Editor: Đô Đô

Triệu mẫu ngất đi không lâu, đại phu được mời đã đến, sau khi ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, người liền từ tử tỉnh lại. Thấy mấy người hài tử vây ở đầu giường, còn có cảm giác như đang nằm mơ.

Bà lia mắt một vòng không có thấy Triệu Từ, hỏi Triệu Thành, "Nhị đệ ngươi đâu."

Triệu Thành không lên tiếng, kéo người đang đứng bên giường tránh ra, lộ ra Triệu Từ của bọn họ vẫn đang quỳ thẳng tắp.

Thấy Triệu Từ cứng rắn như vậy, Triệu mẫu cũng biết, trước lúc mình bất tỉnh nhân sự không có nghe lầm, cũng không phải là nằm mơ. Nhi tử đây là thật sự coi trọng đại tẩu hắn a.

"Tạo nghiệp chướng a, thật sự là tạo nghiệp chướng a!" Triệu mẫu gào khóc lên.

Triệu Thành cùng Tôn Lệ Nương vội vã dụ dỗ, "Nương, ngươi đừng tức giận hư thân thể."

Triệu mẫu ngược lại khóc lớn tiếng hơn. "Ta còn sống làm cái gì a, để ta chết quách đi cho xong. Dưỡng ra thứ người như vậy, thế nhưng, thế nhưng coi trọng tẩu tử mình, ta đây thật sự không có mặt mũi sống tiếp a."

"Khó trách đại nha liên tục muốn cùng cách, nguyên lai không phải là không muốn làm con dâu của nhà chúng ta, đây là nhìn trúng lão Nhị a." Trong lòng Triệu mẫu bỗng chốc minh bạch. Lại nghĩ tới chuyện này hai người bọn họ không chừng đã sớm định xuống, phía trước bọn họ ở Tây Nam bên kia chờ đợi lâu như vậy, nói không chính xác đã tự định chung thân. Hơn nữa khi đó, đại nha còn là có tiếng cũng có miếng đại tức phụ của bà a. Nàng làm sao có thể cùng tiểu thúc của mình cùng một chỗ a.

Triệu Từ vẫn luôn lặng im không nói, cho đến khi nghe thấy Triệu mẫu nói như vậy, mới vội vàng nói, "Nương, chuyện này không liên quan tới nàng, là nhi tử chính mình liên tục vấn vương nàng. Nhi tử đã sớm ngưỡng mộ nàng. Nàng vẫn luôn không biết, cũng không có đáp ứng nhi tử."

"Ngươi đừng thay nàng nói chuyện." Triệu mẫu có chút nổi điên, chuyện này nhưng là đại sửu sự a, nếu truyền ra ngoài, Triệu gia bọn họ sẽ phá hủy. Tiền đồ của nhi tử cùng đại nha đều mất sạch.

"Mặc kệ có thế nào, chuyện này ta đều sẽ không đồng ý. Ngươi sớm giết chết cái tâm tư này đi. Đại ca ngươi còn ở đây, ngươi cưới tẩu tử ngươi, ngươi không phụ lòng đại ca ngươi sao?"

Triệu Thành có chút lúng túng nhìn nhìn Triệu Từ. Muốn nói không có việc gì, nhưng là kỳ thật trong lòng vẫn là không thoải mái.

Mặc dù hắn cùng La Đại Nha cũng không coi là phu thê nghiêm chỉnh, nhưng dù gì cũng từng là tức phụ của hắn, không nghĩ tới đệ đệ mình lại muốn cắm sừng mình. Hắn một đại nam nhân, mặt mũi này thật là không có chỗ thả.

Triệu Từ hướng Triệu Thành dập đầu, "Đại ca, ta xin lỗi ngươi, nhưng ta là thật tâm thích nàng, còn thỉnh đại ca oán một mình ta là đủ rồi."

"Ai nha, ngươi mau mau đứng lên, ngươi hiện tại nhưng là quan gia, quỳ ta làm cái gì a?" Triệu Thành vội vàng đỡ hắn dậy.

Triệu Từ lại kiên quyết không đứng dậy, "Nương còn đang tức giận, ta không thể đứng lên."

Triệu Thành khó xử nhìn Triệu mẫu, "Nương."

Triệu mẫu hừ lạnh một tiếng, "Cứ để hắn quỳ, ta vẫn sẽ không đồng ý." Lại nhìn Triệu Từ, "Ngươi cũng đã biết ngươi làm chuyện này thì thiên hạ không dung a. Không nói vi nương, chính là trở lại Triệu gia thôn đi, đó cũng là khiến người trạc cột sống. Các ngươi bây giờ còn là  quan gia, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm đâu. Nhất cử nhất động, để nhân nắm đượ điểm yếu, này tiền đồ sẽ không còn một mảnh, không thể nói trước còn có người nói các ngươi..."

Những lời nói dơ bẩn kia, bà cũng khó mà nói ra khỏi miệng.

"Nương, nhi tử cầu xin ngài thành toàn!" Triệu Từ kiên định một tiếng, cái trán tầng tầng đụng xuống mặt đất.

Triệu mẫu nhìn hắn một cái, mặt mũi tràn đầy lửa giận, "Tốt, ngươi đây là muốn bức tử ta a. Chi bằng ta tự tử trước."

"Nhị đệ, ngươi đừng nói nữa, chẳng lẽ ngươi muốn bức tử nương sao?" Triệu Thành mang theo nức nỡ nói. Này đều chuyện gì a, ngày mới qua thật tốt, cần phải làm ầm ĩ như vậy. Nhị đệ cũng là, làm quan gia đại nhân, có nữ tử nào là tìm không được a, như thế nào hết lần này tới lần khác cứ phải nhìn trúng La Đại Nha a.

Triệu Từ thấy mặt mũi Triệu mẫu xanh mét, không hề nhượng bộ chút nào, trong lòng biết lần này hắn là có chút nóng lòng.

Hôm nay chuyện này có tiếp tục giằng co cũng không có chỗ trống cứu vãn, đành từ trên mặt đất đứng lên, "Nương, ngài nghỉ ngơi cho khỏe, nhi tử đi ra ngoài trước."

Triệu mẫu tầng tầng hừ một tiếng, "Hừ, ngươi chỉ cần không đề cập tới chuyện này, ta mới có thể thật tốt nghỉ ngơi." Nói xong ngã xuống giường, quay mặt về phía trong.

Triệu Từ sắc mặt chán nản đi ra khỏi phòng.

Triệu Thành cùng Tôn Lệ Nương cũng đi ra ngoài theo, thấy hắn, Triệu Thành muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là không nói ra miệng, chỉ có thể liên tục thở dài, rồi tránh ra. Tôn Lệ Nương mắt nhìn Triệu Từ, rồi vội vàng chạy theo trượng phu.

Một mình Triệu Từ đứng trước cửa phòng Triệu mẫu, trong lòng mặc dù bực bội, lo lắng, nhưng lại vô cùng sung sướng.

Cuối cùng hắn đã có thể nói ra những lời kia, cuối cùng đem tâm ý chính mình nói ra. Sau này, hắn liền có thể quang minh chính đại thích người kia, lại không cần lén lén lút lút.

Chuyện hôm nay mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng hắn lại không hối hận.

Kể từ sau khi lâm triều,  nghe được những lời đồn đãi kia, trong lòng hắn liền chưa từng dễ chịu qua.

Vừa nghĩ tới người nọ sẽ gả cho người khác, tim liền như bị đao cắt.

Bất kể như thế nào, hắn vẫn muốn cố gắng thử một lần.

Triệu mẫu vốn dĩ vì chuyện này mà làm ồn ào, cũng liền yên tĩnh. Cưới vợ cũng chỉ là một sự việc cần phải trải qua, cái gì ngưỡng mộ mới không ngưỡng mộ, chỉ cần không được, lại tìm một người khác là được rồi. Lại không nghĩ rằng, bà mới từ trong nhà đi ra, Triệu Từ lại lần nữa nhấc lên chuyện này.

Lần này Triệu mẫu không ngất đi được, cũng chỉ có thể giả bộ bất tỉnh, lại nháo toàn bộ Triệu gia gà bay chó sủa.

Triệu Thành đối với cái người đệ đệ này có nói mỏi miệng cũng đều vô dụng. Sau khi trở về phòng oán hận với tức phụ mình, "Người đệ đệ này của ta thật đúng là bị ma quỷ ám ảnh, như thế nào liền hết lần này tới lần khác nhìn trúng La Đại Nha. Nữ nhân làm quan là cái có bản lãnh, phóng trong nhà có thể làm vợ sao? Huống chi La Đại Nha trước kia nhưng là ta... Ta tức phụ a." Đến câu nói cuối cùng kia thanh âm Triệu Thành hạ thấp nhỏ như muỗi kêu, nói ra chính hắn đều run rẩy không được tự nhiên.

Không nghĩ tới từ nhỏ đến lớn, người đệ đệ cả nhà vẫn lấy làm kiêu ngạo, thế nhưng muốn thú tức phụ cũ của hắn.

Chuyện này nháo thật sự là đủ khó nghe.

Còn hảo không phải ở Triệu gia thôn, bằng không chuyện này truyền ra ngoài, cả nhà bọn họ về sau còn ra cửa thế nào a.

Tôn Lệ Nương nói, "Hiện giờ Nhị đệ là chủ nhân của phủ này đâu, nếu hắn coi trọng người ta, chúng ta cũng không nên xen vào a."

Tôn Lệ Nương đối với chuyện này còn là vui khi việc thành. Lúc trước bà bà còn vì chuyện của La Đại Nha mà oán cạnh nàng, không có cho nàng sắc mặt tốt xem. Nếu La Đại Nha lại gả vào Triệu gia, còn là dưới tình huống như vậy, sau này bà bà không thể oán hận chính mình được nữa.

Nên biết, dù cho không có nàng, phỏng chừng La Đại Nha cũng là chướng mắt Triệu Thành a. Người ta vừa ý là Triệu Từ đâu.

"Thành ca, chúng ta đừng đối nghịch cùng Nhị đệ, bằng không chọc giận hắn, đem chúng ta đều đuổi ra ngoài làm sao bây giờ?"

Nàng là không nghĩ rời khỏi phú quý này. Cuộc sống no một bữa đói một ngày trước kia nàng thật sự không muốn tiếp tục nữa.

Mặc dù Triệu Thành là trưởng tử trong nhà, nhưng là cũng có ý tưởng của người bình thường. Huynh đệ vài cái ai khả năng đại, bình thường sẽ phải nghe ai. Nhị đệ hiện tại nhưng là đại quan a, hắn duỗi tay không được. Hắn thở dài nói, "Đã biết, chuyện này để nương quan tâm đi. Ta cảm thấy lấy tính tình của nương, chuyện này khẳng định là không thành được. Bằng không nương thực sẽ bị bức tử."

Quả nhiên, hai người còn đang nói chuyện đâu, bên ngoài liền có nha hoàn hầu hạ Triệu mẫu đến kêu, nói Triệu mẫu muốn thắt cổ tự tử.

Cái này cũng làm cho hai vợ chồng bị hù sợ.

Hảo một trận lăn qua lăn lại, Triệu mẫu lúc này mới yên tĩnh nằm ở trên giường. Mấy ngày trôi qua, người đều gầy đi vài vòng, trông cũng già đi rất nhiều.

Triệu mẫu run run rẩy rẩy đưa tay kéo tay Triệu Từ, "Lão Nhị a, ngươi nên đáp ứng nương, coi như hết. Chuyện này chúng ta coi như xong, đừng nhắc nữa có được không?"

"Nương - -" Triệu Từ cắn chặt răng, cứ thế không nói ra miệng.

Triệu mẫu nhắm mắt lại không nhìn hắn.

Đứa con trai này a, từ nhỏ tính tình liền toàn cơ bắp. Xem ra, muốn khiến hắn chết tâm, còn phải khiến đại nha từ bỏ.

Nghĩ tới La Tố, tâm can da thịt của bà cũng bắt đầu đau. Vốn cho nàng là nàng dâu tốt, như thế nào sẽ gây ra chuyện như vậy đâu. Bà không khỏi cảm thấy may mắn khi đã cùng cách, nếu không, thúc tẩu hai người cùng chung sống ở trong một tòa nhà, còn không biết sẽ gây ra cái chuyện xấu hổ gì đâu.

Mấy ngày nay La Tố vẫn bận chuyện ở tư nông viện, bởi vì vừa mới truyền ra đồn đãi quá khó nghe, cho nên cũng không có hỏi thăm tin tức bên ngoài, căn bản cũng không biết Triệu gia nháo thành như vậy.

Đến khi Từ Oánh tới cửa.

Lúc này Từ Oánh không còn ăn mặc hoa phục mỹ lệ giống như ngày trước, mà tỏ ra có chút mộc mạc, đồ trang sức trên đầu và đeo tay cũng không còn phô trương, nàng chỉ cài một cái kim trâm ở trên búi tóc. Xem thiếu vài phần hoa lệ, nhưng nhiều hơn vài phần khí chất nữ cường nhân.

La Tố nói, "Sao mấy ngày nay không thấy ngươi đến."

Từ Oánh cười uống trà, lại nhìn La Tố, "Đợt trước liên tục ở trong thôn trang ngoại thành kiểm kê cửa hàng cùng tiền bạc ở Bắc Đô thành, chỉ mấy ngày trước đây trở về thành mới biết được tin tức của ngươi, bên cạnh tìm cơ hội tới xem ngươi một chút. Hiện giờ xem ra, ngược lại hết thảy đều tốt?"

"Tốt, tốt đến không thể tốt hơn." La Tố mặt mũi tràn đầy không sao cả cười cười.

Từ Oánh thấy nàng tiêu sái như thế, tránh không được sợ hãi than. Nàng là lần đầu tiên thấy một nữ tử sau khi hòa ly, mà có thể phục hồi tinh thần nhanh như vậy. Nếu đổi lại là nữ tử tầm thường, sớm liền gầy như quả dưa chuột, tiều tụy bi quan chán đời.

Nghĩ tới lúc trước mình vì thái độ lạnh nhạt của Hoa Nhị Gia, liền buồn bực không vui, ngày càng gầy gò. Hiện giờ so sánh, nàng thật sự không bằng nổi một phần vạn của La tỷ tỷ.

Từ Oánh cười nói, "Nếu tỷ tỷ đã vô sự, ta cũng không nhiều lời. Nếu sau này tỷ tỷ có việc cần Từ Oánh, chớ khách khí mở miệng."

"Được a, không chừng về sau thật sự có việc phải dùng tới ngươi đâu." La Tố cởi mở cười cười, lại nói, "Đúng rồi, ngươi hiện giờ có thể tưởng tượng tốt lắm sau này làm cái gì, là ở Bắc Đô thành vui đùa một chút, hay là làm chút gì đó. Hoặc là sắp tới liền hồi Xuyên Châu?"

Từ Oánh hé miệng cười khẽ, "Mấy ngày trước ta nhận được thư của phụ thân, nói về chuyện của ta, cũng là tràn đầy đau lòng. Liền cho người liên lạc với chưởng quỹ ở Bắc Đô, muốn đem sản nghiệp bên này đều giao lại cho ta. Ta cũng đã đi nhìn rồi, làm ăn coi như không tệ, chỉ thiếu tâm ý, mấy ngày nay liền muốn đem cửa hàng này làm đứng lên. Vừa để giết thời gian, thứ hai cũng là xem xem bản thân đến cùng có thể làm được đến đâu."

"Đây là chuyện tốt a." La Tố vui vẻ nói, kỳ thật nếu không phải là nàng cùng Triệu Từ làm quan, không thể buôn bán, nàng thật sự muốn đầu tư một khoản. Bất quá nàng nghe kể một vài người nhà quan viên cũng thỉnh người đi mở cửa hàng kiếm tiền, trợ cấp chi phí, trong lòng cũng có chút suy tính.

Mặc dù hiện tại có Hoàng thượng thường xuyên ban thưởng, nhưng đây đều là nói không chính xác. Bổng lộc của nàng cũng không cao, khó khăn lắm không đói chết mà thôi. Nếu như về sau muốn có ngày tháng phú quý, còn phải chính mình cố gắng a.

Nàng nói, "Từ Oánh, bằng không, chúng ta hợp tác làm buôn bán như thế nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương