vương Bân Bân không biết thống khổ trên đời, giống như tiểu thiếu gia, kiêu ngạo, tính tình đơn giản, điên cuồng phỉ báng hắn, nhưng hắn đã nhịn xuống.

Bây giờ xem anh chỉ là học sinh cấp ba địa phương, không không có khả năng mang nhà mang người mà chạy mất, lần này gây chuyện, cho dù vốn gia đình cũng không giàu có gì, phiền não tăng lên, đều là bởi vì hắn không nhịn được mới tạo thành tình thế như thế này.Bất kể hôm nay Vương Bân Bân có thừa nhận hay không, giờ phút này anh có mặt tại nhà của mình, cho thấy rõ ràng anh đã thực sự mang đến mối đe dọa lớn, ẩn chứa nguy hiểm cho gia đình mình.

Nghĩ đến đây, Tô Mang càng thêm nghiến răng nghiến lợi, hắn thật sự nghĩ Vương Bân Bân quá đáng, càng không có giới hạn.

Vương Bân Bân đâu biết giờ phút này anh thậm chí không còn trong tâm trí Tô Mang, trong lòng chua xót mấy chục triệu, nhưng không nói ra được.

Hắn hỏi anh muốn cái gì, anh muốn nói Tô Mang, tao muốn giết mày! Hay là Tô Mang, tao không giết mày, mà là vì mày mà chết.

Nói trọng sinh thật là tốt, nhưng lại xảy ra chuyện khi hắn và Tô Mang vừa đánh nhau xong, ai mà làm ra chuyện lớn như vậy? Nó chỉ đổ thêm dầu vào lửa! Dù sao anh cũng vì Tô Mang mà chết, Tô Mang cũng có thể chết vì chính mình, bây giờ còn có thể mở to mắt nhìn thấy Tô Mang, cho thấy mục đích trọng sinh của hắn là để cởi bỏ nút thắt giữa hai người.

Nhưng mà, nhìn Tô Mang khinh bỉ coi thường mình, Vương Bân Bân cảm thấy chính mình quá mệt, có lẽ cái nút thắt này rốt cuộc cũng không thể mở được!
Nghĩ đến đây, anh càng buồn hơn, cái miệng nhỏ của anh bĩu ra và suýt khóc.

Cái quái gì thế! Tô Mang dựa vào cánh cửa, nhìn bộ dạng khóc lóc của Vương Bân Bân, vừa kinh tởm vừa ngạc nhiên, thực sự là đáng sợ.

Sau vài lần tính toán trong đầu, anh vẫn không hiểu Vương Bân Bân có dự định gì trong đầu.

Trong căn phòng ngủ nhỏ im lặng đến ngột ngạt, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn cuối cùng, trời sắp tối khi tôi nhìn....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương