Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hằng Ngày Của Địch Phu Nhân
9: Hắn Yêu Thương Nàng Như Vậy Sau Này Sẽ Cho Nàng Một Cuộc Sống Tốt Hơn


Bốn thị trấn thuộc châu Hoài An là Hoài Nam, Hoài An, Tô Hà, Cổ An.

Hoài Nam là châu thành, nhưng là nơi nhỏ nhất, giáp với thị trấn lớn nhất châu Hoài An là huyện Hoài An.

Diện tích không lớn bằng một nửa Hoài An, nhưng Hoài Nam có kênh đào Kinh An.

Hai mươi năm trước, sau khi kênh đào Kinh An được xây dựng xong, tri phủ châu Hoài An liền chuyển từ Hoài An tới Hoài Nam.

Từ đây, Hoài An chỉ có huyện, không có nha môn, giảm đơn vị hành chính xuống.
Viện thi thử hàng năm của châu Hoài An được đặt tại tri châu phủ nha môn của Hoài Nam.

Giám sát Đề đốc học chính được triều đình cắt cử cứ ba năm đổi một lần.

Sau khi biết tin năm nay học chính không còn là người của đương triều cánh hữu, Địch Tăng thở phào nhẹ nhõm.
Ba năm qua ba năm, bởi vì học chính Kỷ gia có thù riêng với Địch Tăng, hắn đi rồi, người tiếp nhận học chính chính là sư đệ đồng môn, lại là người cánh hữu.

Liên tiếp sáu năm viện thi thử, ngay cả công danh tú tài mà Địch Vũ Tường cũng chẳng thể thi đỗ.
Mặc dù học chính lần này là người của cánh tả, cũng có nhiều chỗ không hợp với thanh phái nhưng không vụ lợi.

Lần này, chỉ cần Địch Vũ Tường phát huy thoả đáng thì tám chín phần mười sẽ đỗ.
Sau khi xác định lai lịch của học chính lần này, mấy ngày nay Địch Tăng đều không cho Địch Vũ Tường ra ngoài, chỉ sợ hắn lại làm ra chuyện mất mặt.
Trên mặt Địch Vũ Tường có vết dấu tay là do phụ thân xúi giục.


Mấy ngày nay, hắn cũng không định ra ngoài, chỉ là bên ngoài có chuyện vẫn cần hỏi đến hắn, hắn chỉ ở sau cửa sai đồng tử, gọi một đứa bé ăn xin thường thấy đi báo tin cho người ta.
Ngày đó, hắn ra khỏi lầu Quảng Vũ liền bị nha dịch trong nha môn vô tình nhìn thấy.

Nha dịch kia không biết vì sao hắn đi ra từ quán trà nơi thương nhân và binh lính tụ tập nên đã báo cho cha hắn.
Hôm ấy vừa về đến nhà, nương hắn đã báo cho hắn biết rằng cha hắn tìm bà hỏi chuyện, Địch Vũ Tường đã biết có lẽ cha hắn đã biết chuyện, cho rằng hắn làm chuyện buôn thấp bán cao của thương nhân.
Trong nhà nghèo, năm Địch Vũ Tường mười ba tuổi, theo một bạn cùng trường làm buôn bán.

Thuê người từ nông thôn mua rau, ngày ấy đánh xe ngựa trở về, ngày mai có thể bán hết, một lần có thể kiếm được hơn hai mươi đồng.

Chỉ là chưa quá ba ngày đã bị cha hắn phát hiện, hắn bị đánh cho một trận, cấm cửa trong phòng nửa tháng.

Sau khi rời khỏi, con trai của thương nhân học cùng trường hắn biến mất không tăm hơi, bọn họ đã chuyển nhà ra khỏi thành Hoài An, từ đó chưa từng gặp mặt.

Về sau Địch Vũ Tường một lòng chăm chỉ đọc sách thánh hiền, không đụng vào chuyện kiếm tiền bạc trong nhà nữa.
Chỉ là năm sau nghèo hơn năm trước, phụ thân làm quan đã gần mười năm, danh tiếng tuy được nhưng theo bọn đệ đệ lớn lên, cuộc sống trong nhà càng ngày càng tệ.
Sau khi hắn cưới thê tử, tuy trong nhà không đến nỗi chỉ có bốn bức tường nhưng hắn cũng biết nhà bọn họ nợ bên ngoài đã gần năm mươi hai lượng bạc.

Dù chưởng quỹ kính trọng thanh danh của phụ thân hắn nhưng cũng chẳng thể cho nhà hắn nợ thêm lương thực.
Hắn biết rằng cha muốn cho hắn một tương lai tươi sáng, nhưng bây giờ gia đình không thể nuổi nổi hắn, còn hắn lại thanh liêm nữa thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Mấy ngày nay, tiểu thê tử thường nghịch những chiếc cặp tóc bạc trong hộp trang sức của nàng.


Hắn sợ tình trạng trong nhà không cải thiện, trang sức trong hộp của nàng e là sẽ bớt đi vài cái.
Địch Tăng gọi Địch Vũ Tường đến trước nha môn, Địch Vũ Tường nghe thấy ông nói năm nay học chính không còn là người cánh hữu thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đợi nhiều năm như vậy, ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Phụ thân và Kỷ gia có mối thù truyền kiếp không thể hóa giải, vẫn luôn chèn ép phụ thân.

Những năm gần đây không hề buông tha nhà bọn họ, hiện giờ cuối cùng cũng có lỗ hổng, Địch Vũ Tường biết đây là cơ hội hiếm có, không thể bỏ qua.
Chỉ là tuy người đến không phải người cánh hữu mà là môn đồ của cánh tả Tả tướn, nhưng cũng không phải phái thanh lưu của Ngự sử nên vẫn không thể xem nhẹ.
Lúc đi, Địch Tăng dặn hắn cố gắng ôn tập, Địch Vũ Tường chắp tay đáp vâng.
Trở về hậu viện, thấy tiểu thê tử đang đứng phơi cây củ cải trong viện, bước chân của Địch Vũ Tường nhanh hơn, kéo nàng từ dưới ánh nắng chói chang của mặt trời vào trong nhà, hỏi: “Nha hoàn đâu?”
Tiêu Ngọc Châu xin việc từ tay mẹ chồng, mấy cây củ cải còn chưa phơi được một nửa đã bị kéo vào trong phòng, giọng nói của phu quân còn hơi hung dữ khiến nàng ngẩn ra rồi mới ngơ ngác đáp: “Các nàng ấy đi cùng mẹ chồng ra ngoài mua đồ rồi, mẹ chồng nói chàng đọc sách vất vả, muốn mua đầu lợn về tẩm bổ cho chàng.”
“Tô bà bà cũng đi cùng à?”
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, mỉm cười rụt rè với phu quân hơi hung dữ với mình.
“Cần gì nhiều người thế?”
“Nương nói rằng muốn mua thêm củ cải về muối, để mùa đông trong nhà có món ăn kèm với cơm.” Tiêu Ngọc Châu nói rõ ràng rành mạch: “Ta thấy cần mua nhiều đồ nên sai Như Ý Như Hoa đi theo xách đồ.”
“Đến lúc đó để lão Hoàng qua lấy một chuyến là được.”
“Lão Hoàng đã ra ngoài, nói là thay cha chạy đi truyền tin.” Tiêu Ngọc Châu vừa nói vừa nhìn dưới ánh mặt trời, kéo tay phu quân lắc lắc: “Còn chưa phơi xong đâu, phu quân, đợi ta phơi xong sẽ vào phòng với chàng.”
“Nàng ngồi đi.” Địch Vũ Tường lấy một cái ghế đặt ở dưới mái hiên, kéo nàng ngồi xuống, sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của nàng rồi mới rời đi, dặn dò: “Ngồi đó nhìn, đừng qua đây, nghe lời nhé.”
Nói xong hắn đi ra sân, đi vài bước liền lật mấy cây củ cải đặt lên cái rá tre.
Tiêu Ngọc Châu không ngờ hắn sẽ làm, sợ đến mức đứng lên khiến cái ghế phát ra âm thanh “sượt”, trợn hai mắt nhìn hắn quen thuộc dùng hai tay lật củ cải lên.
Nàng nhìn một lúc, sự ngạc nhiên trên môi đã biến thành nụ cười.
Nói thật thì phu quân nàng thật sự càng ngày càng vừa mắt nàng.


Tiêu Ngọc Châu cho rằng mình đã trách lầm cha, phu quân nàng giao phó cả đời e là đã được phụ thân tuyển chọn tỉ mỉ cho nàng.
Lần này Địch Triệu thị đã mua rất nhiều thứ, bao gồm một tải đất, củ cải chưa rửa, một cái đầu lợn đã được làm sạch lông, một bộ ruột lợn chưa rửa, hai chiếc chân lợn thanh lý, và có khoảng hai mươi cái bắp cải trắng để muối dưa chua.
Ở Tiêu phủ, tuy rằng Tiêu phủ chưa ở riêng nhưng mỗi nhà đều có một căn bếp nhỏ.

Tiêu Ngọc Châu cũng thường xuống bếp nấu ăn, nhưng cơm nước đều do hai người phụ nữ làm, làm gì có động tĩnh lớn như vậy, đặc beiẹt là đầu heo còn chưa cạo lông, máu me bẩn thỉu.

Nàng chớp mắt nhìn mấy lần rồi mới quay mắt đi và bình tĩnh lại.
Tô bà bà lấy thanh sắt đã nung đỏ để cạo lông.

Cái thanh sắt đỏ như máu vừa chạm vào thì đám lông trên đầu lợn liềt phát ra tiếng “xì xì”.

Tiêu Ngọc Châu đang làm củ cải bên cạnh, nhìn thấy vậy cũng cảm thấy đau cho đầu heo.
Địch Triệu thị thấy con dâu cực kỳ ngạc nhiên thì không khỏi cười hỏi nàng: “Châu Châu có sợ không con?”
Tiêu Ngọc Châu vội vàng lắc đầu: “Không sợ không sợ.”
Lại nói tiếp: “Nương, lát nữa để con cắt cây cải củ điều cho ạ.”
“Không cần.” Địch Triệu thị cười lắc đầu: “Lát nưuã con đi rửa sạch cải trắng rồi phơi khô là được.”
“Vâng.” Chỉ cần đừng để nàng rảnh rỗi ngồi không là được, Tiêu Ngọc Châu nhận công việc nhẹ nhàng nhất mà mẹ chồng giao cho mình.
Đến bữa tối, Địch gia ăn một bữa cơm với thịt, thịt sọ lợn hầm thơm phức, ruột lợn xào dưa chua.

Mấy cậu em chồng kiệm lời chỉ vùi đầu vào ăn, Tiêu Ngọc Châu ở bên cạnh vội vàng gắp rau cho phu quân, một bên gắp cho mẹ chồng hai miếng.

Một lúc sau, hai bát thịt đã hết sạch…
Ăn khoẻ thật! Tiêu Ngọc Châu cầm đũa, nhìn cái bát trống không, chẳng biết cầm lên hay bỏ xuống.
“Tô bà, mang thêm đồ ăn lên.” Địch Triệu thị không hổ là đương gia chủ mẫu có kinh nghiệm phong phú, cất cao giọng hô.


Tô bà bà nói “đến đây” liền bưng hai bát thịt lên.
Lúc trước Tiêu Ngọc Châu ở dưới bếp thấy mỗi món ăn đều dư hai bát lớn, tưởng rằng đây là cho nhà khác ăn, nào ngờ…
Trong nháy mắt, nàng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ăn đi.” Địch Vũ Tường thấy tiểu thê tử vẫn nhìn bát to thì không nhịn được cuòi, gắp một ít thịt nạc vào bát cho nàng.
“A, vâng, vâng.” Tiêu Ngọc Châu liền “ồ” lên, bị ba cậu em chồng nhìn lướt qua, sau đó bọn họ lại đưa đũa vào trong bát thịt, duỗi một cái liền rụt lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, nếu như nhìn chậm còn tưởng là ảo giác.
Ngay lập tức, Tiêu Ngọc Châu nhanh chóng gắp hai miếng thịt mỡ dày vào bát Địch Vũ Tường, lại gắp cho mẹ chồng một miếng, rồi gắp miếng thịt nàng nhìn vừa mắt này vào trong bát, lúc này mới thở nhẹ ra, không còn lo lắng nữa.
Trên bàn chẳng còn bao nhiêu thịt, mấy cậu em chồng cũng không gắp rau nhanh như thịt, chỉ biết bọn họ có thể ăn được bốn bát cơm.

Nàng còn tưởng bọn họ thích ăn cơm, bây giờ mới biết hoá ra bọn họ không phải đặc biệt ăn được nhiều cơm mà đặc biệt ăn nhiều thịt.
Chẳng trách trong nhà không dư dả, với cách ăn này, đừng nói bổng lộc cha chồng chỉ có thế, nếu mà nhiều hơn cũng chẳng thể lấp đầy mấy miệng ăn này.
Địch Vũ Tường ở bên cạnh nhìn tiểu thê tử trợn mắt lên, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Hắn gắp miếng thịt của nàng cho vào bát của mình, cắn miếng mỡ xuống rồi bỏ lại vào bát nàng, nhận được một nụ cười khúc khích từ nàng.
Cứ thế, cơn cáu gắt vì kế sinh nhai trong nhà đã hoàn toàn dịu đi.
Nàng thật sự không bận tâm, không bận tâm trong nhà nghèo túng, không được sống những ngày tháng cơm ngon áo đẹp, cũng không bận tâm đến những việc làm hằng ngày, cũng chẳng có thời gian để ngắm hoa đọc sách.
Ăn cơm với người trong nhà lâu như vậy, nàng biết nương và hắn thường nhường cho bọn đệ đệ ăn nhiều hơn, món ngon nhiều hơn đều dành cho bọn họ.

Nàng cũng không tranh, chỉ là gắp cho bọn họ nhiều hơn hai đũa, còn trong bát của mình thì trống trơn.

Hắn lén lút hỏi nàng vì sao, nàng nói rằng hắn ăn no mới có sức đọc sách, nương ăn no mới có thể vất vả lo toan việc nhà.
Nhạc phụ nói nàng theo tính nương, tính tình hiền lành tốt bụng, xưa nay toàn tâm toàn ý vì người nhà, bảo hắn đối xử với nàng tốt hơn một chút.
Thật ra không cần mấy câu nói của nhạc phụ, sớm chiều ở bên thì Địch Vũ Tường cũng hiểu rõ tính tình của nàng.

Hắn cũng không thể giúp được gì cho tiểu thê tử, hắn yêu thương nàng như vậy, sau này sẽ cho nàng một cuộc sống tốt hơn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương