Bần Hàn Tức Phụ
-
Chương 27
*********
Bên trong nha môn Bì Lăng huyện.
Tạ Thành Nam mặc quan phục màu xanh nhạt, mặt mũi tràn đầy ưu sầu ngồi xem sổ báo cáo thu thuế hai năm trước.
Từ khi đại triều thành lập tới nay, việc thu thuế luôn khiến quan huyện đau đầu. Hàng năm đi thu tô thuế, chỉ thu về được nửa kho lúa.
Trước kia còn xuất hiện một cuộc tiểu nạn hạn hán, dân chúng không có lương thực, quan phủ không thể không mở kho phát lương thực. Cái này khiến toàn bộ Bì Lăng huyện càng thêm kiệt quệ.
Những huyện khác ngược lại không lo lắng, dù sao cũng từng chịu qua chiến loạn, không mất vài năm thì không khôi phục được.
Nhưng Bì Lăng huyện lại khác. Lúc trước nhưng là thuộc về hậu phương lớn, chưa lần nào chịu qua chiến loạn.
Trình lên bảng thành tích này, Hoàng thượng khẳng định không hài lòng.
Một Huyện lệnh nho nhỏ cũng làm không được, sau này làm thể nào để đặt chân trong triều?
Tạ Thành Nam chìm vào trong vực sâu ưu sầu.
Chu huyện thừa đứng cạnh thấy thần sắc này của hắn, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Đại nhân cần gì rầu rĩ, nếu lần này có thể cho dân chúng thuê quan điền trồng trọt, thu nhập từ thuế tự nhiên nhiều hơn trước.”
”Cũng không thể chỉ trông cậy vào một cái biện pháp này. Bổn quan cũng đã suy nghĩ qua, nếu những tá điền kia thuê quan điền, mà bỏ mặc đất đai nhà địa chủ không trồng trọt, cuối cùng tính xuống, cũng không thấy tốt hơn được bao nhiêu.”
”Vậy ý đại nhân là?”
”Khuyến khích dân chúng khai hoang, nhường đám địa chủ kia giảm bớt một thành địa tô, khích lệ tá điền thuê loại.”
”Dân chúng nơi này chỉ sợ không có đủ sức để đi khai hoang đất đai.”
Dù sao toàn bộ Bì Lăng huyện chỉ có từng này người, lúc trước mỗi nhà lại bị trưng dụng vài nam nhân đi chiến trường, số tráng đinh lưu lại cũng không nhiều.
Tạ Thành Nam khoát tay cười: “Chu huyện thừa, ngươi còn không hiểu những dân chung này bằng Bổn quan. Trước đó vài ngày bổn quan đã đi ra ngoài khảo sát một vòng, cũng hỏi qua vài người nông nhân. Bọn họ đều là dân chúng cần cù chất phác. Hiện tại bọn họ thiếu nhất chính là đất đai. Nếu cho bọn họ đất đai, mặc kệ bao nhiêu, bọn họ cũng có thể tìm cách gieo trồng. Lương thực là căn nguyên sinh tồn của dân chúng, vì loại nhiều lương thực, bao nhiêu đau khổ bọn họ đều có thể chịu được.”
Chu huyện thừa không cho là đúng, nhưng thấy hắn hào hứng như vậy, vẫn cười nói: “Đại nhân nói rất đúng, chỉ là...” Sắc mặt hắn có chút nan kham: “Chỉ là hạ quan lo lắng, đám địa chủ kia, không chịu đồng ý giảm bớt địa tô. Quan phủ chúng ta cũng không thể cưỡng bách bọn họ.”
”Ừm - -” Tạ Thành Nam khẽ gật đầu, sờ sờ bộ râu của mình, một lát mới cười nói: “Vậy trước tiên không tìm bọn họ, khai hoang trồng trọt trước, những mẫu đất hoang kia, lấy một nửa giá bán cho mọi người nông dân. Đến lúc đó cũng giúp huyện ta có thêm một phần thu nhập.”
”Còn người khai hoang?”
”Đương nhiên là ai muốn mua thì tự đi khai, chúng ta chỉ chỉ điểm địa phương, còn cuối cùng là làm ruộng lúa hay là ruộng cạn, thì để bọn tự quyết định.”
Chu huyện thừa nghe vậy, lúc này lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trong mắt mang theo vài phần kính nể: “ Chiêu này của đại nhân thật đúng là cực kỳ tuyệt vời.”
Cầm đất hoang vô ích đi đổi bạc, thật sự là một phân khí lực đều không cần ra.
Bên trong nha môn Bì Lăng huyện.
Tạ Thành Nam mặc quan phục màu xanh nhạt, mặt mũi tràn đầy ưu sầu ngồi xem sổ báo cáo thu thuế hai năm trước.
Từ khi đại triều thành lập tới nay, việc thu thuế luôn khiến quan huyện đau đầu. Hàng năm đi thu tô thuế, chỉ thu về được nửa kho lúa.
Trước kia còn xuất hiện một cuộc tiểu nạn hạn hán, dân chúng không có lương thực, quan phủ không thể không mở kho phát lương thực. Cái này khiến toàn bộ Bì Lăng huyện càng thêm kiệt quệ.
Những huyện khác ngược lại không lo lắng, dù sao cũng từng chịu qua chiến loạn, không mất vài năm thì không khôi phục được.
Nhưng Bì Lăng huyện lại khác. Lúc trước nhưng là thuộc về hậu phương lớn, chưa lần nào chịu qua chiến loạn.
Trình lên bảng thành tích này, Hoàng thượng khẳng định không hài lòng.
Một Huyện lệnh nho nhỏ cũng làm không được, sau này làm thể nào để đặt chân trong triều?
Tạ Thành Nam chìm vào trong vực sâu ưu sầu.
Chu huyện thừa đứng cạnh thấy thần sắc này của hắn, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: “Đại nhân cần gì rầu rĩ, nếu lần này có thể cho dân chúng thuê quan điền trồng trọt, thu nhập từ thuế tự nhiên nhiều hơn trước.”
”Cũng không thể chỉ trông cậy vào một cái biện pháp này. Bổn quan cũng đã suy nghĩ qua, nếu những tá điền kia thuê quan điền, mà bỏ mặc đất đai nhà địa chủ không trồng trọt, cuối cùng tính xuống, cũng không thấy tốt hơn được bao nhiêu.”
”Vậy ý đại nhân là?”
”Khuyến khích dân chúng khai hoang, nhường đám địa chủ kia giảm bớt một thành địa tô, khích lệ tá điền thuê loại.”
”Dân chúng nơi này chỉ sợ không có đủ sức để đi khai hoang đất đai.”
Dù sao toàn bộ Bì Lăng huyện chỉ có từng này người, lúc trước mỗi nhà lại bị trưng dụng vài nam nhân đi chiến trường, số tráng đinh lưu lại cũng không nhiều.
Tạ Thành Nam khoát tay cười: “Chu huyện thừa, ngươi còn không hiểu những dân chung này bằng Bổn quan. Trước đó vài ngày bổn quan đã đi ra ngoài khảo sát một vòng, cũng hỏi qua vài người nông nhân. Bọn họ đều là dân chúng cần cù chất phác. Hiện tại bọn họ thiếu nhất chính là đất đai. Nếu cho bọn họ đất đai, mặc kệ bao nhiêu, bọn họ cũng có thể tìm cách gieo trồng. Lương thực là căn nguyên sinh tồn của dân chúng, vì loại nhiều lương thực, bao nhiêu đau khổ bọn họ đều có thể chịu được.”
Chu huyện thừa không cho là đúng, nhưng thấy hắn hào hứng như vậy, vẫn cười nói: “Đại nhân nói rất đúng, chỉ là...” Sắc mặt hắn có chút nan kham: “Chỉ là hạ quan lo lắng, đám địa chủ kia, không chịu đồng ý giảm bớt địa tô. Quan phủ chúng ta cũng không thể cưỡng bách bọn họ.”
”Ừm - -” Tạ Thành Nam khẽ gật đầu, sờ sờ bộ râu của mình, một lát mới cười nói: “Vậy trước tiên không tìm bọn họ, khai hoang trồng trọt trước, những mẫu đất hoang kia, lấy một nửa giá bán cho mọi người nông dân. Đến lúc đó cũng giúp huyện ta có thêm một phần thu nhập.”
”Còn người khai hoang?”
”Đương nhiên là ai muốn mua thì tự đi khai, chúng ta chỉ chỉ điểm địa phương, còn cuối cùng là làm ruộng lúa hay là ruộng cạn, thì để bọn tự quyết định.”
Chu huyện thừa nghe vậy, lúc này lộ ra vẻ mặt vui vẻ, trong mắt mang theo vài phần kính nể: “ Chiêu này của đại nhân thật đúng là cực kỳ tuyệt vời.”
Cầm đất hoang vô ích đi đổi bạc, thật sự là một phân khí lực đều không cần ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook