Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
-
Chương 101: Đại hôn
Ung Chính năm thứ sáu, ngày 14/5, ngày đại cát, thích hợp chuyện cưới hỏi.
Điềm Nhi mở mắt, cất giọng gọi: “Phỉ Thúy!”
“Chủ tử...” Phỉ Thúy cước bộ vội vã đi tới, thấy Điềm Nhi nửa ngồi trên giường, không khỏi cười nói: “An tâm, bây giờ mới đến canh bốn thôi ạ.”
“Không được. Bổn cung nói sao cũng không ngủ được.” Điềm Nhi lắc lắc đầu: “Đỡ ta đứng lên đi.”
“Nô tỳ xem ra, là do ngài quá hưng phấn đó thôi.” Phỉ Thúy cười trách nói, nghe lời đi tới.
“Sao có thể không hưng phấn a, đây là lần đầu tiên bổn cung cưới con dâu.” Điềm Nhi lắc đầu, có chút thở dài nói: “Nói cũng kỳ quái, bộ dạng lúc Tám Cân mới sinh ra, thỉnh thoảng còn hiện lên trước mắt ta, nhưng chớp mắt một cái đã sắp nạp đích phúc tấn rồi, thời gian trôi qua thật nhanh a. Chớp mắt bổn cung cũng già đi rồi!”
“Nương nương nói vậy là khiêm tốn rồi” Phỉ Thúy khẽ cười, trêu nói: “Nô tỳ vậy mà chưa từng thấy lão nhân nào có tướng mạo xinh đẹp như ngài a.”
Điềm Nhi nghe xong không khỏi cười cười, đoạn nói: “Đúng rồi...” Nàng tựa như nhớ tới cái gì vội nói: “Kêu Tiểu Hỉ Tử đi Dục Khánh cung nhìn xem Hoằng Đán đã dậy chưa, tuyệt đối không được lầm canh giờ, còn nữa, nhất định phải để cho Hoằng Đán ăn một ít, ngày hôm nay thế mà không thể có thời gian rảnh mà cũng không có thời gian rảnh cho hắn ăn cơm đâu.”
“Vâng! Nô tỳ bây giờ sẽ đi dặn Hỉ công công.”
Hôm nay là ngày đại hỉ của trưởng tử, tất nhiên là Điềm Nhi phải tỉ mỉ ăn diện một phen, trình độ long trọng phỏng chừng cũng chỉ thua thời điểm phong hậu năm đó, nàng bên này vừa ăn mặc trang điểm thỏa đáng xong, bên kia đã có thái giám hô lên the thé: “Nhị a ca đến, Tam a ca đến, Tứ a ca đến, Ngũ a ca đến, Hòa Nhạc công chúa đến, Gia An công chúa đến...”
“Mấy đứa này vậy mà kéo đến cùng một lúc.” Điềm Nhi bật cười vài tiếng, được Phỉ Thúy nâng đỡ, đi đến tiền điện.
“Nhi thần thỉnh an Hoàng ngạch nương, ngạch nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Nhìn đám con cái trước mắt, Điềm Nhi mặt mày đều ẩn hiện vẻ hạnh phúc, cười nói: “Hôm nay đến thật sớm a.”
Hoằng Thì lập tức cười đáp lời: “Hôm nay nhưng mà ngày đại hỉ của đại ca, chúng nhi thần dám đến muộn sao?”
“Đúng vậy ạ!” Hoằng Quân cũng không nhịn được cười đùa nói: “Nhị ca vậy mà hưng phấn, cả đêm hôm qua cũng không ngủ, cứ thao thao chuyện hôm nay.”
“Nhị ca đó là hâm mộ chứ sao.” Hoằng Lịch không chút do dự vạch trần nói: “Ngạch nương, ngài mau chỉ cho huynh ấy một người, đừng để cho nhị ca sốt ruột a.”
“Hai người các ngươi nói gì đấy!” gương mặt Hoằng Thì chớp mắt ửng đỏ lên: “Ngạch nương, đừng nghe bọn chúng nói lung tung.”
“Hì hì... Đỏ mặt kìa.” Một thân triều phục công chúa màu đỏ thẫm, Hòa Nhạc cười rất chi là đắc ý.
Điềm Nhi nhìn một màn trước mắt, không khỏi vui cười đến ngã trái ngã phải, cặp long phượng thai, Hoằng Bình và An An thấy thế cũng đi tới gần, làm nũng gọi ngạch nương, ngạch nương liên thanh.
Mấy mẹ con đang cười nói vui vẻ náo nhiệt, bên ngoài lại có người báo: “Đại a ca giá đáo ——.”
Điềm Nhi nghe vậy bất giác tinh thần chấn động, hai tròng mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vị thiếu niên lang thân thẳng tắp, long hành hổ bộ mà đến. Hắn một thân mãng bào hoàng tử sắc kim hoàng, thắt lưng mang bạch ngọc bội, chân mang giày ô vân, một thân khí độ tao nhã. Đi tới trước người Điềm Nhi, Hoằng Đán vung tay áo lên, quỳ gối xuống đất, cất cao giọng nói: “Nhi thần Hoằng Đán thỉnh Hoàng ngạch nương kim an.”
Điềm Nhi nhìn thiếu niên sáng sủa trước mắt, trong lúc nhất thời cảm xúc sôi trào, đứa bé kia ngày nào còn được nàng bảo hộ dưới cánh chim nay đã cao lớn, những ngày sau liền giang rộng hai cánh, thỏa thích bay liệng rồi!
“Hảo hảo hảo, con ta mau đứng lên!” Điềm Nhi hai mắt rưng rưng, tự mình đỡ nhi tử dậy.
“Hoàng ngạch nương...” Hoằng Đán khẽ kêu một tiếng.
“Không sao.” Điềm Nhi cầm khăn tay chấm khóe mắt, nức nở nói: “Ngạch nương chỉ là quá vui mà thôi.”
Hoằng Đán nán lại đây một lát, liền bị Điềm Nhi thúc giục đi, đám anh em Hoằng Thì là đệ đệ ruột của hắn, tất nhiên là cùng đi theo đón dâu, Điềm Nhi liền dẫn Hoằng Bình và hai nữ nhi lưu lại Khôn Ninh cung.
Trưởng tử của Hoàng hậu nương nương nạp đích phúc tấn, đó là thiên đại hỉ sự mọi người tất nhiên là phải tiến đến chúc mừng, bởi vì Dận Chân chỉ chịu thủ mỗi một ‘cây đại thụ’ Điềm Nhi này, vì thế ngoại trừ Tống thị phải lết thân mình bệnh lâu đến góp vui ra, Điềm Nhi còn cố ý mời vài vị Thái phi trong cung đến đây tọa trấn, trừ những người đó ra, mẹ Điềm Nhi, chị dâu, còn có phúc tấn Hằng thân vương và phúc tấn Di thân vương (Ngũ + Thập Tam phúc tấn) thân thiết với nàng tất nhiên cũng kính bồi thượng tọa. Chúng nữ quyến cả điện cười cười nói nói, quả thực là vô cùng náo nhiệt. Đối với đủ lời khen nịnh của mọi người, Điềm Nhi tâm tình vui vẻ cũng cười đối lại, vui vẻ cười lớn đến mặt mày hớn hở.
Tống thị ngẩng đầu liếc nhìn Điềm Nhi duyên dáng sang trọng trên Phượng tọa cười nói, lại nhìn đến ba đứa con vây quanh nàng, lặng lẽ thở dài, đến hôm nay, ngay cả khí lực ghen ghét nàng cũng không còn, nhớ lại Lý thị mấy năm trước chết trong lãnh cung... Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, trong ánh mắt hiển lộ ánh yên bình mà đờ đẫn.
Cả Tử Cấm thành, nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng rộn rã, đến giờ lành, Phú Sát. Tú Nghi ngồi lên đại kiệu tám người khiêng, một đường đi qua tổng quản phủ Nội vụ, tham lĩnh Kinh Kỳ Vệ, một đám người hộ vệ, tiền hô hậu ủng thẳng hướng hoàng cung, bách tính vây xem hoan hô rung trời, Hoằng Đán ngồi trên con ngựa cao to cười đến khí thế hăng hái.
Bởi vì theo tập tục của người Mãn, ngày thành thân cô dâu không cần gặp cha mẹ chồng, ngày kế mới có thể đến thỉnh an. Nên Điềm Nhi ở lại Khôn Ninh cung, liền cùng một đám mệnh phụ hoàng thân chậm rãi đi đến Thái An điện, nơi đó còn có một bữa yến hội long trọng đang chờ.
Một đêm phồn hoa tất nhiên không cần nhiều lời, lại qua ngày hôm sau, sắc trời quang đãng. Điềm Nhi vì hôm qua uống có hơi nhiều, nên hôm nay có hơi nhức đầu. Giương mắt nhìn đồng hồ quả lắc dựng cách đó không xa, liền bị hù nhảy dựng lên, vội vã kêu người tới.
“Nhà Hoằng Đán đã đến đây rồi? Ngươi cũng thật là, tại sao không đánh thức bổn cung.” Điềm Nhi trách cứ nói.
“Là Đại a ca không cho.” Phỉ Thúy vừa nhỏ giọng nói, vừa tay chân lanh lẹ đỡ nàng dậy.
Đợi sửa soạng ổn thỏa xong xuôi, lại phế đi gần nửa canh giờ. Lúc này Điềm Nhi mới đi ra trước, vợ chồng Hoằng Đán trong chính điện thấy nàng đi ra, vội đứng dậy tiến lên hành lễ. Điềm Nhi ngồi phía trên nhận lễ ba quỳ ba lạy của Hoằng Đán, lại nhận lễ bốn quỳ sáu lạy của Tú Nghi, đợi sau khi kết thúc lễ, Phỉ Thúy lại bưng tới một khay trà gỗ lim, bên trên đặt một ly trà sứ men xanh. Sớm đã có cung tỳ đặt một chiếc nệm hương bồ trước người Tú Nghi.
Một thân triều phục hoàng tử phúc tấn, Tú Nghi quỳ xuống nhận lấy chén sứ men xanh, nhìn Điềm Nhi có chút ngượng ngùng nói: “Con dâu mời Hoàng ngạch nương uống trà.”
“Được được được!” Điềm Nhi cười nhận lấy ly trà, sau khi nhấp một ngụm, nhìn đôi vợ chồng nhỏ trước mắt, có chút cảm khái nói: “Sau này Hoằng Đán liền do con chiếu cố, bổn cung hy vọng hai vợ chồng con có thể hòa thuận vui vẻ, Hoằng Đán tính tình hơi nóng nảy, các con phải nhường nhịn lẫn nhau nhiều hơn, đã là vợ chồng thì không thể so bì...” Điềm Nhi ánh mắt lộ vẻ thoải mái, nói dông dài một lúc lâu, mãi đến khi Hoằng Đán bên cạnh vờ ho khan hai tiếng, mới có ý định dừng lại.
Làm tân nương Phú Sát. Tú Nghi lúc này mặt đã đầy hoa đào, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng ngạch nương trì hoãn mãi mới tiếp kiến họ, nàng còn tưởng rằng... nhớ lại vừa rồi lúc đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng có nói, bảo bọn họ trễ một chút hãy đến Khôn Ninh cung, có lẽ đã sớm đoán được.
Phú Sát. Tú Nghi ngẩng đầu nhìn nữ tử trên phượng tọa thoạt nhìn chỉ mới 26 – 27 tuổi, chuyện Hoàng hậu nương nương độc chiếm tâm đế, cả thiên hạ đều biết. Bản thân nàng cũng không cầu gì khác, chỉ nguyện trượng phu đối với nàng, có thể có được một phần mười tâm tư của đương kim vạn tuế, nàng đã hài lòng rồi.
Như cảm giác được ánh mắt của thê tử, Hoằng Đán đưa qua một chút ánh mắt trấn an, khẽ mỉm cười một cái. Phú Sát. Tú Nghi gương mặt lập tức ửng hồng, rõ ràng đến mức Điềm Nhi ở phía trên cũng nhìn thấy, trong lòng liền biết đôi vợ chồng mới cưới này có lẽ cũng thấy vừa ý với nhau, không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm thật to.
Đem ly trà cầm trên tay đặt trở lại trong khay, lập tức liền có người đưa lên một chiếc hộp dài. Điềm Nhi tự tay mở ra, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng tay bạch ngọc, yêu quý vuốt ve thân vòng một cái, Điềm Nhi mỉm cười nói: “Đây là do vạn tuế gia thưởng lúc bổn cung được gả vào phủ Ung vương năm xưa, hôm nay liền tặng lại cho con.”
Trông vẻ mặt Hoàng hậu nương nương liền biết chiếc vòng tay này nhất định là vật quý giá luyến tiếc, sau khi Tú Nghi tạ ơn, bèn cẩn thận nhận lấy, đeo vào cổ tay trắng của mình.
Không bao lâu sau, toàn bộ hành lễ xong, Điềm Nhi giữ hai vợ chồng lại ăn trưa, đám Hoằng Thì cũng giúp vui chạy vội tới, mở miệng là gọi một tiếng hoàng tẩu, làm Tú Nghi thẹn thùng đỏ hết cả mặt, lại ba ngày sau, Hoằng Đán dẫn cô dâu lại mặt, Phú Sát phủ đối đãi long trọng, cứ thế, đợi hết tháng năm, Hoằng Đán được Dận Chân ban cho công vụ, bắt đầu chính thức bước vào triều đình.
Hôn sự của đại nhi tử đã thành, Dận Chân liền dẫn Điềm Nhi trở về Viên Minh viên, lại qua ba tháng sau, trong kinh thành xảy ra tai hoạ, rồng đất cựa mình, tạo thành địa chấn trên quy mô rất lớn, dù ở trong Viên Minh viên, Điềm Nhi cũng bị ảnh hưởng đến, ở trong cơn chấn động bị ngăn tủ đập trúng lưng, nếu không có bọn hạ nhân liều chết che chở nàng, nói không chừng đã mất mạng ngay tại chỗ, nhưng cho dù như vậy, cũng đã khiến nàng hôn mê suốt bốn ngày, lúc mở mắt ra, cảm thấy đã như cách mấy đời.
Việc này cũng khiến hai vợ chồng Dận Chân cảm giác được cái gì gọi là sinh mệnh vô thường, vì thế sau khi xử lý tốt đủ mọi công việc hạng mục sau tai họa động đất, đã là mùa xuân ấm áp của năm sau, Dận Chân thay đổi ngày xưa bận rộn không ngừng nghỉ, quyết định dẫn Điềm Nhi đi Giang Nam du ngoạn. Thế là, để lại mỗi Hoằng Đán trong kinh thành, bọn họ mang theo mấy đứa con còn lại lên thuyền đến Giang Nam.
Đây là lần đầu tiên trong đời Điềm Nhi được ngồi trên một con thuyền lớn như vậy, vì thế hoàn toàn không ngờ rằng mình thế nhưng sẽ có tình trạng “say sóng”, dọc theo lộ trình thế mà khổ nàng, đừng nói thưởng thức Kinh Hàng Đại Vận Hà (kênh Đại Vận Hà) bao la tráng lệ, cả người nàng cũng sắp thành chiếc lá bị sương vùi dập, chỉ có thể lừ đừ ũ rũ nằm bẹp trên giường, bất quá tục ngữ nói đúng, mỹ nhân dù bị bệnh cũng chính là Tây Thi ôm ngực, có một phen mỹ thái đặc biệt, Dận Chân nghĩ, nha đầu này bình thường hoạt bát ríu ra ríu rít, nay ngược lại an phận hiền lành hẳn, lỗ tai mình thật ra cũng được thanh tịnh không ít, vừa nghĩ như thế, không khỏi tâm tình thật tốt, đối với Điềm Nhi thương tiếc vô cùng, khiến nàng cảm động không thôi a, dứt khoát, như Tiểu bạch hoa* trực tiếp chui vào lòng hắn. (Điềm Nhi bệnh yếu ớt trông như tiểu bạch hoa)
Sau đó, một đường đi đi dừng dừng, đợi đến hơn hai mươi ngày sau, đoàn người Dận Chân rốt cuộc đã tới Giang Nam, Tô Châu.
Điềm Nhi mở mắt, cất giọng gọi: “Phỉ Thúy!”
“Chủ tử...” Phỉ Thúy cước bộ vội vã đi tới, thấy Điềm Nhi nửa ngồi trên giường, không khỏi cười nói: “An tâm, bây giờ mới đến canh bốn thôi ạ.”
“Không được. Bổn cung nói sao cũng không ngủ được.” Điềm Nhi lắc lắc đầu: “Đỡ ta đứng lên đi.”
“Nô tỳ xem ra, là do ngài quá hưng phấn đó thôi.” Phỉ Thúy cười trách nói, nghe lời đi tới.
“Sao có thể không hưng phấn a, đây là lần đầu tiên bổn cung cưới con dâu.” Điềm Nhi lắc đầu, có chút thở dài nói: “Nói cũng kỳ quái, bộ dạng lúc Tám Cân mới sinh ra, thỉnh thoảng còn hiện lên trước mắt ta, nhưng chớp mắt một cái đã sắp nạp đích phúc tấn rồi, thời gian trôi qua thật nhanh a. Chớp mắt bổn cung cũng già đi rồi!”
“Nương nương nói vậy là khiêm tốn rồi” Phỉ Thúy khẽ cười, trêu nói: “Nô tỳ vậy mà chưa từng thấy lão nhân nào có tướng mạo xinh đẹp như ngài a.”
Điềm Nhi nghe xong không khỏi cười cười, đoạn nói: “Đúng rồi...” Nàng tựa như nhớ tới cái gì vội nói: “Kêu Tiểu Hỉ Tử đi Dục Khánh cung nhìn xem Hoằng Đán đã dậy chưa, tuyệt đối không được lầm canh giờ, còn nữa, nhất định phải để cho Hoằng Đán ăn một ít, ngày hôm nay thế mà không thể có thời gian rảnh mà cũng không có thời gian rảnh cho hắn ăn cơm đâu.”
“Vâng! Nô tỳ bây giờ sẽ đi dặn Hỉ công công.”
Hôm nay là ngày đại hỉ của trưởng tử, tất nhiên là Điềm Nhi phải tỉ mỉ ăn diện một phen, trình độ long trọng phỏng chừng cũng chỉ thua thời điểm phong hậu năm đó, nàng bên này vừa ăn mặc trang điểm thỏa đáng xong, bên kia đã có thái giám hô lên the thé: “Nhị a ca đến, Tam a ca đến, Tứ a ca đến, Ngũ a ca đến, Hòa Nhạc công chúa đến, Gia An công chúa đến...”
“Mấy đứa này vậy mà kéo đến cùng một lúc.” Điềm Nhi bật cười vài tiếng, được Phỉ Thúy nâng đỡ, đi đến tiền điện.
“Nhi thần thỉnh an Hoàng ngạch nương, ngạch nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Nhìn đám con cái trước mắt, Điềm Nhi mặt mày đều ẩn hiện vẻ hạnh phúc, cười nói: “Hôm nay đến thật sớm a.”
Hoằng Thì lập tức cười đáp lời: “Hôm nay nhưng mà ngày đại hỉ của đại ca, chúng nhi thần dám đến muộn sao?”
“Đúng vậy ạ!” Hoằng Quân cũng không nhịn được cười đùa nói: “Nhị ca vậy mà hưng phấn, cả đêm hôm qua cũng không ngủ, cứ thao thao chuyện hôm nay.”
“Nhị ca đó là hâm mộ chứ sao.” Hoằng Lịch không chút do dự vạch trần nói: “Ngạch nương, ngài mau chỉ cho huynh ấy một người, đừng để cho nhị ca sốt ruột a.”
“Hai người các ngươi nói gì đấy!” gương mặt Hoằng Thì chớp mắt ửng đỏ lên: “Ngạch nương, đừng nghe bọn chúng nói lung tung.”
“Hì hì... Đỏ mặt kìa.” Một thân triều phục công chúa màu đỏ thẫm, Hòa Nhạc cười rất chi là đắc ý.
Điềm Nhi nhìn một màn trước mắt, không khỏi vui cười đến ngã trái ngã phải, cặp long phượng thai, Hoằng Bình và An An thấy thế cũng đi tới gần, làm nũng gọi ngạch nương, ngạch nương liên thanh.
Mấy mẹ con đang cười nói vui vẻ náo nhiệt, bên ngoài lại có người báo: “Đại a ca giá đáo ——.”
Điềm Nhi nghe vậy bất giác tinh thần chấn động, hai tròng mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vị thiếu niên lang thân thẳng tắp, long hành hổ bộ mà đến. Hắn một thân mãng bào hoàng tử sắc kim hoàng, thắt lưng mang bạch ngọc bội, chân mang giày ô vân, một thân khí độ tao nhã. Đi tới trước người Điềm Nhi, Hoằng Đán vung tay áo lên, quỳ gối xuống đất, cất cao giọng nói: “Nhi thần Hoằng Đán thỉnh Hoàng ngạch nương kim an.”
Điềm Nhi nhìn thiếu niên sáng sủa trước mắt, trong lúc nhất thời cảm xúc sôi trào, đứa bé kia ngày nào còn được nàng bảo hộ dưới cánh chim nay đã cao lớn, những ngày sau liền giang rộng hai cánh, thỏa thích bay liệng rồi!
“Hảo hảo hảo, con ta mau đứng lên!” Điềm Nhi hai mắt rưng rưng, tự mình đỡ nhi tử dậy.
“Hoàng ngạch nương...” Hoằng Đán khẽ kêu một tiếng.
“Không sao.” Điềm Nhi cầm khăn tay chấm khóe mắt, nức nở nói: “Ngạch nương chỉ là quá vui mà thôi.”
Hoằng Đán nán lại đây một lát, liền bị Điềm Nhi thúc giục đi, đám anh em Hoằng Thì là đệ đệ ruột của hắn, tất nhiên là cùng đi theo đón dâu, Điềm Nhi liền dẫn Hoằng Bình và hai nữ nhi lưu lại Khôn Ninh cung.
Trưởng tử của Hoàng hậu nương nương nạp đích phúc tấn, đó là thiên đại hỉ sự mọi người tất nhiên là phải tiến đến chúc mừng, bởi vì Dận Chân chỉ chịu thủ mỗi một ‘cây đại thụ’ Điềm Nhi này, vì thế ngoại trừ Tống thị phải lết thân mình bệnh lâu đến góp vui ra, Điềm Nhi còn cố ý mời vài vị Thái phi trong cung đến đây tọa trấn, trừ những người đó ra, mẹ Điềm Nhi, chị dâu, còn có phúc tấn Hằng thân vương và phúc tấn Di thân vương (Ngũ + Thập Tam phúc tấn) thân thiết với nàng tất nhiên cũng kính bồi thượng tọa. Chúng nữ quyến cả điện cười cười nói nói, quả thực là vô cùng náo nhiệt. Đối với đủ lời khen nịnh của mọi người, Điềm Nhi tâm tình vui vẻ cũng cười đối lại, vui vẻ cười lớn đến mặt mày hớn hở.
Tống thị ngẩng đầu liếc nhìn Điềm Nhi duyên dáng sang trọng trên Phượng tọa cười nói, lại nhìn đến ba đứa con vây quanh nàng, lặng lẽ thở dài, đến hôm nay, ngay cả khí lực ghen ghét nàng cũng không còn, nhớ lại Lý thị mấy năm trước chết trong lãnh cung... Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, trong ánh mắt hiển lộ ánh yên bình mà đờ đẫn.
Cả Tử Cấm thành, nơi nơi giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng rộn rã, đến giờ lành, Phú Sát. Tú Nghi ngồi lên đại kiệu tám người khiêng, một đường đi qua tổng quản phủ Nội vụ, tham lĩnh Kinh Kỳ Vệ, một đám người hộ vệ, tiền hô hậu ủng thẳng hướng hoàng cung, bách tính vây xem hoan hô rung trời, Hoằng Đán ngồi trên con ngựa cao to cười đến khí thế hăng hái.
Bởi vì theo tập tục của người Mãn, ngày thành thân cô dâu không cần gặp cha mẹ chồng, ngày kế mới có thể đến thỉnh an. Nên Điềm Nhi ở lại Khôn Ninh cung, liền cùng một đám mệnh phụ hoàng thân chậm rãi đi đến Thái An điện, nơi đó còn có một bữa yến hội long trọng đang chờ.
Một đêm phồn hoa tất nhiên không cần nhiều lời, lại qua ngày hôm sau, sắc trời quang đãng. Điềm Nhi vì hôm qua uống có hơi nhiều, nên hôm nay có hơi nhức đầu. Giương mắt nhìn đồng hồ quả lắc dựng cách đó không xa, liền bị hù nhảy dựng lên, vội vã kêu người tới.
“Nhà Hoằng Đán đã đến đây rồi? Ngươi cũng thật là, tại sao không đánh thức bổn cung.” Điềm Nhi trách cứ nói.
“Là Đại a ca không cho.” Phỉ Thúy vừa nhỏ giọng nói, vừa tay chân lanh lẹ đỡ nàng dậy.
Đợi sửa soạng ổn thỏa xong xuôi, lại phế đi gần nửa canh giờ. Lúc này Điềm Nhi mới đi ra trước, vợ chồng Hoằng Đán trong chính điện thấy nàng đi ra, vội đứng dậy tiến lên hành lễ. Điềm Nhi ngồi phía trên nhận lễ ba quỳ ba lạy của Hoằng Đán, lại nhận lễ bốn quỳ sáu lạy của Tú Nghi, đợi sau khi kết thúc lễ, Phỉ Thúy lại bưng tới một khay trà gỗ lim, bên trên đặt một ly trà sứ men xanh. Sớm đã có cung tỳ đặt một chiếc nệm hương bồ trước người Tú Nghi.
Một thân triều phục hoàng tử phúc tấn, Tú Nghi quỳ xuống nhận lấy chén sứ men xanh, nhìn Điềm Nhi có chút ngượng ngùng nói: “Con dâu mời Hoàng ngạch nương uống trà.”
“Được được được!” Điềm Nhi cười nhận lấy ly trà, sau khi nhấp một ngụm, nhìn đôi vợ chồng nhỏ trước mắt, có chút cảm khái nói: “Sau này Hoằng Đán liền do con chiếu cố, bổn cung hy vọng hai vợ chồng con có thể hòa thuận vui vẻ, Hoằng Đán tính tình hơi nóng nảy, các con phải nhường nhịn lẫn nhau nhiều hơn, đã là vợ chồng thì không thể so bì...” Điềm Nhi ánh mắt lộ vẻ thoải mái, nói dông dài một lúc lâu, mãi đến khi Hoằng Đán bên cạnh vờ ho khan hai tiếng, mới có ý định dừng lại.
Làm tân nương Phú Sát. Tú Nghi lúc này mặt đã đầy hoa đào, nhưng trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng ngạch nương trì hoãn mãi mới tiếp kiến họ, nàng còn tưởng rằng... nhớ lại vừa rồi lúc đến Dưỡng Tâm điện thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng có nói, bảo bọn họ trễ một chút hãy đến Khôn Ninh cung, có lẽ đã sớm đoán được.
Phú Sát. Tú Nghi ngẩng đầu nhìn nữ tử trên phượng tọa thoạt nhìn chỉ mới 26 – 27 tuổi, chuyện Hoàng hậu nương nương độc chiếm tâm đế, cả thiên hạ đều biết. Bản thân nàng cũng không cầu gì khác, chỉ nguyện trượng phu đối với nàng, có thể có được một phần mười tâm tư của đương kim vạn tuế, nàng đã hài lòng rồi.
Như cảm giác được ánh mắt của thê tử, Hoằng Đán đưa qua một chút ánh mắt trấn an, khẽ mỉm cười một cái. Phú Sát. Tú Nghi gương mặt lập tức ửng hồng, rõ ràng đến mức Điềm Nhi ở phía trên cũng nhìn thấy, trong lòng liền biết đôi vợ chồng mới cưới này có lẽ cũng thấy vừa ý với nhau, không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm thật to.
Đem ly trà cầm trên tay đặt trở lại trong khay, lập tức liền có người đưa lên một chiếc hộp dài. Điềm Nhi tự tay mở ra, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng tay bạch ngọc, yêu quý vuốt ve thân vòng một cái, Điềm Nhi mỉm cười nói: “Đây là do vạn tuế gia thưởng lúc bổn cung được gả vào phủ Ung vương năm xưa, hôm nay liền tặng lại cho con.”
Trông vẻ mặt Hoàng hậu nương nương liền biết chiếc vòng tay này nhất định là vật quý giá luyến tiếc, sau khi Tú Nghi tạ ơn, bèn cẩn thận nhận lấy, đeo vào cổ tay trắng của mình.
Không bao lâu sau, toàn bộ hành lễ xong, Điềm Nhi giữ hai vợ chồng lại ăn trưa, đám Hoằng Thì cũng giúp vui chạy vội tới, mở miệng là gọi một tiếng hoàng tẩu, làm Tú Nghi thẹn thùng đỏ hết cả mặt, lại ba ngày sau, Hoằng Đán dẫn cô dâu lại mặt, Phú Sát phủ đối đãi long trọng, cứ thế, đợi hết tháng năm, Hoằng Đán được Dận Chân ban cho công vụ, bắt đầu chính thức bước vào triều đình.
Hôn sự của đại nhi tử đã thành, Dận Chân liền dẫn Điềm Nhi trở về Viên Minh viên, lại qua ba tháng sau, trong kinh thành xảy ra tai hoạ, rồng đất cựa mình, tạo thành địa chấn trên quy mô rất lớn, dù ở trong Viên Minh viên, Điềm Nhi cũng bị ảnh hưởng đến, ở trong cơn chấn động bị ngăn tủ đập trúng lưng, nếu không có bọn hạ nhân liều chết che chở nàng, nói không chừng đã mất mạng ngay tại chỗ, nhưng cho dù như vậy, cũng đã khiến nàng hôn mê suốt bốn ngày, lúc mở mắt ra, cảm thấy đã như cách mấy đời.
Việc này cũng khiến hai vợ chồng Dận Chân cảm giác được cái gì gọi là sinh mệnh vô thường, vì thế sau khi xử lý tốt đủ mọi công việc hạng mục sau tai họa động đất, đã là mùa xuân ấm áp của năm sau, Dận Chân thay đổi ngày xưa bận rộn không ngừng nghỉ, quyết định dẫn Điềm Nhi đi Giang Nam du ngoạn. Thế là, để lại mỗi Hoằng Đán trong kinh thành, bọn họ mang theo mấy đứa con còn lại lên thuyền đến Giang Nam.
Đây là lần đầu tiên trong đời Điềm Nhi được ngồi trên một con thuyền lớn như vậy, vì thế hoàn toàn không ngờ rằng mình thế nhưng sẽ có tình trạng “say sóng”, dọc theo lộ trình thế mà khổ nàng, đừng nói thưởng thức Kinh Hàng Đại Vận Hà (kênh Đại Vận Hà) bao la tráng lệ, cả người nàng cũng sắp thành chiếc lá bị sương vùi dập, chỉ có thể lừ đừ ũ rũ nằm bẹp trên giường, bất quá tục ngữ nói đúng, mỹ nhân dù bị bệnh cũng chính là Tây Thi ôm ngực, có một phen mỹ thái đặc biệt, Dận Chân nghĩ, nha đầu này bình thường hoạt bát ríu ra ríu rít, nay ngược lại an phận hiền lành hẳn, lỗ tai mình thật ra cũng được thanh tịnh không ít, vừa nghĩ như thế, không khỏi tâm tình thật tốt, đối với Điềm Nhi thương tiếc vô cùng, khiến nàng cảm động không thôi a, dứt khoát, như Tiểu bạch hoa* trực tiếp chui vào lòng hắn. (Điềm Nhi bệnh yếu ớt trông như tiểu bạch hoa)
Sau đó, một đường đi đi dừng dừng, đợi đến hơn hai mươi ngày sau, đoàn người Dận Chân rốt cuộc đã tới Giang Nam, Tô Châu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook