Bán Hoa Quả Cùng Mua Hoa Quả
-
Chương 6: Dưa lê
Lí Quốc Xuân hiếm có dịp tay không trở về, nhưng trong lòng lại thêm một phần trống rỗng.
Nghĩ lại lúc Tiểu Quách nói chuyện, không chỉ có tức giận, mà còn có chút đáng thương cùng tuyệt vọng, lại khiến Lí Quốc Xuân than thở thêm vài tiếng.
“Ông chủ, lợi nhuận công ty không tốt sao?” Lại là quản lí bộ phận thị trường. Gã cho rằng ông chủ này mọi chuyện đều tự mình ra mặt, nhất định là vừa mới tới mấy cửa hàng bán lẻ thị sát nghiệp vụ, sau đó phát hiện vấn đề.
“Không phải.” Lí Quốc Xuân tùy tiện đáp lại gã cho có lệ.
“Là đối thủ cạnh tranh mạnh hơn sao?”
“Không phải.” Lí Quốc Xuân tiếp tục tự kiểm điểm.
“Là nhân viên làm sai sao?”
“…”
“Là khách hàng khiếu nại?”
“Không phải.”
Một người không muốn trả lời, một người lại muốn suy cho đến cùng. Thế là hai người đáp qua đáp lại hơn mười phút, chân mày Lí Quốc Xuân cuối cùng cũng giãn ra, nhưng quản lí vẫn đang khó hiểu.
“Tôi bỏ cuộc.” Cuối cùng quản lí đầu hàng trước, hỏi, “Rốt cuộc có vấn đề gì?”
Lí Quốc Xuân cười cười, “Tại sao lại bỏ cuộc nhanh như thế được, đó cũng không phải tính cách của tôi.”
Nếu gặp một chút trở ngại đã lùi bước, mình làm sao có thành công hôm nay. Sắp xếp lại ý định trong đầu mình xong, hắn cảm thấy Tiểu Quách cũng không phải không có thiện cảm với hắn, nhất là túi tiền của hắn.
“…” Thế là hắn mở ví ra nhìn, mới phát hiện ra bên trong chỉ còn lại hơn trăm đồng, “Lão Từ, trên người cậu có tiền không?”
Ông chủ cuối cùng cũng có phản ứng với mình, quản lí Từ bị gọi tên lập tức mở ví ra, sau đó báo cáo, “Còn hơn năm trăm đồng.”
Lí Quốc Xuân vô tình (hay là cố tình) lập tức cướp lấy, lấy hết toàn bộ năm trăm đồng tiền mặt, “Chờ trả lại cậu sau.”
Lão Từ nhìn ông chủ cướp lấy tiền của mình, sau đó bước đi như sao băng lần thứ hai rời khỏi văn phòng, mới nhớ có mấy dự án còn chưa xem qua.
“Ông chủ!”
“Ông chủ!”
“Chuyện gì?” Lí Quốc Xuân có chút bất mãn với vật cản nho nhỏ này.
“Anh đi đâu đấy? Kế hoạch trung tâm thương mại thành phố T còn vài điểm cần xem lại…” Lão Từ nhìn sắc mặt ông chủ, càng nói càng thấy đen như mực, vội vàng đổi sang một nụ cười chuyên nghiệp, nịnh nọt hỏi, “Ông chủ, anh đi đâu đấy?”
Lí Quốc Xuân cũng bày ra gương mặt bộ mặt ông đây đi đâu có liên quan gì đến cậu đâu, “Tôi muốn đi thu mua.”
Lão Từ ngay lập tức lau mồ hôi, mấy ngày nay gã cũng chưa từng nghe qua kế hoạch thu mua gì đó, mình bỏ qua dự án thu mua lúc nào?
Trong lúc lão Từ còn đang tự mình suy nghĩ, Lí Quốc Xuân đã biến mất lần thứ hai.
“Tôi đến mua một giỏ hoa quả!” Lí Quốc Xuân đưa ra sáu tờ tiền màu đỏ.
Nhưng Tiểu Quách không đi ra, chỉ có một nhân viên từ phía xa chạy tới tiếp đón hắn.
“Tiểu Quách đâu?” Người tới không phải Tiểu Quách, Lí Quốc Xuân không vui vẻ tí nào.
“Ông chủ đang bận ở trong kho, anh muốn mua giỏ hoa quả như thế nào, tôi giúp anh chọn.”
“Một giỏ thật lớn, để tặng người ta!” Lí Quốc Xuân tùy tiện nói ra một vài yêu cầu.
Giỏ hoa quả không phải đều là mua để tặng người khác sao? Cũng không có ai chủ động nói cần một cái giỏ nhỏ một chút… Nhân viên cửa hàng đối với yêu cầu của Lí Quốc Xuân tìm không ra manh mối nào.
“Có cần táo không?” Nhân viên thử hỏi.
“Cần! Hai quả đi!” Lí Quốc Xuân tùy tiện trả lời, sau đó liền thử đi vào kho hàng bên kia.
“Quýt có cần không?” Nhân viên đi theo hắn.
“Cần! Một đôi đi!” Bóng người trong kho hàng kia là cậu ấy sao?
“Dứa thì sao?” Nhân viên thấy hắn hình như đang chăm chú nhìn dứa trong kho, lại hỏi tiếp.
“Cũng cần! Một đôi!” Cậu ấy đang mang cái gì? Hình như rất nặng?
“… Dứa cũng muốn hai quả… Khó hiểu.” Nhân viên cửa hàng tự nói lẩm bẩm, tiếng nói lại mang khiêu khích, “Dưa lê cũng cần hai quả sao?”
“Cần!” Cậu ấy trèo cao như vậy để làm gì?
Nhân viên cửa hàng bị câu trả lời của Lí Quốc Xuân làm hoảng sợ, tổ hợp dưa lê, dứa, quýt, táo… “Ổi hai quả được không?”
“Được!” Tại sao không có người nào giúp cậu ấy?
Nhân viên cửa hàng từ trong thùng lấy hoa quả ra, giá nhìn cũng không tồi, nhưng… Để vào kiểu gì bây giờ? Cái này khó chết nha.
“Ai ya!” Lí Quốc Xuân đột nhiên hô lên sợ hãi.
“Gì vậy?” Nhân viên cửa hàng nâng hai trái dưa lê lên ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một thân ảnh chạy vào trong kho hàng, sau đó đỡ được một cái gì đó đang rơi xuống từ trên giá để hàng…
Á! Bình tĩnh nhìn lại rõ ràng, đây không phải là cái gì đó, mà là ông chủ nhà mình!
Không xong! Hai quả dưa lê trên tay nhân viên rơi xuống mặt đất.
“Ái…” Tiểu Quách sờ sờ thắt lưng, nhìn hàng hóa rơi trên mặt đất, trong lòng cũng thấy đau.
“Ai ya…” Giọng nói của Lí Quốc Xuân từ phía dưới truyền tới.
Tiểu Quách nghe được giọng nói này, mới nhớ tới có người cứu mình… Cái tiếng “Ai ya” này nghe thật thân mật, nhưng cũng không coi là quá quen thuộc. Cậu cúi đầu nhìn, đúng là Lí Quốc Xuân.
Tiểu Quách lập tức nhảy dựng lên, đau lòng cái gì cũng quên hết, “Anh không có việc gì chứ?”
Lí Quốc Xuân vặn thắt lưng, thử đứng lên, “Á….”
“Nhìn xem! Tay anh bị trầy da rồi!” Tiểu Quách kéo tay Lí Quốc Xuân, định dẫn hắn đi băng bó.
“Này không sao… Cậu không sao chứ?” Lí Quốc Xuân không quên cánh tay bị Tiểu Quách kéo, thuận thế kéo Tiểu Quách vào trong ngực mình, “Khiến tôi sợ chết!”
Tiểu Quách vốn có chút kinh hoảng, nhưng đột nhiên bị người ta ôm vào lòng, người kia cũng không phải người mình quen thuộc, chút kinh hoảng kia lập tức biến mất tiêu, sau đó đại não nhất thời thất thường… Hai tay để lên trên hay là buông xuống, hai chân lùi về hay là tiến lên, mắt nên trợn to… hay là nhắm lại đây?
“Sợ chết tôi…” Lí Quốc Xuân lặp lại những lời này.
Tiểu Quách vốn thông minh vạn phần, cũng không biết nói gì trong tình huống này (thực ra là chưa nghĩ tới), vẫn nhận lấy cái ôm của người kia.
Sợ qua sợ lại, hai người vẫn duy trì nguyên trạng suốt một phút đồng hồ.
“… Khụ!” Nhân viên vội vàng lấy cái chổi quét qua quét lại chỗ hai người…
“Rõ ràng là dưa lê để ở ngoài cửa kho, sao lại quét đến đây nhỉ?” Hai người nghĩ nghĩ. “Nhưng, vẫn nên tách ra một chút.”
Lí Quốc Xuân như là có thần giao cách cảm buông lỏng tay ra, sau đó Tiểu Quách như một con thỏ nhảy lùi hai bước, đầu tiên là nhìn nhìn cửa hàng, sau đó mới dán mắt nhìn Lí Quốc Xuân.
Hai người lại im lặng.
“… Năm trăm đồng!” Lại là Tiểu Quách mở miệng trước, nhưng giọng nói rất nhỏ.
“Cái gì?” Lí Quốc Xuân cũng chỉ biết lời thoại này.
“… Hai quả dưa lê.” Tiểu Quách mặt đỏ lên nói.
“Là nhân viên cửa hàng cậu đánh rơi hỏng!” Lí Quốc Xuân khẩu khí rõ ràng.
“…” Tiểu Quách nhìn trái nhìn phải, sau đó giọng càng nhỏ nói, “Vừa rồi… Tay anh… Nơi này…”
Lí Quốc Xuân thật sự nghe không rõ hàm ý trong lời nói của hòn đá này, đang muốn nói, lại nhìn thấy tay Tiểu Quách đang chỉ phần sau thắt lưng của mình…
Tiểu Quách cúi thấp đầu nói, “Tay anh… Chỗ này… Vừa rồi…”
Tiểu Quách nhắc lại, hai tay Lí Quốc Xuân cuối cùng mới có cảm giác, quả thật vừa rồi hình như có bóp phải cái gì đó đầy đặn, co dãn, lại có nhiệt độ. “Đây là…”
Tiểu Quách kinh hô một tiếng, sau đó liền té xỉu.
“Máu!” Nhân viên cửa hàng lại xuất hiện, nhưng là chỉ vào mặt Lí Quốc Xuân hô to, “Ông chủ nhà tôi sợ máu!”
“…” Lí Quốc Xuân không kịp chùi máu mũi, liền ôm lấy Tiểu Quách, sau đó chạy ra đường lớn, rồi lại vứt cậu vào BMWs của mình, lập tức tới bệnh viện.
“Bị bắt cóc rồi…” Nhân viên bị vứt lại một mình lầm bẩm, “Hôm nay có thể tan tầm.”
______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Quách: Tôi hôn mê, xin vui lòng nộp năm trăm đồng.
Quốc Xuân: Nộp tiền BMWs của tôi.
Tiểu Quách: Tôi sẽ hôn mê tiếp…
Quốc Xuân: Tôi đây sẽ tặng BMWs cho cậu!
Tiểu Quách: Tôi hoàn toàn hôn mê rồi!
Xà Xà: Tôi phát hiện phải viết thêm phần nữa mới kết thúc được. Chuẩn bị chén.
Nghĩ lại lúc Tiểu Quách nói chuyện, không chỉ có tức giận, mà còn có chút đáng thương cùng tuyệt vọng, lại khiến Lí Quốc Xuân than thở thêm vài tiếng.
“Ông chủ, lợi nhuận công ty không tốt sao?” Lại là quản lí bộ phận thị trường. Gã cho rằng ông chủ này mọi chuyện đều tự mình ra mặt, nhất định là vừa mới tới mấy cửa hàng bán lẻ thị sát nghiệp vụ, sau đó phát hiện vấn đề.
“Không phải.” Lí Quốc Xuân tùy tiện đáp lại gã cho có lệ.
“Là đối thủ cạnh tranh mạnh hơn sao?”
“Không phải.” Lí Quốc Xuân tiếp tục tự kiểm điểm.
“Là nhân viên làm sai sao?”
“…”
“Là khách hàng khiếu nại?”
“Không phải.”
Một người không muốn trả lời, một người lại muốn suy cho đến cùng. Thế là hai người đáp qua đáp lại hơn mười phút, chân mày Lí Quốc Xuân cuối cùng cũng giãn ra, nhưng quản lí vẫn đang khó hiểu.
“Tôi bỏ cuộc.” Cuối cùng quản lí đầu hàng trước, hỏi, “Rốt cuộc có vấn đề gì?”
Lí Quốc Xuân cười cười, “Tại sao lại bỏ cuộc nhanh như thế được, đó cũng không phải tính cách của tôi.”
Nếu gặp một chút trở ngại đã lùi bước, mình làm sao có thành công hôm nay. Sắp xếp lại ý định trong đầu mình xong, hắn cảm thấy Tiểu Quách cũng không phải không có thiện cảm với hắn, nhất là túi tiền của hắn.
“…” Thế là hắn mở ví ra nhìn, mới phát hiện ra bên trong chỉ còn lại hơn trăm đồng, “Lão Từ, trên người cậu có tiền không?”
Ông chủ cuối cùng cũng có phản ứng với mình, quản lí Từ bị gọi tên lập tức mở ví ra, sau đó báo cáo, “Còn hơn năm trăm đồng.”
Lí Quốc Xuân vô tình (hay là cố tình) lập tức cướp lấy, lấy hết toàn bộ năm trăm đồng tiền mặt, “Chờ trả lại cậu sau.”
Lão Từ nhìn ông chủ cướp lấy tiền của mình, sau đó bước đi như sao băng lần thứ hai rời khỏi văn phòng, mới nhớ có mấy dự án còn chưa xem qua.
“Ông chủ!”
“Ông chủ!”
“Chuyện gì?” Lí Quốc Xuân có chút bất mãn với vật cản nho nhỏ này.
“Anh đi đâu đấy? Kế hoạch trung tâm thương mại thành phố T còn vài điểm cần xem lại…” Lão Từ nhìn sắc mặt ông chủ, càng nói càng thấy đen như mực, vội vàng đổi sang một nụ cười chuyên nghiệp, nịnh nọt hỏi, “Ông chủ, anh đi đâu đấy?”
Lí Quốc Xuân cũng bày ra gương mặt bộ mặt ông đây đi đâu có liên quan gì đến cậu đâu, “Tôi muốn đi thu mua.”
Lão Từ ngay lập tức lau mồ hôi, mấy ngày nay gã cũng chưa từng nghe qua kế hoạch thu mua gì đó, mình bỏ qua dự án thu mua lúc nào?
Trong lúc lão Từ còn đang tự mình suy nghĩ, Lí Quốc Xuân đã biến mất lần thứ hai.
“Tôi đến mua một giỏ hoa quả!” Lí Quốc Xuân đưa ra sáu tờ tiền màu đỏ.
Nhưng Tiểu Quách không đi ra, chỉ có một nhân viên từ phía xa chạy tới tiếp đón hắn.
“Tiểu Quách đâu?” Người tới không phải Tiểu Quách, Lí Quốc Xuân không vui vẻ tí nào.
“Ông chủ đang bận ở trong kho, anh muốn mua giỏ hoa quả như thế nào, tôi giúp anh chọn.”
“Một giỏ thật lớn, để tặng người ta!” Lí Quốc Xuân tùy tiện nói ra một vài yêu cầu.
Giỏ hoa quả không phải đều là mua để tặng người khác sao? Cũng không có ai chủ động nói cần một cái giỏ nhỏ một chút… Nhân viên cửa hàng đối với yêu cầu của Lí Quốc Xuân tìm không ra manh mối nào.
“Có cần táo không?” Nhân viên thử hỏi.
“Cần! Hai quả đi!” Lí Quốc Xuân tùy tiện trả lời, sau đó liền thử đi vào kho hàng bên kia.
“Quýt có cần không?” Nhân viên đi theo hắn.
“Cần! Một đôi đi!” Bóng người trong kho hàng kia là cậu ấy sao?
“Dứa thì sao?” Nhân viên thấy hắn hình như đang chăm chú nhìn dứa trong kho, lại hỏi tiếp.
“Cũng cần! Một đôi!” Cậu ấy đang mang cái gì? Hình như rất nặng?
“… Dứa cũng muốn hai quả… Khó hiểu.” Nhân viên cửa hàng tự nói lẩm bẩm, tiếng nói lại mang khiêu khích, “Dưa lê cũng cần hai quả sao?”
“Cần!” Cậu ấy trèo cao như vậy để làm gì?
Nhân viên cửa hàng bị câu trả lời của Lí Quốc Xuân làm hoảng sợ, tổ hợp dưa lê, dứa, quýt, táo… “Ổi hai quả được không?”
“Được!” Tại sao không có người nào giúp cậu ấy?
Nhân viên cửa hàng từ trong thùng lấy hoa quả ra, giá nhìn cũng không tồi, nhưng… Để vào kiểu gì bây giờ? Cái này khó chết nha.
“Ai ya!” Lí Quốc Xuân đột nhiên hô lên sợ hãi.
“Gì vậy?” Nhân viên cửa hàng nâng hai trái dưa lê lên ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy một thân ảnh chạy vào trong kho hàng, sau đó đỡ được một cái gì đó đang rơi xuống từ trên giá để hàng…
Á! Bình tĩnh nhìn lại rõ ràng, đây không phải là cái gì đó, mà là ông chủ nhà mình!
Không xong! Hai quả dưa lê trên tay nhân viên rơi xuống mặt đất.
“Ái…” Tiểu Quách sờ sờ thắt lưng, nhìn hàng hóa rơi trên mặt đất, trong lòng cũng thấy đau.
“Ai ya…” Giọng nói của Lí Quốc Xuân từ phía dưới truyền tới.
Tiểu Quách nghe được giọng nói này, mới nhớ tới có người cứu mình… Cái tiếng “Ai ya” này nghe thật thân mật, nhưng cũng không coi là quá quen thuộc. Cậu cúi đầu nhìn, đúng là Lí Quốc Xuân.
Tiểu Quách lập tức nhảy dựng lên, đau lòng cái gì cũng quên hết, “Anh không có việc gì chứ?”
Lí Quốc Xuân vặn thắt lưng, thử đứng lên, “Á….”
“Nhìn xem! Tay anh bị trầy da rồi!” Tiểu Quách kéo tay Lí Quốc Xuân, định dẫn hắn đi băng bó.
“Này không sao… Cậu không sao chứ?” Lí Quốc Xuân không quên cánh tay bị Tiểu Quách kéo, thuận thế kéo Tiểu Quách vào trong ngực mình, “Khiến tôi sợ chết!”
Tiểu Quách vốn có chút kinh hoảng, nhưng đột nhiên bị người ta ôm vào lòng, người kia cũng không phải người mình quen thuộc, chút kinh hoảng kia lập tức biến mất tiêu, sau đó đại não nhất thời thất thường… Hai tay để lên trên hay là buông xuống, hai chân lùi về hay là tiến lên, mắt nên trợn to… hay là nhắm lại đây?
“Sợ chết tôi…” Lí Quốc Xuân lặp lại những lời này.
Tiểu Quách vốn thông minh vạn phần, cũng không biết nói gì trong tình huống này (thực ra là chưa nghĩ tới), vẫn nhận lấy cái ôm của người kia.
Sợ qua sợ lại, hai người vẫn duy trì nguyên trạng suốt một phút đồng hồ.
“… Khụ!” Nhân viên vội vàng lấy cái chổi quét qua quét lại chỗ hai người…
“Rõ ràng là dưa lê để ở ngoài cửa kho, sao lại quét đến đây nhỉ?” Hai người nghĩ nghĩ. “Nhưng, vẫn nên tách ra một chút.”
Lí Quốc Xuân như là có thần giao cách cảm buông lỏng tay ra, sau đó Tiểu Quách như một con thỏ nhảy lùi hai bước, đầu tiên là nhìn nhìn cửa hàng, sau đó mới dán mắt nhìn Lí Quốc Xuân.
Hai người lại im lặng.
“… Năm trăm đồng!” Lại là Tiểu Quách mở miệng trước, nhưng giọng nói rất nhỏ.
“Cái gì?” Lí Quốc Xuân cũng chỉ biết lời thoại này.
“… Hai quả dưa lê.” Tiểu Quách mặt đỏ lên nói.
“Là nhân viên cửa hàng cậu đánh rơi hỏng!” Lí Quốc Xuân khẩu khí rõ ràng.
“…” Tiểu Quách nhìn trái nhìn phải, sau đó giọng càng nhỏ nói, “Vừa rồi… Tay anh… Nơi này…”
Lí Quốc Xuân thật sự nghe không rõ hàm ý trong lời nói của hòn đá này, đang muốn nói, lại nhìn thấy tay Tiểu Quách đang chỉ phần sau thắt lưng của mình…
Tiểu Quách cúi thấp đầu nói, “Tay anh… Chỗ này… Vừa rồi…”
Tiểu Quách nhắc lại, hai tay Lí Quốc Xuân cuối cùng mới có cảm giác, quả thật vừa rồi hình như có bóp phải cái gì đó đầy đặn, co dãn, lại có nhiệt độ. “Đây là…”
Tiểu Quách kinh hô một tiếng, sau đó liền té xỉu.
“Máu!” Nhân viên cửa hàng lại xuất hiện, nhưng là chỉ vào mặt Lí Quốc Xuân hô to, “Ông chủ nhà tôi sợ máu!”
“…” Lí Quốc Xuân không kịp chùi máu mũi, liền ôm lấy Tiểu Quách, sau đó chạy ra đường lớn, rồi lại vứt cậu vào BMWs của mình, lập tức tới bệnh viện.
“Bị bắt cóc rồi…” Nhân viên bị vứt lại một mình lầm bẩm, “Hôm nay có thể tan tầm.”
______
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Quách: Tôi hôn mê, xin vui lòng nộp năm trăm đồng.
Quốc Xuân: Nộp tiền BMWs của tôi.
Tiểu Quách: Tôi sẽ hôn mê tiếp…
Quốc Xuân: Tôi đây sẽ tặng BMWs cho cậu!
Tiểu Quách: Tôi hoàn toàn hôn mê rồi!
Xà Xà: Tôi phát hiện phải viết thêm phần nữa mới kết thúc được. Chuẩn bị chén.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook