Đột nhiên, Tô Mỹ Lệ rất lâu không làm một bữa ăn đàng hoàng, bà cảm thấy xấu hổ khi đứng trước bạn cùng lớp của con trai mình.

Bà lúng túng xoa xoa tay, thu xếp cùng mọi người ngồi xuống ăn cơm, câu đầu tiên liền nói xin lỗi: "Cháu à, thật xin lỗi, ở nhà không có chuẩn bị món gì, cháu nếu thích ăn, lần sau đến dì liền làm cho cháu ăn.

Gà quay ngon lắm, sáng sớm mua gà về nấu một chút liền ăn được rồi.".

Tô Miêu Miêu không kìm kêu một tiếng, đã lâu không được ăn gà mẹ nấu, vừa nghe cô bé liền cảm thấy chảy nước miếng.

Tô Mang cũng rất nhớ hương vị đó, nhưng không dám kêu lên.

Thủ hạ siêng năng bưng từng bát một, thậm chí còn không nghĩ tới sẽ phục vụ cho ai, không thể nhìn nổi người nào đó da mặt dày, hắn cầm chén bưng đến trước mặt ai đó.

Không sợ khó tiêu! Tô Mang trong lòng mắng, nhưng không dám nổi cơn tam bành ở trên bàn ăn, đành phải dọn canh cho Vương Bân Bân.

Nghĩ rằng bát canh này do chính mình từ trong bếp bưng ra, lại có người bưng tới trước mặt mình, bát canh này lại càng tuyệt hơn.

Sau khi ăn những bữa cơm tù trong nhiều năm, món canh này gần như đã làm tâm hồn cậu sống lại, để trái tim vốn đã héo úa của cậu thấm vào, cảm nhận được sức sống và sự tự do.

Chưa kể, chén súp này thật sự rất ngon, hấp dẫn ánh mắt mọi người trên bàn ăn, một số người cảm thấy nhẹ nhõm, một số còn lại cảm thấy rằng cậu đang diễn.


Vương Bân Bân, không cần biết người khác nghĩ gì, mùi vị trong miệng cậu thật ngon.

Đặt bát xuống, cậu tròn mắt nhìn, không coi mình là người ngoài mà đứng dậy đi vào bếp.

Không đợi Tô Mỹ Lệ kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu đã múc bát lớn, bước ra khỏi bếp.

Cậu tự nhiên đưa một cái bát cho Tô Mang, Tô Mang vô thức cầm lấy, nhưng không nhúc nhích.

"Để lại một bát cho chú." Cậu ra lệnh cho Tô Mang, trên tay cũng không nhàn rỗi gì, bỏ mấy món vào bát lớn.
Khi Tô Miêu Miêu nghe nói rằng cậu đang dọn đồ ăn cho bố mình, cô bé nhanh chóng làm theo lời nói của Vương Bân Bân, bỏ mớ rau trước mặt cậu vào cái bát to mà cậu đang cầm.

Trong bát có một chân gà và một chân vịt, phần còn lại là thịt và trứng.

Cô bé vừa thấy buồn cười và ấm lòng, cô hái hai bông súp lơ, đặt xuống đĩa.

Có phải con trai chỉ ăn thịt không? Lâu rồi cô không thấy bố ăn thịt.

Tô Mang không tranh luận với cậu rằng bố anh không ăn nhiều mà chỉ lẳng lặng rót một bát canh rồi đặt sang một bên.

Vương Bân Bân đặt bát rau bên cạnh bát canh của mình, sau đó ngồi xuống, bỏ chân gà còn lại vào bát của em gái, chân vịt vào bát của dì, cả hai đều chống cự, nhìn thấy quyết tâm của cậu, liền nhanh chóng dùng bữa.

Từ lúc Vương Bân Bân dọn đồ ăn cho Tô Bình, mắt Tô Mỹ Lệ bắt đầu có chút chua xót, bà nhìn thấy chân vịt trong bát, nếu không phải nhờ bạn học của con trai mua ít thịt thì bà sẽ không có gì để chiêu đãi.

Trong lòng khó chịu, bà cảm thấy đứa nhỏ này là một đứa trẻ ngoan, không khỏi đỏ mắt giải thích, "Bé ngoan, không phải dì không để lại thức ăn cho chú cháu.

Chú cháu...!chú thích ăn cháo rau của dì, còn lại đều không chịu ăn.

"
Nếu vẻ mặt của dì không quá buồn, giọng nói của dì không quá nghẹn ngào, Vương Bân Bân sẽ tin vào điều đó.

Nói cách khác, cậu cũng đã từng trải qua đủ loại người trong cuộc sống, nắm lấy chén cơm trong tay, nghĩ đến cuộc gặp gỡ với cha Tô Mang hôm nay, nghĩ đi nghĩ lại vài lần, trong lòng có chút suy nghĩ.


Nhưng cậu tự hỏi liệu mình có quản nhiều quá không? Bàn ăn yên lặng trong một giây, hai giây...!
Cùng lắm thì thử một lần thử xem sao, dù sao khi cậu trở về cũng để làm một vài việc có ý nghĩa!
Tô Mang trong lòng bất an, luôn cảm thấy Vương Bân Bân sẽ không dừng ở đây.

Quả nhiên, khi nhìn thấy Vương Bân Bân đứng dậy, cầm lấy chén đũa đi về phía phòng của cha mình, so với sự ngạc nhiên của hai người còn lại trong nhà, anh đã thở dài một tiếng.

Không gây rắc rối không phải là cậu.
Vương Bân Bân nhẹ giọng nói: "Vậy cháu sẽ thử xem, chú có cho cháu chút mặt mũi không."
Những lời này thực sự khiến Tô Mỹ Lệ có chút bối rối.

Bà muốn ngăn cản cậu nhưng không biết phải nói sao, nghĩ đến đôi chân gầy guộc của chồng, bà không có tâm tư ăn bữa cơm này.

Tô Miêu Miêu thực sự không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cô bé nhạy cảm như vậy, thấy anh trai và mẹ buông đũa xuống, liền đặt đũa theo, im lặng chờ đợi chuyện gì xảy ra.

Tích tắc tích tắc, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tô Mang chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậy, ngày này, đêm nay, bữa cơm này, trôi qua dài đằng đẵng như hàng thế kỷ, anh gần như có thể nghe thấy nhịp tim chính mình...!
Không biết đã qua bao lâu, không có ai chú ý tới thời gian, có lẽ là mười phút, hoặc có thể là lâu hơn, Vương Bân Bân mở cửa báo cáo với mọi người với vẻ mặt kỳ quái: "Chú nói, cháu quên dọn cơm cho chú...!"
Phòng khách yên lặng trong vài cái chớp mắt, Tô Mỹ Lệ ậm ự một tiếng, không ai để ý, bà liền lao vọt vào phòng.

Vương Bân Bân vỗ vỗ lồng ngực, may mà cậu tránh nhanh, Tô Mang đột ngột đứng lên đập bàn ghế, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng muốn xông vào phòng ngay lập tức, nhưng lại vội vàng dừng lại, nhanh chóng bình tĩnh lại, thay đổi sắc mặt, lẳng lặng bưng bát cơm nhỏ từ trong bếp xuống, sau đó chậm rãi đi về phòng, tựa như Vương Bân Bân không hề tồn tại trong mắt anh.
Ra vẻ bình ổn, cuối cùng cũng sụp đổ.

Ngay sau đó trong phòng truyền ra mấy tiếng la khóc, Vương Bân Bân khép hờ cửa phòng, trở lại bàn ăn.

Tô Miêu Miêu vẻ mặt thất thần, nắm chặt góc quần áo không biết phải làm sao, tuy rằng mẫn cảm không có suy nghĩ nhiều như vậy, trong chốc lát không hiểu ở nhà xảy ra chuyện gì.


Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô bé, lại nhớ đến cô gái điên cuồng muốn tự cắt cổ mình trước kia, Vương Bân Bân cũng cảm thấy ngày hôm nay quá thần kỳ.

Đẩy Tô Miêu Miêu lại ghế, nhét đôi đũa vào tay cô bé, cậu trêu chọc: "Không liên quan gì đến em cả.

Trẻ con phải lo ăn uống để mình mau lớn".

Trẻ con gì chứ, cô bé cũng không còn nhỏ, năm sau sẽ là học sinh trung học cơ sở.

Một cô em gái hiểu chuyện lại chu đáo, cô không thích ai nói cô là trẻ con.

Đặc biệt Vương Bân Bân hôm nay là khách đến nhà, tặng rất nhiều quà, cô bé không nói được gì nên nhăn mặt thêm một cái để tỏ thái độ không hài lòng.

Vương Bân Bân nhìn dễ thương, cầm lấy cái kẹp tóc hình con bướm trên đầu khiến người ta càng tức giận hơn, sau đó liền vui vẻ đi ăn.

Đói, thực sự đói, đói vô số năm, có lẽ không nhất định là đầu thai của một con ma bị bỏ đói.

Ước chừng nhà này không có ý định ăn đêm, liền để cho cậu, hảo hảo ăn nhiều hơn để tránh lãng phí, ai biết ăn một cơm bữa thật là vất vả!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương