Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ
-
Chương 14: Thanh lâu, vẫn là thanh lâu
“Gì nữa đây? Cho ngươi đi làm việc lặt vặt chẳng lẽ ủy khuất ngươi?” Tú bà hậm hực nói : “Như ngươi thể chất yếu nhược, dung mạo xấu xí, ai lại đưa ngươi đi nói chuyện với khách nhân? Trừ phi ta muốn bị phá sản! Hừ, ta xem ngươi đi làm việc lặt vặt chắc không tệ!”
“. . . . . .” Tần Tranh tuy rằng không thèm để ý dung mạo của mình, nhưng là nghe người ta nói nàng xấu xí vẫn phải ưu tư một hồi.
“Còn nữa, ngươi đừng có ý định trong đầu chạy trốn! Ở đây Khoái Hồng Lâu mua bán cô nương không dưới trăm người, như thế nào có thể trốn ta mà chạy thoát được!” Tú bà cầm lấy khăn phủi quần áo liền nói : “Dù sao đường ta cũng trải đá cho ngươi đi rồi, chọn sao thì ngươi cứ chọn.” Nói xong, bà ta không vội vã hối thúc muốn Tần Tranh suy nghĩ quyết định, mang theo ma cô chuẩn bị rời đi.
“Ta, cứ cho ta việc lặt vặt . . . .” Chết tiệt, làm gì có đường lựa chọn? Cả đời không ra đi, chẳng lẻ suốt đời ngồi trong kỹ viện này?
“Ai, cái này đúng rồi! Ngươi sớm một chút nghĩ thông suốt không phải chuyện gì cũng thông sao, cũng không cần phải bồi thường 500 lượng bạc. . . . . .” Tú bà nói xong, nghĩ ngợi kêu một tên ma cô nói: “Mang nàng đi phòng bếp rửa chén đi.”
Tần Tranh thở dài một hơi, nghĩ rằng tự làm mình khổ, không bằng chấp nhận hoàn cảnh. Tuy rằng làm việc lặt vặt này nàng cũng không mong muốn, nhưng tú bà không làm cho mình đi đón khách, như vậy cũng hơn. Chính là trong lòng nàng đã xem tên bán nàng vào đây coi như thâm thù, thề nếu có thể ra ngoài, nhất định phải khổ luyện thực lực, tổng hợp điểm lại, đem hắn lên bàn cùng với hàng trăm nhát chém.
Thanh lâu ma cô cũng không biết Tần Tranh suy nghĩ cái gì, chính là từ tú bà phân phó đem nàng dẫn theo đi ra ngoài, để cho nàng đi xuống bếp rửa chén, chính hắn lại sắp xếp bàn ghế chặn ngang cửa phòng ngừa nàng lại chạy trốn.
Tần Tranh tiến vào phòng bếp, nhìn chung quanh một hồi muốn té xỉu. Nguyên lai phòng này không có gì liên tưởng đến nấu nướng, chỗ này không khác gì một gian phòng chuyên rửa chén, bên trong bàn chén chồng nhau như núi, cho dù có siêng năng hai mươi canh giờ ngồi rửa, chỉ sợ rửa đến tháng sau vẫn chưa xong. Nàng thở dài, biết rõ mình bây giờ võ công rất yếu, đánh không lại không thể trốn, vì thế cắn răng bấm dạ chịu đựng rửa chén bẩn. Cũng may không ai quy định phải rửa bao nhiêu cái chén, tới giờ chiều xuống tên giữ cửa ném cho nàng hai cái banh bao và một chén canh lạt, sau đó đưa nàng về gian phòng gỗ nhỏ, nói cho nàng biết buổi tối có thể nằm nghỉ bên trong.
“Này, ngươi là người mới?” Lúc này trong phòng đã có một cái nữ tử ngủ ở nơi đó, nhìn Tần Tranh bước vào, ngồi dậy hướng nàng vài tiếng chào hỏi.
“Ừ.” Tần Tranh gật gật đầu, đánh giá một chút trong phòng gỗ này, cảm thấy chỗ này có chút chật chội nhưng vẫn còn rất sạch.
“Ngươi muốn ngủ cũng có giường tốt cho ngươi, bên kia giường chưa có người đấy.” Nàng kia hướng về góc phòng nói chuyện huyên thuyên : “Tất cả giường khác đều có người rồi, nếu đột nhiên chọn giường có người, nửa đêm các nàng đăng nhập, tới đêm chắc chắn sẽ giật mình la hét.”
“Tốt.” Tần Tranh nghe được cái hiểu cái không, ứng trước nói sau.
“Này ngươi vào đây bằng cách nào thế?” Nàng kia nằm xuống giường, quay đầu ách sì một cái nói : “Ta còn tưởng rằng địa phương này sẽ tốt lắm hay là có nhiệm vụ bí ẩn gì đó để làm, nhờ bằng hữu đem ta vào thanh lâu bán ta, ai biết nguyên lai nhàm chán như vậy, tìm nửa ngày mới làm vài việc lặt vặt. Tú bà kia quả là xấu xa, mua ta chưa tới 120 lượng bạc, mà tiền chuộc thân đến 1200 lượng, khiến cho ta không có tiền chuộc thân đành phải ở trong này làm việc lặt vặt. Còn ngươi? Cũng là tự muốn tiến vào sao ?”
“Ta cũng bị người bán vào.” Tần Tranh nhướng nhướng mày, nhìn phía nàng kia ánh mắt thập phần kinh ngạc. Tuy rằng nàng trả lời cũng có từ “cũng”, nhưng chuyện của hai người hoàn toàn khác nhau, một người là tự nguyện , một người là bị bắt . Nàng thật sự rất không hiểu được cô gái này làm sao lại tự nguyện dấn thân vào chốn thanh lâu này, nơi này có gì mà vui chơi?
“Nếu ngươi thật sự có tiền, ta khuyên ngươi sớm chuộc thân đi ra ngoài, phương diện này căn bản không có gì hay đùa, tốn một ít tiền nạp vào đi ra ngoài có lẽ thích thú hơn, nghĩ xem thức dậy đi làm, chiều đến về ngủ, có khi làm ngươi chết vì mệt.” Đại khái là nàng kia cứ thế huyên thuyên, nữ tử này thật sự có cái gì đó đồng dạng ngôn ngữ nên cứ nói đến vài chuyện suốt, căn bản không chú ý Tần Tranh biểu tình, nằm ở nơi đó cứ thế càng không ngừng nói: “Ai, đúng rồi, ngươi có tiền hay không a? Nếu có thuận tiện chuộc ta ra luôn, ta sẽ chậm rãi trả dần cho ngươi.”
“Không có tiền chuộc thân thật sự chỉ cần làm việc lặt vặt là đến nơi sao?” Tần Tranh đương nhiên không có tiền, cho nên muốn hỏi một chút cho rõ ràng.
“Đúng vậy , đây là Game mà, thanh lâu chẳng qua là cái giải trí lấy tiền người thôi, mỗi người cũng chỉ có thể bị bán một lần. Gọi ngươi đi làm việc lặt vặt đã là sai vặt ngươi lắm rồi, nhưng là tú bà thật sự rất độc, ở trong này một ngày công có 100 lượng, muốn đi ra ngoài cũng phải có hơn mười ngày. Ngươi nếu đăng nhập chậm trễ, không chừng còn phải đợi thêm bốn năm ngày.” Nàng kia ôm bụng bực tức nói : “Nếu muốn sớm đi ra ngoài phải làm việc gấp đôi người, còn nếu vẫn không có lý, thì nhất định không làm cũng chẳng xong.” Nàng nói xong lời cuối cùng, nhìn xem Tần Tranh biểu tình, bắt đầu thất vọng hỏi: “Này nhìn ngươi có phải hay không có tiền a?”
Vô nghĩa, có tiền đã sớm rời đi, làm sao còn ngồi tại đây. Tần Tranh hướng về phía nàng bất đắc dĩ cười cười, xoay người trên giường ngủ. Nghỉ ngơi hiện tại chính là cách thức giúp tinh thần thoải mái cho loại chuyện sau này, ngủ ở trên giường cũng tốt hơn ngủ ngoài đường như trước, không đến một khắc sau, nàng đã tiến vào giấc mộng, êm ái đánh một giấc.
Ngày hôm sau, sau khi mở mắt ra, Tần Tranh đã bị hoảng sợ, những chiếc giường trống tối hôm qua đã đầy đủ người nằm, nàng còn bất ngờ hơn khi thấy một cái giường còn trống, bỗng xuất hiện một nữ tử, nhưng những người khác cũng không có lấy gì làm lạ.
Đương nhiên sẽ không ngây ngốc đến hỏi, có một số việc nhìn chỉ nhìn bằng mắt nhưng ghi trong lòng, cần chính mình chậm rãi đi tìm đáp án, nói ra, chỉ làm người ta sỉ nhục bản thân. Tần Tranh đang muốn từ trên giường xuống đi xuống, lúc này từ bên ngoài bay vào được một con bồ câu trắng, nhã một cuộn giấy lên tay của nàng.
“Thế nào? Nhiệm vụ hẳn là thuận lợi hoàn thành đúng không? Cực lạc cốc phái này thế nào? Ta ở Côn Ngô cũng đã nhờ các sư phụ dạy được mấy chiêu rồi, lần sau gặp nhau ta sẽ thi triển cho ngươi xem”.
Là Nhược Thiên Vô Vân đang ân cần hỏi thăm nàng. Tần Tranh xem hết liền cười cười mấy cái, cầm lấy giấy bút ghi vài chữ cho hắn.
“Nhiệm vụ thất bại, ta ở thanh lâu.”
Không đến nửa khắc đồng hồ, bồ câu lại bay tới.
“Bội phục bội phục, ngươi muốn du ngoạn gì trước tiên phải làm xong nhiệm vụ chứ, nhập môn nhiệm vụ sau khi thất bại sẽ không được gia nhập, ngươi bây giờ chỉ có thể đổi lại môn phái.”
Vui chơi? Tại sao lại có người cho rằng vào chốn này là địa phương vui chơi? Tần Tranh liếc mắt một cái tối hôm qua cùng nàng kia đối đáp cũng là thứ chuyện này. Hiện tại Nhược Thiên Vô Vân cũng nói như vậy.
“Có hay không 1500 lượng bạc? Cho ta mượn.”
Lại cho phép cất cánh bồ câu đưa tin. Nàng xem như đã nhìn ra, tại thế giới này chốn thanh lâu có vẻ khác với nơi nàng từng sống nhưng… Cũng không hoàn toàn giống nhau, dù vậy nàng vẫn không chút hứng thú gì tại đây, có thể sớm rời đi được là tốt,.. thêm một khắc nàng cũng không muốn ở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook