Bản Hòa Tấu Hôn Nhân
-
Chương 62
Chiếc nhẫn kim cương cực lớn trước mặt khiến Đinh Mông ngây người.
”Đây là...” Cầm chiếc nhẫn trong tay ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thần trước mặt.
Kiều Dĩ Thần nói: “Tất nhiên là nhẫn cưới rồi, lúc trước kết hôn không có chuẩn bị nhẫn, bây giờ anh bù vào.” Nói đến đây chợt dừng lại, cong môi nhìn Đinh Mông: “Kể cả chuyến tuần trăng mật của chúng ta.”
Mắt Đinh Mông khẽ giật, sau đó cười một tiếng: “Không phải chúng ta đã qua tuần trăng mật rồi sao?”
”Ai nói, chúng ta vẫn luôn trong tuần trăng mật.” Anh lấy đi chiếc nhẫn trong tay Đinh Mông, nhìn cô cười nói: “Đưa tay ra, anh giúp em đeo vào.”
Đinh Mông cong môi cười, đưa tay trái ra.
Kiều Dĩ Thần nâng tay cô lên, thưởng thức một hồi, khen: “Tay của bà xã thật đẹp, ngón tay như gọt hành tây (chỉ ngón tay nhỏ, trắng như rễ hành tây).”
Đinh Mông cười nói: “Sao lúc trước bảo anh học thuộc lòng anh không nói trôi chảy lưu loát như vậy?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Học thuộc lòng thì cứng nhắc lắm, bây giờ anh chân thành bày tỏ đương nhiên lưu loát hơn rồi.”
Đinh Mông cười, nâng tay trái lên nhìn, kim cương lấp lánh dưới ánh đèn. Cô khẽ nhăn mày: “Nhẫn đẹp lắm, nhưng đeo nó ra ngoài có phải quá khoe khoang không?”
Kiều Dĩ Thần nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nào anh lại mua cho em một chiếc nữa.”
”Không cần, ai đời có hai chiếc nhẫn cưới chứ.” Đinh Mông cầm miếng bánh kem đã cắt sẵn lên, đưa cho Kiều Dĩ Thần: “Ăn bánh kem nào.”
Kiều Dĩ Thần nhận lấy bánh kem, dùng ngón tay quệt kem trên đó rồi đưa đến miệng Đinh Mông: “Bà xã, anh đút cho em.”
Đinh Mông: “...”
Cô đẩy tay Kiều Dĩ Thần ra, cúi đầu yên lặng ăn bánh kem.
Kiều Dĩ Thần cười khẽ đưa ngón tay vào miệng, mùi vị kem sữa ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa trong miệng.
Qua sinh nhật Đinh Mông, tháng Năm cũng nhanh chóng kết thúc.
Gần đây Kiều Dĩ Thần trừ bận hoàn thành Album, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ, in thiệp cưới, sắp xếp chỗ ngồi, mọi thứ đều muốn tự mình làm.
Đinh Mông cũng không rảnh rỗi, cùng anh xử lý chuyện hôn lễ, còn sẵn tiện nhận mấy tiết mục để tuyên truyền cho Album sắp ra mắt.
Ngày hai mươi tháng sau, Đinh Mông phát hành Album.
Cùng lúc đó, hôn lễ của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần đang diễn ra trước mặt cha sứ và bạn bè thân thích.
Đinh Mông mời Tưởng Nam Tình làm phù dâu cho mình, tấm ảnh cưới cực lớn trên lễ đường khiến phù dâu muốn mù mắt.
Tuy rằng lúc trước đã từng nhìn thấy bọn họ “mặn nồng” trên Weibo, nhưng thực nghiệm lại có sức mạnh không tưởng.
Đinh Mông khoác tay ba mình, từ ngoài bước vào lễ đường đi từng bước về phía Kiều Dĩ Thần trong tiếng nhạc cưới.
Tuyên thệ, trao nhẫn, hôn nhau, tuy rằng trình tự đã được sắp đặt nhưng trên người lại dạt dào cảm giác hạnh phúc, mọi người ở đây đều cảm nhận được.
Khai tiệc, Kiều Dĩ Thần kéo Đinh Mông sang một bên hỏi cô: “Em có biết lượng tiêu thụ của Album bây giờ thế nào không?”
”Thế nào?” Đinh Mông khẩn trương hẳn lên, giống thời đi học đợi phiếu điểm.
Kiều Dĩ Thần nói: “ Mặc dù mới phát hành trong vài giờ, nhưng lượng tiêu thụ đã đạt một trăm ngàn và vẫn đang tiếp tục tăng lên.”
”Thật sao?” Tuy rằng mấy số này so với lượng tiêu thụ mà Kiều Dĩ Thần đã ước tính còn kém xa, nhưng đã đủ khiến Đinh Mông vui vẻ: “Lúc trước em cứ lo là sẽ không ai mua.”
”Sao không ai mua được, anh rất có lòng tin với Album này và em.”
Kiều Dĩ Thần vừa nói xong, lập tức có một người bạn đi đến nói: “Hai người trốn ở đây làm gì? Đừng tưởng trốn là có thể khỏi uống rượu.”
Nghe xong lời mời rượu ấy thì mặt Đinh Mông như trái khổ qua, nhưng chuyện này cô trốn không được. Kiều Dĩ Thần tìm hai chén rượu nhỏ, lấy một bình rượu độ thấp, cùng Đinh Mông mời rượu.
Bởi vì Đinh Mông dựa vào giọng để kiếm cơm, nên Tưởng Nam Tình thân là phù dâu phải giúp cô cản không ít rượu, Kiều Dĩ Thần ở bên cạnh nhìn cô ấy có chút lo lắng: “Cô ấy uống nhiều vậy có sao không?”
Đinh Mông nói: “Tửu lượng của Nam Tình cũng tốt, nhưng uống như vậy không phải cách hay, chúng ta nhanh mời rượu cho xong đi.”
Kết hôn là một việc rất tốn thể lực, hai người hoạt động cả một ngày, cơm cũng chỉ kịp ăn vài miếng. Khách mời đều trong giới giải trí nên hành trình rất bận rộn, chỉ ở lại đến lúc dùng bữa mà không có hoạt động náo động phòng gì cả.
Nhưng lúc Kiều Dĩ Thần và Đinh Mông về đến nhà đã gần mười một giờ đêm. Đinh Mông ngồi trên sa lon nói yếu ớt: “Về sau em không muốn kết hôn nữa.”
Kiều Dĩ Thần cởi tây trang ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Yên tâm đi, em không còn cơ hội này đâu.”
Đinh Mông chỉ chép miệng không nói gì, lát sau tinh thần tỉnh táo lại nói: “Lượng tiêu thụ Album hiện tại sao rồi?”
Kiều Dĩ Thần tỏ vẻ uất ức nói: “Hôm nay là ngày vui của chúng ta, vậy mà em chỉ quan tâm đến lượng tiêu thụ Album.”
Vậy sao lúc trước lại ấn định ngày phát hành Album đúng hôm nay chứ. Đinh Mông yên lặng oán thầm.
Kiều Dĩ Thần bước đến cạnh cô ngồi xuống, đem tin mà Giang Mạn gửi đến cho cô xem.
Đinh Mông hít sâu một hơi, nhìn vào màn hình điện thoại.
Mắt cô giật mạnh, dù đọc lại tin nhắn nhiều lần, cô vẫn không thể tin: “Đã hơn 1 triệu lượt sao?”
Kiều Dĩ Thần cười: “Bây giờ trong giới âm nhạc, ca sĩ đạt được cấp bậc thế này chỉ có Mạc Trăn và Cố Tín ngay từ ngày đầu phát hành đã có hơn triệu lượt”
Đinh Mông mím chặt môi, cô biết hiện nay album không thể tiêu thụ như trước được. Đối với một người mới như cô có được thành tích như vậy đã là một kỳ tích rồi.
Cô kích động nắm tay Kiều Dĩ Thần: “Chó con, chúng ta đã tạo nên kỳ tích!” Khi cô nói lời ấy trong mắt lóe lên ánh sáng, so với sao trên trời đêm càng sáng hơn.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, chậm rãi nói: “Đây không phải là kỳ tích, mà là giá của tất cả nỗ lực mà em đã bỏ ra bấy lâu, cảm ơn em, đã cho anh Album tuyệt vời nhất.”
Khóe miệng Đinh Mông dần thu lại, sau đó cười nhẹ: “Em mới là người phải nói cảm ơn...”
Kiều Dĩ Thần nói: “Chúng ta có thể không cần nói đến chuyện Album nữa không?”
Đinh Mông hỏi: “Vậy anh muốn nói chuyện gì?”
Kiều Dĩ Thần trừng mắt: “Ví dụ như, động phòng.”
Đinh Mông: “...”
Ngày hôm sau, tin tức về Album của Đinh Mông cứ ùn ùn kéo đến.
”Album mới ra của Đinh Mông đột phá trăm vạn lượng tiêu thụ trong ngày đầu tiên, gần như đuổi kịp và sắp vượt qua Tư Mã Tiêu Tiêu trở thành một thế hệ âm nhạc mới?”
”Album của Đinh Mông đạt mức tiêu thụ một trăm vạn đĩa, được giới truyền thông ngợi ca như linh hồn trong giới ca hát.”
”Album Kiều Dĩ Thần tự mình chế tác cho bà xã đạt lượng tiêu thụ lớn, nhận được khen ngợi từ ngoại giới.”
”CD của Đinh Mông lượng tiêu thụ duy trì ở mức cao, Uông Tư Miểu – người có thâm niên trong giới âm nhạc khen ngợi mỗi ca khúc đều là tinh phẩm.” (ý là mỗi ca khúc đều vô cùng tuyệt vời, được chế tác hoàn hảo)
Truyền thông đưa tin liên tục, bạn bè mạng cũng đánh giá đủ loại.
”Mông chủ cố gắng lên! Chúc lượng tiêu thụ Album sẽ đạt hơn mười triệu!”
”Ha ha ha thật buồn cười, fan Đinh Mông còn nói đạt hơn mười triệu, bây giờ con số là một triệu, không biết trên thực tế có được mười vạn không đây”
”Quan hệ xã hội của Quang Thần rộng thật đấy, tâng bốc ca sĩ nhà mình như vậy không thấy xấu hổ sao? [mỉm cười]”
”Thứ khác thì em không biết, nhưng trường em mọi người mua rất nhiều, không nên xem thường số lượng Chanh Nhỏ nha.
”Đây là...” Cầm chiếc nhẫn trong tay ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thần trước mặt.
Kiều Dĩ Thần nói: “Tất nhiên là nhẫn cưới rồi, lúc trước kết hôn không có chuẩn bị nhẫn, bây giờ anh bù vào.” Nói đến đây chợt dừng lại, cong môi nhìn Đinh Mông: “Kể cả chuyến tuần trăng mật của chúng ta.”
Mắt Đinh Mông khẽ giật, sau đó cười một tiếng: “Không phải chúng ta đã qua tuần trăng mật rồi sao?”
”Ai nói, chúng ta vẫn luôn trong tuần trăng mật.” Anh lấy đi chiếc nhẫn trong tay Đinh Mông, nhìn cô cười nói: “Đưa tay ra, anh giúp em đeo vào.”
Đinh Mông cong môi cười, đưa tay trái ra.
Kiều Dĩ Thần nâng tay cô lên, thưởng thức một hồi, khen: “Tay của bà xã thật đẹp, ngón tay như gọt hành tây (chỉ ngón tay nhỏ, trắng như rễ hành tây).”
Đinh Mông cười nói: “Sao lúc trước bảo anh học thuộc lòng anh không nói trôi chảy lưu loát như vậy?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Học thuộc lòng thì cứng nhắc lắm, bây giờ anh chân thành bày tỏ đương nhiên lưu loát hơn rồi.”
Đinh Mông cười, nâng tay trái lên nhìn, kim cương lấp lánh dưới ánh đèn. Cô khẽ nhăn mày: “Nhẫn đẹp lắm, nhưng đeo nó ra ngoài có phải quá khoe khoang không?”
Kiều Dĩ Thần nghĩ một lát rồi nói: “Hôm nào anh lại mua cho em một chiếc nữa.”
”Không cần, ai đời có hai chiếc nhẫn cưới chứ.” Đinh Mông cầm miếng bánh kem đã cắt sẵn lên, đưa cho Kiều Dĩ Thần: “Ăn bánh kem nào.”
Kiều Dĩ Thần nhận lấy bánh kem, dùng ngón tay quệt kem trên đó rồi đưa đến miệng Đinh Mông: “Bà xã, anh đút cho em.”
Đinh Mông: “...”
Cô đẩy tay Kiều Dĩ Thần ra, cúi đầu yên lặng ăn bánh kem.
Kiều Dĩ Thần cười khẽ đưa ngón tay vào miệng, mùi vị kem sữa ngọt ngào ngay lập tức lan tỏa trong miệng.
Qua sinh nhật Đinh Mông, tháng Năm cũng nhanh chóng kết thúc.
Gần đây Kiều Dĩ Thần trừ bận hoàn thành Album, còn phải chuẩn bị cho hôn lễ, in thiệp cưới, sắp xếp chỗ ngồi, mọi thứ đều muốn tự mình làm.
Đinh Mông cũng không rảnh rỗi, cùng anh xử lý chuyện hôn lễ, còn sẵn tiện nhận mấy tiết mục để tuyên truyền cho Album sắp ra mắt.
Ngày hai mươi tháng sau, Đinh Mông phát hành Album.
Cùng lúc đó, hôn lễ của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần đang diễn ra trước mặt cha sứ và bạn bè thân thích.
Đinh Mông mời Tưởng Nam Tình làm phù dâu cho mình, tấm ảnh cưới cực lớn trên lễ đường khiến phù dâu muốn mù mắt.
Tuy rằng lúc trước đã từng nhìn thấy bọn họ “mặn nồng” trên Weibo, nhưng thực nghiệm lại có sức mạnh không tưởng.
Đinh Mông khoác tay ba mình, từ ngoài bước vào lễ đường đi từng bước về phía Kiều Dĩ Thần trong tiếng nhạc cưới.
Tuyên thệ, trao nhẫn, hôn nhau, tuy rằng trình tự đã được sắp đặt nhưng trên người lại dạt dào cảm giác hạnh phúc, mọi người ở đây đều cảm nhận được.
Khai tiệc, Kiều Dĩ Thần kéo Đinh Mông sang một bên hỏi cô: “Em có biết lượng tiêu thụ của Album bây giờ thế nào không?”
”Thế nào?” Đinh Mông khẩn trương hẳn lên, giống thời đi học đợi phiếu điểm.
Kiều Dĩ Thần nói: “ Mặc dù mới phát hành trong vài giờ, nhưng lượng tiêu thụ đã đạt một trăm ngàn và vẫn đang tiếp tục tăng lên.”
”Thật sao?” Tuy rằng mấy số này so với lượng tiêu thụ mà Kiều Dĩ Thần đã ước tính còn kém xa, nhưng đã đủ khiến Đinh Mông vui vẻ: “Lúc trước em cứ lo là sẽ không ai mua.”
”Sao không ai mua được, anh rất có lòng tin với Album này và em.”
Kiều Dĩ Thần vừa nói xong, lập tức có một người bạn đi đến nói: “Hai người trốn ở đây làm gì? Đừng tưởng trốn là có thể khỏi uống rượu.”
Nghe xong lời mời rượu ấy thì mặt Đinh Mông như trái khổ qua, nhưng chuyện này cô trốn không được. Kiều Dĩ Thần tìm hai chén rượu nhỏ, lấy một bình rượu độ thấp, cùng Đinh Mông mời rượu.
Bởi vì Đinh Mông dựa vào giọng để kiếm cơm, nên Tưởng Nam Tình thân là phù dâu phải giúp cô cản không ít rượu, Kiều Dĩ Thần ở bên cạnh nhìn cô ấy có chút lo lắng: “Cô ấy uống nhiều vậy có sao không?”
Đinh Mông nói: “Tửu lượng của Nam Tình cũng tốt, nhưng uống như vậy không phải cách hay, chúng ta nhanh mời rượu cho xong đi.”
Kết hôn là một việc rất tốn thể lực, hai người hoạt động cả một ngày, cơm cũng chỉ kịp ăn vài miếng. Khách mời đều trong giới giải trí nên hành trình rất bận rộn, chỉ ở lại đến lúc dùng bữa mà không có hoạt động náo động phòng gì cả.
Nhưng lúc Kiều Dĩ Thần và Đinh Mông về đến nhà đã gần mười một giờ đêm. Đinh Mông ngồi trên sa lon nói yếu ớt: “Về sau em không muốn kết hôn nữa.”
Kiều Dĩ Thần cởi tây trang ra, nghiêng đầu nhìn cô: “Yên tâm đi, em không còn cơ hội này đâu.”
Đinh Mông chỉ chép miệng không nói gì, lát sau tinh thần tỉnh táo lại nói: “Lượng tiêu thụ Album hiện tại sao rồi?”
Kiều Dĩ Thần tỏ vẻ uất ức nói: “Hôm nay là ngày vui của chúng ta, vậy mà em chỉ quan tâm đến lượng tiêu thụ Album.”
Vậy sao lúc trước lại ấn định ngày phát hành Album đúng hôm nay chứ. Đinh Mông yên lặng oán thầm.
Kiều Dĩ Thần bước đến cạnh cô ngồi xuống, đem tin mà Giang Mạn gửi đến cho cô xem.
Đinh Mông hít sâu một hơi, nhìn vào màn hình điện thoại.
Mắt cô giật mạnh, dù đọc lại tin nhắn nhiều lần, cô vẫn không thể tin: “Đã hơn 1 triệu lượt sao?”
Kiều Dĩ Thần cười: “Bây giờ trong giới âm nhạc, ca sĩ đạt được cấp bậc thế này chỉ có Mạc Trăn và Cố Tín ngay từ ngày đầu phát hành đã có hơn triệu lượt”
Đinh Mông mím chặt môi, cô biết hiện nay album không thể tiêu thụ như trước được. Đối với một người mới như cô có được thành tích như vậy đã là một kỳ tích rồi.
Cô kích động nắm tay Kiều Dĩ Thần: “Chó con, chúng ta đã tạo nên kỳ tích!” Khi cô nói lời ấy trong mắt lóe lên ánh sáng, so với sao trên trời đêm càng sáng hơn.
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, chậm rãi nói: “Đây không phải là kỳ tích, mà là giá của tất cả nỗ lực mà em đã bỏ ra bấy lâu, cảm ơn em, đã cho anh Album tuyệt vời nhất.”
Khóe miệng Đinh Mông dần thu lại, sau đó cười nhẹ: “Em mới là người phải nói cảm ơn...”
Kiều Dĩ Thần nói: “Chúng ta có thể không cần nói đến chuyện Album nữa không?”
Đinh Mông hỏi: “Vậy anh muốn nói chuyện gì?”
Kiều Dĩ Thần trừng mắt: “Ví dụ như, động phòng.”
Đinh Mông: “...”
Ngày hôm sau, tin tức về Album của Đinh Mông cứ ùn ùn kéo đến.
”Album mới ra của Đinh Mông đột phá trăm vạn lượng tiêu thụ trong ngày đầu tiên, gần như đuổi kịp và sắp vượt qua Tư Mã Tiêu Tiêu trở thành một thế hệ âm nhạc mới?”
”Album của Đinh Mông đạt mức tiêu thụ một trăm vạn đĩa, được giới truyền thông ngợi ca như linh hồn trong giới ca hát.”
”Album Kiều Dĩ Thần tự mình chế tác cho bà xã đạt lượng tiêu thụ lớn, nhận được khen ngợi từ ngoại giới.”
”CD của Đinh Mông lượng tiêu thụ duy trì ở mức cao, Uông Tư Miểu – người có thâm niên trong giới âm nhạc khen ngợi mỗi ca khúc đều là tinh phẩm.” (ý là mỗi ca khúc đều vô cùng tuyệt vời, được chế tác hoàn hảo)
Truyền thông đưa tin liên tục, bạn bè mạng cũng đánh giá đủ loại.
”Mông chủ cố gắng lên! Chúc lượng tiêu thụ Album sẽ đạt hơn mười triệu!”
”Ha ha ha thật buồn cười, fan Đinh Mông còn nói đạt hơn mười triệu, bây giờ con số là một triệu, không biết trên thực tế có được mười vạn không đây”
”Quan hệ xã hội của Quang Thần rộng thật đấy, tâng bốc ca sĩ nhà mình như vậy không thấy xấu hổ sao? [mỉm cười]”
”Thứ khác thì em không biết, nhưng trường em mọi người mua rất nhiều, không nên xem thường số lượng Chanh Nhỏ nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook