“Xem kịch?” Điềm Nhi lật tới lật lui tờ thiếp mời đỏ thẫm mạ vàng trong tay, khẽ nhíu mày.

Nha hoàn xinh đẹp mặc áo lụa hoa màu xanh da trời đứng bên dưới, cúi người cười đáp: “Ngày mai là sinh thần chủ tử nhà chúng nô tỳ, bèn cố ý đặt vài mâm tiệc rượu, nghĩ muốn cùng mọi người tụ tập vui vẻ một bữa, thỉnh tứ phúc tấn nể mặt mà hạ cố đến dự ạ!!”

“Thì ra là thế.” Điềm Nhi đặt thiệp mời lên bàn, cười nói: “Về nói lại với Bát đệ muội, ngày mai ta nhất định sẽ có mặt.”

Sau khi bảo Truy Nguyệt tiễn nha đầu kia ra ngoài, Điềm Nhi có chút nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, từ lúc đến hành cung, chỗ Thái tử và Bát a ca bên kia, cứ luôn sai người đến mời, tuy nhiên Điềm Nhi cũng đều viện cớ từ chối.

Nhưng lần này... ngay cả chiêu sinh thần người ta cũng đem ra dùng rồi, nàng thân làm tẩu tử lại lần lựa không đi, sau này cũng khó nhìn mặt nhau a.

Gọi Phỉ Thúy tới, Điềm Nhi dặn dò chọn vài thứ làm quà.

“Chuyện này cũng không phải dễ.” Phỉ Thúy có chút khó xử nhíu mày: “Chúng ta cũng đâu phải ở trong phủ, chỉ sợ lễ vật cũng không ra dạng được.”

“Đừng lo, đặc sự đặc biện*, Bát đệ muội sẽ thông cảm. Ta còn nhớ không phải trong hành lý còn có một bộ lược ngà voi khảm nam châu sao, liền chọn cái đó đi.”

(*đặc sự đặc biện: trường hợp đặc biệt thì dùng phương thức giải quyết đặc biệt)

Phỉ Thúy tất nhiên là nghe lệnh.

Buổi chiều, sắc trời dần tối, Điềm Nhi trang điểm ăn mặc ổn thỏa xong liền ngồi lên xe ngựa thẳng hướng Lang Huyên các. Gần một khắc sau, xe ngựa dừng lại trước một sân viện lớn đèn đuốc sáng trưng, tiếng người rộn ràng, - Lang Huyên các.

Trước cửa chính, đã có tiểu thái giám đứng chờ sẵn, thấy xe ngựa treo chữ “Ung”, liền biết rõ quý nhân đang ngồi bên trong là ai.

“Nô tài thỉnh an Ung thân vương phúc tấn.”

“Ừ, đứng lên đi!”

Điềm Nhi khẽ gật đầu, đối phương nhanh nhẹn đứng lên, cung kính đi trước dẫn đường.

Đi dọc theo hành lang gấp khúc dài ngoằn ngoèo, không bao lâu đã đến một đại sảnh trang hoàng lụa đỏ, tiếng người ồn ào, chưa kịp nhìn kỹ, đã nghe tiểu thái giám bên cạnh chợt hô to một tiếng: “Ung thân vương phúc tấn đến ——.”

Điềm Nhi liền câu hai khóe miệng lên, triển khai toàn bộ hình tượng “Phúc tấn Thân vương” kiểu mẫu, chậm rãi bước vào.

“Tứ tẩu đến rồi!” ngay sau đó, chủ tiệc Quách Lạc La thị. Nhược Lan thướt tha phiêu dật ‘bay’ đến, kéo tay Điềm Nhi, rất chi là thân thiết nói: “Còn đang chờ tẩu nữa thôi đấy.”

Trên mặt Điềm Nhi lộ vẻ có lỗi: “Hãn Hải viện ở cách đây có hơi xa.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới chỗ chúng nữ quyến đang ngồi. Lần này cùng đi theo đến hành cung, ngoài nàng và Quách Lạc La thị là đích phúc tấn ra, còn lại đều là trắc phúc tấn hoặc thứ phúc tấn. Tính theo thân phận thì nàng cao nhất, sau khi cùng mọi người thi lễ chào hỏi, mới ngồi vào vị trí hàng thứ nhất chếch về bên trái, Quách Lạc La thị ngồi cạnh nàng, bên kia còn lại là trắc phúc tấn Lý Giai thị nhà Thái tử, tuy nàng ta chỉ là trắc phúc tấn nhưng lại là mẹ đẻ của trưởng tử Hoằng Tích phủ Thái tử, cho nên cũng không có người dám khinh thị nửa phần.

Trước nay, Quách Lạc La thị luôn là một người khéo léo, có tài ăn nói, cho dù chúng nữ quyến ngồi chung một chỗ, cũng không chiêu đãi để sót một ai, khiến người ta cảm thấy trong lòng thoải mái. Bất quá, trong lòng Điềm Nhi ngược lại hy vọng nàng ta có thể quên mình đi.

Thế nhưng, thực hiển nhiên, đó là không có khả năng!

“Tứ tẩu tại sao không dẫn theo tiểu a ca Hoằng Đán, làm thẩm thẩm muội đây cũng đã rất lâu không gặp thằng bé, cũng thấy có chút nhớ đó.”

Điềm Nhi nghe vậy, đặt ly trà sứ men xanh trong tay xuống, cười nói: “Hôm qua gia nhà chúng ta dẫn tiểu tử kia đi cưỡi ngựa, chơi đùa cả ngày, hôm nay tinh thần có hơi kém, đã lăn ra ngủ từ sớm rồi.”

Gương mặt xinh đẹp của Quách Lạc La thị tức thời lộ ra nụ cười thông hiểu: “Con trai mà, cứ yêu thích mấy thứ đao côn võ ngựa đó, kỳ thật cũng giống như mấy đứa con gái thích quyên hoa nữ hồng thôi!”

Điềm Nhi gật đầu cười.

Ai ngờ, đúng lúc này, Thái tử trắc phúc tấn Lý Giai thị ở bên cạnh lại đột nhiên chen lời vào: “Kỳ thật thiếp thân cũng muốn gặp tiểu a ca Hoằng Đán một lần đó, đã sớm nghe nói tiểu a ca là một đứa bé thiên tư thông tuệ, chẳng những gia nhà chúng ta vẫn thường xuyên nhắc đến, mà trước mặt vạn tuế gia cũng rất được mắt, ngay cả ngọc bội đeo bên người suốt ba mươi mấy năm cũng đem ra thưởng, có thể thấy được đứa bé kia được người yêu thích cỡ nào.”

Lời này vừa nói ra, tiếng cười nói của chúng nữ quyến đột nhiên giảm tám độ, đều nhao nhao liếc mắt qua bên này.

Đỡ lấy đủ loại ánh mắt, Điềm Nhi quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Lý Giai thị, ung dung tự nhiên nói: “Thằng bé Hoằng Đán kia cũng không có gì gọi là thiên tư thông tuệ cả, chỉ có chút thông minh mà thôi. Có lẽ là Hoàng a mã thấy thằng bé tuổi còn non nớt, nên dỗ dành thưởng miếng ngọc bội thôi. Muốn nói khiến người yêu thích, là Hoằng Tích a ca mới đúng, nghe nói lúc còn nhỏ, thường xuyên được Hoàng a mã ôm lên đầu gối chơi đùa đấy thôi.”

Vẫn nghe đồn Ung thân vương phúc tấn là một cái gối thêu hoa tươi xinh quyến rũ, đầu óc lại bã đậu rỗng tuếch. Thế nhưng hôm nay nghe được lời này, mới vỡ lẽ nàng ta là ‘giả heo ăn thịt hổ’, không nhường nhịn ai nửa điểm a.

Lý Giai thị bị Điềm Nhi chặn cho nghẹn họng, nhưng rốt cuộc là đối phương đang khen con trai mình, trong lòng lại có chút đắc ý. Kỳ thật nàng ta nói cũng có lý, Hoằng Tích nhà mình ấy vậy mà là trưởng tôn của vạn tuế gia, tất nhiên rất được xem trọng, làm sao một đứa nít ranh mới 3 tuổi có thể bì được.

Quách Lạc La thị đảo đôi mắt đẹp, liếc mắt nhìn Điềm Nhi một cái thật sâu, rồi cười nói: “Được rồi, được rồi, Tứ tẩu cũng đã đến rồi, chúng ta nên xem kịch thôi, đây là vở mới nhất của Lệ gia ở Phù Dung viên, nghe nói ở Giang Nam cực kỳ được hoan nghênh đấy, hôm nay chúng ta liền xem thử có thật vậy không.”

Chúng nữ quyến nghe vậy, tất nhiên là liên tiếp nói phải, trong lúc nhất thời không khí lại sôi nổi lên.

Điềm Nhi cũng thích xem kịch, nhưng hôm nay lại không có tâm tình, hơn nữa xướng diễn trên sân khấu không phải giọng Bắc Kinh mà là Côn Khúc, nàng không đủ trình độ để nghe hiểu, liền càng thêm nhàm chán. Bất quá đám người chung quanh vậy mà hăng hái xem rất chăm chú, lại còn vừa vỗ tay vừa thưởng bạc nữa chứ, thỉnh thoảng Điềm Nhi còn phải phụ họa một chút, vô cùng bất đắc dĩ.

Một lúc lâu sau, lúc sửa lại sân khấu để chuẩn bị cho cảnh kết thúc, Điềm Nhi liền tranh thủ lúc này, lấy cớ đi vệ sinh.

Lúc nàng còn vừa dạo bộ vừa suy nghĩ có nên nhằm lúc này mà chuồn êm hay không, một lát sau nàng mới chậm rãi trở về, nhưng lúc bước chân vừa đạp lên bậc cửa, thì một ý niệm “A! May mắn không chuồn êm.” đập thật mạnh vào cái trán nàng.

Chỉ thấy trong đại sảnh, bên cạnh một đám các nữ quyến, chợt lóe lên một đống đầu trọc lóc sáng bóng. (à không, là nửa trọc lóc)

Điềm Nhi tìm một góc hẻo lánh, lặng lẽ quỳ xuống.

Tại sao Khang Hy lại đến đây chứ?

Thực hiển nhiên, thánh giá đột ngột hạ cố quang lâm, đã khiến các vị nữ quyến cũng nặng nề hoảng sợ, một lúc lâu sau, khi mọi người đã ngồi xuống lần nữa, Điềm Nhi cũng nhân cơ hội về vị trí của mình.

Hoàng đế Khang Hy đến đây, tất nhiên là không thể xem một nửa đoạn còn lại, vì thế đoàn kịch trên đài liền diễn lại từ đầu vở vừa ra tên là “Lời thề bên sông thu”, đào kép kia dáng người uyển chuyển, ở trên đài vừa xướng vừa đả, thanh âm lại cao vút dữ dội, vừa nghe xong, cảm giác giống như là trong cổ họng nuốt phải hạt tiêu, làm cho người ta nghe thấy cả người đều run run nổi da gà.

Nhưng thời điểm này, cho dù hắn có hát hay hơn nữa, ai còn tâm tư mà nghe chứ?

Điềm Nhi lặng lẽ chuyển động đầu nhỏ, quay qua quay lại tìm kiếm trong đám người xa xa, không bao lâu, liền bị một ánh mắt lạnh lùng khóa lại, hai vợ chồng cách nhau một cái sân khấu kịch, nhìn nhau bắn qua bắn lại một lúc, rồi mới ăn ý cùng lúc dời tầm mắt đi.

Không kiềm chế được, ánh mắt của nàng rơi lên bóng dáng màu minh hoàng ngồi ngay trung tâm kia. Hoàng đế Khang Hy dường như rất thích thú, đôi bàn tay có chút khô gầy điểm nhẹ trên đầu gối. Mà ngồi bên cạnh lại là một vị nữ tử, một nữ tử rất đẹp rất xinh đẹp, một nữ tử xinh đẹp nhất mà trước nay Điềm Nhi mới được thấy.

Nàng ta mặc một thân kỳ bào bằng gấm nguyệt sắc, toàn thân hoàn toàn không đeo trang sức, chỉ quấn búi tóc trên đầu, dù mặt mũi không tô son điểm phấn, nhưng ngũ quan tuyệt lệ kia lại rung động lòng người hơn bất cứ thứ trang sức nào.

“Vị đó là Lương mẫu phi.” Có lẽ thấy nàng nhìn lâu, Quách Lạc La thị bên cạnh liền cười giải thích.

Điềm Nhi nghe thấy thế liền lộ ra vẻ mặt ‘ồ ra thế a’, đã sớm nghe nói mẹ đẻ Bát a ca là một tuyệt đại giai nhân có một không hai trong hậu cung, nay được thấy tận mắt, mới sinh ra cảm giác ‘lời ấy quả không sai’.

“Lương phi nương nương thật sự rất xinh đẹp!” vẻ mặt Điềm Nhi lộ biểu tình tán thưởng, lén lút nói bên tai nàng.

Quách Lạc La thị nghe vậy, thần sắc lại bất ngờ xuất hiện một tia tối tăm cực nhỏ, một lát sau mới sâu kín nói: “Đúng vậy a, một nữ tử mỹ lệ như vậy, trong thiên hạ chỉ sợ cũng là độc nhất.”

Điềm Nhi cảm thấy có thể là Quách Lạc La thị ghen tỵ. Bất quá lại nói, thế gian này vận mệnh của tuyệt sắc, cũng không thuận buồm xuôi gió như diện mạo bên ngoài của nó vậy.

Bởi vì nếu đem ra so sánh bình đẳng, phân vị của bà ở trong những cung phi sinh hạ được hoàng tử trưởng thành có thể là thấp nhất rồi, nếu không phải hai năm trước Bát a ca tình nguyện phong giữ lại chức bối tử của mình, cứng rắn cầu xin Hoàng thượng tấn phong cho mẫu phi hắn, sợ là đến bây giờ, vẫn còn là một quý nhân nho nhỏ không chừng.

Hoàng thượng một mặt sủng ái bà, một mặt lại chèn ép bà, đây rốt cuộc là vì cớ gì? Điềm Nhi âm thầm lắc lắc đầu, thật sự là không nghĩ ra a. (cái gì cũng có nguyên do )

Trên đài đào kép xướng í a, dưới đài các vị quý nhân tập trung tinh thần nghe hát, một màn diễn này, liền diễn suốt hai canh giờ, thẳng đến nửa đêm, Điềm Nhi mới lên xe ngựa trở về.

Tựa vào vách xe có chút lạnh lẽo, nàng buồn ngủ đánh ngáp một cái. Lúc đang mơ màng, cửa xe bị mở ra.

“Đã trở lại ạ...” uể oải nỉ non vài tiếng, vừa nhấc đầu lên, liền chợt sững người.

Trông sắc mặt trượng phu hơi kém, đôi mắt đen sâu kín lóe ra ánh hàn quang, Điềm Nhi nhíu mày, rốt cuộc không dính sáp tới như mọi ngày, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đã rảy ra chuyện gì ạ?”

Dận Chân không trả lời.

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, một đường nặng nề ngột ngạt, hai vợ chồng không nói thêm câu nào.

Trở về viện, Dận Chân không vào phòng ngủ mà rẽ đến thư phòng. Không hiểu sao, Điềm Nhi lại cứ luôn cảm thấy lo sợ bất an.

Đêm nay! Thư phòng của Dận Chân sáng đèn suốt một đêm.

Đêm nay! Điềm Nhi ôm chặt con trai béo, nằm mơ thấy ác mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương