Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
-
Chương 98: Xử trí
Điềm Nhi không cách
nào khống chế đem tầm mắt của mình phóng về phía Dận Chân, nhận được một cái trừng mắt hung dữ của nam nhân nhìn lại, nàng lập tức thở phào nhẹ
nhõm. Rồi sau đó trong đầu lại dâng lên một ý niệm hoàn toàn vô lý, đứa
bé của Niên Tiểu Điệp sẽ không phải là của...
“Cứu ta, mau cứu ta!” Đại khái cũng nghe được lời thái y nói, đã đau đớn đến nửa tỉnh nửa mê, Niên Tiểu Điệp đột nhiên với tay hướng về phía Thập Tứ a ca: “Dận Trinh, mau cứu ta, mau cứu ta, đây là con của ngươi a, mau cứu ta.”
Thập Tứ a ca Dận Trinh hai con ngươi mắt chợt căng cứng, nhìn Niên Tiểu Điệp co quắp nằm dưới đất, bên chân tụ lại một vũng máu tươi, hắn thanh âm lạnh như băng nói: “Niên thái quý phi đầu óc thật không tỉnh táo, cư nhiên dám làm vấy bẩn bản quận vương, thật sự là tội đáng muôn chết.”
“Không sai!” Bên kia Thái hậu vội nói theo: “Nàng ta bất trung với tiên đế, dâm loạn trong hậu cung, nên loạn côn đánh chết, người đâu, lập tức lôi tiện nhân này...”
“Thái hậu cần gì phải gấp gáp.” bên kia Dận Chân liếc nhìn đệ đệ bên dưới sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm lổ mồ hôi lạnh, hắn trầm giọng nói: “Cũng phải tìm ra tên nam nhân kia cả gan dám quyến rũ tiên hoàng ngự phi, làm loạn huyết mạch hoàng gia mới phải, trẫm nói đúng không, Thập Tứ đệ?”
Thập Tứ a ca Dận Trinh đầu cúi gằm, trên mặt không còn khí khái hăng hái của thuở nào, chỉ thấy trong ánh mắt nhìn ca ca ruột của hắn, ngập đầy oán hận không gì sánh được.
Mà ánh mắt như thế, càng làm cho Dận Chân thêm phẫn nộ, nỗi hận thiếu chút nữa bị mất mạng gộp chung với oán hận chất chứa từ ngày xưa đồng loạt xông lên tận não, chỉ nghe hắn gằn từng từ từng chữ, niết qua kẽ răng, nói: “Trẫm hôm nay sẽ cho ngươi chết được minh bạch.”
Ngay lúc này, lại có một người bị dẫn vào, nhưng lại là một nha hoàn xinh xắn mặc phấn y, nàng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, khóc nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a!”
Nhác thấy nha hoàn này, Thập Tứ a ca biến sắc.
“Ngươi là người phương nào?” Dận Chân mặt không đổi hỏi.
“Nô, nô tỳ, tên là Tử Uyên, là thiếp thân cung nữ của Niên thái quý phi nương nương.”
“Nga? Nếu là thiếp thân cung nữ, vậy đối với những chuyện của chủ tử ngươi hẳn là biết rất rõ ràng.” Dận Chân chợt trừng mắt: “Còn không mau thành thật kể lại cho trẫm.”
“Dạ, dạ!” Tử Uyên nơm nớp lo sợ trả lời: “Chủ tử ở tại trong một thiên điện của Vĩnh Hòa cung, mỗi lần Tuân Quận vương đến thăm Thái hậu, đều sẽ kín đáo lén gặp riêng chủ tử, việc này không chỉ riêng nô tỳ biết, Tần ma ma bên người Thái hậu nương nương cùng với vài cung nữ hầu hạ gần người cũng đều biết ạ.”
“Việc này đã có bao lâu?”
“Từ hơn nửa năm trước đã có...”
“Thuốc ở trên người Niên thị từ đâu mà có?”
“Là, là Tần ma ma lén đưa cho chủ tử ạ.”
Thái hậu nghe đến đó hai chân đã mềm nhũn, ngã ngồi bệt dưới đất, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tin được: “Làm sao có thể, làm sao có thể, Tần ma ma sao có thể làm ra chuyện như vậy, uổng cho ai gia đã tín nhiệm bà ta như vậy...”
“Hoàng ngạch nương cho bà ta là trung tỳ sao?” Dận Chân cười khẩy một tiếng: “Trẫm nói thật cho ngài biết, lão ma ma kia chẳng qua là một con cờ người khác xếp đặt vào bên cạnh ngài thôi.”
Thái hậu nghe xong sắc mặt trắng bệch một mảnh, hét lên the thé: “Là ai, ai sai sử bà ta? Hoàng đế ngươi nói cho ai gia ai là người giật dây bà ta?”
“Vấn đề này, Hoàng ngạch nương không trực tiếp hỏi Thập Tứ đệ một chút sao, trong lòng hắn hẳn là rõ ràng nhất a!”
Đối mặt với hai mắt đầy chất vấn của mẫu thân, Thập Tứ a ca trông chật vật không chịu nổi, ngay lúc này, được Hứa thái y thi châm tạm thời cầm máu, Niên Tiểu Điệp yếu ớt mở mắt, nàng nhìn Dận Trinh quỳ ở nơi đó, sắc mặt đột nhiên hiện vẻ kích động, chỉ nghe nàng dùng cổ họng khàn khàn, thều thào nói: “Dận Trinh, ngươi lợi dụng ta?”
Như con bọ bị vướng vào mạng nhện, có giãy dụa thế nào cũng chẳng ăn thua, Thập Tứ a ca ngược lại trở nên thản nhiên, chỉ nghe hắn trào phúng nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn trở thành nữ nhân của Tứ ca sao, ta cho ngươi cơ hội này, ngươi nên cảm kích ta mới phải a.”
“Dận Trinh, ngươi, không phải ngươi yêu ta sao?” Niên Tiểu Điệp mở to đôi mắt đẹp, tràn đầy không thể tin hỏi, trong lòng nàng, Thập Tứ a ca sớm đã bị mình làm cho mê muội đầu óc rồi, hắn là bề tôi quy thuận dưới váy mình, nên ngoan ngoãn phục tùng mình mới đúng a.
Dận Trinh nghe vậy lại bật cười lớn, trong ánh mắt nhìn Niên Tiểu Điệp toát ra vẻ oán hận: “Tiện nhân như ngươi mà cũng có mặt mũi nói yêu, ta từng thích ngươi như vậy, nhưng còn ngươi, từ đầu đến cuối trong lòng cũng chỉ có người đàn ông này, không sai, là ta sai Tần ma ma đưa Miên miên cho ngươi, Trùng Dương yến ở Viên Minh viên thật là một cơ hội tốt, xem đi, ngươi quả nhiên không nhịn được mà sử dụng, hừ, chỉ tiếc, loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi, cho dù có cởi hết xiêm y, người đàn ông này cũng không muốn liếc mắt nhìn đúng không, ha ha ha ha...”
Niên Tiểu Điệp mặt mày trắng bệch một mảnh, nàng gắt gao ôm bụng mình, thống khổ hướng tới Thập Tứ a ca hô: “Nhưng ta mang thai đứa con của ngươi...”
Dận Trinh lạnh lùng nhìn một đống vết máu dưới thân Niên Tiểu Điệp, âm lãnh nói: “Cho nên ngươi mới khẩn cấp muốn bò lên giường hoàng đế.”
“Tứ ca.” hắn ngẩng đầu nhìn Dận Trinh, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, bất quá thắng làm vua thua làm giặc thôi, người tư thông cùng Niên Tiểu Điệp là ta, mua chuộc nô tài ngự thiện phòng, mỗi ngày nhỏ nhựa bạch nha vào trong nước trà ngươi uống cũng là ta, hôm nay ta đã nói hết ra đây, muốn đánh muốn giết, muốn làm gì cũng được, Dận Trinh ta đây tuyệt không chút nhăn mày.”
“Được!” Dận Chân nghe vậy quả nhiên đại nộ, lại từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm, liền muốn đâm về phía Thập Tứ a ca trên đất.
“Đừng ——” hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên.
Thái hậu bổ nhào trước người Thập Tứ a ca, ôm ghì lấy đầu nhi tử.
Điềm Nhi cũng đồng dạng dán tới sát bên người Dận Trinh, gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn.
“Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận!!” cảm thụ được nộ ý sôi trào truyền tới từ trên người trượng phu, Điềm Nhi sợ hắn thật sự sẽ tự tay giết Thập Tứ a ca. Cho dù người kia thật sự tội đáng chết vạn lần, cũng không thể để tay hắn bị vấy bẩn.
“Ai dám động đến nhi tử của ai gia.” Thái hậu quát to một tiếng, như con sư tử mẹ bị chọc giận, hung ác gào thét: “Ai dám động đến Trinh Nhi của ta... Ta sẽ giết hắn, ta sẽ giết hắn...”
“Ngạch nương...” Thập Tứ a ca hô to một tiếng, nhào vào trong lòng Thái hậu, khóc rống nói: “Là nhi tử vô dụng, không thể cho ngài vinh quang nên có, không thể cho ngài được an hưởng tuổi già, không thể để cho ngài được trút oán hận trong lòng, ô ô... nhi tử của ngài không bằng nhi tử có ngạch nương là Đồng Hoàng hậu, Trinh Nhi có lỗi với ngài.”
“Không, không, không, Trinh Nhi của ta là nhi tử tốt nhất thế giới.” Thái hậu khóc đến thượng khí chưa kịp đến hạ khí (không kịp thở): “Ta cho dù có liều cái mạng này, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn con!”
“Dận Chân!” Thái hậu mặt đầy nước mắt quát: “Nếu ngươi không tha cho Trinh Nhi, ngày hôm nay, cứ đưa mẹ con chúng ta cùng nhau đến hoàng tuyền đi.”
Dận Chân bệnh nặng mới khỏi, thân thể vốn suy yếu, nghe được những lời này lại vừa phẫn nộ vừa bi thương đến kinh hoàng.
Mẫu thân ruột thịt không chút nào quan tâm mình suýt bị độc chết, chỉ một lòng một ý che chở tiểu nhi tử, việc này muốn Dận Chân làm sao chịu nổi, lại muốn hắn phải phản ứng như thế nào.
“Thái hậu ngài không nên nói nữa!” Điềm Nhi vừa ôm chặt Dận Chân, vừa mạt mày xanh mét tức giận nói: “Là Thập Tứ a ca hắn muốn giết Hoàng thượng a, Hoàng thượng cũng là nhi tử của ngài mà, tại sao bà không hề có một chút đau lòng chứ?”
“Không, không, không, hắn không phải là con ta, hắn là con trai của Đồng chủ tử...” trên mặt Thái hậu xuất hiện nụ cười kỳ quái, sắc mặt chợt nồng đỏ lên, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, choáng váng té xỉu.
“Ngạch nương...” Thập Tứ a ca kinh hô một tiếng, ngay cả Dận Chân cũng biến sắc.
Tất cả mọi chuyện sau đó, gần như đều trải qua trong một phen rối ren hỗn độn, Thập Tứ a ca bị Dận Chân hạ chỉ, tức khắc cắt đi hàm Quận vương, giáng xuống làm tôn thất nhàn tản, đồng thời tức khắc bị trục xuất khỏi kinh thành, đến Tuân Hóa canh giữ tẩm lăng của các Tiên hoàng. Còn Niên Tiểu Điệp, đứa bé trong bụng rốt cuộc không giữ được, sau khi sảy thai, cũng không biết bị kích động điều gì, cả người si si ngốc ngốc, thường xuyên thốt ra mấy lời không ai hiểu được. Về phần Thái hậu, từ sau khi phun ra một búng máu kia, cả người tựa hồ như nháy mắt già đi mấy chục tuổi, thân thể hư nhược đến mức không thể bước xuống giường.
Lại qua mấy ngày, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đích thân đưa Thái hậu nương nương bị bệnh hồi kinh, lại ngày đêm túc trực hầu hạ trong Vĩnh Hòa cung, hành động hiếu đạo này, rất được chúng nhân trong triều tán dương.
Nghe mùi thuốc Đông y buồn nôn từ trong chén thuốc trong tay, Điềm Nhi cầm muỗng bạc, từng chút từng chút bón vào miệng Thái hậu, cái khó là hiện tại bà ta lúc tỉnh thì ít lúc mê thì nhiều, nước thuốc căn bản không đút vào được bao nhiêu.
“Tình huống của Thái hậu sao rồi?” Dận Chân đứng sau lưng Điềm Nhi, mặt không biểu tình hỏi. Mấy thái y hầu hạ bên dưới, người nào người nấy ông nhìn tôi tôi nhìn ông, bộ dáng ấp a ấp úng, có lời khó nói, Dận Chân nhất thời đại nộ, quát: “Nói!”
“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Hứa thái y run rẩy đi ra trước, lên tiếng nói: “Thái hậu nương nương đã... đã là mặt trời sắp khuất bóng, ngụm máu ngày hôm đó chính là khí huyết tích tụ trong lòng, chúng thần vô dụng, vô pháp y trị cho Thái hậu nương nương.”
Dận Chân nghe vậy, gắt gao nhắm hai mắt lại, hai tay ở nơi không người nhìn thấy, hơi run rẩy.
Ai ngờ Hứa thái y lại nói tiếp: “Còn có, còn có một chuyện muốn khải tấu Hoàng thượng, thần phát hiện Thái hậu nương nương hình như dùng một loại thuốc nào đó trong nhiều năm, thứ này đã kích thích lớn đến huyệt khiếu trong đầu...”
Dận Chân nghe vậy siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Thuốc kia sẽ gây nên hậu quả gì?”
“Tương tự với ngũ thạch tán, người uống vào, cảm xúc sẽ lên xuống đặc biệt mạnh mẽ, dễ buồn dễ giận, dùng lâu thành nghiện.”
Dận Chân hơi thở phập phồng, sau một lúc lâu, nhắm mắt hỏi: “Thái hậu còn có bao nhiêu thời gian?”
“Tâm mạch đã tổn thương, nhiều nhất... còn có ba ngày.”
Những ngày tiếp theo, Điềm Nhi cực nhọc cả ngày cả đêm dốc lòng chăm sóc Thái hậu, Dận Chân thì vẫn luôn ngồi một góc trong phòng, trầm mặc nhìn Thái hậu hôn mê, cứ lẳng lặng như vậy, không hề nói một lời nào.
Mỗi khi như vậy, Điềm Nhi luôn có thể cảm giác được một nỗi bi thương khôn kể.
Mẫu không giống mẫu, tử không giống tử, huynh không giống huynh, đệ không giống đệ.
Những người như họ dù được sinh ra trong nhà Thiên gia thì có thế nào, kết quả có lẽ còn không bằng chúng bình dân bách tính.
“Cứu ta, mau cứu ta!” Đại khái cũng nghe được lời thái y nói, đã đau đớn đến nửa tỉnh nửa mê, Niên Tiểu Điệp đột nhiên với tay hướng về phía Thập Tứ a ca: “Dận Trinh, mau cứu ta, mau cứu ta, đây là con của ngươi a, mau cứu ta.”
Thập Tứ a ca Dận Trinh hai con ngươi mắt chợt căng cứng, nhìn Niên Tiểu Điệp co quắp nằm dưới đất, bên chân tụ lại một vũng máu tươi, hắn thanh âm lạnh như băng nói: “Niên thái quý phi đầu óc thật không tỉnh táo, cư nhiên dám làm vấy bẩn bản quận vương, thật sự là tội đáng muôn chết.”
“Không sai!” Bên kia Thái hậu vội nói theo: “Nàng ta bất trung với tiên đế, dâm loạn trong hậu cung, nên loạn côn đánh chết, người đâu, lập tức lôi tiện nhân này...”
“Thái hậu cần gì phải gấp gáp.” bên kia Dận Chân liếc nhìn đệ đệ bên dưới sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm lổ mồ hôi lạnh, hắn trầm giọng nói: “Cũng phải tìm ra tên nam nhân kia cả gan dám quyến rũ tiên hoàng ngự phi, làm loạn huyết mạch hoàng gia mới phải, trẫm nói đúng không, Thập Tứ đệ?”
Thập Tứ a ca Dận Trinh đầu cúi gằm, trên mặt không còn khí khái hăng hái của thuở nào, chỉ thấy trong ánh mắt nhìn ca ca ruột của hắn, ngập đầy oán hận không gì sánh được.
Mà ánh mắt như thế, càng làm cho Dận Chân thêm phẫn nộ, nỗi hận thiếu chút nữa bị mất mạng gộp chung với oán hận chất chứa từ ngày xưa đồng loạt xông lên tận não, chỉ nghe hắn gằn từng từ từng chữ, niết qua kẽ răng, nói: “Trẫm hôm nay sẽ cho ngươi chết được minh bạch.”
Ngay lúc này, lại có một người bị dẫn vào, nhưng lại là một nha hoàn xinh xắn mặc phấn y, nàng phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, khóc nói: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng a!”
Nhác thấy nha hoàn này, Thập Tứ a ca biến sắc.
“Ngươi là người phương nào?” Dận Chân mặt không đổi hỏi.
“Nô, nô tỳ, tên là Tử Uyên, là thiếp thân cung nữ của Niên thái quý phi nương nương.”
“Nga? Nếu là thiếp thân cung nữ, vậy đối với những chuyện của chủ tử ngươi hẳn là biết rất rõ ràng.” Dận Chân chợt trừng mắt: “Còn không mau thành thật kể lại cho trẫm.”
“Dạ, dạ!” Tử Uyên nơm nớp lo sợ trả lời: “Chủ tử ở tại trong một thiên điện của Vĩnh Hòa cung, mỗi lần Tuân Quận vương đến thăm Thái hậu, đều sẽ kín đáo lén gặp riêng chủ tử, việc này không chỉ riêng nô tỳ biết, Tần ma ma bên người Thái hậu nương nương cùng với vài cung nữ hầu hạ gần người cũng đều biết ạ.”
“Việc này đã có bao lâu?”
“Từ hơn nửa năm trước đã có...”
“Thuốc ở trên người Niên thị từ đâu mà có?”
“Là, là Tần ma ma lén đưa cho chủ tử ạ.”
Thái hậu nghe đến đó hai chân đã mềm nhũn, ngã ngồi bệt dưới đất, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tin được: “Làm sao có thể, làm sao có thể, Tần ma ma sao có thể làm ra chuyện như vậy, uổng cho ai gia đã tín nhiệm bà ta như vậy...”
“Hoàng ngạch nương cho bà ta là trung tỳ sao?” Dận Chân cười khẩy một tiếng: “Trẫm nói thật cho ngài biết, lão ma ma kia chẳng qua là một con cờ người khác xếp đặt vào bên cạnh ngài thôi.”
Thái hậu nghe xong sắc mặt trắng bệch một mảnh, hét lên the thé: “Là ai, ai sai sử bà ta? Hoàng đế ngươi nói cho ai gia ai là người giật dây bà ta?”
“Vấn đề này, Hoàng ngạch nương không trực tiếp hỏi Thập Tứ đệ một chút sao, trong lòng hắn hẳn là rõ ràng nhất a!”
Đối mặt với hai mắt đầy chất vấn của mẫu thân, Thập Tứ a ca trông chật vật không chịu nổi, ngay lúc này, được Hứa thái y thi châm tạm thời cầm máu, Niên Tiểu Điệp yếu ớt mở mắt, nàng nhìn Dận Trinh quỳ ở nơi đó, sắc mặt đột nhiên hiện vẻ kích động, chỉ nghe nàng dùng cổ họng khàn khàn, thều thào nói: “Dận Trinh, ngươi lợi dụng ta?”
Như con bọ bị vướng vào mạng nhện, có giãy dụa thế nào cũng chẳng ăn thua, Thập Tứ a ca ngược lại trở nên thản nhiên, chỉ nghe hắn trào phúng nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn trở thành nữ nhân của Tứ ca sao, ta cho ngươi cơ hội này, ngươi nên cảm kích ta mới phải a.”
“Dận Trinh, ngươi, không phải ngươi yêu ta sao?” Niên Tiểu Điệp mở to đôi mắt đẹp, tràn đầy không thể tin hỏi, trong lòng nàng, Thập Tứ a ca sớm đã bị mình làm cho mê muội đầu óc rồi, hắn là bề tôi quy thuận dưới váy mình, nên ngoan ngoãn phục tùng mình mới đúng a.
Dận Trinh nghe vậy lại bật cười lớn, trong ánh mắt nhìn Niên Tiểu Điệp toát ra vẻ oán hận: “Tiện nhân như ngươi mà cũng có mặt mũi nói yêu, ta từng thích ngươi như vậy, nhưng còn ngươi, từ đầu đến cuối trong lòng cũng chỉ có người đàn ông này, không sai, là ta sai Tần ma ma đưa Miên miên cho ngươi, Trùng Dương yến ở Viên Minh viên thật là một cơ hội tốt, xem đi, ngươi quả nhiên không nhịn được mà sử dụng, hừ, chỉ tiếc, loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng như ngươi, cho dù có cởi hết xiêm y, người đàn ông này cũng không muốn liếc mắt nhìn đúng không, ha ha ha ha...”
Niên Tiểu Điệp mặt mày trắng bệch một mảnh, nàng gắt gao ôm bụng mình, thống khổ hướng tới Thập Tứ a ca hô: “Nhưng ta mang thai đứa con của ngươi...”
Dận Trinh lạnh lùng nhìn một đống vết máu dưới thân Niên Tiểu Điệp, âm lãnh nói: “Cho nên ngươi mới khẩn cấp muốn bò lên giường hoàng đế.”
“Tứ ca.” hắn ngẩng đầu nhìn Dận Trinh, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, bất quá thắng làm vua thua làm giặc thôi, người tư thông cùng Niên Tiểu Điệp là ta, mua chuộc nô tài ngự thiện phòng, mỗi ngày nhỏ nhựa bạch nha vào trong nước trà ngươi uống cũng là ta, hôm nay ta đã nói hết ra đây, muốn đánh muốn giết, muốn làm gì cũng được, Dận Trinh ta đây tuyệt không chút nhăn mày.”
“Được!” Dận Chân nghe vậy quả nhiên đại nộ, lại từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm, liền muốn đâm về phía Thập Tứ a ca trên đất.
“Đừng ——” hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên.
Thái hậu bổ nhào trước người Thập Tứ a ca, ôm ghì lấy đầu nhi tử.
Điềm Nhi cũng đồng dạng dán tới sát bên người Dận Trinh, gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn.
“Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận!!” cảm thụ được nộ ý sôi trào truyền tới từ trên người trượng phu, Điềm Nhi sợ hắn thật sự sẽ tự tay giết Thập Tứ a ca. Cho dù người kia thật sự tội đáng chết vạn lần, cũng không thể để tay hắn bị vấy bẩn.
“Ai dám động đến nhi tử của ai gia.” Thái hậu quát to một tiếng, như con sư tử mẹ bị chọc giận, hung ác gào thét: “Ai dám động đến Trinh Nhi của ta... Ta sẽ giết hắn, ta sẽ giết hắn...”
“Ngạch nương...” Thập Tứ a ca hô to một tiếng, nhào vào trong lòng Thái hậu, khóc rống nói: “Là nhi tử vô dụng, không thể cho ngài vinh quang nên có, không thể cho ngài được an hưởng tuổi già, không thể để cho ngài được trút oán hận trong lòng, ô ô... nhi tử của ngài không bằng nhi tử có ngạch nương là Đồng Hoàng hậu, Trinh Nhi có lỗi với ngài.”
“Không, không, không, Trinh Nhi của ta là nhi tử tốt nhất thế giới.” Thái hậu khóc đến thượng khí chưa kịp đến hạ khí (không kịp thở): “Ta cho dù có liều cái mạng này, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn con!”
“Dận Chân!” Thái hậu mặt đầy nước mắt quát: “Nếu ngươi không tha cho Trinh Nhi, ngày hôm nay, cứ đưa mẹ con chúng ta cùng nhau đến hoàng tuyền đi.”
Dận Chân bệnh nặng mới khỏi, thân thể vốn suy yếu, nghe được những lời này lại vừa phẫn nộ vừa bi thương đến kinh hoàng.
Mẫu thân ruột thịt không chút nào quan tâm mình suýt bị độc chết, chỉ một lòng một ý che chở tiểu nhi tử, việc này muốn Dận Chân làm sao chịu nổi, lại muốn hắn phải phản ứng như thế nào.
“Thái hậu ngài không nên nói nữa!” Điềm Nhi vừa ôm chặt Dận Chân, vừa mạt mày xanh mét tức giận nói: “Là Thập Tứ a ca hắn muốn giết Hoàng thượng a, Hoàng thượng cũng là nhi tử của ngài mà, tại sao bà không hề có một chút đau lòng chứ?”
“Không, không, không, hắn không phải là con ta, hắn là con trai của Đồng chủ tử...” trên mặt Thái hậu xuất hiện nụ cười kỳ quái, sắc mặt chợt nồng đỏ lên, đột nhiên phun ra một búng máu tươi, choáng váng té xỉu.
“Ngạch nương...” Thập Tứ a ca kinh hô một tiếng, ngay cả Dận Chân cũng biến sắc.
Tất cả mọi chuyện sau đó, gần như đều trải qua trong một phen rối ren hỗn độn, Thập Tứ a ca bị Dận Chân hạ chỉ, tức khắc cắt đi hàm Quận vương, giáng xuống làm tôn thất nhàn tản, đồng thời tức khắc bị trục xuất khỏi kinh thành, đến Tuân Hóa canh giữ tẩm lăng của các Tiên hoàng. Còn Niên Tiểu Điệp, đứa bé trong bụng rốt cuộc không giữ được, sau khi sảy thai, cũng không biết bị kích động điều gì, cả người si si ngốc ngốc, thường xuyên thốt ra mấy lời không ai hiểu được. Về phần Thái hậu, từ sau khi phun ra một búng máu kia, cả người tựa hồ như nháy mắt già đi mấy chục tuổi, thân thể hư nhược đến mức không thể bước xuống giường.
Lại qua mấy ngày, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đích thân đưa Thái hậu nương nương bị bệnh hồi kinh, lại ngày đêm túc trực hầu hạ trong Vĩnh Hòa cung, hành động hiếu đạo này, rất được chúng nhân trong triều tán dương.
Nghe mùi thuốc Đông y buồn nôn từ trong chén thuốc trong tay, Điềm Nhi cầm muỗng bạc, từng chút từng chút bón vào miệng Thái hậu, cái khó là hiện tại bà ta lúc tỉnh thì ít lúc mê thì nhiều, nước thuốc căn bản không đút vào được bao nhiêu.
“Tình huống của Thái hậu sao rồi?” Dận Chân đứng sau lưng Điềm Nhi, mặt không biểu tình hỏi. Mấy thái y hầu hạ bên dưới, người nào người nấy ông nhìn tôi tôi nhìn ông, bộ dáng ấp a ấp úng, có lời khó nói, Dận Chân nhất thời đại nộ, quát: “Nói!”
“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Hứa thái y run rẩy đi ra trước, lên tiếng nói: “Thái hậu nương nương đã... đã là mặt trời sắp khuất bóng, ngụm máu ngày hôm đó chính là khí huyết tích tụ trong lòng, chúng thần vô dụng, vô pháp y trị cho Thái hậu nương nương.”
Dận Chân nghe vậy, gắt gao nhắm hai mắt lại, hai tay ở nơi không người nhìn thấy, hơi run rẩy.
Ai ngờ Hứa thái y lại nói tiếp: “Còn có, còn có một chuyện muốn khải tấu Hoàng thượng, thần phát hiện Thái hậu nương nương hình như dùng một loại thuốc nào đó trong nhiều năm, thứ này đã kích thích lớn đến huyệt khiếu trong đầu...”
Dận Chân nghe vậy siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: “Thuốc kia sẽ gây nên hậu quả gì?”
“Tương tự với ngũ thạch tán, người uống vào, cảm xúc sẽ lên xuống đặc biệt mạnh mẽ, dễ buồn dễ giận, dùng lâu thành nghiện.”
Dận Chân hơi thở phập phồng, sau một lúc lâu, nhắm mắt hỏi: “Thái hậu còn có bao nhiêu thời gian?”
“Tâm mạch đã tổn thương, nhiều nhất... còn có ba ngày.”
Những ngày tiếp theo, Điềm Nhi cực nhọc cả ngày cả đêm dốc lòng chăm sóc Thái hậu, Dận Chân thì vẫn luôn ngồi một góc trong phòng, trầm mặc nhìn Thái hậu hôn mê, cứ lẳng lặng như vậy, không hề nói một lời nào.
Mỗi khi như vậy, Điềm Nhi luôn có thể cảm giác được một nỗi bi thương khôn kể.
Mẫu không giống mẫu, tử không giống tử, huynh không giống huynh, đệ không giống đệ.
Những người như họ dù được sinh ra trong nhà Thiên gia thì có thế nào, kết quả có lẽ còn không bằng chúng bình dân bách tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook