Bần Hàn Tức Phụ
-
Chương 13
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bà tức hai người làm xong thức ăn, để hai cái tiểu ở nhà ăn cơm, thuận tiện lưu lại cho Triệu Từ một phần đặt ở trong nồi, chuẩn bị động thân.
Mới ra sân nhỏ, Triệu Từ từ trong phòng đi ra, sau lưng còn đeo một cái cái sọt.
Thấy trong tay hai người mang gì đó, vội vàng bước đến, cầm lấy “Nương, đại tẩu, ta cũng đang chuẩn bị đi trấn trên.”
Triệu Từ nhàn nhạt cười, phảng phất có một cỗ khí chất của thư sinh.
Triệu mẫu kinh ngạc nói: “Ngươi không phải muốn ôn thư sao, chẳng mấy nữa sẽ có cuộc thi, ngươi phải chăm chỉ đọc sách.”
”Vô sự, ta đi tiệm sách trên trấn xem sách.” Hắn vừa nói xong, vừa cất bước đi về phía trước, không cho Triệu mẫu có cơ hội khuyên bảo.
La Tố thấy thế, cười thầm trong lòng, con mọt sách này khá là đáng yêu, nghe thấy nàng cùng bà bà muốn đi ra ngoài, liền có quyết định này, lại không ở trước mặt hai người họ nói ra. Đợi tới trước khi họ rời khỏi nhà mới đi ra.
Nhìn dáng vẻ Triệu mẫu bên cạnh khí chụp bắp đùi, khóe miệng La Tố nhịn không được vểnh lên.
Hiện tại đang là thời kỳ gieo giống, người trong thôn đều rất bận, cũng không có người đi huyện thành. Triệu mẫu dứt khoát móc tiền túi thuê xe bò trong thôn, chở mình người nhà bọn họ đi trấn trên. Không có cách nào, nhi tử là người đọc sách, bà không bỏ được nhi tử đi một quãng đường xa như vậy. Hơn nữa nấm mèo lần này cũng rất nhiều, mang đến trên trấn quả thực rất mất sức.
Bà chỉ có chút đau lòng tiền xe này.
Nói đến chuyện này, trước kia bọn họ chưa lần nào bao hẳn một chuyến xe xa xỉ như vậy.
La Tố cảm thấy như vậy rất tốt, mặc dù hoa vài văn tiền, nhưng được cái dễ chịu. Nếu trên xe chở nhiều người, nhất định sẽ có người hỏi bọn họ đựng gì trong túi xách thế.
Một đường đến thị trấn, Triệu Từ đều yên lặng ngồi đọc sách.
La Tố nhích tới gần nhìn qua, phát hiện trên sách là chữ phồn thể, mấy chữ cơ bản này nàng đều biết. Vẫn là cảm tạ trước kia nàng thích đọc tiểu thuyết Đài Loan, hơn nữa còn đọc không ít nguyên bản, cho nên đọc chữ phồn thể như chữ giản thể.
Có lẽ do ánh mắt nàng quá nghiêm túc, Triệu Từ cảm thấy có chút mất tự nhiên, quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy tẩu tử nhà mình đang nhìn say mê.
Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ thấy bên trong mâu tử màu đen khẽ động, sắc mặt như thường nói: “Đại tẩu muốn nhìn?”
La Tố vô thức nói: “Không nghĩ tới ngươi thế nhưng còn xem mấy loại sách du ký, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ xem sách thánh hiền thôi.”
Nghe được câu trả lời của nàng, hai mắt Triệu Từ lóe lóe, lại tựa hồ có chút ít kinh ngạc và hoài nghi, không đáp hỏi ngược lại: “Không nghĩ tới đại tẩu thế nhưng biết chữ.”
“...” Trong lòng La Tố căng thẳng, thầm mắng mình nhanh mồm nhanh miệng. Nàng vội vàng nói: “Trong thôn chúng ta cũng có người đọc sách, ta ngẫu nhiên đi theo học mấy chữ, cũng không biết bao nhiêu.”
Mặc dù đã giải thích, bất quá chính La Tố cũng không tin tưởng lời giải thích này lắm, lại càng không trông mong có thể qua mặt được Triệu Từ.
Dù sao trước kia là thời điểm rối loạn, nàng là một nha đầu, được ăn no mặc ấm đã là rất khó, chớ nói chi là biết chữ.
Triệu mẫu cũng bu lại, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói: “Đại nha, ngươi biết chữ? Khó trách ngươi thông minh như vậy, hóa ra là biết chữ a. Chao ôi, người đọc sách chính là thông minh hơn so với người khác.”
Trong lòng La Tố có chút khẩn trương cười cười.
Lo lắng Triệu Từ sẽ hỏi tiếp, cũng may Triệu Từ chỉ là cười một cái, lại cúi đầu đọc sách. Bất quá sách trong tay lại nghiêng về La Tố một chút, làm cho nàng dễ nhìn thấy hơn.
La Tố ở đâu còn dám nhìn, vội vàng đem ánh mắt nhìn bên cạnh. Trong lòng cầu nguyện tiểu thúc nhất định là con mọt sách, ngàn vạn lần đừng quá tinh minh. Nàng không muốn bị người khác cho là yêu quái thiêu chết a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook