Editor: Đô Đô

Triệu Từ tân quý nhân trong triều bị người áp giải ra khỏi ngự thư phòng, hơn nữa nghe nói Hoàng thượng mặt rồng giận dữ. Đối với đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm động hướng trong cung mà nói, đây chính là một đại sự. Trong lúc nhất thời, thế lực khắp nơi bắt đầu bôn ba thăm dò, ý đồ muốn biết chuyện xảy ra trong ngự thư phòng □□.

Chỉ là lúc ấy trong ngự thư phòng ngoại trừ Triệu Từ cùng Hoàng thượng, cũng chỉ có đại thái giám tổng quản Ngô Dung.

Mấu chốt là vị Ngô Dung đại tổng quản này lại là cái dầu muối không vào, nói cái gì đều giả ngu không biết, ngược lại từ người khác chiếm được không ít chỗ tốt.

Những người kia đều tức đến cắn răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác lại không moi được tin gì.

"Lại có được không ít đồ tốt đi?" Chiêu Vũ Đế mặc thường phục màu đen, đứng ở trong ngự thư phòng xem hoàng dư đồ.

Ngô Dung ở bên cạnh hầu hạ, nghe Chiêu Vũ Đế hỏi, cười nói, "Đều đã để vào bên trong ngân khố của bệ hạ. Lát nữa bệ hạ có cần tới xem một chút hay không?"

Chiêu Vũ Đế chắp tay sau lưng cười lắc đầu, "Không cần, ngươi thu chính là. Sau này nếu phải dùng tới, lại cùng nhau lấy ra là được."

"Vâng.”  Ngô Dung cung kính đáp một tiếng.

Chiêu Vũ Đế nói, "Ngô Dung, ngươi làm rất tốt. Ngươi yên tâm, sau này trẫm sẽ giữ cho ngươi một con đường lui. Ngươi cùng trẫm nhiều năm như vậy, không cần giống như người ngoài, đi âm mưu tính kế. Chỉ cần làm tốt chuyện trẫm giao phó, tự nhiên không thiếu được ngươi hảo."

"Nô tài không dám cầu xin gì cả, chỉ mong sao mãi mãi có thể ở bên hầu hạ bệ hạ."

Chiêu Vũ Đế cười khoát tay, hoàn toàn không coi là thật.

Ngô Dung lau lau mồ hôi trên trán. Thầm nghĩ đạo hạnh của đám triều thần kia còn quá thấp. Bọn họ thế nào nghĩ tới, những năm này đồ vật thượng cung, đều là chảy vào trong ngân khố cá nhân của bệ hạ đâu.

Vì lấy những vật này, bệ hạ cũng không thiếu cố ý phát giận, nhường nhân không hiểu. Những người này hoảng hốt, này tài vật liền liên tục không ngừng hướng lên đây.

Chỉ là hắn còn phải cõng trên lưng danh tiếng gian thần. Hơn nữa còn là loại người chỉ lấy đồ không làm việc.

Thật sự là ủy khuất a.

Ngô Dung âm thầm lau nước mắt.

Từng cái phe phái trong lúc đó không hiểu rõ đến cùng là xảy ra chuyện gì chọc cho Hoàng thượng giận dữ, chỉ có thể tự phát huy sức tưởng tượng. Từ chỗ phe Triệu Từ, suy đoán có phải Hoàng thượng bắt đầu nhằm vào Tề vương hay không. Cho nên mới phải hạ thủ từ vị tân quý nhân Triệu Từ này.

Trong triều nhất thời sóng to gió lớn.

La Tố biết được tin tức, cũng là đứng ngồi không yên, muốn cho người đến Triệu phủ thăm dò tin tức, bất quá Triệu mẫu nhất quyết không cho người nàng phái đến đi vào bên trong phủ, chỉ có thể như vậy lo lắng suông.

Nàng cũng không biết Triệu Từ đến cùng là như thế nào chọc giận hoàng thượng, mà trực tiếp bị áp giải từ trong hoàng cung đi ra, đưa về phủ suy nghĩ lỗi lầm.

Nàng đối với chuyện trong triều cũng là một chữ cũng không biết, không biết rõ trong chuyện này đến cùng ẩn dấu chuyện gì.

"Tiểu Lục, chủ tử ngươi bên kia có tin tức gì không?"

Tiểu Lục xoắn đầu ngón tay, "Điện hạ bên kia cũng không có nghe được cái gì □□. Ngô đại tổng quản từ trước đến nay hết sức là kín miệng, cái gì đều hỏi không ra. Nghe nói bọn họ đều đã đưa đồ hiếu kính cho hắn, mà vẫn không thể hỏi ra nửa điểm đâu. Chỉ bảo người khác thôi dò la, nếu để cho Hoàng thượng biết, mặt rồng sẽ giận dữ."

La Tố thất bại chống đầu.

Rốt cuộc Triệu Từ đã làm chuyện gì đắc tội Hoàng thượng. Thật sự chẳng lẽ giống như những người kia nói, là vì Hoàng thượng muốn động thủ với Tề vương, cho nên mới phải đối Triệu Từ giận chó đánh mèo, giết gà dọa khỉ?

Nhưng Hoàng thượng có vẻ cũng không có ý kia a. Nàng cũng là người của Tề vương đâu.

Không lẽ... Triệu Từ nói ra chuyện của bọn họ đi.

La Tố suy nghĩ tỉ mỉ đến sợ hãi, kinh ngạc che miệng.

Người này sẽ không xúc động như vậy, chạy đến trước mặt hoàng thượng cầu Hoàng thượng tứ hôn đi!

Trong hoàng cung, Chiêu Vũ Đế đang ở bên trong cung Tiết quý phi Vĩnh Phúc uống trà. Thỉnh thoảng than thở.

Tiết quý phi dịu dàng xoa bóp vai cho hắn, "Bệ hạ có vẻ lo lắng trùng trùng, nhưng là có tâm sự?"

"Hừ, còn không phải là đám tiểu tử thúi không hiểu chuyện kia, cả ngày gây chuyện."

"Là các hoàng tử chọc bệ hạ tức giận?"

"Bọn họ còn không có lá gan đó." Chiêu Vũ Đế oán hận nói. Nếu là các con của hắn dám có tâm tư như thế, hắn đã sớm đem chân mấy thằng nhóc cắt đứt. Ở đâu còn khoan dung cho hắn úp mặt vào tường sám hối a.

Hiện tại bởi vì chuyện này, những đại thần trong triều kia, bắt đầu có ý khác, thật sự là khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Tiết quý phi cười nói: "Vậy bệ hạ nói tiểu tử thúi nào, gây chuyện thị phi khiến bệ hạ tức giận như vậy, là nên hảo giáo huấn một chút."

Hoàng hậu qua đời nhiều năm, rất được tâm ý của Chiêu Vũ Đế. Tiết quý phi có thể được thánh sủng nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không chỉ bởi có được dung nhan xinh đẹp mà còn khéo hiểu lòng người, cũng sẽ không khắp nơi nhiều chuyện, biết rõ cái nào nên nói, cái nào không nên nói.

Chuyện này Chiêu Vũ Đế vốn dĩ cũng không muốn nhiều lời, nhưng hôm nay trong lòng nghẹn hoảng hốt, lại có Tiết quý phi khéo hiểu lòng người người như vậy  ở bên cạnh, tự nhiên không nói không vui. Liền đem chuyện trong ngự thư phòng cùng Tiết quý phi thoáng nói vài câu.

Tiết quý phi là người thông minh, đôi câu vài lời liền biết rõ đại khái trong đó.

"Chuyện này thần thiếp vốn dĩ không nên lắm miệng. Nhưng thấy bệ hạ không vui như vậy, chẳng lẽ Triệu đại nhân còn không chịu nhả ra?"

"Sau khi hắn hồi phủ, trẫm cho người đi hỏi hai lần, vẫn là cầu xin trẫm thành toàn. Ngươi nói thử xem, nơi nào có hạ thần như vậy, thế nhưng dám đuổi cho trẫm sập bẫy."

Lần đầu tiên Chiêu Vũ Đế chịu thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng nhưng là thực mất hứng.

Tiết quý phi cũng biết hắn bày ra tính tình như vậy, cũng không phải chỉ là vì tức giận, "Bệ hạ không bỏ được Triệu đại nhân?"

"Vẫn là Tiết phi hiểu trẫm." Chiêu Vũ Đế thở dài một cái, "Hiện nay trong triều đều là mấy vị cựu thần, phần lớn con cháu dòng dõi thế gia đều không biết minh gian khó khăn, lại ham ăn biếng làm, sau này khó có thể chống đỡ triều đình. Triệu Từ chính là từ khoa cử nhập sĩ, xuất thân bần hàn, cộng thêm thành tích ở Tây Nam thập phần ấn tượng. Trẫm tự nhiên coi trọng vài phần. Cũng không ngờ tiểu tử này, thật không ngờ dám trêu cợt trẫm. Tâm tư này của hắn bị người khác biết được, sau này chớ nói chi đặt chân trên triều đình, ngay cả người trong thiên hạ cũng không thể dung hắn."

"Bệ hạ đã đi tìm La Tư Nông chưa. Dù sao chuyện này cũng là chuyện giữa hai người bọn họ. Nếu Triệu đại nhân bên này không thể giải quyết, không bằng tìm La Tư Nông bên kia, nói không chừng sẽ có cơ hội."

"Cái này..." Chiêu Vũ Đế có vài phần thẹn thùng, "Nàng là nữ tử, trẫm tìm nàng nói mấy cái này, đều không tiện mở miệng."

Tiết quý phi nói, "Bệ hạ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thế nhân có lẽ sẽ không chỉ trích Triệu đại nhân, nhưng La Tư Nông thì không may mắn giống vậy. Nhất định mọi người đều cho rằng nàng mê hoặc, quyến rũ tiểu thúc, mới có thể phạm phải tội lớn ngập trời như thế. Nếu bệ □□ muốn tốt cho nàng, không bằng để cho La Tư Nông cũng biết quan hệ lợi hại trong chuyện này. Hơn nữa đây chỉ là lời nói một bên của Triệu đại nhân, ngược lại không biết trong lòng La Tư Nông có suy nghĩ gì."

"Nói có lý." Chiêu Vũ Đế hài lòng cầm tay nàng vuốt ve, cảm khái mình đến cùng là nam tử, tâm tư vẫn không tỉ mỉ bằng nữ nhân. Chuyện trai gái này □□, hắn quả nhiên là không thấy rõ ràng.

"Ái phi a, chuyện này nếu là ngươi đề ra, liền từ ngươi tới khuyên giải La Tư Nông đi." Lại nghiêm túc vỗ bả vai nàng một cái, "Nhớ lấy, chớ để để lộ nửa điểm phong thanh. Ngay cả Triết nhi bên kia, cũng không thể."

Tiết quý phi tự nhiên biết rõ chuyện này quan trọng, lập tức cúi đầu nói, "Cẩn tuân bệ hạ phân phó."

Hôm sau, Tiết quý phi triệu kiến La Tố vào cung yết kiến.

La Tố không nghĩ tới, chính mình không đợi được tin tức của Triệu Từ, ngược lại chờ được tin Tiết quý phi triệu kiến. Lập tức đối với vị nữ nhân gần như thống trị hậu cung cảm thấy hết sức tò mò.

Nàng ngược lại không lo lắng Tiết quý phi đối phó nàng. Dù sao nàng không chỉ là mệnh quan triều đình, còn là người thuộc phe của nhi tử Tiết quý phi - - Tề vương điện hạ đâu. Vị quý phi này có hồ đồ như thế nào, ắt cũng không làm khó người một nhà đi.

Mặc dù như thế, La Tố vẫn là hết sức thận trọng, biểu hiện cẩn thận, sợ phạm cái gì sai. Trên đường lại bảo tiểu Lục dạy cho một chút lễ tiết cơ bản.

Sau khi vào cung, đã có ma ma đứng đợi sẵn, một đường dẫn tới tẩm cung của Tiết quý phi Vĩnh Phúc cung.

La Tố vẫn cho là, quý phi đương triều, lại có nhi tử quang cảnh như Tề vương, tự nhiên cách ăn mặc là thập phần hoa lệ cao quý.

Lại không nghĩ rằng, Tiết quý phi này lại là một nữ tử dịu dàng đoan trang như thế. 

Hơn nữa nhìn có vẻ hết sức trẻ tuổi, dáng vẻ tầm tầm ba mươi. Bất quá ấn tuổi tác Tề vương, vị này lại như thế nào cũng cần phải có bốn mươi tuổi. La Tố cảm khái công phu bảo dưỡng của quý phi nương nương thật sự là không tệ.

Chiếu theo quy củ, La Tố cấp Tiết quý phi thỉnh an, đợi Tiết quý phi gọi lên sau, mới khép mi thuận tay đứng ở bên cạnh chờ.

"Ban thưởng ghế ngồi."

La Tố vội vàng tạ ơn, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.

Tiết quý phi đánh giá nàng một cái, cười nói, "Đã sớm nghe nói tư nông đương triều là một vị nữ tử huệ chất lan tâm. Hôm nay vừa thấy quả là danh bất hư truyền. La Tư Nông quả nhiên là một nữ tử đặc biệt."

"Thần không dám." La Tố không biết rõ vị quý phi nương nương này dự định như thế nào, cho nên trực tiếp giở giọng đáp lại.

Tiết quý phi nhìn ra La Tố câu nệ, khẽ mỉm cười, phất tay cho cung nhân lui hết ra ngoài, ngay cả nô tỳ hầu hạ bên người cũng ra dấu cho lui.

Bọn họ đi ra ngoài, cửa điện đóng kín, cả căn điện đều tỏ ra hết sức áp lực. Trong lòng La Tố khẩn trương hơn, nàng mơ hồ có dự cảm, chuyện quý phi nương nương muốn nói, khẳng định là chuyện nàng không muốn nghe, nhưng lại không thể không nghe.

Tiết quý phi lại không vội vã nói chuyện, mà bưng chén trà nhẹ nhàng hớp vài ngụm trà, vừa cười cười, vừa chậm rãi mở miệng, "Mấy ngày trước đây bệ hạ tới Vĩnh Phúc cung ngồi một lát, cấp Bản cung nói việc phiền lòng. La Tư Nông cũng biết bệ hạ là vì chuyện gì phiền lòng?"

"Vi thần không biết." Tim La Tố bắt đầu đập mạnh.

Tiết quý phi cười nói, "Ngươi tự nhiên là không biết. Ngươi không biết đâu, Triệu đại nhân tuy tuổi còn trẻ nhưng hết sức có can đảm, thế nhưng công khai ở trước mặt bệ hạ cầu xin cưới người từng làm trưởng tẩu hắn làm thê tử. Ngươi nói, chuyện này khiến bệ hạ phiền lòng hay không phiền lòng?"

"Nương nương." La Tố từ trên ghế trượt xuống quỳ trên mặt đất. "Nương nương thứ tội, vi thần, vi thần đã cùng Triệu Thành hòa ly."

"Vậy thì sao? Hòa ly, người khác ai không biết, ngươi đã từng là thê tử của hắn? Đến lúc đó người khác chỉ biết nói, ngươi cùng Triệu Từ vụng trộm tử trước, mới có thể khiến cho Triệu Thành hòa ly. Đến lúc đó, ngươi cũng đã biết gặp phải cục diện như thế nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương