Bần Hàn Tức Phụ
-
Chương 42
***
Triệu Từ mới vừa từ Hàn lâm viện đi ra, trên người mặc quan bào màu đỏ, dưới chân đi hài đen viền trắng, tôn lên khí chất nội liễm lại mang theo vài phần hăng hái.
Trong tay hắn cầm một phong thư, chuẩn bị mang đến dịch quán gửi về nhà.
Khoảng cách lần trước gửi thư về nhà, đã hơn một tháng, mà một chút tin tức cũng
không có.
Trong lòng hắn có chút sốt ruột, lúc này lại không tốt xin nghỉ phép trở về, chỉ đành viết thêm phong thư gửi về. Thuận tiện nhờ người tìm xem bên này có tòa nhà nào thích hợp không, để nhanh nhanh đón bọn họ tới đây.
Mới đi đến cửa Đông, liền thấy hai con ngựa quen thuộc.
Triệu Từ thấy người đến, vội vàng tránh sang một bên nhường đường.
Người cưỡi ngựa dừng lại, nhảy xuống: "Triệu đại nhân đây là muốn trở về?"
Triệu Từ cúi đầu nói: "Hạ quan bái kiến Tề vương điện hạ."
Tề vương khẽ mỉm cười: "Văn Độ huynh càng ngày càng coi trọng quy củ, kể từ sau khi biết thân phận bản vương, liền không giống trước kia?"
Triệu Từ ngẩng đầu lên nói: "Nay quan bào ở thân, không dám làm càn."
"Ha ha ha, hảo, kia đợi lát nữa bản vương xuất cung, vẫn là ở chỗ cũ. Mấy ngày nay bản vương vẫn chưa có cơ hội cùng Triệu đại nhân hàn huyên một chút."
Triệu Từ chắp tay: "Hạ quan xin đợi."
Đợi Tề vương đi xa, Triệu Từ mới đứng thẳng người đi ra ngoài.
Hắn không ngờ được, vốn chỉ là con cháu dòng họ quyền quý Lý Văn Đạo, lại là đương kim Tề vương Lý Triết.
Tề vương Lý Triết, tam hoàng tử do Vi quý phi sinh ra. Hiện giờ chính là nhân vật chính trong cuộc tranh đoạt ngôi vị.
Nghĩ tới đây, hắn liền không nhịn được gõ gõ đầu.
Đã quyết chí khi bước chân vào triều đình, sẽ không đứng về phe nào. An phận làm một tiểu quan ở Hàn lâm viện, cũng sẽ không khiến người ta muốn lôi kéo, lại không ngờ thế nhưng cùng Tề vương điện hạ kết giao. Cũng không biết đây là họa hay phúc.
Tề vương một đường đến cửa ngự thư phòng, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng giận dữ mắng mỏ.
Thái giám trông cửa Cao tổng quản Cao Vô Kỵ đang cúi đầu đứng ở cửa, thấy Tề vương đến, ánh mắt hai người va vào nhau, Cao Vô Kỵ đi đến cười nói: "Vương gia chờ, hiện tại bệ hạ không tiện triệu kiến." Nói nhỏ thêm một câu: "Thái tử điện hạ ở trong phòng."
Tề vương nghe vậy sáng tỏ.
Lần này Tây Nam có loạn đói, hoàng thượng hạ chỉ cứu trợ thiên tai, thái tử tranh cơ hội đi đến Tây Nam cứu trợ thiên tai. Không nghĩ tới Tây Nam cứu trợ thiên tai chưa thành, ngược lại chọc cho dân chúng bất ngờ làm phản. Nếu không phải vừa vặn bên kia có binh lính đóng giữ kịp thời trấn áp, Trình Quốc cữu lại đúng lúc ra mặt thu thập tàn cục, chỉ sợ bây giờ cũng không phải là đơn giản như vậy.
Ai bảo người ta có cậu làm quốc cữu đâu.
Tề vương âm thầm cười lạnh.
Một lát sau, cửa chính ngự thư phòng mở ra, còn có thể nghe được từng đợt tiếng ho khan bên trong. Cao Vô Kỵ vội vàng cầm lấy phất trần vào trong điện chiếu khán.
Lại nghe một trận tiếng bước chân hoảng loạn. Hóa ra là thái tử lảo đảo đi ra, lá trà trên trán cũng không dám lấy xuống, cả người chật vật.
Vừa ra cửa, hai người liền đụng mặt nhau.
Trên mặt Thái tử nổi lên một trận cao ngạo, đang muốn khiêu khích, nghe thấy tiếng ho khan trong điện, sợ hãi vôi vàng rảo bước rời đi.
"Tiểu quỷ nhát gan." Giang Lâu ở phía sau nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
Tề vương quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn liền mím miệng thật chặt không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Cao Vô Kỵ lại vội vội vàng vàng đi ra: "Bệ hạ cho mời Tề vương điện hạ vào bên trong."
"Làm phiền công công." Tề vương cười tủm tỉm nói một câu.
Đương kim Chiêu Vũ Đế chính là hoàng đế đời thứ hai của nước Đại Chu.
Lúc trước từng đi theo tổ hoàng đế cùng nhau chinh chiến thiên hạ, lập được công lao hãn mã. Được đại tướng tam quân ủng hộ hết sức, nhưng bởi vì tính cách cường hãn khó có thể khống chế, cho nên tiên hoàng cùng thế đại gia tộc không muốn để cho Chiêu Vũ Đế thừa kế tước vị. Bất quá vị đế vương này chính là đạp bạch cốt cùng máu tươi từng bước một đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Cho dù là người lợi hại hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ là gần đất xa trời mà thôi. Hàng năm chinh chiến cùng với nhiều năm dốc hết tâm huyết vất vả, đã khiến vị đế vương vĩ đại này ngày càng suy yếu.
Thấy Tề vương vào trong điện, hắn lấy khăn che miệng: "Chuyện Tây Nam, ngươi đã biết chưa?"
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tìm hiểu qua."
"Ừm." Cuối cùng sắc mặt Chiêu Vũ Đế thoáng hòa hoãn: "Mặc dù mọi chuyện ở Tây Nam đã bình phục, nhưng cũng có hậu hoạn. Hiện giờ quốc khố không đủ, triều đình thu thuế cũng là mỗi năm một giảm, vẫn không thấy có chút khởi sắc nào. Những năm này ngươi cũng ở bên ngoài hành tẩu, có ý kiến gì không?"
"Năm ngoái nhi thần đã từng đi đến Tây Nam, khí hậu bên kia cùng nơi khác bất đồng, nghe dân chúng địa phương đồn đãi, trăm năm xảy ra hơn mười trận đại hạn, còn lại tiểu hạn vô số kể. Lúc ấy nhi thần đã từng đề nghị khởi công xây dựng thuỷ lợi ngay tại chỗ, hoặc tìm kiếm một nguồn nước khác để hóa giải khốn cảnh. Bất quá chuyện này vẫn không thấy thấy hồi âm."
Chiêu Vũ Đế nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
Huynh đệ hoàng tộc khó tránh khỏi phân tranh, nếu Dư hoàng tử có sớ muốn tấu, thì phải trải qua thái tử xem xét rồi mới được trình lên. Hiện giờ Tề vương nói như vậy, hắn tự nhiên biết vấn đề nằm ở nơi nào.
Thái tử nha.
Trong mắt Chiêu Vũ Đế hiện lên sự thất vọng. Lại thấy Tề vương hiểu chuyện, nhân tiện nói: "Chuyện này ngươi tự tay đi làm đi."
"Thái tử bên kia, có cần hồi bẩm? Mọi chuyện ở Tây Nam, lúc trước đều do thái tử chủ quản."
"Không cần, bên hắn trẫm sẽ cho người đi nói một tiếng."
"Nhi thần tuân chỉ, chuyện này nhất định tận lực làm tốt, không phụ sự quan tâm của phụ hoàng." Tề vương nhanh chóng lĩnh chỉ.
Có lẽ là thân thể khó chịu, Chiêu Vũ Đế cũng không nói thêm nữa, phất tay cho phép hắn thối lui, rồi đứng dậy đi đến trước tấm địa đồ bằng da dê im lặng nhìn.
Lúc Tề vương lui ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ.
Giang Lâu ở bên ngoài đợi đã lâu, thấy người đi ra, vội vàng chạy lại nghênh đón: "Điện hạ."
"Xuất cung rồi nói." Tề vương vẫy vẫy tay, im lặng không lên tiếng đi lên phía trước. Giang Lâu đuổi theo sau.
Cho đến khi vào bên trong xe ngựa, Tề vương mới nói chuyện ban nãy cho Giang Lâu nghe.
"Huynh trưởng ta còn ở Tây Nam bên kia, có cần truyền tin sai hắn đi tra xét chuyện đất Tây Nam?" Huynh trưởng Giang Lâu chính là uy vũ tướng quân Giang Xa, lần trước đến Tây Nam bình định đại quân, đang ở trong doanh trướng đại quân. Giang Lâu cảm thấy nếu hiện giờ Tề vương điện hạ tiếp quản chuyện này, tự nhiên muốn nhờ huynh trưởng tận lực giúp đỡ.
Tề vương lại khoát tay: "Chuyện này tạm thời không cần hắn ra tay, có điều cần nhắc nhở hắn nghiêm khắc luyện binh. Chỉ sợ sau này sẽ có chiến sự."
"Chiến sự sắp nổi lên?" Giang Lâu kinh ngạc: "Hiện tại đang là thái bình thịnh thế, các nước thần phục, tại sao có thể xảy ra chiến sự?"
Tề vương lại chắc như định đóng cột nói: "Vừa rồi bản vương rời khỏi ngự thư phòng, nhác thấy phụ hoàng đang xem địa đồ. Còn là địa đồ Tây Bắc."
"Tây Bắc... Đột Quyết!" Hai mắt Giang Lâu trợn to.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tề vương điện hạ nói chiến sự, thế nhưng sẽ là Đột Quyết. Kinh ngạc một lát, lại từ từ bình phục lại. Nếu thật là Đột Quyết, mặc dù có chút khó khăn, nhưng cũng có thể lý giải.
Đại Chu mới định quốc, bởi vì quần hùng tranh bá nhiều năm, toàn bộ Trung Nguyên đều phải chịu ảnh hưởng, nguyên khí tổn thương nặng nề. Quốc vừa lập, Đột Quyết lại lãnh binh nam hạ, lúc trước còn có Tấn vương bệ hạ, tự thân xuất binh đi đánh Đột Quyết, lại bởi vì ngựa không đủ, lương thảo thiếu, bị Đột Quyết vây khốn. Cứ thế ký kết hiệp ước bất đắc dĩ. Đường đường Đại Chu lại phải hướng man di Đột Quyết xưng thần, mặc dù sau đó thực lực Đại Chu ngày càng thịnh, Đột Quyết cũng không dám lại làm càn. Nhưng là sỉ nhục lúc trước, từ triều thần cho tới dân chúng Đại Chu đều chưa từng quên. Bệ hạ chỉ sợ cũng vẫn khắc sâu trong tâm khảm.
Chẳng qua hiện tại đi đánh Đột Quyết, có thể thắng không?
Nên biết, thực lực của Đại Chu hiện giờ mặc dù đã tốt hơn lúc lập quốc rất nhiều, nhưng lúc này muốn gây chiến, thì thực sự quá khó khăn. Một lần đại hạn Tây Nam đã dùng hết một nửa quốc khố.
Thấy Tề vương cũng đang trầm tư, Giang Lâu không dám lỗ mãng, chờ xe ngựa đi hảo một hồi lâu, mới nói: "Điện hạ muốn đi gặp Triệu Từ?"
Hắn thật sự càng nghĩ càng không hiểu, đường đường là Tề vương điện hạ, sao lần nào cũng chủ động đi lại với Triệu Từ này. Mặc dù hắn quả thật có chút tài năng, nhưng đến cùng cũng là người xuất thân bần hàn mà thôi, lại chưa từng giúp vương gia được việc gì.
Tề vương lại cười cười: "Tự nhiên là muốn đi gặp một lần, bản vương cảm thấy hết sức hứng thú với (duy nông luận) hắn viết ra trong lần thi đình này.”
Triệu Từ mới vừa từ Hàn lâm viện đi ra, trên người mặc quan bào màu đỏ, dưới chân đi hài đen viền trắng, tôn lên khí chất nội liễm lại mang theo vài phần hăng hái.
Trong tay hắn cầm một phong thư, chuẩn bị mang đến dịch quán gửi về nhà.
Khoảng cách lần trước gửi thư về nhà, đã hơn một tháng, mà một chút tin tức cũng
không có.
Trong lòng hắn có chút sốt ruột, lúc này lại không tốt xin nghỉ phép trở về, chỉ đành viết thêm phong thư gửi về. Thuận tiện nhờ người tìm xem bên này có tòa nhà nào thích hợp không, để nhanh nhanh đón bọn họ tới đây.
Mới đi đến cửa Đông, liền thấy hai con ngựa quen thuộc.
Triệu Từ thấy người đến, vội vàng tránh sang một bên nhường đường.
Người cưỡi ngựa dừng lại, nhảy xuống: "Triệu đại nhân đây là muốn trở về?"
Triệu Từ cúi đầu nói: "Hạ quan bái kiến Tề vương điện hạ."
Tề vương khẽ mỉm cười: "Văn Độ huynh càng ngày càng coi trọng quy củ, kể từ sau khi biết thân phận bản vương, liền không giống trước kia?"
Triệu Từ ngẩng đầu lên nói: "Nay quan bào ở thân, không dám làm càn."
"Ha ha ha, hảo, kia đợi lát nữa bản vương xuất cung, vẫn là ở chỗ cũ. Mấy ngày nay bản vương vẫn chưa có cơ hội cùng Triệu đại nhân hàn huyên một chút."
Triệu Từ chắp tay: "Hạ quan xin đợi."
Đợi Tề vương đi xa, Triệu Từ mới đứng thẳng người đi ra ngoài.
Hắn không ngờ được, vốn chỉ là con cháu dòng họ quyền quý Lý Văn Đạo, lại là đương kim Tề vương Lý Triết.
Tề vương Lý Triết, tam hoàng tử do Vi quý phi sinh ra. Hiện giờ chính là nhân vật chính trong cuộc tranh đoạt ngôi vị.
Nghĩ tới đây, hắn liền không nhịn được gõ gõ đầu.
Đã quyết chí khi bước chân vào triều đình, sẽ không đứng về phe nào. An phận làm một tiểu quan ở Hàn lâm viện, cũng sẽ không khiến người ta muốn lôi kéo, lại không ngờ thế nhưng cùng Tề vương điện hạ kết giao. Cũng không biết đây là họa hay phúc.
Tề vương một đường đến cửa ngự thư phòng, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng giận dữ mắng mỏ.
Thái giám trông cửa Cao tổng quản Cao Vô Kỵ đang cúi đầu đứng ở cửa, thấy Tề vương đến, ánh mắt hai người va vào nhau, Cao Vô Kỵ đi đến cười nói: "Vương gia chờ, hiện tại bệ hạ không tiện triệu kiến." Nói nhỏ thêm một câu: "Thái tử điện hạ ở trong phòng."
Tề vương nghe vậy sáng tỏ.
Lần này Tây Nam có loạn đói, hoàng thượng hạ chỉ cứu trợ thiên tai, thái tử tranh cơ hội đi đến Tây Nam cứu trợ thiên tai. Không nghĩ tới Tây Nam cứu trợ thiên tai chưa thành, ngược lại chọc cho dân chúng bất ngờ làm phản. Nếu không phải vừa vặn bên kia có binh lính đóng giữ kịp thời trấn áp, Trình Quốc cữu lại đúng lúc ra mặt thu thập tàn cục, chỉ sợ bây giờ cũng không phải là đơn giản như vậy.
Ai bảo người ta có cậu làm quốc cữu đâu.
Tề vương âm thầm cười lạnh.
Một lát sau, cửa chính ngự thư phòng mở ra, còn có thể nghe được từng đợt tiếng ho khan bên trong. Cao Vô Kỵ vội vàng cầm lấy phất trần vào trong điện chiếu khán.
Lại nghe một trận tiếng bước chân hoảng loạn. Hóa ra là thái tử lảo đảo đi ra, lá trà trên trán cũng không dám lấy xuống, cả người chật vật.
Vừa ra cửa, hai người liền đụng mặt nhau.
Trên mặt Thái tử nổi lên một trận cao ngạo, đang muốn khiêu khích, nghe thấy tiếng ho khan trong điện, sợ hãi vôi vàng rảo bước rời đi.
"Tiểu quỷ nhát gan." Giang Lâu ở phía sau nhỏ giọng lầm bầm một tiếng.
Tề vương quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn liền mím miệng thật chặt không nói thêm gì nữa.
Một lát sau, Cao Vô Kỵ lại vội vội vàng vàng đi ra: "Bệ hạ cho mời Tề vương điện hạ vào bên trong."
"Làm phiền công công." Tề vương cười tủm tỉm nói một câu.
Đương kim Chiêu Vũ Đế chính là hoàng đế đời thứ hai của nước Đại Chu.
Lúc trước từng đi theo tổ hoàng đế cùng nhau chinh chiến thiên hạ, lập được công lao hãn mã. Được đại tướng tam quân ủng hộ hết sức, nhưng bởi vì tính cách cường hãn khó có thể khống chế, cho nên tiên hoàng cùng thế đại gia tộc không muốn để cho Chiêu Vũ Đế thừa kế tước vị. Bất quá vị đế vương này chính là đạp bạch cốt cùng máu tươi từng bước một đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn.
Cho dù là người lợi hại hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ là gần đất xa trời mà thôi. Hàng năm chinh chiến cùng với nhiều năm dốc hết tâm huyết vất vả, đã khiến vị đế vương vĩ đại này ngày càng suy yếu.
Thấy Tề vương vào trong điện, hắn lấy khăn che miệng: "Chuyện Tây Nam, ngươi đã biết chưa?"
"Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã tìm hiểu qua."
"Ừm." Cuối cùng sắc mặt Chiêu Vũ Đế thoáng hòa hoãn: "Mặc dù mọi chuyện ở Tây Nam đã bình phục, nhưng cũng có hậu hoạn. Hiện giờ quốc khố không đủ, triều đình thu thuế cũng là mỗi năm một giảm, vẫn không thấy có chút khởi sắc nào. Những năm này ngươi cũng ở bên ngoài hành tẩu, có ý kiến gì không?"
"Năm ngoái nhi thần đã từng đi đến Tây Nam, khí hậu bên kia cùng nơi khác bất đồng, nghe dân chúng địa phương đồn đãi, trăm năm xảy ra hơn mười trận đại hạn, còn lại tiểu hạn vô số kể. Lúc ấy nhi thần đã từng đề nghị khởi công xây dựng thuỷ lợi ngay tại chỗ, hoặc tìm kiếm một nguồn nước khác để hóa giải khốn cảnh. Bất quá chuyện này vẫn không thấy thấy hồi âm."
Chiêu Vũ Đế nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
Huynh đệ hoàng tộc khó tránh khỏi phân tranh, nếu Dư hoàng tử có sớ muốn tấu, thì phải trải qua thái tử xem xét rồi mới được trình lên. Hiện giờ Tề vương nói như vậy, hắn tự nhiên biết vấn đề nằm ở nơi nào.
Thái tử nha.
Trong mắt Chiêu Vũ Đế hiện lên sự thất vọng. Lại thấy Tề vương hiểu chuyện, nhân tiện nói: "Chuyện này ngươi tự tay đi làm đi."
"Thái tử bên kia, có cần hồi bẩm? Mọi chuyện ở Tây Nam, lúc trước đều do thái tử chủ quản."
"Không cần, bên hắn trẫm sẽ cho người đi nói một tiếng."
"Nhi thần tuân chỉ, chuyện này nhất định tận lực làm tốt, không phụ sự quan tâm của phụ hoàng." Tề vương nhanh chóng lĩnh chỉ.
Có lẽ là thân thể khó chịu, Chiêu Vũ Đế cũng không nói thêm nữa, phất tay cho phép hắn thối lui, rồi đứng dậy đi đến trước tấm địa đồ bằng da dê im lặng nhìn.
Lúc Tề vương lui ra nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra vẻ hiểu rõ.
Giang Lâu ở bên ngoài đợi đã lâu, thấy người đi ra, vội vàng chạy lại nghênh đón: "Điện hạ."
"Xuất cung rồi nói." Tề vương vẫy vẫy tay, im lặng không lên tiếng đi lên phía trước. Giang Lâu đuổi theo sau.
Cho đến khi vào bên trong xe ngựa, Tề vương mới nói chuyện ban nãy cho Giang Lâu nghe.
"Huynh trưởng ta còn ở Tây Nam bên kia, có cần truyền tin sai hắn đi tra xét chuyện đất Tây Nam?" Huynh trưởng Giang Lâu chính là uy vũ tướng quân Giang Xa, lần trước đến Tây Nam bình định đại quân, đang ở trong doanh trướng đại quân. Giang Lâu cảm thấy nếu hiện giờ Tề vương điện hạ tiếp quản chuyện này, tự nhiên muốn nhờ huynh trưởng tận lực giúp đỡ.
Tề vương lại khoát tay: "Chuyện này tạm thời không cần hắn ra tay, có điều cần nhắc nhở hắn nghiêm khắc luyện binh. Chỉ sợ sau này sẽ có chiến sự."
"Chiến sự sắp nổi lên?" Giang Lâu kinh ngạc: "Hiện tại đang là thái bình thịnh thế, các nước thần phục, tại sao có thể xảy ra chiến sự?"
Tề vương lại chắc như định đóng cột nói: "Vừa rồi bản vương rời khỏi ngự thư phòng, nhác thấy phụ hoàng đang xem địa đồ. Còn là địa đồ Tây Bắc."
"Tây Bắc... Đột Quyết!" Hai mắt Giang Lâu trợn to.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Tề vương điện hạ nói chiến sự, thế nhưng sẽ là Đột Quyết. Kinh ngạc một lát, lại từ từ bình phục lại. Nếu thật là Đột Quyết, mặc dù có chút khó khăn, nhưng cũng có thể lý giải.
Đại Chu mới định quốc, bởi vì quần hùng tranh bá nhiều năm, toàn bộ Trung Nguyên đều phải chịu ảnh hưởng, nguyên khí tổn thương nặng nề. Quốc vừa lập, Đột Quyết lại lãnh binh nam hạ, lúc trước còn có Tấn vương bệ hạ, tự thân xuất binh đi đánh Đột Quyết, lại bởi vì ngựa không đủ, lương thảo thiếu, bị Đột Quyết vây khốn. Cứ thế ký kết hiệp ước bất đắc dĩ. Đường đường Đại Chu lại phải hướng man di Đột Quyết xưng thần, mặc dù sau đó thực lực Đại Chu ngày càng thịnh, Đột Quyết cũng không dám lại làm càn. Nhưng là sỉ nhục lúc trước, từ triều thần cho tới dân chúng Đại Chu đều chưa từng quên. Bệ hạ chỉ sợ cũng vẫn khắc sâu trong tâm khảm.
Chẳng qua hiện tại đi đánh Đột Quyết, có thể thắng không?
Nên biết, thực lực của Đại Chu hiện giờ mặc dù đã tốt hơn lúc lập quốc rất nhiều, nhưng lúc này muốn gây chiến, thì thực sự quá khó khăn. Một lần đại hạn Tây Nam đã dùng hết một nửa quốc khố.
Thấy Tề vương cũng đang trầm tư, Giang Lâu không dám lỗ mãng, chờ xe ngựa đi hảo một hồi lâu, mới nói: "Điện hạ muốn đi gặp Triệu Từ?"
Hắn thật sự càng nghĩ càng không hiểu, đường đường là Tề vương điện hạ, sao lần nào cũng chủ động đi lại với Triệu Từ này. Mặc dù hắn quả thật có chút tài năng, nhưng đến cùng cũng là người xuất thân bần hàn mà thôi, lại chưa từng giúp vương gia được việc gì.
Tề vương lại cười cười: "Tự nhiên là muốn đi gặp một lần, bản vương cảm thấy hết sức hứng thú với (duy nông luận) hắn viết ra trong lần thi đình này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook