*

Chiều ba mươi tháng chạp, Triệu Từ bắt đầu viết câu đối giúp người trong thôn.

Cũng không phải là mọi người mua không nổi, bất quá ai cũng cảm thấy câu đối cử nhân lão gia viết ra đều có sao Văn Khúc phù hộ, về sau nhà cửa an bình, không chừng trong nhà cũng có thể có một sao Văn Khúc hạ phàm đâu.

Chữ viết La Tố không được tốt, thấy Triệu Từ viết chữ to trên câu đối, thì cực kỳ hâm mộ.

Đống tranh chữ của đời sau đúng là bôi nhọ hai chữ thư pháp, nhìn xem, đây mới gọi là thư pháp a. Nước chảy mây trôi, mạnh mẽ.

Triệu Từ thấy nàng ở bên cạnh nhìn chăm chú: "Đại tẩu có muốn viết vài chữ không?"

"Không cần không cần, ta xem một chút là được." La Tố vội vàng khoát tay. Mấy nét bút kia của nàng, nhiều nhất chỉ có thể được xem là chỉnh tề mà thôi, ở trước mặt Triệu Từ múa rìu qua mắt thợ, sẽ làm trò cười cho người ta mất.

"Hai câu đối đệ viết ra, mang đến chỗ chúng ta, chắc chắn rất có giá trị□□ a." La Tố lẩm bẩm.

Triệu Từ run tay,  một vệt mực đen thẫm nằm chễm trệ trên giấy đỏ.

"A, hỏng rồi." La Tố vội vàng đổi tờ giấy khác cho hắn: "Cẩn thận một chút, đừng có làm dây mực nữa. Nói đến nói đi thi nhân kinh trường lâu như ngươi, không thể dễ dàng làm lem giấy như vậy." Nếu làm bài thi được một nửa mà bị dây mực, thì không cần khảo nữa. Dù sao khảo cũng vô dụng.

Triệu Từ xoa xoa cổ tay, lại ôm ngực bình phục rối loạn trong lòng, mới tiếp tục hạ bút.

Viết xong tầm mười tấm câu đối, thì Triệu Từ đặt bút lông xuống, bưng ly trà nóng bên cạnh lên uống vài ngụm.

Thấy La Tố còn đang cúi đầu thưởng thức câu đối trên mặt bàn, hai mắt chợt lóe, trên mặt lơ đãng nói: "Tẩu tử sẽ trở về sao?"

“Hử?" La Tố ngẩng đầu lên nhìn hắn. Mất một lát mới nghĩ ra hắn nói trở về là trở về đâu.

Nghĩ tới hắn là người duy nhất biết thân phận của mình, trong lòng nàng bỗng chốc thoải mái hơn, cười nói: "Muốn trở về cũng không được. Ta cũng không dám chắc, có lẽ một ngày nào đó ngủ một giấc dậy là có thể trở về, cũng có lẽ sẽ không trở về được nữa.”

Nàng cảm thấy cơ hội này quá xa vời, dù sao nàng đã rơi xuống sông, chắc là đã bị chết đuối. Nhưng cũng có thể chỉ là hôn mê, dù sao trong mấy tiểu thuyết xuyên không không phải đều viết như vậy sao?

Triệu Từ không có được câu trả lời chắc chắn, trong lòng không an ổn, thời điểm nhấc bút, cũng không viết nổi chữ, dứt khoát buông bút đi ra ngoài sân xem tuyết rơi.

Mặc dù sắc trời đã hơi tối, nhưng bởi vì có tuyết đọng lại trên mặt đất, cho nên ngoài phòng còn rất sáng.

Triệu Từ cảm thấy, tâm tư lúc này của hắn tựa như những bông tuyết này, không ngừng phát ra ánh sáng. Chỉ có thể ở dưới ánh sáng âm u như vậy, mới có thể tồn tại. Cho đến khi có một ngày, hóa thành nước, dung nhập vào trong đất bùn hắc ám, mới thôi không phát sáng.

Đêm ba mươi, Triệu mẫu thắp hương cúng tế cho Triệu Thạch cùng Triệu Thành.

Bài vị của Triệu Thành được phủ lên một tấm vải, bình thường Triệu mẫu đều không bỏ ra xem, cho đến hôm nay mới được đặt lên bàn thờ.

La Tố biết, lúc trước Triệu mẫu vẫn còn ôm hy vọng, dù sao không thấy thi thể, không có cách nào tiếp nhận sự thật con mình đã chết rồi. Nhưng bây giờ đã qua một thời gian dài như vậy, trong lòng bà cũng chỉ có thể tin.

"Lão nhân a, năm nay nhà ta thịnh vượng a. Từ nhi trúng cử, là cử nhân lão gia, xem như làm quang tông diệu tổ cho lão Triệu gia. Tộc trưởng còn nói Từ nhi nhà ta là cử nhân duy nhất trong ba đời của lão Triệu gia, năm sau còn muốn đi khảo trạng nguyên. Ngươi nhìn không đến, khỏi phải sốt ruột, chờ về sau ta đi gặp ngươi, sẽ kể hết cho ngươi." Triệu mẫu vừa cười vừa nói, ánh mắt lại không nhịn được phiếm hồng, La Tố ở bên cạnh đưa khăn tay cho bà lau nước mắt, Triệu mẫu cười đẩy ra, lại kéo tay nàng hướng về bài vị Triệu Thạch: "Ngươi có ánh mắt tốt, tìm cho Thành nhi nàng dâu tốt, bây giờ nhà ta hồng hồng hỏa hỏa như vậy cũng là nhờ có nàng. Hiện người ở trong thôn đều phải liếc nhìn nàng một cái, rất có thể diện. Này mười dặm bát thôn, không thể tìm ra hảo tức phụ như vậy. Chỉ là Thành nhi nhà chúng ta không có phúc phận này. Lão nhân a, ta làm chủ, đợi năm sau Từ nhi trúng cử, ta liền thu xếp tìm cho nàng một nhà khá giả tái giá, ngươi cùng Thành nhi đều không được oán chúng ta."

Nếu nguyên chủ La Đại Nha mà nghe được lời này, chỉ sợ trong lòng đã vui mừng nở hoa rồi. Nhưng La Tố thì khác, nàng chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.

Này gần sang năm mới, có thể đừng nhắc tới chuyện tái giá của nàng được không.

Nàng nhìn nhìn Triệu Từ, muốn hắn nói đỡ hai câu. Có lẽ là do Triệu Từ biết thân phận nàng, nên nàng đã xem vị tiểu thúc trên danh nghĩa này như đồng đội của mình.

Chỉ thấy Triệu Từ quỳ thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, một bộ việc không liên quan đến mình.

Mẫu tử hai người này thật sự định gả mình ra ngoài sao? Hai mắt La Tố trợn to.

Đợi Triệu mẫu đứng dậy, La Tố lập tức chạy lại đỡ bà, ở bên tai thủ thỉ khuyên nhủ, sang năm còn phải chuẩn bị làm một hồi chuyện lớn đâu, nàng vẫn chưa có ý định tái giá a.

Triệu Từ vẫn quỳ ở trên bồ đoàn, hai mắt nhìn chằm chằm bài vị huynh trưởng Triệu Thành hồi lâu. Trong ống tay áo bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, bởi vì quá dùng sức nên đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương